Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 409: Quyết định hợp tác
“Ha ha, Trương gia này chẳng thoải mái chút nào, quyết định cái gì, cũng không hề quyết đoán, chờ đến khi bọn họ đưa ra quyết định cuối cùng, rồi đi thực hiện, thật không biết phải đợi bao lâu.”
Tô Vỹ khinh bỉ nói, cảm thấy hơi khó chịu với Trương gia.
Chưa nói tới chuyện bọn họ là khách, hơn nữa trước đây mỹ phẩm Mỹ Thần của Trương gia lâm vào khủng hoảng trầm trọng, bọn họ đưa tay trợ giúp, thậm chí còn hợp tác với mỹ phẩm Mỹ Thần, tạo đứng chỗ đứng vững chắc ở Trường Sa.
Ngay cả lần này, bọn họ cũng đến bàn bạc chuyện hợp tác với Trương gia, mà nội dung hợp tác này, đối với Trương gia, chắc chắn thu được lợi nhuận rất lớn.
Nhưng mấy người Trương gia đều là những kẻ nhát gan, thảo luận ba ngày rồi, cũng không đưa ra được phương án hợp lý và hiệu quả.
Chu Dương cùng bọn họ sinh hoạt ở đây ba ngày rồi, cũng hơi nhàm chán.
Không phải Chu Dương không nghĩ tới chuyện quay lại Trường Sa trước, nhưng anh ở đây mới có thể đánh lạc hướng tầm mắt của nhiều người, khiến họ không thể nhận ra mục đích thực sự của Chu Dương.
Ít nhất đủ để khiến Dư Hoa, Đỗ gia, Đường gia và Giang gia rối loạn một thời gian, như vậy họ sẽ có thể tranh thủ trong thời gian ngắn lập một kế hoạch hoàn hảo để triển khai.
“Chu Dương, Chu Dương, có tin tốt.”
Đột nhiên, Trương Kiệt bước vội vào, trên mặt không giấu được sự kích động.
“Sao vậy, Tiểu Trương Tử?”
Tô Vỹ dửng dưng nhìn Trương Kiệt, khẽ cười nói.
Mấy ngày nay, Tô Vỹ và Trương Kiệt đã trở nên thân thiết, nói chuyện cũng tùy ý hơn lúc trước, thậm chí còn đặt biệt danh cho đối phương.
Tô Vỹ gọi Trương Kiệt là Tiểu Trương Tử, mà Trương Kiệt cũng gọi Tô Vỹ là Tiểu Vỹ Tử.
Những người khác, không hề có hứng thú với trò nhàm chán ngây thơ này của bọn họ.
“Hứ, Tiểu Vỹ Tử, sao nào, tò mò hả? Muốn biết thì cậu cầu xin tôi đi.”
Trương Kiệt xem thường liếc Tô Vỹ một cái, cười tủm tỉm, bộ dạng vô cùng tự tin kiêu ngạo.
“Hứ, thích nói hay không, lão đại đang ở đây, tôi không tin cậu có thể nhẫn nhịn không nói.”
Thế nhưng Tô Vỹ không bị mắc mưu, khoanh tay trước ngực, chỉ vào Chu Dương, ánh mắt nhẹ nhàng lay động,tràn đầy khiêu khích nhìn Trương Kiệt.
“Được rồi, Trương Kiệt, có tin tốt gì vậy?”
Chu Dương giơ tay ra hiệu, ngăn chặn cuộc chiến giữa hai người và hỏi.
Ở Trương gia không làm gì ba ngày, thành thật mà nói, Chu Dương cũng cảm thấy hơi lãng phí thời gian.
Vốn dĩ anh dự định, nếu hôm nay Trương gia lại không có tin tức hay quyết định nào, vậy thì anh sẽ rời đi, trở lại Trường Sa.
Đến lúc đó, khi chi nhánh công ty Danh Dương phân bố khắp nơi, sẽ chẳng có vị trí cho Trương gia nữa.
Thời điểm đó, chi nhánh của Danh Dương đã mở rộng khắp tỉnh Tương Tây, điều đó có ảnh hưởng lớn đến thế nào đối với mỹ phẩm Mỹ Thần của Trương gia, cũng đã không còn nằm trong phạm vi cân nhắc của Chu Dương.
