Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 781: Vấn đề nan giải của Tô gia!
Hổ gia và Bào Ca nói gì ở khách sạn Huy Hoàng, Chu Dương không hề biết.
Sau khi rời khách sạn, anh về thẳng khu biệt thự ở vịnh Lục Cảnh.
Trước mắt, những điều làm được anh đều đã làm, phần còn lại để xem Hổ gia và nhánh
chính Hứa gia phản ứng như nào.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hết ba ngày. Tết nguyên tiêu sắp đến, Tô Hiểu
Manh buộc phải rời Đông Hải về thủ đô.
Từ lúc giao thừa bắt đầu, cô được nghỉ gần nửa tháng. Công ty cũng phát thông báo để
cô sớm quay trở lại, chuẩn bị cho một vài hoạt động trong năm nay.
"Hu hu, Anh Dương, em phải đi rồi."
Tô Hiểu Manh ôm chặt tay Chu Dương, vẻ mặt không đành lòng. Cái miệng nhỏ chu lên,
tròn mắt nhìn Chu Dương muốn nghe anh nói mấy lời an ủi.
Chu Dương nhìn Tô Hiểu Manh, bối rối không biết làm gì.
Tô Hiểu Manh ở nhà đợi cũng đã mười mấy ngày, nên cũng đến lúc phải đi làm rồi.
Cô là một thần tượng nổi tiếng, suốt thời gian dài ở nhà sẽ dễ bị phát hiện, rồi tin tức bị
lan truyền thu hút sự chú ý và điều tra.
Đến lúc đó, Chu Dương sẽ bị dư luận để mắt tới.
Đó là điều anh không muốn thấy.
"Được rồi, em ở nhà lâu như vậy, cũng đến lúc đi làm rồi, nếu không hai người còn lại
hoạt động thế nào đây? Mà bây giờ em về thủ đô, vẫn có cơ hội quay lại. Anh cũng sẽ thu
xếp thời gian ra thủ đô thăm em."
Chu Dương dịu dàng an ủi.
Hôm qua Tô Hiểu Manh nói rồi, lịch trình nửa năm của nhóm Rocket Girls đã được sắp
xếp, không có hoạt động nào ở Đông Hải, khéo nửa năm sau cũng phải xem công ty bố trí
như nào.
Nên Tô Hiểu Manh không nỡ rời đi.
"Được rồi, con bé này. Giờ em về đi, chúng ta có thể dùng điện thoại gọi video liên lạc
mà. Mẹ anh sẽ nhớ em lắm, nếu em nhớ anh thì hãy nói chuyện với mẹ anh, rồi mẹ anh sẽ
bảo người anh này tới thăm em."
Chu Dương xoa đầu Tô Hiểu Manh, ánh mắt xúc động, khẽ cười nói.
Bà Chu rất thích cô bé tinh nghịch láu lỉnh Tô Hiểu Manh này, khiến bà có cảm giác của
một người mẹ.
Nhưng hai người không có quan hệ ruột thịt. Mà cô bé này là một thần tượng lớn, sống
trong một gia đình rất ổn nhưng nhìn chung khá nhàm chán.
Giờ Tô Hiểu Manh phải về thủ đô, với hai người điều này khá tốt.
"Vâng, anh Dương, anh phải tới thăm em nhé."
Tô Hiểu Manh gật đầu, lau nước mắt trên mặt. Lúc này tâm trạng cô mới phấn khởi lại.
Chu Dương nhanh chóng tiễn cô lên máy bay, rồi mới quay lại vịnh Lục Cảnh.
Mấy ngày nay, dù không khí Tết đã qua, trừ tết Nguyên Tiêu sắp đến, đa số mọi người
đều đã quay trở lại làm việc, bắt đầu làm những việc quan trọng.
Chu Dương về vịnh Lục Cảnh thì giam mình trong phòng suy tính chuyện tiếp theo.
Bên Hổ gia chưa có tin tức gì, dù trong lòng Chu Dương ôm hi vọng Hổ Gia sẽ đồng ý,
nhưng mấy ngày nay bên đó vẫn không có ý kiến gì, khiến anh hơi lo lắng và sốt ruột.
Thực ra Hổ gia tuổi không nhiều, bốn mươi lăm tuổi, đang ở thời kì sung mãn đầy tham
vọng, trong lòng rất phấn khích với ý kiến của Chu Dương.
Nhưng Hổ gia không thể quyết được hết ý tưởng khác của mọi người.
