Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 411: Suy đoán của Chu Dương!
Lúc này trong khu văn phòng chỉ có lác đác vài nhân viên đang làm việc.
Chu Dương bước vào phòng làm việc của mình. Anh ngồi thẳng xuống, ra hiệu cho Trương Tâm Di ngồi ghế. Còn Ngưu Xuyên thì ra ngồi chờ trên chiếc ghế sofa cạnh đó.
"Cô nói đi, thuật lại cho tôi tình huống cụ thể khi ấy, cả phương thức liên lạc mà cô gái xinh đẹp đó để lại nữa, có còn thông tin nào khác không?"
Chu Dương trầm giọng.
Chu Dương vẫn chưa rõ tường tận chuyện Trương Tâm Di báo cáo lại cho mình trước đó.
Không phải vì Trương Tâm Di báo cáo không rõ ràng, mà vì trong bản báo cáo, tình cảnh được Trương Tâm Di miêu tả khiến Chu Dương cảm thấy hơi khó tin.
Một cô gái xinh đẹp lại có thể khiến cả cửa hàng xôn xao náo động.
Cô gái ấy phải đẹp đến nhường nào mới có thể làm được điều này chứ.
Ít nhất thì Chu Dương cũng nghĩ rằng dù Tạ Linh Ngọc và Thẩm Bích Quân có dày công trang điểm thì cũng mới miễn cưỡng làm được chuyện này thôi.
Chẳng lẽ lại có một cô gái mang sắc đẹp tuyệt trần sánh được với vẻ đẹp của Tạ Linh Ngọc và Thẩm Bích Quân, thậm chí là hơn hai người họ xuất hiện sao?
Nhưng trong ấn tượng của Chu Dương, tại tỉnh Tương Tây có lẽ chỉ mình Giang Yến đạt được tới mức đó thôi.
Nhưng cô gái Trương Tâm Di nhắc đến là Giang Yến thật ư?
Chu Dương im lặng suy nghĩ.
Tạm không tính đến chuyện Giang Yến là người của Giang gia, mà mâu thuẫn của anh với Giang gia lại gần như không thể hòa hoãn nổi.
Mà thân là người nhà họ Giang như Giang Yến, dù rằng bản thân cô không muốn nhưng có gia tộc đứng sau, e là Giang Yến cũng phải bó tay trước rất nhiều chuyện.
Có lẽ áp lực đến từ việc không đối nghịch với Chu Dương cũng đã là giới hạn chịu đựng của cô rồi.
Còn bình thường khi Giang Yến tiếp xúc cùng Chu Dương, cả hai đều tỏ ra như không có chuyện gì, thậm chí còn có thể hợp tác cùng nhau.
Chuyện này chỉ xuất hiện thoáng qua trong đầu Chu Dương rồi lại bị anh chủ động gạt đi.
Vả lại, dù sao Giang Yến cũng là người của Giang gia, e rằng chính thân phận của cô lẫn Giang gia đều sẽ không cho phép Giang Yến đứng ra làm người đại diện hình ảnh cho ai.
Chứ đừng nhắc đến hai bên còn có mâu thuẫn với nhau nữa.
Trong chốc lát Chu Dương cũng không nghĩ được sâu xa hơn.
"Chu tổng, thực ra chuyện hôm đó cũng rất tình cờ thôi, vốn tôi cũng không để ý..."
Sau đó Trương Tâm Di thuật lại hết chuyện xảy ra ngày hôm ấy và phản ứng của cả khách hàng nam lẫn nữ trong cửa hàng cho Chu Dương.
"Lúc tôi hỏi cô ấy có muốn trở thành người đại diện hình ảnh cho cửa hàng của chúng ta không, tôi còn tưởng cô ấy sẽ về suy nghĩ đã, nào ngờ cô gái này lại đồng ý ngay mà không hề do dự chút nào."
"Hơn nữa chuyện này đã vượt quá quyền hạn của tôi nên tôi cũng phải tranh thủ thời gian báo cáo lại cho anh ngay."
Trương Tâm Di thở phào nhẹ nhõm rồi mới phát hiện hình như mình đã kể hết chuyện ngày hôm ấy ra rồi.
Mình đúng là lắm lời quá.
"Chu tổng, đây là phương thức liên lạc mà cô gái xinh đẹp đó để lại trước khi đi."
