Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1310: Được cứu
“Quá mạnh”.
“Đây là ai đang giao thủ thế?”
Lăng Thiên Nhai đứng từ xa nhìn cảnh này, sau đó xoay người rời đi.
Trận chiến cấp bậc thế nào ông hoàn toàn không thể tham dự vào, bây giờ điều hắn có thể làm là truyền tin đến Triều Thiên cung, chỉ có cao thủ của Triều Thiên cung tới, Lâm Ẩn mới có chút hy vọng sống thôi.
“Không ngờ người này lại có thể chiến đấu với Nguyệt Huyền được như thế, tiếc là không thể trở thành người của Vô Cực Tông ta”.
Một ông lão đột nhiên xuất hiện bên cạnh Bắc Cực Chân Nhân, tu vi rõ ràng là đỉnh cao Thiên Thần cảnh.
“Tống sư thúc”.
Bắc Cực Chân Nhân vội khom người nói.
“Không thể để người này được sống, sau này chắc chắn sẽ thành họa lớn”.
Lúc này, chân trời lại xuất hiện một vệt sáng, một người đàn ông trung niên đứng trong hư không lạnh lùng nói.
Người đàn ông trung niên chính là đệ nhất thần tướng của Vô Cực Tông, cao thủ nước bước Thần Vương cảnh.
“Đúng thế”.
Tống sư thúc gật đầu.
“Cùng ra tay đi, nếu chậm trễ nói không chừng sẽ xảy ra biến cố!”
Tống sư thúc vừa nói xong, người đàn ông trung niên và Tống sư thúc cùng tiến lên, nhằm vào Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn cảm nhận được hai hơi thở mạnh mẽ đánh tới, thầm thấy căng thẳng.
‘Phải chết rồi sao?’
‘Kỳ Mạt, Thiên Lạc, xin lỗi’.
Lâm Ẩn thầm nghĩ.
Một Nguyệt Huyền đã có thể khiến anh mệt mỏi, bây giờ lại tới thêm hai người không hề yếu hơn Nguyệt Huyền.
Lâm Ẩn nghĩ mình chết chắc, lúc định thiêu đốt khí huyết liều mạng đấu một trận.
Một tia sáng vàng lập tức xẹt qua chiến trường.
Lâm Ẩn biến mất.
Không gian chỉ còn là ba cao thủ đỉnh cao Thiên Thần đứng cau mày.
Vốn cứ tưởng Lâm Ẩn sẽ chết chắc, không ngờ lại được người cứu đi.
“Là ai cứu Lâm Ẩn?”, Nguyệt Huyền trầm giọng hỏi.
“Không biết, không ngờ Thiên Hoang giới vẫn còn cao thủ như thế”.
“E rằng người này là cao thủ Thần Vương cảnh”.
Sắc mặt mấy người đều rất nặng nề, ngay cả người cứu đi Lâm Ẩn trông thế nào bọn họ cũng không biết mà người đã được cứu rồi, điều này chứng minh thực lực của người đó mạnh hơn bọn họ rất nhiều, ít nhất cũng là cao thủ Thần Vương cảnh mới có thể làm được.
“Lâm Ẩn không chết, còn có cao thủ bí ẩn xuất hiện, điều này có thể mang lại phiền phức cho tình hình cuộc chiến không?"
Nguyệt Huyền cau mày hỏi.
Lần này Quảng Hàn cung ông ta đã hoàn toàn đứng trên cùng một thuyền với Vô Cực Tông rồi, nếu Vô Cực Tông thua trận, Vô Cực Tông sẽ có thể phủi mông rời đi, nhưng Quảng Hàn cung bọn họ chắc chắn sẽ bị tông môn của cả Thiên Hoang giới trả thù.
“Không cần lo lắng, sau khi chưởng giáo của chúng ta giải quyết phiền phức ở tinh hải xong sẽ đích thân đến đây, lúc đó chưởng giáo đế, dù người bí ẩn kia có thực lực Thần Vương cũng chẳng sao cả”, đệ nhất thần tướng lạnh nhạt nói:
“Hơn nữa ông cho rằng chỉ có Vô Cực Tông chúng ta có ý đồ với hành tinh xanh ư?”
