Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 818: Hỗ trợ lẫn nhau
Nhất là khi nhìn thấy sáu tông sư võ giả sau lưng Chu Dương, có hai người từng đến từ
Tô gia là Ngưu Xuyên và Chu Phong, ánh mắt của vệ sĩ hạng nhất Tô Tam Thiên, vệ sĩ hạng
hai Tô Trường Hận và vệ sĩ hạng bốn Tô Trường Ca đều đổ dồn về phía vệ sĩ hạng ba Tô
Nam Phương.
“Ông ba, bốn người kia là ai?”
Vệ sĩ hạng hai Tô Trường Hận thấp giọng nói, giọng điệu suy đoán nhưng ông ta không
dám chắc vì ông ta chưa từng gặp.
“Có hai người lần trước đã từng đến đây, hai người còn lại là mới xuất hiện, chưa gặp
lần nào.”
Vệ sĩ hạng ba Tô Nam Phương nghiêm nghị nói.
Ánh mắt ông ta lướt qua Ngưu Xuyên, Chu Phong, Hứa Phong Lực và Hứa Phong
Phàm rồi dừng lại trên khuôn mặt của hai tông sư võ giả mới, trong lòng hết sức kinh ngạc.
Tô Nam Phương gặp Chu Dương tổng cộng là ba lần.
Lần đầu tiên là ở Tô gia, Chu Dương nói anh có mâu thuẫn và xung đột với Hứa gia,
muốn hợp tác với Tô gia, cùng nhau chống lại Hứa gia, thời điểm đó, bên cạnh Chu Dương
có hai tông sư võ giả.
Lần thứ hai ở phòng Thăng Long của Thúy Hồ Cư, đối mặt với chủ trương của Tôn gia
và Đinh gia, một câu nói hủy diệt Hứa gia của Chu Dương khiến tất cả mọi người sửng sốt,
lúc ấy, bên cạnh Chu Dương có bốn tông sư võ giả.
Lần thứ ba, cũng ở phòng Thăng Long trong Thúy Hồ Cư, lúc này bên cạnh Chu Dương
có sáu tông sư võ giả.
Tông sư võ giả với Chu Dương mà nói hình như chẳng hề đáng giá, muốn bao nhiêu có
bấy nhiêu.
Khi ông ta cho rằng Chu Dương chỉ có hai tông sư võ giả có thể điều động, Chu Dương
liền đưa đến bốn tông sư võ giả, lúc Tô Nam Phương cho rằng Chu Dương chỉ có bốn tông
sư võ giả, Chu Dương lại dẫn theo sáu người…
Mỗi một lần đều phá vỡ suy đoán của Tô Nam Phương, khiến Tô Nam Phương không
hề dám khinh thường anh giống lần đầu tiên, lần thứ hai nữa.
Bên cạnh Chu Dương có bao nhiêu tông sư võ giả, không ai biết rõ, Tô Nam Phương
hoàn toàn không đoán được.
Càng như vậy Tô Nam Phương càng thêm tò mò về thân phận thực sự của Chu
Dương.
Tâm trạng bốn vệ sĩ lúc này, người khác không biết, nhưng Chu Dương đã nhìn ra phần
nào.
Anh cố ý trì hoãn nửa tiếng đồng hồ mới đến phòng Thăng Long, chính là muốn đàn áp
khí thế của Tô gia, để bọn họ có chừng mực, đừng nói năng lung tung.
Lúc anh vừa bước vào, ngoại trừ việc thấy Tô Thế Minh dẫn đầu đứng dậy chào hỏi
mình, ánh mắt anh còn chú ý đến phản ứng của tứ đại vệ sĩ.
Vì vậy, Chu Dương đã thấy được toàn bộ biểu hiện vừa rồi của họ.
Chu Dương đương nhiên biết, lần này tứ đại vệ sĩ này rất kinh ngạc.
Trong lòng Chu Dương mừng thầm, xem ra sắp xếp lần này của mình đạt được kết quả
không tồi.
Lần này, trước khi đến Thúy Hồ Cư, Chu Dương luôn suy nghĩ nên đem theo mấy tông
sư võ giả.
