Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 731-732-733-734-735-736-737-738-739-740
Chương 731: Thẩm Bích Quân đến rồi
“Chuyện này!”
“Các nhân viên bảo vệ hoàn toàn không nghe theo mệnh lệnh của Thường Hạo.”
“Đúng thế, vẫn là Chu tổng lợi hại, tên Thường Hạo kia căn bản chẳng là cái quái gì, ngay cả ra lệnh cho đội bảo vệ cũng không làm được.”
“Nghe nói ban đầu đội bảo vệ đó đều do Chu tổng thành lập, đặc biệt là đội trưởng đội bảo vệ, còn có người dẫn đầu của đội bảo vệ, hình như đều là do Chu tổng mời về đó, quan hệ của họ với Chu tổng đều rất tốt.”
“Đúng vậy, lần trước tôi đã nhìn thấy họ cùng ăn thịt nướng uống bia với Chu tổng ở ven đường đó.”
…
Mọi người bàn tán rất nhiều, ánh mắt nhìn các nhân viên bảo vệ cũng có chút thay đổi.
Trước đây, tuy rằng mọi người vô cùng lịch sự với nhân viên bảo vệ, nhưng trong lòng vẫn xem thường bọn họ.
Bây giờ xem ra những nhân viên bảo vệ đó lại có quan hệ tốt với Chu Dương, có thể nói chỉ cần Chu Dương nói một lời, những nhân viên bảo vệ đó có thể lập tức trở thành cấp trêи của bọn họ.
Trong lòng không ít người đang nghĩ rằng sau này nhất định sẽ không xem thường đội bảo vệ nữa.
“Chu Dương…”
Thường Hạo gần như tức điên lên.
Hắn không ngờ điều này lại xảy ra, đám nhân viên bảo vệ đó lần lượt quay lưng lại với mệnh lệnh của hắn thì đã đành, nhưng bọn họ lại răm rắp làm theo lời nói của Chu Dương.
So sánh như vậy, địa vị của Thường Hạo anh và Chu Dương trong lòng của những nhân viên bảo vệ đó không phải đều đã phân cao thấp rõ ràng rồi sao.
Lẽ nào đến cả một phó chủ tịch lại không thể bằng một người phụ trách dự án sao?
“Thường Hạo, anh nên nhớ cho rõ, anh có thể được làm cái chức vị phó chủ tịch của công ty này, không chỉ là ý của Thẩm Bích Quân, mà nó cũng là ý của tôi, chỉ cần tôi nói một câu, thì anh cũng sẽ ngay lập tức phải ngoan ngoãn mà cút khỏi công ty này!”
Lần này, Chu Dương không giữ lại chút thể diện nào cho Thường Hạo.
Việc hôm nay Thường Hạo làm chính là lợi dụng việc công trả thù riêng, hơn nữa lại còn làm tổn hại đến những người khác.
Đặc biệt, nếu bỏ qua cho Thường Hạo muốn làm gì thì làm, vậy thì với tính cách nóng nảy của hắn, rất có khả năng sẽ làm hỗn loạn kế hoạch bên tòa nhà Hằng Phong mà trước đó Chu Dương đã sắp xếp, để cho đám người Hứa Du nắm được thế chủ động, khiến Chu Dương và công ty Danh Dương, còn cả tòa nhà Hằng Phong đều rơi vào thế bị động.
“Ha ha, Chu Dương, lời này của anh đúng là chuyện nực cười nhất mà tôi từng nghe trong đời, Thường Hạo này là ai chứ, tôi tốt nghiệp trường đại học danh tiếng ở nước M, là nơi mà trường đại học rác rưởi quái quỷ của anh không thể đem ra so sánh được”
“Hơn nữa, anh cũng đừng quên rằng, Thẩm tổng mới là cổ đông lớn nhất của công ty, cũng là do cô ấy cố gắng năm lần bảy lượt mới có thể mời tôi đến.”
“Đừng nói là Thẩm tổng sẽ không đuổi tôi đi, lẽ nào anh cho rằng, Thường Hạo tôi đến công ty Danh Dương này thì cứ dễ dàng mời đến là đến, đuổi đi là đi sao?”
Thường Hạo lớn giọng nói, lúc này trêи mặt hắn tràn đầy sự tự tin, đối mặt với Chu Dương không có chút sợ hãi, ngược lại nhìn Chu Dương mang theo vẻ khinh thường.
Đúng thế, Thường Hạo hắn là ai chứ?
Sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của một trường đại học nổi tiếng thế giới, đã làm việc tại nước M nhiều năm, sau đó về nước cũng đã làm việc khá lâu, đạt được thành tích xuất sắc và cũng là một người có tên tuổi lớn trong ngành, không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ hắn.
Mà hắn là do Thẩm Bích Quân cố gắng hết lần này đến lần khác mới có thể mời hắn đến đây.
Với địa vị hiện tại của Thường Hạo ở trong nước, cho dù Thẩm Bích Quân muốn cách chức hắn thì cũng phải có lý do phù hợp, nếu không, các mối quan hệ và tài nguyên của Thường Hạo nhiều như vậy cũng không phải là vô ích.
“Xem ra anh rất kiêu ngạo, để tôi thử xem sao.”
Chu Dương khẽ gật đầu, không quan tâm đến sự tự tin của Thường Hạo.
Những người khác có thể ngạc nhiên trước lý lịch của Thường Hạo, trong lòng sẽ cảm thấy ngưỡng mộ.
Nhưng không bao gồm Chu Dương.
Ở trong mắt Chu Dương, Thường Hạo căn bản giống như một người trần trụi, mọi thông tin từ lâu đều nằm trong tay Chu Dương.
Sinh viên tốt nghiệp trường đại học danh tiếng ở nước M thì đúng là không tệ, nhưng cũng không phải là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc gì, thậm chí Thường Hạo còn suýt không thể tốt nghiệp.
Đối với nhiều kinh nghiệm làm việc nhiều và thành tích xuất sắc của hắn ở nước ngoài, chẳng qua chỉ là một trò đùa, đều là một mánh khóe mà Thường Hạo từ mình thêu dệt lên cho bản thân, khoảng tám phần trong đó đều là giả.
Tất cả mọi thứ chỉ là một bản lý lịch giả mà Thường Hạo cố tình bịa đặt để có thể có được phát triển và được coi trọng hơn ở trong nước.
Thường Hạo sững sờ, ánh mắt châm biếm Chu Dương khiến hắn hơi do dự.
Không biết có phải ảo giác hay không, Thường Hạo thực sự cảm thấy trong mắt Chu Dương có một tia giễu cợt và đùa giỡn.
Như thể anh thực sự sẽ đuổi hắn ra khỏi công ty.
Nhưng những lời Thường Hạo nói trước đó cũng có lý.
Làm việc ở trong nước nhiều năm như vậy, cả nguồn tài nguyên và các mối quan hệ đều tích lũy được rất nhiều.
Nếu như bản thân hắn bị đuổi khỏi công ty Danh Dương, mặc dù không thể khiến cho công ty Danh Dương phá sản, nhưng vẫn có thể khiến cho công ty Danh Dương, Chu Dương và cả Thẩm Bích Quân chịu một trận đòn khá lớn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thường Hạo bình tĩnh hơn một chút, cảm giác lúc nhìn vào ánh mắt của Chu Dương đã không còn giống lúc nãy.
“Hừ, không cần biết anh là ai, dù cho Thẩm tổng có đến đây đi chăng nữa thì tôi nhất định phải sa thải mười mấy người bọn họ. Có bọn họ thì sẽ không có Thường Hạo tôi, còn nếu có Thường Hạo thì sẽ không có bọn họ! Tôi biết Thẩm tổng nhất định sẽ đưa ra một sự lựa chọn chính xác, chuyện này không cần anh phải nhúng tay vào!”
Thường Hạo lạnh lùng nói, với thái độ kiên quyết khác thường.
Lúc này, không ít nhân viên lại nhốn nháo cả lên, ánh mắt nhìn Thường Hạo trở nên sợ hãi, bối rối nhìn Chu Dương, còn ánh mắt nhìn mười mấy người kia đều tràn đầy thương cảm.
“Tôi không tin! Tôi muốn báo chuyện này cho Thẩm tổng, Thẩm tổng nhất định sẽ không đồng ý để anh làm như vậy!”
Đám nhân viên nghe thấy điều này, sắc mặt của họ đột nhiên ảm đạm đi, họ cúi đầu xuống, từ bỏ tia hi vọng cuối cùng của mình.
Trước mặt Chu Dương, nếu Thường Hạo dám nói ra những lời kiêu ngạo tự tin như vậy, nghĩa là hắn chắc chắn được tám chín phần, mà bọn họ cũng chỉ là những nhân viên bình thường của công ty, cùng lắm chỉ là một quản lý nhỏ, thậm chí còn không là gì trong mắt Thẩm Bích Quân.
Đưa ra sự lựa chọn giữa bọn họ và Thường Hạo, cho dù là bọn họ thì cũng cảm thấy Thẩm Bích Quân nhất định sẽ chọn Thường Hạo.
Suy cho cùng, người như Thường Hạo cũng không có nhiều ở trong nước, thiếu người thì một là một, nhưng đắc tội không chắc chỉ với một người.
Mà bọn họ cũng chỉ là những nhân viên bình thường, bao gồm cả về thân phận, địa vị xã hội, gia cảnh, các mối quan hệ, đều là những người dễ bị tổn thương.
“Ha ha, vậy mà cậu lại mong chờ Thẩm tổng vứt bỏ tôi, để lựa chọn cậu? Vậy thì cậu cũng quá đề cao mình rồi.”
Thường Hạo khinh thường nhìn Trần Thăng, vẻ mặt thờ ơ.
“Thẩm tổng?”
Trêи mặt Trần Thăng tràn đầy tức giận, lúc này nếu không ra tay, cậu cũng không còn cách nào khác nữa.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Trần Thăng đã mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cửa lớn của công ty với sắc mặt khó tin.
Trần Thăng không ngờ, vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến, cậu ta vừa nhắc đến Thẩm Bích Quân thế mà bây giờ Thẩm Bích Quân lại đang xuất hiện ở trước cửa công ty.
Chương 732: Thẩm Bích Quân cứng rắn!
“Hừ, Thẩm tổng cái gì, hôm nay là mùng một tết, sao Thẩm tổng tới công ty được, thôi ngay mấy trò lừa bịp gì đó đi, dù nay Chu Dương ở đây thì các người cũng phải cút khỏi công ty thôi.”
Thường Hạo nhếch miệng cười, không quan tâm tới sự thay đổi trêи gương mặt Trần Thăng, hắn chỉ nghĩ là do Trần Thăng không cam lòng mà thôi.
Nhưng, khi hắn thấy ánh mắt của những người phía sau nhìn hắn cũng trở nên vô cùng kinh ngạc, trong lòng hắn bỗng sợ hãi vô cớ.
Hắn chột dạ, từ từ quay lại nhìn rõ người đi tới, vẻ mặt đầy bất ngờ, thậm chí còn có cả sự lo sợ.
Thường Hạo không ngờ rằng, Thẩm Bích Quân lại tới công ty vào lúc này.
Sắc mặt của cô khó coi vô cùng, rõ ràng là đang kìm nén cơn giận.
Nghĩ lại mấy lời ngông cuồng mà hắn vừa nói, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
Đừng nói là Thẩm Bích Quân định vứt bỏ mình đấy nhé.
Ý nghĩ đó vừa nảy ra, đã bị Thường Hạo dập tắt luôn.
“Phải tự tin vào bản thân, mình là Thường Hạo cơ mà, Thẩm Bích Quân năm lần bảy lượt mời mình tới bằng được, sao cô ấy có thể vứt bỏ mình dễ như thế.”
Hắn liên tục cổ vũ chính mình, nên cũng lấy lại được chút bình tĩnh.
Trước khi Thẩm Bích Quân chưa đưa ra quyết định cuối cùng, Thường Hạo vẫn có niềm tin tuyệt đối.
“Thẩm tổng, sao cô tới đây.”
Quả thật khi đứng trước Chu Dương, Thường Hạo vẫn giữ thái độ cương quyết, không giữ thể diện cho anh.
Đó là vì, ngoài việc là cổ đông của công ty, chức vụ của Chu Dương trong công ty chỉ là người phụ trách dự án, thấp hơn nhiều so với chức vụ của Thường Hạo.
Nhưng Thẩm Bích Quân thì khác.
Ngoài là cổ đông lớn nhất ra, thì cô còn là chủ tịch của công ty, nên Thẩm Bích Quân hơn hẳn Thường Hạo ở mọi mặt.
“Hừ, tôi không tới, có phải anh định làm loạn cả công ty lên không?”
Thẩm Bích Quân lạnh lùng nhìn Thường Hạo, hừ lạnh một tiếng, rồi đi qua Thường Hạo, tới thẳng chỗ mười mấy người kia, lẳng lặng nhìn họ.
“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao Thường Hạo lại đuổi việc mọi người?”
Giọng điệu Thẩm Bích Quân lạnh băng, như thể đang kìm nén cơn giận.
Lời vừa nói ra, mười mấy người đều im lặng.
Bởi vì họ không biết rốt cuộc trong lòng Thẩm Bích Quân nghĩ như nào.
Ngộ nhỡ Thẩm Bích Quân đứng về phía Thường Hạo, họ nói sai điều gì, vậy chẳng phải sẽ bị truy cứu trách nhiệm sao.
Nhưng Trần Thăng thì không phải người nhẫn nhịn.
Cậu ta đang nản lòng, khi nghe thấy Thẩm Bích Quân nói vậy, cậu ta không chút do dự, kể hết đầu đuôi câu chuyện.
“Láo toét, cậu nói linh tinh gì vậy! Thẩm tổng, cô không được tin lời họ, tôi……”
Thấy Trần Thăng định kể hết mọi chuyện, Thường Hạo bỗng lo lắng.
Bởi vì hắn không muốn chuyện hắn bị sỉ nhục ở trước tòa nhà Hằng Phong truyền ra ngoài, nên hắn mới đuổi thẳng cổ những người đó, và không cho họ nói ra chuyện này.
Nhưng một khi Trần Thăng nói ra, sẽ là một đòn đả kϊƈɦ xưa nay chưa từng có dành cho Thường Hạo.
“Thường Hạo, anh im miệng cho tôi, tôi đang hỏi cậu ấy!”
Thẩm Bích Quân vung tay áo, gắt gao nhìn chằm chằm Thường Hạo, quát lớn.
Thái độ đó khiến sắc mặt của Thường Hạo bỗng trở nên hoảng hốt.
Còn Trần Thăng như thể nhận được sự động viên to lớn, càng mạnh dạn nói rõ ràng đầu đuôi sự việc.
“……Thẩm tổng, chuyện là như này, anh ta vì sợ chúng tôi nói ra chuyện của anh ta nên muốn sa thải chúng tôi, hơn nữa, còn ép chúng tôi không được nói chuyện này ra ngoài, nếu không sẽ bắt chúng tôi chịu trách nhiệm.”
Trần Thăng nhìn Thường Hạo đầy hả hê, cơn tức giận trong lòng cũng dần nguôi ngoai.
Thường Hạo, anh muốn chúng tôi im miệng, muốn che đậy chuyện anh bị sỉ nhục, không cho ai biết đúng không.
Vậy thì tôi càng nói cho mọi người biết đó, thử coi anh định giấu kiểu gì.
Trần Thăng nói xong, cả khu đại sảnh tầng một bỗng vô cùng yên ắng, tới mức một chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, cùng quay sang nhìn Thường Hạo, vẻ mặt sửng sốt, tò mò xen lẫn cả đồng cảm.
Thường Hạo là phó chủ tịch thường vụ của công ty Danh Dương, khéo khối người trong thành phố Đông Hải này phải chạy tới nịnh bợ.
Ấy thế mà hắn lại bị người ta đánh ở trước tòa nhà Hằng Phong, hơn nữa còn va đổ thùng rác, hôn mê bất tỉnh.
Chuyện này……
Rất nhiều nhân viên không biết phải mô tả tâm trạng hiện giờ của mình như nào, tuy họ cảm thấy Thường Hạo rất thảm, nhưng trong lòng họ lại rất vui.
Thẩm Bích Quân cũng nhăn mày, nhìn Thường Hạo, mấp máy đôi môi.
“Thường Hạo, chuyện này có thật không?”
Đột nhiên, Thẩm Bích Quân ngập tràn khí thế, nhiệt độ trong sảnh tầng một cũng giảm đi không ít.
“Thẩm tổng, cô đừng nghe cậu ta nói linh tinh, sao tôi có thể làm vậy được.
Thường Hạo cười khổ, vội vàng phủ nhận.
Đương nhiên là hắn phủ nhận rồi, bởi một khi hắn thừa nhận thì sau này hắn biết sống sao.
Trừ phi hắn rời khỏi công ty Danh Dương, rời khỏi thành phố Đông Hải, thậm chí là ra nước ngoài.
Nhưng, hắn dám sao? Hắn nỡ sao?
“Vừa rồi Thường tổng đâu có dễ nói chuyện đâu nhỉ, trái lại còn gắt gỏng, hung hăng ấy chứ.”
Chu Dương cũng đi tới, cười nói.
Anh không ngờ Thẩm Bích Quân đột nhiên tới đây, hơn nữa dáng vẻ của cô còn như thể nắm chắc mọi chuyện trong tay, thậm chí còn có chút bất mãn với Thường Hạo.
Chuyện này rất hiếm gặp.
Dù sao, Chu Dương cũng biết, Thường Hạo được Thẩm Bích Quân năm lần bảy lượt mời tới, phải tốn rất nhiều công sức mới mời được hắn, điều đó cũng gây không ít xôn xao trong ngành mỹ phẩm trong nước.
Rất nhiều người biết việc công ty Danh Dương mời Thường Hạo tới đã giúp công ty trở nên nổi tiếng hơn ở trong mắt các công ty cùng ngành.
“Chu Dương, anh……”
Thường Hạo quát nhẹ, hắn muốn phản bác nhưng dù sao cũng phải kiềm chế lại, bởi hắn đang ở trước mặt Thẩm Bích Quân.
Ngộ nhỡ để lại ấn tượng gì xấu cho Thẩm Bích Quân thì sẽ bất lợi cho việc phát triển sau này của hắn.
“Đủ rồi, tôi đã biết chuyện rồi, Thường Hạo, nếu anh định xử lý sự việc bằng cách sa thải họ, vậy thì có lẽ anh không phù hợp với công ty Danh Dương.”
Thẩm Bích Quân lạnh nhạt nói, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Lời vừa nói xong, tất cả mọi người bỗng ngạc nhiên.
Ý của Thẩm Bích Quân là sao?
Nếu Thường Hạo vẫn kiên quyết đuổi mười mấy người này, vậy thì hắn không thích hợp với công ty Danh Dương.
Nói cách khác, nếu Thường Hạo dám đuổi việc mười mấy người đó, Thẩm Bích Quân sẽ đuổi Thường Hạo ra khỏi công ty.
Im ắng!
Cả sảnh tầng một bỗng yên lặng không một tiếng động.
Tất cả nhân viên đều nhìn Thẩm bích Quân với vẻ khó tin.
Còn mười mấy người kia, người nào người ấy ngẩng đầu, mặt mày vui mừng xúc động, nhìn Thẩm Bích Quân đầy cảm kϊƈɦ.
Chương 733: Xảy ra chuyện rồi
Thẩm Bích Quân đã nói vậy rồi thì sau này họ không cần phải lo bị Thường Hạo gây khó dễ ở công ty nữa.
Chỉ có Thường Hạo khó tin nhìn Thẩm Bích Quân, khẽ mở miệng, nhưng không nói gì.
Thường Hạo sửng sốt, hắn không ngờ chỉ vì mười mấy người này mà Thẩm Bích Quân lại nói với mình như vậy.
Nếu hắn dám đuổi việc họ thì hắn không thích hợp được ở lại công ty Danh Dương nữa?
Rõ ràng là đang đe dọa hắn.
Thường Hạo rất tức giận nhưng hắn cũng rất bình tĩnh. Hắn biết nếu lúc này không kiềm chế cảm xúc chắc chắn Thẩm Bích Quân sẽ không khách khí với hắn nữa.
“Tôi biết rồi.”
Thường Hạo khó khăn lên tiếng, sắc mặt cực kì u ám nhưng bây giờ hắn không thể phản bác được.
Nghe Thường Hạo nói vậy, mười mấy người kia càng kϊƈɦ động.
“Cảm ơn Thẩm tổng, cảm ơn Thẩm tổng nhiều!”
“Thẩm tổng yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc, báo đáp công ty!”
“Đúng vậy, Thẩm tổng yên tâm, chúng tôi sẽ không phụ sự mong đợi của cô đâu.”
…
Mười mấy nhân viên lần lượt nói cảm ơn với Thẩm Bích Quân, mỗi người đều không hề che giấu vẻ vui mừng của mình.
“Được rồi, không còn chuyện của mọi người nữa, mau quay về làm việc đi.”
Thẩm Bích Quân gật đầu, vẫy tay để họ giải tán đi làm việc.
Thấy chuyện bên này đã được giải quyết, mấy người hóng chuyện cũng dần rời đi làm việc của mình.
Lúc này ở đại sảnh tầng một chỉ còn lại ba người Chu Dương, Thẩm Bích Quân và Thường Hạo.
Sắc mặt Thường Hạo tái mét, hai tay bấu chặt vào nhau, lòng bàn tay gần như bị móng tay bấm sâu đến chảy máu.
Nhưng lúc này hắn không thể tranh cãi với Thẩm Bích Quân được.
“Sao cô lại đến đây?”
Chu Dương không lo ngại nhiều như vậy, nếu không phải vì Thường Hạo giúp ích được nhiều cho công ty thì anh chính là người đầu tiên chống lại Thường Hạo ngay.
Chỉ là Thẩm Bích Quân đột nhiên đến đây khiến Chu Dương hơi ngạc nhiên.
Hôm nay là mùng một Tết, Chu Dương vừa thức dậy thì phát hiện mấy người Thẩm Bích Quân đã rời đi.
“Tại sao tôi không thể đến, không phải anh cũng đến sao? Hay là giờ tôi về nhé?”
Thẩm Bích Quân nhướn mày, cười nhạt nói.
“Được rồi, lát nữa tôi còn có việc không thể về với anh.”
Thẩm Bích Quân khẽ cười, đẩy Chu Dương, chuẩn bị rời đi.
Nhưng trước lúc đi, Thẩm Bích Quân đột nhiên quay đầu lại nhìn Thường Hạo.
“Nói thật nếu phải chọn giữa anh và Chu Dương thì tôi chỉ sẽ chọn Chu Dương, còn anh, hơ hơ…”
Sau khi nói với Thường Hạo một câu, Thẩm Bích Quân đẩy Chu Dương bước thẳng ra ngoài rời khỏi công ty Danh Dương.
Dĩ nhiên Chu Dương cũng nghe được câu này, anh khẽ lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
Lời này chắc chắn sẽ đắc tội với Thường Hạo.
Nhưng Chu Dương không lo Thường Hạo sẽ làm chuyện gì bất lợi cho Thẩm Bích Quân, có anh ở đây không ai có thể làm tổn thương đến Thẩm Bích Quân.
Lúc này sắc mặt Thường Hạo âm trầm như nước, cực kì khó coi.
Nhất là câu cuối cùng của Thẩm Bích Quân nói với hắn khiến hắn cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Trong mấy mươi năm qua, hắn chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy.
Hơn nữa trước đây lúc Thẩm Bích Quânnăm lần bảy lượt đến mời mình vào công ty làm việc, nói năng dễ nghe biết bao, còn lời nói bây giờ nghe thật khó chịu.
“Hai người đợi đấy cho tôi, đợi tôi hoàn thành nhiệm vụ chắc chắn sẽ cho các người biết cảm giác bị người khác sỉ nhục là thế nào!”
Nhìn bóng lưng dần đi xa của Chu Dương và Thẩm Bích Quân, khuôn mặt Thường Hạo tối sầm lại, đáy mắt lóe lên sự hung ác.
