Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1316: Bố trí của lão Nhân Hoàng
Có thể nói người có thể bước vào Hư Đạo cảnh không ai không phải người được chào đón, dù là đại giáo vô thượng cũng không dám đảm bảo thánh tử của thế hệ mình có thể bước vào Hư Đạo cảnh.
Cao thủ Hư Đạo cảnh cũng mấy đời mới có thể có một vị, một cao thủ Hư Đạo cảnh có thể bảo đảm cho một tông môn mười vạn năm không sa sút.
Mà bước vào cảnh giới Ẩn Nhất cảnh rồi mới có thể được gọi là “ngộ đạo”, lĩnh ngộ đại đạo. Về phần có hoàn toàn nắm được đại đạo hay không là do bản thân mình, đó là đạo tổ trong truyền thuyết mới có thể làm được.
Ngay cả Nhân Hoàng Chí Tôn bước vào tiên giới cũng không làm được.
Đến cảnh giới Chí Tôn, có thể nói thiên địa diệt ta bất diệt, nhất nguyệt mục nát ta không mục, ba nghìn thế giới sụp đổ ta vẫn còn. Trải qua vạn kiếp vẫn bất tử, nắm giữ vạn pháp trường sinh, đây mới là tự tại, tiêu dao, viên mãn chân chính!
Ở tinh hải vô tận, bước vào tiên giới trong truyền thuyết cũng đã là tồn tại chí cao vô thượng rồi.
‘Đáng tiếc suối Hỗn Độn chỉ có thể giúp mình bước vào Ẩn Nhất cảnh, bây giờ muốn bước vào Ẩn Nhất cảnh trung kỳ cũng phải tốn rất nhiều thời gian!’
Lâm Ẩn thầm nghĩ trong lòng.
Bây giờ anh đã có thể mơ hồ cảm nhận được đại bàng và người đưa đò đều có thực lực Ẩn Nhất cảnh, hơn nữa cảnh giới còn không thấp, bọn họ cũng không chắc có thể ngăn lại những người đó, chứ đừng nói là mình bây giờ.
Lâm Ẩn cảm thấy hơi không cam lòng, dù bây giờ anh có năng lực đưa người thân của mình rời khỏi thiên vực Tiểu Đông, nhưng anh thật sự nhẫn tâm đứng nhìn mấy trăm triệu sinh linh của thiên vực Tiểu Đông bị tiêu diệt toàn bộ sao?
Anh không làm được!
‘Đến khi xuất quan, mình sẽ đưa Thiên Lạc và Kỳ Mạt đến tinh vực khác, sau đó thì sống chết cùng với thiên vực Tiểu Đông!’
Lâm Ẩn thầm nghĩ, anh không thể trơ mắt nhìn người thân của mình chôn thân ở thiên vực Tiểu Đông, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn biết bao nhiêu sinh linh của thiên vực Tiểu Đông gặp nạn được.
Lâm Ẩn nhìn suối Hỗn Độn đã cạn.
Trong lòng đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, ngón tay chặp thành kiếm, một tia kiếm quang chém lên vị trí trung tâm của suối Hỗn Độn.
Vụt!
Phần đáy của suối Hỗn Độn bị chém ra một lỗ nhỏ, lập tức có chất lỏng mang mùi thơm chảy ra.
Quả nhiên!
Lâm Ẩn tỏ vẻ vui mừng, rõ ràng chất lỏng này tinh thuần hơn nước suối anh vừa dùng để tu luyện trước đó không ít.
Lâm Ẩn nhắm mắt, tiến vào trạng thái tu luyện một lần nữa.
Khi nãy anh chỉ nghi ngờ nếu trận pháp vẫn luôn chuyển hóa thành suối Hỗn Độn, mấy chục vạn năm trôi qua, không thể nào chỉ có từng đó thôi được, hơn nữa tiên thổ cũng sắp bị hủy diệt rồi. Anh mới bèn chém ra thử một chút, dù không có nước suối cũng chẳng sao, không ngờ dưới đáy thật sự có chứa nước suối Hỗn Độn nồng đậm hơn.
Lại mười năm trôi qua, suối Hỗn Độn lại bị dùng hết.
