Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1319: Ẩn Nhất
“Oanh!”
Lúc này, một ngón tay chợt xuất hiện trên bầu trời, ngón tay mang màu vàng kim, đè sụp thiên địa rơi xuống như sao băng, nhanh chóng di chuyển về phía Lâm Thiên Lạc.
Cảnh tượng này vô cùng kinh khủng, người ra tay rất mạnh, một ngón tay cũng có thể đè nát mặt trăng, ngón tay lớn màu vàng này như cây cột chống trời.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, biết khi nãy biểu hiện của Lâm Thiên Lạc quá chói mắt, đối phương có cao thủ trên Thần Vương ra tay, muốn tiêu diệt thiên tài bên này.
Ngón tay kia rất lớn, núi non trùng điệp cũng trở nên nhỏ bé trước ngón tay đó.
“Ngươi dám!”
Một cao thủ cưỡi trên thiên lang vạn trượng bên phía thiên vực Tiểu Đông ra tay, ông ấy cầm một thanh trường giản màu vàng, đâm về phía ngón tay to kia.
Trường giản màu vàng nhanh chóng phóng to, sau đó, tiếng sấm đại đạo vang lên, phù văn bảo quang xông lên trời.
“Ầm!”
Trong thiên địa lóe lên ánh sáng hừng hực, ngón tay màu vàng đổi thành một bàn tay, hùng hổ đánh xuống, tất cả mọi người đều không thể nhìn thẳng, thật sự quá chói mắt.
“Keng!”
Một âm thanh lớn vang lên, trường giản màu vàng đánh trúng bầu trời, va vào cự chưởng màu vàng kia, vòm trời bị xé rách, trong ánh mắt ngạc nhiên của rất nhiều người, vô số ngôi sao bên ngoài trận pháp vỡ tan!
“Các ngươi có biết bao nhiêu đại giáo ra tay với thiên vực Tiểu Đông chúng ta, bây giờ còn muốn ỷ lớn hiếp nhỏ? Một cao thủ đỉnh cao Hư Đạo cảnh lại đi đánh lén một tiểu bối?”
Người đàn ông cưỡi thiên lang lạnh lùng nói.
Lúc khai chiến, dù hai bên không nói rõ, đều rất ăn ý không có cao thủ Hư Đạo cảnh xuất thủ, nếu không cao thủ Hư Đạo cảnh ra tay với tu sĩ dưới Hư Đạo cảnh, mấy triệu tu sĩ cũng không đủ để bọn họ giết.
Bây giờ nhân vật lớn ngoại vực ra tay muốn giết chết Lâm Thiên Lạc, rõ ràng là ra nếu Lâm Thiên Lạc trưởng thành, e rằng sau này sẽ là một uy hiếp lớn.
“Đây cũng không phải chiến tranh giữa người bình thường, chú trọng binh đánh binh, tướng đấu tướng, chúng ta đều là tu sĩ, chú trọng thế làm gì”, trên trời xuất hiện một bóng người, xung quanh có ánh sáng màu vàng bao phủ.
Đây là một cao thủ đỉnh cao Hư Đạo cảnh, tồn tại giáo tổ một phương.
“Vụt!”
Bên phía thiên vực Tiểu Đông đáp lại bằng ba mũi tên, ba mũi tên mang theo thần mang đáng sợ liên tục bay về phía ba tu sĩ ngoại vực.
“Không!”
“A!”
Một con chiến thủ đỉnh cao Thần Vương cảnh và hai thiên tài ngoại vực phát ra tiếng kêu thảm thiết, hoàn toàn không kịp né tránh, lập tức nổ tung, bị mũi tên xẹt qua cổ, xương cố cũng chẳng còn.
Bọn họ đều là cao thủ có tiềm lực, nhưng lại bị tiêu diệt trong nhát mắt.
Rất rõ ràng là cao thủ bên phía thiên vực Tiểu Đông ra tay, bọn họ không sợ, dù là khai chiến toàn diện cũng không sợ.