Nghe vậy, Nguyệt Huyền mới xem như yên lòng.
…
Trong một hang núi bí ẩn.
Bên ngoài hang núi, mây đen gần như bao phủ cả mặt đất, đất trời tối đen như mực, mưa to như trút nước.
Khi sấm chớp lóe lên, trong động phủ mới có chút tia sáng.
Vẻ mặt của Lâm Ẩn cũng xuất hiện.
Anh bị thương rất nghiêm trọng, dù thân thể của anh mạnh mẽ, vết thương trên người đa phần đã khép kín, nhưng máu tươi vẫn đang chảy ra, đây là lần đầu tiên anh bị thương nặng như thế, người gần như bị bổ ra.
“Không biết tiền bối là người phương nào?”
Lâm Ẩn nhìn người bí ẩn trước mắt, nhỏ giọng hỏi.
Xuyên qua tia chớp, Lâm Ẩn có thể nhìn thấy người bí ẩn trước mắt có một mái tóc vàng óng, đường nét trên người trông cứng cỏi như đúc từ sắt thép.
Lâm Ẩn chắc chắn thân thể của người trung niên trước mắt mạnh hơn cả anh, hơn nữa khi nãy anh bị ông ấy kéo đi, tốc độ nhanh hơn anh di chuyển một mình không biết bao nhiêu lần.
“Uống đi!”
Người bí ẩn ném cho Lâm Ẩn một cái bình lưu ly.
Lâm Ẩn nhận lấy, phát hiện bên trong là tiên dịch anh nhìn thấy dưới tiên thổ, hơn nữa còn tinh khiết hơn, chỉ mở ra đã ngửi thấy mùi thơm, dù là anh bây giờ cũng có tác dụng rất lớn.
Lâm Ẩn cũng không nghĩ nhiều, lập tức uống tiên dịch trong bình lưu ly vào.
Tiên dịch nhanh chóng phát huy tác dụng, khiến cơ thể anh tràn ngập nhân tử hoạt tính, hơi thở phục hồi, lực lượng mạnh mẽ không ngừng di chuyển về phía vết thương.
Tiên dịch bên dưới tiên thổ đã có thể chữa người chết thành người sống, tiên dịch đã được tinh luyện này càng bất phàm hơn, Lâm Ẩn có thể cảm nhận thương thế trong người đang nhanh chóng hồi phục, cả chân nguyên trong cơ thể cũng thế.
“Hồi phục rồi thì trở về hành tinh xanh với ta!”
Người bí ẩn nói: “Thời gian không còn nhiều nữa”.
“Được!”
Lâm Ẩn hờ hững đáp.
Dù anh không biết cao thủ trước mắt là ai, nhưng với thực lực của người này, nếu có ý xấu gì thì anh cũng không thể phản kháng.
Người bí ẩn gật đầu.
“Vậy thì đi thôi!”
“Ta biết trong lòng cậu có rất nhiều nghi vấn, nhưng đến hành tinh xanh, nghi vấn của cậu sẽ có lời giải đáp”.
Nói xong, người bí ẩn dẫn theo Lâm Ẩn bay về phía tinh không.
Dù là tàu bay cao cấp muốn bay từ Thiên Hoang đến hành tinh xanh cũng cần mấy tháng, nhưng Lâm Ẩn và người bí ẩn chỉ mất một ngày đã về tới.
Trên đường chỉ có một con mãnh thú tinh không to bằng mặt trăng, trên người phát ra hơi thở khiến Lâm Ẩn sợ hãi tấn công hai người, nhưng đã bị người bí ẩn tiện tay đập chết.
Lâm Ẩn nhìn mà trợn mắt há mồm.
Hai người vừa đến hành tinh xanh, lão Quy trong Long cung đã mở mắt ra, nhưng lập tức nhắm mắt lại.
Người bí ẩn dẫn Lâm Ẩn ngựa quen đường cũ đi tới rừng Ma Quỷ.
“Tiền bối là muốn vào tiên thổ sao?”
Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi.
“Đúng thế”.
Người bí ẩn nói thẳng.
