Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 643: Không có tư cách ngồi đây!
Đều là người quen?
Đều là họ hàng thân thích của Tạ gia?
Thẩm Bích Quân ngạc nhiên nhìn mọi người trong phòng, ánh mắt lộ rõ sự khó tin.
Lần này bà Tạ muốn mời cô tới dùng bữa, cũng vì nể Tạ Linh Ngọc nên cô mới tới.
Chứ cô hoàn toàn không biết lại có nhiều họ hàng thân thích của Tạ gia xuất hiện ở đây như vậy.
Mà nhìn vẻ mặt kích động hưng phấn của mấy người này, cứ như họ vừa thấy thứ bảo vật giá trị quý báu lắm.
“Ha ha, mau tới đây, để tôi giới thiệu với mọi người. Đây là Thẩm Bích Quân, chủ tịch công ty Danh Dương. Ha ha, cô ấy là chị em thân thiết với Tạ Linh Ngọc nhà chúng tôi.”
Bà Tạ cười ha hả giới thiệu, khuôn mặt lộ rõ vẻ đắc ý. Ánh mắt bà ta nhìn mấy người kia, không chỉ có sự hả hê, mà còn là sự sung sướng vô cùng.
Như thể ý bà ta là, mọi người nhìn xem đây là chủ tịch công ty Danh Dương đấy, cô ấy là bạn thân, tình chị em thắm thiết với con gái Tạ Linh Ngọc nhà tôi. Người tài giỏi như này, mọi người còn không mau ghen tị đi.
“Thì ra là Thẩm tổng, thật vinh hạnh quá.”
“Đúng vậy, người trẻ tuổi tài cao, năng lực mạnh mẽ như Thẩm tổng đây, ở Đông Hải được mấy người chứ.”
“Thẩm tổng, mau lên đây ngồi.”
…
Mọi người thấy bà Tạ giới thiệu Bích Quân giống hệt dự tính ban đầu của họ, nên ai nấy cũng đều hào hứng vô cùng, tung hô không ngớt, hoan nghênh đón Bích Quân đến ngồi vị trí cao hơn.
Phải biết là chỉ có những người có địa vị cao nhất, không thì vai vế trong gia tộc phải lớn nhất, thì mới được ngồi chỗ đó.
Những người này làm như vậy, chắc chắn là để thể hiện rõ, ở đây vị trí của Bích Quân không ai sánh bằng.
Thẩm Bích Quân khẽ gật đầu, dù cô cũng nghe Chu Dương nói qua không ít về “đức hạnh” của mấy người này rồi, nhưng bây giờ được chào đón nồng nhiệt như vậy, nên cô sẽ không vô duyên vô cớ khiến họ hụt hẫng xấu hổ.
Cười qua loa xã giao rồi quay ra nhìn Chu Dương một cái, Thẩm Bích Quân chậm rãi đi lên rồi từ từ ngồi xuống.
Cô ngồi trên đó, hướng về phía Chu Dương, ý định muốn nói truyền tải rõ ràng qua ánh mắt.
Vị trí bên cạnh cô, hôm nay chỉ có Chu Dương ngồi được.
Chu Dương đưa tay sờ sờ chóp mũi, khó xử không biết nên làm sao.
Trong căn phòng này, trừ Bích Quân và Linh Ngọc là không cố tình, còn những người khác đều coi thường Chu Dương, thậm chí ở chung một chỗ cùng anh cũng là sự sỉ nhục với họ.
Nên anh không muốn thu hút sự chú ý của người khác, chỉ cần an phận ăn xong bữa cơm là được.
Nhưng bây giờ Thẩm Bích Quân tỏ ý muốn anh ngồi bên cạnh cô, điều này khác gì ném Chu Dương lên đống lửa chứ?
Thật ra bản thân anh cũng không muốn ngồi chung với mấy người này.
