Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1314: Lâm Thiên Lạc
“Tự tìm đường chết!”
Sắc mặt của sáu Chân Thần rất khó coi, sáu người bọn họ liên thủ với một cô bé, vốn dĩ đã là chuyện rất mất mặt rồi, bây giờ chẳng những không làm gì được cô bé mà còn bị thương, đây thật sự là một chuyện vô cùng nhục nhã.
Bọn họ chuẩn bị ra tay một lần nữa.
“Vô dụng”.
Nhưng phía sau lại vang lên một giọng nói lạnh lùng, một bàn tay to đánh thẳng về phía Nguyên Tú Nhi.
“Bỉ ổi!”
“Có cao thủ Thiên Thần cảnh ra tay rồi!”
“Không ngờ người của Vô Cực Tông lại không biết xấu hổ đến thế!”
Những tiếng la ngạc nhiên vang lên.
Sắc mặt Nguyên Tú Nhi cũng trở nên nặng nề, quanh người lấp lánh ánh vàng, bây giờ muốn tránh thoát đã không còn kịp nữa rồi, chỉ có chống lại mới có cơ hội thắng thôi.
“Bắc Cực, ông dám1”
Lăng Thiên Nhai vẫn luôn chú ý đến chiến trước, ông là cao thủ Thiên Thần, không thể tùy ý ra tay, nhưng bây giờ cao thủ bên phía Vô Cực Tông ra tay trước, ông ta ra tay cũng không xem là phá quy tắc.
Lăng Thiên Nhai đánh một chưởng về phía Bắc Cực Chân Nhân, tiến lên nghênh đón.
Ầm!
Tu vi của Lăng Thiên Nhai không bằng Bắc Cực Chân Nhân, lại thêm việc vội vàng nghênh chiến, bị Bắc Cực Chân Nhân đánh bay ra ngoài!
Phụt!
Lăng Thiên Nhai phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt tràn đầy áy náy, Tùng Tuyền Tông của ông là được Lâm Ẩn cứu, nhưng bây giờ Bắc Cực Chân Nhân ra tay với đệ tử của Lâm Ẩn, ông lại không thể cứu được.
Dù một chưởng kia đã bị ông làm giảm đi năm phần mười uy lực, nhưng một Chân Thần sơ kỳ không thể nào chịu đựng được.
“Vô Cực Tông đúng là không biết xấu hổ!”
Phe liên minh của Thiên Hoang truyền đến tiếng hừ lạnh.
Một ánh bạc bao quanh Nguyên Tú Nhi, đưa cô bé rời khỏi chiến trường.
“Đây là?”
Có lão quái vật híp mắt, mơ hồ nhìn thấy hai cô gái nghiêng nước nghiêng thành đi tới từ cách đó không xa, một người trong đó trên trán mọc một đôi sừng rồng tinh tế, một người khác có mái tóc bạc trắng.
Yêu Hoàng Xích Long của Yêu Hoàng cung của Thiên Hoàng bảo vệ sau lưng hai người họ.
Lúc này, bốn năm cao thủ Thiên Thần cảnh của Vô Cực Tông đứng ra, đều lạnh lùng nhìn phe liên minh của Thiên Hoang.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy hai cô gái này, nhưng ở Thiên Hoang mấy năm nay, ngoài Trấn Sơn Hải mạnh mẽ không ngừng ra tay thì đã rất lâu không có người tu luyện trên Thiên Thần xuất hiện nữa.
“Sao, các ngươi là chuẩn bị quyết chiến với chúng ta à?”
Bắc Cực Chân Nhân hừ lạnh hỏi.
“Trận chiến cuối cùng của bố tôi hai mươi năm trước là đánh với ông đúng không?”
Cô gái tóc bạc đứng trước mặt Xích Long lạnh lùng hỏi.
Bắc Cực Chân Nhân sửng sốt: “Bố ngươi là người phương nào?”
“Lâm Ẩn”.
Cô gái tóc bạc đáp, cô bé chính là Lâm Thiên Lạc, con gái của Lâm Ẩn, mấy năm nay Long phủ của bọn họ vẫn luôn truy tìm tung tích của bố, nhưng đều nhận được tin là xuất hiện lần cuối ở Thiên Hoang giới, cuối cùng lúc đuổi giết Bắc Cực Chân Nhân thì bị mấy cao thủ đỉnh cao Thiên Thần của Vô Cực Tông truy sát, mất tích bí ẩn dưới một luồng kim quang.
