Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 774: Không phải là Hứa gia trước đây nữa
Thủy Băng Nguyệt nói vậy, khiến Chu Dương rất kinh ngạc.
Hứa gia đã từng xảy ra biến cố, thực lực bây giờ cũng không như trước đây, thậm chí cũng không có ưu thế bao nhiêu so với những gia tộc hạng nhất?
Những điều này trước đây Chu Dương cũng chưa hề hay biết.
Lúc trước, khi thẩm vấn Hứa Du và Hứa Phi, anh cũng chưa từng nghe bọn họ nói đến chuyện này.
Lẽ nào bọn họ che giấu mình?
Chu Dương không dám khẳng định, nhưng anh tin Thủy Băng Nguyệt sẽ không vô cớ nói những chuyện này, càng không nói những lời như vậy để trấn an anh.
Thủy Băng Nguyệt sẽ không lừa mình.
Đây là suy nghĩ đầu tiên trong lòng Chu Dương.
“Thế nào? Nhìn dáng vẻ này của anh chắc hẳn anh cũng không biết nhỉ? Nếu anh thật sự đối đãi với Hứa gia như một gia tộc ẩn dật thì bây giờ cho dù anh dốc hết toàn lực cũng không thể liều mạng với Hứa gia, bởi vì như vậy anh không sẽ không nắm chắc phần thắng nào cả.”
Thủy Băng Nguyệt khẽ cười, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
“Em không biết anh hiểu thế nào và gia tộc ẩn dật, nhưng nếu anh cũng hiểu giống như những người bên ngoài kia, thì anh có thể sắp chịu thiệt rồi đó.”
Thủy Băng Nguyệt vô cùng nghiêm túc, trêи gương mặt không hề có ý đùa giỡn.
“Là sao?”
Lúc này Chu Dương trở nên nghiêm túc hơn.
Sự hiểu biết của người khác hay thậm chí là Hổ gia và Bào Ca về gia tộc ẩn dật cũng không sâu sắc, khi Chu Dương hỏi bọn họ những chuyện liên quan đến gia tộc ẩn dật, bọn họ cũng không cách nào hiểu rõ chi tiết.
Nhưng vài ba câu nói vừa nãy của Thủy Băng Nguyệt dường như đã nói rõ sự hiểu biết sâu sắc của cô về gia tộc ẩn dật.
Ít nhất Thủy Băng Nguyệt xuất thân từ gia tộc lớn như Chu gia ở thủ đô, biết được những chuyện về gia tộc ẩn dật chắc hẳn cũng không phải chuyện gì khó.
“Gia tộc ẩn dật, gia tộc ẩn dật là gì? Người bình thường nghe thấy cái tên này liền cho rằng gia tộc ẩn dật đều là đại gia tộc ẩn nấp trêи thế giới cả trăm năm, thậm chí còn lâu hơn thế, sức mạnh khủng khϊế͙p͙ không gì sánh bằng.”
“Những kiến thức này không sai, nhưng nếu hiểu biết về gia tộc ẩn dật chỉ có như vậy, thì đã sai hoàn toàn.”
“Đúng vậy, khi nghe cái tên gia tộc ẩn dật này liền có thể nghĩ đến một vài điều, mà quả thật phần lớn gia tộc ẩn dật đều là đại gia tộc lánh xa thế sự trêи thế giới cả trăm năm, thậm chí đến hàng nghìn năm, trăm năm trước hay nghìn năm trước, nền tảng và thế lực của họ được trải rộng khắp nơi, có thể nói chỉ cần nơi anh có thể nhìn thấy, thì nhất định sẽ có bọn họ.”
Thủy Băng Nguyệt nói đến đây, biểu cảm trêи gương mặt đã trở nên vô cùng nghiêm túc, dường như gia tộc ẩn dật trong mắt cô cũng là một nhân vật to lớn không dễ đối phó.
“Hơn nữa đây cũng không phải là thứ mà gia tộc ẩn dật khiến lòng người sợ hãi nhất.”
“Vậy thì là gì?”
