Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 364: Chuyện phiền lòng của người đẹp (2)
Chu Dương nói xong, ánh mắt vẫn dừng lại trên mặt người đẹp, không định nhìn đi chỗ khác.
Thật ra anh không phải hỏi cho có, suy cho cùng cũng chỉ mới quen biết người đẹp, quan hệ hai bên không thân thiết đến mức có thể thảo luận về những vấn đề này.
Nhưng trong lòng Chu Dương như hiểu ra gì đó, bỗng nảy lên nghi ngờ với cô gái trước mắt.
Quả thật người đẹp này không thua kém bao nhiêu so với Tạ Linh Ngọc hay Thẩm Bích Quân.
Cho dù là ở Trường Sa hay tỉnh Tương Tây thì không thể có người không biết.
Nhưng sau khi Chu Dương đến Tương Tây, bất kể là Trần gia, Chu Thiều Hoa hay là Trương gia, đều không có ai nhắc đến sự tồn tại của cô gái xinh đẹp này.
Cứ cho rằng đối phương biết anh đã kết hôn đi chăng nữa thì một người đẹp thế này, chỉ cần vô ý nhắc nhẹ cũng không là gì.
Chu Dương cứ đinh ninh rằng người đẹp này không phải người tỉnh Tương Tây, hôm nay mới đến Trường Sa lần đầu, thậm chí là đi cùng người lớn trong nhà hoặc đi theo nhà chồng tới.
Nhưng đến khi thấy cô xuất hiện ở quầy bar khách sạn thì anh biết suy đoán này không hề đúng.
Vậy thì, người đẹp này là ai?
Nội tâm Chu Dương bây giờ không khác gì một tấm gương, bất kể là dấu vết nào cũng không chạy thoát được ý muốn của anh.
Nhưng rất rõ ràng cô không nghĩ tới Chu Dương sẽ hỏi về vấn đề này.
Vốn dĩ cô mời Chu Dương vào phòng uống trà cũng chỉ là khách sáo.
Nhưng Chu Dương vẫn đi thẳng theo, điều này làm cô không ngờ được, trên mặt hơi hơi ửng đỏ.
Bây giờ Chu Dương lại đột ngột hỏi về vấn đề này càng làm gương mặt xinh đẹp càng đỏ hơn, thậm chí đến dũng khí nhìn vào mắt Chu Dương cũng không còn.
Người đẹp do dự một chốc rồi bước nhẹ hai bước đến ngồi xuống sofa đối diện với Chu Dương.
Vóc dáng mảnh mai cuộn người lên ghế, chiếc đầm dài mỏng manh che đi toàn thân, trông rất bắt mắt.
Đặc biệt là trên gương mặt thanh tú đột nhiên hơi buồn bã, có cả vài nét mất mát, càng thu hút mê người.
Tâm trí Chu Dương khựng một lúc rồi lập tức bình tĩnh lại.
Chỉ trong phút chốc ban nãy, giống như anh đã bị hút vào từ trường của cô, chợt nảy ra ý nghĩ thương hại.
Nhưng anh vẫn có phòng bị nhất định với lai lịch xuất thân của người đẹp trước mặt, vậy nên rất nhanh đã tỉnh táo trở lại.
Cũng may vì vậy mà Chu Dương mới càng đề cao phòng bị và cẩn thận hơn.
Có thể làm một kẻ luôn có phòng bị tốt như anh suýt chút sập bẫy, năng lực của người đẹp này cũng không tồi.
“Không nói có được không?”
Cô gái nghi hoặc chốc lát rồi lại nhẹ giọng nói.
Chu Dương không trả lời, chỉ nhìn đối phương một cách bình tĩnh.
Anh biết đây chỉ là một câu dò hỏi, cô gái này một khi chịu mở miệng thì đã có sự chuẩn bị nói thật lòng.
“Được rồi, thật ra tôi muốn trốn tránh người thân nên mới tới đây.”
Thấy Chu Dương không nói gì, cô gái thở dài một hơi rồi chầm chậm nói.
Giọng của cô rất nhẹ nhàng, đặc biệt là lúc này chỉ có hai là cô và Chu Dương ở trong phòng.
Kỳ ảo, linh động cũng không thể diễn tả hết đặc điểm của chất giọng này.
Chu Dương chỉ mới nghe giọng thôi đã thấy cực kỳ thoải mái, sảng khoái tinh thần.