Sinh linh ngoại vực đều thay đổi sắc mặt, dù là mấy Hư Đạo cảnh đang trốn trong bóng tối cũng thế, thần tiễn thủ trong bóng tối kia có thực lực quá mạnh mẽ, dù là Hư Đạo cảnh như bọn họ sơ suất một chút cũng có thể bị mũi tên kia giết chết, không thể tránh né.
Ầm!
Nhưng cao thủ hàng đầu của ngoại vực cũng không chịu thua, vẫn mạnh mẽ như cũ, mấy bóng người liên tục xuất hiện, còn có một mũi tên thanh đồng bắn về phía Lâm Thiên Lạc.
Keng!
Thần tiễn thủ bên phía thiên vực Tiểu Đông lại ra tay một lần nữa, bắn mũi tên thanh đồng kia thành phấn vụn.
“Nếu các ngươi cố ý làm thế, vậy thì khai chiến đi!”
Thần tiễn thủ hét to, mấy bóng người xuất hiện, nghênh chiến với mấy cao thủ Hư Đạoc ảnh bên kia.
Tinh hải lập tức rạn nứt.
Đủ loại pháp tắc xuất hiện, ánh sáng đan xen nở rộ trong thiên địa!
Năng lượng đó thật sự quá kinh khủng!
Giết!
Bên phía thiên vực Tiểu Đông chiến ý dâng cao, xông về phía tu sĩ ngoại vực.
Bọn họ là muốn bảo vệ quê hương, còn rất nhiều tu sĩ ngoại vực đến nay vẫn không biết vì sao phải ra tay với thiên vực Tiểu Đông, rất nhiều tu sĩ ngoại vực còn có bạn tốt ở thiên vực Tiểu Đông, nhưng bây giờ lại trở thành kẻ thù sống chết.
“Giết!”
Phía ngoại vực có nhân vật lớn lên tiếng.
Ngay cả cao thủ ngoại vực cũng sợ hãi rồi, người vừa lên tiếng chính là một lão tổ sống mấy trăm nghìn năm của ngoại vực, dù là ở ngoại vực bọn họ cũng coi là nhân vật đứng đầu, bây giờ lão ta lên tiếng, đã chứng minh sắp quyết chiến rồi.
Kế hoạch của bọn họ là đợi sau khi kêu gọi được mấy Ẩn Nhất cảnh của thiên vực Tiểu Đông rồi mới khai chiến, như vậy thương vong bên phía bọn họ sẽ giảm đi rất nhiều, không ngờ hôm nay lại phải khai chiến toàn diện.
Lâm Thiên Lạc đứng trên chiến trường, trong lòng chợt có cảm giác hồi hộp.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, lập tức thấy một bóng người mơ hồ đứng ở đó, nhìn về phía mình.
Lâm Thiên Lạc chấn động, người này chắc chắn là cao thủ hàng đầu, ngay cả Quy gia gia mạnh nhất trong mắt cô cũng không phải đối thủ của người này.
“Cao thủ Ẩn Nhất cảnh1”
Lâm Thiên Lạc đưa ra phán đoán như vậy.
Quy gia của Long cung là đỉnh cao Hư Đạo cảnh, dù đối mặt với Quy gia, cô cũng không cảm thấy áp lực như vậy. Bóng người ở chân trời kia không thể lường được, không thể theo dõi, sâu thẳm khó dò.
Nơi đó tràn ngập khí hỗn độn, rất nồng đậm, hoàn toàn không nhìn thấy hình dáng của người kia, chỉ có một đôi mắt lúc khép mở lại phát ra ánh sáng chói chang như ánh mặt trời.
“Rút lui, nhường chiến trường lại”.
Một giọng nói chứa đầy tang thương vang lên từ bên thiên vực Tiểu Đông.
Vô số tu sĩ lần lượt lùi về sau, nhưng Lâm Thiên Lạc ngay cả di chuyển cũng không làm được, cô bị cao thủ hàng đầu theo dõi, cô không hiểu vì sao cao thủ như thế lại để mắt tới mình, cô cũng biết thiên phú của mình không tệ lắm, như vẫn thua kém những cao thủ kia rất nhiều, muốn trưởng thành cũng cần ít nhất mười vạn năm nữa.
“Đi đi, trở về hành tinh xanh”.
Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai cô, rất nhỏ, nhưng khi nghe thấy giọng nói kia, cô lập tức có thể di chuyển.
“Tiền bối, tại sao một tồn tại như thế lại để mắt đến tôi?”
Lâm Thiên Lạc không hiểu.
“Huyết mạch trên người ngươi không tầm thường, e rằng đã bị hắn chú ý tới”, giọng nói kia đáp lời.
“Tôi trở về, sẽ không liên lụy đến người nhà của mình chứ?”, Lâm Thiên Lạc vội hỏi.
“Không sao, nếu hắn dám ra tay, ta sẽ giết chết hắn!”
Một bóng người màu vàng xuất hiện bên cạnh Lâm Thiên Lạc, chính là đại bàng vàng đã dạy dỗ Lâm Ẩn, nhưng thân thể này chính là bản thể, tu vi sâu không lường được. Kỳ lạ là dường như người xung quanh lại không hề nhìn thấy bóng người này.
Lâm Thiên Lạc khiếp sợ, đây là lần đầu tiên cô gặp người mạnh như thế, thậm chí vị tiền bối này còn cho cô một loại ảo giác, như một mình ông ấy đã đủ càn quét rất nhiều cao thủ ngoại vực.
“Hắn không nhìn thấy ta, cháu lập tức đi đi, đợi hắn ra tay, ta sẽ tiêu diệt hắn!”, chim đại bàng nhẹ giọng nói.
Trong giọng nói mang theo sự kiên định và tự tin, cũng có một sức mạnh khiến người ta khiếp sợ, Lâm Thiên Lạc bình tĩnh lại, mặt không cảm xúc lùi về sau.
Cô đoán vị tiền bối này muốn dùng mình làm mồi dụ người kia đến gần, sau đó ra tay giết chết bằng một đòn.
Cao thủ cấp bậc này ra tay chắc chắn sẽ trời long đất lở, quỷ khóc thần sầu, một đòn đủ làm ngôi sao đảo lộn, bát hoang sụp đổ.
Cô vô cùng kích động, chẳng lẽ hôm nay sẽ được thấy một giáo tổ ngoại vực bỏ mình sao?
Lúc này, một ngón tay chợt xuất hiện trên bầu trời, ngón tay mang màu vàng kim, đè sụp thiên địa rơi xuống như sao băng, nhanh chóng di chuyển về phía Lâm Thiên Lạc.
Cảnh tượng này vô cùng kinh khủng, người ra tay rất mạnh, một ngón tay cũng có thể đè nát mặt trăng, ngón tay lớn màu vàng này như cây cột chống trời.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, biết khi nãy biểu hiện của Lâm Thiên Lạc quá chói mắt, đối phương có cao thủ trên Thần Vương ra tay, muốn tiêu diệt thiên tài bên này.
Ngón tay kia rất lớn, núi non trùng điệp cũng trở nên nhỏ bé trước ngón tay đó.
“Ngươi dám!”
Một cao thủ cưỡi trên thiên lang vạn trượng bên phía thiên vực Tiểu Đông ra tay, ông ấy cầm một thanh trường giản màu vàng, đâm về phía ngón tay to kia.
Trường giản màu vàng nhanh chóng phóng to, sau đó, tiếng sấm đại đạo vang lên, phù văn bảo quang xông lên trời.
“Ầm!”
Trong thiên địa lóe lên ánh sáng hừng hực, ngón tay màu vàng đổi thành một bàn tay, hùng hổ đánh xuống, tất cả mọi người đều không thể nhìn thẳng, thật sự quá chói mắt.
“Keng!”
Một âm thanh lớn vang lên, trường giản màu vàng đánh trúng bầu trời, va vào cự chưởng màu vàng kia, vòm trời bị xé rách, trong ánh mắt ngạc nhiên của rất nhiều người, vô số ngôi sao bên ngoài trận pháp vỡ tan!
“Các ngươi có biết bao nhiêu đại giáo ra tay với thiên vực Tiểu Đông chúng ta, bây giờ còn muốn ỷ lớn hiếp nhỏ? Một cao thủ đỉnh cao Hư Đạo cảnh lại đi đánh lén một tiểu bối?”