…
Chuyện xảy ra ở công ty Danh Dương hôm nay đã nhanh chóng truyền đi khắp nơi, nhưng mọi người chỉ nói để bàn tán mà thôi.
Mười mấy người Trần Thăng do có lời hứa của Thẩm Bích Quân đảm bảo nên họ cũng chẳng sợ Thường Hạo nữa, chú tâm vùi đầu vào công việc để báo đáp tín nhiệm của Thẩm Bích Quân với họ.
Chu Dương cũng đã tạm biệt Thẩm Bích Quân.
Sau khi ra khỏi công ty Danh Dương, anh nhớ lại cái cớ Thẩm Bích Quân đã nói, cô bảo có việc cần giải quyết không thể về vịnh Lục Cảnh với anh được.
Chu Dương không truy hỏi, vì anh biết nếu Thẩm Bích Quân muốn nói thì dù anh không hỏi, Thẩm Bích Quân cũng sẽ nói.
Còn nếu Thẩm Bích Quân đã không muốn nói, dù anh có hỏi thế nào, Thẩm Bích Quân cũng sẽ không nói lời nào.
Trở về vịnh Lục Cảnh, bà Chu và Tô Hiểu Manh đang chuẩn bị bữa trưa, hai người vô cùng bận rộn.
Mặc dù đa số đều do bà Chu chuẩn bị nhưng Tô Hiểu Manh cũng đứng bên giúp đỡ, tóc mái trước trán lộn xộn, trêи trán ướt đẫm mồ hôi.
“Anh Chu Dương, anh về rồi!”
Sau khi phát hiện Chu Dương đã về, Tô Hiểu Manh lập tức bỏ việc đang làm dở, vội vàng chạy đến trước mặt Chu Dương, giơ bàn tay dính đầy thức ăn tựa vào người Chu Dương.
“Khoan đã khoan đã, hai người đã làm gì vậy, sao lộn xộn thế này?”
Chu Dương vội vàng ngăn Tô Hiểu Manh lại, thấy bộ dạng của cô cũng dở khóc dở cười.
Tô Hiểu Manh không chỉ làm bẩn quần áo, hai tay và cả trêи mặt đều dính ít đồ ăn, trông rất buồn cười.
Hơn nữa Chu Dương lại ngửi thấy mùi hải sản.
“Hi hi, anh Chu Dương, em và cô Chu đang làm hải sản, cô nói anh thích ăn hải sản nhất.”
Tô Hiểu Manh cười ha ha nói, cũng không hề để ý mình không nhào vào lòng Chu Dương được. Nói xong cô xoay người chạy vào phòng bếp.
Chu Dương liếc nhìn, hai người quả thật đang làm hải sản, ngoài tôm hùm ra thì còn có một ít cá biển, chỉ nhìn thôi đã chảy nước miếng rồi, chỉ ước gì được ăn ngay lập tức.
“Được thôi, vậy anh ngồi đợi đến lúc ăn.”
Khẽ cười một tiếng, Chu Dương quay bước về phòng mình.
Mặc dù giờ đang là dịp Tết, đa số các khu ở Đông Hải đều đã được nghỉ, ngay cả tòa nhà Hằng Phong cũng vắng lặng đi nhiều.
Nhưng không có nghĩa là an toàn, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Ngược lại càng như vậy, đám người Hứa Du càng có khả năng cao sẽ hành động.
Nghỉ Tết rồi, người sẽ vơi bớt, ai có thể ngờ được.
Người bên mình nghĩ đám người Hứa Du sẽ không có bất kì hành động nào trong khoảng thời gian này.
Vậy bên Hứa Du thì sao?
Có phải chúng sẽ hành động ngược lại với suy nghĩ của mình không?
Chuyện này chẳng ai biết được.
Nhưng nghĩ đến sắp xếp của mình ở tòa nhà Hằng Phong, Chu Dương cũng yên tâm hơn.
Chưa kể phía anh có một tông sư võ giả là Ngưu Xuyên, ở đó còn có một bán bộ tông sư võ giả như Tiểu Đao. Hơn nữa tòa nhà Hằng Phong nằm ở khu sầm uất ở quận Phổ Đà, người qua lại cũng nhiều, một khi xảy ra chuyện chắc chắn người khác sẽ biết ngay.
Huống hồ, lực lượng bảo vệ của tòa nhà Hằng Phong rất có thực lực.
Chu Dương không tin không có tông sư võ giả nào ở bên cạnh Nhậm Phong.
Hơn nữa với địa vị hiện tại của Nhậm Phong và danh tiếng tòa nhà Hằng Phong, hễ xảy ra xung đột ở đó chắc chắn chính phủ sẽ can thiệp.
Chương 734: Thư khuyên nhân nhượng
Hứa gia là gia tộc ẩn dật nhưng nếu bị chính phủ can thiệp, bọn họ còn có thể giữ được vẻ hùng mạnh không thì chưa biết được.
Mà bây giờ phải xem bên Hứa Du nhẫn nhịn không ra tay hay bọn họ sẽ tìm được cách phá vỡ sự phòng bị của bên tòa nhà Hằng Phong.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Chu Dương cảm thấy cực kì thoải mái với bữa trưa thịnh soạn.
Nếu có thể, anh muốn cứ tận hưởng cuộc sống như vậy mãi.
Nhưng anh biết là không thể.
Không đề cập đến những chuyện khác, chỉ cần anh vẫn muốn quay lại Chu gia, vậy thì anh chẳng thể lơi lỏng một ngày nào, phải không ngừng cố gắng phấn đấu.
…
Lúc này, ở tòa nhà Hằng Phong.
La Hải ở trong văn phòng nhìn bản báo cáo cấp dưới mang đến, sắc mặt trở nên khó coi.
Sắc mặt Ngưu Xuyên và Tiểu Đao ngồi cạnh anh ta cũng vậy.
“Chuyện này phải nói một tiếng với anh Dương.”
Ngưu Xuyên trầm giọng nói.
Cậu ấy không ngờ trong thời gian ngắn đã xảy ra chuyện như vậy.
Hơn nữa còn xảy ra dưới sự giám sát của họ.
Thậm chí bây giờ Ngưu Xuyên còn chẳng biết đối phương làm được chuyện này bằng cách nào.
“Được rồi, chuyện này do Chu tiên sinh sắp xếp nên tất nhiên phải thông báo với anh ấy.”
La Hải gật đầu không ngăn cản.
Ngưu Xuyên nghe vậy liền lấy điện thoại gọi cho Chu Dương.
Lúc này Chu Dương vừa ăn trưa xong, đang nằm nghỉ thư giãn trêи ghế sofa.
Anh đang định xem kỹ lại và phân tích những gì đã xảy ra dạo gần đây thì điện thoại vang lên không đúng lúc.
“Ngưu Xuyên?”
Thấy tên hiển thị trêи điện thoai, Chu Dương hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng bắt máy.
Chu Dương biết Ngưu Xuyên không thể gọi cho mình nếu tình hình đang diễn ra bình thường.
Anh sắp xếp cho cậu ấy ở tòa nhà Hằng Phong, chỉ có lúc gặp tình huống cấp bách mới gọi cho anh.
“Chuyện gì vậy?”
Sau khi bắt máy, Chu Dương trầm giọng nói.
“Anh Dương, bên này xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn…”
Ngưu Xuyên trầm giọng kể lại chuyện đã xảy ra, sau đó hai bên trầm ngâm một hồi.
“Các cậu đừng hấp tấp, đợi tôi đến!”
Chu Dương trầm giọng rồi cúp máy, cầm lấy áo khoác định đi ra ngoài.
“Chu Dương sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Bà Chu thấy Chu Dương muốn ra ngoài thì vội kéo anh lại, thắc mắc hỏi.
Bây giờ bà sợ Chu Dương vì chuyện công việc mà ảnh hưởng đến sức khỏe, vậy thì chẳng đáng chút nào.
“Vâng, công ty có một vài việc cần giải quyết. Con phải đi đến đó, mẹ yên tâm đi, con không sao đâu.”
Xoa dịu nỗi lo của bà Chu xong, Chu Dương vội vã đến tòa nhà Hằng Phong.
Tăng tốc hết mức, lúc đến tòa nhà Hắng Phong, Chu Dương cảm nhận rõ được bầu không khí căng thẳng đang bao trùm.
Số nhân viên bảo vệ tuần tra quanh tòa nhà cũng tăng lên.
“Là Chu tiên sinh! Chu tiên sinh, anh đến rồi, thư kí La đang ở văn phòng đợi anh.”
La Thụy thấy Chu Dương vội vàng chào hỏi, vẻ mặt đầy vẻ vui mừng.
“Ừ, dẫn tôi lên đó đi.”
Chu Dương gật đầu, mặc dù La Thụy nở nụ cười lúc nhìn thấy anh.
Nhưng Chu Dương có thể thấy được sự nghiêm túc trêи gương mặt anh ta, đáy mắt lóe lên chút lo lắng.
Trong tình huống bình thường không bao giờ xuất hiện những điều này.
Không lâu sau, Chu Dương đã đến văn phòng tầng mười bốn, mấy người La Hải và Ngưu Xuyên đã đợi hơn một tiếng ở bên trong.
“Anh Dương.”
“Chu tiên sinh!”
Thấy Chu Dương bước vào, Ngưu Xuyên và La Hải vội vàng bước đến.
“Chuyện gì vậy, trước tiên nói tình hình cụ thể cho tôi đã.”
Chu Dương nghiêm túc nhìn Ngưu Xuyên.
Anh để Ngưu Xuyên ở lại đây là muốn chắc chắn không để thông tin bị tiết lộ ra ngoài.
Nhưng bây giờ…
“Vâng, anh Dương. Chuyện được phát hiện hơn một tiếng trước…”
Sau đó, Ngưu Xuyên kể lại chi tiết sự việc.
Lúc này Chu Dương cũng mới biết toàn bộ quá trình của sự việc.
Thì ra một tiếng trước, lúc mấy người La Thụy đang đi xem xét xung quanh thì bỗng phát hiện một người khả nghi xuất hiện gần tòa nhà Hằng Phong.
Đám người La Thụy vẫn cẩn thận canh phòng, không ngờ vẫn xảy ra vấn đề.
Nhưng đến lúc La Thụy phản ứng lại thì phát hiện cửa hàng của công ty Danh Dương ở tầng một tòa nhà Hằng Phong bỗng trở nên xáo trộn, hơn nữa bên trong còn để lại một bức thư.
“Anh Dương, thư ở đây, bọn em đều chưa mở ra.”
Ngưu Xuyên đưa bức thư cho Chu Dương, sắc mặt vô cùng khó coi.
Xảy ra chuyện thế này hơn nữa còn xảy ra dưới tầm mắt họ, đó chắc chắn như một cái tát vào mặt họ.
Nhưng bây giờ Ngưu Xuyên cũng có nổi khổ không nói ra được.
Không ai biết người kia là ai, hình như rất rõ sắp xếp và bố trí ở đây, tránh được bọn La Thụy thì đã đành, thế mà lại tránh được giám sát do đích thân Ngưu Xuyên bố trí.
Chứng tỏ là người quen làm chuyện này, cho dù không phải thì ít nhất cũng có người quen tiếp tay.
Đây mới là nguyên nhân thực sự khiến Ngưu Xuyên và La Hải nóng lòng gọi Chu Dương đến để bàn bạc.
Nội gián vậy còn ổn, nếu để nội gián tiết lộ toàn bộ tình hình cụ thể ra ngoài, vậy thì họ chẳng còn bí mật nào với Hứa Du.
Nghe vậy, sắc mặt Chu Dương cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều, anh nhận lấy bức thư rồi mở ra đọc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Chu Dương vẫn đang đọc lá thư, im lặng không nói gì.
Chu Dương không nói gì, những người khác tất nhiên cũng không tiện lên tiếng trước. Từng người đều nghiêm túc chờ đợi nhìn Chu Dương muốn biết rốt cuộc trong thư viết gì mà khiến Chu Dương đọc lâu như vậy, hơn nữa sắc mặt cũng biến đổi.
“Haiz.”
Cuối cũng cũng đọc xong bức thư, lúc này Chu Dương mới thở dài, sắc mặt càng trở nên quái dị.
Lúc đầu anh còn nghĩ có người muốn đối phó với tòa nhà Hằng Phong, gây bất lợi cho cửa hàng cuối cùng này.
Nhưng anh không ngờ đây là một bức thư khuyên anh nhân nhượng.
Không sai, bức thư này quả thật là do bên Hứa Du cho người mang đến.
Nhưng Hứa Du không lấy thế ép bức người khác mà hiểu tình đạt lý, nói lý lẽ làm người khác động lòng.
Hứa Du muốn lợi dụng chênh lệch thực lực giữa hai bên để khiến Chu Dương và Nhậm Phong biết cách biệt giữa họ, sau đó chủ động nhận thua tránh được tổn thất không đáng có.
“Đây là một bức thư khuyên chúng ta nhân nhượng, mọi người cũng xem đi.”
Chu Dương đưa bức thư cho La Hải, nếu bức thư này là do Hứa Du bảo người mang đến, hơn nữa còn là thư khuyên Chu Dương và Nhậm Phong nhân nhượng, bây giờ Chu Dương đã đọc, vậy dĩ nhiên Nhậm Phong cũng nên biết.
Bây giờ Nhậm Phong không có ở đây nên để La Hải đọc.
“Cái gì! Quá đáng thật! Cũng xem thường tòa nhà Hằng Phong này quá rồi!”
La Hải đọc xong bức thư thì nổi giận, đập một cái xuống bàn, vẻ mặt tràn đầy tức giận như muốn lôi Hứa Du ra rồi hung hăng dạy cho một bài học.
“Anh Dương, bây giờ chúng ta phải làm gì đây, có cần báo cho Nhậm lão gia không?”
Ngưu Xuyên cũng đã đọc bức thư, vẻ mặt không hề thoải mái.
“Ừ, vẫn nên nói một tiếng với Nhậm lão gia về chuyện này, gọi ngay cho ông ấy đi, đích thân tôi sẽ nói rõ tình hình lúc này với ông ấy.”
Chu Dương trầm giọng nói.
La Hải nghe anh nói vậy thì gật đầu, gọi luôn cho Nhậm Phong.
Chương 735: Thảo luận
La Hải nhanh chóng gọi điện cho Nhậm Phong, kể hết những chuyện xảy ra ở bên này, đặc biệt là chuyện về lá thư khuyên họ nhân nhượng.
Mặc dù Chu Dương không thể nghe thấy hai người họ nói gì trong điện thoại, nhưng chỉ cần nhìn biểu cảm khuôn mặt của La Hải, Chu Dương có thể đoán được giọng điệu của Nhậm Phong lúc này có lẽ không hề tốt một chút nào.
“Ông Nhậm nói rằng ông ấy sẽ đến đây ngay.”
Cúp máy, La Hải trầm giọng nói, trêи mặt vẫn có chút áy náy.
Chu Dương không biết tại sao biểu cảm trêи mặt của La Hải lại xuất hiện sự áy náy, nhưng lúc này hiển nhiên không phải lúc để tìm hiểu chi tiết nhỏ này, vẫn nên đợi ông Nhậm đến đây để hai bên cùng nhau thảo luận rồi mới có thể tìm ra cách giải quyết chuyện trước mắt này.
Hơn nữa bây giờ đã là mùng một Tết, còn hai ngày nữa sẽ mở cửa, đến lúc đó nếu đám người Hứa Du làm càn đến quấy rối, thì chuyện này sẽ y như một quả bom hẹn giờ với toà nhà Hằng Phong.
Bất cứ lúc nào cũng có thể gây ra những tổn thất khôn lường cho tòa nhà Hằng Phong.
Nửa giờ sau, một đoàn xe sang trọng chậm rãi đến tòa nhà Hằng Phong.
Dưới sự bảo vệ của một nhóm vệ sĩ, Nhậm Phong bước vào, đi thẳng lên tầng mười bốn.
“Ông Nhậm.”
La Hải bước đến trước, đưa lá thư khuyên nhân nhượng cho ông.
Còn Chu Dương chỉ khẽ gật đầu, cũng không nói nhiều, bây giờ để Nhậm Phong đọc xong bức thư khuyên nhân nhượng đã, trong lòng chuẩn bị trước rồi mới tiếp tục bàn bạc chuyện tiếp theo.
Chỉ trong khoảng nửa phút, Nhậm Phong đã đọc xong nội dung của lá thư khuyên nhân nhượng.
Lúc này, sắc mặt của Nhậm Phong vô cùng khó coi.
“Ầm!”
Đột nhiên, Nhậm Phong đấm mạnh xuống bàn, lập tức phát ra một tiếng động như bị bóp nghẹt, khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Ngay cả Chu Dương cũng phải liếc nhìn sang, cảm thấy hơi kinh ngạc.
Chu Dương không ngờ rằng Nhậm Phong sẽ có phản ứng dữ dội như vậy, đây không giống biểu hiện mà Nhậm Phong nên có.
Một ông chủ lớn như Nhậm Phong, dù trong lòng có tức giận đến mức nào cũng sẽ không biểu hiện ra bên ngoài, mọi người thường gọi đó là dáng vẻ phúc hậu vui vẻ, hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ lúc này.
Nhưng vừa nãy, Nhậm Phong lại nổi giận đùng đùng trước mặt nhiều người như vậy, ngoại trừ người thân cận là La Hải ra, thì vẫn có những người ngoài như Chu Dương đang ở bên cạnh.
Một khi Nhậm Phong có một chút biểu hiện nào không tốt, thì rất có thể sẽ bị một trong số những người này truyền ra bên ngoài, chuyện này đối với Nhậm Phong mà nói không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Quan trọng nhất, theo như quan điểm của Chu Dương, lá thư khuyên nhân nhượng này hoàn toàn không đủ khả năng khiến cho Nhậm Phong tức giận như vậy được.
Nếu đám người Hứa Du muốn khuyên bọn họ nhân nhượng, thì phía bên mình cứ mặc kệ, thế là xong chuyện.
Hoàn toàn không cần phải nổi giận lớn đến thế.
“Ông Nhậm, ông đã xem xong lá thư này rồi, không biết ông nghĩ thế nào.”
Chu Dương nhẹ giọng hỏi, anh muốn nghe suy nghĩ của Nhậm Phong.
Xét cho cùng, dù là về sự từng trải, kinh nghiệm, tuổi tác hay là danh phận, thì Nhậm Phong đều là thế hệ trước của Chu Dương.
Nhiều lúc, quan điểm của Chu Dương có thể không toàn diện, để Nhậm Phong phát biểu ý kiến của riêng mình, như vậy trong một khía cạnh nào đó có thể được cải thiện được quan điểm của Chu Dương.
“Ức hϊế͙p͙ người quá đáng! Đám người Hứa Du lại dám cả gan ức hϊế͙p͙ tôi như vậy!”
Nhưng Nhậm Phong không thẳng thừng bày tỏ quan điểm, thay vào đó ông ta tức giận thét lên, những nếp nhăn trêи khuôn mặt rung lên thoáng qua vẻ giận dữ, kiến cho người khác khϊế͙p͙ sợ.
“Lá thư này, mọi người phát hiện lúc nào?”
Ánh mắt của Nhậm Phong rực lửa, nhìn mọi người ở xung quanh.
Ông ta nhìn mọi người chằm chằm , khiến bọn họ lập tức im lặng, sợ hãi không dám nói một lời, cũng không dám phát ra một chút tiếng động.
Ngay cả Chu Dương cũng cảm nhận được sự áp lực vô cùng lớn.
Áp lực này phát ra từ trêи người của Nhậm Phong, hơn nữa còn không nhằm vào bất kì một đối tượng cụ thể nào.
“Ông Nhậm, bây giờ không phải lúc để truy cứu việc phát hiện lá thư này khi nào, mà vấn đề lúc này là đối phương đã gửi thư khuyên nhân nhượng như vậy rồi thì chúng ta nên đối phó lại như thế nào.”
Chu Dương chủ động nói.
Nếu như bởi vì bất kì một lý do nào đó khiến cho Nhậm Phong nổi giận, vậy thì rất có thể kế hoạch của mọi người đều bị gián đoạn, điều này sẽ không tốt cho cuộc đọ sức của mọi người và đám người Hứa Du.
Ngược lại, nó sẽ làm tiêu hao không ít nhân lực nội bộ, từ đó lộ ra kẽ hở, nếu để đám người Hứa Du nắm được điểm này, vậy thì mối đe dọa với phe của mình sẽ ngày một tăng.
“Chu Dương, cậu nói không sai, nhưng mà giữa ban ngày ban mặt, lại để đám người đó đưa thư tới, thì tất cả bọn họ đều phải có trách nhiệm!”
Nhậm Phong gật đầu, đồng ý với lời này của Chu Dương.
Có điều đến cuối cùng, Nhậm Phong vẫn tức giận trừng mắt nhìn La Hải, trầm giọng nói.
“Đi thông báo, ghi lại danh sách tất cả những bảo vệ trực hôm nay, giảm lương một tháng!”
Sau khi Nhậm Phong nói xong, sắc mặt La Hải hơi thay đổi, anh ta muốn nói gì đó, nhưng sau khi nhìn vào ánh mắt nghiêm nghị của Nhậm Phong, La Hải chỉ có thể nuốt lại.
“Vâng, Nhậm tổng, tôi sẽ thông báo cho mọi người.”
Nói xong, La Hải rời khỏi phòng.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại ba người Nhậm Phong, Chu Dươngvà Bào Ca.
Ngay cả Ngưu Xuyên và Tiểu Đao cũng không ở bên trong, hai người họ đứng bên ngoài canh gác, để chuyện như vậy không xảy ra một lần nào nữa.
“Ha ha, khiến hai chú em phải chê cười rồi.”
Chỉ còn lại ba người, cơn tức giận của Nhậm Phong dường như dần tan biến, khi nói giọng điệu của ông ta cũng ôn hòa hơn rất nhiều, trêи khuôn mặt cũng xuất hiện một nụ cười hiếm hoi.
“Ha ha, chuyện này cũng có trách nhiệm của chúng tôi, nếu không bên kia cũng đã không thể công khai gửi bức thư này đến như vậy.”
Chu Dương cười nói, mặc dù rất ngạc nhiên về sự thay đổi trước sau của Nhậm Phong, nhưng anh không phải là một kẻ ngốc, cũng sẽ không rảnh rỗi hỏi rõ Nhậm Phong vào lúc này.
Bây giờ hai bên chỉ là quan hệ hợp tác.
Không quá lời khi nói rằng một khi Chu Dương làm điều gì đó khiến cho Nhậm Phong không vừa ý.
Đến lúc đó, thậm chí chưa cần đám người Hứa Du ra tay, thì Nhậm Phong cũng sẽ điều người đi liên hệ với bọn họ, sau đó trực tiếp nhượng lại cửa hàng cuối cùng của tòa nhà Hằng Phong.
Nếu là vậy thì đó là đòn đả kϊƈɦ rất lớn đối với Chu Dương và công ty Danh Dương.
Mà sau đó, bản thân Chu Dương là người chọc giận Nhậm Phong, chắc chắn cũng sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Mặc dù với danh phận và địa vị của Chu Dương ở công ty Danh Dương thì không có ai dám chỉ trích anh, nhưng trêи một góc độ nào đó thì độ tín nhiệm của mọi người giành cho Chu Dương cũng sẽ giảm đi.
Quan trọng nhất là Thường Hạo chắc chắn sẽ gia tăng sự khiêu khích đối với Chu Dương, thậm chí sẽ nắm chặt lấy vấn đề này ở trong công ty.
Chu Dương không phải là người thích rắc rối, nên sẽ không để bản thân gặp rắc rối được.
“Ha ha, cậu nói đùa rồi, đám người Hứa Du đã gửi thư đến đây, ít nhất có thể khẳng định một điều, nếu bọn họ có thể thuyết phục chúng ta nhân nhượng bằng cách này, vậy thì bọn họ đương nhiên sẽ rất vui, còn nếu lá thư khuyên nhân nhượng này không có tác dụng gì, vậy e rằng bọn họ sẽ sử dụng phương pháp tiếp theo.”
