Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 797: Ý đồ xấu!
Ánh mắt Tôn Càn Khôn sáng rực nhìn Tô Thế Minh.
Bầu không khí trong phòng Thăng Long lập tức trở nên căng thẳng.
Đây là lần hiếm hoi Tôn Càn Khôn nói xong mà Đinh Chính Nghĩa không phản bác.
Đúng là dù như nào, Tô gia chọn phe Tô gia kiên cường đánh Hứa gia, hay chọn phe Đinh gia bàng quan mọi chuyện, thì ít nhất lúc này cũng phải bày tỏ thái độ cho mọi người biết.
Nếu Tô gia cứ đưa đẩy như này, rốt cuộc có ý gì?
Định làm kẻ phản bội?
Vậy phải hỏi Tôn gia và Đinh gia của chúng ta có đồng ý không?
“Đúng vậy, Tô gia đến giờ vẫn không biểu hiện gì cả”.
“Mọi người nói xem Tô gia theo ai?”
“Khó quá, Tô gia trước giờ khá trầm không thích gây sự với người khác, tôi thấy khả năng chọn Đinh gia khá cao, mặc kệ chuyện Hứa gia”.
“Không chắc, thực lực Tô gia dù mạnh, nhưng không so sánh với Hứa gia được. Nếu Tô gia chọn phe Đinh gia, có thể sau này khi Hứa gia xuất hiện sẽ tìm bọn họ gây sự đầu tiền”.
“Đúng vậy, kết quả có ra sao, dù Tô gia đứng bên nào, Hứa gia cũng sẽ tìm liên minh Tô gia. Suy cho cùng thì, gặm khúc xương khó nhất sẽ dễ uy hiếp những người khác”.
…
Mọi người to nhỏ bàn tán, nhìn mấy người bên Tô gia, nhất là Tô Thế Minh, ánh mắt có gì đó không đúng.
Thậm chí, không ít người còn hi vọng Tô gia sẽ chọn một phe khác.
Như vậy, khi Hứa gia xuất hiện, áp lực lên bản thân họ sẽ nhẹ bớt.
Dù sao, lấy súng gõ đầu chim, một khi thực lực một phe quá mạnh, đó như một lời khiêu chiến tới Hứa gia.
Mọi người trong phòng Thăng Long đều nhìn Tô gia, chờ biểu hiện của Tô Thế Minh.
“Ý gì đây? Dồn ép tôi sao? Hay tưởng Tô gia sợ các người?”
Tô Thế Minh lạnh lùng nói, đảo mắt nhìn quanh, sắc mặt nghiêm nghị.
“A, ôngTô, không phải, chúng tôi đâu có bức ép ông, hôm nay Tôn gia chúng tôi và Đinh gia bày tỏ chính kiến của mình, một gia tộc hạng nhất như Tô gia không quan tâm sao?”
Tôn Càn Khôn cười khẩy, quyết tâm khiến Tô Thế Minh thể hiện thái độ, không chút nhượng bộ.
“Hay ý Tô gia các ông chuẩn bị đến khi Hứa gia xuất hiện, rồi mon men đến gần phản bội chúng tôi, làm tay sai cho Hứa gia?”
Tôn Càn Khôn nghiêm giọng mắng, lời nói sắc bén khiến ai nấy rùng mình.
Lần này, lời hắn như chọc gậy vào tổ ong vò vẽ.
Mọi người đang ngồi dưới đều là gia tộc ở Đông Hải, kinh doanh ở đây cũng hơn hai mươi năm, thậm chí còn có lịch sử dài trăm năm.
Bình thường giữa các gia tộc có phát sinh mẫu thuẫn, nhưng cuối cùng, mọi người vẫn chung một thuyền.
Nói qua nói lại, tài nguyên ở Đông Hải đều do đông đảo các gia tộc này nắm giữ, không dễ dàng để người ngoài cướp đi.
Đối với những gia tộc này, Hứa gia chính là người ngoài.
Nói Hứa gia là gia tộc ẩn dật cũng không đúng, ẩn dật mấy chục năm như vậy, thậm chí còn dài hơn. Những gia tộc ở đây có nghe nói tới Hứa gia cũng không được mấy người, làm sao có thể thấy thân quen, có tình cảm với Hứa gia.
Mà bây giờ Hứa gia tái xuất, chắc chắn là muốn chiếm đoạt tài nguyên từ tay bọn họ, đó chẳng khác gì giết người.