Chu Dương cau mày hỏi, mặc dù trong lòng đã có tưởng tượng sơ bộ về sức mạnh của gia tộc ẩn dật, nhưng bây giờ nghe Thủy Băng Nguyệt nói như vậy, trong lòng anh vẫn vô cùng sửng sốt.
“Điều mà gia tộc ẩn dật khiến người khác sợ hãi nhất chính là sức mạnh phòng ngự hùng mạnh của bọn họ. Từ xưa đến nay một vài gia tộc lớn, quý tộc lớn cũng không phải chỉ có văn thơ gia truyền, mà sức mạnh quân sự bảo vệ an toàn gia tộc, cũng là bọn họ cố gắng hết sức bố trí sắp xếp.”
“Mặc dù bây giờ đã là xã hội hiện đại, khác với cổ đại rất nhiều, nhưng trêи thực tế vẫn có không ít nơi tương tự, chí ít sức mạnh phòng ngự của những gia tộc ẩn dật đó đã kế thừa hoàn toàn cách làm của những quý tộc lớn.”
“Cái khác chưa nói đến, chỉ nói về Hứa gia anh gặp phải lúc này, nếu năm đó Hứa gia không xảy ra biến cố, số lượng tông sư võ giả trong gia tộc bọn họ tuyệt đối sẽ không ít hơn ba mươi người! Mà cái đó mới chỉ là bề nổi, sau lưng Hứa gia có bao nhiêu người bất tử và vệ sĩ cũng sẽ không để người khác biết.”
Thủy Băng Nguyệt nghiêm túc nói, ánh mắt nhìn Chu Dương cũng rất chăm chú.
Số lượng tông sư võ giả không ít hơn ba mươi người.
Đây là khái niệm gì?
Trong lòng Thủy Băng Nguyệt có một cảm giác yếu đuối.
Nhưng điều này đối với Chu Dương mà nói, không khác gì sấm sét giữa trời quang.
Trước đây bên cạnh anh chỉ có mỗi Ngưu Xuyên là tông sư võ giả thì đã có thể làm náo loạn ở tỉnh Tương Tây Tây, chiến đấu với năm gia tộc lớn một cách dễ dàng.
Chu Dương không hề cho rằng đó là do thân phận của anh, mà quan trọng hơn chính là vì anh có một tông sư võ giả lợi hại như Ngưu Xuyên.
Nếu không, lúc anh đánh tàn phế Giang Bắc của Giang gia, bọn họ tuyệt đối sẽ không chịu để yên.
Ít nhất Giang gia có ra tay mấy lần, nếu không phải Ngưu Xuyên ở bên cạnh, Chu Dương cũng không dám bảo đảm mình có thể rút lui an toàn.
Suy đi nghĩ lại, một tông sư võ giả có thể bảo vệ Chu Dương bình yên vô sự ở Tương Tây.
Vậy ba mươi tông sư võ giả thì sao?
Chẳng phải có thể san bằng năm gia tộc lớn sao?
Phải biết rằng, khi ở tỉnh Tương Tây, Chu Dương biết rõ một tông sư võ giả, chính là một ông già bên cạnh Trương Thái Viêm – gia chủ Trương gia.
Vẫn là Ngưu Xuyên cảm nhận được hơi thở trêи người đối phương, sau đó nói với Chu Dương.
Nếu không Chu Dương căn bản không biết ông già gần đất xa trời kia lại là một tông sư võ giả.
Chưa nói đến việc sau lưng gia tộc hạng nhất Trương gia có bao nhiêu cao thủ, riêng chỉ bề ngoài đã có một tông sư võ giả rồi.
Mà trước khi Hứa gia xảy ra biến cố, ngoài mặt có không ít hơn ba mươi tông sư võ giả.
Đó là một sức mạnh to lớn mà Chu Dương căn bản không dám tưởng tượng.
Nếu bây giờ Hứa gia vẫn có nhiều tông sư võ giả như vậy, thì Chu Dương căn bản không có chút sức lực nào để đứng trước mặt Hứa gia.