“Hóa ra là con gái của tên ranh kia”.
Bắc Cực Chân Nhân bừng tỉnh: “Tên ranh kia dám đấu với Vô Cực Tông ta, sớm bị giết chết từ hai mươi năm trước rồi”.
“Chỉ với các người ư?”, Lý Tiểu Linh lạnh lùng nói, hồn đăng của Lâm Ẩn ở Long phủ vẫn chưa tắt, bọn họ đều tin bố cô ấy chưa chết, có lẽ là bị thương nặng vì trận chiến đó, bây giờ còn đang dưỡng thương.
“Thiên Lạc, đừng nói nhảm với bọn họ, lần này chúng ta đến đây không phải vì tiêu diệt hết bọn họ sao?”, cô gái có sừng rồng hờ hững nói: “Đợi đến khi tiêu diệt hết bọn họ thì sẽ có thời gian tìm Lâm Ẩn thôi”. Đọc nhanh tại Vietwriter
“Xích Long, ngươi đi giải quyết bọn họ đi!”
“Vâng, công chúa!”, Xích Long đường đường là Yêu Hoàng của Yêu Hoàng cung lại vô cùng cung kính trước một cô bé.
Xích Long tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm cao thủ xung quanh: “Theo lệnh của công chúa, Vô Cực Tông tung hoành ở Thiên Hoang, nhiễu loạn trật tự Thiên Hoang, giết hết cả tông, cảnh cáo thiên hạ!”
Xích Long vừa dứt lời, cả Thiên Hoang chấn động.
Không chỉ người của Vô Cực Tông không tưởng tượng được, ngay cả người của bên liên minh Thiên Hoang cũng thấy bất ngờ, bọn họ hoàn toàn không nhận được tin phải quyết chiến với Vô Cực Tông.
“Tiền bối Xích Long, chuyện này có cần bàn bạc với Thánh chủ khác không?”
Cao thủ Chân Thần của Thái Huyền Tông nhỏ giọng hỏi.
“Không sao, lần này chỉ cần ta và Trấn Sơn Hải ra tay là được!”
Nói xong, hơi thở trên người Xích Long lộ ra, rõ ràng đã bước vào cảnh giới Thần Vương.
Đám người Bắc Cực Chân Nhân bị khí thế trên người Xích Long dọa sợ, vô cùng kinh hãi, không ngờ sau Trấn Sơn Hải, Xích Long đã bước vào cảnh giới Thần Vương.
Điều này thật sự là một đả kích rất lớn với bọn họ.
“Không ngờ Xích Long thánh chủ đã bước vào cảnh giới Thần Vương rồi”.
“Ha ha, tôi thật muốn biết lần này Vô Cực Tông sẽ làm thế nào”.
Phe liên minh Thiên Hoang vô cùng mừng rỡ.
“Bắt đầu từ các ngươi vậy!”
Xích Long thánh chủ lạnh lùng nói.
Lão giơ tay lên, một móng vuốt dài vạn trượng đánh thẳng về phía đám người Bắc Cực.
Ầm!
Người mạnh nhất của Vô Cực Tông ở gần chiến trường cũng chỉ là Thiên Thần hậu kỳ, ở trước mặt cao thủ Thần Vương là Xích Long ngay cả phản kháng cũng không làm được đã bị đánh chết.
Phe liên minh Thiên Hoang nhanh chóng nhận được tin tức.
Mấy Thánh chủ phản ứng rất nhanh, lập tức dẫn đến tất cả tinh nhuệ, đánh thẳng vào tổng bộ của Vô Cực Tông.
Trấn Sơn Hải và Xích Long dẫn đầu, tấn công Thần vương của Vô Cực Tông.
Ba người đại chiến mấy ngày trong tinh hải, cuối cùng Thần Vương của Vô Cực Tông không đấu lại hai người, bị hai người liên thủ giết chết.
Thần Vương chết trận, võ giả Vô Cực Tông cũng chẳng dám phản kháng, vội vàng đầu hàng, một vài người muốn đầu hàng đều bị liên minh Thiên Hoang giết chết.
Lâm Thiên Lạc và Tiểu Long Nữ cưỡi một con tiên hạc nửa bước Chân Thần đi tới biên giới phía Bắc, nơi Lâm Ẩn biến mất.