“Nói cách khác, đó không phải là phương pháp cuối cùng, bọn họ cũng không muốn phải thật sự phải đấu một trận sinh tử với chúng ta.”
Chương 736: Bán Sơn Lan Uyển
Nhậm Phong trầm giọng nói, nhưng giọng điệu lại vô cùng tự tin, lúc này đôi mắt có hơi vẩn đục của ông ta lại vô cùng sáng ngời, như có thể nhìn thấu lòng người, ngồi ở đây vẫn có thể nhìn thấy được suy nghĩ của Hứa Du ở một nơi nào đó ở Đông Hải.
“Ừ, đúng là như vậy.”
Chu Dương khẽ gật đầu, đồng ý với lời nói của Nhậm Phong.
Đúng là đám người Hứa Du có xuất thân từ gia tộc ẩn dật Hứa gia, thực lực mạnh mẽ, rất khó để thăm dò, mà bên Chu Dương lại hoàn toàn không thể biết được lần này Hứa gia đã sử dụng bao nhiêu lực lượng.
Có một điểm chắc chắn là thế lực đám người Hứa gia vô cùng lớn mạnh, nhưng bên phe bọn họ cũng không hề kém cạnh chút nào.
Chưa kể, có hai tông sư võ giả Ngưu Xuyên và Bào Ca đang canh giữ, còn có Tiểu Đao cũng là bán bộ tông sư võ giả bảo vệ phòng thủ.
Hơn nữa, với tư cách là chủ tịch của tòa nhà Hằng Phong, trước đây đã tung hoành ngang dọc thế giới ngầm ở Đông Hải thì bên người Nhậm Phong không thể nào không có một tông sư võ giả được.
Nếu tính toán như vậy, bề ngoài có hai tông sư võ giả, nhưng trêи thực thế thì có ít nhất ba, thậm chí nhiều hơn.
Ngoài ra, đây là tòa nhà Hằng Phong, cũng là một trong những sự tồn tại lớn mạnh ở Đông Hải.
Bản thân lực lượng an ninh của tòa nhà Hằng Phong cũng thuộc trình độ cao nhất ở Đông Hải, không hề yếu hơn so với gia tộc hạng nhất.
Hơn nữa, tòa nhà Hằng Phong nằm ở khu vực thịnh vượng nhất của quận Phổ Đà, đều được mọi người nhìn vào và cũng là vị khách quý của phía chính phủ.
Thêm nhiều điều kiện như vậy, Chu Dương tin chắc dù là Hứa gia thì cũng không dễ dàng ra tay đối đầu.
“Tuy nhiên, lần này bên kia đã ra tay thăm dò rồi, nếu chúng ta không phản ứng lại thì sẽ bị yếu thế hơn, chúng ta hãy để đám người Hứa Du nhìn rõ chúng ta là người như thế nào.”
Chu Dương cười nói.
“Ồ? Không biết Chu Dương có ý kiến gì hay?”
Nhậm Phong ngạc nhiên, sau đó mỉm cười hỏi.
Đúng là đối phương đã ra tay muốn thăm dò, nếu bọn họ không hề có một chút phản ứng lại thì đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận, đối với khí thế của cả hai bên, vô hình chung sẽ xuất hiện một bên yếu đi và một bên mạnh lên.
Nhậm Phong đương nhiên nhận ra điều đó.
“Như thế này…”
Chu Dương mỉm cười, sau đó chậm rãi nói ra ý kiến vừa nghĩ.
Nhậm Phong và Bào Ca lắng nghe kỹ, nghe xong cả hai trố mắt nhìn nhau, thấy được sự vui mừng và ngạc nhiên trong mắt đối phương.
Bọn họ không ngờ Chu Dương có thể nghĩ ra kế hoạch như vậy, hơn nữa, cũng sẽ không khiến mâu thuẫn giữa hai bên trở nên trầm trọng hơn.
“Được, tôi nghĩ cách này khá ổn, nếu như có bất cứ yêu cầu gì, anh cứ nói thẳng ra, tôi nhất định sẽ tìm người cùng phối hợp.”
Bào Ca dẫn đầu tỏ rõ thái độ của mình.
Mặc dù anh ta là do Hổ Gia phái đến đây để hỗ trợ Chu Dương trong công việc, nhưng Bào Ca vẫn đồng tình với cách làm này của Chu Dương.
“Không vấn đề gì, tất cả đều dựa theo đề xuất của Chu Dương, tôi sẽ dặn dò với La Hải, người bên này của tòa nhà Hằng Phong cứ giao hết cho Chu Dương xắp xếp.”
Nhậm Phong cũng cười nói, ánh mắt nhìn Chu Dương tỏ vẻ rất hài lòng, thậm chí còn lóe lên tia sáng.
“Đúng rồi, cũng sắp tối rồi, chúng ta cùng nhau ăn bữa tối nhé, đến nhà tôi ăn, để bày tỏ lòng cảm ơn mọi người.”
Nhậm Phong đứng bật dậy mỉm cười nói, ánh mắt đặc biệt nhìn Chu Dương.
Chuyện này khiến Chu Dương thắc mắc khó hiểu.
Đang yên đang lành, tại sao Nhậm Phong lại muốn mời anh và Bào Ca ăn cơm.
Nhưng bề trêи đã đưa ra lời mời thì anh cũng không dám từ chối, Chu Dương đành phải nhận lời.
Anh gọi một cuộc điện thoại về vịnh Lục Cảnh báo với bà Chu tối nay sẽ không ăn cơm, bảo bọn họ ăn cơm trước.
Ba người Chu Dương, Nhậm Phong và Bào Ca cùng nhau rời khỏi tòa nhà Hằng Phong.
Về chuyện ngày hôm nay, Chu Dương đã để Ngưu Xuyên đi sắp xếp mọi chuyện, bảo mọi người cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục làm việc như bình thường.
Bán Sơn Lan Uyển, quận Phổ Đà, thành phố Đông Hải.
Đây là khu biệt thự cao cấp nhất ở quận Phổ Đà, Đông Hải.
Mặc dù quận Phổ Đà tiếp giáp với biển, nhưng điều này không có nghĩa là địa hình ở đây bằng phẳng.
Ngược lại, phía tây quận Phổ Đà có địa hình đồi núi nhỏ, tuy độ cao chưa đến một trăm mét, nhưng đã được phát triển thành khu biệt thự cao cấp thịnh vượng nhất quận Phổ Đà.
Về cái tên Bán Sơn, nó mang ý nghĩa sánh ngang với biệt thự Bán Sơn ở bên kia sông Hương.
Trêи đường đi đến đây, Chu Dương cũng phải cảm thán một câu, một người có tài sản ròng hàng chục tỷ như Nhậm Phong, thì đối với yêu cầu về vị trí nơi ở sẽ khác biệt vô cùng lớn so với những người bình thường.
Chu Dương cho rằng khu biệt thự ở vịnh Lục Cảnh đã là rất tốt rồi, chỉ như vậy mà Chu Dương cũng đã phải bỏ ra gần mười triệu để mua biệt thự.
Còn nếu so sánh vịnh Lục Cảnh với Bán Sơn Lan Uyển mà nói.
Vậy thì, vịnh Lục Cảnh gần như tương đương với một khu dân cư bình thường, còn khu dân cư bên Tạ gia thì lại gần như một khu ổ chuột.
“Bán Sơn Lan Uyển này được phát triển nhiều năm về trước, khi quận Phổ Đà vừa mới được phát triển, tôi đã hợp tác với những người khác để phát triển mở rộng nó, bây giờ nó đã khá nổi tiếng.”
Nhậm Phong mỉm cười giới thiệu.
Với lời giới thiệu này của Nhậm Phong, Chu Dương mới biết được lý do tại sao Bán Sơn Lan Uyển này lại trở thành khu biệt thự cao cấp nhất của Đông Hải.
Những người sống ở đây nhất định phải có giá trị tài sản ít nhất năm tỷ.
Mà những người có giá trị tài sản hơn năm tỷ trong cả nước cũng không có nhiều.
Có thể nói, bất cứ ai có khả năng mua được căn biệt thự Bán Sơn Lan Uyển này, có lẽ họ đều là những người có tiếng tăm lừng lẫy trong nước.
“Ha ha, những người sống ở đây quả thực rất tài giỏi, tôi cũng đã lớn tuổi rồi, nhìn thấy những người trẻ tuổi đạt được thành tích cao như vậy tôi vô cùng vui mừng và cũng rất ngưỡng mộ họ, chỉ là bọn họ không phải sống ở đây quanh năm suốt tháng, nhiều khi họ chỉ đến ở vài ngày, sau đó họ lại tiếp tục bận rộn với công việc kinh doanh của mình.”
Nhậm Phong cười giải thích.
Nghe đến đây, trong lòng Chu Dương mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Suýt chút nữa anh cho rằng những người giàu có nổi tiếng trong nước đều sống ở đây, nếu như vậy thì anh thực sự cảm thấy hơi áp lực.
Cho dù anh là người thừa kế của Chu gia ở thủ đô, nhưng cùng lúc phải đối mặt với nhiều người giàu có tài sản không dưới năm tỷ, thì đừng nói là anh, cho dù là gia chủ hiện tại của Chu gia có đến đây, e rằng cũng không dám nói bản thân mình hơn người.
Chu gia vẫn chưa thể so tài được với những người giàu nhất cả nước.
Bán Sơn Lan Uyển có một khung cảnh vô cùng đẹp, từ chân núi đi xuống mấy trăm mét rất yên tĩnh, có nhiều cây ngô đồng màu tím được trồng ở lề đường.
“Những cây ngô đồng màu tím này cũng được coi là rất nổi tiếng, năm đó Kim Lăng sắp thi công, mà phu nhân lại rất thích cây ngô đồng màu tím, cho nên người đó đã mang về rất nhiều cây ngô đồng từ Pháp trở về, trồng kín cả một con đường.”
“Còn những cây ngô đồng này của tôi cũng là phần còn sót lại từ đợt trồng của năm đó, do tôi dùng mối quan hệ để mua lại, cũng mất rất nhiều công sức.”
Nói đến những cây ngô đồng màu tím ở bên đường, hiển nhiên là Nhậm Phong rất hứng thú, hào hứng vui vẻ giới thiệu.
Chương 737: Nhậm Thanh Thanh!
Chu Dương nhìn Bào Ca, cả hai đều thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.
Bọn họ không ngờ lại có sự giải thích như vậy cho cây ngô đồng màu tím này, quả là khiến họ mở rộng tầm mắt.
Leo đến lưng núi là đến Bán Sơn Lan Uyển. Cổng vào treo tấm biển mạ vàng lớn, có bốn chữ “Bán Sơn Lan Uyển” nhìn đầy mạnh mẽ, cảm được cả uy lực của người viết.
Chu Dương không nói ra được điểm khác nhau giữa Bán Sơn Lan Uyển với những nơi còn lại.
Chỉ là anh thấy môi trường trong này xanh mát hơn so với vịnh Lục Cảnh.
Bên cạnh đó, cơ sở thiết bị trong Bán Sơn Lan Uyển hết sức hiện đại, vào trong chưa đầy một trăm mét, một hồ nước lớn đập vào mắt Chu Dương.
Khoảng cách giữa mỗi căn biệt thự trong đó rất rộng, Chu Dương ước chừng phải đến hơn một km.
Để có được không gian rộng lớn như vậy, chưa nói tới Đông Hải, khéo cả nước cũng rất ít.
“Lần này quả là mở rộng tầm mắt, xem ra thế giới này chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.”
Trong lòng Chu Dương vô cùng xúc động, càng thúc đẩy ý chỉ quay lại Chu gia của anh.
Dù Chu gia không thể so sánh với tất cả những gia tộc giàu có khác trêи cả nước, nhưng nếu bọn họ đứng đơn lẻ thì Chu Dương cũng không coi họ ra gì.
Chỉ cần anh trở lại Chu gia, thì có được tất cả những thứ trước mắt này đều dễ như trở bàn tay, chứ không phải chỉ đứng nhìn Nhậm Phong nói.
Nhà Nhậm Phong nằm trong Bán Sơn Lan Uyển, vì là một trong những nhà sáng lập nên có quyền tư chọn nhà ở.
“Thím Ngô, chuẩn bị cơm đi, tối nay tôi muốn mời hai người bạn này ăn cơm.”
Vào trong biệt thự, Nhậm Phong như trở thành con người khác, cười nói với người giúp việc.
Nếu nói rằng Nhậm Phong trong tòa nhà Hằng Phong vô cùng lạnh lùng, kiên cường, nghiêm khắc, thì khi về đến nhà, ông ta thân thiện hơn nhiều, lời nói không còn sắc sảo mà hiền hòa hơn.
“Thanh Thanh đâu?”
Nhậm Phong ngó qua phòng khách thấy không có ai liền hỏi ngay.
“Tiểu thư ở trêи tầng vừa về.”
Thím Ngô trong bếp nhô đầu ra nhẹ giọng đáp.
“Ừ, bảo nó xuống đây, tôi muốn giới thiệu hai người này với nó.”
Nhậm Phong do dự một lát rồi bảo thím Ngô gọi người xuống.
“Ngồi đi, đừng khách sáo, cứ tự nhiên như ở nhà.”
Nhậm Phong quay đầu nhìn Chu Dương và Bào Ca cười nói, sau đó đi ra ghế sofa rồi ngồi xuống trước, sắc mặt trở nên thư thái hơn nhiều.
“Hi hi, không ngờ ông Nhậm lại ở đây. Tôi từng nghe đến Bán Sơn Lan Uyển, không ngờ lại có ngày được vào trong.”
Chu Dương mỉm cưởi thản nhiên nói.
Thật sự thì từ lúc còn đi học, anh đã biết khu biệt thự xa hoa Bán Sơn Lan Uyển này rồi.
Nhưng lúc đó anh chỉ xuýt xoa cảm thán, trong lòng nghĩ có ngày được vào xem đã là tốt lắm.
Mà hôm nay được vào trong, anh nhận ra chỗ này còn khác xa những gì anh biết.
“Đương nhiên, Bán Sơn Lan Uyển không chỉ tượng trưng cho địa vị. Để sống được ở đây, mở rộng mối quan hệ cũng rất quan trọng.”
Bào Ca cười nói.
Ba người họ nói chuyện phiếm, cơ bản đều là về chuyện nhà cửa.
Dù sao chuyện liên quan đến công ty Danh Dương, tòa nhà Hằng Phong thì bàn bạc tại đó là được rồi, không nên bê công việc về nhà cho thêm phiền phức.
Hơn nữa, Chu Dương biết Nhậm Phong mời bọn họ về nhà ăn cơm là đã phải cảm ơn ông rồi, dĩ nhiên anh không muốn ngồi trong nhà bàn tán chuyện bên ngoài.
“Ông nội, ông về rồi.”
Một giọng nói vui mừng vang từ tầng hai xuống, sau đó là tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch.
“Chậm thôi, Thanh Thanh, cháu về lúc nào vậy?”
Nhậm Phong cười ha hả nhìn hướng cầu thang, lúc thấy một cô gái trẻ tuổi xuất hiện thì nở nụ cười rất tươi, ánh mắt vô cùng ấm áp.
Chu Dương cũng tự nhiên quay sang nhìn.
Một cô gái trẻ chừng hai mươi tuổi, tóc buộc đuôi ngựa, khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn khiến người khác lưu luyến.
Nếu không phải Chu Dương đã gặp nhiều người đẹp, e rằng lúc thấy cô hồn phách cũng bay lạc phương nào.
Dựa vào cuộc nói chuyện giữa cô gái với Nhậm Phong, Chu Dương biết đây là cháu gái của ông, tên Nhậm Thanh Thanh.
Chu Dương không biết rõ về Nhậm Thanh Thanh.
Thực tế anh không biết nhiều người, những người quen ở Đông Hải e là cũng chẳng bao nhiêu.
Về cơ bản Nhậm Phong ít khi nói chuyện trong nhà ra ngoài, hiếm khi đưa người nhà ra mắt.
Mặt khác, ông cũng bảo vệ người nhà rất cẩn thận, mà Nhậm Thanh Thanh là cô gái trẻ trầm tính, không thích nói nhiều.
“Ông, cháu mới về thôi, sao ông không ở nhà chờ cháu.”
Nhậm Thanh Thanh xuống tầng, không để ý tới Chu Dương và Bào Ca, đi thẳng đến bên Nhậm Phong kéo cánh tay ông, đôi mắt cười cong lên như ánh trăng khuyết.
“À, công ty có chút chuyện, ông đi xử lí một chút. Sao rồi, cháu đã quen ở nước ngoài chưa?”
Nhậm Phong giờ như một ông lão bình thường, khác hẳn với vị chủ tịch uy nghiêm của toàn nhà Hằng Phong.
“Cũng ổn, lần này cháu về là để ăn Tết với ông, để ông không cô đơn đón năm mới.”
Nhậm Thanh Thanh cười hì hì, khoảng hai mươi rồi nhưng nhìn cô như một bé gái.
Thấy Nhậm Thanh Thanh không chú ý gì tới mình, Chu Dương và Bào Ca cũng không biết phải làm sao.
Dù sao đây là cháu gái ruột của Nhậm Phong, sống trong nhà Nhậm Phong, nên cô muốn làm gì, họ đương nhiên không có quyền can thiệp.
“Được rồi, ông biết mà, Thanh Thanh à, ông muốn giới thiệu với cháu hai người này.”
Nhậm Phong mỉm cười vỗ cánh tay Thanh Thanh, nhìn Chu Dương và Bào Ca rồi bắt đầu giới thiệu.
“Đây là Chu Dương, kia là A Bào, họ đều là thanh niên trẻ. Ông thấy mọi người đều trẻ tuổi, nên muốn cho làm quen với nhau…”
Nhậm Phong chưa nói xong đã bị Nhậm Thanh Thanh cắt lời.
“Ông, ông làm gì vậy. Cháu quen ai cần ông giới thiệu sao? Ai mà biết bọn họ là ai, dùng lời ngon tiếng ngọt lừa ông, thấy người sang bắt quàng làm họ!”
Nhậm Thanh Thanh hừ một tiếng, nghiêng đầu liếc nhìn Chu Dương và Bào Ca, nét chê bai không giấu diếm trêи khuôn mặt.
Rõ ràng đây là thể hiện thái độ ghét bỏ.
Chương 738: Hiểu nhầm!
“Ặc…”
Chu Dương định chào hỏi lại, đột nhiên giọng nói mắc nghẹn trong cổ họng.
Anh không ngờ Nhậm Thanh Thanh lại nói như vậy.
Không chỉ Chu Dương mà Bào Ca cũng thế. Hai người họ đều vô cùng lúng túng.
Vì như họ thấy, Nhậm Phong giới thiệu mọi người, không chỉ do họ là đối tác làm ăn, mà còn bởi Chu Dương cũng xấp xỉ tuổi Nhậm Thanh Thanh, làm quen cũng không phải chuyện gì xấu.
Nhưng Nhậm Thanh Thanh lại nghĩ, ông mình đường đường là chủ tịch tòa nhà Hằng Phong, là người giàu có nổi tiếng không chỉ khắp Đông Hải, thậm chí còn khắp cả nước.
Lúc trước, kẻ muốn ăn bám thực lực Nhậm gia rất nhiều, đi đủ các loại quan hệ.
Nên bây giờ với Nhậm Thanh Thanh, Chu Dương và Bào Ca cũng chỉ giống mấy người đó, nên càng thêm chán ghét.
Nhưng những người đó tham nhất cũng chỉ muốn thu chút lợi ích từ Nhậm Phong.
Còn Chu Dương và Bào Ca lại muốn thông qua ông để tiếp cận cô rồi cướp cô đi.
Thế nên ánh mắt Nhậm Thanh Thanh nhìn hai người họ đương nhiên không hề thiện cảm, thái độ chán ghét như vậy hoàn toàn dễ hiểu.
Nhậm Phong hơi sững sờ, ông ta không ngờ vừa định để Chu Dương, Bào Ca và Nhậm Thanh làm quen với nhau mà cô lại phản ứng gay gắt như vậy.
Biểu hiện này của cô khác hẳn lúc trước.
Trước đây với những kẻ muốn đoạt lợi bằng cách bám víu lấy ông ta, tuy Nhậm Thanh Thanh không thích nhưng vẫn giữ quan hệ xã giao, không khiến họ cảm thấy quá xấu hổ.
Nhưng giờ sao Thanh Thanh lại thế này?
Đến cả Nhậm Phong lúc này cũng thấy không hiểu cháu gái mình?
“Thanh Thanh, sao cháu…”
Nhậm Phong muốn hỏi xem rốt cuộc nguyên nhân là gì, ông ta cũng không muốn mình lịch sự mời Chu Dương và Bào Ca về nhà ăn cơm nhưng lại làm Nhậm Thanh Thanh buồn bực.
“Ông, ông còn chưa lớn tuổi sao? Cháu vẫn còn trẻ lắm à? Nếu ông muốn giới thiệu bạn trai cho cháu thì mắt nên tinh tường hơn chứ. Ông nhìn những người ông đưa tới này? Cháu hỏi, có phải ông mới sang bốn mươi không thế?”
Nhậm Thanh Thanh một lần nữa chen ngang lời ông, nhìn Chu Dương và Bào Ca, nhất là Bào Ca, rồi bĩu môi mỉa mai.
Lúc này bọn họ mới hiểu sao cô lại có phản ứng như vậy.
Im lặng vài giây, sau đó bọn họ dở khóc dở cười.
Lần này lượt Nhậm Thanh Thanh không hiểu gì.
Mấy người này sao kì lạ thế, bị cô nói như vậy mà không thấy xấu hổ, vẫn dám ở đây cợt nhả, tưởng cô nương đây không dám làm gì sao?
“Ha ha, Thanh Thanh, cháu hiểu nhầm rồi. Ông giới thiệu bọn họ cho cháu biết, chứ không phải tìm bạn trai cho cháu.”
Nhậm Phong sau khi biết cháu gái mình nghĩ gì, vội lên tiếng giải thích.
“Bọn họ là đối tác của công ty ông, hôm nay cùng xử lí vài chuyện xong xuôi nên ông mời họ đến dùng bữa tối, tiện giới thiệu mọi người với nhau. Đừng xem thường bọn họ trẻ tuổi, đều là thanh niên tuấn kiệt ở Đông Hải đó.”
Nhậm Phong cười lớn, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ông vẫn sợ Nhậm Thanh Thanh không nói thẳng mà chỉ nói mấy lời khó nghe với Chu Dương và Bào Ca.
Nếu thế, ông sẽ bị kẹp giữa, tình thế vậy cũng hơi khó xử.
“Gì ạ?”
Nhậm Phong nói xong, Nhậm Thanh Thanh há to miệng kinh ngạc, vẻ mặt lúng túng.
“Ông, sao ông không nói sớm.”
Khuôn mặt Nhậm Thanh Thanh đột nhiên đỏ ửng, cô vội vàng cúi đầu không dám nhìn thẳng Chu Dương và Bào Ca.
Vừa nghĩ tới bộ dạng phát ngôn thẳng thừng vừa rồi, hai gò má Thanh Thanh nóng rực lên, xấu hổ chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống.
“À, không sao, chỉ là hiểu nhầm nhỏ, không sao đâu Nhậm tiểu thư. Chào cô, tôi là Chu Dương.”
Chu Dương khẽ cười, thản nhiên nói, không coi mấy lời vừa nãy của Thanh Thanh là xúc phạm.
Dù sao anh là đàn ông, lại còn đang ở nhà Nhậm Phong. Mấy lời của ông khi nãy cũng chưa rõ ràng, nên Nhậm Thanh Thanh hiểu sai cũng là bình thường.
Chu Dương là đàn ông nên phải rộng lượng hơn.
“Chào Nhậm tiểu thư, tôi là A Bào.”
Sau đó Bào Ca cũng giới thiệu qua về mình.