Nói xong, ông ấy đánh ra mấy ấn quyết, một cơn chấn động kỳ lạ xuất hiện, cửa tiên thổ lập tức mở ra.
Người bí ẩn nắm lấy cổ áo Lâm Ẩn, người lóe lên một cái đã xuất hiện trước cửa cung điện, đi vào.
Vẫn là hồ nước quen thuộc được tạo thành từ tiên dịch kia.
Người bí ẩn đi tới hồ nước, người đưa đò chậm rãi lái thuyền nhỏ xuất hiện trên mặt hồ.
Người đưa đò nhìn người bí ẩn, khẽ cau mày: “Tu vi còn chưa đủ, vì sao muốn đi vào?”
“Không có thời gian”.
Người bí ẩn để Lâm Ẩn bên cạnh hồ, người lay động, biến thành một con chim khổng lồ màu vàng.
Con chim bay lượn trên bầu trời, cả người bị ánh sáng rực rỡ bao phủ, tựa như một vị thần linh, vô cùng đáng sợ, có một khí thế ta là mạnh nhất, nhìn xuống chúng sinh.
“Đây chỉ là một phân thân biến ra từ lông chim bản thể của ta, bản thể của ta bị người ta giữ lại ở tinh hải vô tận, ít ngày nữa bọn họ sẽ ra tay với hành tinh xanh, bây giờ ta cũng không chắc bản thể có còn sống hay không, trong tinh hải có mấy lão quái vật, thực lực vô cùng bọn họ, dù là bản thể đối mặt với bọn họ cũng rất vất vả”.
Chim đại bàng màu vàng nói.
“Bản thể của ông không về, ai có thể gánh vác được trọng trách này?”, người đưa đò lạnh nhạt hỏi: “Ta chỉ là một tàn hồn, nếu cao thủ chân chính tới, ta không thể ngăn cản, lão Quy trên hành tinh xanh cũng không thể ngăn cản”.
Chim đại bàng duỗi tay chỉ vào Lâm Ẩn, lạnh nhạt nói:
“Ta cảm thấy hắn có thể”.
“Đây là ai đang giao thủ thế?”
Lăng Thiên Nhai đứng từ xa nhìn cảnh này, sau đó xoay người rời đi.
Trận chiến cấp bậc thế nào ông hoàn toàn không thể tham dự vào, bây giờ điều hắn có thể làm là truyền tin đến Triều Thiên cung, chỉ có cao thủ của Triều Thiên cung tới, Lâm Ẩn mới có chút hy vọng sống thôi.
“Không ngờ người này lại có thể chiến đấu với Nguyệt Huyền được như thế, tiếc là không thể trở thành người của Vô Cực Tông ta”.
Một ông lão đột nhiên xuất hiện bên cạnh Bắc Cực Chân Nhân, tu vi rõ ràng là đỉnh cao Thiên Thần cảnh.
“Tống sư thúc”.
Bắc Cực Chân Nhân vội khom người nói.
“Không thể để người này được sống, sau này chắc chắn sẽ thành họa lớn”.
Lúc này, chân trời lại xuất hiện một vệt sáng, một người đàn ông trung niên đứng trong hư không lạnh lùng nói.
Người đàn ông trung niên chính là đệ nhất thần tướng của Vô Cực Tông, cao thủ nước bước Thần Vương cảnh.
“Đúng thế”.
Tống sư thúc gật đầu.
“Cùng ra tay đi, nếu chậm trễ nói không chừng sẽ xảy ra biến cố!”
Tống sư thúc vừa nói xong, người đàn ông trung niên và Tống sư thúc cùng tiến lên, nhằm vào Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn cảm nhận được hai hơi thở mạnh mẽ đánh tới, thầm thấy căng thẳng.
‘Phải chết rồi sao?’
‘Kỳ Mạt, Thiên Lạc, xin lỗi’.
Lâm Ẩn thầm nghĩ.
Một Nguyệt Huyền đã có thể khiến anh mệt mỏi, bây giờ lại tới thêm hai người không hề yếu hơn Nguyệt Huyền.
