• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chương 807: Gặp lại Thủy Băng Nguyệt

Ông ta mơ hồ biết được, Thủy Băng Nguyệt đến từ một gia tộc siêu lớn mạnh của thủ

đô, lớn hơn nhiều lần so với những gia tộc hạng nhất ở Đông Hải, vì thế dù Thủy Băng

Nguyệt là một cô gái hơn hai mươi tuổi, nhưng trước nay giám đốc Quách đều không dám

khinh thường.



Mấy năm gần đây Thủy Băng Nguyệt trở thành tổng giám đốc, giám đốc Quách vẫn

chưa từng nhìn thấy Thủy Băng Nguyệt xem trọng ai như vậy.



Chu Dương bảo Ngưu Xuyên và Chu Phong cùng đi theo mình, còn Hứa Phong Lực và

Hứa Phong Phàm trở về chỗ Hổ gia, thông báo chuyện hôm nay, sau đó anh bước vào

phòng làm việc của Thủy Băng Nguyệt.



“Sao thế? Đến chỗ em còn muốn đưa theo người khác à?”



Thủy Băng Nguyệt đang xử lý công việc, nhìn thấy cửa văn phòng bị đẩy ra, cô ngẩng

đầu liền nhìn thấy Chu Dương đưa theo Ngưu Xuyên và Chu Phong cùng bước vào, còn

giám đốc Quách lại đứng phía sau bọn họ, cô khẽ hỏi.



Chỉ là bản thân Thủy Băng Nguyệt không để ý, giọng điệu vừa nãy của cô rõ ràng có ý

làm nũng.



Trong lòng giám đốc Quách bỗng dấy lên cơn sóng to gió lớn, cố kìm nén tâm trạng xáo

động.



Ông ta không ngờ, trong lúc vô ý mình lại do thám được bí mật này, nếu như truyền ra

ngoài không biết bao nhiêu người sẽ đau lòng.



Phải biết rằng, Thủy Băng Nguyệt đến Đông Hải cũng đã mấy năm, hơn nữa tuổi còn trẻ,

dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, không thiếu người theo đuổi.



Nhưng trước đến nay giám đốc Quách chưa từng thấy Thủy Băng Nguyệt có vẻ mặt

hòa nhã với bất kì ai theo đuổi cô.



Có lẽ Chu Dương là một người, hơn nữa là một người duy nhất.



“Hai người ra ngoài trước đi, đợi tôi cùng về”.



Chu Dương khẽ lắc đầu, có chút bất lực, liền xoay người nói với Ngưu Xuyên và Chu

Phong.



Thoáng chốc, dưới sự sắp xếp của giám đốc Quách, hai người họ đã rời khỏi văn

phòng của Thủy Băng Nguyệt.



Hiện giờ trong văn phòng chỉ còn lại Chu Dương và Thủy Băng Nguyệt.



Lúc này, Thủy Băng Nguyệt cũng không kiềm chế nữa, cô reo hò chạy thẳng đến bên

cạnh Chu Dương, ôm lấy cánh tay anh, cái đầu nhỏ dựa lên bả vai của Chu Dương nhẹ

nhàng ma sát, phát ra tiếng nũng nịu nhỏ nhẹ.Đọc nhanh tại Vietwriter.net



“Anh đến sao không nói với em một tiếng, nếu không phải giám đốc Quách nói với em,

em cũng không biết là anh đến”.



Thủy Băng Nguyệt tỏ thái độ oán trách, đôi mắt to nhìn Chu Dương, thậm chí còn có ý

giận hờn.



Cuộc sống hai mươi năm trước của cô, dường như đều ở thủ đô, có mối liên hệ lớn với

Chu gia.



Không dễ gì mới có thể đến Đông Hải, hơn nữa còn có thể gặp được anh trai cùng cha

khác mẹ của mình, Thủy Băng Nguyệt sao có thể kiềm chế được chứ.



Mấy ngày này sau khi trở về vịnh Lục Cảnh, Thủy Băng Nguyệt luôn nhớ về khoảng thời

gian ở đó.



Mặc dù bà Chu không phải mẹ ruột của Thủy Băng Nguyệt, nhưng Thủy Băng Nguyệt lại

cảm nhận được sự quan tâm giống như mẹ ruột từ trên người bà Chu.



Kiểu cảm giác này, mấy tháng nay Thủy Băng Nguyệt luôn nhớ mãi không quên, thậm

chí cô đã có suy nghĩ, mấy ngày nữa mình có nên đến vịnh Lục Cảnh một chuyến hay không.



Đúng lúc này, giám đốc Quách lại nói với cô, Chu Dương đến rồi, chuyện này khiến

Thủy Băng Nguyệt rất đỗi vui mừng, phấn khởi và kích động.



“Ha ha, anh tưởng em sẽ rất bận, hơn nữa hôm nay anh đến, không phải để chơi mà là

có chuyện quan trọng!”



Chu Dương cười nói, bước về trước mấy bước, nhẹ nhàng vỗ lên tay Thủy Băng

Nguyệt, để cô buông ra, đừng ôm mãi cánh tay của mình.