Nếu giờ Tô gia chọn dựa hơi Hứa gia, hợp tác với Hứa gia, tức là phản bội tất cả các gia tộc ngồi đây.
Nhất thời mọi người đều vô cùng căm phẫn, trừng mắt nhìn Tô Thế Minh và Tô gia, hận không thể vạch trần.
Thậm chí, một ít gia tộc nhỏ sống phụ thuộc vào Tô gia, giờ cũng lộ ra vẻ khó tin, có lẽ đã sớm tránh xa Tô gia, không muốn có quan hệ dính dáng đến Tô gia.
Chiêu này của Tôn Càn Khôn, đúng là không ngờ được.
Không chỉ Tô Thế Minh và mọi người trong Tô gia không ngờ, mà đến Đinh Chính Nghĩa, thậm chí Chu Dương cũng vậy.
Vì câu nói của Tôn Càn Khôn mà bầu không khí trong phòng Thăng Long ngày càng ngột ngạt, trong ánh mắt Chu Dương mơ hồ có ý cười châm biếm.
Anh nhìn hắn ta một cái, hứng thú hơn một chút về Tôn nhị gia.
Trước giờ, Chu Dương từng nghe tới danh tiếng nhị gia của Tôn gia – Tôn Càn Khôn, nhưng lần trước Tô gia nội chiến, Chu Dương giúp đỡ Tô Thế Minh, sau khi mỉa mai chế giễu Tôn Càn Khôn ở Tô gia, anh tưởng Tôn Càn Khôn chỉ được mã ngoài, hoàn toàn không như lời đồn.
Nhưng giờ xem ra, Chu Dương buộc phải thừa nhận lúc trước anh hơi bảo thủ rồi.
Song việc Tôn Càn Khôn nói làm kích động cảm xúc của mọi người, chưa chắc đã là chuyện không tốt với Chu Dương.
Đúng là bây giờ, theo góc nhìn từ hắn và mọi người, Tô gia có ba sự lựa chọn.
Một là Tôn gia, hai là Đinh gia và ba là bám vào Hứa gia, phản bội đông đảo gia tộc ở Đông Hải.
Nhưng trong lòng Chu Dương, Tô gia còn lựa chọn nữa, đó là hợp tác với anh.
“Tôn Càn Khôn, ý ông là gì? Tô gia chúng ta muốn ăn bám Hứa gia khi nào vậy?”
Tô Thế Minh hạ thấp giọng, sắc mặt âm trầm như nước.
Ông ta không ngờ Tôn Càn Khôn nói thế, và phản ứng của mọi người lại gay gắt tới vậy.
Thật ra nếu nghĩ kĩ hơn, Tô Thế Minh có thể hiểu sao mọi người lại kích động như vậy sau khi nghe lời Tôn Càn Khôn.
Tô gia dù là gia tộc hạng nhất, nhưng địa vị này cũng là được các gia tộc khác ở Đông Hải thừa nhận.
Mà tài nguyên Tô gia sở hữu, cũng là được kế thừa từ các gia tộc đó. Dù chỗ tài nguyên đó của Tô gia, Đinh gia hay Tôn gia, hay thuộc những gia tộc khác, thì vẫn luôn nằm trên miếng bánh Đông Hải.
Nhưng Hứa gia không có phần trên miếng bánh này, Hứa gia là người ngoài. Nên bảo Hứa gia là gia tộc ẩn dật, thì cũng không khác gì những gia tộc người ngoài khác.
Bây giờ nếu Tô gia dựa hơi Hứa gia, đồng nghĩa việc chia miếng bánh này cho Hứa gia, đây là sự phản bội nghiêm trọng.
Tô Thế Minh biết giờ không được làm loạn.
Cục diện trước mắt dù khó tin, ánh mắt mọi người nhìn Tô gia bọn họ đầy chê trách, nhưng Tô Thế Minh tự thấy lời của Tôn Càn Khôn chỉ gió thoảng mây bay, không có bằng chứng.
Huống chi, Tô gia hoàn toàn không có ý định bám víu Hứa gia.
Nước mất nhà tan, tổ trứng cũng chẳng còn.
Đạo lí này Tô Thế Minh biết rõ.
Chưa cần bàn chuyện khác, nếu Tô gia thật sự quy phục Hứa gia, thì dựa vào thực lực Hứa gia để càn quét các gia tộc ở Đông Hải không phải chuyện khó.
Nhưng khi Hứa gia quét sạch rồi, quay đầu lại thấy Tô gia ở đó, trong lòng có suy nghĩ gì?