Lâm Ẩn cũng thuận lợi bước vào Ẩn Nhất cảnh trung kỳ.
Lâm Ẩn thử chém ra một kiếm nữa, nhưng bên trong đã không có nước suối chảy ra.
“Hả?”
Nhưng anh nhìn thấy trong vách suối có một hộp đá, anh bèn lấy nó ra.
Vừa mới lấy được hộp đá, Lâm Ẩn đã cảm thấy một luồng hơi thở sinh mệnh mạnh mẽ, có sinh lực lan tràn dọc theo bàn tay, khiến máu huyết của anh như đang hoan hô.
Bên trong chắc chắn có thứ tốt!
Trên hộp đá có trận pháp, Lâm Ẩn không thông thạo, hoàn toàn không nhìn ra nó là trận pháp gì.
Lâm Ẩn chậm rãi đưa tay đặt lên nắp hộp đá, ngạc nhiên phát hiện anh có thể mở nó ra một cách dễ dàng.
Một giọt máu!
Giọt máu đỏ như lửa, sáng rực, vừa mới mở hộp đá thì nó đã bay ra từ bên trong.
Lâm Ẩn lùi lại, vô cùng chấn động, bây giờ anh là cao thủ Ẩn Nhất cảnh trung kỳ, rốt cuộc là cao thủ thế nào lại có thể khiến anh sởn tóc gáy chỉ với một giọt máu, tựa như nhìn thấy mãnh thú hồng hoang vậy.
Một giọt máu, sáng chói kinh người!
Hơn nữa khiến anh không thể không khiếp sợ là nó không có sát khí, đây chỉ là một giọt máu vô hại người khác để lại thôi mà đã có uy lực đáng sợ như thế.
Nếu không phải bước chân vào Ẩn Nhất cảnh, Lâm Ẩn cảm thấy dù là cao thủ dưới Ẩn Nhất cảnh nào đối mặt với giọt máu này cũng sẽ áp lực đến mức quỳ xuống, không nhịn được run lẩy bẩy.
Thật không thể tưởng tượng nổi, quá đáng sợ!
Máu của ai đây?
Hai mắt Lâm Ẩn lóe lên ánh sáng, nhìn chằm chằm vào giọt máu, lại không thể nhìn ra điều gì, rất khó nhìn thấu, bên trên nó có khí hỗn độn quấn quanh, bên trong giọt máu có pháp tắc và trật tự gì đều không thể nhìn ra.
Anh nâng mắt nhìn lên, có thể nhìn xuyên cả thiên vực Tiểu Đông, nhưng lại không nhìn thấu giọt máu này, đây là chuyện vô cùng hiếm thấy.
“Là huyết dịch Nhân Hoàng để lại ư? Nhưng màu sắc không đúng lắm”.
Lâm Ẩn lẩm bẩm.
Ầm!
Khí tức trong giọt máu này đột nhiên dâng trào, giống như có cảm giác, mênh mông cuồn cuộn, khiến hư không không ngừng chấn động, sắp sụp đổ đến nơi.
Một khắc sau, giọt máu kia càng trở nên đáng sợ hơn, cơn sóng nó tản ra như muốn xé rách bầu trời, hơn nữa bên trong còn phát ra tiếng hò hét, chấn động thiên địa.
Lâm Ẩn như thấp thoáng nghe thấy thiên quân vạn mã đang chinh chiến, kêu giết rung trời!
Hơn nữa một khắc sau, anh nhìn thấy một người đàn ông, người đó nhìn thẳng vào mắt anh như xuyên thấu chư thiên vạn giới, kiêu ngạo nhìn xuống thế giang.
Giống như là… một Đế Hoàng!
Lâm Ẩn nhìn người kia, trên người cũng một lên một hơi thở không tên!
Anh mơ hồ cảm thấy người này chính là Nhân Hoàng mà người đưa đò nói!
“Hậu nhân của ta, cuối cùng ngươi cũng đã đến!”
Bóng người nhìn Lâm Ẩn, chậm rãi cất tiếng nói.
Oanh!
Bây giờ Lâm Ẩn đã có thể chắc chắn người này chính là lão Nhân Hoàng!
“Là tiền bối Nhân Hoàng sao?”
Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi.
