Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 329: Lời căn dặn của ông Quý
“Ha ha, anh Lưu, xin mời vào”, Từ Trường Phong vừa nhiệt tình chào hỏi, tiếp đón ông già, vừa chủ động giới thiệu Viêm Long: “Ông em Viêm Long, đây là Lưu Hùng ở bên Cảng Thành, anh Lưu là một nhân vật lớn thân cận của ông Quý”.
“Anh Lưu”, Viêm Long khách khí chào hỏi, sắc mặt gã ta nghi ngờ hỏi: “Ông Quý á? Là người đấy ở Cảng Thành sao?”
“Đúng thế ông em Viêm Long ạ, chính là ông Quý của Cảng Thành, Quý Bán Thành!”, Từ Trường Phong nghiêm mặt trả lời: “Tên oắt con Vu Tắc Thành không biết sống chết dám đắc tội với ông Quý, lần này chính ông Quý ủng hộ anh hết mình đấy!”.
“Hoá ra là thế”, Viêm Long nghiêm túc gật đầu, thở phào một hơi: “Có ông Quý chống lưng ủng hộ, đối phó với một mình tên Vu Tắc Thành là chuyện dễ như trở bàn tay!”.
Viêm Long cũng coi như nghĩ thông suốt rồi, làm gì có chuyện Từ Trường Phong tự dưng chủ động đi gây chuyện với Vu Tắc Thành chứ, tìm mọi cách khiêu chiến, hoá ra là phía sau có ông lớn cấp cao là Quý Trọng Sơn ủng hộ.
Phải biết rằng, Quý Trọng Sơn thân là một người làm ăn kinh doanh trong huyền thoại, không chỉ là người giàu có đứng đầu Cảng Thành mà ở trong số con dân Long Quốc ở nước ngoài , ông Quý cũng có địa vị tương đối cao, được mệnh danh là người giàunhất.
Người giàu nứt đố đổ vách này đã có cơ nghiệp mười mấy năm kinh doanh ở Cảng Thành, thế lực phức tạp, gần như là vua ở Cảng Thành, danh xứng với thực.
Nhất là khi Quý Trọng Sơn là người nắm giữ quyền lực tối cao, ở thủ đô ông cũng có mạng lưới quan hệ khổng lồ, nhân lực cũng như thế lực vô cùng lớn mạnh.
Là một trong những có quyền hành ở nhà họ Từ như Từ Trường Phong, khi gặp mặt Quý Trọng Sơn cũng phải thấp hơn một bậc theo vai vế, thực lực ở mọi phương diện đều không chọi lại được, Quý Trọng Sơn kia có thể nói chuyện trực tiếp với chủ nhà của những thế gia hàng đầu ở Long Quốc.
“Anh Viêm Long khách khí quá rồi, tôi ở Cảng Thành đã nghe danh anh từ lâu!”, Lưu Hùng khiêm nhường nói, ông ta kính Viêm Long một ly.
Viêm Long vẫn tươi cười, hiển nhiên gã ta rất vừa lòng, uống một hơi cạn ly rượu.
“Không biết ông Quý còn có gì cần phân phó không?”, Viêm Long nghiêm mặt hỏi.
Lưu Hùng cười, nói: “Ông Quý chỉ cần hai người ép Tề Ẩn phải ra mặt thôi. Đương nhiên, ông Quý bên kia sẽ cho không ít lợi ích”.
“Anh Lưu, cụ thể phải làm thế nào xin anh cứ nói”, Từ Trường Phong nghiêm nghị hỏi, biểu hiện vô cùng tích cực.
Đừng nói là Quý Trọng Sơn từ trước đến nay rất hào phóng sẽ cho hai người họ thật nhiều lợi ích.
Cho dù không có lợi, chỉ cần nhắm vào Vu Tắc Thành, bắt hắn phải rời súng khỏi Từ Thanh Tùng, con trai ông ta, rồi vả vào mặt một cái, có được cơ hội như ngày hôm nay không nghi ngờ gì chính là được Quý Trọng Sơn giúp đỡ, cùng chống lại Vu Tắc Thành.
Càng huống hồ, lần này có thể bám víu lấy sợi dây Quý Trọng Sơn này, có giao tình với một nhân vật lớn như ông Quý, con đường tương lai về sau sẽ rộng mở rồi.
Phải biết rằng, trong nội bộ nhà họ Từ, trong đời thứ hai của gia tộc vị trí của Từ Trường Phong là ở thứ năm, sáu, muốn có được quyền điều hành ở nhà họ Từ vô cùng khó.
Giả dụ nếu ông ta và Quý Trọng Sơn có mối quan hệ sâu đậm, vậy thì có được sự giúp đỡ lớn mạnh này từ bên ngoài, địa vị của ông ta ở nhà họ Từ trong tương lai đương nhiên cũng sẽ phất lên như thuyền gặp nước.
“Công việc cụ thể sao, ha ha, có lẽ cũng hơi phức tạp đấy, tuy nhiên với thế lực của ông em Viêm Long ở thủ đô thì vẫn xử lý được…”, Lưu Hùng thần bí nói.
Cứ như vậy, ba người bọn họ xì xà xì xầm, cẩn thận bàn bạc kế hoạch làm thế nào để ép Tề Ẩn…
……
Ngày hôm sau.
Lâm Ẩn để Hades lái xe tới bến sông Đế.
Sông Đế danh xứng với thực, nước chảy cuồn cuộn, sóng sau xô sóng trước xa vạn dặm, trông khí thế đầy mạnh mẽ, hùng hồn, như muốn thâu tóm toàn non sông nước này, thực không hổ danh là sông Đế!
Trên tầng cao nhất của toà nhà công xưởng gần bến sông Đế, Lâm Ẩn chống tay trên lan can, ánh mắt anh sâu hun hút, phía dưới là dòng sông đang chảy cuồn cuộn.
Đứng bên cạnh anh là Hades và Đường Hôi.
“Bố trí ổn thoả rồi chứ?”, Lâm Ẩn nhàn nhạt mở miệng.
Đường Hôi cung kính trả lời: “Anh Lâm, tôi đã bố trí toàn bộ theo những gì anh dặn dò. Chỉ cần anh ra lệnh, chậu vàng bạc châu báu này của nhà họ Từ sẽ hoá thành tro bụi”.
Lâm Ẩn hơi gật đầu: “Xử lý tốt đấy”.
Có thể sắp xếp một công trình lớn thế này trong một đêm, có thể thấy Đường Hôi thân là ông trùm thế giới ngầm ở thủ đô vẫn còn chút bản lĩnh, cũng chẳng phải thứ chỉ biết ăn cơm uống rượu.
Lâm Ẩn đưa tầm mắt ra xa, lúc này bến sông Đế vô cùng yên tĩnh, nhàn hạ, dường như mấy hôm nay đang ở mùa ít khách nên không phải vận chuyển hàng hoá, chỉ còn một số ít công nhân đang lái xe cẩu để chuyển thùng hàng hoá.
Mà trong phạm vi mười mét, trên bến đỗ sông Đế từng chiếc tàu chở hàng hạng lớn được sơn màu trắng bạc, chúng được chất lên rất nhiều thùng hàng bị đóng kín, cũng phải có hơn trăm chiếc tàu, mã tàu ghi bên trên đều bắt đầu bằng chứ “X” để đánh dấu đây chính là tàu chở hàng cùa nhà họ Từ.
“Anh Lâm, toàn bộ những hàng hoá này đều được chia làm hai loại, một là khoáng thạch quý hiếm với vàng bạc châu báu, nhà họ Từ định xuất khẩu sang bên nước ngoài, còn một loại nữa là các mặt hàng xa xỉ, cao cấp được nhập khẩu từ nước ngoài về”, Đường Hôi nghiêm nghị nói: “Hôm nay những người ở trên tàu trước khi đi làm đều đã được người của tôi phái đi chuốc say rồi”.
Lâm Ẩn hơi dật đầu, anh muốn phản đòn lại nhà họ Từ, sẽ không làm liên luỵ đến những người vô tội.
Đường Hôi làm việc tương đối chặt chẽ, cẩn thận, không hổ danh là người cùng với Vu Tư Thành tay trắng lập nghiệp, lăn lộn từ tầng bậc thấp kém nhất.
“Cho nổ đi”, Lâm Ẩn nhẹ giọng nói.
“Vâng”, Đường Hôi nghiêm túc gật đầu, gã lấy điện thoại gọi vào một số.
“Mười giây sau sẽ nổ ạ”, Đường Hôi vô cùng nghiêm túc mà chấp hành mệnh lệnh.