“Ông nội đã đưa ra quyết định, muốn hợp tác cùng cậu.”
Trương Kiệt kích động nói.
Thực ra, trong lòng Trương Kiệt không muốn thấy Trương gia và Chu Dương xuất hiện khoảng cách.
Nhưng bây giờ, dường như giữa hai bên đã có khoảng cách rồi.
Giống như lần này, Chu Dương chủ động đề xuất hợp tác, hơn nữa chuyện này đối với Trương gia, cũng có lợi ích rất lớn.
Theo lý thì Trương gia chẳng có lý do gì để từ chối hợp tác.
Nhưng trên thực tế, Trương Luân cầm đầu không ít người, đứng lên phản đối chuyện hợp tác lần này.
Lý do bọn họ phản đối rất đơn giản, nếu Trương gia hợp tác với Chu Dương thì đó là nuôi hổ trong nhà.
Suy cho cùng, chi nhánh công ty Danh Dương mở ra ở Tương Tây, nhất định sẽ có ảnh hưởng lớn đến mỹ phẩm Mỹ Thần của Trương gia, làm lung lay vị trí hàng đầu của Trương gia trong ngành công nghiệp mỹ phẩm ở Tương Tây.
Ngoài ra, trong phương án hợp tác mà Chu Dương đề xuất, rõ ràng có ý muốn chiếm lợi từ Trương gia bọn họ.
Để Trương gia phối hợp với người của Chu Dương, mở chi nhánh công ty Danh Dương ở Tương Tây.
Trong đó, Chu Dương và người của anh, chỉ đưa ra thương hiệu của công ty Danh Dương và chi phí xây dựng cửa hàng.
Mấy chuyện tạo mối quan hệ, phương diện giao thiệp với người khác và trao đổi khai thông, đều cần Trương gia đi làm.
Nếu như vậy, Chu Dương và người của anh, chỉ làm mấy chuyện đơn giản.
Còn lại, là công việc cực nhọc để dành cho Trương gia.
Đây chính là người của Trương gia làm thuê cho Chu Dương.
Thậm chí Trương Luân ngang nhiên phát ngôn tại cuộc họp.
“Nếu có người nào của Trương gia lựa chọn hợp tác với Chu Dương, đó chính là kẻ thù của Trương Luân tôi.”
Lời này vừa nói ra, không nghi ngờ gì chính là tự vả vào mặt mình.
Hoặc là lựa chọn đứng về phía Trương Luân, phản đối hợp tác.
Hoặc là, đồng ý hợp tác, đứng về phía đối địch với Trương Luân.
Đối mặt với chọn lựa như vậy, kể cả Trương Anh ở bên kia thuyết phục mọi người, nhưng vẫn có rất nhiều người đứng về phía Trương Luân như cũ, từ chối hợp tác cùng Chu Dương.
Trương Kiệt hỏi bố mình, sau khi nhận được tin tức như vậy, thất vọng mất mấy ngày.
Nhưng đến hôm nay, gia chủ Trương Thái Viêm trực tiếp phát ngôn, tại cuộc họp đưa ra quyết định, Trương gia phải hợp tác với Chu Dương.
Trương Luân sững sờ đần mặt ra, đứng tại chỗ, tựa như có vô số bàn tay tát lên mặt ông ta.
“Nếu có người nào của Trương gia lựa chọn hợp tác với Chu Dương, đó chính là kẻ thù của Trương Luân tôi.”
Lời nói mang khí thế mạnh mẽ, hùng hổ dọa người như vậy, dường như vẫn còn vang vọng bên tai.
Trong chốc lát, tất cả mọi người Trương gia sắc mặt phức tạp nhìn Trương Luân, rồi lại dùng ánh mắt sâu xa nhìn Trương Anh.
Suy cho cùng, cuộc họp lần này, Trương Luân và Trương Anh bất đồng ý kiến, nhưng gia chủ Trương Thái Viêm lại kiên quyết đứng về phía Trương Anh.
Điều này có nghĩa là, không thể khiến người khác cẩn thận suy ngẫm một phen.
Sau khi nghe Trương Kiệt kích động giải thích, trên mặt mọi người đều mang theo chút vui mừng. Hiển nhiên họ vô cùng hài lòng với quyết định này của Trương Thái Viêm.