“Trước khi ta chết, có lẽ tinh hải vô tận chỉ có mỗi Nhân Hoàng là ta!”, bóng người cười nhạt.
Cái gì?
Lâm Ẩn không dám tin vào tai mình, rõ ràng đại bàng vàng và người đưa đò nói Nhân Hoàng đã phi thăng đến tiên giới trong truyền thuyết rồi, sao bây giờ người này lại nói Nhân Hoàng đã chết, có chuyện gì đang diễn ra vậy?
“Có phải rất ngạc nhiên không?”
Nhân Hoàng cười nhạt một cái, nói: “Lúc đó ta và Ma Tổ đấu với nhau một trận, thực lực của Ma Tổ quá mạnh, dù ta giết chết lão ta, nhưng cũng bị thương nặng, sau đó kiên trì thêm ba vạn năm thì tọa hóa”.
“Chẳng qua ta đã bỏ ra ba vạn năm bố trí một trận thế, hoàn toàn không ai biết ta bị thương nặng, đều cho rằng ta đã phi thăng lên tiên giới”.
“Trận chiến với Ma Tộc lần đó, Thần Đình của ta tổn thất quá nhiều, hoàn toàn không thể trấn áp được tinh hải vô tận, nếu ta chết, tinh hải chắc chắn sẽ loạn, nhưng nếu ta phi thăng, thì bọn họ sẽ còn phải kiêng dè”.
“Nhưng bây giờ thấy ngươi xuất hiện ở đây, ta biết kế hoạch ban đầu của mình đã mất tác dụng, mấy ông già kia vẫn muốn ra tay với Thần Đình”.
“Cũng đúng thôi, vì trường sinh, mấy lão quái vật kia có chuyện gì mà không làm được đâu”.
Nhưng nếu ngươi có thể hấp thu nhiều suối Hỗn Độn như vậy đã chứng minh người cũng có Chí Tôn thể, biết bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng cũng có một Chí Tôn thể rồi”.
“Nếu ngươi dung hợp với giọt máu tươi này của ta, có lẽ sẽ còn có cơ hội!”
Nói xong, hư ảnh của Nhân Hoàng cũng dần tan biến, từ từ biến mất.
Không trung chỉ còn lại giọt máu kia.
Cao thủ Hư Đạo cảnh cũng mấy đời mới có thể có một vị, một cao thủ Hư Đạo cảnh có thể bảo đảm cho một tông môn mười vạn năm không sa sút.
Mà bước vào cảnh giới Ẩn Nhất cảnh rồi mới có thể được gọi là “ngộ đạo”, lĩnh ngộ đại đạo. Về phần có hoàn toàn nắm được đại đạo hay không là do bản thân mình, đó là đạo tổ trong truyền thuyết mới có thể làm được.
Ngay cả Nhân Hoàng Chí Tôn bước vào tiên giới cũng không làm được.
Đến cảnh giới Chí Tôn, có thể nói thiên địa diệt ta bất diệt, nhất nguyệt mục nát ta không mục, ba nghìn thế giới sụp đổ ta vẫn còn. Trải qua vạn kiếp vẫn bất tử, nắm giữ vạn pháp trường sinh, đây mới là tự tại, tiêu dao, viên mãn chân chính!
Ở tinh hải vô tận, bước vào tiên giới trong truyền thuyết cũng đã là tồn tại chí cao vô thượng rồi.
‘Đáng tiếc suối Hỗn Độn chỉ có thể giúp mình bước vào Ẩn Nhất cảnh, bây giờ muốn bước vào Ẩn Nhất cảnh trung kỳ cũng phải tốn rất nhiều thời gian!’
Lâm Ẩn thầm nghĩ trong lòng.
Bây giờ anh đã có thể mơ hồ cảm nhận được đại bàng và người đưa đò đều có thực lực Ẩn Nhất cảnh, hơn nữa cảnh giới còn không thấp, bọn họ cũng không chắc có thể ngăn lại những người đó, chứ đừng nói là mình bây giờ.
Lâm Ẩn cảm thấy hơi không cam lòng, dù bây giờ anh có năng lực đưa người thân của mình rời khỏi thiên vực Tiểu Đông, nhưng anh thật sự nhẫn tâm đứng nhìn mấy trăm triệu sinh linh của thiên vực Tiểu Đông bị tiêu diệt toàn bộ sao?
Anh không làm được!
‘Đến khi xuất quan, mình sẽ đưa Thiên Lạc và Kỳ Mạt đến tinh vực khác, sau đó thì sống chết cùng với thiên vực Tiểu Đông!’
Lâm Ẩn thầm nghĩ, anh không thể trơ mắt nhìn người thân của mình chôn thân ở thiên vực Tiểu Đông, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn biết bao nhiêu sinh linh của thiên vực Tiểu Đông gặp nạn được.
Lâm Ẩn nhìn suối Hỗn Độn đã cạn.
Trong lòng đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, ngón tay chặp thành kiếm, một tia kiếm quang chém lên vị trí trung tâm của suối Hỗn Độn.
Vụt!
Phần đáy của suối Hỗn Độn bị chém ra một lỗ nhỏ, lập tức có chất lỏng mang mùi thơm chảy ra.
Quả nhiên!
Lâm Ẩn tỏ vẻ vui mừng, rõ ràng chất lỏng này tinh thuần hơn nước suối anh vừa dùng để tu luyện trước đó không ít.
Lâm Ẩn nhắm mắt, tiến vào trạng thái tu luyện một lần nữa.
Khi nãy anh chỉ nghi ngờ nếu trận pháp vẫn luôn chuyển hóa thành suối Hỗn Độn, mấy chục vạn năm trôi qua, không thể nào chỉ có từng đó thôi được, hơn nữa tiên thổ cũng sắp bị hủy diệt rồi. Anh mới bèn chém ra thử một chút, dù không có nước suối cũng chẳng sao, không ngờ dưới đáy thật sự có chứa nước suối Hỗn Độn nồng đậm hơn.
Lại mười năm trôi qua, suối Hỗn Độn lại bị dùng hết.
Lâm Ẩn cũng thuận lợi bước vào Ẩn Nhất cảnh trung kỳ.
Lâm Ẩn thử chém ra một kiếm nữa, nhưng bên trong đã không có nước suối chảy ra.
“Hả?”
Nhưng anh nhìn thấy trong vách suối có một hộp đá, anh bèn lấy nó ra.
Vừa mới lấy được hộp đá, Lâm Ẩn đã cảm thấy một luồng hơi thở sinh mệnh mạnh mẽ, có sinh lực lan tràn dọc theo bàn tay, khiến máu huyết của anh như đang hoan hô.
Bên trong chắc chắn có thứ tốt!
Trên hộp đá có trận pháp, Lâm Ẩn không thông thạo, hoàn toàn không nhìn ra nó là trận pháp gì.
Lâm Ẩn chậm rãi đưa tay đặt lên nắp hộp đá, ngạc nhiên phát hiện anh có thể mở nó ra một cách dễ dàng.
Một giọt máu!
Giọt máu đỏ như lửa, sáng rực, vừa mới mở hộp đá thì nó đã bay ra từ bên trong.
Lâm Ẩn lùi lại, vô cùng chấn động, bây giờ anh là cao thủ Ẩn Nhất cảnh trung kỳ, rốt cuộc là cao thủ thế nào lại có thể khiến anh sởn tóc gáy chỉ với một giọt máu, tựa như nhìn thấy mãnh thú hồng hoang vậy.
Một giọt máu, sáng chói kinh người!
Hơn nữa khiến anh không thể không khiếp sợ là nó không có sát khí, đây chỉ là một giọt máu vô hại người khác để lại thôi mà đã có uy lực đáng sợ như thế.
Nếu không phải bước chân vào Ẩn Nhất cảnh, Lâm Ẩn cảm thấy dù là cao thủ dưới Ẩn Nhất cảnh nào đối mặt với giọt máu này cũng sẽ áp lực đến mức quỳ xuống, không nhịn được run lẩy bẩy.
Thật không thể tưởng tượng nổi, quá đáng sợ!
Máu của ai đây?