“Thiên Lạc, ngươi đừng lo lắng, không phải thần tướng của Vô Cực Tông đã nói rồi sao, Lâm Ẩn được người ta cứu đi rồi, hơn nữa không phải hồn đăng của hắn vẫn chưa tắt sao? Chẳng phải chứng minh là hắn không sao à, chỉ là bị chuyện gì giữ chân thôi”.
Tiểu Long Nữ đứng bên cạnh nhỏ giọng an ủi.
“Tôi biết, nhưng bây giờ tình thế thiên vực Tiểu Đông căng thẳng, tôi sợ ngay cả gặp mặt bố lần cuối cũng không được”, Lâm Thiên Lạc lắc đầu nói.
Hai người đều có xuất thân không tầm thường, Lâm Thiên Lạc là con gái của Phủ quân Long phủ - thế lực đứng đầu hành tinh xanh, mấy năm nay Long phủ cũng nhận được vài tin tức từ những thế lực trở về, biết mấy đại giáo trong tinh hải vô tận có ý đồ với thiên vực Tiểu Đông.
Tiểu Long Nữ còn là con gái của Chân Long, biết được nhiều tin tức hơn, lần này cả thiên vực Tiểu Đông đều có nguy cơ bị phá hủy, nàng thật sự không biết nên an ủi Lâm Thiên Lạc thế nào, nếu kiếp nạn giáng xuống, dù là nàng cũng khó thoát khỏi cái chết.
“Đáng tiếc là thời gian không chờ đợi một ai, nếu cho ta thêm vạn năm, chắc hẳn ta sẽ có thể tham dự vào”, Tiểu Long Nữ thở dài nói.
Nàng là nói thật, nàng có huyết thống Chân Long thái cổ, bây giờ đã có thực lực đỉnh cao Thiên Thần, cho nàng thời gian vạn năm, đợi nàng trưởng thành, chắc chắn có thể đột phá Hư Đạo cảnh, dù là đối mặt với những lão quái vật kia cũng có thể đấu một trận.
“Hầy!”
Lâm Thiên Lạc thở dài: “Thật ra tôi hy vọng bố đã không còn ở thiên vực Tiểu Đông nữa, dù sau này nơi này bị hủy diệt, ít nhất thì bố vẫn còn sống”.
Sắc mặt của sáu Chân Thần rất khó coi, sáu người bọn họ liên thủ với một cô bé, vốn dĩ đã là chuyện rất mất mặt rồi, bây giờ chẳng những không làm gì được cô bé mà còn bị thương, đây thật sự là một chuyện vô cùng nhục nhã.
Bọn họ chuẩn bị ra tay một lần nữa.
“Vô dụng”.
Nhưng phía sau lại vang lên một giọng nói lạnh lùng, một bàn tay to đánh thẳng về phía Nguyên Tú Nhi.
“Bỉ ổi!”
“Có cao thủ Thiên Thần cảnh ra tay rồi!”
“Không ngờ người của Vô Cực Tông lại không biết xấu hổ đến thế!”
Những tiếng la ngạc nhiên vang lên.
Sắc mặt Nguyên Tú Nhi cũng trở nên nặng nề, quanh người lấp lánh ánh vàng, bây giờ muốn tránh thoát đã không còn kịp nữa rồi, chỉ có chống lại mới có cơ hội thắng thôi.
“Bắc Cực, ông dám1”
Lăng Thiên Nhai vẫn luôn chú ý đến chiến trước, ông là cao thủ Thiên Thần, không thể tùy ý ra tay, nhưng bây giờ cao thủ bên phía Vô Cực Tông ra tay trước, ông ta ra tay cũng không xem là phá quy tắc.
Lăng Thiên Nhai đánh một chưởng về phía Bắc Cực Chân Nhân, tiến lên nghênh đón.
Ầm!
Tu vi của Lăng Thiên Nhai không bằng Bắc Cực Chân Nhân, lại thêm việc vội vàng nghênh chiến, bị Bắc Cực Chân Nhân đánh bay ra ngoài!
Phụt!
Lăng Thiên Nhai phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt tràn đầy áy náy, Tùng Tuyền Tông của ông là được Lâm Ẩn cứu, nhưng bây giờ Bắc Cực Chân Nhân ra tay với đệ tử của Lâm Ẩn, ông lại không thể cứu được.
Dù một chưởng kia đã bị ông làm giảm đi năm phần mười uy lực, nhưng một Chân Thần sơ kỳ không thể nào chịu đựng được.