Bầu không khí trong phòng Thăng Long lập tức trở nên căng thẳng.
Đây là lần hiếm hoi Tôn Càn Khôn nói xong mà Đinh Chính Nghĩa không phản bác.
Đúng là dù như nào, Tô gia chọn phe Tô gia kiên cường đánh Hứa gia, hay chọn phe Đinh gia bàng quan mọi chuyện, thì ít nhất lúc này cũng phải bày tỏ thái độ cho mọi người biết.
Nếu Tô gia cứ đưa đẩy như này, rốt cuộc có ý gì?
Định làm kẻ phản bội?
Vậy phải hỏi Tôn gia và Đinh gia của chúng ta có đồng ý không?
“Đúng vậy, Tô gia đến giờ vẫn không biểu hiện gì cả”.
“Mọi người nói xem Tô gia theo ai?”
“Khó quá, Tô gia trước giờ khá trầm không thích gây sự với người khác, tôi thấy khả năng chọn Đinh gia khá cao, mặc kệ chuyện Hứa gia”.
“Không chắc, thực lực Tô gia dù mạnh, nhưng không so sánh với Hứa gia được. Nếu Tô gia chọn phe Đinh gia, có thể sau này khi Hứa gia xuất hiện sẽ tìm bọn họ gây sự đầu tiền”.
“Đúng vậy, kết quả có ra sao, dù Tô gia đứng bên nào, Hứa gia cũng sẽ tìm liên minh Tô gia. Suy cho cùng thì, gặm khúc xương khó nhất sẽ dễ uy hiếp những người khác”.
…
Mọi người to nhỏ bàn tán, nhìn mấy người bên Tô gia, nhất là Tô Thế Minh, ánh mắt có gì đó không đúng.
Thậm chí, không ít người còn hi vọng Tô gia sẽ chọn một phe khác.
Như vậy, khi Hứa gia xuất hiện, áp lực lên bản thân họ sẽ nhẹ bớt.
Dù sao, lấy súng gõ đầu chim, một khi thực lực một phe quá mạnh, đó như một lời khiêu chiến tới Hứa gia.
Mọi người trong phòng Thăng Long đều nhìn Tô gia, chờ biểu hiện của Tô Thế Minh.
“Ý gì đây? Dồn ép tôi sao? Hay tưởng Tô gia sợ các người?”
Tô Thế Minh lạnh lùng nói, đảo mắt nhìn quanh, sắc mặt nghiêm nghị.
“A, ôngTô, không phải, chúng tôi đâu có bức ép ông, hôm nay Tôn gia chúng tôi và Đinh gia bày tỏ chính kiến của mình, một gia tộc hạng nhất như Tô gia không quan tâm sao?”
Tôn Càn Khôn cười khẩy, quyết tâm khiến Tô Thế Minh thể hiện thái độ, không chút nhượng bộ.
“Hay ý Tô gia các ông chuẩn bị đến khi Hứa gia xuất hiện, rồi mon men đến gần phản bội chúng tôi, làm tay sai cho Hứa gia?”
Tôn Càn Khôn nghiêm giọng mắng, lời nói sắc bén khiến ai nấy rùng mình.
Lần này, lời hắn như chọc gậy vào tổ ong vò vẽ.
Mọi người đang ngồi dưới đều là gia tộc ở Đông Hải, kinh doanh ở đây cũng hơn hai mươi năm, thậm chí còn có lịch sử dài trăm năm.
Bình thường giữa các gia tộc có phát sinh mẫu thuẫn, nhưng cuối cùng, mọi người vẫn chung một thuyền.
Nói qua nói lại, tài nguyên ở Đông Hải đều do đông đảo các gia tộc này nắm giữ, không dễ dàng để người ngoài cướp đi.
Đối với những gia tộc này, Hứa gia chính là người ngoài.
Nói Hứa gia là gia tộc ẩn dật cũng không đúng, ẩn dật mấy chục năm như vậy, thậm chí còn dài hơn. Những gia tộc ở đây có nghe nói tới Hứa gia cũng không được mấy người, làm sao có thể thấy thân quen, có tình cảm với Hứa gia.
Mà bây giờ Hứa gia tái xuất, chắc chắn là muốn chiếm đoạt tài nguyên từ tay bọn họ, đó chẳng khác gì giết người.
Nếu giờ Tô gia chọn dựa hơi Hứa gia, hợp tác với Hứa gia, tức là phản bội tất cả các gia tộc ngồi đây.