Chỉ có Chu Dương khuôn mặt không cảm xúc, im lặng không nói lời nào.
“Chu Dương, sao vậy? Lẽ nào có vấn đề gì sao?”
Nhìn thấy phản ứng của Chu Dương, nội tâm Trương Kiệt hơi thắc mắc, sợ Chu Dương không hài lòng.
Cho đến bây giờ, Trương Kiệt vẫn muốn coi Chu Dương là bạn đại học, nhưng mỗi lần gặp Chu Dương, áp lực trong lòng sẽ vô thức xuất hiện, khiến Trương Kiệt đối mặt với Chu Dương khi không có ai ở đó, cũng sẽ cảm thấy căng thẳng.
“Không, chỉ là tôi đang nghĩ vài việc khác, Trương lão gia đã đưa ra quyết định, vậy thì tiếp theo, chỉ cần dựa theo phương án tôi đã nói tiến hành là được, chúng tôi cũng không cần thiết ở lại đây nữa.”
Chu Dương ngước lên nhìn Trương Kiệt, thấy trong mắt Trương Kiệt hơi căng thẳng, trong lòng bất giác có chút mất mát.
Ban đầu, mặc dù anh cùng Trương Kiệt đã không liên lạc ba năm, nhưng tình nghĩa bạn học cùng nhau thời đại học vẫn còn đó, lần gặp lại này, hai bên cũng không có kiêng dè.
Nhưng bây giờ, ngay cả Trương Kiệt khi đối mặt với mình cũng có chút căng thẳng như vậy rồi sao?
Chu Dương thầm nghĩ, lặng lẽ loại bỏ suy nghĩ này.
Dẫu sao, bây giờ anh đại diện cho công ty Danh Dương, mà Trương Kiệt đại diện cho Trương gia.
Trong lần hợp tác tiếp theo này, mặc dù hai bên nói là quan hệ bình đẳng, nhưng trên thực tế, cả hai bên đều biết, nhất là Trương lão gia lại càng rõ ràng, người nắm quyền chủ đạo trong lần hợp tác này là Chu Dương.
Vậy nên, Trương lão gia mới kéo dài tận ba ngày, trước khi sự nhẫn nại của Chu Dương sắp cạn kiệt, mới nói ra quyết định.
Tô Vỹ khinh bỉ nói, cảm thấy hơi khó chịu với Trương gia.
Chưa nói tới chuyện bọn họ là khách, hơn nữa trước đây mỹ phẩm Mỹ Thần của Trương gia lâm vào khủng hoảng trầm trọng, bọn họ đưa tay trợ giúp, thậm chí còn hợp tác với mỹ phẩm Mỹ Thần, tạo đứng chỗ đứng vững chắc ở Trường Sa.
Ngay cả lần này, bọn họ cũng đến bàn bạc chuyện hợp tác với Trương gia, mà nội dung hợp tác này, đối với Trương gia, chắc chắn thu được lợi nhuận rất lớn.
Nhưng mấy người Trương gia đều là những kẻ nhát gan, thảo luận ba ngày rồi, cũng không đưa ra được phương án hợp lý và hiệu quả.
Chu Dương cùng bọn họ sinh hoạt ở đây ba ngày rồi, cũng hơi nhàm chán.
Không phải Chu Dương không nghĩ tới chuyện quay lại Trường Sa trước, nhưng anh ở đây mới có thể đánh lạc hướng tầm mắt của nhiều người, khiến họ không thể nhận ra mục đích thực sự của Chu Dương.
Ít nhất đủ để khiến Dư Hoa, Đỗ gia, Đường gia và Giang gia rối loạn một thời gian, như vậy họ sẽ có thể tranh thủ trong thời gian ngắn lập một kế hoạch hoàn hảo để triển khai.
“Chu Dương, Chu Dương, có tin tốt.”
Đột nhiên, Trương Kiệt bước vội vào, trên mặt không giấu được sự kích động.
“Sao vậy, Tiểu Trương Tử?”
Tô Vỹ dửng dưng nhìn Trương Kiệt, khẽ cười nói.
Mấy ngày nay, Tô Vỹ và Trương Kiệt đã trở nên thân thiết, nói chuyện cũng tùy ý hơn lúc trước, thậm chí còn đặt biệt danh cho đối phương.