“Tiện đây, tôi là người đã có gia đình, chắc Nhậm lão gia cũng không biết điều này.”
Bào Ca nói vậy khiến sắc mặt Thanh Thanh một lần nữa lại đỏ hồng lên.
“Xin lỗi, vừa nãy tôi hiểu nhầm mọi người.”
Nhậm Thanh Thanh giờ mới biết cô đã hiểu nhầm thật, lí nhí xin lỗi vài câu, gật đầu chào Chu Dương và Bào Ca.
“Ông, cháu lên tầng trước.”
Nói xong cô đi thẳng lên tầng hai.
“Ha ha, đúng là khiến hai cậu chê cười rồi. Cháu gái tôi chẳng dịu dàng chút nào, còn bất cẩn lắm. Nó vừa xuất ngoại đi du học, nên lại càng không giữ ý hơn.”
Nhậm Phong cười lớn, dù thoạt nghe như ông đang trách Nhậm Thanh Thanh, nhưng Chu Dương hiểu ngay, rõ ràng ý ông đang khen cháu gái mình.
Chu Dương và Bào Ca là người dễ tính, nhanh chóng bỏ qua chuyện này, tiếp tục bàn bạc chuyện nhà cửa.
Thậm chí Nhậm Phong cũng kể lại ít chiến tích hồi xưa còn trẻ của ông, càng nói mặt càng hưng phấn đến đỏ hồng lên.
Chu Dương chăm chú lắng nghe, trong lòng nhận ra Nhậm Phong lão gia hồi trẻ cũng không dễ dàng gì.
Trong lời kể hăng say của Nhậm Phong, Chu Dương cũng nghe được nhiều chuyện khác. Ví dụ như hồi còn trẻ, Nhậm Phong từng tiếp xúc với gia tộc ẩn dật, trong một lần gặp có thấy bóng Hổ Gia.
Nhưng lúc này Chu Dương không tiện hỏi thêm.
Có một số chuyện hiện tại không nên biết, anh cũng không cố tìm hiểu làm gì, chỉ cần ghi nhớ trong lòng, sau này gặp phải tự nhiên sẽ nhớ lại.
Thím Ngô chuẩn bị cơm tối rất nhanh.
Trong tầm hơn một tiếng trôi qua ba người Nhậm Phong, Chu Dương và Bào Ca nói chuyện, thím Ngô cũng làm xong bữa tối.
“Lão gia, hai vị tiên sinh, mời dùng cơm.”
Thím Ngô dọn cơm xong xuôi, ra phòng khách mời mọi người .
“Ừ, tôi rõ rồi. Thím gọi Thanh Thanh xuống.”
Nhậm Phong gật đầu, thản nhiên nói.
Ba người họ nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình.
Nhưng Thanh Thanh mãi không thấy xuất hiện.
“Lão gia, tiểu thư nói giờ cô ấy không đói nên không muốn ăn cơm.”
Thím Ngô từ trêи tầng xuống, khuôn mặt lúng túng không biết làm gì, ánh mắt hơi kì lạ liếc nhìn Chu Dương và Bào Ca.
“Không đói? Nó vừa từ nước ngoài về sao lại không đói được. Chẳng nhẽ muốn tôi tự mình lên gọi nó xuống sao?”
Nhậm Phong nhíu mày, giọng nói có phần nghiêm túc.
Lúc trước Nhậm Thanh Thanh hiểu nhầm Chu Dương và Bào Ca, mọi người cũng coi là nói đùa, vui vẻ cho qua.
Bây giờ là giờ cơm tối, Nhậm Thanh Thanh không xuống ăn, lại còn mượn cớ không đói.
Chẳng nhẽ cô tiếp đón khách quý như vậy sao.
Chương 739: Chị Giang khóa trên
“Lão gia, tôi…”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của thím Ngô hơi thay đổi, ấp a ấp úng muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói thẳng ra.
“Thím Ngô, rốt cuộc có chuyện gì, thím nói đi.”
Nhìn thấy dáng vẻ khác thường của thím Ngô, Nhậm Phong trực tiếp ra lệnh.
“Vâng, lão gia, vừa nãy tôi đi gọi tiểu thư, thì nghe thấy cô ấy đang ở trong phòng chửi rủa ai đó, hình như đang chửi rủa Chu Dương và một người nữa tên là A Bào…”
Giọng nói của thím Ngô càng lúc càng nhỏ, nhưng lại nhìn Chu Dương và Bào Ca với ánh mắt quái dị.
Đương nhiên thím Ngô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Chu Dương này và A Bào sao lại đắc tội với Nhậm Thanh Thanh.
Nhưng liên kết lại việc hôm nay Nhậm Phong đưa hai người này về, thím Ngô cũng đã đoán ra được.
Chu Dương và A Bào mà Nhậm Thanh Thanh chửi rủa có lẽ chính là hai người mà Nhậm Phong đưa về này.
Chỉ là thím Ngô không biết rốt cuộc ai là Chu Dương, ai là A Bào, bọn họ sao lại đắc tội với tiểu thư, khiến cho tiểu thư ở trong phòng mắng nhiếc bọn họ chứ nhất định không xuống ăn cơm.
“Ồ… Cái này…”
Chu Dương hoàn toàn không nói nên lời, cái cô Nhậm Thanh Thanh này thật quá kỳ lạ, vừa nãy mọi người cũng đã nói đây đều là hiểu lầm rồi, nhưng bây giờ cô sẵn sàng không ăn cơm mà ở trong phòng chửi bọn họ.
“Thật là hỗn láo! Bảo nó xuống đây!”
Nhậm Phong vừa nghe, sắc mặt trở nên khó coi, nghiêm nghị quát.
Lúc bình thường, đương nhiên ông ta sẽ dung túng cho sự càn quấy của Nhậm Thanh Thanh, cho dù hơi láo xược, nhưng chỉ cần không quá đáng quá, Nhậm Phong sẽ không quản lý.
Nhưng bây giờ, không chỉ tòa nhà Hằng Phong gặp phải vấn đề, hơn nữa ông ta vẫn còn đang hợp tác với Chu Dương và Bào Ca.
Lúc này, Nhậm Thanh Thanh làm như vậy chính là đang xúc phạm Chu Dương và Bào Ca.
Thậm chí còn khiến Nhậm Phong mất hết thể diện.
Thím Ngô biết Nhậm Phong đã tức giận, lập tức vội vàng quay lại tầng hai, bắt đầu khuyên nhủ Nhậm Thanh Thanh.
Khoảng mười phút sau, Nhậm Thanh Thanh từ từ đi xuống, có điều trêи mặt có một vệt nước mắt.
Chu Dương vừa nhìn, trong lòng đột nhiên oán thầm.
Đây là khổ nhục kế sao?
Bọn họ còn chưa phát biểu ý kiến gì, Nhậm Thanh Thanh đã tự mình biểu diễn rồi.
Nước mắt cô lăn dài trêи má như này, dù bọn họ không hài lòng nhưng cũng không biết phải nói gì.
Hiển nhiên Nhậm Phong cũng đã nhìn thấy vệt nước mắt trêи mặt Nhậm Thanh Thanh, nét nghiêm nghị trêи gương mặt ông ta dịu dàng hơn nhiều, ánh mắt nhìn Nhậm Thanh Thanh cũng hiền lành hơn.
“Mau qua đây ăn cơm, đều nguội hết rồi.”
Nhậm Phong khẽ nói, cũng không trách cứ gì Nhậm Thanh Thanh, ngược lại lại bảo cô nhanh chóng ăn cơm.
“Vâng.”
Nhậm Thanh Thanh lặng lẽ trả lời một tiếng, rồi ngồi thẳng xuống bên cạnh Nhậm Phong, giả vờ như bên cạnh không có người bắt đầu ăn.
Khi Nhậm Thanh Thanh cúi đầu ăn cơm, khẽ nhếch khóe miệng ở góc mà người khác không nhìn thấy.
“Chiêu khổ nhục kế này quả nhiên lợi hại, nếu không, vừa rồi ông nội sẽ không dịu dàng như vậy, nói không chừng sẽ vì hai người kia mà trách móc mình, he he, chiêu này của thím Ngô thực sự hữu dụng.”
Lúc này trong lòng Nhậm Thanh Thanh vô cùng đắc ý, cảm thấy chỉ một thủ đoạn nhỏ của bản thân liền có thể nhận được sự tha thứ và đồng tình của ông nội, mình đúng là một thiên tài.
“Ừ, Thanh Thanh à, con ở nước ngoài thế nào? Có chuyện gì vui không?”
Nhậm Phong khẽ ho một tiếng, ánh mắt nhìn Nhậm Thanh Thanh đột nhiên trở nên vô cùng hiền lành thân thiện.
Chu Dương không biết tại sao Nhậm Phong lại yêu thích Nhậm Thanh Thanh như vậy, thậm chí đã vượt xa so với tình cảm ông cháu thông thường.
Hơn nữa ở đây Chu Dương không nhìn thấy đứa con nào của Nhậm Phong, ngay cả bố mẹ của Nhậm Thanh Thanh cũng không thấy, không biết gia đình này có nội tình gì hay không.
Nhưng những chuyện này trước mắt Chu Dương cũng không cần phải quá suy nghĩ.
“Vâng, đúng là có ông nội ạ, lần trước con ở nước Y gặp được một chị gái cùng trường, con thực sự rất sùng bái chị ấy.”
Nhậm Thanh Thanh nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên kϊƈɦ động nói, hơn nữa trêи mặt cùng đầy biểu cảm tôn sùng.
“Ồ? Vậy đối phương là người như thế nào?”
Nhậm Phong lập tức có hứng thú.
Ông ta rất hiểu đứa cháu gái này, từ nhỏ đến lớn hầu như cô chưa từng sùng bái ai, bất kể mà minh tinh hay là những người giàu có gần nhà.
Nhưng bây giờ chỉ ra nước ngoài du học một chuyến, cô nhóc này lại tôn sùng một chị gái cùng trường như vậy.
Thực sự khiến ông khá bất ngờ.
Nhưng vẫn may là chị gái chứ không phải một anh trai cùng trường nào đó, bằng không Nhậm Phong nhất định sẽ cho người đi điều tra đối phương.
“He he, ông nội, chị gái đó rất tuyệt vời, trong trường đại học ở nước Y đều có huyền thoại của chị ấy, chị ấy được gọi là người con gái tài năng hội tụ nhất, hơn nữa còn vô cùng xinh đẹp!”
“Điều quan trọng nhất chị ấy là người Hoa Hạ, hơn nữa nhà còn ở tỉnh Tương Tây, hình như cũng là một gia tộc lớn, có điều con không biết Tương Tây có gia tộc lớn nào, ông nội, ông có biết ở Tương Tây có gia tộc lớn nào họ Giang không?”
Nhậm Thanh Thanh thao thao bất tuyệt nói, mặt mày hớn hở.
Những người khác yên lặng lắng nghe.
Nhậm Phong và Bào Ca chỉ coi như đang nghe Nhậm Thanh Thanh kể về trải nghiệm ở nước ngoài, không nghĩ ngợi nhiều.
Nhưng Chu Dương thì khác, anh càng nghe Nhậm Thanh Thanh nói trong lòng lại càng kỳ lạ.
Người chị gái vô cùng nổi tiếng ở đại học nước Y, tài hoa xuất chúng mà Nhậm Thanh Thanh nói, khiến trong đầu anh nghĩ ngay tới Giang Yến.
Trước kia Giang Yến cũng du học ở nước Y, hơn nữa cũng từng nhận được rất nhiều sự ngưỡng mộ sùng bái ở đó.
Nhưng vừa nghĩ tới nước Y rộng lớn, trường đại học lại nhiều như vậy, sẽ không trùng hợp đến mức người chị gái mà Nhậm Thanh Thanh nhắc tới lại là Giang Yến chứ?
Hơn nữa, Chu Dương cùng chưa từng nghe Giang Yến nhắc tới có quen biết người nào trong nước cả.
Với thân phận của Nhậm Thanh Thanh, việc kết giao với Giang Yến có lẽ không phải chuyện khó gì.
Nếu không nhắc tới Giang Yến, vậy thì chị gái mà Nhậm Thanh Thanh nói kia có lẽ không phải cô.
Trong lòng Chu Dương bình tĩnh hơn.
Nhưng Chu Dương chưa ổn định được bao lâu, Nhậm Thanh Thanh nói chị gái kia là người của một gia tộc lớn ở Tương Tây khiến cho trái tim của Chu Dương ngay lập tức căng thẳng.
Du học ở nước Y, vô cùng nổi tiếng, tài hoa xuất chúng, gia tộc lớn ở Tương Tây.
Nếu như những điều này còn chưa đủ để Chu Dương hoàn toàn xác nhận chị gái kia là Giang Yến, vậy thì câu hỏi cuối cùng này của Nhậm Thanh Thanh đã khiến cho Chu Dương hoàn toàn không thốt nên lời.
Du học ở nước Y, vô cùng nổi tiếng, tài hoa xuất chúng, gia tộc lớn ở Tương Tây, họ Giang.
Những điểm này kết hợp lại, ngoài Giang Yến ra còn có thể là ai?
Chu Dương không nhẫn nhịn được nữa, ngụm rượu vang vừa uống đến miệng suýt nữa phun ra ngoài.
Mặc dù Chu Dương đã cố gắng hết sức để kiềm chế, nhưng sự khác thường của anh cũng đã bị những người khác phát hiện.
Nhậm Thanh Thanh là người đầu tiên phát hiện ra sự khác lạ của anh.
Cô đang giới thiệu một chị gái cùng trường của mình, nhưng Chu Dương lại có dáng vẻ muốn phun ra ngoài như vậy, là coi thường Nhậm Thanh Thanh, hay cảm thấy điều mà cô nói đều là giả, không tồn tại?
“Chu Dương, anh làm cái gì vậy? Nếu như anh không tin lời tôi nói, anh cũng có thể không nghe, không cần thiết phải làm ra bộ dạng như vậy!”
Nhậm Thanh Thanh lập tức chất vấn anh.
Chương 740: Lời thỉnh cầu của Nhậm Thanh Thanh
Nhậm Phong và Bào Ca cùng dồn dập nhìn qua, thấy khuôn mặt của Chu Dương hơi ửng đỏ, khóe miệng còn lưu lại chút vết rượu vang, biết ngay những gì mà Nhậm Thanh Thanh nói đều là thật.
Nhậm Phong không thay đổi biểu cảm, bởi vì ông ta cũng cảm thấy những gì Nhậm Thanh Thanh nói hơi cường điệu.
Nếu như thực sự có một cô gái như vậy, Nhậm Phong không thể không biết.
Nhưng ở tỉnh Tương Tây, họ Giang, có thể Nhậm Phong không biết thật.
Dẫu sao đó là người của tỉnh Tương Tây, hơn nữa Nhậm Phong cũng không quá biết rõ về các gia tộc lớn và những người trong gia tộc lớn ở Tương Tây.
Ngược lại là Bào Ca, nhìn thấy dáng vẻ bối rối Chu Dương, trong lòng thầm suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Tương Tây, họ Giang.
Bào Ca nhớ lại, trước kia mấy người Chu Dương vừa từ Tương Tây trở về Đông Hải, anh ta đều biết rõ mồn một những chuyện đã xảy ra ở Tương Tây một từ chỗ của Hổ Gia, đương nhiên cũng biết chuyện Chu Dương đã gặp một cô gái nhà Giang gia ở Tương Tây.
Trong lòng chấn động, Bào Ca buột miệng: “Sao thế? Chu Dương, lẽ nào anh quen người đó ư?”
Lời của Bào Ca vừa nói ra, Nhậm Phong liếc nhìn với ánh mắt đầy tò mò, nếu như ngay cả Chu Dương cũng biết cô gái đó, vậy lời mà Nhậm Thanh Thanh nói chưa hẳn không phải là thật, chỉ là tính xác thực cần phải chờ điều tra.
Nhậm Thanh Thanh trợn tròn hai mắt nhìn Chu Dương với vẻ mặt khó tin.
“Anh quen với chị Giang sao? Không thể nào! Chị ấy đã ở nước Y hơn mười năm, năm ngoái mới vừa trở về, hơn nữa anh dựa đâu mà đòi quen với chị ấy, không tự soi gương lại xem…”
Nhậm Thanh Thanh tỏ vẻ khó tin, lời nói mới nói tới một nửa, cũng không nói tiếp.
Dù sao bất kể như thế nào, dáng vẻ của Nhậm Thanh Thanh đều là không tin.
Trong mắt cô, Chu Dương sao có thể đánh đồng với chị Giang được, thậm chí đến tư cách quen biết cũng không có.
“Chu Dương này, lời mà Thanh Thanh nói đều là thật sao? Thật sự có một cô gái như vậy à?”
Nhưng Nhậm Phong lại nghiêm túc hỏi.
Mặc dù Nhậm Thanh Thanh không tin Chu Dương quen biết chị Giang kia, nhưng Nhậm Phong là người thế nào, từ lúc Nhậm Thanh Thanh bắt đầu giới thiệu về chị gái cùng trường đó, sắc mặt của Chu Dương đã thay đổi, lại thêm câu hỏi hoài nghi của Bào Ca vừa nãy nữa.
Nhậm Phong dường như có thể đoán chắc Chu Dương có quen biết với chị Giang gì đó, hơn nữa mối quan hệ giữa hai người rất có thể không hề đơn giản, thậm chí tuyệt đối không phải quen biết đơn thuần.
Nếu không, Chu Dương cũng sẽ không có biểu cảm như vậy.
“Ừ, nếu như người mà Nhậm tiểu thư nói tới thực sự là người mà tôi quen biết, thì có lẽ không sai.”
Chu Dương sờ chóp mũi, hơi ngượng ngùng nói.
Anh không ngờ sẽ có một ngày lại gặp được một fans hâm mộ của Giang Yến ở Đông Hải, hơn nữa fans hâm mộ này trước đó còn không hiểu sao lại có ấn tượng xấu với anh.
“Hừ, tôi không tin, trừ khi anh có thể nói ra họ tên của chị ấy.”
Chu Dương đã nói như vậy rồi, Nhậm Thanh Thanh vẫn không tin lắm, cố chấp muốn Chu Dương nói ra họ tên của chị gái cùng trường kia thì cô mới tin.
“Nếu như tôi đoán không sai, chị Giang mà cô nói đó có lẽ là Giang Yến nhà Giang gia ở Tương Tây…”
Chu Dương khẽ cười, ung dung nói ra hai chữ Giang Yến, nhân tiện cũng nói về những thông tin công khai của Giang Yến, điều này cũng có thể tăng thêm độ xác thực.
Lúc này, trong lòng của Chu Dương cũng đang thầm nói: “Giang Yến à, thật xin lỗi, mượn danh tiếng của cô một chút, chờ đến khi quay lại Tương Tây sẽ cảm ơn cô sau.”
Nghe thấy Chu Dương nói ra tên của chị gái cùng trường, Nhậm Thanh Thanh sững sờ tại chỗ.
Lúc đầu cô nghe thấy Chu Dương nói có lẽ quen biết chị gái cùng trường còn cho rằng anh đang giả uy dọa người, đang cố thu hút sự chú ý của cô.
Vì vậy Nhậm Thanh Thanh mới yêu cầu Chu Dương nói ra tên của chị gái đó thì cô mới tin.
Nhưng khi Chu Dương thực sự đã nói đúng tên Giang Yến, hơn nữa đến một số thông tin của Giang Yến cũng giống hệt so với những gì cô biết được, cô thực sự sững sờ, nhìn chằm chằm Chu Dương, nhất thời không nói được lời nào.
“Anh… Anh…”
Trong lòng Nhậm Thanh Thanh chấn động cực độ, cô không ngờ, vừa từ nước Y trở về, sống trong nhà của ông nội ở Đông Hải, lại gặp một người có chút hiểu nhầm với mình quen biết chị Giang Yến, hơn nữa còn thực sự quen chị ấy.
Chu Dương không chỉ nói ra tên của Giang Yến, thậm chí Giang Yến trông như thế nào, sở thích là gì, toàn bộ đều kể ra hết.
Nhậm Thanh Thanh biết, có thể biết được rõ ràng như vậy, Chu Dương không phải đang bịa chuyện.
Hơn nữa Chu Dương nói những điều này cũng gần giống với hiểu biết của Nhậm Thanh Thanh.
“Anh thật sự quen chị Giang sao?”
Sự kinh ngạc trêи mặt Nhậm Thanh Thanh nhanh chóng chuyển thành ngạc nhiên và kϊƈɦ động.
Một suy nghĩ nhanh chóng nảy ra trong lòng cô.
Chu Dương quen với chị Giang, vậy cô có thể thông qua Chu Dương để tiếp xúc gần hơn với chị Giang Yến, dẫu sao cô cũng là một fans hâm mộ của chị Giang.
Lúc này Nhậm Thanh Thanh cuối cùng cũng có thể lĩnh hội được tâm trạng của một người theo đuổi thần tượng là như thế nào.
“Nếu như người cô nói tới là Giang Yến đó thì quả thực tôi có quen, đây là ảnh của cô ấy.”
Nói xong, Chu Dương mở điện thoại ra, chọn ra vài bức ảnh có liên quan đến Giang Yến.
Những bức ảnh này, có một số bức ảnh chụp lại khi anh đi dạo với cô ấy ở bên bờ sông trong lần gặp thứ hai, còn cả những tấm ảnh tuyên truyền khi Giang Yến trở thành người đại diện hình ảnh của cửa hàng mỹ phẩm.
Đương nhiên cũng sẽ có bức ảnh Chu Dương chụp cùng với Giang Yến.
“Cái gì, sao đến cả những bức ảnh này anh cũng có?”
Nhậm Thanh Thanh không đợi Chu Dương đưa điện thoại qua, trực tiếp dùng một tay cướp lấy điện thoại, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
Trêи gương mặt còn có sự không thoải mái.
Nhậm Thanh Thanh càng lướt xem nhiều tấm hình, vẻ mặt cô ngoài sự hài lòng, còn lại đều dần dần trở thành ngưỡng mộ, đố kị, căm hận.
“Sao anh lại có nhiều ảnh của chị Giang như vậy, hơn nữa hai người còn có cả ảnh chụp chung?”
Nhậm Thanh Thanh giơ điện thoại lên, đó là bức ảnh chụp chung của Chu Dương và Giang Yến.
Trêи bức ảnh, Chu Dương và Giang Yên dựa vào nhau rất gần, thậm chí nếu không nhìn kĩ còn cho rằng Giang Yến đang tựa đầu vào vai của Chu Dương, tay của hai người giống như đang nắm vào nhau, nhìn thế nào cũng cảm thấy mối quan hệ giữa hai người họ rất thân thiết.
Nhậm Thanh Thanh thực sự vô cùng ngưỡng mộ.
Cô không hiểu, Chu Dương ở trước mặt này sao lại có ảnh chụp chung với Giang Yến, hơn nữa còn thân thiết như vậy.
Phải biết rằng bức ảnh này có thể bị phát tán ra ngoài bất cứ lúc nào.
Lẽ nào chị Giang không lo bị Chu Dương tung ảnh ra, sẽ ảnh hưởng không tốt đến hình tượng của chị ấy sao?
“Khụ khụ, trước kia tôi từng đến Tương Tây, tình cờ quen biết Giang Yến, cũng từng hợp tác với cô ấy, những bức ảnh này không đáng là gì.”
Chu Dương xua tay, khiêm tốn nói.
Từ góc nhìn của anh, đương nhiên có thể nhìn thấy sự ngưỡng mộ và ghen tị trêи mặt của Nhậm Thanh Thanh.
Nhưng điều này không liên quan gì tới anh.
Hơn nữa những bức ảnh này đều đã chụp, tất cả đều là sự thật đã tồn tại, cũng không thể thay đổi được.
“Nói như vậy, anh thực sự có quen với chị Giang, hơn nữa quan hệ rất tốt…”
Sắc mặt Nhậm Thanh Thanh thay đổi, nhỏ tiếng thì thầm một câu, sau đó giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, nhìn Chu Dương với vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt chân thành.