Lâm Ẩn quay người, anh không ngắm nhìn phong cảnh bến sông Đế nữa.
Đường Hôi và Hades cúi đầu, xoay người đi hai bên Lâm Ẩn.
Đùng, đùng, đùng!
Vào thời khắc Lâm Ẩn quay người, sông Đế bỗng vang lên tiếng nổ ầm trời, khói lửa mịt mù bốc thẳng lên, che kín không trung, cảnh tượng đầy vẻ tráng lệ, đẹp đẽ!
Từng tàu chở hàng khổng lồ nổ ầm, boong tàu vỡ thành mảnh vụng trôi dạt trên sông Đế.
Sau khi lượng lớn thùng hàng trên tàu bị nổ tanh bành, toàn bộ vàng bạc châu báu cũng rơi hết xuống lòng sông Đế, toả ra ánh sáng sặc sỡ màu sắc, ánh sáng ấy khiến người khác phải ngạc nhiên không thôi, dường như dưới đáy sông là cả một kho tàng kho báu được cất giấu bấy lâu….
Vụ nổ này đã thổi bay hơn mấy chục tỷ tiền mặt và hàng hoá, hơn nữa còn gián tiếp ảnh hưởng sản nghiệp nhà họ Từ, gây tổn thất lên tới hơn trăm triệu, cho dù nhà họ Từ là thương nghiệp lớn mạnh ở Long Quốc, tổn thất này cũng quá lớn, đau đớn như cắt da cắt thịt.
Cảnh này ở sông Đế đã bị người qua đường chụp ảnh lại, trở thành những bức ảnh truyền kì mang đẳng cấp thế giới, chúng được phát đầy trên mạng, gây ra cơn trấn động toàn Long Quốc, khiến mọi người đều xôn xao đoán xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Những người khá có địa vị ở đây đều biết đây là gia nghiệp của Từ thị ở thủ đô, là một chậu châu báu tài nguyên dồi dào của nhà họ Từ! Thế mà bị người khác cho nổ rồi? Là người bí ẩn đến từ phương nào có lá gan lớn đến thế?
Bây giờ, thủ đô này không phải đã phá vỡ bầu trời rồi sao? Sau này chỉ sợ nhà họ Từ sẽ khuấy động một cơn mây mưa bão táp ở thủ đô!
Mà Lâm Ẩn lại không thèm nhìn, anh nhàn nhã, thong thả rời đi…
———————-
“Anh Lưu”, Viêm Long khách khí chào hỏi, sắc mặt gã ta nghi ngờ hỏi: “Ông Quý á? Là người đấy ở Cảng Thành sao?”
“Đúng thế ông em Viêm Long ạ, chính là ông Quý của Cảng Thành, Quý Bán Thành!”, Từ Trường Phong nghiêm mặt trả lời: “Tên oắt con Vu Tắc Thành không biết sống chết dám đắc tội với ông Quý, lần này chính ông Quý ủng hộ anh hết mình đấy!”.
“Hoá ra là thế”, Viêm Long nghiêm túc gật đầu, thở phào một hơi: “Có ông Quý chống lưng ủng hộ, đối phó với một mình tên Vu Tắc Thành là chuyện dễ như trở bàn tay!”.
Viêm Long cũng coi như nghĩ thông suốt rồi, làm gì có chuyện Từ Trường Phong tự dưng chủ động đi gây chuyện với Vu Tắc Thành chứ, tìm mọi cách khiêu chiến, hoá ra là phía sau có ông lớn cấp cao là Quý Trọng Sơn ủng hộ.
Phải biết rằng, Quý Trọng Sơn thân là một người làm ăn kinh doanh trong huyền thoại, không chỉ là người giàu có đứng đầu Cảng Thành mà ở trong số con dân Long Quốc ở nước ngoài , ông Quý cũng có địa vị tương đối cao, được mệnh danh là người giàunhất.
Người giàu nứt đố đổ vách này đã có cơ nghiệp mười mấy năm kinh doanh ở Cảng Thành, thế lực phức tạp, gần như là vua ở Cảng Thành, danh xứng với thực.
Nhất là khi Quý Trọng Sơn là người nắm giữ quyền lực tối cao, ở thủ đô ông cũng có mạng lưới quan hệ khổng lồ, nhân lực cũng như thế lực vô cùng lớn mạnh.