Tô Vỹ gọi Trương Kiệt là Tiểu Trương Tử, mà Trương Kiệt cũng gọi Tô Vỹ là Tiểu Vỹ Tử.
Những người khác, không hề có hứng thú với trò nhàm chán ngây thơ này của bọn họ.
“Hứ, Tiểu Vỹ Tử, sao nào, tò mò hả? Muốn biết thì cậu cầu xin tôi đi.”
Trương Kiệt xem thường liếc Tô Vỹ một cái, cười tủm tỉm, bộ dạng vô cùng tự tin kiêu ngạo.
“Hứ, thích nói hay không, lão đại đang ở đây, tôi không tin cậu có thể nhẫn nhịn không nói.”
Thế nhưng Tô Vỹ không bị mắc mưu, khoanh tay trước ngực, chỉ vào Chu Dương, ánh mắt nhẹ nhàng lay động,tràn đầy khiêu khích nhìn Trương Kiệt.
“Được rồi, Trương Kiệt, có tin tốt gì vậy?”
Chu Dương giơ tay ra hiệu, ngăn chặn cuộc chiến giữa hai người và hỏi.
Ở Trương gia không làm gì ba ngày, thành thật mà nói, Chu Dương cũng cảm thấy hơi lãng phí thời gian.
Vốn dĩ anh dự định, nếu hôm nay Trương gia lại không có tin tức hay quyết định nào, vậy thì anh sẽ rời đi, trở lại Trường Sa.
Đến lúc đó, khi chi nhánh công ty Danh Dương phân bố khắp nơi, sẽ chẳng có vị trí cho Trương gia nữa.
Thời điểm đó, chi nhánh của Danh Dương đã mở rộng khắp tỉnh Tương Tây, điều đó có ảnh hưởng lớn đến thế nào đối với mỹ phẩm Mỹ Thần của Trương gia, cũng đã không còn nằm trong phạm vi cân nhắc của Chu Dương.
“Ông nội đã đưa ra quyết định, muốn hợp tác cùng cậu.”
Trương Kiệt kích động nói.
Thực ra, trong lòng Trương Kiệt không muốn thấy Trương gia và Chu Dương xuất hiện khoảng cách.
Nhưng bây giờ, dường như giữa hai bên đã có khoảng cách rồi.
Giống như lần này, Chu Dương chủ động đề xuất hợp tác, hơn nữa chuyện này đối với Trương gia, cũng có lợi ích rất lớn.
Theo lý thì Trương gia chẳng có lý do gì để từ chối hợp tác.
Nhưng trên thực tế, Trương Luân cầm đầu không ít người, đứng lên phản đối chuyện hợp tác lần này.
Lý do bọn họ phản đối rất đơn giản, nếu Trương gia hợp tác với Chu Dương thì đó là nuôi hổ trong nhà.
Suy cho cùng, chi nhánh công ty Danh Dương mở ra ở Tương Tây, nhất định sẽ có ảnh hưởng lớn đến mỹ phẩm Mỹ Thần của Trương gia, làm lung lay vị trí hàng đầu của Trương gia trong ngành công nghiệp mỹ phẩm ở Tương Tây.
Ngoài ra, trong phương án hợp tác mà Chu Dương đề xuất, rõ ràng có ý muốn chiếm lợi từ Trương gia bọn họ.
Để Trương gia phối hợp với người của Chu Dương, mở chi nhánh công ty Danh Dương ở Tương Tây.
Trong đó, Chu Dương và người của anh, chỉ đưa ra thương hiệu của công ty Danh Dương và chi phí xây dựng cửa hàng.
Mấy chuyện tạo mối quan hệ, phương diện giao thiệp với người khác và trao đổi khai thông, đều cần Trương gia đi làm.
Nếu như vậy, Chu Dương và người của anh, chỉ làm mấy chuyện đơn giản.
Còn lại, là công việc cực nhọc để dành cho Trương gia.
Đây chính là người của Trương gia làm thuê cho Chu Dương.
Thậm chí Trương Luân ngang nhiên phát ngôn tại cuộc họp.
“Nếu có người nào của Trương gia lựa chọn hợp tác với Chu Dương, đó chính là kẻ thù của Trương Luân tôi.”