“Vậy Hứa gia của hiện tại thì sao?”
Chu Dương trầm giọng hỏi.
Nếu Hứa gia có nhiều tông sư võ giả như vậy, thì Chu Dương có thể cần phải thay đổi mạch suy nghĩ.
Nhưng nếu Hứa gia bây giờ không vượt quá hai mươi tông sư võ giả như Hứa Phi nói, thì Chu Dương cũng không phải không có cách.
“Bây giờ chắc còn khoảng tầm mười hai mười ba người thôi, đương nhiên đây đều là vẻ ngoài, còn bên trong, trừ gia chủ Hứa gia ra thì không ai biết cả.”
Thủy Băng Nguyệt khẽ cười nói.
Lúc nãy sắc mặt Chu Dương thay đổi, đương nhiên Thủy Băng Nguyệt đã nhìn thấy, cô cũng có thể hiểu được tâm trạng của Chu Dương lúc này.
Đổi lại là ai, đột nhiên nghe được trong gia tộc kẻ thù của mình có nhiều tông sư võ giả như vậy, e rằng cũng sẽ hoang mang.
Thậm chí ban đầu lúc Thủy Băng Nguyệt biết rằng trong gia tộc Hứa gia có nhiều tông sư võ giả như vậy, cô cũng vô cùng kinh ngạc.
“Mười hai mười ba người, tuy không nhiều, nhưng rõ ràng là một lực lượng vô cùng mạnh, nếu toàn bộ họ đều đồng loạt ra tay, thì với khả năng hiện tại của anh căn bản không chống lại được.”
“Có điều chắc hẳn Hứa gia sẽ không dễ dàng điều động nhiều tông sư võ giả như vậy đâu?”
Chu Dương nhìn Thủy Băng Nguyệt, nhỏ giọng hỏi.
“Đương nhiên, tuy sau lưng Hứa gia có thể còn có không ít tông sư võ giả, nhưng mười mấy tông sư võ giả ngoài mặt này đương nhiên không thể lập tức ra tay toàn bộ, trừ phi có mối liên quan to lớn đến sinh tử tồn vong của gia tộc.”
Hứa gia đã từng xảy ra biến cố, thực lực bây giờ cũng không như trước đây, thậm chí cũng không có ưu thế bao nhiêu so với những gia tộc hạng nhất?
Những điều này trước đây Chu Dương cũng chưa hề hay biết.
Lúc trước, khi thẩm vấn Hứa Du và Hứa Phi, anh cũng chưa từng nghe bọn họ nói đến chuyện này.
Lẽ nào bọn họ che giấu mình?
Chu Dương không dám khẳng định, nhưng anh tin Thủy Băng Nguyệt sẽ không vô cớ nói những chuyện này, càng không nói những lời như vậy để trấn an anh.
Thủy Băng Nguyệt sẽ không lừa mình.
Đây là suy nghĩ đầu tiên trong lòng Chu Dương.
“Thế nào? Nhìn dáng vẻ này của anh chắc hẳn anh cũng không biết nhỉ? Nếu anh thật sự đối đãi với Hứa gia như một gia tộc ẩn dật thì bây giờ cho dù anh dốc hết toàn lực cũng không thể liều mạng với Hứa gia, bởi vì như vậy anh không sẽ không nắm chắc phần thắng nào cả.”
Thủy Băng Nguyệt khẽ cười, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
“Em không biết anh hiểu thế nào và gia tộc ẩn dật, nhưng nếu anh cũng hiểu giống như những người bên ngoài kia, thì anh có thể sắp chịu thiệt rồi đó.”
Thủy Băng Nguyệt vô cùng nghiêm túc, trêи gương mặt không hề có ý đùa giỡn.
“Là sao?”
Lúc này Chu Dương trở nên nghiêm túc hơn.
Sự hiểu biết của người khác hay thậm chí là Hổ gia và Bào Ca về gia tộc ẩn dật cũng không sâu sắc, khi Chu Dương hỏi bọn họ những chuyện liên quan đến gia tộc ẩn dật, bọn họ cũng không cách nào hiểu rõ chi tiết.