Hai mắt Lâm Ẩn lóe lên ánh sáng, nhìn chằm chằm vào giọt máu, lại không thể nhìn ra điều gì, rất khó nhìn thấu, bên trên nó có khí hỗn độn quấn quanh, bên trong giọt máu có pháp tắc và trật tự gì đều không thể nhìn ra.
Anh nâng mắt nhìn lên, có thể nhìn xuyên cả thiên vực Tiểu Đông, nhưng lại không nhìn thấu giọt máu này, đây là chuyện vô cùng hiếm thấy.
“Là huyết dịch Nhân Hoàng để lại ư? Nhưng màu sắc không đúng lắm”.
Lâm Ẩn lẩm bẩm.
Ầm!
Khí tức trong giọt máu này đột nhiên dâng trào, giống như có cảm giác, mênh mông cuồn cuộn, khiến hư không không ngừng chấn động, sắp sụp đổ đến nơi.
Một khắc sau, giọt máu kia càng trở nên đáng sợ hơn, cơn sóng nó tản ra như muốn xé rách bầu trời, hơn nữa bên trong còn phát ra tiếng hò hét, chấn động thiên địa.
Lâm Ẩn như thấp thoáng nghe thấy thiên quân vạn mã đang chinh chiến, kêu giết rung trời!
Hơn nữa một khắc sau, anh nhìn thấy một người đàn ông, người đó nhìn thẳng vào mắt anh như xuyên thấu chư thiên vạn giới, kiêu ngạo nhìn xuống thế giang.
Giống như là… một Đế Hoàng!
Lâm Ẩn nhìn người kia, trên người cũng một lên một hơi thở không tên!
Anh mơ hồ cảm thấy người này chính là Nhân Hoàng mà người đưa đò nói!
“Hậu nhân của ta, cuối cùng ngươi cũng đã đến!”
Bóng người nhìn Lâm Ẩn, chậm rãi cất tiếng nói.
Oanh!
Bây giờ Lâm Ẩn đã có thể chắc chắn người này chính là lão Nhân Hoàng!
“Là tiền bối Nhân Hoàng sao?”
Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi.
“Trước khi ta chết, có lẽ tinh hải vô tận chỉ có mỗi Nhân Hoàng là ta!”, bóng người cười nhạt.
Cái gì?
Lâm Ẩn không dám tin vào tai mình, rõ ràng đại bàng vàng và người đưa đò nói Nhân Hoàng đã phi thăng đến tiên giới trong truyền thuyết rồi, sao bây giờ người này lại nói Nhân Hoàng đã chết, có chuyện gì đang diễn ra vậy?
“Có phải rất ngạc nhiên không?”
Nhân Hoàng cười nhạt một cái, nói: “Lúc đó ta và Ma Tổ đấu với nhau một trận, thực lực của Ma Tổ quá mạnh, dù ta giết chết lão ta, nhưng cũng bị thương nặng, sau đó kiên trì thêm ba vạn năm thì tọa hóa”.
“Chẳng qua ta đã bỏ ra ba vạn năm bố trí một trận thế, hoàn toàn không ai biết ta bị thương nặng, đều cho rằng ta đã phi thăng lên tiên giới”.
“Trận chiến với Ma Tộc lần đó, Thần Đình của ta tổn thất quá nhiều, hoàn toàn không thể trấn áp được tinh hải vô tận, nếu ta chết, tinh hải chắc chắn sẽ loạn, nhưng nếu ta phi thăng, thì bọn họ sẽ còn phải kiêng dè”.
“Nhưng bây giờ thấy ngươi xuất hiện ở đây, ta biết kế hoạch ban đầu của mình đã mất tác dụng, mấy ông già kia vẫn muốn ra tay với Thần Đình”.
“Cũng đúng thôi, vì trường sinh, mấy lão quái vật kia có chuyện gì mà không làm được đâu”.
Nhưng nếu ngươi có thể hấp thu nhiều suối Hỗn Độn như vậy đã chứng minh người cũng có Chí Tôn thể, biết bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng cũng có một Chí Tôn thể rồi”.
“Nếu ngươi dung hợp với giọt máu tươi này của ta, có lẽ sẽ còn có cơ hội!”
Nói xong, hư ảnh của Nhân Hoàng cũng dần tan biến, từ từ biến mất.
Không trung chỉ còn lại giọt máu kia.