Nhưng người đẹp càng lúc càng nói nhiều, Chu Dương cũng theo đó mà biết được không ít thứ.
“…Vì vậy người thân muốn đem tôi đặt cược để thu hút người giúp đỡ, để tăng thêm sức mạnh cho họ, hết cách, tôi không muốn làm theo ý họ nên đành một mình ra ngoài, qua hết đêm nay rồi tính tiếp.”
Cô gái xinh đẹp nói xong, chầm chậm thở hắt một hơi.
Dường như nói ra hết những lời này thì cả người cô nhẹ nhàng đi rất nhiều, bứt rứt trong lòng cũng tan biến bớt.
Nhưng Chu Dương nghe xong thì bắt đầu suy tư nhiều hơn.
Bởi vì anh cứ cảm thấy những chuyện mà cô nói có hơi quen thuộc, giống như đã từng nghe qua ở đâu, chỉ là bây giờ thì không nhớ rõ.
Tuổi còn nhỏ đã bộc lộ tài năng, có danh tiếng vang dội, cực kỳ nổi tiếng ở Trường Sa hay thậm chí là cả Tương Tây.
Cộng thêm dung mạo kiều diễm trở thành người tình trong mộng của rất nhiều người.
Cả gia tộc cũng lấy cô làm niềm vinh hạnh.
Nhưng người đẹp cũng biết tất cả những thứ này chỉ là hư danh, vậy nên cô quả quyết muốn ra nước ngoài du học, mới trở về Trường Sa gần đây.
Thế mà lúc cô vừa về lại bị người nhà sắp xếp đi xem mắt, muốn dùng cách này để chiêu tuyển người giúp đỡ góp sức cho gia tộc.
Thật ra không chỉ bản thân cô, cả Chu Dương cũng biết.
Mang danh nghĩa là xem mắt, nhưng thật ra chỉ là một kiểu liên hôn.
Trước mặt thì nói là xem mắt, tôn trọng ý kiến hai bên.
Nhưng trên thực tế, đến đối tượng xem mắt cũng là người lớn lựa chọn, cho dù cô quyết tâm đi nữa thì cũng không có cách nào làm trái ý.
Vì vậy, cô nhân lúc người thân cũng có mặt ở yến tiệc Giang gia, cô lén lút ra ngoài để bình tĩnh lại, cũng để người nhà bình tĩnh hơn.
Lời giải thích này có thể nói là rất hoàn hảo.
Nhất thời Chu Dương cũng không nhận ra có lỗ hổng nào.
Thậm chí trong lời giải thích này, hình tượng người đẹp dám đứng lên đấu tranh cũng được khắc hoạ rõ ràng.
Chu Dương trầm lặng trong chốc lát, ánh mắt chăm chú nhìn cô gái, không nói gì.
Anh đang nhớ lại.
Bởi vì hình như tối nay anh cũng từng loáng thoáng nghe được một lí do thế này.
Là ở đâu nhỉ?
Bữa tiệc của Giang gia!
Đột nhiên, trong đầu anh thoáng qua một ý nghĩ, tâm trí Chu Dương hoảng hốt, ánh mắt đang nhìn cô gái xinh đẹp cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Anh nhớ lúc trước mình đã từng nghe những lời này, hơn nữa còn là trong bữa tiệc tối ở Giang gia.
Lúc đó, cũng là người đẹp này, chính miệng cô nói với Chu Dương về mục đích Giang gia tổ chức yến tiệc, chính là vì muốn kén rể cho Giang Yến, con gái của Giang Hành Nguyên.
Khi đó Chu Dương không biết gì nhiều về Giang Yến này nên chỉ hỏi đại vài câu lấy lệ.
Nhưng những thông tin người đẹp này đưa ra lại rất giống những lời cô nói hôm nay.
Nhất thời, gương mặt Chu Dương không được tự nhiên lắm, anh hơi bất lực cười gượng gạo.
Nếu anh không đoán sai thì người đẹp trước mắt này chính là Giang Yến – con gái của Giang Hành Nguyên nhà Giang gia, cũng là nhân vật chính của yến tiệc do Giang gia tổ chức.
Chỉ là, bây giờ cô không ở bữa tiệc mà lại ở trước mặt mình, hai người lại còn là cô nam quả nữ ở chung một chỗ, một khi bị người khác biết được rồi truyền ra ngoài thì hậu quả thật khó lường.