Anh ngồi trên ghế sofa, lúc này Chu Dương mới có thể quan sát kỹ lưỡng văn phòng

của Thủy Băng Nguyệt.



Lần trước khi đến đây, trong lòng Chu Dương có mối hoài nghi, chỉ muốn biết được vài

chuyện của Hứa gia từ chỗ Thủy Băng Nguyệt, không hề có ấn tượng gì với văn phòng này.



Có điều bây giờ đã biết Thủy Băng Nguyệt là em gái cùng cha khác mẹ của mình,

đương nhiên Chu Dương phải quan sát phòng làm việc của em gái, nếu có chỗ nào không

ổn, Chu Dương phải đưa ra thay đổi.



Diện tích văn phòng không lớn lắm, Chu Dương phỏng chừng khoảng một trăm mét

vuông.



Điều này với người bình thường mà nói, đương nhiên đã đủ lớn rồi.



Nhưng với một phòng Thăng Long của Thúy Hồ Cư rộng khoảng một ngàn mét vuông

mà nói, đường đường là văn phòng của tổng giám đốc lại chỉ có một trăm mét vuông, thì

đúng là hơi bình thường.



Có điều Chu Dương đang nghĩ Thủy Băng Nguyệt không phải kiểu người thích xa xỉ, nên

cũng không có ý kiến gì, chỉ cần Thủy Băng Nguyệt ở đây thoải mái vui vẻ là được.



Bày biện trong phòng cũng rất đơn giản, một bàn làm việc, một kệ sách, mấy chiếc ghế,

ngoài ra còn thêm mấy chậu hoa, đây cũng coi là tất cả trang trí trong phòng làm việc.



Đơn giản già dặn, không tầm thường, Chu Dương cũng cảm thấy khá phù hợp với tính

cách của Thủy Băng Nguyệt.



Chu Dương gật đầu, rất hài lòng.



“Có chuyện gì vậy, em nghe nói người của Tôn gia, Đinh gia và Tô gia hôm nay đều đến,

lẽ nào bọn họ muốn làm khó anh?”



Thủy Băng Nguyệt khẽ hỏi, nhưng đến khi nói về người của những gia tộc lớn có khả

năng làm khó Chu Dương, giọng điệu của Thủy Băng Nguyệt lập tức trở nên vô cùng lạnh

lùng, một luồng khí lạnh vô hình bỗng tản ra khắp văn phòng, giống như giây tiếp theo Thủy

Băng Nguyệt sẽ nổi trận lôi đình dùng mọi thủ đoạn khiến Tôn Gia, Đinh gia và Tô gia không

còn tồn tại nữa.



“Không, không hề”.



Chu Dương vội vàng xua tay phủ nhận, anh không muốn để Thủy Băng Nguyệt có hiểu

lầm gì.



Chưa kể, anh không muốn Thủy Băng Nguyệt dính líu vào chuyện này, bây giờ mối quan

hệ giữa anh và Tô gia vẫn là hợp tác, mà Chu Dương cũng có ý định từng bước đưa Thủy

Băng Nguyệt vào các mối quan hệ xã hội của mình, để những bạn bè xung quanh mình đều

biết đến sự tồn tại của cô.



“Hôm nay anh đến, thật ra là có liên quan đến chuyện của Hứa gia”.



Chu Dương tiếp tục kể lại một lượt về chuyện hôm nay, đương nhiên cũng nói ra cả

chuyện xảy ra trong phòng Thăng Long.



“... Vì thế bây giờ anh thật sự có quan hệ hợp tác với Tô gia, chỉ là không biết sau khi

mấy người Tô gia trở về liệu có hối hận hay không”.



Chu Dương khẽ cười nói, trên gương mặt ẩn hiện chút bất lực.



Thật ra đến cuối cùng, vẫn là do thực lực của anh không đủ.



Thực lực của anh không đủ để khiến những người thuộc nhánh phụ Hứa gia bên phía

Hổ gia xem trọng, bằng lòng hợp tác với anh cùng nhau chống lại nhánh chính của Hứa gia.



Mà thực lực của anh, cũng không đủ để đạt được ý đồ hợp tác với những người của Hổ

gia nếu không nhờ vào sự giúp đỡ của Tô gia.



Thực lực của anh càng không cho phép anh có va chạm trực tiếp với Hứa gia.



Tuy ở Đông Hải, Chu Dương anh đã là một nhân vật không nhỏ, có mối quan hệ với câu

lạc bộ Silver Lake nhưng cũng không dám nói phân cao thấp với Hứa gia.



Dẫu sao, ngay cả câu lạc bộ Silver Lake, ngay cả Trần Thế Hào, cũng không là gì trước

mặt Hứa gia.



“Không giữ lời? Hừ! Bọn họ đã đồng ý với anh rồi, nếu dám nuốt lời, em nhất định sẽ

khiến Tô gia hối hận”.



Sau khi Thủy Băng Nguyệt nghe xong, cô cau mày, lạnh lùng nói.



“Anh, nếu anh đồng ý, em có thể giúp anh một vài việc”.



Thủy Băng Nguyệt nói xong, giọng điệu hơi trầm xuống, dường như cô vừa nói điều gì đó

không hay rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom