Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 290
290: Kinh ngạc
Nếu không giải quyết được bằng vũ lực, vậy đành phải dung đến bối cảnh sau lưng.
Ở đây là Trường Sa, bọn họ ngồi đây đều là đám công tử có tên tuổi, xuất thân từ những gia tộc nổi tiếng của Trường Sa, sản nghiệp của mỗi một gia tộc đều không dưới mười con số.
Có thể nói, nếu gia tộc bọn họ tất cả cùng liên hợp lại, có thể khiến cho toàn bộ Trường Sa phải chấn động.
Mà Trần thiếu gia là nòng cốt của nhóm người này, đằng sau chính là một trong bốn gia tộc lớn của Trường Sa.
Bản thân Trần thiếu gia hắn cũng là một trong bốn đại công tử Trường Sa.
Thậm chí, Trần thiếu gia và Giang Bắc - một trong bốn đại công tử lại có quan hệ họ hàng.
Giữa Trần gia và Giang gia cũng thường xuyên hợp tác, là quan hệ anh em cọc chèo.
Tất nhiên, Trần gia không lớn mạnh bằng Giang gia, nhưng Trần gia ở Trường Sa cũng là thuộc top ba, không phải người nào cũng có thể tùy tiện động vào.
Đặc biệt Trần thiếu gia còn là con trai độc nhất của người đứng đầu Trần gia, từ nhỏ đã được cưng chiều.
Dựa vào điều này ởTrường Sa, chưa từng xuất hiện người nào dám không nể mặt hắn.
Nhưng hôm nay, một điều như vậy không chỉ xảy ra, mà còn xảy ra nhiều lần liên tiếp.
Thậm chí hiện tại đối phương vẫn còn đứng trước mặt Trần thiếu gia, nói đây chính là sức mạnh.
Giờ khắc này, đám công tử kia đều phẫn nộ.
Bọn họ không dám ra tay với Chu Dương và Ngưu Xuyên nhưng tốt xấu gì cũng là công tử thế gia hoành hành một phương, bây giờ bị người khác chất vấn như vậy, làm sao có thể nhẫn nhịn.
“Hỗn xược! Cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không? Đừng tưởng rằng bản thân có chút võ thuật thì có thể thiên hạ vô địch, trên thế giới này, người mạnh hơn cậu còn rất nhiều!”
“Đúng vậy, cũng không biết là tên nhà quê đến từ đâu, lại dám nói như vậy với Trần thiếu gia, phải biết rằng, chỉ cần một câu nói của cậu ấy mấy người sẽ không thể rời khỏi Trường Sa.
“Trần thiếu gia, đừng nói chuyện vô nghĩa với họ nữa, tôi đã gọi người đến rồi, hôm nay, ngay cả khi bọn họ giao những người đẹp này ra thì cũng phải quỳ xuông dập đầu nhận sai.”
“Hừ, Trần thiếu gia và Giang thiếu gia là huynh đệ, nếu chuyện này truyền đến tai Giang thiếu gia, sợ rằng cậu sớm đã không tồn tại trên thế giới này rồi.”
......
Đám anh em công tử liên tục cười nhếch mép, ánh mắt nhìn Chu Dương giống như đang nhìn con mồi.s
“Anh Dương, làm sao đây?”
Tô Hiểu Manh nghe thấy bọn họ nói như vậy, tự nhiên có chút hoang mang rối loạn.
Mặc dù cô rất tin tưởng vào Chu Dương, nhưng đối phương nói ra những lời như vậy, khẳng định là có sứ mạnh làm điều đó.
Hơn nữa, buổi biểu diễn lần này của nhóm Rocket Girls, Trần gia là đơn vị tổ chức chính.
Vì vậy Tô Hiểu Manh hiểu rõ thế lực cùng sức mạnh của Trần gia tại Trường Sa.
Mà bây giờ bên cạnh Chu Dương chỉ có Ngưu Xuyên, còn có Tạ Linh Ngọc, Thẩm Bích Quân, Trần Hân, cho dù có thêm ba người bọn họ, cũng không có biện pháp phản kháng lại đối phương.
“Manh Manh, yên tâm, anh Dương nhất định có cách.”
“Đúng vậy, cậu đã nhìn thấy anh Dương hoảng loạn lần nào chưa? Mình vẫn rất mong chờ chứng kiến cảnh anh Dương dốc sức giáo huấn bọn họ, đám người này vậy mà dám có chủ ý xấu với chúng ta.”