“Xem ra anh đoán được rồi.”
Giang Yến nhếch mày một cái, nhìn biến hoá trên gương mặt Chu Dương rồi nhẹ giọng nói.
Thật ra vốn dĩ cô không định nói ra với ai khác, chỉ là đêm nay hiếm lắm mới gặp được một người thú vị như thế này, làm Giang Yến hơi động lòng.
Đặc biệt là trong bữa tiệc, Giang Yến chứng kiến khí thế của Chu Dương khi đối diện với Dư Hổ và Đường Thế Văn, càng làm cô mở rộng tầm mắt.
Tuy rằng Giang Yến không thấy được những gì xảy ra nhưng dựa vào việc anh dám thể hiện bản thân với Dư Hổ và Đường Thế Văn, điều này đủ để nói lên rằng anh không phải là một kẻ vô danh tiểu tốt.
Chỉ là trong ấn tượng của Giang Yến, ở Trường Sa và cả Tương Tây không có kẻ nào như Chu Dương.
Nếu có thì cô không thể không biết.
Vì vậy bất giác, Giang Yến xem Chu Dương như một người đi theo người lớn trong nhà đến bữa tiệc để tạo mối quan hệ, nói ra những lời này với anh và bày tỏ những suy nghĩ trong lòng cũng không phải việc gì to tát.
Dù gì đợi đến khi Chu Dương rời khỏi Tương Tây, cũng không ai biết được.
“Nếu đến mức này rồi mà tôi còn không đoán được thì chẳng lẽ tôi là đầu đất à? Một tiếng trước cô vừa nói với tôi vài điều về Giang Yến của Giang gia, bây giờ những thông tin đó lại trở thành thông tin của chính cô.”
Nội tâm Chu Dương hơi xao động, cười nhẹ nói.
Đồng thời anh cũng bắt đầu hoài nghi.
Theo lý mà nói, nếu người đẹp trước mặt này là Giang Yến thật, vậy thì không thể nào cô không biết mình là ai.
Suy cho cùng, Giang Bắc là kẻ đã bại dưới tay anh.
Trừ phi, Giang Yến vẫn chưa biết thân phận của anh.
Thật ra anh không phải hỏi cho có, suy cho cùng cũng chỉ mới quen biết người đẹp, quan hệ hai bên không thân thiết đến mức có thể thảo luận về những vấn đề này.
Nhưng trong lòng Chu Dương như hiểu ra gì đó, bỗng nảy lên nghi ngờ với cô gái trước mắt.
Quả thật người đẹp này không thua kém bao nhiêu so với Tạ Linh Ngọc hay Thẩm Bích Quân.
Cho dù là ở Trường Sa hay tỉnh Tương Tây thì không thể có người không biết.
Nhưng sau khi Chu Dương đến Tương Tây, bất kể là Trần gia, Chu Thiều Hoa hay là Trương gia, đều không có ai nhắc đến sự tồn tại của cô gái xinh đẹp này.
Cứ cho rằng đối phương biết anh đã kết hôn đi chăng nữa thì một người đẹp thế này, chỉ cần vô ý nhắc nhẹ cũng không là gì.
Chu Dương cứ đinh ninh rằng người đẹp này không phải người tỉnh Tương Tây, hôm nay mới đến Trường Sa lần đầu, thậm chí là đi cùng người lớn trong nhà hoặc đi theo nhà chồng tới.
Nhưng đến khi thấy cô xuất hiện ở quầy bar khách sạn thì anh biết suy đoán này không hề đúng.
Vậy thì, người đẹp này là ai?
Nội tâm Chu Dương bây giờ không khác gì một tấm gương, bất kể là dấu vết nào cũng không chạy thoát được ý muốn của anh.
Nhưng rất rõ ràng cô không nghĩ tới Chu Dương sẽ hỏi về vấn đề này.
Vốn dĩ cô mời Chu Dương vào phòng uống trà cũng chỉ là khách sáo.
Nhưng Chu Dương vẫn đi thẳng theo, điều này làm cô không ngờ được, trên mặt hơi hơi ửng đỏ.
Bây giờ Chu Dương lại đột ngột hỏi về vấn đề này càng làm gương mặt xinh đẹp càng đỏ hơn, thậm chí đến dũng khí nhìn vào mắt Chu Dương cũng không còn.