Nhất thời mọi người đều vô cùng căm phẫn, trừng mắt nhìn Tô Thế Minh và Tô gia, hận không thể vạch trần.
Thậm chí, một ít gia tộc nhỏ sống phụ thuộc vào Tô gia, giờ cũng lộ ra vẻ khó tin, có lẽ đã sớm tránh xa Tô gia, không muốn có quan hệ dính dáng đến Tô gia.
Chiêu này của Tôn Càn Khôn, đúng là không ngờ được.
Không chỉ Tô Thế Minh và mọi người trong Tô gia không ngờ, mà đến Đinh Chính Nghĩa, thậm chí Chu Dương cũng vậy.
Vì câu nói của Tôn Càn Khôn mà bầu không khí trong phòng Thăng Long ngày càng ngột ngạt, trong ánh mắt Chu Dương mơ hồ có ý cười châm biếm.
Anh nhìn hắn ta một cái, hứng thú hơn một chút về Tôn nhị gia.
Trước giờ, Chu Dương từng nghe tới danh tiếng nhị gia của Tôn gia – Tôn Càn Khôn, nhưng lần trước Tô gia nội chiến, Chu Dương giúp đỡ Tô Thế Minh, sau khi mỉa mai chế giễu Tôn Càn Khôn ở Tô gia, anh tưởng Tôn Càn Khôn chỉ được mã ngoài, hoàn toàn không như lời đồn.
Nhưng giờ xem ra, Chu Dương buộc phải thừa nhận lúc trước anh hơi bảo thủ rồi.
Song việc Tôn Càn Khôn nói làm kích động cảm xúc của mọi người, chưa chắc đã là chuyện không tốt với Chu Dương.
Đúng là bây giờ, theo góc nhìn từ hắn và mọi người, Tô gia có ba sự lựa chọn.
Một là Tôn gia, hai là Đinh gia và ba là bám vào Hứa gia, phản bội đông đảo gia tộc ở Đông Hải.
Nhưng trong lòng Chu Dương, Tô gia còn lựa chọn nữa, đó là hợp tác với anh.
“Tôn Càn Khôn, ý ông là gì? Tô gia chúng ta muốn ăn bám Hứa gia khi nào vậy?”
Tô Thế Minh hạ thấp giọng, sắc mặt âm trầm như nước.
Ông ta không ngờ Tôn Càn Khôn nói thế, và phản ứng của mọi người lại gay gắt tới vậy.
Thật ra nếu nghĩ kĩ hơn, Tô Thế Minh có thể hiểu sao mọi người lại kích động như vậy sau khi nghe lời Tôn Càn Khôn.
Tô gia dù là gia tộc hạng nhất, nhưng địa vị này cũng là được các gia tộc khác ở Đông Hải thừa nhận.
Mà tài nguyên Tô gia sở hữu, cũng là được kế thừa từ các gia tộc đó. Dù chỗ tài nguyên đó của Tô gia, Đinh gia hay Tôn gia, hay thuộc những gia tộc khác, thì vẫn luôn nằm trên miếng bánh Đông Hải.
Nhưng Hứa gia không có phần trên miếng bánh này, Hứa gia là người ngoài. Nên bảo Hứa gia là gia tộc ẩn dật, thì cũng không khác gì những gia tộc người ngoài khác.
Bây giờ nếu Tô gia dựa hơi Hứa gia, đồng nghĩa việc chia miếng bánh này cho Hứa gia, đây là sự phản bội nghiêm trọng.
Tô Thế Minh biết giờ không được làm loạn.
Cục diện trước mắt dù khó tin, ánh mắt mọi người nhìn Tô gia bọn họ đầy chê trách, nhưng Tô Thế Minh tự thấy lời của Tôn Càn Khôn chỉ gió thoảng mây bay, không có bằng chứng.
Huống chi, Tô gia hoàn toàn không có ý định bám víu Hứa gia.
Nước mất nhà tan, tổ trứng cũng chẳng còn.
Đạo lí này Tô Thế Minh biết rõ.
Chưa cần bàn chuyện khác, nếu Tô gia thật sự quy phục Hứa gia, thì dựa vào thực lực Hứa gia để càn quét các gia tộc ở Đông Hải không phải chuyện khó.
Nhưng khi Hứa gia quét sạch rồi, quay đầu lại thấy Tô gia ở đó, trong lòng có suy nghĩ gì?