“Anh có thể đưa tôi đi gặp chị ấy không?”
“Chuyện này!”
“Các nhân viên bảo vệ hoàn toàn không nghe theo mệnh lệnh của Thường Hạo.”
“Đúng thế, vẫn là Chu tổng lợi hại, tên Thường Hạo kia căn bản chẳng là cái quái gì, ngay cả ra lệnh cho đội bảo vệ cũng không làm được.”
“Nghe nói ban đầu đội bảo vệ đó đều do Chu tổng thành lập, đặc biệt là đội trưởng đội bảo vệ, còn có người dẫn đầu của đội bảo vệ, hình như đều là do Chu tổng mời về đó, quan hệ của họ với Chu tổng đều rất tốt.”
“Đúng vậy, lần trước tôi đã nhìn thấy họ cùng ăn thịt nướng uống bia với Chu tổng ở ven đường đó.”
…
Mọi người bàn tán rất nhiều, ánh mắt nhìn các nhân viên bảo vệ cũng có chút thay đổi.
Trước đây, tuy rằng mọi người vô cùng lịch sự với nhân viên bảo vệ, nhưng trong lòng vẫn xem thường bọn họ.
Bây giờ xem ra những nhân viên bảo vệ đó lại có quan hệ tốt với Chu Dương, có thể nói chỉ cần Chu Dương nói một lời, những nhân viên bảo vệ đó có thể lập tức trở thành cấp trêи của bọn họ.
Trong lòng không ít người đang nghĩ rằng sau này nhất định sẽ không xem thường đội bảo vệ nữa.
“Chu Dương…”
Thường Hạo gần như tức điên lên.
Hắn không ngờ điều này lại xảy ra, đám nhân viên bảo vệ đó lần lượt quay lưng lại với mệnh lệnh của hắn thì đã đành, nhưng bọn họ lại răm rắp làm theo lời nói của Chu Dương.
So sánh như vậy, địa vị của Thường Hạo anh và Chu Dương trong lòng của những nhân viên bảo vệ đó không phải đều đã phân cao thấp rõ ràng rồi sao.
Lẽ nào đến cả một phó chủ tịch lại không thể bằng một người phụ trách dự án sao?
“Thường Hạo, anh nên nhớ cho rõ, anh có thể được làm cái chức vị phó chủ tịch của công ty này, không chỉ là ý của Thẩm Bích Quân, mà nó cũng là ý của tôi, chỉ cần tôi nói một câu, thì anh cũng sẽ ngay lập tức phải ngoan ngoãn mà cút khỏi công ty này!”
Lần này, Chu Dương không giữ lại chút thể diện nào cho Thường Hạo.
Việc hôm nay Thường Hạo làm chính là lợi dụng việc công trả thù riêng, hơn nữa lại còn làm tổn hại đến những người khác.
Đặc biệt, nếu bỏ qua cho Thường Hạo muốn làm gì thì làm, vậy thì với tính cách nóng nảy của hắn, rất có khả năng sẽ làm hỗn loạn kế hoạch bên tòa nhà Hằng Phong mà trước đó Chu Dương đã sắp xếp, để cho đám người Hứa Du nắm được thế chủ động, khiến Chu Dương và công ty Danh Dương, còn cả tòa nhà Hằng Phong đều rơi vào thế bị động.
“Ha ha, Chu Dương, lời này của anh đúng là chuyện nực cười nhất mà tôi từng nghe trong đời, Thường Hạo này là ai chứ, tôi tốt nghiệp trường đại học danh tiếng ở nước M, là nơi mà trường đại học rác rưởi quái quỷ của anh không thể đem ra so sánh được”
“Hơn nữa, anh cũng đừng quên rằng, Thẩm tổng mới là cổ đông lớn nhất của công ty, cũng là do cô ấy cố gắng năm lần bảy lượt mới có thể mời tôi đến.”
“Đừng nói là Thẩm tổng sẽ không đuổi tôi đi, lẽ nào anh cho rằng, Thường Hạo tôi đến công ty Danh Dương này thì cứ dễ dàng mời đến là đến, đuổi đi là đi sao?”
Thường Hạo lớn giọng nói, lúc này trêи mặt hắn tràn đầy sự tự tin, đối mặt với Chu Dương không có chút sợ hãi, ngược lại nhìn Chu Dương mang theo vẻ khinh thường.
Đúng thế, Thường Hạo hắn là ai chứ?
Sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của một trường đại học nổi tiếng thế giới, đã làm việc tại nước M nhiều năm, sau đó về nước cũng đã làm việc khá lâu, đạt được thành tích xuất sắc và cũng là một người có tên tuổi lớn trong ngành, không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ hắn.
Mà hắn là do Thẩm Bích Quân cố gắng hết lần này đến lần khác mới có thể mời hắn đến đây.
Với địa vị hiện tại của Thường Hạo ở trong nước, cho dù Thẩm Bích Quân muốn cách chức hắn thì cũng phải có lý do phù hợp, nếu không, các mối quan hệ và tài nguyên của Thường Hạo nhiều như vậy cũng không phải là vô ích.
“Xem ra anh rất kiêu ngạo, để tôi thử xem sao.”
Chu Dương khẽ gật đầu, không quan tâm đến sự tự tin của Thường Hạo.
Những người khác có thể ngạc nhiên trước lý lịch của Thường Hạo, trong lòng sẽ cảm thấy ngưỡng mộ.
Nhưng không bao gồm Chu Dương.
Ở trong mắt Chu Dương, Thường Hạo căn bản giống như một người trần trụi, mọi thông tin từ lâu đều nằm trong tay Chu Dương.
Sinh viên tốt nghiệp trường đại học danh tiếng ở nước M thì đúng là không tệ, nhưng cũng không phải là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc gì, thậm chí Thường Hạo còn suýt không thể tốt nghiệp.
Đối với nhiều kinh nghiệm làm việc nhiều và thành tích xuất sắc của hắn ở nước ngoài, chẳng qua chỉ là một trò đùa, đều là một mánh khóe mà Thường Hạo từ mình thêu dệt lên cho bản thân, khoảng tám phần trong đó đều là giả.
Tất cả mọi thứ chỉ là một bản lý lịch giả mà Thường Hạo cố tình bịa đặt để có thể có được phát triển và được coi trọng hơn ở trong nước.
Thường Hạo sững sờ, ánh mắt châm biếm Chu Dương khiến hắn hơi do dự.
Không biết có phải ảo giác hay không, Thường Hạo thực sự cảm thấy trong mắt Chu Dương có một tia giễu cợt và đùa giỡn.
Như thể anh thực sự sẽ đuổi hắn ra khỏi công ty.
Nhưng những lời Thường Hạo nói trước đó cũng có lý.
Làm việc ở trong nước nhiều năm như vậy, cả nguồn tài nguyên và các mối quan hệ đều tích lũy được rất nhiều.
Nếu như bản thân hắn bị đuổi khỏi công ty Danh Dương, mặc dù không thể khiến cho công ty Danh Dương phá sản, nhưng vẫn có thể khiến cho công ty Danh Dương, Chu Dương và cả Thẩm Bích Quân chịu một trận đòn khá lớn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thường Hạo bình tĩnh hơn một chút, cảm giác lúc nhìn vào ánh mắt của Chu Dương đã không còn giống lúc nãy.
“Hừ, không cần biết anh là ai, dù cho Thẩm tổng có đến đây đi chăng nữa thì tôi nhất định phải sa thải mười mấy người bọn họ. Có bọn họ thì sẽ không có Thường Hạo tôi, còn nếu có Thường Hạo thì sẽ không có bọn họ! Tôi biết Thẩm tổng nhất định sẽ đưa ra một sự lựa chọn chính xác, chuyện này không cần anh phải nhúng tay vào!”
Thường Hạo lạnh lùng nói, với thái độ kiên quyết khác thường.
Lúc này, không ít nhân viên lại nhốn nháo cả lên, ánh mắt nhìn Thường Hạo trở nên sợ hãi, bối rối nhìn Chu Dương, còn ánh mắt nhìn mười mấy người kia đều tràn đầy thương cảm.
“Tôi không tin! Tôi muốn báo chuyện này cho Thẩm tổng, Thẩm tổng nhất định sẽ không đồng ý để anh làm như vậy!”
Đám nhân viên nghe thấy điều này, sắc mặt của họ đột nhiên ảm đạm đi, họ cúi đầu xuống, từ bỏ tia hi vọng cuối cùng của mình.
Trước mặt Chu Dương, nếu Thường Hạo dám nói ra những lời kiêu ngạo tự tin như vậy, nghĩa là hắn chắc chắn được tám chín phần, mà bọn họ cũng chỉ là những nhân viên bình thường của công ty, cùng lắm chỉ là một quản lý nhỏ, thậm chí còn không là gì trong mắt Thẩm Bích Quân.
Đưa ra sự lựa chọn giữa bọn họ và Thường Hạo, cho dù là bọn họ thì cũng cảm thấy Thẩm Bích Quân nhất định sẽ chọn Thường Hạo.
Suy cho cùng, người như Thường Hạo cũng không có nhiều ở trong nước, thiếu người thì một là một, nhưng đắc tội không chắc chỉ với một người.
Mà bọn họ cũng chỉ là những nhân viên bình thường, bao gồm cả về thân phận, địa vị xã hội, gia cảnh, các mối quan hệ, đều là những người dễ bị tổn thương.
“Ha ha, vậy mà cậu lại mong chờ Thẩm tổng vứt bỏ tôi, để lựa chọn cậu? Vậy thì cậu cũng quá đề cao mình rồi.”
Thường Hạo khinh thường nhìn Trần Thăng, vẻ mặt thờ ơ.
“Thẩm tổng?”
Trêи mặt Trần Thăng tràn đầy tức giận, lúc này nếu không ra tay, cậu cũng không còn cách nào khác nữa.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Trần Thăng đã mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cửa lớn của công ty với sắc mặt khó tin.
Trần Thăng không ngờ, vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến, cậu ta vừa nhắc đến Thẩm Bích Quân thế mà bây giờ Thẩm Bích Quân lại đang xuất hiện ở trước cửa công ty.
Chương 732: Thẩm Bích Quân cứng rắn!
“Hừ, Thẩm tổng cái gì, hôm nay là mùng một tết, sao Thẩm tổng tới công ty được, thôi ngay mấy trò lừa bịp gì đó đi, dù nay Chu Dương ở đây thì các người cũng phải cút khỏi công ty thôi.”
Thường Hạo nhếch miệng cười, không quan tâm tới sự thay đổi trêи gương mặt Trần Thăng, hắn chỉ nghĩ là do Trần Thăng không cam lòng mà thôi.
Nhưng, khi hắn thấy ánh mắt của những người phía sau nhìn hắn cũng trở nên vô cùng kinh ngạc, trong lòng hắn bỗng sợ hãi vô cớ.
Hắn chột dạ, từ từ quay lại nhìn rõ người đi tới, vẻ mặt đầy bất ngờ, thậm chí còn có cả sự lo sợ.
Thường Hạo không ngờ rằng, Thẩm Bích Quân lại tới công ty vào lúc này.
Sắc mặt của cô khó coi vô cùng, rõ ràng là đang kìm nén cơn giận.
Nghĩ lại mấy lời ngông cuồng mà hắn vừa nói, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
Đừng nói là Thẩm Bích Quân định vứt bỏ mình đấy nhé.
Ý nghĩ đó vừa nảy ra, đã bị Thường Hạo dập tắt luôn.
“Phải tự tin vào bản thân, mình là Thường Hạo cơ mà, Thẩm Bích Quân năm lần bảy lượt mời mình tới bằng được, sao cô ấy có thể vứt bỏ mình dễ như thế.”
Hắn liên tục cổ vũ chính mình, nên cũng lấy lại được chút bình tĩnh.
Trước khi Thẩm Bích Quân chưa đưa ra quyết định cuối cùng, Thường Hạo vẫn có niềm tin tuyệt đối.
“Thẩm tổng, sao cô tới đây.”
Quả thật khi đứng trước Chu Dương, Thường Hạo vẫn giữ thái độ cương quyết, không giữ thể diện cho anh.
Đó là vì, ngoài việc là cổ đông của công ty, chức vụ của Chu Dương trong công ty chỉ là người phụ trách dự án, thấp hơn nhiều so với chức vụ của Thường Hạo.
Nhưng Thẩm Bích Quân thì khác.
Ngoài là cổ đông lớn nhất ra, thì cô còn là chủ tịch của công ty, nên Thẩm Bích Quân hơn hẳn Thường Hạo ở mọi mặt.
“Hừ, tôi không tới, có phải anh định làm loạn cả công ty lên không?”
Thẩm Bích Quân lạnh lùng nhìn Thường Hạo, hừ lạnh một tiếng, rồi đi qua Thường Hạo, tới thẳng chỗ mười mấy người kia, lẳng lặng nhìn họ.
“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao Thường Hạo lại đuổi việc mọi người?”
Giọng điệu Thẩm Bích Quân lạnh băng, như thể đang kìm nén cơn giận.
Lời vừa nói ra, mười mấy người đều im lặng.
Bởi vì họ không biết rốt cuộc trong lòng Thẩm Bích Quân nghĩ như nào.
Ngộ nhỡ Thẩm Bích Quân đứng về phía Thường Hạo, họ nói sai điều gì, vậy chẳng phải sẽ bị truy cứu trách nhiệm sao.
Nhưng Trần Thăng thì không phải người nhẫn nhịn.
Cậu ta đang nản lòng, khi nghe thấy Thẩm Bích Quân nói vậy, cậu ta không chút do dự, kể hết đầu đuôi câu chuyện.
“Láo toét, cậu nói linh tinh gì vậy! Thẩm tổng, cô không được tin lời họ, tôi……”
Thấy Trần Thăng định kể hết mọi chuyện, Thường Hạo bỗng lo lắng.
Bởi vì hắn không muốn chuyện hắn bị sỉ nhục ở trước tòa nhà Hằng Phong truyền ra ngoài, nên hắn mới đuổi thẳng cổ những người đó, và không cho họ nói ra chuyện này.
Nhưng một khi Trần Thăng nói ra, sẽ là một đòn đả kϊƈɦ xưa nay chưa từng có dành cho Thường Hạo.
“Thường Hạo, anh im miệng cho tôi, tôi đang hỏi cậu ấy!”
Thẩm Bích Quân vung tay áo, gắt gao nhìn chằm chằm Thường Hạo, quát lớn.
Thái độ đó khiến sắc mặt của Thường Hạo bỗng trở nên hoảng hốt.
Còn Trần Thăng như thể nhận được sự động viên to lớn, càng mạnh dạn nói rõ ràng đầu đuôi sự việc.
“……Thẩm tổng, chuyện là như này, anh ta vì sợ chúng tôi nói ra chuyện của anh ta nên muốn sa thải chúng tôi, hơn nữa, còn ép chúng tôi không được nói chuyện này ra ngoài, nếu không sẽ bắt chúng tôi chịu trách nhiệm.”
Trần Thăng nhìn Thường Hạo đầy hả hê, cơn tức giận trong lòng cũng dần nguôi ngoai.
Thường Hạo, anh muốn chúng tôi im miệng, muốn che đậy chuyện anh bị sỉ nhục, không cho ai biết đúng không.
Vậy thì tôi càng nói cho mọi người biết đó, thử coi anh định giấu kiểu gì.
Trần Thăng nói xong, cả khu đại sảnh tầng một bỗng vô cùng yên ắng, tới mức một chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, cùng quay sang nhìn Thường Hạo, vẻ mặt sửng sốt, tò mò xen lẫn cả đồng cảm.
Thường Hạo là phó chủ tịch thường vụ của công ty Danh Dương, khéo khối người trong thành phố Đông Hải này phải chạy tới nịnh bợ.
Ấy thế mà hắn lại bị người ta đánh ở trước tòa nhà Hằng Phong, hơn nữa còn va đổ thùng rác, hôn mê bất tỉnh.
Chuyện này……
Rất nhiều nhân viên không biết phải mô tả tâm trạng hiện giờ của mình như nào, tuy họ cảm thấy Thường Hạo rất thảm, nhưng trong lòng họ lại rất vui.
Thẩm Bích Quân cũng nhăn mày, nhìn Thường Hạo, mấp máy đôi môi.
“Thường Hạo, chuyện này có thật không?”
Đột nhiên, Thẩm Bích Quân ngập tràn khí thế, nhiệt độ trong sảnh tầng một cũng giảm đi không ít.
“Thẩm tổng, cô đừng nghe cậu ta nói linh tinh, sao tôi có thể làm vậy được.
Thường Hạo cười khổ, vội vàng phủ nhận.
Đương nhiên là hắn phủ nhận rồi, bởi một khi hắn thừa nhận thì sau này hắn biết sống sao.
Trừ phi hắn rời khỏi công ty Danh Dương, rời khỏi thành phố Đông Hải, thậm chí là ra nước ngoài.
Nhưng, hắn dám sao? Hắn nỡ sao?
“Vừa rồi Thường tổng đâu có dễ nói chuyện đâu nhỉ, trái lại còn gắt gỏng, hung hăng ấy chứ.”
Chu Dương cũng đi tới, cười nói.
Anh không ngờ Thẩm Bích Quân đột nhiên tới đây, hơn nữa dáng vẻ của cô còn như thể nắm chắc mọi chuyện trong tay, thậm chí còn có chút bất mãn với Thường Hạo.
Chuyện này rất hiếm gặp.
Dù sao, Chu Dương cũng biết, Thường Hạo được Thẩm Bích Quân năm lần bảy lượt mời tới, phải tốn rất nhiều công sức mới mời được hắn, điều đó cũng gây không ít xôn xao trong ngành mỹ phẩm trong nước.
Rất nhiều người biết việc công ty Danh Dương mời Thường Hạo tới đã giúp công ty trở nên nổi tiếng hơn ở trong mắt các công ty cùng ngành.
“Chu Dương, anh……”
Thường Hạo quát nhẹ, hắn muốn phản bác nhưng dù sao cũng phải kiềm chế lại, bởi hắn đang ở trước mặt Thẩm Bích Quân.
Ngộ nhỡ để lại ấn tượng gì xấu cho Thẩm Bích Quân thì sẽ bất lợi cho việc phát triển sau này của hắn.
“Đủ rồi, tôi đã biết chuyện rồi, Thường Hạo, nếu anh định xử lý sự việc bằng cách sa thải họ, vậy thì có lẽ anh không phù hợp với công ty Danh Dương.”
Thẩm Bích Quân lạnh nhạt nói, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Lời vừa nói xong, tất cả mọi người bỗng ngạc nhiên.
Ý của Thẩm Bích Quân là sao?
Nếu Thường Hạo vẫn kiên quyết đuổi mười mấy người này, vậy thì hắn không thích hợp với công ty Danh Dương.
Nói cách khác, nếu Thường Hạo dám đuổi việc mười mấy người đó, Thẩm Bích Quân sẽ đuổi Thường Hạo ra khỏi công ty.
Im ắng!
Cả sảnh tầng một bỗng yên lặng không một tiếng động.
Tất cả nhân viên đều nhìn Thẩm bích Quân với vẻ khó tin.
Còn mười mấy người kia, người nào người ấy ngẩng đầu, mặt mày vui mừng xúc động, nhìn Thẩm Bích Quân đầy cảm kϊƈɦ.
Chương 733: Xảy ra chuyện rồi
Thẩm Bích Quân đã nói vậy rồi thì sau này họ không cần phải lo bị Thường Hạo gây khó dễ ở công ty nữa.
Chỉ có Thường Hạo khó tin nhìn Thẩm Bích Quân, khẽ mở miệng, nhưng không nói gì.
Thường Hạo sửng sốt, hắn không ngờ chỉ vì mười mấy người này mà Thẩm Bích Quân lại nói với mình như vậy.
Nếu hắn dám đuổi việc họ thì hắn không thích hợp được ở lại công ty Danh Dương nữa?
Rõ ràng là đang đe dọa hắn.
Thường Hạo rất tức giận nhưng hắn cũng rất bình tĩnh. Hắn biết nếu lúc này không kiềm chế cảm xúc chắc chắn Thẩm Bích Quân sẽ không khách khí với hắn nữa.
“Tôi biết rồi.”
Thường Hạo khó khăn lên tiếng, sắc mặt cực kì u ám nhưng bây giờ hắn không thể phản bác được.
Nghe Thường Hạo nói vậy, mười mấy người kia càng kϊƈɦ động.
“Cảm ơn Thẩm tổng, cảm ơn Thẩm tổng nhiều!”
“Thẩm tổng yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc, báo đáp công ty!”
“Đúng vậy, Thẩm tổng yên tâm, chúng tôi sẽ không phụ sự mong đợi của cô đâu.”
…
Mười mấy nhân viên lần lượt nói cảm ơn với Thẩm Bích Quân, mỗi người đều không hề che giấu vẻ vui mừng của mình.
“Được rồi, không còn chuyện của mọi người nữa, mau quay về làm việc đi.”
Thẩm Bích Quân gật đầu, vẫy tay để họ giải tán đi làm việc.
Thấy chuyện bên này đã được giải quyết, mấy người hóng chuyện cũng dần rời đi làm việc của mình.
Lúc này ở đại sảnh tầng một chỉ còn lại ba người Chu Dương, Thẩm Bích Quân và Thường Hạo.
Sắc mặt Thường Hạo tái mét, hai tay bấu chặt vào nhau, lòng bàn tay gần như bị móng tay bấm sâu đến chảy máu.
Nhưng lúc này hắn không thể tranh cãi với Thẩm Bích Quân được.
“Sao cô lại đến đây?”
Chu Dương không lo ngại nhiều như vậy, nếu không phải vì Thường Hạo giúp ích được nhiều cho công ty thì anh chính là người đầu tiên chống lại Thường Hạo ngay.
Chỉ là Thẩm Bích Quân đột nhiên đến đây khiến Chu Dương hơi ngạc nhiên.
Hôm nay là mùng một Tết, Chu Dương vừa thức dậy thì phát hiện mấy người Thẩm Bích Quân đã rời đi.
“Tại sao tôi không thể đến, không phải anh cũng đến sao? Hay là giờ tôi về nhé?”
Thẩm Bích Quân nhướn mày, cười nhạt nói.
“Được rồi, lát nữa tôi còn có việc không thể về với anh.”
Thẩm Bích Quân khẽ cười, đẩy Chu Dương, chuẩn bị rời đi.
Nhưng trước lúc đi, Thẩm Bích Quân đột nhiên quay đầu lại nhìn Thường Hạo.
“Nói thật nếu phải chọn giữa anh và Chu Dương thì tôi chỉ sẽ chọn Chu Dương, còn anh, hơ hơ…”
Sau khi nói với Thường Hạo một câu, Thẩm Bích Quân đẩy Chu Dương bước thẳng ra ngoài rời khỏi công ty Danh Dương.
Dĩ nhiên Chu Dương cũng nghe được câu này, anh khẽ lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
Lời này chắc chắn sẽ đắc tội với Thường Hạo.
Nhưng Chu Dương không lo Thường Hạo sẽ làm chuyện gì bất lợi cho Thẩm Bích Quân, có anh ở đây không ai có thể làm tổn thương đến Thẩm Bích Quân.
Lúc này sắc mặt Thường Hạo âm trầm như nước, cực kì khó coi.
Nhất là câu cuối cùng của Thẩm Bích Quân nói với hắn khiến hắn cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Trong mấy mươi năm qua, hắn chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy.
Hơn nữa trước đây lúc Thẩm Bích Quânnăm lần bảy lượt đến mời mình vào công ty làm việc, nói năng dễ nghe biết bao, còn lời nói bây giờ nghe thật khó chịu.
“Hai người đợi đấy cho tôi, đợi tôi hoàn thành nhiệm vụ chắc chắn sẽ cho các người biết cảm giác bị người khác sỉ nhục là thế nào!”
Nhìn bóng lưng dần đi xa của Chu Dương và Thẩm Bích Quân, khuôn mặt Thường Hạo tối sầm lại, đáy mắt lóe lên sự hung ác.