Trương Tâm Di trông gương mặt trầm tư của Chu Dương mà thoáng thấy thấp thỏm.
Cô không biết lúc này Chu Dương đang nghĩ gì, dù gì thì nếu truy cứu nghiêm khắc, hành động của cô cũng đã là trái với quy định rồi.
Nếu Chu Dương xử lý nghiêm khắc thì cắt mất tiền thưởng cũng đã là nhẹ nhàng, nếu nặng hơn thậm chí sẽ bị cảnh cáo trước toàn thể nhân viên.
"Ừ."
Chu Dương nhìn phương thức liên lạc cô gái xinh đẹp để lại, xác nhận rằng mình không biết số điện thoại này.
"Thế này đi, cô hãy liên lạc với cô ấy, bảo cô ấy tới cửa hàng của chúng ta vào cuối tuần này. Tôi sẽ gặp mặt cô ấy để xác nhận một số chuyện."
Chu Dương cười, nói.
Lúc này lo được lo mất cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Chu Dương không biết rốt cuộc người này có phải Giang Yến không, nhưng dù đó có là ai thì cũng chẳng quan trọng nữa rồi.
Nghĩ thông suốt được chuyện này, Chu Dương cũng không tới cửa hàng kiểm tra thêm lần nữa, không thấy có vấn đề gì thì đầu óc cũng sẽ thư thái hơn nhiều.
"Được rồi, cứ vậy đi, cô hãy xác nhận thời gian gặp mặt với cô ấy rồi báo lại cho tôi."
Chu Dương căn dặn Trương Tâm Di xong bèn rời đi cùng Ngưu Xuyên.
Lúc này lòng anh đã có một suy đoán mơ hồ, nhưng kết quả cuối cùng là gì thì vẫn phải đợi đến cuối tuần gặp được người thật mới có thể xác nhận được.
Thời gian trôi nhanh như gió, sau khi Chu Dương và Trương gia xác nhận hợp tác, Trương gia đã lập tức triển khai công việc.
Trương gia làm việc rất lanh lẹ, Chu Dương còn chưa có cảm giác gì thì đã có người tới báo cho anh chi nhánh họ chọn mở cũng đã được gây dựng, ít hôm nữa thôi sẽ bắt đầu chuẩn bị công tác khai trương.
Nghe được tin này, Chu Dương vô cùng vui mừng, cảm thấy dù Trương gia làm việc luôn trông trước ngó sau, dề dà trì hoãn, nhưng lúc bắt tay vào làm thật thì lại rất hiệu suất.
Anh dặn đối phương đừng mất cảnh giác, nhất định phải để ý cẩn thận đến tận khi chi nhánh chính thức được thành lập, khai trương thuận lợi.
Thời gian thấm thoát cũng đã tới cuối tuần.
"Chu tổng, tôi đã liên lạc được với cô ấy rồi, cô ấy không muốn gặp anh tại cửa hàng trụ sở chính. Cô gái đó hẹn gặp mặt bên sông Trường Giang vào chủ nhật tuần này."
Trương Tâm Di cũng gọi điện tới rất chậm trễ.
Chu Dương những tưởng Trương Tâm Di sẽ xác nhận thời gian với đối phương ngay, nào ngờ lại trì hoãn tới tận tối thứ bảy.
Nhưng Chu Dương không thể từ chối yêu cầu của đối phương , cũng chẳng thấy có điều gì bất ổn cả.
Dù sao lần này hai bên cũng gặp mặt thảo luận vấn đề để cô gái nọ trở thành người đại diện hình ảnh của cửa hàng trụ sở chính bên công ty Danh Dương, nói kiểu gì thì họ vẫn đang có ý nhờ cậy người ta.
Vậy nên chiều ý cô gái kia một chút cũng chẳng phải chuyện to tát gì.
Chủ nhật, Chu Dương tốn mất cả một buổi sáng để chỉnh trang ăn diện tử tế.
Không phải Chu Dương muốn đi hẹn hò với ai cả, anh làm vậy chỉ để biểu đạt thành ý của mình mà thôi.
Dù sao thì Trương Tâm Di cũng nói cô gái này là một đại mỹ nhân hiếm có, dù có là nam hay nữ thì cũng đều không chống lại được sức hút của người này.