Triệu Uyển Dung và Trương Điềm Điềm khẽ cười nói, không hề sợ hãi đối phương mà chỉ nhìn về phía Chu Dương.
Bởi vì, trước đây khi còn ở Đông Hải , ấn tượng Chu Dương để lại trong họ, thực sự quá sâu sắc, gần như là sự tồn tại của siêu năng lực.
“Yên tâm, Chu Dương ở đây, sẽ không để mấy người xảy ra chuyện đâu.”
Thẩm Bích Quân cũng an ủi Tô Hiểu Manh.
Sau đó ánh mắt của cô liền rơi trên người Chu Dương.
Thực ra cô cũng muốn biết Chu Dương sẽ giải quyết tình huống này như thế nào.
Chung quy, bọn họ sau khi đến Tương tây cũng không đi chung với đám người kia.
“Giang thiếu gia?”
Chu Dương nghe thấy lời đối phương nói, thì thầm một tiếng, hình như nhớ tới điều gì.
“Giang thiếu gia trong miệng các người không phải là Giang Bắc chứ?”
Chu Dương ngẩng đầu nhìn hướng đối phương, cười nói.
“Ơ, xem ra tiểu tử cậu cũng biết đại danh của Giang thiếu gia à, không sai, đúng là Giang Bắc.”
“Sao vậy? Bây giờ sợ rồi sao? Nếu hiện tại cậu quỳ xuống nhận sai, chúng tôi có thể cân nhắc đến việc xin tha thứ cho cậu trước mặt Giang thiếu gia.”
“Haha, tiểu tử, sợ rằng không vẫn chưa biết đến sức mạnh của Giang thiếu gia?”
Mọi người vừa nghe thấy Chu Dương quen biết Giang Bắc, lập tức cười khẩy, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng tự hào.
Dù sao đối với họ chỉ cần một cái tên Giang Bắc là có thể làm đối phương lo sợ.
“Haha, tôi biết, cũng đã từng gặp qua một người tên là Giang Bắc, chỉ là, e rằng khiến các người thất vọng rồi.”
Chu Dương lắc đầu, cười nhẹ nói, trong lòng cảm thấy nhàm chán vô vị.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Cái gọi là anh em công tử này, quả nhiên vẫn có tính chất tụ họp theo nhóm.
Dạng người nào thì sẽ chơi với dạng người ấy.
Bọn người Giang Bắc kia phẩm hạnh không đứng đắn, mở miệng là khiến người ta cảm thấy chán ghét, còn vô cùng ngang ngược hống hách.
Những người trước mắt cũng giống như vậy.
“Anh có ý gì?”
Trần thiếu gia sắc mặt lạnh băng, nhìn chằm chằm Chu Dương lạnh giọng nói.
Hắn ta vẫn luôn theo sau Giang Bắc, còn là anh họ của Giang Bắc.
Vì vấn đề thực lực của hai gia tộc, Trần thiếu gia ngoài mặt rất tôn trọng Giang Bắc, bất kỳ chuyện gì cũng nghe lời hắn.
“Không có ý gì, chỉ là Giang Bắc trong miệng các người, sợ rằng không đến được rồi, tôi có gặp anh ta ở cửa trước buổi biểu diễn, không cẩn thận đã phế bỏ anh ta rồi.”
Chu Dương buông một câu nhẹ nhàng, nói xong khẽ cười.
Nhưng câu nói này lại khiến cho tất cả mọi người sững sốt.
“Haha, đúng là nói khoác không biết ngượng mồm! Phế bỏ Giang thiếu gia? Xem ra anh quả thật không cần cái miệng này nữa rồi!”
“Chuyện cười, anh có thể phế bỏ Giang thiếu gia ư, phải biết rằng, bên cạnh Giang thiếu gia có không ít vệ sĩ đi theo, thậm chí Tăng Củng cũng ở đó, chỉ dựa vào mình anh sao?”
“Nếu anh chỉ có tài khoe khoang miệng lưỡi lợi hại, e rằng hôm nay anh không thể bước ra khỏi đây”
Trần thiếu gia lạnh lùng đáp, đám người theo sau chỉnh tề bước lên phía trước một bước, có ý muốn bao vây mấy người Chu Dương lại.
“Trần thiếu gia......”