Người đàn ông cưỡi thiên lang lạnh lùng nói.
Lúc khai chiến, dù hai bên không nói rõ, đều rất ăn ý không có cao thủ Hư Đạo cảnh xuất thủ, nếu không cao thủ Hư Đạo cảnh ra tay với tu sĩ dưới Hư Đạo cảnh, mấy triệu tu sĩ cũng không đủ để bọn họ giết.
Bây giờ nhân vật lớn ngoại vực ra tay muốn giết chết Lâm Thiên Lạc, rõ ràng là ra nếu Lâm Thiên Lạc trưởng thành, e rằng sau này sẽ là một uy hiếp lớn.
“Đây cũng không phải chiến tranh giữa người bình thường, chú trọng binh đánh binh, tướng đấu tướng, chúng ta đều là tu sĩ, chú trọng thế làm gì”, trên trời xuất hiện một bóng người, xung quanh có ánh sáng màu vàng bao phủ.
Đây là một cao thủ đỉnh cao Hư Đạo cảnh, tồn tại giáo tổ một phương.
“Vụt!”
Bên phía thiên vực Tiểu Đông đáp lại bằng ba mũi tên, ba mũi tên mang theo thần mang đáng sợ liên tục bay về phía ba tu sĩ ngoại vực.
“Không!”
“A!”
Một con chiến thủ đỉnh cao Thần Vương cảnh và hai thiên tài ngoại vực phát ra tiếng kêu thảm thiết, hoàn toàn không kịp né tránh, lập tức nổ tung, bị mũi tên xẹt qua cổ, xương cố cũng chẳng còn.
Bọn họ đều là cao thủ có tiềm lực, nhưng lại bị tiêu diệt trong nhát mắt.
Rất rõ ràng là cao thủ bên phía thiên vực Tiểu Đông ra tay, bọn họ không sợ, dù là khai chiến toàn diện cũng không sợ.
Sinh linh ngoại vực đều thay đổi sắc mặt, dù là mấy Hư Đạo cảnh đang trốn trong bóng tối cũng thế, thần tiễn thủ trong bóng tối kia có thực lực quá mạnh mẽ, dù là Hư Đạo cảnh như bọn họ sơ suất một chút cũng có thể bị mũi tên kia giết chết, không thể tránh né.
Ầm!
Nhưng cao thủ hàng đầu của ngoại vực cũng không chịu thua, vẫn mạnh mẽ như cũ, mấy bóng người liên tục xuất hiện, còn có một mũi tên thanh đồng bắn về phía Lâm Thiên Lạc.
Keng!
Thần tiễn thủ bên phía thiên vực Tiểu Đông lại ra tay một lần nữa, bắn mũi tên thanh đồng kia thành phấn vụn.
“Nếu các ngươi cố ý làm thế, vậy thì khai chiến đi!”
Thần tiễn thủ hét to, mấy bóng người xuất hiện, nghênh chiến với mấy cao thủ Hư Đạoc ảnh bên kia.
Tinh hải lập tức rạn nứt.
Đủ loại pháp tắc xuất hiện, ánh sáng đan xen nở rộ trong thiên địa!
Năng lượng đó thật sự quá kinh khủng!
Giết!
Bên phía thiên vực Tiểu Đông chiến ý dâng cao, xông về phía tu sĩ ngoại vực.
Bọn họ là muốn bảo vệ quê hương, còn rất nhiều tu sĩ ngoại vực đến nay vẫn không biết vì sao phải ra tay với thiên vực Tiểu Đông, rất nhiều tu sĩ ngoại vực còn có bạn tốt ở thiên vực Tiểu Đông, nhưng bây giờ lại trở thành kẻ thù sống chết.
“Giết!”
Phía ngoại vực có nhân vật lớn lên tiếng.
Ngay cả cao thủ ngoại vực cũng sợ hãi rồi, người vừa lên tiếng chính là một lão tổ sống mấy trăm nghìn năm của ngoại vực, dù là ở ngoại vực bọn họ cũng coi là nhân vật đứng đầu, bây giờ lão ta lên tiếng, đã chứng minh sắp quyết chiến rồi.