Chu Dương cũng nên thể hiện sự tôn trọng với một người như vậy mới phải.
"Ồ, làm dáng thế này để đi hẹn hò với con hồ ly tinh nào đúng không? Linh Ngọc không quản lý chồng mình đi à?"
Chu Dương vừa chỉnh trang được một nửa, có vài chỗ anh còn chưa thấy ổn lắm thì đột nhiên đã nghe có giọng nói chói tai của một cô gái vang lên.
Không cần nhìn Chu Dương cũng biết người đang lên tiếng là ai.
Giọng nói này mang ngữ điệu ghen tuông chua loét, e rằng chỉ có cô sếp không đáng tin cậy của mình mới có thể phát ra được giọng điệu như vậy.
Dường như kể từ cái lần Thẩm Bích Quân đỡ cho Chu Dương một nhát dao trí mạng, thái độ của cô với anh cũng đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
Nói thế nào đây nhỉ.
Dường như bỗng chốc Thẩm Bích Quân lại xem trọng anh hơn, thậm chí coi anh là món đồ của riêng mình cô.
À.
Đương nhiên Thẩm Bích Quân vẫn thừa nhận sự thật Tạ Linh Ngọc là vị chủ nhân số một của Chu Dương.
Chu Dương quay đầu, thấy Thẩm Bích Quân đang kéo Tạ Linh Ngọc đứng trước cửa phòng mình, nhìn anh với vẻ đầy ẩn ý, quan sát anh từ đầu tới chân, cứ như thể muốn nhìn xuyên thấu cả người anh.
"Hai người tới đây làm gì?"
Chu Dương cạn lời, vẻ mặt của người phụ nữ này là sao đây.
Chẳng lẽ cô định đi đánh ghen ư!
"Sao? Bọn tôi không tới đây được à? Bọn tôi không tới thì làm sao thấy được anh ăn diện chỉn chu thế này, định đi gặp ai đấy mà trang trọng thế?"
Thẩm Bích Quân buông tay Tạ Linh Ngọc ra, cô tiến vào phòng, bước tới trước mặt Chu Dương, quan sát Chu Dương từ trên xuống dưới thật cẩn thận thêm lần nữa, rồi sau đó đột nhiên ghé sát lại gần anh.
Chu Dương bước vào phòng làm việc của mình. Anh ngồi thẳng xuống, ra hiệu cho Trương Tâm Di ngồi ghế. Còn Ngưu Xuyên thì ra ngồi chờ trên chiếc ghế sofa cạnh đó.
"Cô nói đi, thuật lại cho tôi tình huống cụ thể khi ấy, cả phương thức liên lạc mà cô gái xinh đẹp đó để lại nữa, có còn thông tin nào khác không?"
Chu Dương trầm giọng.
Chu Dương vẫn chưa rõ tường tận chuyện Trương Tâm Di báo cáo lại cho mình trước đó.
Không phải vì Trương Tâm Di báo cáo không rõ ràng, mà vì trong bản báo cáo, tình cảnh được Trương Tâm Di miêu tả khiến Chu Dương cảm thấy hơi khó tin.
Một cô gái xinh đẹp lại có thể khiến cả cửa hàng xôn xao náo động.
Cô gái ấy phải đẹp đến nhường nào mới có thể làm được điều này chứ.
Ít nhất thì Chu Dương cũng nghĩ rằng dù Tạ Linh Ngọc và Thẩm Bích Quân có dày công trang điểm thì cũng mới miễn cưỡng làm được chuyện này thôi.
Chẳng lẽ lại có một cô gái mang sắc đẹp tuyệt trần sánh được với vẻ đẹp của Tạ Linh Ngọc và Thẩm Bích Quân, thậm chí là hơn hai người họ xuất hiện sao?
Nhưng trong ấn tượng của Chu Dương, tại tỉnh Tương Tây có lẽ chỉ mình Giang Yến đạt được tới mức đó thôi.
Nhưng cô gái Trương Tâm Di nhắc đến là Giang Yến thật ư?
Chu Dương im lặng suy nghĩ.
Tạm không tính đến chuyện Giang Yến là người của Giang gia, mà mâu thuẫn của anh với Giang gia lại gần như không thể hòa hoãn nổi.