Nhưng vài ba câu nói vừa nãy của Thủy Băng Nguyệt dường như đã nói rõ sự hiểu biết sâu sắc của cô về gia tộc ẩn dật.
Ít nhất Thủy Băng Nguyệt xuất thân từ gia tộc lớn như Chu gia ở thủ đô, biết được những chuyện về gia tộc ẩn dật chắc hẳn cũng không phải chuyện gì khó.
“Gia tộc ẩn dật, gia tộc ẩn dật là gì? Người bình thường nghe thấy cái tên này liền cho rằng gia tộc ẩn dật đều là đại gia tộc ẩn nấp trêи thế giới cả trăm năm, thậm chí còn lâu hơn thế, sức mạnh khủng khϊế͙p͙ không gì sánh bằng.”
“Những kiến thức này không sai, nhưng nếu hiểu biết về gia tộc ẩn dật chỉ có như vậy, thì đã sai hoàn toàn.”
“Đúng vậy, khi nghe cái tên gia tộc ẩn dật này liền có thể nghĩ đến một vài điều, mà quả thật phần lớn gia tộc ẩn dật đều là đại gia tộc lánh xa thế sự trêи thế giới cả trăm năm, thậm chí đến hàng nghìn năm, trăm năm trước hay nghìn năm trước, nền tảng và thế lực của họ được trải rộng khắp nơi, có thể nói chỉ cần nơi anh có thể nhìn thấy, thì nhất định sẽ có bọn họ.”
Thủy Băng Nguyệt nói đến đây, biểu cảm trêи gương mặt đã trở nên vô cùng nghiêm túc, dường như gia tộc ẩn dật trong mắt cô cũng là một nhân vật to lớn không dễ đối phó.
“Hơn nữa đây cũng không phải là thứ mà gia tộc ẩn dật khiến lòng người sợ hãi nhất.”
“Vậy thì là gì?”
Chu Dương cau mày hỏi, mặc dù trong lòng đã có tưởng tượng sơ bộ về sức mạnh của gia tộc ẩn dật, nhưng bây giờ nghe Thủy Băng Nguyệt nói như vậy, trong lòng anh vẫn vô cùng sửng sốt.
“Điều mà gia tộc ẩn dật khiến người khác sợ hãi nhất chính là sức mạnh phòng ngự hùng mạnh của bọn họ. Từ xưa đến nay một vài gia tộc lớn, quý tộc lớn cũng không phải chỉ có văn thơ gia truyền, mà sức mạnh quân sự bảo vệ an toàn gia tộc, cũng là bọn họ cố gắng hết sức bố trí sắp xếp.”
“Mặc dù bây giờ đã là xã hội hiện đại, khác với cổ đại rất nhiều, nhưng trêи thực tế vẫn có không ít nơi tương tự, chí ít sức mạnh phòng ngự của những gia tộc ẩn dật đó đã kế thừa hoàn toàn cách làm của những quý tộc lớn.”
“Cái khác chưa nói đến, chỉ nói về Hứa gia anh gặp phải lúc này, nếu năm đó Hứa gia không xảy ra biến cố, số lượng tông sư võ giả trong gia tộc bọn họ tuyệt đối sẽ không ít hơn ba mươi người! Mà cái đó mới chỉ là bề nổi, sau lưng Hứa gia có bao nhiêu người bất tử và vệ sĩ cũng sẽ không để người khác biết.”
Thủy Băng Nguyệt nghiêm túc nói, ánh mắt nhìn Chu Dương cũng rất chăm chú.
Số lượng tông sư võ giả không ít hơn ba mươi người.
Đây là khái niệm gì?
Trong lòng Thủy Băng Nguyệt có một cảm giác yếu đuối.
Nhưng điều này đối với Chu Dương mà nói, không khác gì sấm sét giữa trời quang.
Trước đây bên cạnh anh chỉ có mỗi Ngưu Xuyên là tông sư võ giả thì đã có thể làm náo loạn ở tỉnh Tương Tây Tây, chiến đấu với năm gia tộc lớn một cách dễ dàng.