Sau khi trải qua cuộc tranh đấu nội bộ Hứa gia, chắc chắn sẽ có một vài người lớn tuổi
cảm thấy lo lắng và áp lực về thực lực giữa hai bên.
Hơn nữa, dù thực lực Chu Dương hiện tại không tệ, nhưng cũng có hạn, không đáng để
đại lão gia bên gia tộc ẩn dật Hứa gia để tâm.
Tình hình còn chưa rõ ràng thế này, việc họ đấu với Hứa gia một trận chắc chắn rất nguy
hiểm.
Nhưng Chu Dương cũng không thể đặt hết kì vọng lên Hổ gia, anh cần tìm biện pháp
khác.
Tại Tô gia.
Sau khi Tô Từ Vỹ trở về tỉnh Tương Tây, cậu ta về thẳng nhà, không đi đâu cả.
Không phải bởi vì không muốn ra ngoài, mà quả thực là không ra được.
Lúc này, bầu không khí trong Tô gia rất căng thẳng.
Trong đại đường, gia chủ Tô Thế Minh ngồi trên cao, phía dưới là mấy vị trưởng lão
khoảng sáu mươi tuổi, tinh thần ai nấy đều phấn chấn, nếu không nhìn mái đầu bạc phơ và
những nếp nhăn in trên mặt, còn tưởng họ đều còn trẻ tuổi.
Tô Vỹ ngồi dưới cùng, cúi đầu vẻ khó chịu.
Cậu ta muốn ra ngoài mấy ngày nay để đi tìm Ngưu Xuyên và Chu Dương, vì họ có hứa
hẹn sẽ cùng nhau luyện võ.
Khoảng thời gian ở tỉnh Tương Tây, Ngưu Xuyên có dạy cậu ta vài chiêu thức, nhưng
giờ Tô Vỹ được hưởng trái ngọt, nên trong lòng rục rịch muốn học thêm nữa.
Nhưng mỗi khi cậu ta đi ra ngoài sẽ có người chặn lại. Đối phương không quan tâm cậu
là con trai của Tô Thế Minh, cũng như người thừa kế Tô gia tương lai hay không.
Tô Vỹ nghiêm túc ngước mắt nhìn mọi người trong đại sảnh..
Cậu từng là một công tử bột, nhưng sau khi đi theo Chu Dương và Ngưu Xuyên, cậu
quyết định trở thành người tốt, xứng đáng danh tiếng con em trong gia tộc, nên lúc ở Tương
Tây, cậu ta tĩnh tâm học tập, học được từ những cách làm của Chu Dương.
Lúc này, người trong đại sảnh không nói gì, nhưng Tô Vỹ có thế cảm nhận được sự áp
lực đang đè nén.
Thực ra hai ngày trước Tô Vỹ mới phát hiện, từ lúc cậu về Đông Hải, bầu không khí
trong nhà có gì đó không đúng.
Nhờ có sự hợp tác của Chu Dương, nhiều ngành nghề trong nhà họ Tô biến chuyển tốt
đẹp, mọi người trong gia tộc ai cũng tràn đầy tự tin, trên mặt thường nở nụ cười.
Nhưng từ lúc về nhà, Tô Vỹ nhận thấy, mọi người trong nhà, từ trưởng bối cho đến
người giúp việc, khuôn mặt ai cũng lộ vẻ lo lắng.
Bây giờ nhìn ông lão ngồi trên cao trong đại đường, Tô Vỹ dù không hiểu lắm, nhưng biết
có chuyện không ổn.
Những ông lão này là những nhân tố quan trọng không thể thiếu giúp Tô gia trở thành
gia tộc hạng nhất ở Đông Hải.
Vì trong số bọn họ, vài người là tông sư võ giả, số còn lại cũng gần đạt đến cảnh giới
tông sư võ giả, thực lực sánh được với bán bộ tông sư võ giả.
Tô Vỹ trước đây cũng nhìn thấy không ít, nhưng số lần gặp thì không nhiều.
Phần lớn bọn họ đều là vệ sĩ của gia tộc, được Tô gia chăm sóc. Tô gia cũng cấp bọn
họ nguồn tài nguyên luyện võ, bọn họ bảo vệ lại Tô gia.
Đây là quan hệ hợp tác hai bên cùng có lợi.
"Gia chủ, trong tình huống hiện tại, ý kiến của tôi vẫn như cũ, không nên dính dáng vào
chuyện này, nếu không Tô gia sẽ chìm trong tai họa."