Mà thân là người nhà họ Giang như Giang Yến, dù rằng bản thân cô không muốn nhưng có gia tộc đứng sau, e là Giang Yến cũng phải bó tay trước rất nhiều chuyện.
Có lẽ áp lực đến từ việc không đối nghịch với Chu Dương cũng đã là giới hạn chịu đựng của cô rồi.
Còn bình thường khi Giang Yến tiếp xúc cùng Chu Dương, cả hai đều tỏ ra như không có chuyện gì, thậm chí còn có thể hợp tác cùng nhau.
Chuyện này chỉ xuất hiện thoáng qua trong đầu Chu Dương rồi lại bị anh chủ động gạt đi.
Vả lại, dù sao Giang Yến cũng là người của Giang gia, e rằng chính thân phận của cô lẫn Giang gia đều sẽ không cho phép Giang Yến đứng ra làm người đại diện hình ảnh cho ai.
Chứ đừng nhắc đến hai bên còn có mâu thuẫn với nhau nữa.
Trong chốc lát Chu Dương cũng không nghĩ được sâu xa hơn.
"Chu tổng, thực ra chuyện hôm đó cũng rất tình cờ thôi, vốn tôi cũng không để ý..."
Sau đó Trương Tâm Di thuật lại hết chuyện xảy ra ngày hôm ấy và phản ứng của cả khách hàng nam lẫn nữ trong cửa hàng cho Chu Dương.
"Lúc tôi hỏi cô ấy có muốn trở thành người đại diện hình ảnh cho cửa hàng của chúng ta không, tôi còn tưởng cô ấy sẽ về suy nghĩ đã, nào ngờ cô gái này lại đồng ý ngay mà không hề do dự chút nào."
"Hơn nữa chuyện này đã vượt quá quyền hạn của tôi nên tôi cũng phải tranh thủ thời gian báo cáo lại cho anh ngay."
Trương Tâm Di thở phào nhẹ nhõm rồi mới phát hiện hình như mình đã kể hết chuyện ngày hôm ấy ra rồi.
Mình đúng là lắm lời quá.
"Chu tổng, đây là phương thức liên lạc mà cô gái xinh đẹp đó để lại trước khi đi."
Trương Tâm Di trông gương mặt trầm tư của Chu Dương mà thoáng thấy thấp thỏm.
Cô không biết lúc này Chu Dương đang nghĩ gì, dù gì thì nếu truy cứu nghiêm khắc, hành động của cô cũng đã là trái với quy định rồi.
Nếu Chu Dương xử lý nghiêm khắc thì cắt mất tiền thưởng cũng đã là nhẹ nhàng, nếu nặng hơn thậm chí sẽ bị cảnh cáo trước toàn thể nhân viên.
"Ừ."
Chu Dương nhìn phương thức liên lạc cô gái xinh đẹp để lại, xác nhận rằng mình không biết số điện thoại này.
"Thế này đi, cô hãy liên lạc với cô ấy, bảo cô ấy tới cửa hàng của chúng ta vào cuối tuần này. Tôi sẽ gặp mặt cô ấy để xác nhận một số chuyện."
Chu Dương cười, nói.
Lúc này lo được lo mất cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Chu Dương không biết rốt cuộc người này có phải Giang Yến không, nhưng dù đó có là ai thì cũng chẳng quan trọng nữa rồi.
Nghĩ thông suốt được chuyện này, Chu Dương cũng không tới cửa hàng kiểm tra thêm lần nữa, không thấy có vấn đề gì thì đầu óc cũng sẽ thư thái hơn nhiều.
"Được rồi, cứ vậy đi, cô hãy xác nhận thời gian gặp mặt với cô ấy rồi báo lại cho tôi."
Chu Dương căn dặn Trương Tâm Di xong bèn rời đi cùng Ngưu Xuyên.
Lúc này lòng anh đã có một suy đoán mơ hồ, nhưng kết quả cuối cùng là gì thì vẫn phải đợi đến cuối tuần gặp được người thật mới có thể xác nhận được.
Thời gian trôi nhanh như gió, sau khi Chu Dương và Trương gia xác nhận hợp tác, Trương gia đã lập tức triển khai công việc.
Trương gia làm việc rất lanh lẹ, Chu Dương còn chưa có cảm giác gì thì đã có người tới báo cho anh chi nhánh họ chọn mở cũng đã được gây dựng, ít hôm nữa thôi sẽ bắt đầu chuẩn bị công tác khai trương.