Thế thì thay vì tự khiến bản thân cụt hứng, chi bằng lên đó ngồi với Thẩm Bích Quân.
Nghĩ là làm, Chu Dương không hề do dự mà nhanh chóng đi tới chỗ bên cạnh Thẩm Bích Quân rồi ngồi xuống.
Anh đi rất nhanh, lúc mọi ánh mắt đang đổ dồn vào Thẩm Bích Quân khi cô vừa ngồi xuống, thì anh đã yên vị xong xuôi rồi.
Yên lặng!
Thời khắc này, cả căn phòng đều vô cùng yên lặng.
Trừ Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc, thì tất cả những người khác đều nhìn chằm chằm vào Chu Dương.
Ngạc nhiên có, tức giận có, kinh hãi có, khiếp sợ có, không cam chịu cũng có,…
Biểu cảm vô vàn không đếm xuể.
Bà Tạ và những người khác thấy Chu Dương ngang nhiên ngồi bên cạnh Thẩm Bích Quân – vị trí cao quý thứ hai trong căn phòng này, thì mắt trợn trừng trừng, hận không thể xông lên lôi anh xuống dạy dỗ một trận tử tế.
“Láo xược! Chu Dương! Loại phế vật này, tao để cho mày vào đây, là đã từ bi độ lượng với mày lắm rồi, vậy mà mày không biết thân biết phận. Ở đây có chỗ cho mày ngồi sao? Lại còn dám ngồi bên cạnh Thẩm tổng. Đây là hỗn láo, không tự ý thức mình là ai, còn không mau cút xuống đây cho tao!”
Bà Tạ không quan tâm những thứ khác, cứ thẳng mặt nhìn Chu Dương rồi quát lớn.
“Đúng vậy, Chu Dương, đó là chỗ mày ngồi được sao? Cũng không tự xem lại bản thân, cút xuống dưới nhanh đi!”
“Đúng là thằng phế vật, tình hình thế nào cũng không nhìn rõ. Ở đây nhiều người như vậy, thế mà mày dám lên ngồi cạnh Thẩm tổng?”
“Cút nhanh xuống dưới đi, không cẩn thận tao gọi bảo vệ đến đuổi ra ngoài bây giờ!”
…
Lúc này, tất cả họ hàng đều bắt đầu mở miệng chê trách Chu Dương, giống như Chu Dương vừa động chạm gì họ, khiến họ nổi giận đùng đùng, phùng mang trợn mắt hết cả lên.
Họ tức tối như vậy, không phải không có lí do.
Hôm nay nói bà Tạ mời Thẩm Bích Quân ăn cơm, chứ thật ra là tất cả bọn họ cùng mời cô tới đây.
Mục đích dĩ nhiên vì muốn được Bích Quân giúp đỡ.
Cho nên một mặt là để lấy lòng cô, mặt khác cũng cần thiết không kém, là để tạo quan hệ thân thiết hơn với cô.
Thế nên vị trí người ngồi bên cạnh Bích Quân đương nhiên là rất quan trọng.
Nơi đó vốn dĩ cho hai người ngồi, nhưng bây giờ thì Chu Dương đã chiếm một chỗ.
Nghĩa là, vị trí ngồi cạnh Thẩm Bích Quân bị ít đi một chỗ, tức cơ hội bọn họ lấy lòng Bích Quân cũng bớt đi một lần.
Đây là tổn thất nghiêm trọng đến lợi ích của bọn họ, nên mới khiến họ tức tối như vậy.
Mà vị trí nào cũng phải là người có thể diện mới được ngồi.
Còn Chu Dương thì sao?
Chẳng qua cũng chỉ là thằng ở rể Tạ gia. Suốt ba năm đó, trong ánh mắt của tất cả mọi người đang ở đây, Chu Dương luôn là một thằng phế vật bị người khác lăng mạ, bất tài vô dụng, mặt dày ăn bám nhà Tạ gia.