Là một trong những có quyền hành ở nhà họ Từ như Từ Trường Phong, khi gặp mặt Quý Trọng Sơn cũng phải thấp hơn một bậc theo vai vế, thực lực ở mọi phương diện đều không chọi lại được, Quý Trọng Sơn kia có thể nói chuyện trực tiếp với chủ nhà của những thế gia hàng đầu ở Long Quốc.
“Anh Viêm Long khách khí quá rồi, tôi ở Cảng Thành đã nghe danh anh từ lâu!”, Lưu Hùng khiêm nhường nói, ông ta kính Viêm Long một ly.
Viêm Long vẫn tươi cười, hiển nhiên gã ta rất vừa lòng, uống một hơi cạn ly rượu.
“Không biết ông Quý còn có gì cần phân phó không?”, Viêm Long nghiêm mặt hỏi.
Lưu Hùng cười, nói: “Ông Quý chỉ cần hai người ép Tề Ẩn phải ra mặt thôi. Đương nhiên, ông Quý bên kia sẽ cho không ít lợi ích”.
“Anh Lưu, cụ thể phải làm thế nào xin anh cứ nói”, Từ Trường Phong nghiêm nghị hỏi, biểu hiện vô cùng tích cực.
Đừng nói là Quý Trọng Sơn từ trước đến nay rất hào phóng sẽ cho hai người họ thật nhiều lợi ích.
Cho dù không có lợi, chỉ cần nhắm vào Vu Tắc Thành, bắt hắn phải rời súng khỏi Từ Thanh Tùng, con trai ông ta, rồi vả vào mặt một cái, có được cơ hội như ngày hôm nay không nghi ngờ gì chính là được Quý Trọng Sơn giúp đỡ, cùng chống lại Vu Tắc Thành.
Càng huống hồ, lần này có thể bám víu lấy sợi dây Quý Trọng Sơn này, có giao tình với một nhân vật lớn như ông Quý, con đường tương lai về sau sẽ rộng mở rồi.
Phải biết rằng, trong nội bộ nhà họ Từ, trong đời thứ hai của gia tộc vị trí của Từ Trường Phong là ở thứ năm, sáu, muốn có được quyền điều hành ở nhà họ Từ vô cùng khó.
Giả dụ nếu ông ta và Quý Trọng Sơn có mối quan hệ sâu đậm, vậy thì có được sự giúp đỡ lớn mạnh này từ bên ngoài, địa vị của ông ta ở nhà họ Từ trong tương lai đương nhiên cũng sẽ phất lên như thuyền gặp nước.
“Công việc cụ thể sao, ha ha, có lẽ cũng hơi phức tạp đấy, tuy nhiên với thế lực của ông em Viêm Long ở thủ đô thì vẫn xử lý được…”, Lưu Hùng thần bí nói.
Cứ như vậy, ba người bọn họ xì xà xì xầm, cẩn thận bàn bạc kế hoạch làm thế nào để ép Tề Ẩn…
……
Ngày hôm sau.
Lâm Ẩn để Hades lái xe tới bến sông Đế.
Sông Đế danh xứng với thực, nước chảy cuồn cuộn, sóng sau xô sóng trước xa vạn dặm, trông khí thế đầy mạnh mẽ, hùng hồn, như muốn thâu tóm toàn non sông nước này, thực không hổ danh là sông Đế!
Trên tầng cao nhất của toà nhà công xưởng gần bến sông Đế, Lâm Ẩn chống tay trên lan can, ánh mắt anh sâu hun hút, phía dưới là dòng sông đang chảy cuồn cuộn.
Đứng bên cạnh anh là Hades và Đường Hôi.
“Bố trí ổn thoả rồi chứ?”, Lâm Ẩn nhàn nhạt mở miệng.
Đường Hôi cung kính trả lời: “Anh Lâm, tôi đã bố trí toàn bộ theo những gì anh dặn dò. Chỉ cần anh ra lệnh, chậu vàng bạc châu báu này của nhà họ Từ sẽ hoá thành tro bụi”.
Lâm Ẩn hơi gật đầu: “Xử lý tốt đấy”.
Có thể sắp xếp một công trình lớn thế này trong một đêm, có thể thấy Đường Hôi thân là ông trùm thế giới ngầm ở thủ đô vẫn còn chút bản lĩnh, cũng chẳng phải thứ chỉ biết ăn cơm uống rượu.