Đúng tại lúc này, trong đám đông truyển tới một giọng nói có phần run rẩy.
“Chuyện gì?”
Trần thiếu gia lập tức nhìn lại, liền thấy một vị công tử trong tay đang cầm điện thoại không ngừng run rẩy, thậm chí sắc mặt cũng trắng bệch.
“Lời anh ta nói hình như là sự thật.”
Hắn ta run bần bật nói xong một câu, ánh mắt nhìn hướng Chu Dương lập tức biến thành sợ hãi
“Sao?”
Lúc này, không chỉ là Trần thiếu gia, những công tử khác cũng rất bất mãn.
Đám người này đang tạo áp lực chèn ép Chu Dương, sao lại có người nói ra những lời này.
“Vừa rồi tôi muốn tìm người đến xử lý họ nên tôi gọi điện qua đó, đối phương lại nói Giang thiếu gia bị một đám người đánh cho tàn phế rồi, Giang gia bây giờ đang lục soát toàn thành phố tìm người.”
Người đó nói xong, trực tiếp đưa điện thoại cho Trần thiếu gia.
Trần thiếu gia nhận điện thoại, trầm mặc nghe đối phương nói.
Chẳng mấy chốc sắc mặt hắn ta liền thay đổi, trở nên nhợt nhạt.
“Anh thật sự dám đánh Giang thiếu gia thành tàn phế!”
Trần thiếu gia đứng dậy, lạnh lùng rống lên.
Vừa lúc nãy đối phương nói, Giang Bắc bị tàn phế rồi, Giang gia hiện đang tìm kiếm kẻ đã làm ra chuyện này
Ầm!
Lúc này tất cả đám anh em của hắn đều cảm thấy bên tai có tiếng vù vù, thực sự không dám tin vào những lời Trần thiếu gia vừa nói.
Giang thiếu gia, thật sự đã bị đánh đến tàn phế!
Soạt!
Trong giây lát, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người Chu Dương.
Vừa rồi lời Chu Dương nói, anh không cẩn thận đã đánh Giang Bắc tàn phế.
Đây không phải là nói dối mà là thật!
Nhưng sao anh lại dám?
Không lẽ anh không sợ Giang gia báo thù sao?
Nếu không giải quyết được bằng vũ lực, vậy đành phải dung đến bối cảnh sau lưng.
Ở đây là Trường Sa, bọn họ ngồi đây đều là đám công tử có tên tuổi, xuất thân từ những gia tộc nổi tiếng của Trường Sa, sản nghiệp của mỗi một gia tộc đều không dưới mười con số.
Có thể nói, nếu gia tộc bọn họ tất cả cùng liên hợp lại, có thể khiến cho toàn bộ Trường Sa phải chấn động.
Mà Trần thiếu gia là nòng cốt của nhóm người này, đằng sau chính là một trong bốn gia tộc lớn của Trường Sa.
Bản thân Trần thiếu gia hắn cũng là một trong bốn đại công tử Trường Sa.
Thậm chí, Trần thiếu gia và Giang Bắc - một trong bốn đại công tử lại có quan hệ họ hàng.
Giữa Trần gia và Giang gia cũng thường xuyên hợp tác, là quan hệ anh em cọc chèo.
Tất nhiên, Trần gia không lớn mạnh bằng Giang gia, nhưng Trần gia ở Trường Sa cũng là thuộc top ba, không phải người nào cũng có thể tùy tiện động vào.
Đặc biệt Trần thiếu gia còn là con trai độc nhất của người đứng đầu Trần gia, từ nhỏ đã được cưng chiều.
Dựa vào điều này ởTrường Sa, chưa từng xuất hiện người nào dám không nể mặt hắn.
Nhưng hôm nay, một điều như vậy không chỉ xảy ra, mà còn xảy ra nhiều lần liên tiếp.
Thậm chí hiện tại đối phương vẫn còn đứng trước mặt Trần thiếu gia, nói đây chính là sức mạnh.
Giờ khắc này, đám công tử kia đều phẫn nộ.
Bọn họ không dám ra tay với Chu Dương và Ngưu Xuyên nhưng tốt xấu gì cũng là công tử thế gia hoành hành một phương, bây giờ bị người khác chất vấn như vậy, làm sao có thể nhẫn nhịn.