…
Chuyện xảy ra ở công ty Danh Dương hôm nay đã nhanh chóng truyền đi khắp nơi, nhưng mọi người chỉ nói để bàn tán mà thôi.
Mười mấy người Trần Thăng do có lời hứa của Thẩm Bích Quân đảm bảo nên họ cũng chẳng sợ Thường Hạo nữa, chú tâm vùi đầu vào công việc để báo đáp tín nhiệm của Thẩm Bích Quân với họ.
Chu Dương cũng đã tạm biệt Thẩm Bích Quân.
Sau khi ra khỏi công ty Danh Dương, anh nhớ lại cái cớ Thẩm Bích Quân đã nói, cô bảo có việc cần giải quyết không thể về vịnh Lục Cảnh với anh được.
Chu Dương không truy hỏi, vì anh biết nếu Thẩm Bích Quân muốn nói thì dù anh không hỏi, Thẩm Bích Quân cũng sẽ nói.
Còn nếu Thẩm Bích Quân đã không muốn nói, dù anh có hỏi thế nào, Thẩm Bích Quân cũng sẽ không nói lời nào.
Trở về vịnh Lục Cảnh, bà Chu và Tô Hiểu Manh đang chuẩn bị bữa trưa, hai người vô cùng bận rộn.
Mặc dù đa số đều do bà Chu chuẩn bị nhưng Tô Hiểu Manh cũng đứng bên giúp đỡ, tóc mái trước trán lộn xộn, trêи trán ướt đẫm mồ hôi.
“Anh Chu Dương, anh về rồi!”
Sau khi phát hiện Chu Dương đã về, Tô Hiểu Manh lập tức bỏ việc đang làm dở, vội vàng chạy đến trước mặt Chu Dương, giơ bàn tay dính đầy thức ăn tựa vào người Chu Dương.
“Khoan đã khoan đã, hai người đã làm gì vậy, sao lộn xộn thế này?”
Chu Dương vội vàng ngăn Tô Hiểu Manh lại, thấy bộ dạng của cô cũng dở khóc dở cười.
Tô Hiểu Manh không chỉ làm bẩn quần áo, hai tay và cả trêи mặt đều dính ít đồ ăn, trông rất buồn cười.
Hơn nữa Chu Dương lại ngửi thấy mùi hải sản.
“Hi hi, anh Chu Dương, em và cô Chu đang làm hải sản, cô nói anh thích ăn hải sản nhất.”
Tô Hiểu Manh cười ha ha nói, cũng không hề để ý mình không nhào vào lòng Chu Dương được. Nói xong cô xoay người chạy vào phòng bếp.
Chu Dương liếc nhìn, hai người quả thật đang làm hải sản, ngoài tôm hùm ra thì còn có một ít cá biển, chỉ nhìn thôi đã chảy nước miếng rồi, chỉ ước gì được ăn ngay lập tức.
“Được thôi, vậy anh ngồi đợi đến lúc ăn.”
Khẽ cười một tiếng, Chu Dương quay bước về phòng mình.
Mặc dù giờ đang là dịp Tết, đa số các khu ở Đông Hải đều đã được nghỉ, ngay cả tòa nhà Hằng Phong cũng vắng lặng đi nhiều.
Nhưng không có nghĩa là an toàn, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Ngược lại càng như vậy, đám người Hứa Du càng có khả năng cao sẽ hành động.
Nghỉ Tết rồi, người sẽ vơi bớt, ai có thể ngờ được.
Người bên mình nghĩ đám người Hứa Du sẽ không có bất kì hành động nào trong khoảng thời gian này.
Vậy bên Hứa Du thì sao?
Có phải chúng sẽ hành động ngược lại với suy nghĩ của mình không?
Chuyện này chẳng ai biết được.
Nhưng nghĩ đến sắp xếp của mình ở tòa nhà Hằng Phong, Chu Dương cũng yên tâm hơn.
Chưa kể phía anh có một tông sư võ giả là Ngưu Xuyên, ở đó còn có một bán bộ tông sư võ giả như Tiểu Đao. Hơn nữa tòa nhà Hằng Phong nằm ở khu sầm uất ở quận Phổ Đà, người qua lại cũng nhiều, một khi xảy ra chuyện chắc chắn người khác sẽ biết ngay.
Huống hồ, lực lượng bảo vệ của tòa nhà Hằng Phong rất có thực lực.
Chu Dương không tin không có tông sư võ giả nào ở bên cạnh Nhậm Phong.
Hơn nữa với địa vị hiện tại của Nhậm Phong và danh tiếng tòa nhà Hằng Phong, hễ xảy ra xung đột ở đó chắc chắn chính phủ sẽ can thiệp.
Chương 734: Thư khuyên nhân nhượng
Hứa gia là gia tộc ẩn dật nhưng nếu bị chính phủ can thiệp, bọn họ còn có thể giữ được vẻ hùng mạnh không thì chưa biết được.
Mà bây giờ phải xem bên Hứa Du nhẫn nhịn không ra tay hay bọn họ sẽ tìm được cách phá vỡ sự phòng bị của bên tòa nhà Hằng Phong.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Chu Dương cảm thấy cực kì thoải mái với bữa trưa thịnh soạn.
Nếu có thể, anh muốn cứ tận hưởng cuộc sống như vậy mãi.
Nhưng anh biết là không thể.
Không đề cập đến những chuyện khác, chỉ cần anh vẫn muốn quay lại Chu gia, vậy thì anh chẳng thể lơi lỏng một ngày nào, phải không ngừng cố gắng phấn đấu.
…
Lúc này, ở tòa nhà Hằng Phong.
La Hải ở trong văn phòng nhìn bản báo cáo cấp dưới mang đến, sắc mặt trở nên khó coi.
Sắc mặt Ngưu Xuyên và Tiểu Đao ngồi cạnh anh ta cũng vậy.
“Chuyện này phải nói một tiếng với anh Dương.”
Ngưu Xuyên trầm giọng nói.
Cậu ấy không ngờ trong thời gian ngắn đã xảy ra chuyện như vậy.
Hơn nữa còn xảy ra dưới sự giám sát của họ.
Thậm chí bây giờ Ngưu Xuyên còn chẳng biết đối phương làm được chuyện này bằng cách nào.
“Được rồi, chuyện này do Chu tiên sinh sắp xếp nên tất nhiên phải thông báo với anh ấy.”
La Hải gật đầu không ngăn cản.
Ngưu Xuyên nghe vậy liền lấy điện thoại gọi cho Chu Dương.
Lúc này Chu Dương vừa ăn trưa xong, đang nằm nghỉ thư giãn trêи ghế sofa.
Anh đang định xem kỹ lại và phân tích những gì đã xảy ra dạo gần đây thì điện thoại vang lên không đúng lúc.
“Ngưu Xuyên?”
Thấy tên hiển thị trêи điện thoai, Chu Dương hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng bắt máy.
Chu Dương biết Ngưu Xuyên không thể gọi cho mình nếu tình hình đang diễn ra bình thường.
Anh sắp xếp cho cậu ấy ở tòa nhà Hằng Phong, chỉ có lúc gặp tình huống cấp bách mới gọi cho anh.
“Chuyện gì vậy?”
Sau khi bắt máy, Chu Dương trầm giọng nói.
“Anh Dương, bên này xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn…”
Ngưu Xuyên trầm giọng kể lại chuyện đã xảy ra, sau đó hai bên trầm ngâm một hồi.
“Các cậu đừng hấp tấp, đợi tôi đến!”
Chu Dương trầm giọng rồi cúp máy, cầm lấy áo khoác định đi ra ngoài.
“Chu Dương sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Bà Chu thấy Chu Dương muốn ra ngoài thì vội kéo anh lại, thắc mắc hỏi.
Bây giờ bà sợ Chu Dương vì chuyện công việc mà ảnh hưởng đến sức khỏe, vậy thì chẳng đáng chút nào.
“Vâng, công ty có một vài việc cần giải quyết. Con phải đi đến đó, mẹ yên tâm đi, con không sao đâu.”
Xoa dịu nỗi lo của bà Chu xong, Chu Dương vội vã đến tòa nhà Hằng Phong.
Tăng tốc hết mức, lúc đến tòa nhà Hắng Phong, Chu Dương cảm nhận rõ được bầu không khí căng thẳng đang bao trùm.
Số nhân viên bảo vệ tuần tra quanh tòa nhà cũng tăng lên.
“Là Chu tiên sinh! Chu tiên sinh, anh đến rồi, thư kí La đang ở văn phòng đợi anh.”
La Thụy thấy Chu Dương vội vàng chào hỏi, vẻ mặt đầy vẻ vui mừng.
“Ừ, dẫn tôi lên đó đi.”
Chu Dương gật đầu, mặc dù La Thụy nở nụ cười lúc nhìn thấy anh.
Nhưng Chu Dương có thể thấy được sự nghiêm túc trêи gương mặt anh ta, đáy mắt lóe lên chút lo lắng.
Trong tình huống bình thường không bao giờ xuất hiện những điều này.
Không lâu sau, Chu Dương đã đến văn phòng tầng mười bốn, mấy người La Hải và Ngưu Xuyên đã đợi hơn một tiếng ở bên trong.
“Anh Dương.”
“Chu tiên sinh!”
Thấy Chu Dương bước vào, Ngưu Xuyên và La Hải vội vàng bước đến.
“Chuyện gì vậy, trước tiên nói tình hình cụ thể cho tôi đã.”
Chu Dương nghiêm túc nhìn Ngưu Xuyên.
Anh để Ngưu Xuyên ở lại đây là muốn chắc chắn không để thông tin bị tiết lộ ra ngoài.
Nhưng bây giờ…
“Vâng, anh Dương. Chuyện được phát hiện hơn một tiếng trước…”
Sau đó, Ngưu Xuyên kể lại chi tiết sự việc.
Lúc này Chu Dương cũng mới biết toàn bộ quá trình của sự việc.
Thì ra một tiếng trước, lúc mấy người La Thụy đang đi xem xét xung quanh thì bỗng phát hiện một người khả nghi xuất hiện gần tòa nhà Hằng Phong.
Đám người La Thụy vẫn cẩn thận canh phòng, không ngờ vẫn xảy ra vấn đề.
Nhưng đến lúc La Thụy phản ứng lại thì phát hiện cửa hàng của công ty Danh Dương ở tầng một tòa nhà Hằng Phong bỗng trở nên xáo trộn, hơn nữa bên trong còn để lại một bức thư.
“Anh Dương, thư ở đây, bọn em đều chưa mở ra.”
Ngưu Xuyên đưa bức thư cho Chu Dương, sắc mặt vô cùng khó coi.
Xảy ra chuyện thế này hơn nữa còn xảy ra dưới tầm mắt họ, đó chắc chắn như một cái tát vào mặt họ.
Nhưng bây giờ Ngưu Xuyên cũng có nổi khổ không nói ra được.
Không ai biết người kia là ai, hình như rất rõ sắp xếp và bố trí ở đây, tránh được bọn La Thụy thì đã đành, thế mà lại tránh được giám sát do đích thân Ngưu Xuyên bố trí.
Chứng tỏ là người quen làm chuyện này, cho dù không phải thì ít nhất cũng có người quen tiếp tay.
Đây mới là nguyên nhân thực sự khiến Ngưu Xuyên và La Hải nóng lòng gọi Chu Dương đến để bàn bạc.
Nội gián vậy còn ổn, nếu để nội gián tiết lộ toàn bộ tình hình cụ thể ra ngoài, vậy thì họ chẳng còn bí mật nào với Hứa Du.
Nghe vậy, sắc mặt Chu Dương cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều, anh nhận lấy bức thư rồi mở ra đọc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Chu Dương vẫn đang đọc lá thư, im lặng không nói gì.
Chu Dương không nói gì, những người khác tất nhiên cũng không tiện lên tiếng trước. Từng người đều nghiêm túc chờ đợi nhìn Chu Dương muốn biết rốt cuộc trong thư viết gì mà khiến Chu Dương đọc lâu như vậy, hơn nữa sắc mặt cũng biến đổi.
“Haiz.”
Cuối cũng cũng đọc xong bức thư, lúc này Chu Dương mới thở dài, sắc mặt càng trở nên quái dị.
Lúc đầu anh còn nghĩ có người muốn đối phó với tòa nhà Hằng Phong, gây bất lợi cho cửa hàng cuối cùng này.
Nhưng anh không ngờ đây là một bức thư khuyên anh nhân nhượng.
Không sai, bức thư này quả thật là do bên Hứa Du cho người mang đến.
Nhưng Hứa Du không lấy thế ép bức người khác mà hiểu tình đạt lý, nói lý lẽ làm người khác động lòng.
Hứa Du muốn lợi dụng chênh lệch thực lực giữa hai bên để khiến Chu Dương và Nhậm Phong biết cách biệt giữa họ, sau đó chủ động nhận thua tránh được tổn thất không đáng có.
“Đây là một bức thư khuyên chúng ta nhân nhượng, mọi người cũng xem đi.”
Chu Dương đưa bức thư cho La Hải, nếu bức thư này là do Hứa Du bảo người mang đến, hơn nữa còn là thư khuyên Chu Dương và Nhậm Phong nhân nhượng, bây giờ Chu Dương đã đọc, vậy dĩ nhiên Nhậm Phong cũng nên biết.
Bây giờ Nhậm Phong không có ở đây nên để La Hải đọc.
“Cái gì! Quá đáng thật! Cũng xem thường tòa nhà Hằng Phong này quá rồi!”
La Hải đọc xong bức thư thì nổi giận, đập một cái xuống bàn, vẻ mặt tràn đầy tức giận như muốn lôi Hứa Du ra rồi hung hăng dạy cho một bài học.
“Anh Dương, bây giờ chúng ta phải làm gì đây, có cần báo cho Nhậm lão gia không?”
Ngưu Xuyên cũng đã đọc bức thư, vẻ mặt không hề thoải mái.
“Ừ, vẫn nên nói một tiếng với Nhậm lão gia về chuyện này, gọi ngay cho ông ấy đi, đích thân tôi sẽ nói rõ tình hình lúc này với ông ấy.”
Chu Dương trầm giọng nói.
La Hải nghe anh nói vậy thì gật đầu, gọi luôn cho Nhậm Phong.
Chương 735: Thảo luận
La Hải nhanh chóng gọi điện cho Nhậm Phong, kể hết những chuyện xảy ra ở bên này, đặc biệt là chuyện về lá thư khuyên họ nhân nhượng.
Mặc dù Chu Dương không thể nghe thấy hai người họ nói gì trong điện thoại, nhưng chỉ cần nhìn biểu cảm khuôn mặt của La Hải, Chu Dương có thể đoán được giọng điệu của Nhậm Phong lúc này có lẽ không hề tốt một chút nào.
“Ông Nhậm nói rằng ông ấy sẽ đến đây ngay.”
Cúp máy, La Hải trầm giọng nói, trêи mặt vẫn có chút áy náy.
Chu Dương không biết tại sao biểu cảm trêи mặt của La Hải lại xuất hiện sự áy náy, nhưng lúc này hiển nhiên không phải lúc để tìm hiểu chi tiết nhỏ này, vẫn nên đợi ông Nhậm đến đây để hai bên cùng nhau thảo luận rồi mới có thể tìm ra cách giải quyết chuyện trước mắt này.
Hơn nữa bây giờ đã là mùng một Tết, còn hai ngày nữa sẽ mở cửa, đến lúc đó nếu đám người Hứa Du làm càn đến quấy rối, thì chuyện này sẽ y như một quả bom hẹn giờ với toà nhà Hằng Phong.
Bất cứ lúc nào cũng có thể gây ra những tổn thất khôn lường cho tòa nhà Hằng Phong.
Nửa giờ sau, một đoàn xe sang trọng chậm rãi đến tòa nhà Hằng Phong.
Dưới sự bảo vệ của một nhóm vệ sĩ, Nhậm Phong bước vào, đi thẳng lên tầng mười bốn.
“Ông Nhậm.”
La Hải bước đến trước, đưa lá thư khuyên nhân nhượng cho ông.
Còn Chu Dương chỉ khẽ gật đầu, cũng không nói nhiều, bây giờ để Nhậm Phong đọc xong bức thư khuyên nhân nhượng đã, trong lòng chuẩn bị trước rồi mới tiếp tục bàn bạc chuyện tiếp theo.
Chỉ trong khoảng nửa phút, Nhậm Phong đã đọc xong nội dung của lá thư khuyên nhân nhượng.
Lúc này, sắc mặt của Nhậm Phong vô cùng khó coi.
“Ầm!”
Đột nhiên, Nhậm Phong đấm mạnh xuống bàn, lập tức phát ra một tiếng động như bị bóp nghẹt, khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Ngay cả Chu Dương cũng phải liếc nhìn sang, cảm thấy hơi kinh ngạc.
Chu Dương không ngờ rằng Nhậm Phong sẽ có phản ứng dữ dội như vậy, đây không giống biểu hiện mà Nhậm Phong nên có.
Một ông chủ lớn như Nhậm Phong, dù trong lòng có tức giận đến mức nào cũng sẽ không biểu hiện ra bên ngoài, mọi người thường gọi đó là dáng vẻ phúc hậu vui vẻ, hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ lúc này.
Nhưng vừa nãy, Nhậm Phong lại nổi giận đùng đùng trước mặt nhiều người như vậy, ngoại trừ người thân cận là La Hải ra, thì vẫn có những người ngoài như Chu Dương đang ở bên cạnh.
Một khi Nhậm Phong có một chút biểu hiện nào không tốt, thì rất có thể sẽ bị một trong số những người này truyền ra bên ngoài, chuyện này đối với Nhậm Phong mà nói không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Quan trọng nhất, theo như quan điểm của Chu Dương, lá thư khuyên nhân nhượng này hoàn toàn không đủ khả năng khiến cho Nhậm Phong tức giận như vậy được.
Nếu đám người Hứa Du muốn khuyên bọn họ nhân nhượng, thì phía bên mình cứ mặc kệ, thế là xong chuyện.
Hoàn toàn không cần phải nổi giận lớn đến thế.
“Ông Nhậm, ông đã xem xong lá thư này rồi, không biết ông nghĩ thế nào.”
Chu Dương nhẹ giọng hỏi, anh muốn nghe suy nghĩ của Nhậm Phong.
Xét cho cùng, dù là về sự từng trải, kinh nghiệm, tuổi tác hay là danh phận, thì Nhậm Phong đều là thế hệ trước của Chu Dương.
Nhiều lúc, quan điểm của Chu Dương có thể không toàn diện, để Nhậm Phong phát biểu ý kiến của riêng mình, như vậy trong một khía cạnh nào đó có thể được cải thiện được quan điểm của Chu Dương.
“Ức hϊế͙p͙ người quá đáng! Đám người Hứa Du lại dám cả gan ức hϊế͙p͙ tôi như vậy!”
Nhưng Nhậm Phong không thẳng thừng bày tỏ quan điểm, thay vào đó ông ta tức giận thét lên, những nếp nhăn trêи khuôn mặt rung lên thoáng qua vẻ giận dữ, kiến cho người khác khϊế͙p͙ sợ.
“Lá thư này, mọi người phát hiện lúc nào?”
Ánh mắt của Nhậm Phong rực lửa, nhìn mọi người ở xung quanh.
Ông ta nhìn mọi người chằm chằm , khiến bọn họ lập tức im lặng, sợ hãi không dám nói một lời, cũng không dám phát ra một chút tiếng động.
Ngay cả Chu Dương cũng cảm nhận được sự áp lực vô cùng lớn.
Áp lực này phát ra từ trêи người của Nhậm Phong, hơn nữa còn không nhằm vào bất kì một đối tượng cụ thể nào.
“Ông Nhậm, bây giờ không phải lúc để truy cứu việc phát hiện lá thư này khi nào, mà vấn đề lúc này là đối phương đã gửi thư khuyên nhân nhượng như vậy rồi thì chúng ta nên đối phó lại như thế nào.”
Chu Dương chủ động nói.
Nếu như bởi vì bất kì một lý do nào đó khiến cho Nhậm Phong nổi giận, vậy thì rất có thể kế hoạch của mọi người đều bị gián đoạn, điều này sẽ không tốt cho cuộc đọ sức của mọi người và đám người Hứa Du.
Ngược lại, nó sẽ làm tiêu hao không ít nhân lực nội bộ, từ đó lộ ra kẽ hở, nếu để đám người Hứa Du nắm được điểm này, vậy thì mối đe dọa với phe của mình sẽ ngày một tăng.
“Chu Dương, cậu nói không sai, nhưng mà giữa ban ngày ban mặt, lại để đám người đó đưa thư tới, thì tất cả bọn họ đều phải có trách nhiệm!”
Nhậm Phong gật đầu, đồng ý với lời này của Chu Dương.
Có điều đến cuối cùng, Nhậm Phong vẫn tức giận trừng mắt nhìn La Hải, trầm giọng nói.
“Đi thông báo, ghi lại danh sách tất cả những bảo vệ trực hôm nay, giảm lương một tháng!”
Sau khi Nhậm Phong nói xong, sắc mặt La Hải hơi thay đổi, anh ta muốn nói gì đó, nhưng sau khi nhìn vào ánh mắt nghiêm nghị của Nhậm Phong, La Hải chỉ có thể nuốt lại.
“Vâng, Nhậm tổng, tôi sẽ thông báo cho mọi người.”
Nói xong, La Hải rời khỏi phòng.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại ba người Nhậm Phong, Chu Dươngvà Bào Ca.
Ngay cả Ngưu Xuyên và Tiểu Đao cũng không ở bên trong, hai người họ đứng bên ngoài canh gác, để chuyện như vậy không xảy ra một lần nào nữa.
“Ha ha, khiến hai chú em phải chê cười rồi.”
Chỉ còn lại ba người, cơn tức giận của Nhậm Phong dường như dần tan biến, khi nói giọng điệu của ông ta cũng ôn hòa hơn rất nhiều, trêи khuôn mặt cũng xuất hiện một nụ cười hiếm hoi.
“Ha ha, chuyện này cũng có trách nhiệm của chúng tôi, nếu không bên kia cũng đã không thể công khai gửi bức thư này đến như vậy.”
Chu Dương cười nói, mặc dù rất ngạc nhiên về sự thay đổi trước sau của Nhậm Phong, nhưng anh không phải là một kẻ ngốc, cũng sẽ không rảnh rỗi hỏi rõ Nhậm Phong vào lúc này.
Bây giờ hai bên chỉ là quan hệ hợp tác.
Không quá lời khi nói rằng một khi Chu Dương làm điều gì đó khiến cho Nhậm Phong không vừa ý.
Đến lúc đó, thậm chí chưa cần đám người Hứa Du ra tay, thì Nhậm Phong cũng sẽ điều người đi liên hệ với bọn họ, sau đó trực tiếp nhượng lại cửa hàng cuối cùng của tòa nhà Hằng Phong.
Nếu là vậy thì đó là đòn đả kϊƈɦ rất lớn đối với Chu Dương và công ty Danh Dương.
Mà sau đó, bản thân Chu Dương là người chọc giận Nhậm Phong, chắc chắn cũng sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Mặc dù với danh phận và địa vị của Chu Dương ở công ty Danh Dương thì không có ai dám chỉ trích anh, nhưng trêи một góc độ nào đó thì độ tín nhiệm của mọi người giành cho Chu Dương cũng sẽ giảm đi.
Quan trọng nhất là Thường Hạo chắc chắn sẽ gia tăng sự khiêu khích đối với Chu Dương, thậm chí sẽ nắm chặt lấy vấn đề này ở trong công ty.
Chu Dương không phải là người thích rắc rối, nên sẽ không để bản thân gặp rắc rối được.
“Ha ha, cậu nói đùa rồi, đám người Hứa Du đã gửi thư đến đây, ít nhất có thể khẳng định một điều, nếu bọn họ có thể thuyết phục chúng ta nhân nhượng bằng cách này, vậy thì bọn họ đương nhiên sẽ rất vui, còn nếu lá thư khuyên nhân nhượng này không có tác dụng gì, vậy e rằng bọn họ sẽ sử dụng phương pháp tiếp theo.”