Sau khi rời khách sạn, anh về thẳng khu biệt thự ở vịnh Lục Cảnh.
Trước mắt, những điều làm được anh đều đã làm, phần còn lại để xem Hổ gia và nhánh
chính Hứa gia phản ứng như nào.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hết ba ngày. Tết nguyên tiêu sắp đến, Tô Hiểu
Manh buộc phải rời Đông Hải về thủ đô.
Từ lúc giao thừa bắt đầu, cô được nghỉ gần nửa tháng. Công ty cũng phát thông báo để
cô sớm quay trở lại, chuẩn bị cho một vài hoạt động trong năm nay.
"Hu hu, Anh Dương, em phải đi rồi."
Tô Hiểu Manh ôm chặt tay Chu Dương, vẻ mặt không đành lòng. Cái miệng nhỏ chu lên,
tròn mắt nhìn Chu Dương muốn nghe anh nói mấy lời an ủi.
Chu Dương nhìn Tô Hiểu Manh, bối rối không biết làm gì.
Tô Hiểu Manh ở nhà đợi cũng đã mười mấy ngày, nên cũng đến lúc phải đi làm rồi.
Cô là một thần tượng nổi tiếng, suốt thời gian dài ở nhà sẽ dễ bị phát hiện, rồi tin tức bị
lan truyền thu hút sự chú ý và điều tra.
Đến lúc đó, Chu Dương sẽ bị dư luận để mắt tới.
Đó là điều anh không muốn thấy.
"Được rồi, em ở nhà lâu như vậy, cũng đến lúc đi làm rồi, nếu không hai người còn lại
hoạt động thế nào đây? Mà bây giờ em về thủ đô, vẫn có cơ hội quay lại. Anh cũng sẽ thu
xếp thời gian ra thủ đô thăm em."
Chu Dương dịu dàng an ủi.
Hôm qua Tô Hiểu Manh nói rồi, lịch trình nửa năm của nhóm Rocket Girls đã được sắp
xếp, không có hoạt động nào ở Đông Hải, khéo nửa năm sau cũng phải xem công ty bố trí
như nào.
Nên Tô Hiểu Manh không nỡ rời đi.
"Được rồi, con bé này. Giờ em về đi, chúng ta có thể dùng điện thoại gọi video liên lạc
mà. Mẹ anh sẽ nhớ em lắm, nếu em nhớ anh thì hãy nói chuyện với mẹ anh, rồi mẹ anh sẽ
bảo người anh này tới thăm em."
Chu Dương xoa đầu Tô Hiểu Manh, ánh mắt xúc động, khẽ cười nói.
Bà Chu rất thích cô bé tinh nghịch láu lỉnh Tô Hiểu Manh này, khiến bà có cảm giác của
một người mẹ.
Nhưng hai người không có quan hệ ruột thịt. Mà cô bé này là một thần tượng lớn, sống
trong một gia đình rất ổn nhưng nhìn chung khá nhàm chán.
Giờ Tô Hiểu Manh phải về thủ đô, với hai người điều này khá tốt.
"Vâng, anh Dương, anh phải tới thăm em nhé."
Tô Hiểu Manh gật đầu, lau nước mắt trên mặt. Lúc này tâm trạng cô mới phấn khởi lại.
Chu Dương nhanh chóng tiễn cô lên máy bay, rồi mới quay lại vịnh Lục Cảnh.
Mấy ngày nay, dù không khí Tết đã qua, trừ tết Nguyên Tiêu sắp đến, đa số mọi người
đều đã quay trở lại làm việc, bắt đầu làm những việc quan trọng.
Chu Dương về vịnh Lục Cảnh thì giam mình trong phòng suy tính chuyện tiếp theo.
Bên Hổ gia chưa có tin tức gì, dù trong lòng Chu Dương ôm hi vọng Hổ Gia sẽ đồng ý,
nhưng mấy ngày nay bên đó vẫn không có ý kiến gì, khiến anh hơi lo lắng và sốt ruột.
Thực ra Hổ gia tuổi không nhiều, bốn mươi lăm tuổi, đang ở thời kì sung mãn đầy tham
vọng, trong lòng rất phấn khích với ý kiến của Chu Dương.
Nhưng Hổ gia không thể quyết được hết ý tưởng khác của mọi người.
