Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1294: Không trêu vào được
So sánh với bọn họ, rất nhiều tu sĩ Chân Thần trong chính điện chẳng những thấy hoảng sợ, mà còn kinh ngạc.
Ở trong mắt bọn họ, uy nghiêm của Lâm Ẩn như núi như biển, trên người tràn ngập hơi thở thần thánh khác với tất cả mọi người, giống như cả đất trời nối thành một thể, giống như thần phật trên trời giáng trận, giống như chúa tể của nhật nguyệt tinh thần.
Chỉ mới mấy ngày không gặp, hơi thở trên người Lâm Ẩn đã vượt xa lúc trước, sâu thẳm hơn rất nhiều, dù là đại trưởng lão của Thương Ngô Tông cũng không nhìn ra tu vi của Lâm Ẩn.
Không chỉ bọn họ, ngay cả Cố Thanh Ca và Lâm Tiếu Đường cũng vô cùng ngạc nhiên, bọn họ vốn tưởng rằng lúc chiến đấu với thánh tử La Trường Thắng của Vô Cực Tông đã là lúc mạnh nhất của Lâm Ẩn rồi, nhưng hơi thở uy nghiêm trên người Lâm Ẩn lúc này còn sâu không lường được hơn so với trận chiến lúc đó nữa.
‘Chẳng lẽ sức mạnh của Lâm Ẩn có thể đấu với Thiên Thần?’
Đây là suy nghĩ của hai người, nhưng hai người lập tức bỏ đi suy nghĩ này, nhìn cả thiên vực Tiểu Đông mấy chục nghìn năm nay, cũng chỉ có mấy thiên tài ở cảnh giới Chân Thần có thể đấu với Thiên Thần thôi.
Hơn nữa còn là tranh đấu với Thiên Thần tán tu, bình thường thực lực của Thiên Thần trong thánh dịad dều không yếu, tu sĩ Chân Thần hoàn toàn không thể chống lại được.
Hơn nữa người có thể đột phá cảnh giới Thiên Thần ai chẳng phải thiên tài trong thiên tài, ai cũng có lá bài tẩy của riêng mình, dù rời khỏi thiên vực Tiểu Đông, ở trong tinh hải, cao thủ Thiên Thần cũng có thể tung hoành một phương, sao có thể dễ dàng bị đánh bại như thế được.
“Thiên quân đã đến, buổi lễ chính thức bắt đầu”, Tống Hải là người phụ trách chủ trì.
Nền tảng của Long phủ vẫn còn quá yếu, không có cao thủ có thể ra mặt, Tống Hải là thầy trận pháp nổi tiếng của thiên vực Tiểu Đông, tu vi cũng không yếu, thích hợp chủ trì buổi lễ.
Lần này tất cả Chân Thần trên hành tinh xanh đều đến đây, thánh nữ của một vài tông môn đều nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt sáng rực, lại làm như không thấy những ánh nhìn xung quanh.
Lâm thiên quân tuổi còn trẻ đã có thực lực mạnh mẽ như thế, chính là lang quân như ý trong lòng bọn họ, dù bọn họ biết Lâm thiên quân đã có vợ, nhưng bọn họ cũng chẳng để tâm.
Cao thủ nào trong tinh hải không có tam thê tứ thiếp.
Cho nên bọn họ đều ăn mặc vô cùng nổi bật, lại thêm khí chất tu vi của bản thân cũng không yếu, thu hút sự chú ý của không ít người trẻ tuổi.
Mà trưởng lão tông chủ của các tông môn lớn cũng không ngăn cản những thánh nữ này, nếu có thể bám vào Lâm thiên quân cũng có lợi ích cho sự phát triển của tông môn bọn họ.
Lúc này, Lâm Ẩn có khí thế sâu thẳm, tựa như một hồ nước sâu không lường được.
Mấy người Thanh Long Hoàng Long thuộc dòng chính của Long phủ, Tạ Viễn của Thanh Môn và cụ Tiền đều vô cùng hưng phấn.
“Lần này cậu Ẩn đạt được sự tán thành của cả thiên vực Tiểu Đông, Long phủ ta có thể đứng vững ở thiên vực Tiểu Đông rồi”, cụ Tiền cảm thán.
“Không trêu vào đươc, không trêu vào được”.
Đại trưởng lão của Thương Ngô Tông lắc đầu nói.