“Hỗn xược! Cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không? Đừng tưởng rằng bản thân có chút võ thuật thì có thể thiên hạ vô địch, trên thế giới này, người mạnh hơn cậu còn rất nhiều!”
“Đúng vậy, cũng không biết là tên nhà quê đến từ đâu, lại dám nói như vậy với Trần thiếu gia, phải biết rằng, chỉ cần một câu nói của cậu ấy mấy người sẽ không thể rời khỏi Trường Sa.
“Trần thiếu gia, đừng nói chuyện vô nghĩa với họ nữa, tôi đã gọi người đến rồi, hôm nay, ngay cả khi bọn họ giao những người đẹp này ra thì cũng phải quỳ xuông dập đầu nhận sai.”
“Hừ, Trần thiếu gia và Giang thiếu gia là huynh đệ, nếu chuyện này truyền đến tai Giang thiếu gia, sợ rằng cậu sớm đã không tồn tại trên thế giới này rồi.”
......
Đám anh em công tử liên tục cười nhếch mép, ánh mắt nhìn Chu Dương giống như đang nhìn con mồi.s
“Anh Dương, làm sao đây?”
Tô Hiểu Manh nghe thấy bọn họ nói như vậy, tự nhiên có chút hoang mang rối loạn.
Mặc dù cô rất tin tưởng vào Chu Dương, nhưng đối phương nói ra những lời như vậy, khẳng định là có sứ mạnh làm điều đó.
Hơn nữa, buổi biểu diễn lần này của nhóm Rocket Girls, Trần gia là đơn vị tổ chức chính.
Vì vậy Tô Hiểu Manh hiểu rõ thế lực cùng sức mạnh của Trần gia tại Trường Sa.
Mà bây giờ bên cạnh Chu Dương chỉ có Ngưu Xuyên, còn có Tạ Linh Ngọc, Thẩm Bích Quân, Trần Hân, cho dù có thêm ba người bọn họ, cũng không có biện pháp phản kháng lại đối phương.
“Manh Manh, yên tâm, anh Dương nhất định có cách.”
“Đúng vậy, cậu đã nhìn thấy anh Dương hoảng loạn lần nào chưa? Mình vẫn rất mong chờ chứng kiến cảnh anh Dương dốc sức giáo huấn bọn họ, đám người này vậy mà dám có chủ ý xấu với chúng ta.”
Triệu Uyển Dung và Trương Điềm Điềm khẽ cười nói, không hề sợ hãi đối phương mà chỉ nhìn về phía Chu Dương.
Bởi vì, trước đây khi còn ở Đông Hải , ấn tượng Chu Dương để lại trong họ, thực sự quá sâu sắc, gần như là sự tồn tại của siêu năng lực.
“Yên tâm, Chu Dương ở đây, sẽ không để mấy người xảy ra chuyện đâu.”
Thẩm Bích Quân cũng an ủi Tô Hiểu Manh.
Sau đó ánh mắt của cô liền rơi trên người Chu Dương.
Thực ra cô cũng muốn biết Chu Dương sẽ giải quyết tình huống này như thế nào.
Chung quy, bọn họ sau khi đến Tương tây cũng không đi chung với đám người kia.
“Giang thiếu gia?”
Chu Dương nghe thấy lời đối phương nói, thì thầm một tiếng, hình như nhớ tới điều gì.
“Giang thiếu gia trong miệng các người không phải là Giang Bắc chứ?”
Chu Dương ngẩng đầu nhìn hướng đối phương, cười nói.
“Ơ, xem ra tiểu tử cậu cũng biết đại danh của Giang thiếu gia à, không sai, đúng là Giang Bắc.”
“Sao vậy? Bây giờ sợ rồi sao? Nếu hiện tại cậu quỳ xuống nhận sai, chúng tôi có thể cân nhắc đến việc xin tha thứ cho cậu trước mặt Giang thiếu gia.”
“Haha, tiểu tử, sợ rằng không vẫn chưa biết đến sức mạnh của Giang thiếu gia?”
Mọi người vừa nghe thấy Chu Dương quen biết Giang Bắc, lập tức cười khẩy, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng tự hào.
Dù sao đối với họ chỉ cần một cái tên Giang Bắc là có thể làm đối phương lo sợ.
“Haha, tôi biết, cũng đã từng gặp qua một người tên là Giang Bắc, chỉ là, e rằng khiến các người thất vọng rồi.”