Chu Dương không hề cho rằng đó là do thân phận của anh, mà quan trọng hơn chính là vì anh có một tông sư võ giả lợi hại như Ngưu Xuyên.
Nếu không, lúc anh đánh tàn phế Giang Bắc của Giang gia, bọn họ tuyệt đối sẽ không chịu để yên.
Ít nhất Giang gia có ra tay mấy lần, nếu không phải Ngưu Xuyên ở bên cạnh, Chu Dương cũng không dám bảo đảm mình có thể rút lui an toàn.
Suy đi nghĩ lại, một tông sư võ giả có thể bảo vệ Chu Dương bình yên vô sự ở Tương Tây.
Vậy ba mươi tông sư võ giả thì sao?
Chẳng phải có thể san bằng năm gia tộc lớn sao?
Phải biết rằng, khi ở tỉnh Tương Tây, Chu Dương biết rõ một tông sư võ giả, chính là một ông già bên cạnh Trương Thái Viêm – gia chủ Trương gia.
Vẫn là Ngưu Xuyên cảm nhận được hơi thở trêи người đối phương, sau đó nói với Chu Dương.
Nếu không Chu Dương căn bản không biết ông già gần đất xa trời kia lại là một tông sư võ giả.
Chưa nói đến việc sau lưng gia tộc hạng nhất Trương gia có bao nhiêu cao thủ, riêng chỉ bề ngoài đã có một tông sư võ giả rồi.
Mà trước khi Hứa gia xảy ra biến cố, ngoài mặt có không ít hơn ba mươi tông sư võ giả.
Đó là một sức mạnh to lớn mà Chu Dương căn bản không dám tưởng tượng.
Nếu bây giờ Hứa gia vẫn có nhiều tông sư võ giả như vậy, thì Chu Dương căn bản không có chút sức lực nào để đứng trước mặt Hứa gia.
“Vậy Hứa gia của hiện tại thì sao?”
Chu Dương trầm giọng hỏi.
Nếu Hứa gia có nhiều tông sư võ giả như vậy, thì Chu Dương có thể cần phải thay đổi mạch suy nghĩ.
Nhưng nếu Hứa gia bây giờ không vượt quá hai mươi tông sư võ giả như Hứa Phi nói, thì Chu Dương cũng không phải không có cách.
“Bây giờ chắc còn khoảng tầm mười hai mười ba người thôi, đương nhiên đây đều là vẻ ngoài, còn bên trong, trừ gia chủ Hứa gia ra thì không ai biết cả.”
Thủy Băng Nguyệt khẽ cười nói.
Lúc nãy sắc mặt Chu Dương thay đổi, đương nhiên Thủy Băng Nguyệt đã nhìn thấy, cô cũng có thể hiểu được tâm trạng của Chu Dương lúc này.
Đổi lại là ai, đột nhiên nghe được trong gia tộc kẻ thù của mình có nhiều tông sư võ giả như vậy, e rằng cũng sẽ hoang mang.
Thậm chí ban đầu lúc Thủy Băng Nguyệt biết rằng trong gia tộc Hứa gia có nhiều tông sư võ giả như vậy, cô cũng vô cùng kinh ngạc.
“Mười hai mười ba người, tuy không nhiều, nhưng rõ ràng là một lực lượng vô cùng mạnh, nếu toàn bộ họ đều đồng loạt ra tay, thì với khả năng hiện tại của anh căn bản không chống lại được.”
“Có điều chắc hẳn Hứa gia sẽ không dễ dàng điều động nhiều tông sư võ giả như vậy đâu?”
Chu Dương nhìn Thủy Băng Nguyệt, nhỏ giọng hỏi.
“Đương nhiên, tuy sau lưng Hứa gia có thể còn có không ít tông sư võ giả, nhưng mười mấy tông sư võ giả ngoài mặt này đương nhiên không thể lập tức ra tay toàn bộ, trừ phi có mối liên quan to lớn đến sinh tử tồn vong của gia tộc.”