Lâm Ẩn nghĩ mình chết chắc, lúc định thiêu đốt khí huyết liều mạng đấu một trận.
Một tia sáng vàng lập tức xẹt qua chiến trường.
Lâm Ẩn biến mất.
Không gian chỉ còn là ba cao thủ đỉnh cao Thiên Thần đứng cau mày.
Vốn cứ tưởng Lâm Ẩn sẽ chết chắc, không ngờ lại được người cứu đi.
“Là ai cứu Lâm Ẩn?”, Nguyệt Huyền trầm giọng hỏi.
“Không biết, không ngờ Thiên Hoang giới vẫn còn cao thủ như thế”.
“E rằng người này là cao thủ Thần Vương cảnh”.
Sắc mặt mấy người đều rất nặng nề, ngay cả người cứu đi Lâm Ẩn trông thế nào bọn họ cũng không biết mà người đã được cứu rồi, điều này chứng minh thực lực của người đó mạnh hơn bọn họ rất nhiều, ít nhất cũng là cao thủ Thần Vương cảnh mới có thể làm được.
“Lâm Ẩn không chết, còn có cao thủ bí ẩn xuất hiện, điều này có thể mang lại phiền phức cho tình hình cuộc chiến không?"
Nguyệt Huyền cau mày hỏi.
Lần này Quảng Hàn cung ông ta đã hoàn toàn đứng trên cùng một thuyền với Vô Cực Tông rồi, nếu Vô Cực Tông thua trận, Vô Cực Tông sẽ có thể phủi mông rời đi, nhưng Quảng Hàn cung bọn họ chắc chắn sẽ bị tông môn của cả Thiên Hoang giới trả thù.
“Không cần lo lắng, sau khi chưởng giáo của chúng ta giải quyết phiền phức ở tinh hải xong sẽ đích thân đến đây, lúc đó chưởng giáo đế, dù người bí ẩn kia có thực lực Thần Vương cũng chẳng sao cả”, đệ nhất thần tướng lạnh nhạt nói:
“Hơn nữa ông cho rằng chỉ có Vô Cực Tông chúng ta có ý đồ với hành tinh xanh ư?”
Nghe vậy, Nguyệt Huyền mới xem như yên lòng.
…
Trong một hang núi bí ẩn.
Bên ngoài hang núi, mây đen gần như bao phủ cả mặt đất, đất trời tối đen như mực, mưa to như trút nước.
Khi sấm chớp lóe lên, trong động phủ mới có chút tia sáng.
Vẻ mặt của Lâm Ẩn cũng xuất hiện.
Anh bị thương rất nghiêm trọng, dù thân thể của anh mạnh mẽ, vết thương trên người đa phần đã khép kín, nhưng máu tươi vẫn đang chảy ra, đây là lần đầu tiên anh bị thương nặng như thế, người gần như bị bổ ra.
“Không biết tiền bối là người phương nào?”
Lâm Ẩn nhìn người bí ẩn trước mắt, nhỏ giọng hỏi.
Xuyên qua tia chớp, Lâm Ẩn có thể nhìn thấy người bí ẩn trước mắt có một mái tóc vàng óng, đường nét trên người trông cứng cỏi như đúc từ sắt thép.
Lâm Ẩn chắc chắn thân thể của người trung niên trước mắt mạnh hơn cả anh, hơn nữa khi nãy anh bị ông ấy kéo đi, tốc độ nhanh hơn anh di chuyển một mình không biết bao nhiêu lần.
“Uống đi!”
Người bí ẩn ném cho Lâm Ẩn một cái bình lưu ly.
Lâm Ẩn nhận lấy, phát hiện bên trong là tiên dịch anh nhìn thấy dưới tiên thổ, hơn nữa còn tinh khiết hơn, chỉ mở ra đã ngửi thấy mùi thơm, dù là anh bây giờ cũng có tác dụng rất lớn.
Lâm Ẩn cũng không nghĩ nhiều, lập tức uống tiên dịch trong bình lưu ly vào.
Tiên dịch nhanh chóng phát huy tác dụng, khiến cơ thể anh tràn ngập nhân tử hoạt tính, hơi thở phục hồi, lực lượng mạnh mẽ không ngừng di chuyển về phía vết thương.