Kế hoạch của bọn họ là đợi sau khi kêu gọi được mấy Ẩn Nhất cảnh của thiên vực Tiểu Đông rồi mới khai chiến, như vậy thương vong bên phía bọn họ sẽ giảm đi rất nhiều, không ngờ hôm nay lại phải khai chiến toàn diện.
Lâm Thiên Lạc đứng trên chiến trường, trong lòng chợt có cảm giác hồi hộp.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, lập tức thấy một bóng người mơ hồ đứng ở đó, nhìn về phía mình.
Lâm Thiên Lạc chấn động, người này chắc chắn là cao thủ hàng đầu, ngay cả Quy gia gia mạnh nhất trong mắt cô cũng không phải đối thủ của người này.
“Cao thủ Ẩn Nhất cảnh1”
Lâm Thiên Lạc đưa ra phán đoán như vậy.
Quy gia của Long cung là đỉnh cao Hư Đạo cảnh, dù đối mặt với Quy gia, cô cũng không cảm thấy áp lực như vậy. Bóng người ở chân trời kia không thể lường được, không thể theo dõi, sâu thẳm khó dò.
Nơi đó tràn ngập khí hỗn độn, rất nồng đậm, hoàn toàn không nhìn thấy hình dáng của người kia, chỉ có một đôi mắt lúc khép mở lại phát ra ánh sáng chói chang như ánh mặt trời.
“Rút lui, nhường chiến trường lại”.
Một giọng nói chứa đầy tang thương vang lên từ bên thiên vực Tiểu Đông.
Vô số tu sĩ lần lượt lùi về sau, nhưng Lâm Thiên Lạc ngay cả di chuyển cũng không làm được, cô bị cao thủ hàng đầu theo dõi, cô không hiểu vì sao cao thủ như thế lại để mắt tới mình, cô cũng biết thiên phú của mình không tệ lắm, như vẫn thua kém những cao thủ kia rất nhiều, muốn trưởng thành cũng cần ít nhất mười vạn năm nữa.
“Đi đi, trở về hành tinh xanh”.
Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai cô, rất nhỏ, nhưng khi nghe thấy giọng nói kia, cô lập tức có thể di chuyển.
“Tiền bối, tại sao một tồn tại như thế lại để mắt đến tôi?”
Lâm Thiên Lạc không hiểu.
“Huyết mạch trên người ngươi không tầm thường, e rằng đã bị hắn chú ý tới”, giọng nói kia đáp lời.
“Tôi trở về, sẽ không liên lụy đến người nhà của mình chứ?”, Lâm Thiên Lạc vội hỏi.
“Không sao, nếu hắn dám ra tay, ta sẽ giết chết hắn!”
Một bóng người màu vàng xuất hiện bên cạnh Lâm Thiên Lạc, chính là đại bàng vàng đã dạy dỗ Lâm Ẩn, nhưng thân thể này chính là bản thể, tu vi sâu không lường được. Kỳ lạ là dường như người xung quanh lại không hề nhìn thấy bóng người này.
Lâm Thiên Lạc khiếp sợ, đây là lần đầu tiên cô gặp người mạnh như thế, thậm chí vị tiền bối này còn cho cô một loại ảo giác, như một mình ông ấy đã đủ càn quét rất nhiều cao thủ ngoại vực.
“Hắn không nhìn thấy ta, cháu lập tức đi đi, đợi hắn ra tay, ta sẽ tiêu diệt hắn!”, chim đại bàng nhẹ giọng nói.
Trong giọng nói mang theo sự kiên định và tự tin, cũng có một sức mạnh khiến người ta khiếp sợ, Lâm Thiên Lạc bình tĩnh lại, mặt không cảm xúc lùi về sau.
Cô đoán vị tiền bối này muốn dùng mình làm mồi dụ người kia đến gần, sau đó ra tay giết chết bằng một đòn.
Cao thủ cấp bậc này ra tay chắc chắn sẽ trời long đất lở, quỷ khóc thần sầu, một đòn đủ làm ngôi sao đảo lộn, bát hoang sụp đổ.
Cô vô cùng kích động, chẳng lẽ hôm nay sẽ được thấy một giáo tổ ngoại vực bỏ mình sao?