Suy đi tính lại, Chu Dương quyết định dẫn theo sáu người.
Ngoài bốn người đi cùng lần trước, lần này, Chu Dương dẫn theo hai tông sư võ giả bên
Hổ gia.
Hứa Phong Vệ, Hứa Phong Đô.
Tổng cộng là sáu người, thực lực này có thể sánh ngang với một gia tộc hạng nhất siêu
lớn mạnh.
“Xin lỗi, có chút chuyện nên bị trì hoãn.”
Chu Dương bắt tay với Tô Thế Minh, nhanh chóng nhận lỗi.
Bất kể là vì nguyên nhân gì, lần này bọn họ đến đây đúng là muộn hơn giờ hẹn.
Để nhiều người của Tô gia đợi ở đây nửa tiếng đồng hồ, thật sự không nên.
Chu Dương xin lỗi rất chân thành, trong lòng Tô Thế Minh cũng dịu đi đôi chút.
Ông ta thực sự lo lắng Chu Dương sẽ tỏ ra kiêu ngạo, không xem Tô gia là đối tượng
hợp tác, mà sẽ xem bọn họ là bia đỡ đạn.
Nếu là vậy, Tô Thế Minh nói không chừng phải vạch rõ giới hạn với Chu Dương.
May mà thái độ của Chu Dương không tệ, vừa đến đã xin lỗi, trong lòng Tô Thế Minh
cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Không sao, không sao.”
Chào hỏi một hồi, hai bên vào chỗ ngồi.
Bên phía Tô gia, Tô Thế Minh là gia chủ, đương nhiên ngồi ở giữa, Tô Vỹ là gia chủ
tương lai, ngồi phía sau Tô Thế Minh, còn tứ đại vệ sĩ ngồi hai bên Tô Thế Minh.
Đối diện bọn họ, Chu Dương ngồi giữa, Hổ gia ngồi cạnh Chu Dương, sáu tông sư võ
giả chia ra ngồi hai bên Chu Dương và Hổ gia.
Lần này, Chu Dương ngoại trừ sáu tông sư võ giả, còn tìm cả Hổ gia đi cùng.
Vốn dĩ Chu Dương định tìm một trong hai người Hứa Nguy và Hứa Nhiên.
Nhưng Hứa Nguy và Hứa Nhiên thời gian này không nên xuất đầu lộ diện, rất dễ bị người
Hứa gia phát hiện.
Vì vậy bọn họ để Hổ gia đi cùng Chu Dương.
Cộng thêm cả Hổ gia, bên Chu Dương cũng chỉ có tám người mà thôi.
Có thể nói, lần này, Chu Dương không đem theo bất cứ người dư thừa nào đến.
Suy cho cùng, bàn bạc tiêu diệt Hứa gia là chuyện vô cùng bí mật, không thích hợp để
quá nhiều người biết.
“Nói thật, tôi không ngờ ông sẽ đem theo nhiều người đến vậy, Tô gia chủ thật là…”
Chu Dương nhướn mày, liếc nhìn mười mấy thành viên chủ chốt của Tô gia phía sau Tô
Thế Minh, có hơi cạn lời.
Lần này đến cũng không phải làm chuyện lớn gì, chỉ là hai bên trao đổi với nhau một
chút, không cần thiết để quá nhiều người biết.
Chu Dương thầm nghĩ, lần này anh đến, đã cố gắng hành động thật lặng lẽ, căn bản
không có mấy người biết anh đến Thúy Hồ Cư.
Chỉ là anh không biết rằng, vì câu nói sẽ tiêu diệt Hứa gia của mình, bây giờ Chu Dương
rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.
Khi anh đến Thúy Hồ Cư, chỉ cần bị một người thấy được, rất nhanh sẽ truyền đi khắp
các gia tộc lớn nhỏ ở Đông Hải.
Chu Dương nói như vậy, Tô Thế Minh cũng nhận ra điểm này, sắc mặt đột nhiên đỏ
bừng.
“Là tôi không suy nghĩ kỹ, Tiểu Vỹ…”
Tô Thế Minh áy náy nói, sau đó liền dặn dò Tô Vỹ.