Lời này vừa nói ra, không nghi ngờ gì chính là tự vả vào mặt mình.
Hoặc là lựa chọn đứng về phía Trương Luân, phản đối hợp tác.
Hoặc là, đồng ý hợp tác, đứng về phía đối địch với Trương Luân.
Đối mặt với chọn lựa như vậy, kể cả Trương Anh ở bên kia thuyết phục mọi người, nhưng vẫn có rất nhiều người đứng về phía Trương Luân như cũ, từ chối hợp tác cùng Chu Dương.
Trương Kiệt hỏi bố mình, sau khi nhận được tin tức như vậy, thất vọng mất mấy ngày.
Nhưng đến hôm nay, gia chủ Trương Thái Viêm trực tiếp phát ngôn, tại cuộc họp đưa ra quyết định, Trương gia phải hợp tác với Chu Dương.
Trương Luân sững sờ đần mặt ra, đứng tại chỗ, tựa như có vô số bàn tay tát lên mặt ông ta.
“Nếu có người nào của Trương gia lựa chọn hợp tác với Chu Dương, đó chính là kẻ thù của Trương Luân tôi.”
Lời nói mang khí thế mạnh mẽ, hùng hổ dọa người như vậy, dường như vẫn còn vang vọng bên tai.
Trong chốc lát, tất cả mọi người Trương gia sắc mặt phức tạp nhìn Trương Luân, rồi lại dùng ánh mắt sâu xa nhìn Trương Anh.
Suy cho cùng, cuộc họp lần này, Trương Luân và Trương Anh bất đồng ý kiến, nhưng gia chủ Trương Thái Viêm lại kiên quyết đứng về phía Trương Anh.
Điều này có nghĩa là, không thể khiến người khác cẩn thận suy ngẫm một phen.
Sau khi nghe Trương Kiệt kích động giải thích, trên mặt mọi người đều mang theo chút vui mừng. Hiển nhiên họ vô cùng hài lòng với quyết định này của Trương Thái Viêm.
Chỉ có Chu Dương khuôn mặt không cảm xúc, im lặng không nói lời nào.
“Chu Dương, sao vậy? Lẽ nào có vấn đề gì sao?”
Nhìn thấy phản ứng của Chu Dương, nội tâm Trương Kiệt hơi thắc mắc, sợ Chu Dương không hài lòng.
Cho đến bây giờ, Trương Kiệt vẫn muốn coi Chu Dương là bạn đại học, nhưng mỗi lần gặp Chu Dương, áp lực trong lòng sẽ vô thức xuất hiện, khiến Trương Kiệt đối mặt với Chu Dương khi không có ai ở đó, cũng sẽ cảm thấy căng thẳng.
“Không, chỉ là tôi đang nghĩ vài việc khác, Trương lão gia đã đưa ra quyết định, vậy thì tiếp theo, chỉ cần dựa theo phương án tôi đã nói tiến hành là được, chúng tôi cũng không cần thiết ở lại đây nữa.”
Chu Dương ngước lên nhìn Trương Kiệt, thấy trong mắt Trương Kiệt hơi căng thẳng, trong lòng bất giác có chút mất mát.
Ban đầu, mặc dù anh cùng Trương Kiệt đã không liên lạc ba năm, nhưng tình nghĩa bạn học cùng nhau thời đại học vẫn còn đó, lần gặp lại này, hai bên cũng không có kiêng dè.
Nhưng bây giờ, ngay cả Trương Kiệt khi đối mặt với mình cũng có chút căng thẳng như vậy rồi sao?
Chu Dương thầm nghĩ, lặng lẽ loại bỏ suy nghĩ này.
Dẫu sao, bây giờ anh đại diện cho công ty Danh Dương, mà Trương Kiệt đại diện cho Trương gia.
Trong lần hợp tác tiếp theo này, mặc dù hai bên nói là quan hệ bình đẳng, nhưng trên thực tế, cả hai bên đều biết, nhất là Trương lão gia lại càng rõ ràng, người nắm quyền chủ đạo trong lần hợp tác này là Chu Dương.
Vậy nên, Trương lão gia mới kéo dài tận ba ngày, trước khi sự nhẫn nại của Chu Dương sắp cạn kiệt, mới nói ra quyết định.