Bây giờ ông ta đang thầm thấy may mắn vì không ra tay với Lâm Ẩn, trong lòng ông ta mơ hồ có cảm giác dù là cao thủ Thiên Thần của Vô Cực Tông ra tay cũng chưa chắc có thể làm gì Lâm Ẩn, có lẽ thêm mấy trăm năm nữa, Lâm Ẩn sẽ trở thành cao thủ mà Vô Cực Tông cũng phải sợ.
Nghi thức khai phủ đều đã tiến hành đâu vào đấy, lúc đến hạng mục cuối cùng, sắp tuyên bố nghi thức khai phủ hoàn tất.
Tống Hải cao giọng nói.
“Bây giờ ta xin tuyên bố, buổi lễ khai phủ của Long phủ chính thức…”
Còn chưa nói hết lời, một giọng nói đã vang lên.
“Giết thánh tử của Vô Cực Tông ta, còn muốn khai tông lập phái ư?”
Mọi người trong điện đều hoảng hồn, đưa mắt nhìn qua.
Một chiếc thuyền cổ thanh đồng im hơi lặng tiếng dừng lại trên núi Lang Gia, trên thuyền cổ có mấy chục cao thủ Chân Thần, mấy trăm thiên Tiên, không có một ai có tu vi thấp hơn Thiên Tiên.
Ba ông lão ngồi xếp bằng trên đỉnh thuyền cổ, hơi thở trên người sâu không lường đường, không thể phán đoán.
Mọi người trong điện đều im lặng, không dám thốt ra câu nào.
Bọn họ chỉ đến để xem lễ, chứ không muốn đắc tội với Vô Cực Tông.
Cao thủ bên phía Long phủ thì đều thay đổi sắc mặt, hôm nay là lễ khai phủ, không ngờ người của Vô Cực Tông lại đánh tới. Nếu khai chiến vào lúc này, chắc chắn Long phủ bọn họ sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, dù Lâm thiên quân có đánh lui địch, Long phủ bọn họ cũng sẽ trở thành trò cười.
“Cao thủ của Vô Cực Tông đến rồi, xem Lâm Ẩn còn kiêu ngạo kiểu gì nữa!”, tu sĩ đại hồng bào của Thương Ngô Tông mừng rỡ nói.
Đại trưởng lão Thương Ngô Tông tỏ vẻ bất mãn, thật sự coi những kẻ tham gia điển lễ là đồ ngốc sao? Lên tiếng vào lúc này, nếu Lâm Ẩn thắng, có lẽ Thương Ngô Tông của bọn họ sẽ bị tính sổ.
“Mẹ, người của Vô Cực Tông đến!”, con gái Vu Thiên Ngữ của Vu Thiến lo lắng nói.
Cô bé đã được mẹ cho kể tất cả sự tích anh hùng của Lâm Ẩn, hơn nữa vì có liên quan đến ông ngoại, nên bây giờ cô bé cũng là đệ tử của Long phủ, nhưng tu vi vẫn còn thấp.
Vu Thiến lắc đầu: “Không cần lo lắng, cậu Ẩn từ khi bắt đầu đã trải qua không biết bao nhiêu trắc trở, chiến thắng biết bao kẻ thù, dù là Vô Cực Tông cũng chưa chắc có thể làm gì cậu Ẩn”.
Vu Thiến nói với giọng điệu tự tin, nếu Lâm Ẩn không bảo những người có quan hệ thân thiết với Long phủ trốn đi, thì chắc chắn anh có cách đối phó với người của Vô Cực Tông.
Nhưng cũng không phải ai cũng có lòng tin vào Lâm Ẩn.
Có mấy Chân Thần ngoại vực đứng ra, chỉ vào Lâm Ẩn hét to:
“Lâm Ẩn tàn sát cao thủ của thiên vực Tiểu Đông ta, kính xin tiền bối Vô Cực Tông ra mặt cho chúng ta”.
“Một tiểu bối thấp hèn của một hành tinh suy tàn, sử dụng thủ đoạn hèn hạ giết chết thánh tử Vô Cực, thật sự coi mình là nhân vật lớn sao?”
“Đúng thế, Lâm Ẩn là cái thá gì mà dám tự xưng là thiên quân chứ, còn muốn ép buộc chúng ta thừa nhận cái danh thiên quân của ngươi, đúng là nằm mơ mà!”
Trong chốc lát, trong điện không ngừng có tiếng người nói chuyện, sắc mặt những người của Long phủ đều rất khó coi, những người này là không biết thủ thủ đoạnc ủa cậu Ẩn, hay đã sớm cấu kết với Vô Cực Tông rồi?