Nghe được tin này, Chu Dương vô cùng vui mừng, cảm thấy dù Trương gia làm việc luôn trông trước ngó sau, dề dà trì hoãn, nhưng lúc bắt tay vào làm thật thì lại rất hiệu suất.
Anh dặn đối phương đừng mất cảnh giác, nhất định phải để ý cẩn thận đến tận khi chi nhánh chính thức được thành lập, khai trương thuận lợi.
Thời gian thấm thoát cũng đã tới cuối tuần.
"Chu tổng, tôi đã liên lạc được với cô ấy rồi, cô ấy không muốn gặp anh tại cửa hàng trụ sở chính. Cô gái đó hẹn gặp mặt bên sông Trường Giang vào chủ nhật tuần này."
Trương Tâm Di cũng gọi điện tới rất chậm trễ.
Chu Dương những tưởng Trương Tâm Di sẽ xác nhận thời gian với đối phương ngay, nào ngờ lại trì hoãn tới tận tối thứ bảy.
Nhưng Chu Dương không thể từ chối yêu cầu của đối phương , cũng chẳng thấy có điều gì bất ổn cả.
Dù sao lần này hai bên cũng gặp mặt thảo luận vấn đề để cô gái nọ trở thành người đại diện hình ảnh của cửa hàng trụ sở chính bên công ty Danh Dương, nói kiểu gì thì họ vẫn đang có ý nhờ cậy người ta.
Vậy nên chiều ý cô gái kia một chút cũng chẳng phải chuyện to tát gì.
Chủ nhật, Chu Dương tốn mất cả một buổi sáng để chỉnh trang ăn diện tử tế.
Không phải Chu Dương muốn đi hẹn hò với ai cả, anh làm vậy chỉ để biểu đạt thành ý của mình mà thôi.
Dù sao thì Trương Tâm Di cũng nói cô gái này là một đại mỹ nhân hiếm có, dù có là nam hay nữ thì cũng đều không chống lại được sức hút của người này.
Chu Dương cũng nên thể hiện sự tôn trọng với một người như vậy mới phải.
"Ồ, làm dáng thế này để đi hẹn hò với con hồ ly tinh nào đúng không? Linh Ngọc không quản lý chồng mình đi à?"
Chu Dương vừa chỉnh trang được một nửa, có vài chỗ anh còn chưa thấy ổn lắm thì đột nhiên đã nghe có giọng nói chói tai của một cô gái vang lên.
Không cần nhìn Chu Dương cũng biết người đang lên tiếng là ai.
Giọng nói này mang ngữ điệu ghen tuông chua loét, e rằng chỉ có cô sếp không đáng tin cậy của mình mới có thể phát ra được giọng điệu như vậy.
Dường như kể từ cái lần Thẩm Bích Quân đỡ cho Chu Dương một nhát dao trí mạng, thái độ của cô với anh cũng đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
Nói thế nào đây nhỉ.
Dường như bỗng chốc Thẩm Bích Quân lại xem trọng anh hơn, thậm chí coi anh là món đồ của riêng mình cô.
À.
Đương nhiên Thẩm Bích Quân vẫn thừa nhận sự thật Tạ Linh Ngọc là vị chủ nhân số một của Chu Dương.
Chu Dương quay đầu, thấy Thẩm Bích Quân đang kéo Tạ Linh Ngọc đứng trước cửa phòng mình, nhìn anh với vẻ đầy ẩn ý, quan sát anh từ đầu tới chân, cứ như thể muốn nhìn xuyên thấu cả người anh.
"Hai người tới đây làm gì?"
Chu Dương cạn lời, vẻ mặt của người phụ nữ này là sao đây.
Chẳng lẽ cô định đi đánh ghen ư!
"Sao? Bọn tôi không tới đây được à? Bọn tôi không tới thì làm sao thấy được anh ăn diện chỉn chu thế này, định đi gặp ai đấy mà trang trọng thế?"
Thẩm Bích Quân buông tay Tạ Linh Ngọc ra, cô tiến vào phòng, bước tới trước mặt Chu Dương, quan sát Chu Dương từ trên xuống dưới thật cẩn thận thêm lần nữa, rồi sau đó đột nhiên ghé sát lại gần anh.
Bình luận facebook