Một người như vậy, mấy người trước kia gặp, ai nhìn vào cũng đều giễu cợt khinh thường.
Dù không ai biết sao hôm nay Chu Dương xuất hiện ở đây, nhưng nếu đã tới thì cũng không nên đuổi thẳng về.
Vì họ biết lúc trước anh giữ một chức vụ tầm thường ở công ty Danh Dương, Thẩm Bích Quân lại là chủ tịch, nên dù sao cũng phải giữ thể diện cho cô.
Song bây giờ chuyện không đơn giản vậy.
Chu Dương đường hoàng lên ngồi cạnh Thẩm Bích Quân, chẳng lẽ anh dám cho rằng một nhân viên quèn xứng đáng ngồi cùng vị trí với chủ tịch sao?
Ai cho anh cái gan đó vậy?
“Là cháu gọi Chu Dương tới đây. Anh ấy là nhân viên công ty Danh Dương, sao lại không được ngồi cùng một chỗ với chị Bích Quân?”
Thấy nhiều người bực tức Chu Dương, ánh mắt sắc như lưỡi dao, bộ dạng như thể sắp đánh nhau tới nơi, Tạ Linh Ngọc vội vàng lên tiếng.
Cô muốn giải thích rõ ràng hộ Chu Dương.
Vì người Tạ gia không biết thân phận của anh, nên cô cũng không nói ra cho họ biết.
“Con nha đầu này, mày theo phe nào đấy?”
Bà Tạ vội vàng kéo kéo Tạ Linh Ngọc, thái độ bất mãn vô cùng.
“Thằng súc sinh này không biết xấu hổ, ăn nhờ ở đậu ba năm tại Tạ gia, chẳng được tích sự gì, bây giờ lại còn phách lối không biết thân phận. Nó nghĩ nó xứng đáng ngồi cạnh Thẩm tổng sao?”
Bà Tạ phẫn nộ chỉ thẳng mặt Chu Dương, lửa giận bừng bừng.
———————-
Đều là họ hàng thân thích của Tạ gia?
Thẩm Bích Quân ngạc nhiên nhìn mọi người trong phòng, ánh mắt lộ rõ sự khó tin.
Lần này bà Tạ muốn mời cô tới dùng bữa, cũng vì nể Tạ Linh Ngọc nên cô mới tới.
Chứ cô hoàn toàn không biết lại có nhiều họ hàng thân thích của Tạ gia xuất hiện ở đây như vậy.
Mà nhìn vẻ mặt kích động hưng phấn của mấy người này, cứ như họ vừa thấy thứ bảo vật giá trị quý báu lắm.
“Ha ha, mau tới đây, để tôi giới thiệu với mọi người. Đây là Thẩm Bích Quân, chủ tịch công ty Danh Dương. Ha ha, cô ấy là chị em thân thiết với Tạ Linh Ngọc nhà chúng tôi.”
Bà Tạ cười ha hả giới thiệu, khuôn mặt lộ rõ vẻ đắc ý. Ánh mắt bà ta nhìn mấy người kia, không chỉ có sự hả hê, mà còn là sự sung sướng vô cùng.
Như thể ý bà ta là, mọi người nhìn xem đây là chủ tịch công ty Danh Dương đấy, cô ấy là bạn thân, tình chị em thắm thiết với con gái Tạ Linh Ngọc nhà tôi. Người tài giỏi như này, mọi người còn không mau ghen tị đi.
“Thì ra là Thẩm tổng, thật vinh hạnh quá.”
“Đúng vậy, người trẻ tuổi tài cao, năng lực mạnh mẽ như Thẩm tổng đây, ở Đông Hải được mấy người chứ.”
“Thẩm tổng, mau lên đây ngồi.”
…
Mọi người thấy bà Tạ giới thiệu Bích Quân giống hệt dự tính ban đầu của họ, nên ai nấy cũng đều hào hứng vô cùng, tung hô không ngớt, hoan nghênh đón Bích Quân đến ngồi vị trí cao hơn.