“Lâm Ẩn, ngươi có từng nghĩ đến việc giết chết thánh tử Vô Cực Tông, khiến Vô Cực Tông giận dữ, thì những người ngoại vực ở hành tinh xanh như chúng ta phải giải quyết thế nào? Hành tinh xanh thậm chí là cả thiên vực Tiểu Đông nên làm gì không? Với thực lực nhỏ bé của chúng ta, sao có thể đấu lại đại giáo tinh hải Vô Cực Tông? Nếu cứ muốn lấy trứng chọi đá khiến Vô Cực Tông nổi giận, cả thiên vực Tiểu Đông đều sẽ bị nghiền nát đấy!”, tu sĩ đại hồng bào của Thương Ngô Tông quát lên.
“Lâm thiên quân, những gì tên này làm đều không có liên quan đến Thương Ngô Tông ta”, đại trưởng lão Thương Ngô Tông tiến lên chắp tay nói với Lâm Ẩn.
Tu sĩ hồng bào nhìn đại trưởng lão với vẻ khó tin, tất cả những chuyện gã làm bây giờ đều là vì Thương Ngô Tông mà, chỉ khi lấy lòng Vô Cực Tông, Thương Ngô Tông bọn họ mới có một cơ hội sống, nhưng đại trưởng lão lại nói thẳng gã và Thương Ngô Tông không liên quan đến nhau?
“Đại trưởng lão, ông già nên lú lẫn rồi à!”
Tu sĩ đại hồng bào quát to.
Lâm Ẩn đăm chiêu nhìn đại trưởng lão Thương Ngô Tông, sau đó nhìn tu sĩ đại hồng bào và mấy người vừa lên tiếng: “Vậy theo ý các người, bản tọa nên làm thế nào?”
Một Chân Thần ngoại vực nhìn thuyền cổ thanh đồng của Vô Cực Tông, thấy không ai nói gì mới thở phào nhẹ nhõm, quát lên: “Rất đơn giản, ngươi chỉ cần tự phong ấn chân nguyên, quỳ trước mặt các vị đại nhân của Vô Cực Tông, cầu xin bọn họ tha thứ là được, còn việc xử lý người của Long phủ ngươi như thế nào thì phải xem tâm trạng của các vị đại nhân rồi”.
Ở trong mắt bọn họ, uy nghiêm của Lâm Ẩn như núi như biển, trên người tràn ngập hơi thở thần thánh khác với tất cả mọi người, giống như cả đất trời nối thành một thể, giống như thần phật trên trời giáng trận, giống như chúa tể của nhật nguyệt tinh thần.
Chỉ mới mấy ngày không gặp, hơi thở trên người Lâm Ẩn đã vượt xa lúc trước, sâu thẳm hơn rất nhiều, dù là đại trưởng lão của Thương Ngô Tông cũng không nhìn ra tu vi của Lâm Ẩn.
Không chỉ bọn họ, ngay cả Cố Thanh Ca và Lâm Tiếu Đường cũng vô cùng ngạc nhiên, bọn họ vốn tưởng rằng lúc chiến đấu với thánh tử La Trường Thắng của Vô Cực Tông đã là lúc mạnh nhất của Lâm Ẩn rồi, nhưng hơi thở uy nghiêm trên người Lâm Ẩn lúc này còn sâu không lường được hơn so với trận chiến lúc đó nữa.
‘Chẳng lẽ sức mạnh của Lâm Ẩn có thể đấu với Thiên Thần?’
Đây là suy nghĩ của hai người, nhưng hai người lập tức bỏ đi suy nghĩ này, nhìn cả thiên vực Tiểu Đông mấy chục nghìn năm nay, cũng chỉ có mấy thiên tài ở cảnh giới Chân Thần có thể đấu với Thiên Thần thôi.
Hơn nữa còn là tranh đấu với Thiên Thần tán tu, bình thường thực lực của Thiên Thần trong thánh dịad dều không yếu, tu sĩ Chân Thần hoàn toàn không thể chống lại được.
Hơn nữa người có thể đột phá cảnh giới Thiên Thần ai chẳng phải thiên tài trong thiên tài, ai cũng có lá bài tẩy của riêng mình, dù rời khỏi thiên vực Tiểu Đông, ở trong tinh hải, cao thủ Thiên Thần cũng có thể tung hoành một phương, sao có thể dễ dàng bị đánh bại như thế được.