Vẻ mặt Tô Vỹ đột nhiên thay đổi, mặc dù muốn tranh luận gì đó, nhưng khi thấy ánh mắt
kiên quyết của Tô Thế Minh đành gật đầu đồng ý.
Tiếp sau đó, dưới sự sắp xếp của Tô Vỹ - gia chủ tương lai của Tô gia, mười mấy thành
viên chủ chốt của Tô gia theo Tô Vỹ rời phòng Thăng Long, giám đốc Quách sắp xếp cho
bọn họ một chỗ nghỉ ngơi tạm thời bên ngoài.
Chẳng mấy chốc, trong phòng Thăng Long chỉ còn lại tám người bên Chu Dương và
năm người bên Tô gia, trông rất vắng vẻ.
“Được rồi, bây giờ cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi, giới thiệu với mọi người một
chút.”
“Vị này là Hổ gia, đây là gia chủ Tô gia Tô Thế Minh.”
Chu Dương giới thiệu Hổ gia và Tô Thế Minh với nhau.
“Hổ gia?”
Cái tên Hổ gia khiến Tô Thế Minh và tứ đại vệ sĩ hơi nghi hoặc, hình như trước giờ họ
chưa từng nghe nói về Hổ gia này.
Tuy nhiên, Chu Dương đã giới thiệu nên Tô Thế Minh vẫn hòa nhã đứng lên, bắt tay
chào hỏi Hổ gia.
Chu Dương khẽ cười, nhìn nét mặt của Tô Thế Minh và bốn vệ sĩ, liền biết họ nhất thời
không nghĩ ra Hổ gia là ai.
Có điều như vậy cũng tốt, e rằng đợi sau khi bọn họ về nhà, mới nhớ ra.
Hổ gia có thể mở một khách sạn năm sao ở Đông Hải, nhất định có vài thủ đoạn, cộng
thêm trước đây Hổ gia cũng từng xông xáo ở Đông Hải, tiếng tăm chắc chắn không ít.
Chỉ cần Tô gia điều tra tỉ mỉ, nhất định sẽ phát hiện ra.
Tô gia là Ngưu Xuyên và Chu Phong, ánh mắt của vệ sĩ hạng nhất Tô Tam Thiên, vệ sĩ hạng
hai Tô Trường Hận và vệ sĩ hạng bốn Tô Trường Ca đều đổ dồn về phía vệ sĩ hạng ba Tô
Nam Phương.
“Ông ba, bốn người kia là ai?”
Vệ sĩ hạng hai Tô Trường Hận thấp giọng nói, giọng điệu suy đoán nhưng ông ta không
dám chắc vì ông ta chưa từng gặp.
“Có hai người lần trước đã từng đến đây, hai người còn lại là mới xuất hiện, chưa gặp
lần nào.”
Vệ sĩ hạng ba Tô Nam Phương nghiêm nghị nói.
Ánh mắt ông ta lướt qua Ngưu Xuyên, Chu Phong, Hứa Phong Lực và Hứa Phong
Phàm rồi dừng lại trên khuôn mặt của hai tông sư võ giả mới, trong lòng hết sức kinh ngạc.
Tô Nam Phương gặp Chu Dương tổng cộng là ba lần.
Lần đầu tiên là ở Tô gia, Chu Dương nói anh có mâu thuẫn và xung đột với Hứa gia,
muốn hợp tác với Tô gia, cùng nhau chống lại Hứa gia, thời điểm đó, bên cạnh Chu Dương
có hai tông sư võ giả.
Lần thứ hai ở phòng Thăng Long của Thúy Hồ Cư, đối mặt với chủ trương của Tôn gia
và Đinh gia, một câu nói hủy diệt Hứa gia của Chu Dương khiến tất cả mọi người sửng sốt,
lúc ấy, bên cạnh Chu Dương có bốn tông sư võ giả.
Lần thứ ba, cũng ở phòng Thăng Long trong Thúy Hồ Cư, lúc này bên cạnh Chu Dương
có sáu tông sư võ giả.