Chu Dương lắc đầu, cười nhẹ nói, trong lòng cảm thấy nhàm chán vô vị.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Cái gọi là anh em công tử này, quả nhiên vẫn có tính chất tụ họp theo nhóm.
Dạng người nào thì sẽ chơi với dạng người ấy.
Bọn người Giang Bắc kia phẩm hạnh không đứng đắn, mở miệng là khiến người ta cảm thấy chán ghét, còn vô cùng ngang ngược hống hách.
Những người trước mắt cũng giống như vậy.
“Anh có ý gì?”
Trần thiếu gia sắc mặt lạnh băng, nhìn chằm chằm Chu Dương lạnh giọng nói.
Hắn ta vẫn luôn theo sau Giang Bắc, còn là anh họ của Giang Bắc.
Vì vấn đề thực lực của hai gia tộc, Trần thiếu gia ngoài mặt rất tôn trọng Giang Bắc, bất kỳ chuyện gì cũng nghe lời hắn.
“Không có ý gì, chỉ là Giang Bắc trong miệng các người, sợ rằng không đến được rồi, tôi có gặp anh ta ở cửa trước buổi biểu diễn, không cẩn thận đã phế bỏ anh ta rồi.”
Chu Dương buông một câu nhẹ nhàng, nói xong khẽ cười.
Nhưng câu nói này lại khiến cho tất cả mọi người sững sốt.
“Haha, đúng là nói khoác không biết ngượng mồm! Phế bỏ Giang thiếu gia? Xem ra anh quả thật không cần cái miệng này nữa rồi!”
“Chuyện cười, anh có thể phế bỏ Giang thiếu gia ư, phải biết rằng, bên cạnh Giang thiếu gia có không ít vệ sĩ đi theo, thậm chí Tăng Củng cũng ở đó, chỉ dựa vào mình anh sao?”
“Nếu anh chỉ có tài khoe khoang miệng lưỡi lợi hại, e rằng hôm nay anh không thể bước ra khỏi đây”
Trần thiếu gia lạnh lùng đáp, đám người theo sau chỉnh tề bước lên phía trước một bước, có ý muốn bao vây mấy người Chu Dương lại.
“Trần thiếu gia......”
Đúng tại lúc này, trong đám đông truyển tới một giọng nói có phần run rẩy.
“Chuyện gì?”
Trần thiếu gia lập tức nhìn lại, liền thấy một vị công tử trong tay đang cầm điện thoại không ngừng run rẩy, thậm chí sắc mặt cũng trắng bệch.
“Lời anh ta nói hình như là sự thật.”
Hắn ta run bần bật nói xong một câu, ánh mắt nhìn hướng Chu Dương lập tức biến thành sợ hãi
“Sao?”
Lúc này, không chỉ là Trần thiếu gia, những công tử khác cũng rất bất mãn.
Đám người này đang tạo áp lực chèn ép Chu Dương, sao lại có người nói ra những lời này.
“Vừa rồi tôi muốn tìm người đến xử lý họ nên tôi gọi điện qua đó, đối phương lại nói Giang thiếu gia bị một đám người đánh cho tàn phế rồi, Giang gia bây giờ đang lục soát toàn thành phố tìm người.”
Người đó nói xong, trực tiếp đưa điện thoại cho Trần thiếu gia.
Trần thiếu gia nhận điện thoại, trầm mặc nghe đối phương nói.
Chẳng mấy chốc sắc mặt hắn ta liền thay đổi, trở nên nhợt nhạt.
“Anh thật sự dám đánh Giang thiếu gia thành tàn phế!”
Trần thiếu gia đứng dậy, lạnh lùng rống lên.
Vừa lúc nãy đối phương nói, Giang Bắc bị tàn phế rồi, Giang gia hiện đang tìm kiếm kẻ đã làm ra chuyện này
Ầm!
Lúc này tất cả đám anh em của hắn đều cảm thấy bên tai có tiếng vù vù, thực sự không dám tin vào những lời Trần thiếu gia vừa nói.
Giang thiếu gia, thật sự đã bị đánh đến tàn phế!
Soạt!
Trong giây lát, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người Chu Dương.
Vừa rồi lời Chu Dương nói, anh không cẩn thận đã đánh Giang Bắc tàn phế.
Đây không phải là nói dối mà là thật!
Nhưng sao anh lại dám?
Không lẽ anh không sợ Giang gia báo thù sao?