Phải biết là chỉ có những người có địa vị cao nhất, không thì vai vế trong gia tộc phải lớn nhất, thì mới được ngồi chỗ đó.
Những người này làm như vậy, chắc chắn là để thể hiện rõ, ở đây vị trí của Bích Quân không ai sánh bằng.
Thẩm Bích Quân khẽ gật đầu, dù cô cũng nghe Chu Dương nói qua không ít về “đức hạnh” của mấy người này rồi, nhưng bây giờ được chào đón nồng nhiệt như vậy, nên cô sẽ không vô duyên vô cớ khiến họ hụt hẫng xấu hổ.
Cười qua loa xã giao rồi quay ra nhìn Chu Dương một cái, Thẩm Bích Quân chậm rãi đi lên rồi từ từ ngồi xuống.
Cô ngồi trên đó, hướng về phía Chu Dương, ý định muốn nói truyền tải rõ ràng qua ánh mắt.
Vị trí bên cạnh cô, hôm nay chỉ có Chu Dương ngồi được.
Chu Dương đưa tay sờ sờ chóp mũi, khó xử không biết nên làm sao.
Trong căn phòng này, trừ Bích Quân và Linh Ngọc là không cố tình, còn những người khác đều coi thường Chu Dương, thậm chí ở chung một chỗ cùng anh cũng là sự sỉ nhục với họ.
Nên anh không muốn thu hút sự chú ý của người khác, chỉ cần an phận ăn xong bữa cơm là được.
Nhưng bây giờ Thẩm Bích Quân tỏ ý muốn anh ngồi bên cạnh cô, điều này khác gì ném Chu Dương lên đống lửa chứ?
Thật ra bản thân anh cũng không muốn ngồi chung với mấy người này.
Thế thì thay vì tự khiến bản thân cụt hứng, chi bằng lên đó ngồi với Thẩm Bích Quân.
Nghĩ là làm, Chu Dương không hề do dự mà nhanh chóng đi tới chỗ bên cạnh Thẩm Bích Quân rồi ngồi xuống.
Anh đi rất nhanh, lúc mọi ánh mắt đang đổ dồn vào Thẩm Bích Quân khi cô vừa ngồi xuống, thì anh đã yên vị xong xuôi rồi.
Yên lặng!
Thời khắc này, cả căn phòng đều vô cùng yên lặng.
Trừ Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc, thì tất cả những người khác đều nhìn chằm chằm vào Chu Dương.
Ngạc nhiên có, tức giận có, kinh hãi có, khiếp sợ có, không cam chịu cũng có,…
Biểu cảm vô vàn không đếm xuể.
Bà Tạ và những người khác thấy Chu Dương ngang nhiên ngồi bên cạnh Thẩm Bích Quân – vị trí cao quý thứ hai trong căn phòng này, thì mắt trợn trừng trừng, hận không thể xông lên lôi anh xuống dạy dỗ một trận tử tế.
“Láo xược! Chu Dương! Loại phế vật này, tao để cho mày vào đây, là đã từ bi độ lượng với mày lắm rồi, vậy mà mày không biết thân biết phận. Ở đây có chỗ cho mày ngồi sao? Lại còn dám ngồi bên cạnh Thẩm tổng. Đây là hỗn láo, không tự ý thức mình là ai, còn không mau cút xuống đây cho tao!”
Bà Tạ không quan tâm những thứ khác, cứ thẳng mặt nhìn Chu Dương rồi quát lớn.
“Đúng vậy, Chu Dương, đó là chỗ mày ngồi được sao? Cũng không tự xem lại bản thân, cút xuống dưới nhanh đi!”
“Đúng là thằng phế vật, tình hình thế nào cũng không nhìn rõ. Ở đây nhiều người như vậy, thế mà mày dám lên ngồi cạnh Thẩm tổng?”