Tiên dịch bên dưới tiên thổ đã có thể chữa người chết thành người sống, tiên dịch đã được tinh luyện này càng bất phàm hơn, Lâm Ẩn có thể cảm nhận thương thế trong người đang nhanh chóng hồi phục, cả chân nguyên trong cơ thể cũng thế.
“Hồi phục rồi thì trở về hành tinh xanh với ta!”
Người bí ẩn nói: “Thời gian không còn nhiều nữa”.
“Được!”
Lâm Ẩn hờ hững đáp.
Dù anh không biết cao thủ trước mắt là ai, nhưng với thực lực của người này, nếu có ý xấu gì thì anh cũng không thể phản kháng.
Người bí ẩn gật đầu.
“Vậy thì đi thôi!”
“Ta biết trong lòng cậu có rất nhiều nghi vấn, nhưng đến hành tinh xanh, nghi vấn của cậu sẽ có lời giải đáp”.
Nói xong, người bí ẩn dẫn theo Lâm Ẩn bay về phía tinh không.
Dù là tàu bay cao cấp muốn bay từ Thiên Hoang đến hành tinh xanh cũng cần mấy tháng, nhưng Lâm Ẩn và người bí ẩn chỉ mất một ngày đã về tới.
Trên đường chỉ có một con mãnh thú tinh không to bằng mặt trăng, trên người phát ra hơi thở khiến Lâm Ẩn sợ hãi tấn công hai người, nhưng đã bị người bí ẩn tiện tay đập chết.
Lâm Ẩn nhìn mà trợn mắt há mồm.
Hai người vừa đến hành tinh xanh, lão Quy trong Long cung đã mở mắt ra, nhưng lập tức nhắm mắt lại.
Người bí ẩn dẫn Lâm Ẩn ngựa quen đường cũ đi tới rừng Ma Quỷ.
“Tiền bối là muốn vào tiên thổ sao?”
Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi.
“Đúng thế”.
Người bí ẩn nói thẳng.
Nói xong, ông ấy đánh ra mấy ấn quyết, một cơn chấn động kỳ lạ xuất hiện, cửa tiên thổ lập tức mở ra.
Người bí ẩn nắm lấy cổ áo Lâm Ẩn, người lóe lên một cái đã xuất hiện trước cửa cung điện, đi vào.
Vẫn là hồ nước quen thuộc được tạo thành từ tiên dịch kia.
Người bí ẩn đi tới hồ nước, người đưa đò chậm rãi lái thuyền nhỏ xuất hiện trên mặt hồ.
Người đưa đò nhìn người bí ẩn, khẽ cau mày: “Tu vi còn chưa đủ, vì sao muốn đi vào?”
“Không có thời gian”.
Người bí ẩn để Lâm Ẩn bên cạnh hồ, người lay động, biến thành một con chim khổng lồ màu vàng.
Con chim bay lượn trên bầu trời, cả người bị ánh sáng rực rỡ bao phủ, tựa như một vị thần linh, vô cùng đáng sợ, có một khí thế ta là mạnh nhất, nhìn xuống chúng sinh.
“Đây chỉ là một phân thân biến ra từ lông chim bản thể của ta, bản thể của ta bị người ta giữ lại ở tinh hải vô tận, ít ngày nữa bọn họ sẽ ra tay với hành tinh xanh, bây giờ ta cũng không chắc bản thể có còn sống hay không, trong tinh hải có mấy lão quái vật, thực lực vô cùng bọn họ, dù là bản thể đối mặt với bọn họ cũng rất vất vả”.
Chim đại bàng màu vàng nói.
“Bản thể của ông không về, ai có thể gánh vác được trọng trách này?”, người đưa đò lạnh nhạt hỏi: “Ta chỉ là một tàn hồn, nếu cao thủ chân chính tới, ta không thể ngăn cản, lão Quy trên hành tinh xanh cũng không thể ngăn cản”.
Chim đại bàng duỗi tay chỉ vào Lâm Ẩn, lạnh nhạt nói:
“Ta cảm thấy hắn có thể”.