Tông sư võ giả với Chu Dương mà nói hình như chẳng hề đáng giá, muốn bao nhiêu có
bấy nhiêu.
Khi ông ta cho rằng Chu Dương chỉ có hai tông sư võ giả có thể điều động, Chu Dương
liền đưa đến bốn tông sư võ giả, lúc Tô Nam Phương cho rằng Chu Dương chỉ có bốn tông
sư võ giả, Chu Dương lại dẫn theo sáu người…
Mỗi một lần đều phá vỡ suy đoán của Tô Nam Phương, khiến Tô Nam Phương không
hề dám khinh thường anh giống lần đầu tiên, lần thứ hai nữa.
Bên cạnh Chu Dương có bao nhiêu tông sư võ giả, không ai biết rõ, Tô Nam Phương
hoàn toàn không đoán được.
Càng như vậy Tô Nam Phương càng thêm tò mò về thân phận thực sự của Chu
Dương.
Tâm trạng bốn vệ sĩ lúc này, người khác không biết, nhưng Chu Dương đã nhìn ra phần
nào.
Anh cố ý trì hoãn nửa tiếng đồng hồ mới đến phòng Thăng Long, chính là muốn đàn áp
khí thế của Tô gia, để bọn họ có chừng mực, đừng nói năng lung tung.
Lúc anh vừa bước vào, ngoại trừ việc thấy Tô Thế Minh dẫn đầu đứng dậy chào hỏi
mình, ánh mắt anh còn chú ý đến phản ứng của tứ đại vệ sĩ.
Vì vậy, Chu Dương đã thấy được toàn bộ biểu hiện vừa rồi của họ.
Chu Dương đương nhiên biết, lần này tứ đại vệ sĩ này rất kinh ngạc.
Trong lòng Chu Dương mừng thầm, xem ra sắp xếp lần này của mình đạt được kết quả
không tồi.
Lần này, trước khi đến Thúy Hồ Cư, Chu Dương luôn suy nghĩ nên đem theo mấy tông
sư võ giả.
Suy đi tính lại, Chu Dương quyết định dẫn theo sáu người.
Ngoài bốn người đi cùng lần trước, lần này, Chu Dương dẫn theo hai tông sư võ giả bên
Hổ gia.
Hứa Phong Vệ, Hứa Phong Đô.
Tổng cộng là sáu người, thực lực này có thể sánh ngang với một gia tộc hạng nhất siêu
lớn mạnh.
“Xin lỗi, có chút chuyện nên bị trì hoãn.”
Chu Dương bắt tay với Tô Thế Minh, nhanh chóng nhận lỗi.
Bất kể là vì nguyên nhân gì, lần này bọn họ đến đây đúng là muộn hơn giờ hẹn.
Để nhiều người của Tô gia đợi ở đây nửa tiếng đồng hồ, thật sự không nên.
Chu Dương xin lỗi rất chân thành, trong lòng Tô Thế Minh cũng dịu đi đôi chút.
Ông ta thực sự lo lắng Chu Dương sẽ tỏ ra kiêu ngạo, không xem Tô gia là đối tượng
hợp tác, mà sẽ xem bọn họ là bia đỡ đạn.
Nếu là vậy, Tô Thế Minh nói không chừng phải vạch rõ giới hạn với Chu Dương.
May mà thái độ của Chu Dương không tệ, vừa đến đã xin lỗi, trong lòng Tô Thế Minh
cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Không sao, không sao.”
Chào hỏi một hồi, hai bên vào chỗ ngồi.
Bên phía Tô gia, Tô Thế Minh là gia chủ, đương nhiên ngồi ở giữa, Tô Vỹ là gia chủ
tương lai, ngồi phía sau Tô Thế Minh, còn tứ đại vệ sĩ ngồi hai bên Tô Thế Minh.
Đối diện bọn họ, Chu Dương ngồi giữa, Hổ gia ngồi cạnh Chu Dương, sáu tông sư võ
giả chia ra ngồi hai bên Chu Dương và Hổ gia.
Lần này, Chu Dương ngoại trừ sáu tông sư võ giả, còn tìm cả Hổ gia đi cùng.