“Nói cách khác, đó không phải là phương pháp cuối cùng, bọn họ cũng không muốn phải thật sự phải đấu một trận sinh tử với chúng ta.”
Chương 736: Bán Sơn Lan Uyển
Nhậm Phong trầm giọng nói, nhưng giọng điệu lại vô cùng tự tin, lúc này đôi mắt có hơi vẩn đục của ông ta lại vô cùng sáng ngời, như có thể nhìn thấu lòng người, ngồi ở đây vẫn có thể nhìn thấy được suy nghĩ của Hứa Du ở một nơi nào đó ở Đông Hải.
“Ừ, đúng là như vậy.”
Chu Dương khẽ gật đầu, đồng ý với lời nói của Nhậm Phong.
Đúng là đám người Hứa Du có xuất thân từ gia tộc ẩn dật Hứa gia, thực lực mạnh mẽ, rất khó để thăm dò, mà bên Chu Dương lại hoàn toàn không thể biết được lần này Hứa gia đã sử dụng bao nhiêu lực lượng.
Có một điểm chắc chắn là thế lực đám người Hứa gia vô cùng lớn mạnh, nhưng bên phe bọn họ cũng không hề kém cạnh chút nào.
Chưa kể, có hai tông sư võ giả Ngưu Xuyên và Bào Ca đang canh giữ, còn có Tiểu Đao cũng là bán bộ tông sư võ giả bảo vệ phòng thủ.
Hơn nữa, với tư cách là chủ tịch của tòa nhà Hằng Phong, trước đây đã tung hoành ngang dọc thế giới ngầm ở Đông Hải thì bên người Nhậm Phong không thể nào không có một tông sư võ giả được.
Nếu tính toán như vậy, bề ngoài có hai tông sư võ giả, nhưng trêи thực thế thì có ít nhất ba, thậm chí nhiều hơn.
Ngoài ra, đây là tòa nhà Hằng Phong, cũng là một trong những sự tồn tại lớn mạnh ở Đông Hải.
Bản thân lực lượng an ninh của tòa nhà Hằng Phong cũng thuộc trình độ cao nhất ở Đông Hải, không hề yếu hơn so với gia tộc hạng nhất.
Hơn nữa, tòa nhà Hằng Phong nằm ở khu vực thịnh vượng nhất của quận Phổ Đà, đều được mọi người nhìn vào và cũng là vị khách quý của phía chính phủ.
Thêm nhiều điều kiện như vậy, Chu Dương tin chắc dù là Hứa gia thì cũng không dễ dàng ra tay đối đầu.
“Tuy nhiên, lần này bên kia đã ra tay thăm dò rồi, nếu chúng ta không phản ứng lại thì sẽ bị yếu thế hơn, chúng ta hãy để đám người Hứa Du nhìn rõ chúng ta là người như thế nào.”
Chu Dương cười nói.
“Ồ? Không biết Chu Dương có ý kiến gì hay?”
Nhậm Phong ngạc nhiên, sau đó mỉm cười hỏi.
Đúng là đối phương đã ra tay muốn thăm dò, nếu bọn họ không hề có một chút phản ứng lại thì đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận, đối với khí thế của cả hai bên, vô hình chung sẽ xuất hiện một bên yếu đi và một bên mạnh lên.
Nhậm Phong đương nhiên nhận ra điều đó.
“Như thế này…”
Chu Dương mỉm cười, sau đó chậm rãi nói ra ý kiến vừa nghĩ.
Nhậm Phong và Bào Ca lắng nghe kỹ, nghe xong cả hai trố mắt nhìn nhau, thấy được sự vui mừng và ngạc nhiên trong mắt đối phương.
Bọn họ không ngờ Chu Dương có thể nghĩ ra kế hoạch như vậy, hơn nữa, cũng sẽ không khiến mâu thuẫn giữa hai bên trở nên trầm trọng hơn.
“Được, tôi nghĩ cách này khá ổn, nếu như có bất cứ yêu cầu gì, anh cứ nói thẳng ra, tôi nhất định sẽ tìm người cùng phối hợp.”
Bào Ca dẫn đầu tỏ rõ thái độ của mình.
Mặc dù anh ta là do Hổ Gia phái đến đây để hỗ trợ Chu Dương trong công việc, nhưng Bào Ca vẫn đồng tình với cách làm này của Chu Dương.
“Không vấn đề gì, tất cả đều dựa theo đề xuất của Chu Dương, tôi sẽ dặn dò với La Hải, người bên này của tòa nhà Hằng Phong cứ giao hết cho Chu Dương xắp xếp.”
Nhậm Phong cũng cười nói, ánh mắt nhìn Chu Dương tỏ vẻ rất hài lòng, thậm chí còn lóe lên tia sáng.
“Đúng rồi, cũng sắp tối rồi, chúng ta cùng nhau ăn bữa tối nhé, đến nhà tôi ăn, để bày tỏ lòng cảm ơn mọi người.”
Nhậm Phong đứng bật dậy mỉm cười nói, ánh mắt đặc biệt nhìn Chu Dương.
Chuyện này khiến Chu Dương thắc mắc khó hiểu.
Đang yên đang lành, tại sao Nhậm Phong lại muốn mời anh và Bào Ca ăn cơm.
Nhưng bề trêи đã đưa ra lời mời thì anh cũng không dám từ chối, Chu Dương đành phải nhận lời.
Anh gọi một cuộc điện thoại về vịnh Lục Cảnh báo với bà Chu tối nay sẽ không ăn cơm, bảo bọn họ ăn cơm trước.
Ba người Chu Dương, Nhậm Phong và Bào Ca cùng nhau rời khỏi tòa nhà Hằng Phong.
Về chuyện ngày hôm nay, Chu Dương đã để Ngưu Xuyên đi sắp xếp mọi chuyện, bảo mọi người cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục làm việc như bình thường.
Bán Sơn Lan Uyển, quận Phổ Đà, thành phố Đông Hải.
Đây là khu biệt thự cao cấp nhất ở quận Phổ Đà, Đông Hải.
Mặc dù quận Phổ Đà tiếp giáp với biển, nhưng điều này không có nghĩa là địa hình ở đây bằng phẳng.
Ngược lại, phía tây quận Phổ Đà có địa hình đồi núi nhỏ, tuy độ cao chưa đến một trăm mét, nhưng đã được phát triển thành khu biệt thự cao cấp thịnh vượng nhất quận Phổ Đà.
Về cái tên Bán Sơn, nó mang ý nghĩa sánh ngang với biệt thự Bán Sơn ở bên kia sông Hương.
Trêи đường đi đến đây, Chu Dương cũng phải cảm thán một câu, một người có tài sản ròng hàng chục tỷ như Nhậm Phong, thì đối với yêu cầu về vị trí nơi ở sẽ khác biệt vô cùng lớn so với những người bình thường.
Chu Dương cho rằng khu biệt thự ở vịnh Lục Cảnh đã là rất tốt rồi, chỉ như vậy mà Chu Dương cũng đã phải bỏ ra gần mười triệu để mua biệt thự.
Còn nếu so sánh vịnh Lục Cảnh với Bán Sơn Lan Uyển mà nói.
Vậy thì, vịnh Lục Cảnh gần như tương đương với một khu dân cư bình thường, còn khu dân cư bên Tạ gia thì lại gần như một khu ổ chuột.
“Bán Sơn Lan Uyển này được phát triển nhiều năm về trước, khi quận Phổ Đà vừa mới được phát triển, tôi đã hợp tác với những người khác để phát triển mở rộng nó, bây giờ nó đã khá nổi tiếng.”
Nhậm Phong mỉm cười giới thiệu.
Với lời giới thiệu này của Nhậm Phong, Chu Dương mới biết được lý do tại sao Bán Sơn Lan Uyển này lại trở thành khu biệt thự cao cấp nhất của Đông Hải.
Những người sống ở đây nhất định phải có giá trị tài sản ít nhất năm tỷ.
Mà những người có giá trị tài sản hơn năm tỷ trong cả nước cũng không có nhiều.
Có thể nói, bất cứ ai có khả năng mua được căn biệt thự Bán Sơn Lan Uyển này, có lẽ họ đều là những người có tiếng tăm lừng lẫy trong nước.
“Ha ha, những người sống ở đây quả thực rất tài giỏi, tôi cũng đã lớn tuổi rồi, nhìn thấy những người trẻ tuổi đạt được thành tích cao như vậy tôi vô cùng vui mừng và cũng rất ngưỡng mộ họ, chỉ là bọn họ không phải sống ở đây quanh năm suốt tháng, nhiều khi họ chỉ đến ở vài ngày, sau đó họ lại tiếp tục bận rộn với công việc kinh doanh của mình.”
Nhậm Phong cười giải thích.
Nghe đến đây, trong lòng Chu Dương mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Suýt chút nữa anh cho rằng những người giàu có nổi tiếng trong nước đều sống ở đây, nếu như vậy thì anh thực sự cảm thấy hơi áp lực.
Cho dù anh là người thừa kế của Chu gia ở thủ đô, nhưng cùng lúc phải đối mặt với nhiều người giàu có tài sản không dưới năm tỷ, thì đừng nói là anh, cho dù là gia chủ hiện tại của Chu gia có đến đây, e rằng cũng không dám nói bản thân mình hơn người.
Chu gia vẫn chưa thể so tài được với những người giàu nhất cả nước.
Bán Sơn Lan Uyển có một khung cảnh vô cùng đẹp, từ chân núi đi xuống mấy trăm mét rất yên tĩnh, có nhiều cây ngô đồng màu tím được trồng ở lề đường.
“Những cây ngô đồng màu tím này cũng được coi là rất nổi tiếng, năm đó Kim Lăng sắp thi công, mà phu nhân lại rất thích cây ngô đồng màu tím, cho nên người đó đã mang về rất nhiều cây ngô đồng từ Pháp trở về, trồng kín cả một con đường.”
“Còn những cây ngô đồng này của tôi cũng là phần còn sót lại từ đợt trồng của năm đó, do tôi dùng mối quan hệ để mua lại, cũng mất rất nhiều công sức.”
Nói đến những cây ngô đồng màu tím ở bên đường, hiển nhiên là Nhậm Phong rất hứng thú, hào hứng vui vẻ giới thiệu.
Chương 737: Nhậm Thanh Thanh!
Chu Dương nhìn Bào Ca, cả hai đều thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.
Bọn họ không ngờ lại có sự giải thích như vậy cho cây ngô đồng màu tím này, quả là khiến họ mở rộng tầm mắt.
Leo đến lưng núi là đến Bán Sơn Lan Uyển. Cổng vào treo tấm biển mạ vàng lớn, có bốn chữ “Bán Sơn Lan Uyển” nhìn đầy mạnh mẽ, cảm được cả uy lực của người viết.
Chu Dương không nói ra được điểm khác nhau giữa Bán Sơn Lan Uyển với những nơi còn lại.
Chỉ là anh thấy môi trường trong này xanh mát hơn so với vịnh Lục Cảnh.
Bên cạnh đó, cơ sở thiết bị trong Bán Sơn Lan Uyển hết sức hiện đại, vào trong chưa đầy một trăm mét, một hồ nước lớn đập vào mắt Chu Dương.
Khoảng cách giữa mỗi căn biệt thự trong đó rất rộng, Chu Dương ước chừng phải đến hơn một km.
Để có được không gian rộng lớn như vậy, chưa nói tới Đông Hải, khéo cả nước cũng rất ít.
“Lần này quả là mở rộng tầm mắt, xem ra thế giới này chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.”
Trong lòng Chu Dương vô cùng xúc động, càng thúc đẩy ý chỉ quay lại Chu gia của anh.
Dù Chu gia không thể so sánh với tất cả những gia tộc giàu có khác trêи cả nước, nhưng nếu bọn họ đứng đơn lẻ thì Chu Dương cũng không coi họ ra gì.
Chỉ cần anh trở lại Chu gia, thì có được tất cả những thứ trước mắt này đều dễ như trở bàn tay, chứ không phải chỉ đứng nhìn Nhậm Phong nói.
Nhà Nhậm Phong nằm trong Bán Sơn Lan Uyển, vì là một trong những nhà sáng lập nên có quyền tư chọn nhà ở.
“Thím Ngô, chuẩn bị cơm đi, tối nay tôi muốn mời hai người bạn này ăn cơm.”
Vào trong biệt thự, Nhậm Phong như trở thành con người khác, cười nói với người giúp việc.
Nếu nói rằng Nhậm Phong trong tòa nhà Hằng Phong vô cùng lạnh lùng, kiên cường, nghiêm khắc, thì khi về đến nhà, ông ta thân thiện hơn nhiều, lời nói không còn sắc sảo mà hiền hòa hơn.
“Thanh Thanh đâu?”
Nhậm Phong ngó qua phòng khách thấy không có ai liền hỏi ngay.
“Tiểu thư ở trêи tầng vừa về.”
Thím Ngô trong bếp nhô đầu ra nhẹ giọng đáp.
“Ừ, bảo nó xuống đây, tôi muốn giới thiệu hai người này với nó.”
Nhậm Phong do dự một lát rồi bảo thím Ngô gọi người xuống.
“Ngồi đi, đừng khách sáo, cứ tự nhiên như ở nhà.”
Nhậm Phong quay đầu nhìn Chu Dương và Bào Ca cười nói, sau đó đi ra ghế sofa rồi ngồi xuống trước, sắc mặt trở nên thư thái hơn nhiều.
“Hi hi, không ngờ ông Nhậm lại ở đây. Tôi từng nghe đến Bán Sơn Lan Uyển, không ngờ lại có ngày được vào trong.”
Chu Dương mỉm cưởi thản nhiên nói.
Thật sự thì từ lúc còn đi học, anh đã biết khu biệt thự xa hoa Bán Sơn Lan Uyển này rồi.
Nhưng lúc đó anh chỉ xuýt xoa cảm thán, trong lòng nghĩ có ngày được vào xem đã là tốt lắm.
Mà hôm nay được vào trong, anh nhận ra chỗ này còn khác xa những gì anh biết.
“Đương nhiên, Bán Sơn Lan Uyển không chỉ tượng trưng cho địa vị. Để sống được ở đây, mở rộng mối quan hệ cũng rất quan trọng.”
Bào Ca cười nói.
Ba người họ nói chuyện phiếm, cơ bản đều là về chuyện nhà cửa.
Dù sao chuyện liên quan đến công ty Danh Dương, tòa nhà Hằng Phong thì bàn bạc tại đó là được rồi, không nên bê công việc về nhà cho thêm phiền phức.
Hơn nữa, Chu Dương biết Nhậm Phong mời bọn họ về nhà ăn cơm là đã phải cảm ơn ông rồi, dĩ nhiên anh không muốn ngồi trong nhà bàn tán chuyện bên ngoài.
“Ông nội, ông về rồi.”
Một giọng nói vui mừng vang từ tầng hai xuống, sau đó là tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch.
“Chậm thôi, Thanh Thanh, cháu về lúc nào vậy?”
Nhậm Phong cười ha hả nhìn hướng cầu thang, lúc thấy một cô gái trẻ tuổi xuất hiện thì nở nụ cười rất tươi, ánh mắt vô cùng ấm áp.
Chu Dương cũng tự nhiên quay sang nhìn.
Một cô gái trẻ chừng hai mươi tuổi, tóc buộc đuôi ngựa, khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn khiến người khác lưu luyến.
Nếu không phải Chu Dương đã gặp nhiều người đẹp, e rằng lúc thấy cô hồn phách cũng bay lạc phương nào.
Dựa vào cuộc nói chuyện giữa cô gái với Nhậm Phong, Chu Dương biết đây là cháu gái của ông, tên Nhậm Thanh Thanh.
Chu Dương không biết rõ về Nhậm Thanh Thanh.
Thực tế anh không biết nhiều người, những người quen ở Đông Hải e là cũng chẳng bao nhiêu.
Về cơ bản Nhậm Phong ít khi nói chuyện trong nhà ra ngoài, hiếm khi đưa người nhà ra mắt.
Mặt khác, ông cũng bảo vệ người nhà rất cẩn thận, mà Nhậm Thanh Thanh là cô gái trẻ trầm tính, không thích nói nhiều.
“Ông, cháu mới về thôi, sao ông không ở nhà chờ cháu.”
Nhậm Thanh Thanh xuống tầng, không để ý tới Chu Dương và Bào Ca, đi thẳng đến bên Nhậm Phong kéo cánh tay ông, đôi mắt cười cong lên như ánh trăng khuyết.
“À, công ty có chút chuyện, ông đi xử lí một chút. Sao rồi, cháu đã quen ở nước ngoài chưa?”
Nhậm Phong giờ như một ông lão bình thường, khác hẳn với vị chủ tịch uy nghiêm của toàn nhà Hằng Phong.
“Cũng ổn, lần này cháu về là để ăn Tết với ông, để ông không cô đơn đón năm mới.”
Nhậm Thanh Thanh cười hì hì, khoảng hai mươi rồi nhưng nhìn cô như một bé gái.
Thấy Nhậm Thanh Thanh không chú ý gì tới mình, Chu Dương và Bào Ca cũng không biết phải làm sao.
Dù sao đây là cháu gái ruột của Nhậm Phong, sống trong nhà Nhậm Phong, nên cô muốn làm gì, họ đương nhiên không có quyền can thiệp.
“Được rồi, ông biết mà, Thanh Thanh à, ông muốn giới thiệu với cháu hai người này.”
Nhậm Phong mỉm cười vỗ cánh tay Thanh Thanh, nhìn Chu Dương và Bào Ca rồi bắt đầu giới thiệu.
“Đây là Chu Dương, kia là A Bào, họ đều là thanh niên trẻ. Ông thấy mọi người đều trẻ tuổi, nên muốn cho làm quen với nhau…”
Nhậm Phong chưa nói xong đã bị Nhậm Thanh Thanh cắt lời.
“Ông, ông làm gì vậy. Cháu quen ai cần ông giới thiệu sao? Ai mà biết bọn họ là ai, dùng lời ngon tiếng ngọt lừa ông, thấy người sang bắt quàng làm họ!”
Nhậm Thanh Thanh hừ một tiếng, nghiêng đầu liếc nhìn Chu Dương và Bào Ca, nét chê bai không giấu diếm trêи khuôn mặt.
Rõ ràng đây là thể hiện thái độ ghét bỏ.
Chương 738: Hiểu nhầm!
“Ặc…”
Chu Dương định chào hỏi lại, đột nhiên giọng nói mắc nghẹn trong cổ họng.
Anh không ngờ Nhậm Thanh Thanh lại nói như vậy.
Không chỉ Chu Dương mà Bào Ca cũng thế. Hai người họ đều vô cùng lúng túng.
Vì như họ thấy, Nhậm Phong giới thiệu mọi người, không chỉ do họ là đối tác làm ăn, mà còn bởi Chu Dương cũng xấp xỉ tuổi Nhậm Thanh Thanh, làm quen cũng không phải chuyện gì xấu.
Nhưng Nhậm Thanh Thanh lại nghĩ, ông mình đường đường là chủ tịch tòa nhà Hằng Phong, là người giàu có nổi tiếng không chỉ khắp Đông Hải, thậm chí còn khắp cả nước.
Lúc trước, kẻ muốn ăn bám thực lực Nhậm gia rất nhiều, đi đủ các loại quan hệ.
Nên bây giờ với Nhậm Thanh Thanh, Chu Dương và Bào Ca cũng chỉ giống mấy người đó, nên càng thêm chán ghét.
Nhưng những người đó tham nhất cũng chỉ muốn thu chút lợi ích từ Nhậm Phong.
Còn Chu Dương và Bào Ca lại muốn thông qua ông để tiếp cận cô rồi cướp cô đi.
Thế nên ánh mắt Nhậm Thanh Thanh nhìn hai người họ đương nhiên không hề thiện cảm, thái độ chán ghét như vậy hoàn toàn dễ hiểu.
Nhậm Phong hơi sững sờ, ông ta không ngờ vừa định để Chu Dương, Bào Ca và Nhậm Thanh làm quen với nhau mà cô lại phản ứng gay gắt như vậy.
Biểu hiện này của cô khác hẳn lúc trước.
Trước đây với những kẻ muốn đoạt lợi bằng cách bám víu lấy ông ta, tuy Nhậm Thanh Thanh không thích nhưng vẫn giữ quan hệ xã giao, không khiến họ cảm thấy quá xấu hổ.
Nhưng giờ sao Thanh Thanh lại thế này?
Đến cả Nhậm Phong lúc này cũng thấy không hiểu cháu gái mình?
“Thanh Thanh, sao cháu…”
Nhậm Phong muốn hỏi xem rốt cuộc nguyên nhân là gì, ông ta cũng không muốn mình lịch sự mời Chu Dương và Bào Ca về nhà ăn cơm nhưng lại làm Nhậm Thanh Thanh buồn bực.
“Ông, ông còn chưa lớn tuổi sao? Cháu vẫn còn trẻ lắm à? Nếu ông muốn giới thiệu bạn trai cho cháu thì mắt nên tinh tường hơn chứ. Ông nhìn những người ông đưa tới này? Cháu hỏi, có phải ông mới sang bốn mươi không thế?”
Nhậm Thanh Thanh một lần nữa chen ngang lời ông, nhìn Chu Dương và Bào Ca, nhất là Bào Ca, rồi bĩu môi mỉa mai.
Lúc này bọn họ mới hiểu sao cô lại có phản ứng như vậy.
Im lặng vài giây, sau đó bọn họ dở khóc dở cười.
Lần này lượt Nhậm Thanh Thanh không hiểu gì.
Mấy người này sao kì lạ thế, bị cô nói như vậy mà không thấy xấu hổ, vẫn dám ở đây cợt nhả, tưởng cô nương đây không dám làm gì sao?
“Ha ha, Thanh Thanh, cháu hiểu nhầm rồi. Ông giới thiệu bọn họ cho cháu biết, chứ không phải tìm bạn trai cho cháu.”
Nhậm Phong sau khi biết cháu gái mình nghĩ gì, vội lên tiếng giải thích.
“Bọn họ là đối tác của công ty ông, hôm nay cùng xử lí vài chuyện xong xuôi nên ông mời họ đến dùng bữa tối, tiện giới thiệu mọi người với nhau. Đừng xem thường bọn họ trẻ tuổi, đều là thanh niên tuấn kiệt ở Đông Hải đó.”
Nhậm Phong cười lớn, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ông vẫn sợ Nhậm Thanh Thanh không nói thẳng mà chỉ nói mấy lời khó nghe với Chu Dương và Bào Ca.
Nếu thế, ông sẽ bị kẹp giữa, tình thế vậy cũng hơi khó xử.
“Gì ạ?”
Nhậm Phong nói xong, Nhậm Thanh Thanh há to miệng kinh ngạc, vẻ mặt lúng túng.
“Ông, sao ông không nói sớm.”
Khuôn mặt Nhậm Thanh Thanh đột nhiên đỏ ửng, cô vội vàng cúi đầu không dám nhìn thẳng Chu Dương và Bào Ca.
Vừa nghĩ tới bộ dạng phát ngôn thẳng thừng vừa rồi, hai gò má Thanh Thanh nóng rực lên, xấu hổ chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống.
“À, không sao, chỉ là hiểu nhầm nhỏ, không sao đâu Nhậm tiểu thư. Chào cô, tôi là Chu Dương.”
Chu Dương khẽ cười, thản nhiên nói, không coi mấy lời vừa nãy của Thanh Thanh là xúc phạm.
Dù sao anh là đàn ông, lại còn đang ở nhà Nhậm Phong. Mấy lời của ông khi nãy cũng chưa rõ ràng, nên Nhậm Thanh Thanh hiểu sai cũng là bình thường.
Chu Dương là đàn ông nên phải rộng lượng hơn.
“Chào Nhậm tiểu thư, tôi là A Bào.”
Sau đó Bào Ca cũng giới thiệu qua về mình.
“Tiện đây, tôi là người đã có gia đình, chắc Nhậm lão gia cũng không biết điều này.”