“Vô Cực Tông đúng là không biết xấu hổ!”
Phe liên minh của Thiên Hoang truyền đến tiếng hừ lạnh.
Một ánh bạc bao quanh Nguyên Tú Nhi, đưa cô bé rời khỏi chiến trường.
“Đây là?”
Có lão quái vật híp mắt, mơ hồ nhìn thấy hai cô gái nghiêng nước nghiêng thành đi tới từ cách đó không xa, một người trong đó trên trán mọc một đôi sừng rồng tinh tế, một người khác có mái tóc bạc trắng.
Yêu Hoàng Xích Long của Yêu Hoàng cung của Thiên Hoàng bảo vệ sau lưng hai người họ.
Lúc này, bốn năm cao thủ Thiên Thần cảnh của Vô Cực Tông đứng ra, đều lạnh lùng nhìn phe liên minh của Thiên Hoang.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy hai cô gái này, nhưng ở Thiên Hoang mấy năm nay, ngoài Trấn Sơn Hải mạnh mẽ không ngừng ra tay thì đã rất lâu không có người tu luyện trên Thiên Thần xuất hiện nữa.
“Sao, các ngươi là chuẩn bị quyết chiến với chúng ta à?”
Bắc Cực Chân Nhân hừ lạnh hỏi.
“Trận chiến cuối cùng của bố tôi hai mươi năm trước là đánh với ông đúng không?”
Cô gái tóc bạc đứng trước mặt Xích Long lạnh lùng hỏi.
Bắc Cực Chân Nhân sửng sốt: “Bố ngươi là người phương nào?”
“Lâm Ẩn”.
Cô gái tóc bạc đáp, cô bé chính là Lâm Thiên Lạc, con gái của Lâm Ẩn, mấy năm nay Long phủ của bọn họ vẫn luôn truy tìm tung tích của bố, nhưng đều nhận được tin là xuất hiện lần cuối ở Thiên Hoang giới, cuối cùng lúc đuổi giết Bắc Cực Chân Nhân thì bị mấy cao thủ đỉnh cao Thiên Thần của Vô Cực Tông truy sát, mất tích bí ẩn dưới một luồng kim quang.
“Hóa ra là con gái của tên ranh kia”.
Bắc Cực Chân Nhân bừng tỉnh: “Tên ranh kia dám đấu với Vô Cực Tông ta, sớm bị giết chết từ hai mươi năm trước rồi”.
“Chỉ với các người ư?”, Lý Tiểu Linh lạnh lùng nói, hồn đăng của Lâm Ẩn ở Long phủ vẫn chưa tắt, bọn họ đều tin bố cô ấy chưa chết, có lẽ là bị thương nặng vì trận chiến đó, bây giờ còn đang dưỡng thương.
“Thiên Lạc, đừng nói nhảm với bọn họ, lần này chúng ta đến đây không phải vì tiêu diệt hết bọn họ sao?”, cô gái có sừng rồng hờ hững nói: “Đợi đến khi tiêu diệt hết bọn họ thì sẽ có thời gian tìm Lâm Ẩn thôi”. Đọc nhanh tại Vietwriter
“Xích Long, ngươi đi giải quyết bọn họ đi!”
“Vâng, công chúa!”, Xích Long đường đường là Yêu Hoàng của Yêu Hoàng cung lại vô cùng cung kính trước một cô bé.
Xích Long tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm cao thủ xung quanh: “Theo lệnh của công chúa, Vô Cực Tông tung hoành ở Thiên Hoang, nhiễu loạn trật tự Thiên Hoang, giết hết cả tông, cảnh cáo thiên hạ!”
Xích Long vừa dứt lời, cả Thiên Hoang chấn động.
Không chỉ người của Vô Cực Tông không tưởng tượng được, ngay cả người của bên liên minh Thiên Hoang cũng thấy bất ngờ, bọn họ hoàn toàn không nhận được tin phải quyết chiến với Vô Cực Tông.
“Tiền bối Xích Long, chuyện này có cần bàn bạc với Thánh chủ khác không?”
Cao thủ Chân Thần của Thái Huyền Tông nhỏ giọng hỏi.
“Không sao, lần này chỉ cần ta và Trấn Sơn Hải ra tay là được!”
Nói xong, hơi thở trên người Xích Long lộ ra, rõ ràng đã bước vào cảnh giới Thần Vương.