Vốn dĩ Chu Dương định tìm một trong hai người Hứa Nguy và Hứa Nhiên.
Nhưng Hứa Nguy và Hứa Nhiên thời gian này không nên xuất đầu lộ diện, rất dễ bị người
Hứa gia phát hiện.
Vì vậy bọn họ để Hổ gia đi cùng Chu Dương.
Cộng thêm cả Hổ gia, bên Chu Dương cũng chỉ có tám người mà thôi.
Có thể nói, lần này, Chu Dương không đem theo bất cứ người dư thừa nào đến.
Suy cho cùng, bàn bạc tiêu diệt Hứa gia là chuyện vô cùng bí mật, không thích hợp để
quá nhiều người biết.
“Nói thật, tôi không ngờ ông sẽ đem theo nhiều người đến vậy, Tô gia chủ thật là…”
Chu Dương nhướn mày, liếc nhìn mười mấy thành viên chủ chốt của Tô gia phía sau Tô
Thế Minh, có hơi cạn lời.
Lần này đến cũng không phải làm chuyện lớn gì, chỉ là hai bên trao đổi với nhau một
chút, không cần thiết để quá nhiều người biết.
Chu Dương thầm nghĩ, lần này anh đến, đã cố gắng hành động thật lặng lẽ, căn bản
không có mấy người biết anh đến Thúy Hồ Cư.
Chỉ là anh không biết rằng, vì câu nói sẽ tiêu diệt Hứa gia của mình, bây giờ Chu Dương
rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.
Khi anh đến Thúy Hồ Cư, chỉ cần bị một người thấy được, rất nhanh sẽ truyền đi khắp
các gia tộc lớn nhỏ ở Đông Hải.
Chu Dương nói như vậy, Tô Thế Minh cũng nhận ra điểm này, sắc mặt đột nhiên đỏ
bừng.
“Là tôi không suy nghĩ kỹ, Tiểu Vỹ…”
Tô Thế Minh áy náy nói, sau đó liền dặn dò Tô Vỹ.
Vẻ mặt Tô Vỹ đột nhiên thay đổi, mặc dù muốn tranh luận gì đó, nhưng khi thấy ánh mắt
kiên quyết của Tô Thế Minh đành gật đầu đồng ý.
Tiếp sau đó, dưới sự sắp xếp của Tô Vỹ - gia chủ tương lai của Tô gia, mười mấy thành
viên chủ chốt của Tô gia theo Tô Vỹ rời phòng Thăng Long, giám đốc Quách sắp xếp cho
bọn họ một chỗ nghỉ ngơi tạm thời bên ngoài.
Chẳng mấy chốc, trong phòng Thăng Long chỉ còn lại tám người bên Chu Dương và
năm người bên Tô gia, trông rất vắng vẻ.
“Được rồi, bây giờ cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi, giới thiệu với mọi người một
chút.”
“Vị này là Hổ gia, đây là gia chủ Tô gia Tô Thế Minh.”
Chu Dương giới thiệu Hổ gia và Tô Thế Minh với nhau.
“Hổ gia?”
Cái tên Hổ gia khiến Tô Thế Minh và tứ đại vệ sĩ hơi nghi hoặc, hình như trước giờ họ
chưa từng nghe nói về Hổ gia này.
Tuy nhiên, Chu Dương đã giới thiệu nên Tô Thế Minh vẫn hòa nhã đứng lên, bắt tay
chào hỏi Hổ gia.
Chu Dương khẽ cười, nhìn nét mặt của Tô Thế Minh và bốn vệ sĩ, liền biết họ nhất thời
không nghĩ ra Hổ gia là ai.
Có điều như vậy cũng tốt, e rằng đợi sau khi bọn họ về nhà, mới nhớ ra.
Hổ gia có thể mở một khách sạn năm sao ở Đông Hải, nhất định có vài thủ đoạn, cộng
thêm trước đây Hổ gia cũng từng xông xáo ở Đông Hải, tiếng tăm chắc chắn không ít.
Chỉ cần Tô gia điều tra tỉ mỉ, nhất định sẽ phát hiện ra.