“Cút nhanh xuống dưới đi, không cẩn thận tao gọi bảo vệ đến đuổi ra ngoài bây giờ!”
…
Lúc này, tất cả họ hàng đều bắt đầu mở miệng chê trách Chu Dương, giống như Chu Dương vừa động chạm gì họ, khiến họ nổi giận đùng đùng, phùng mang trợn mắt hết cả lên.
Họ tức tối như vậy, không phải không có lí do.
Hôm nay nói bà Tạ mời Thẩm Bích Quân ăn cơm, chứ thật ra là tất cả bọn họ cùng mời cô tới đây.
Mục đích dĩ nhiên vì muốn được Bích Quân giúp đỡ.
Cho nên một mặt là để lấy lòng cô, mặt khác cũng cần thiết không kém, là để tạo quan hệ thân thiết hơn với cô.
Thế nên vị trí người ngồi bên cạnh Bích Quân đương nhiên là rất quan trọng.
Nơi đó vốn dĩ cho hai người ngồi, nhưng bây giờ thì Chu Dương đã chiếm một chỗ.
Nghĩa là, vị trí ngồi cạnh Thẩm Bích Quân bị ít đi một chỗ, tức cơ hội bọn họ lấy lòng Bích Quân cũng bớt đi một lần.
Đây là tổn thất nghiêm trọng đến lợi ích của bọn họ, nên mới khiến họ tức tối như vậy.
Mà vị trí nào cũng phải là người có thể diện mới được ngồi.
Còn Chu Dương thì sao?
Chẳng qua cũng chỉ là thằng ở rể Tạ gia. Suốt ba năm đó, trong ánh mắt của tất cả mọi người đang ở đây, Chu Dương luôn là một thằng phế vật bị người khác lăng mạ, bất tài vô dụng, mặt dày ăn bám nhà Tạ gia.
Một người như vậy, mấy người trước kia gặp, ai nhìn vào cũng đều giễu cợt khinh thường.
Dù không ai biết sao hôm nay Chu Dương xuất hiện ở đây, nhưng nếu đã tới thì cũng không nên đuổi thẳng về.
Vì họ biết lúc trước anh giữ một chức vụ tầm thường ở công ty Danh Dương, Thẩm Bích Quân lại là chủ tịch, nên dù sao cũng phải giữ thể diện cho cô.
Song bây giờ chuyện không đơn giản vậy.
Chu Dương đường hoàng lên ngồi cạnh Thẩm Bích Quân, chẳng lẽ anh dám cho rằng một nhân viên quèn xứng đáng ngồi cùng vị trí với chủ tịch sao?
Ai cho anh cái gan đó vậy?
“Là cháu gọi Chu Dương tới đây. Anh ấy là nhân viên công ty Danh Dương, sao lại không được ngồi cùng một chỗ với chị Bích Quân?”
Thấy nhiều người bực tức Chu Dương, ánh mắt sắc như lưỡi dao, bộ dạng như thể sắp đánh nhau tới nơi, Tạ Linh Ngọc vội vàng lên tiếng.
Cô muốn giải thích rõ ràng hộ Chu Dương.
Vì người Tạ gia không biết thân phận của anh, nên cô cũng không nói ra cho họ biết.
“Con nha đầu này, mày theo phe nào đấy?”
Bà Tạ vội vàng kéo kéo Tạ Linh Ngọc, thái độ bất mãn vô cùng.
“Thằng súc sinh này không biết xấu hổ, ăn nhờ ở đậu ba năm tại Tạ gia, chẳng được tích sự gì, bây giờ lại còn phách lối không biết thân phận. Nó nghĩ nó xứng đáng ngồi cạnh Thẩm tổng sao?”
Bà Tạ phẫn nộ chỉ thẳng mặt Chu Dương, lửa giận bừng bừng.
———————-