Người đẹp do dự một chốc rồi bước nhẹ hai bước đến ngồi xuống sofa đối diện với Chu Dương.
Vóc dáng mảnh mai cuộn người lên ghế, chiếc đầm dài mỏng manh che đi toàn thân, trông rất bắt mắt.
Đặc biệt là trên gương mặt thanh tú đột nhiên hơi buồn bã, có cả vài nét mất mát, càng thu hút mê người.
Tâm trí Chu Dương khựng một lúc rồi lập tức bình tĩnh lại.
Chỉ trong phút chốc ban nãy, giống như anh đã bị hút vào từ trường của cô, chợt nảy ra ý nghĩ thương hại.
Nhưng anh vẫn có phòng bị nhất định với lai lịch xuất thân của người đẹp trước mặt, vậy nên rất nhanh đã tỉnh táo trở lại.
Cũng may vì vậy mà Chu Dương mới càng đề cao phòng bị và cẩn thận hơn.
Có thể làm một kẻ luôn có phòng bị tốt như anh suýt chút sập bẫy, năng lực của người đẹp này cũng không tồi.
“Không nói có được không?”
Cô gái nghi hoặc chốc lát rồi lại nhẹ giọng nói.
Chu Dương không trả lời, chỉ nhìn đối phương một cách bình tĩnh.
Anh biết đây chỉ là một câu dò hỏi, cô gái này một khi chịu mở miệng thì đã có sự chuẩn bị nói thật lòng.
“Được rồi, thật ra tôi muốn trốn tránh người thân nên mới tới đây.”
Thấy Chu Dương không nói gì, cô gái thở dài một hơi rồi chầm chậm nói.
Giọng của cô rất nhẹ nhàng, đặc biệt là lúc này chỉ có hai là cô và Chu Dương ở trong phòng.
Kỳ ảo, linh động cũng không thể diễn tả hết đặc điểm của chất giọng này.
Chu Dương chỉ mới nghe giọng thôi đã thấy cực kỳ thoải mái, sảng khoái tinh thần.
Nhưng người đẹp càng lúc càng nói nhiều, Chu Dương cũng theo đó mà biết được không ít thứ.
“…Vì vậy người thân muốn đem tôi đặt cược để thu hút người giúp đỡ, để tăng thêm sức mạnh cho họ, hết cách, tôi không muốn làm theo ý họ nên đành một mình ra ngoài, qua hết đêm nay rồi tính tiếp.”
Cô gái xinh đẹp nói xong, chầm chậm thở hắt một hơi.
Dường như nói ra hết những lời này thì cả người cô nhẹ nhàng đi rất nhiều, bứt rứt trong lòng cũng tan biến bớt.
Nhưng Chu Dương nghe xong thì bắt đầu suy tư nhiều hơn.
Bởi vì anh cứ cảm thấy những chuyện mà cô nói có hơi quen thuộc, giống như đã từng nghe qua ở đâu, chỉ là bây giờ thì không nhớ rõ.
Tuổi còn nhỏ đã bộc lộ tài năng, có danh tiếng vang dội, cực kỳ nổi tiếng ở Trường Sa hay thậm chí là cả Tương Tây.
Cộng thêm dung mạo kiều diễm trở thành người tình trong mộng của rất nhiều người.
Cả gia tộc cũng lấy cô làm niềm vinh hạnh.
Nhưng người đẹp cũng biết tất cả những thứ này chỉ là hư danh, vậy nên cô quả quyết muốn ra nước ngoài du học, mới trở về Trường Sa gần đây.
Thế mà lúc cô vừa về lại bị người nhà sắp xếp đi xem mắt, muốn dùng cách này để chiêu tuyển người giúp đỡ góp sức cho gia tộc.
Thật ra không chỉ bản thân cô, cả Chu Dương cũng biết.
Mang danh nghĩa là xem mắt, nhưng thật ra chỉ là một kiểu liên hôn.
Trước mặt thì nói là xem mắt, tôn trọng ý kiến hai bên.
Nhưng trên thực tế, đến đối tượng xem mắt cũng là người lớn lựa chọn, cho dù cô quyết tâm đi nữa thì cũng không có cách nào làm trái ý.