Đám người Bắc Cực Chân Nhân bị khí thế trên người Xích Long dọa sợ, vô cùng kinh hãi, không ngờ sau Trấn Sơn Hải, Xích Long đã bước vào cảnh giới Thần Vương.
Điều này thật sự là một đả kích rất lớn với bọn họ.
“Không ngờ Xích Long thánh chủ đã bước vào cảnh giới Thần Vương rồi”.
“Ha ha, tôi thật muốn biết lần này Vô Cực Tông sẽ làm thế nào”.
Phe liên minh Thiên Hoang vô cùng mừng rỡ.
“Bắt đầu từ các ngươi vậy!”
Xích Long thánh chủ lạnh lùng nói.
Lão giơ tay lên, một móng vuốt dài vạn trượng đánh thẳng về phía đám người Bắc Cực.
Ầm!
Người mạnh nhất của Vô Cực Tông ở gần chiến trường cũng chỉ là Thiên Thần hậu kỳ, ở trước mặt cao thủ Thần Vương là Xích Long ngay cả phản kháng cũng không làm được đã bị đánh chết.
Phe liên minh Thiên Hoang nhanh chóng nhận được tin tức.
Mấy Thánh chủ phản ứng rất nhanh, lập tức dẫn đến tất cả tinh nhuệ, đánh thẳng vào tổng bộ của Vô Cực Tông.
Trấn Sơn Hải và Xích Long dẫn đầu, tấn công Thần vương của Vô Cực Tông.
Ba người đại chiến mấy ngày trong tinh hải, cuối cùng Thần Vương của Vô Cực Tông không đấu lại hai người, bị hai người liên thủ giết chết.
Thần Vương chết trận, võ giả Vô Cực Tông cũng chẳng dám phản kháng, vội vàng đầu hàng, một vài người muốn đầu hàng đều bị liên minh Thiên Hoang giết chết.
Lâm Thiên Lạc và Tiểu Long Nữ cưỡi một con tiên hạc nửa bước Chân Thần đi tới biên giới phía Bắc, nơi Lâm Ẩn biến mất.
“Thiên Lạc, ngươi đừng lo lắng, không phải thần tướng của Vô Cực Tông đã nói rồi sao, Lâm Ẩn được người ta cứu đi rồi, hơn nữa không phải hồn đăng của hắn vẫn chưa tắt sao? Chẳng phải chứng minh là hắn không sao à, chỉ là bị chuyện gì giữ chân thôi”.
Tiểu Long Nữ đứng bên cạnh nhỏ giọng an ủi.
“Tôi biết, nhưng bây giờ tình thế thiên vực Tiểu Đông căng thẳng, tôi sợ ngay cả gặp mặt bố lần cuối cũng không được”, Lâm Thiên Lạc lắc đầu nói.
Hai người đều có xuất thân không tầm thường, Lâm Thiên Lạc là con gái của Phủ quân Long phủ - thế lực đứng đầu hành tinh xanh, mấy năm nay Long phủ cũng nhận được vài tin tức từ những thế lực trở về, biết mấy đại giáo trong tinh hải vô tận có ý đồ với thiên vực Tiểu Đông.
Tiểu Long Nữ còn là con gái của Chân Long, biết được nhiều tin tức hơn, lần này cả thiên vực Tiểu Đông đều có nguy cơ bị phá hủy, nàng thật sự không biết nên an ủi Lâm Thiên Lạc thế nào, nếu kiếp nạn giáng xuống, dù là nàng cũng khó thoát khỏi cái chết.
“Đáng tiếc là thời gian không chờ đợi một ai, nếu cho ta thêm vạn năm, chắc hẳn ta sẽ có thể tham dự vào”, Tiểu Long Nữ thở dài nói.
Nàng là nói thật, nàng có huyết thống Chân Long thái cổ, bây giờ đã có thực lực đỉnh cao Thiên Thần, cho nàng thời gian vạn năm, đợi nàng trưởng thành, chắc chắn có thể đột phá Hư Đạo cảnh, dù là đối mặt với những lão quái vật kia cũng có thể đấu một trận.
“Hầy!”
Lâm Thiên Lạc thở dài: “Thật ra tôi hy vọng bố đã không còn ở thiên vực Tiểu Đông nữa, dù sau này nơi này bị hủy diệt, ít nhất thì bố vẫn còn sống”.