Sau khi trải qua cuộc tranh đấu nội bộ Hứa gia, chắc chắn sẽ có một vài người lớn tuổi
cảm thấy lo lắng và áp lực về thực lực giữa hai bên.
Hơn nữa, dù thực lực Chu Dương hiện tại không tệ, nhưng cũng có hạn, không đáng để
đại lão gia bên gia tộc ẩn dật Hứa gia để tâm.
Tình hình còn chưa rõ ràng thế này, việc họ đấu với Hứa gia một trận chắc chắn rất nguy
hiểm.
Nhưng Chu Dương cũng không thể đặt hết kì vọng lên Hổ gia, anh cần tìm biện pháp
khác.
Tại Tô gia.
Sau khi Tô Từ Vỹ trở về tỉnh Tương Tây, cậu ta về thẳng nhà, không đi đâu cả.
Không phải bởi vì không muốn ra ngoài, mà quả thực là không ra được.
Lúc này, bầu không khí trong Tô gia rất căng thẳng.
Trong đại đường, gia chủ Tô Thế Minh ngồi trên cao, phía dưới là mấy vị trưởng lão
khoảng sáu mươi tuổi, tinh thần ai nấy đều phấn chấn, nếu không nhìn mái đầu bạc phơ và
những nếp nhăn in trên mặt, còn tưởng họ đều còn trẻ tuổi.
Tô Vỹ ngồi dưới cùng, cúi đầu vẻ khó chịu.
Cậu ta muốn ra ngoài mấy ngày nay để đi tìm Ngưu Xuyên và Chu Dương, vì họ có hứa
hẹn sẽ cùng nhau luyện võ.
Khoảng thời gian ở tỉnh Tương Tây, Ngưu Xuyên có dạy cậu ta vài chiêu thức, nhưng
giờ Tô Vỹ được hưởng trái ngọt, nên trong lòng rục rịch muốn học thêm nữa.
Nhưng mỗi khi cậu ta đi ra ngoài sẽ có người chặn lại. Đối phương không quan tâm cậu
là con trai của Tô Thế Minh, cũng như người thừa kế Tô gia tương lai hay không.
Tô Vỹ nghiêm túc ngước mắt nhìn mọi người trong đại sảnh..
Cậu từng là một công tử bột, nhưng sau khi đi theo Chu Dương và Ngưu Xuyên, cậu
quyết định trở thành người tốt, xứng đáng danh tiếng con em trong gia tộc, nên lúc ở Tương
Tây, cậu ta tĩnh tâm học tập, học được từ những cách làm của Chu Dương.
Lúc này, người trong đại sảnh không nói gì, nhưng Tô Vỹ có thế cảm nhận được sự áp
lực đang đè nén.
Thực ra hai ngày trước Tô Vỹ mới phát hiện, từ lúc cậu về Đông Hải, bầu không khí
trong nhà có gì đó không đúng.
Nhờ có sự hợp tác của Chu Dương, nhiều ngành nghề trong nhà họ Tô biến chuyển tốt
đẹp, mọi người trong gia tộc ai cũng tràn đầy tự tin, trên mặt thường nở nụ cười.
Nhưng từ lúc về nhà, Tô Vỹ nhận thấy, mọi người trong nhà, từ trưởng bối cho đến
người giúp việc, khuôn mặt ai cũng lộ vẻ lo lắng.
Bây giờ nhìn ông lão ngồi trên cao trong đại đường, Tô Vỹ dù không hiểu lắm, nhưng biết
có chuyện không ổn.
Những ông lão này là những nhân tố quan trọng không thể thiếu giúp Tô gia trở thành
gia tộc hạng nhất ở Đông Hải.
Vì trong số bọn họ, vài người là tông sư võ giả, số còn lại cũng gần đạt đến cảnh giới
tông sư võ giả, thực lực sánh được với bán bộ tông sư võ giả.
Tô Vỹ trước đây cũng nhìn thấy không ít, nhưng số lần gặp thì không nhiều.
Phần lớn bọn họ đều là vệ sĩ của gia tộc, được Tô gia chăm sóc. Tô gia cũng cấp bọn
họ nguồn tài nguyên luyện võ, bọn họ bảo vệ lại Tô gia.
Đây là quan hệ hợp tác hai bên cùng có lợi.
"Gia chủ, trong tình huống hiện tại, ý kiến của tôi vẫn như cũ, không nên dính dáng vào
chuyện này, nếu không Tô gia sẽ chìm trong tai họa."