“Thiên quân đã đến, buổi lễ chính thức bắt đầu”, Tống Hải là người phụ trách chủ trì.
Nền tảng của Long phủ vẫn còn quá yếu, không có cao thủ có thể ra mặt, Tống Hải là thầy trận pháp nổi tiếng của thiên vực Tiểu Đông, tu vi cũng không yếu, thích hợp chủ trì buổi lễ.
Lần này tất cả Chân Thần trên hành tinh xanh đều đến đây, thánh nữ của một vài tông môn đều nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt sáng rực, lại làm như không thấy những ánh nhìn xung quanh.
Lâm thiên quân tuổi còn trẻ đã có thực lực mạnh mẽ như thế, chính là lang quân như ý trong lòng bọn họ, dù bọn họ biết Lâm thiên quân đã có vợ, nhưng bọn họ cũng chẳng để tâm.
Cao thủ nào trong tinh hải không có tam thê tứ thiếp.
Cho nên bọn họ đều ăn mặc vô cùng nổi bật, lại thêm khí chất tu vi của bản thân cũng không yếu, thu hút sự chú ý của không ít người trẻ tuổi.
Mà trưởng lão tông chủ của các tông môn lớn cũng không ngăn cản những thánh nữ này, nếu có thể bám vào Lâm thiên quân cũng có lợi ích cho sự phát triển của tông môn bọn họ.
Lúc này, Lâm Ẩn có khí thế sâu thẳm, tựa như một hồ nước sâu không lường được.
Mấy người Thanh Long Hoàng Long thuộc dòng chính của Long phủ, Tạ Viễn của Thanh Môn và cụ Tiền đều vô cùng hưng phấn.
“Lần này cậu Ẩn đạt được sự tán thành của cả thiên vực Tiểu Đông, Long phủ ta có thể đứng vững ở thiên vực Tiểu Đông rồi”, cụ Tiền cảm thán.
“Không trêu vào đươc, không trêu vào được”.
Đại trưởng lão của Thương Ngô Tông lắc đầu nói.
Bây giờ ông ta đang thầm thấy may mắn vì không ra tay với Lâm Ẩn, trong lòng ông ta mơ hồ có cảm giác dù là cao thủ Thiên Thần của Vô Cực Tông ra tay cũng chưa chắc có thể làm gì Lâm Ẩn, có lẽ thêm mấy trăm năm nữa, Lâm Ẩn sẽ trở thành cao thủ mà Vô Cực Tông cũng phải sợ.
Nghi thức khai phủ đều đã tiến hành đâu vào đấy, lúc đến hạng mục cuối cùng, sắp tuyên bố nghi thức khai phủ hoàn tất.
Tống Hải cao giọng nói.
“Bây giờ ta xin tuyên bố, buổi lễ khai phủ của Long phủ chính thức…”
Còn chưa nói hết lời, một giọng nói đã vang lên.
“Giết thánh tử của Vô Cực Tông ta, còn muốn khai tông lập phái ư?”
Mọi người trong điện đều hoảng hồn, đưa mắt nhìn qua.
Một chiếc thuyền cổ thanh đồng im hơi lặng tiếng dừng lại trên núi Lang Gia, trên thuyền cổ có mấy chục cao thủ Chân Thần, mấy trăm thiên Tiên, không có một ai có tu vi thấp hơn Thiên Tiên.
Ba ông lão ngồi xếp bằng trên đỉnh thuyền cổ, hơi thở trên người sâu không lường đường, không thể phán đoán.
Mọi người trong điện đều im lặng, không dám thốt ra câu nào.
Bọn họ chỉ đến để xem lễ, chứ không muốn đắc tội với Vô Cực Tông.
Cao thủ bên phía Long phủ thì đều thay đổi sắc mặt, hôm nay là lễ khai phủ, không ngờ người của Vô Cực Tông lại đánh tới. Nếu khai chiến vào lúc này, chắc chắn Long phủ bọn họ sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, dù Lâm thiên quân có đánh lui địch, Long phủ bọn họ cũng sẽ trở thành trò cười.
“Cao thủ của Vô Cực Tông đến rồi, xem Lâm Ẩn còn kiêu ngạo kiểu gì nữa!”, tu sĩ đại hồng bào của Thương Ngô Tông mừng rỡ nói.
Đại trưởng lão Thương Ngô Tông tỏ vẻ bất mãn, thật sự coi những kẻ tham gia điển lễ là đồ ngốc sao? Lên tiếng vào lúc này, nếu Lâm Ẩn thắng, có lẽ Thương Ngô Tông của bọn họ sẽ bị tính sổ.