Vì vậy, cô nhân lúc người thân cũng có mặt ở yến tiệc Giang gia, cô lén lút ra ngoài để bình tĩnh lại, cũng để người nhà bình tĩnh hơn.
Lời giải thích này có thể nói là rất hoàn hảo.
Nhất thời Chu Dương cũng không nhận ra có lỗ hổng nào.
Thậm chí trong lời giải thích này, hình tượng người đẹp dám đứng lên đấu tranh cũng được khắc hoạ rõ ràng.
Chu Dương trầm lặng trong chốc lát, ánh mắt chăm chú nhìn cô gái, không nói gì.
Anh đang nhớ lại.
Bởi vì hình như tối nay anh cũng từng loáng thoáng nghe được một lí do thế này.
Là ở đâu nhỉ?
Bữa tiệc của Giang gia!
Đột nhiên, trong đầu anh thoáng qua một ý nghĩ, tâm trí Chu Dương hoảng hốt, ánh mắt đang nhìn cô gái xinh đẹp cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Anh nhớ lúc trước mình đã từng nghe những lời này, hơn nữa còn là trong bữa tiệc tối ở Giang gia.
Lúc đó, cũng là người đẹp này, chính miệng cô nói với Chu Dương về mục đích Giang gia tổ chức yến tiệc, chính là vì muốn kén rể cho Giang Yến, con gái của Giang Hành Nguyên.
Khi đó Chu Dương không biết gì nhiều về Giang Yến này nên chỉ hỏi đại vài câu lấy lệ.
Nhưng những thông tin người đẹp này đưa ra lại rất giống những lời cô nói hôm nay.
Nhất thời, gương mặt Chu Dương không được tự nhiên lắm, anh hơi bất lực cười gượng gạo.
Nếu anh không đoán sai thì người đẹp trước mắt này chính là Giang Yến – con gái của Giang Hành Nguyên nhà Giang gia, cũng là nhân vật chính của yến tiệc do Giang gia tổ chức.
Chỉ là, bây giờ cô không ở bữa tiệc mà lại ở trước mặt mình, hai người lại còn là cô nam quả nữ ở chung một chỗ, một khi bị người khác biết được rồi truyền ra ngoài thì hậu quả thật khó lường.
“Xem ra anh đoán được rồi.”
Giang Yến nhếch mày một cái, nhìn biến hoá trên gương mặt Chu Dương rồi nhẹ giọng nói.
Thật ra vốn dĩ cô không định nói ra với ai khác, chỉ là đêm nay hiếm lắm mới gặp được một người thú vị như thế này, làm Giang Yến hơi động lòng.
Đặc biệt là trong bữa tiệc, Giang Yến chứng kiến khí thế của Chu Dương khi đối diện với Dư Hổ và Đường Thế Văn, càng làm cô mở rộng tầm mắt.
Tuy rằng Giang Yến không thấy được những gì xảy ra nhưng dựa vào việc anh dám thể hiện bản thân với Dư Hổ và Đường Thế Văn, điều này đủ để nói lên rằng anh không phải là một kẻ vô danh tiểu tốt.
Chỉ là trong ấn tượng của Giang Yến, ở Trường Sa và cả Tương Tây không có kẻ nào như Chu Dương.
Nếu có thì cô không thể không biết.
Vì vậy bất giác, Giang Yến xem Chu Dương như một người đi theo người lớn trong nhà đến bữa tiệc để tạo mối quan hệ, nói ra những lời này với anh và bày tỏ những suy nghĩ trong lòng cũng không phải việc gì to tát.
Dù gì đợi đến khi Chu Dương rời khỏi Tương Tây, cũng không ai biết được.
“Nếu đến mức này rồi mà tôi còn không đoán được thì chẳng lẽ tôi là đầu đất à? Một tiếng trước cô vừa nói với tôi vài điều về Giang Yến của Giang gia, bây giờ những thông tin đó lại trở thành thông tin của chính cô.”
Nội tâm Chu Dương hơi xao động, cười nhẹ nói.
Đồng thời anh cũng bắt đầu hoài nghi.
Theo lý mà nói, nếu người đẹp trước mặt này là Giang Yến thật, vậy thì không thể nào cô không biết mình là ai.
Suy cho cùng, Giang Bắc là kẻ đã bại dưới tay anh.
Trừ phi, Giang Yến vẫn chưa biết thân phận của anh.