Bào Ca nói vậy khiến sắc mặt Thanh Thanh một lần nữa lại đỏ hồng lên.
“Xin lỗi, vừa nãy tôi hiểu nhầm mọi người.”
Nhậm Thanh Thanh giờ mới biết cô đã hiểu nhầm thật, lí nhí xin lỗi vài câu, gật đầu chào Chu Dương và Bào Ca.
“Ông, cháu lên tầng trước.”
Nói xong cô đi thẳng lên tầng hai.
“Ha ha, đúng là khiến hai cậu chê cười rồi. Cháu gái tôi chẳng dịu dàng chút nào, còn bất cẩn lắm. Nó vừa xuất ngoại đi du học, nên lại càng không giữ ý hơn.”
Nhậm Phong cười lớn, dù thoạt nghe như ông đang trách Nhậm Thanh Thanh, nhưng Chu Dương hiểu ngay, rõ ràng ý ông đang khen cháu gái mình.
Chu Dương và Bào Ca là người dễ tính, nhanh chóng bỏ qua chuyện này, tiếp tục bàn bạc chuyện nhà cửa.
Thậm chí Nhậm Phong cũng kể lại ít chiến tích hồi xưa còn trẻ của ông, càng nói mặt càng hưng phấn đến đỏ hồng lên.
Chu Dương chăm chú lắng nghe, trong lòng nhận ra Nhậm Phong lão gia hồi trẻ cũng không dễ dàng gì.
Trong lời kể hăng say của Nhậm Phong, Chu Dương cũng nghe được nhiều chuyện khác. Ví dụ như hồi còn trẻ, Nhậm Phong từng tiếp xúc với gia tộc ẩn dật, trong một lần gặp có thấy bóng Hổ Gia.
Nhưng lúc này Chu Dương không tiện hỏi thêm.
Có một số chuyện hiện tại không nên biết, anh cũng không cố tìm hiểu làm gì, chỉ cần ghi nhớ trong lòng, sau này gặp phải tự nhiên sẽ nhớ lại.
Thím Ngô chuẩn bị cơm tối rất nhanh.
Trong tầm hơn một tiếng trôi qua ba người Nhậm Phong, Chu Dương và Bào Ca nói chuyện, thím Ngô cũng làm xong bữa tối.
“Lão gia, hai vị tiên sinh, mời dùng cơm.”
Thím Ngô dọn cơm xong xuôi, ra phòng khách mời mọi người .
“Ừ, tôi rõ rồi. Thím gọi Thanh Thanh xuống.”
Nhậm Phong gật đầu, thản nhiên nói.
Ba người họ nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình.
Nhưng Thanh Thanh mãi không thấy xuất hiện.
“Lão gia, tiểu thư nói giờ cô ấy không đói nên không muốn ăn cơm.”
Thím Ngô từ trêи tầng xuống, khuôn mặt lúng túng không biết làm gì, ánh mắt hơi kì lạ liếc nhìn Chu Dương và Bào Ca.
“Không đói? Nó vừa từ nước ngoài về sao lại không đói được. Chẳng nhẽ muốn tôi tự mình lên gọi nó xuống sao?”
Nhậm Phong nhíu mày, giọng nói có phần nghiêm túc.
Lúc trước Nhậm Thanh Thanh hiểu nhầm Chu Dương và Bào Ca, mọi người cũng coi là nói đùa, vui vẻ cho qua.
Bây giờ là giờ cơm tối, Nhậm Thanh Thanh không xuống ăn, lại còn mượn cớ không đói.
Chẳng nhẽ cô tiếp đón khách quý như vậy sao.
Chương 739: Chị Giang khóa trên
“Lão gia, tôi…”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của thím Ngô hơi thay đổi, ấp a ấp úng muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói thẳng ra.
“Thím Ngô, rốt cuộc có chuyện gì, thím nói đi.”
Nhìn thấy dáng vẻ khác thường của thím Ngô, Nhậm Phong trực tiếp ra lệnh.
“Vâng, lão gia, vừa nãy tôi đi gọi tiểu thư, thì nghe thấy cô ấy đang ở trong phòng chửi rủa ai đó, hình như đang chửi rủa Chu Dương và một người nữa tên là A Bào…”
Giọng nói của thím Ngô càng lúc càng nhỏ, nhưng lại nhìn Chu Dương và Bào Ca với ánh mắt quái dị.
Đương nhiên thím Ngô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Chu Dương này và A Bào sao lại đắc tội với Nhậm Thanh Thanh.
Nhưng liên kết lại việc hôm nay Nhậm Phong đưa hai người này về, thím Ngô cũng đã đoán ra được.
Chu Dương và A Bào mà Nhậm Thanh Thanh chửi rủa có lẽ chính là hai người mà Nhậm Phong đưa về này.
Chỉ là thím Ngô không biết rốt cuộc ai là Chu Dương, ai là A Bào, bọn họ sao lại đắc tội với tiểu thư, khiến cho tiểu thư ở trong phòng mắng nhiếc bọn họ chứ nhất định không xuống ăn cơm.
“Ồ… Cái này…”
Chu Dương hoàn toàn không nói nên lời, cái cô Nhậm Thanh Thanh này thật quá kỳ lạ, vừa nãy mọi người cũng đã nói đây đều là hiểu lầm rồi, nhưng bây giờ cô sẵn sàng không ăn cơm mà ở trong phòng chửi bọn họ.
“Thật là hỗn láo! Bảo nó xuống đây!”
Nhậm Phong vừa nghe, sắc mặt trở nên khó coi, nghiêm nghị quát.
Lúc bình thường, đương nhiên ông ta sẽ dung túng cho sự càn quấy của Nhậm Thanh Thanh, cho dù hơi láo xược, nhưng chỉ cần không quá đáng quá, Nhậm Phong sẽ không quản lý.
Nhưng bây giờ, không chỉ tòa nhà Hằng Phong gặp phải vấn đề, hơn nữa ông ta vẫn còn đang hợp tác với Chu Dương và Bào Ca.
Lúc này, Nhậm Thanh Thanh làm như vậy chính là đang xúc phạm Chu Dương và Bào Ca.
Thậm chí còn khiến Nhậm Phong mất hết thể diện.
Thím Ngô biết Nhậm Phong đã tức giận, lập tức vội vàng quay lại tầng hai, bắt đầu khuyên nhủ Nhậm Thanh Thanh.
Khoảng mười phút sau, Nhậm Thanh Thanh từ từ đi xuống, có điều trêи mặt có một vệt nước mắt.
Chu Dương vừa nhìn, trong lòng đột nhiên oán thầm.
Đây là khổ nhục kế sao?
Bọn họ còn chưa phát biểu ý kiến gì, Nhậm Thanh Thanh đã tự mình biểu diễn rồi.
Nước mắt cô lăn dài trêи má như này, dù bọn họ không hài lòng nhưng cũng không biết phải nói gì.
Hiển nhiên Nhậm Phong cũng đã nhìn thấy vệt nước mắt trêи mặt Nhậm Thanh Thanh, nét nghiêm nghị trêи gương mặt ông ta dịu dàng hơn nhiều, ánh mắt nhìn Nhậm Thanh Thanh cũng hiền lành hơn.
“Mau qua đây ăn cơm, đều nguội hết rồi.”
Nhậm Phong khẽ nói, cũng không trách cứ gì Nhậm Thanh Thanh, ngược lại lại bảo cô nhanh chóng ăn cơm.
“Vâng.”
Nhậm Thanh Thanh lặng lẽ trả lời một tiếng, rồi ngồi thẳng xuống bên cạnh Nhậm Phong, giả vờ như bên cạnh không có người bắt đầu ăn.
Khi Nhậm Thanh Thanh cúi đầu ăn cơm, khẽ nhếch khóe miệng ở góc mà người khác không nhìn thấy.
“Chiêu khổ nhục kế này quả nhiên lợi hại, nếu không, vừa rồi ông nội sẽ không dịu dàng như vậy, nói không chừng sẽ vì hai người kia mà trách móc mình, he he, chiêu này của thím Ngô thực sự hữu dụng.”
Lúc này trong lòng Nhậm Thanh Thanh vô cùng đắc ý, cảm thấy chỉ một thủ đoạn nhỏ của bản thân liền có thể nhận được sự tha thứ và đồng tình của ông nội, mình đúng là một thiên tài.
“Ừ, Thanh Thanh à, con ở nước ngoài thế nào? Có chuyện gì vui không?”
Nhậm Phong khẽ ho một tiếng, ánh mắt nhìn Nhậm Thanh Thanh đột nhiên trở nên vô cùng hiền lành thân thiện.
Chu Dương không biết tại sao Nhậm Phong lại yêu thích Nhậm Thanh Thanh như vậy, thậm chí đã vượt xa so với tình cảm ông cháu thông thường.
Hơn nữa ở đây Chu Dương không nhìn thấy đứa con nào của Nhậm Phong, ngay cả bố mẹ của Nhậm Thanh Thanh cũng không thấy, không biết gia đình này có nội tình gì hay không.
Nhưng những chuyện này trước mắt Chu Dương cũng không cần phải quá suy nghĩ.
“Vâng, đúng là có ông nội ạ, lần trước con ở nước Y gặp được một chị gái cùng trường, con thực sự rất sùng bái chị ấy.”
Nhậm Thanh Thanh nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên kϊƈɦ động nói, hơn nữa trêи mặt cùng đầy biểu cảm tôn sùng.
“Ồ? Vậy đối phương là người như thế nào?”
Nhậm Phong lập tức có hứng thú.
Ông ta rất hiểu đứa cháu gái này, từ nhỏ đến lớn hầu như cô chưa từng sùng bái ai, bất kể mà minh tinh hay là những người giàu có gần nhà.
Nhưng bây giờ chỉ ra nước ngoài du học một chuyến, cô nhóc này lại tôn sùng một chị gái cùng trường như vậy.
Thực sự khiến ông khá bất ngờ.
Nhưng vẫn may là chị gái chứ không phải một anh trai cùng trường nào đó, bằng không Nhậm Phong nhất định sẽ cho người đi điều tra đối phương.
“He he, ông nội, chị gái đó rất tuyệt vời, trong trường đại học ở nước Y đều có huyền thoại của chị ấy, chị ấy được gọi là người con gái tài năng hội tụ nhất, hơn nữa còn vô cùng xinh đẹp!”
“Điều quan trọng nhất chị ấy là người Hoa Hạ, hơn nữa nhà còn ở tỉnh Tương Tây, hình như cũng là một gia tộc lớn, có điều con không biết Tương Tây có gia tộc lớn nào, ông nội, ông có biết ở Tương Tây có gia tộc lớn nào họ Giang không?”
Nhậm Thanh Thanh thao thao bất tuyệt nói, mặt mày hớn hở.
Những người khác yên lặng lắng nghe.
Nhậm Phong và Bào Ca chỉ coi như đang nghe Nhậm Thanh Thanh kể về trải nghiệm ở nước ngoài, không nghĩ ngợi nhiều.
Nhưng Chu Dương thì khác, anh càng nghe Nhậm Thanh Thanh nói trong lòng lại càng kỳ lạ.
Người chị gái vô cùng nổi tiếng ở đại học nước Y, tài hoa xuất chúng mà Nhậm Thanh Thanh nói, khiến trong đầu anh nghĩ ngay tới Giang Yến.
Trước kia Giang Yến cũng du học ở nước Y, hơn nữa cũng từng nhận được rất nhiều sự ngưỡng mộ sùng bái ở đó.
Nhưng vừa nghĩ tới nước Y rộng lớn, trường đại học lại nhiều như vậy, sẽ không trùng hợp đến mức người chị gái mà Nhậm Thanh Thanh nhắc tới lại là Giang Yến chứ?
Hơn nữa, Chu Dương cùng chưa từng nghe Giang Yến nhắc tới có quen biết người nào trong nước cả.
Với thân phận của Nhậm Thanh Thanh, việc kết giao với Giang Yến có lẽ không phải chuyện khó gì.
Nếu không nhắc tới Giang Yến, vậy thì chị gái mà Nhậm Thanh Thanh nói kia có lẽ không phải cô.
Trong lòng Chu Dương bình tĩnh hơn.
Nhưng Chu Dương chưa ổn định được bao lâu, Nhậm Thanh Thanh nói chị gái kia là người của một gia tộc lớn ở Tương Tây khiến cho trái tim của Chu Dương ngay lập tức căng thẳng.
Du học ở nước Y, vô cùng nổi tiếng, tài hoa xuất chúng, gia tộc lớn ở Tương Tây.
Nếu như những điều này còn chưa đủ để Chu Dương hoàn toàn xác nhận chị gái kia là Giang Yến, vậy thì câu hỏi cuối cùng này của Nhậm Thanh Thanh đã khiến cho Chu Dương hoàn toàn không thốt nên lời.
Du học ở nước Y, vô cùng nổi tiếng, tài hoa xuất chúng, gia tộc lớn ở Tương Tây, họ Giang.
Những điểm này kết hợp lại, ngoài Giang Yến ra còn có thể là ai?
Chu Dương không nhẫn nhịn được nữa, ngụm rượu vang vừa uống đến miệng suýt nữa phun ra ngoài.
Mặc dù Chu Dương đã cố gắng hết sức để kiềm chế, nhưng sự khác thường của anh cũng đã bị những người khác phát hiện.
Nhậm Thanh Thanh là người đầu tiên phát hiện ra sự khác lạ của anh.
Cô đang giới thiệu một chị gái cùng trường của mình, nhưng Chu Dương lại có dáng vẻ muốn phun ra ngoài như vậy, là coi thường Nhậm Thanh Thanh, hay cảm thấy điều mà cô nói đều là giả, không tồn tại?
“Chu Dương, anh làm cái gì vậy? Nếu như anh không tin lời tôi nói, anh cũng có thể không nghe, không cần thiết phải làm ra bộ dạng như vậy!”
Nhậm Thanh Thanh lập tức chất vấn anh.
Chương 740: Lời thỉnh cầu của Nhậm Thanh Thanh
Nhậm Phong và Bào Ca cùng dồn dập nhìn qua, thấy khuôn mặt của Chu Dương hơi ửng đỏ, khóe miệng còn lưu lại chút vết rượu vang, biết ngay những gì mà Nhậm Thanh Thanh nói đều là thật.
Nhậm Phong không thay đổi biểu cảm, bởi vì ông ta cũng cảm thấy những gì Nhậm Thanh Thanh nói hơi cường điệu.
Nếu như thực sự có một cô gái như vậy, Nhậm Phong không thể không biết.
Nhưng ở tỉnh Tương Tây, họ Giang, có thể Nhậm Phong không biết thật.
Dẫu sao đó là người của tỉnh Tương Tây, hơn nữa Nhậm Phong cũng không quá biết rõ về các gia tộc lớn và những người trong gia tộc lớn ở Tương Tây.
Ngược lại là Bào Ca, nhìn thấy dáng vẻ bối rối Chu Dương, trong lòng thầm suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Tương Tây, họ Giang.
Bào Ca nhớ lại, trước kia mấy người Chu Dương vừa từ Tương Tây trở về Đông Hải, anh ta đều biết rõ mồn một những chuyện đã xảy ra ở Tương Tây một từ chỗ của Hổ Gia, đương nhiên cũng biết chuyện Chu Dương đã gặp một cô gái nhà Giang gia ở Tương Tây.
Trong lòng chấn động, Bào Ca buột miệng: “Sao thế? Chu Dương, lẽ nào anh quen người đó ư?”
Lời của Bào Ca vừa nói ra, Nhậm Phong liếc nhìn với ánh mắt đầy tò mò, nếu như ngay cả Chu Dương cũng biết cô gái đó, vậy lời mà Nhậm Thanh Thanh nói chưa hẳn không phải là thật, chỉ là tính xác thực cần phải chờ điều tra.
Nhậm Thanh Thanh trợn tròn hai mắt nhìn Chu Dương với vẻ mặt khó tin.
“Anh quen với chị Giang sao? Không thể nào! Chị ấy đã ở nước Y hơn mười năm, năm ngoái mới vừa trở về, hơn nữa anh dựa đâu mà đòi quen với chị ấy, không tự soi gương lại xem…”
Nhậm Thanh Thanh tỏ vẻ khó tin, lời nói mới nói tới một nửa, cũng không nói tiếp.
Dù sao bất kể như thế nào, dáng vẻ của Nhậm Thanh Thanh đều là không tin.
Trong mắt cô, Chu Dương sao có thể đánh đồng với chị Giang được, thậm chí đến tư cách quen biết cũng không có.
“Chu Dương này, lời mà Thanh Thanh nói đều là thật sao? Thật sự có một cô gái như vậy à?”
Nhưng Nhậm Phong lại nghiêm túc hỏi.
Mặc dù Nhậm Thanh Thanh không tin Chu Dương quen biết chị Giang kia, nhưng Nhậm Phong là người thế nào, từ lúc Nhậm Thanh Thanh bắt đầu giới thiệu về chị gái cùng trường đó, sắc mặt của Chu Dương đã thay đổi, lại thêm câu hỏi hoài nghi của Bào Ca vừa nãy nữa.
Nhậm Phong dường như có thể đoán chắc Chu Dương có quen biết với chị Giang gì đó, hơn nữa mối quan hệ giữa hai người rất có thể không hề đơn giản, thậm chí tuyệt đối không phải quen biết đơn thuần.
Nếu không, Chu Dương cũng sẽ không có biểu cảm như vậy.
“Ừ, nếu như người mà Nhậm tiểu thư nói tới thực sự là người mà tôi quen biết, thì có lẽ không sai.”
Chu Dương sờ chóp mũi, hơi ngượng ngùng nói.
Anh không ngờ sẽ có một ngày lại gặp được một fans hâm mộ của Giang Yến ở Đông Hải, hơn nữa fans hâm mộ này trước đó còn không hiểu sao lại có ấn tượng xấu với anh.
“Hừ, tôi không tin, trừ khi anh có thể nói ra họ tên của chị ấy.”
Chu Dương đã nói như vậy rồi, Nhậm Thanh Thanh vẫn không tin lắm, cố chấp muốn Chu Dương nói ra họ tên của chị gái cùng trường kia thì cô mới tin.
“Nếu như tôi đoán không sai, chị Giang mà cô nói đó có lẽ là Giang Yến nhà Giang gia ở Tương Tây…”
Chu Dương khẽ cười, ung dung nói ra hai chữ Giang Yến, nhân tiện cũng nói về những thông tin công khai của Giang Yến, điều này cũng có thể tăng thêm độ xác thực.
Lúc này, trong lòng của Chu Dương cũng đang thầm nói: “Giang Yến à, thật xin lỗi, mượn danh tiếng của cô một chút, chờ đến khi quay lại Tương Tây sẽ cảm ơn cô sau.”
Nghe thấy Chu Dương nói ra tên của chị gái cùng trường, Nhậm Thanh Thanh sững sờ tại chỗ.
Lúc đầu cô nghe thấy Chu Dương nói có lẽ quen biết chị gái cùng trường còn cho rằng anh đang giả uy dọa người, đang cố thu hút sự chú ý của cô.
Vì vậy Nhậm Thanh Thanh mới yêu cầu Chu Dương nói ra tên của chị gái đó thì cô mới tin.
Nhưng khi Chu Dương thực sự đã nói đúng tên Giang Yến, hơn nữa đến một số thông tin của Giang Yến cũng giống hệt so với những gì cô biết được, cô thực sự sững sờ, nhìn chằm chằm Chu Dương, nhất thời không nói được lời nào.
“Anh… Anh…”
Trong lòng Nhậm Thanh Thanh chấn động cực độ, cô không ngờ, vừa từ nước Y trở về, sống trong nhà của ông nội ở Đông Hải, lại gặp một người có chút hiểu nhầm với mình quen biết chị Giang Yến, hơn nữa còn thực sự quen chị ấy.
Chu Dương không chỉ nói ra tên của Giang Yến, thậm chí Giang Yến trông như thế nào, sở thích là gì, toàn bộ đều kể ra hết.
Nhậm Thanh Thanh biết, có thể biết được rõ ràng như vậy, Chu Dương không phải đang bịa chuyện.
Hơn nữa Chu Dương nói những điều này cũng gần giống với hiểu biết của Nhậm Thanh Thanh.
“Anh thật sự quen chị Giang sao?”
Sự kinh ngạc trêи mặt Nhậm Thanh Thanh nhanh chóng chuyển thành ngạc nhiên và kϊƈɦ động.
Một suy nghĩ nhanh chóng nảy ra trong lòng cô.
Chu Dương quen với chị Giang, vậy cô có thể thông qua Chu Dương để tiếp xúc gần hơn với chị Giang Yến, dẫu sao cô cũng là một fans hâm mộ của chị Giang.
Lúc này Nhậm Thanh Thanh cuối cùng cũng có thể lĩnh hội được tâm trạng của một người theo đuổi thần tượng là như thế nào.
“Nếu như người cô nói tới là Giang Yến đó thì quả thực tôi có quen, đây là ảnh của cô ấy.”
Nói xong, Chu Dương mở điện thoại ra, chọn ra vài bức ảnh có liên quan đến Giang Yến.
Những bức ảnh này, có một số bức ảnh chụp lại khi anh đi dạo với cô ấy ở bên bờ sông trong lần gặp thứ hai, còn cả những tấm ảnh tuyên truyền khi Giang Yến trở thành người đại diện hình ảnh của cửa hàng mỹ phẩm.
Đương nhiên cũng sẽ có bức ảnh Chu Dương chụp cùng với Giang Yến.
“Cái gì, sao đến cả những bức ảnh này anh cũng có?”
Nhậm Thanh Thanh không đợi Chu Dương đưa điện thoại qua, trực tiếp dùng một tay cướp lấy điện thoại, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
Trêи gương mặt còn có sự không thoải mái.
Nhậm Thanh Thanh càng lướt xem nhiều tấm hình, vẻ mặt cô ngoài sự hài lòng, còn lại đều dần dần trở thành ngưỡng mộ, đố kị, căm hận.
“Sao anh lại có nhiều ảnh của chị Giang như vậy, hơn nữa hai người còn có cả ảnh chụp chung?”
Nhậm Thanh Thanh giơ điện thoại lên, đó là bức ảnh chụp chung của Chu Dương và Giang Yến.
Trêи bức ảnh, Chu Dương và Giang Yên dựa vào nhau rất gần, thậm chí nếu không nhìn kĩ còn cho rằng Giang Yến đang tựa đầu vào vai của Chu Dương, tay của hai người giống như đang nắm vào nhau, nhìn thế nào cũng cảm thấy mối quan hệ giữa hai người họ rất thân thiết.
Nhậm Thanh Thanh thực sự vô cùng ngưỡng mộ.
Cô không hiểu, Chu Dương ở trước mặt này sao lại có ảnh chụp chung với Giang Yến, hơn nữa còn thân thiết như vậy.
Phải biết rằng bức ảnh này có thể bị phát tán ra ngoài bất cứ lúc nào.
Lẽ nào chị Giang không lo bị Chu Dương tung ảnh ra, sẽ ảnh hưởng không tốt đến hình tượng của chị ấy sao?
“Khụ khụ, trước kia tôi từng đến Tương Tây, tình cờ quen biết Giang Yến, cũng từng hợp tác với cô ấy, những bức ảnh này không đáng là gì.”
Chu Dương xua tay, khiêm tốn nói.
Từ góc nhìn của anh, đương nhiên có thể nhìn thấy sự ngưỡng mộ và ghen tị trêи mặt của Nhậm Thanh Thanh.
Nhưng điều này không liên quan gì tới anh.
Hơn nữa những bức ảnh này đều đã chụp, tất cả đều là sự thật đã tồn tại, cũng không thể thay đổi được.
“Nói như vậy, anh thực sự có quen với chị Giang, hơn nữa quan hệ rất tốt…”
Sắc mặt Nhậm Thanh Thanh thay đổi, nhỏ tiếng thì thầm một câu, sau đó giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, nhìn Chu Dương với vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt chân thành.
“Anh có thể đưa tôi đi gặp chị ấy không?”