“Mẹ, người của Vô Cực Tông đến!”, con gái Vu Thiên Ngữ của Vu Thiến lo lắng nói.
Cô bé đã được mẹ cho kể tất cả sự tích anh hùng của Lâm Ẩn, hơn nữa vì có liên quan đến ông ngoại, nên bây giờ cô bé cũng là đệ tử của Long phủ, nhưng tu vi vẫn còn thấp.
Vu Thiến lắc đầu: “Không cần lo lắng, cậu Ẩn từ khi bắt đầu đã trải qua không biết bao nhiêu trắc trở, chiến thắng biết bao kẻ thù, dù là Vô Cực Tông cũng chưa chắc có thể làm gì cậu Ẩn”.
Vu Thiến nói với giọng điệu tự tin, nếu Lâm Ẩn không bảo những người có quan hệ thân thiết với Long phủ trốn đi, thì chắc chắn anh có cách đối phó với người của Vô Cực Tông.
Nhưng cũng không phải ai cũng có lòng tin vào Lâm Ẩn.
Có mấy Chân Thần ngoại vực đứng ra, chỉ vào Lâm Ẩn hét to:
“Lâm Ẩn tàn sát cao thủ của thiên vực Tiểu Đông ta, kính xin tiền bối Vô Cực Tông ra mặt cho chúng ta”.
“Một tiểu bối thấp hèn của một hành tinh suy tàn, sử dụng thủ đoạn hèn hạ giết chết thánh tử Vô Cực, thật sự coi mình là nhân vật lớn sao?”
“Đúng thế, Lâm Ẩn là cái thá gì mà dám tự xưng là thiên quân chứ, còn muốn ép buộc chúng ta thừa nhận cái danh thiên quân của ngươi, đúng là nằm mơ mà!”
Trong chốc lát, trong điện không ngừng có tiếng người nói chuyện, sắc mặt những người của Long phủ đều rất khó coi, những người này là không biết thủ thủ đoạnc ủa cậu Ẩn, hay đã sớm cấu kết với Vô Cực Tông rồi?
“Lâm Ẩn, ngươi có từng nghĩ đến việc giết chết thánh tử Vô Cực Tông, khiến Vô Cực Tông giận dữ, thì những người ngoại vực ở hành tinh xanh như chúng ta phải giải quyết thế nào? Hành tinh xanh thậm chí là cả thiên vực Tiểu Đông nên làm gì không? Với thực lực nhỏ bé của chúng ta, sao có thể đấu lại đại giáo tinh hải Vô Cực Tông? Nếu cứ muốn lấy trứng chọi đá khiến Vô Cực Tông nổi giận, cả thiên vực Tiểu Đông đều sẽ bị nghiền nát đấy!”, tu sĩ đại hồng bào của Thương Ngô Tông quát lên.
“Lâm thiên quân, những gì tên này làm đều không có liên quan đến Thương Ngô Tông ta”, đại trưởng lão Thương Ngô Tông tiến lên chắp tay nói với Lâm Ẩn.
Tu sĩ hồng bào nhìn đại trưởng lão với vẻ khó tin, tất cả những chuyện gã làm bây giờ đều là vì Thương Ngô Tông mà, chỉ khi lấy lòng Vô Cực Tông, Thương Ngô Tông bọn họ mới có một cơ hội sống, nhưng đại trưởng lão lại nói thẳng gã và Thương Ngô Tông không liên quan đến nhau?
“Đại trưởng lão, ông già nên lú lẫn rồi à!”
Tu sĩ đại hồng bào quát to.
Lâm Ẩn đăm chiêu nhìn đại trưởng lão Thương Ngô Tông, sau đó nhìn tu sĩ đại hồng bào và mấy người vừa lên tiếng: “Vậy theo ý các người, bản tọa nên làm thế nào?”
Một Chân Thần ngoại vực nhìn thuyền cổ thanh đồng của Vô Cực Tông, thấy không ai nói gì mới thở phào nhẹ nhõm, quát lên: “Rất đơn giản, ngươi chỉ cần tự phong ấn chân nguyên, quỳ trước mặt các vị đại nhân của Vô Cực Tông, cầu xin bọn họ tha thứ là được, còn việc xử lý người của Long phủ ngươi như thế nào thì phải xem tâm trạng của các vị đại nhân rồi”.