Lâm Ẩn đưa tầm mắt ra xa, lúc này bến sông Đế vô cùng yên tĩnh, nhàn hạ, dường như mấy hôm nay đang ở mùa ít khách nên không phải vận chuyển hàng hoá, chỉ còn một số ít công nhân đang lái xe cẩu để chuyển thùng hàng hoá.
Mà trong phạm vi mười mét, trên bến đỗ sông Đế từng chiếc tàu chở hàng hạng lớn được sơn màu trắng bạc, chúng được chất lên rất nhiều thùng hàng bị đóng kín, cũng phải có hơn trăm chiếc tàu, mã tàu ghi bên trên đều bắt đầu bằng chứ “X” để đánh dấu đây chính là tàu chở hàng cùa nhà họ Từ.
“Anh Lâm, toàn bộ những hàng hoá này đều được chia làm hai loại, một là khoáng thạch quý hiếm với vàng bạc châu báu, nhà họ Từ định xuất khẩu sang bên nước ngoài, còn một loại nữa là các mặt hàng xa xỉ, cao cấp được nhập khẩu từ nước ngoài về”, Đường Hôi nghiêm nghị nói: “Hôm nay những người ở trên tàu trước khi đi làm đều đã được người của tôi phái đi chuốc say rồi”.
Lâm Ẩn hơi dật đầu, anh muốn phản đòn lại nhà họ Từ, sẽ không làm liên luỵ đến những người vô tội.
Đường Hôi làm việc tương đối chặt chẽ, cẩn thận, không hổ danh là người cùng với Vu Tư Thành tay trắng lập nghiệp, lăn lộn từ tầng bậc thấp kém nhất.
“Cho nổ đi”, Lâm Ẩn nhẹ giọng nói.
“Vâng”, Đường Hôi nghiêm túc gật đầu, gã lấy điện thoại gọi vào một số.
“Mười giây sau sẽ nổ ạ”, Đường Hôi vô cùng nghiêm túc mà chấp hành mệnh lệnh.
Lâm Ẩn quay người, anh không ngắm nhìn phong cảnh bến sông Đế nữa.
Đường Hôi và Hades cúi đầu, xoay người đi hai bên Lâm Ẩn.
Đùng, đùng, đùng!
Vào thời khắc Lâm Ẩn quay người, sông Đế bỗng vang lên tiếng nổ ầm trời, khói lửa mịt mù bốc thẳng lên, che kín không trung, cảnh tượng đầy vẻ tráng lệ, đẹp đẽ!
Từng tàu chở hàng khổng lồ nổ ầm, boong tàu vỡ thành mảnh vụng trôi dạt trên sông Đế.
Sau khi lượng lớn thùng hàng trên tàu bị nổ tanh bành, toàn bộ vàng bạc châu báu cũng rơi hết xuống lòng sông Đế, toả ra ánh sáng sặc sỡ màu sắc, ánh sáng ấy khiến người khác phải ngạc nhiên không thôi, dường như dưới đáy sông là cả một kho tàng kho báu được cất giấu bấy lâu….
Vụ nổ này đã thổi bay hơn mấy chục tỷ tiền mặt và hàng hoá, hơn nữa còn gián tiếp ảnh hưởng sản nghiệp nhà họ Từ, gây tổn thất lên tới hơn trăm triệu, cho dù nhà họ Từ là thương nghiệp lớn mạnh ở Long Quốc, tổn thất này cũng quá lớn, đau đớn như cắt da cắt thịt.
Cảnh này ở sông Đế đã bị người qua đường chụp ảnh lại, trở thành những bức ảnh truyền kì mang đẳng cấp thế giới, chúng được phát đầy trên mạng, gây ra cơn trấn động toàn Long Quốc, khiến mọi người đều xôn xao đoán xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Những người khá có địa vị ở đây đều biết đây là gia nghiệp của Từ thị ở thủ đô, là một chậu châu báu tài nguyên dồi dào của nhà họ Từ! Thế mà bị người khác cho nổ rồi? Là người bí ẩn đến từ phương nào có lá gan lớn đến thế?
Bây giờ, thủ đô này không phải đã phá vỡ bầu trời rồi sao? Sau này chỉ sợ nhà họ Từ sẽ khuấy động một cơn mây mưa bão táp ở thủ đô!
Mà Lâm Ẩn lại không thèm nhìn, anh nhàn nhã, thong thả rời đi…
———————-