Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1279: Coase ra tay
Lúc này.
Cả hành tinh xanh đều chấn động.
Mọi người đều bị uy thế của chiêu kiếm này dọa sợ.
Đây là lần đầu tiên trên hành tinh xanh có cao thủ cấp bậc Chân Thần tử vong, hóa ra Long phủ có nền tảng như vậy, chẳng trách dám không sợ hãi gì.
Tu sĩ của ngoại vực cũng đều im lặng.
Coase vẫn luôn không nói gì đột nhiên lên tiếng.
“Đã lâu rồi không nhìn thấy chiêu kiếm khiến người ta ngạc nhiên như thế, để lão phu tự mình đến đọ sức với người đứng đầu hành tinh xanh là cậu thử, xem trình độ của cậu đến mức nào”.
Nói xong, Coase lập tức di chuyển, sử dụng thuyền cổ thanh đồng, biến thành một tia sáng đi xuyên trời, dừng lại trên không trung của núi Lang Gia, uy thế áp đảo cả Long phủ.
Tinh cầu Maya vô cùng hùng hổ, ngoài Coase và đệ tử Lạc Hà của ông ta, còn có Chân Thần trên mấy hành tinh lớn khác đi theo, mười mấy vị nửa bước Chân Thần đứng trên thuyền cổ thanh đồng.
Coase đích thân đến.
Khiến bầu không khí trên núi Lang Gia vô cùng căng thẳng, dù là Lộ Uyên và lão Long Vương cũng cảm thấy nặng nề. Bọn họ rất có lòng tin với Lâm Ẩn, nhưng đối măt với Coase hùng hổ như thế, bọn họ vẫn thấy hơi sợ.
“Trận pháp không tệ”.
Coase nhìn trận pháp bao phủ cả núi Lang Gia, gật đầu: “Trận pháp này có thể đỡ được một đòn của Chân Thần bình thường, đáng tiếc nó chẳng là gì trước mặt ta cả, ta tự mình đến đây rồi, bảo Lâm Ẩn đi ra đi, ta đến hành tinh xanh là vì truyền đạo, không tránh khỏi việc đánh một trận với người đứng đầu hành tinh xanh này”.
“Cậu Ẩn còn đang bế quan, xin tiền bối quay lại sau”.
Lộ Uyên chắp tay nói.
“Một người hầu như ngươi không có tư cách nói chuyện với ta, bảo Lâm Ẩn ra đây!”, Coase vẫn ra vẻ hiền từ, râu tóc bạc trắng tung bay trong gió.
“Cậu Ẩn muốn gặp ông sẽ tự đi ra!”
Lộ Uyên thẳng thừng đánh tới một quyền.
Coase đem lại cho lão ta áp lực quá lớn, nếu lúc này còn không ra tay, lão ta sợ lát nữa lão ta sẽ không còn can đảm ra tay nữa.
Nhưng lúc nắm đấm của lão ta đánh tới phạm vi cách Coase mười mấy trượng thì bỗng biến mất, lúc này, lực đấm có thể giết một Chân Thần lại không có chút tác dụng nào.
“Shhh!”
Người đứng xem cuộc vui xung quanh núi Lang Gia hít vào một hơi khí lạnh, Coase không hổ là người có thể sống sót khỏi tay cao thủ Thiên Thần, có thể làm tan biến đòn tấn công của một Chân Thần.
“Cố chấp không chịu tỉnh”, Coase hờ hững nói.
“Giết!”
Lão Long Vương và Lộ Uyên liếc nhìn nhau, đồng thời ra tay, Coase rõ ràng là đến chèn ép hành tinh xanh, nhất định phải ra tay.
Lộ Uyên liên tục đánh ra mấy chục quyền, lão Long Vương cũng giơ móng vuốt về phía thuyền cổ thanh đồng.
Nhưng Coase chỉ nhẹ nhàng vung tay áo đã đẩy tất cả lực đấm và vuốt rồng nghìn trượng qua một bên, dáng vẻ hờ hững, cực kỳ bình tĩnh ung dung.
Dáng vẻ nhẹ nhàng đó khiến mọi người đều thấy nặng nề.
‘Có lẽ cậu Ẩn cũng không mạnh được như thế nhỉ!’
Lộ Uyên thầm thấy tuyệt vọng, lão ta cũng từng thấy những cao thủ Chân Thần của Thiên Hoang giới ra tay, nhưng không hề có uy thế như Coase.
Có lẽ Tông chủ của những tông môn hạng nhất kia mới có thực lực như thế này ở đẳng cấp Chân Thần nhỉ.
Hai người còn định tiếp tục chiến đấu, thì sâu trong núi Lang Gia đột nhiên vang lên một âm thanh:
“Lùi lại đi!”
Mọi người quay đầu, lập tức nhìn thấy Lâm Ẩn mặc đồ xanh, nhẹ bước đi trong hư không.
Mọi người vừa mừng vừa sợ nhìn lên hư không.
Khoảng thời gian này vẫn luôn có những lời đồn rằng Lâm Ẩn sợ người ngoại vực, chiêu kiếm trước đó cũng không phải Lâm Ẩn chém ra, bây giờ cuối cùng Lâm Ẩn cũng xuất hiện rồi.
“Thật sự là Thánh tử của Triều Thiên cung kia”, Lâm Tiếu Đường và Cố Thanh Ca cũng ẩn trốn trong dãy núi, Cố Thanh Ca không biết Lâm Ẩn, nhưng Lâm Tiếu Đường từng thấy chân dung của anh.
“Thực lực không tệ”, Cố Thanh Ca cũng chậm rãi nói.
“Không thua gì ta”, Lâm Tiếu Đường lạnh nhạt bình luận.
Lúc trước Lâm Ẩn thay thế vị trí thứ hai của hắn trên bảng Trường Sinh, tuy hắn không tỏ thái độ, nhưng trong lòng cũng hơi khinh thường, hắn biết rõ thực lực của Quân Lâm, dù không tệ nhưng vẫn hơi chênh lệch với mình, Lâm Ẩn đánh bại Quân Lâm đã chứng minh được thực lực của anh, nhưng chưa chắc có thể đánh thắng hắn.
“Lâm Ẩn, cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện rồi”, Coase lạnh lùng nói: “Lần này đến ta đến đây là để bàn với ngươi chuyện phân chia hành tinh này, Long phủ các ngươi là thế lực lớn nhất trên hành tinh xanh, chúng ta cho phép các ngươi giữ lại địa giới Thương Châu làm địa bàn, nhưng những nơi khác các ngươi nhất định phải nhường lại”.
Lúc này cuối cùng Coase cũng để lộ bộ mặt thật của mình, một hành tinh phục hồi linh khí có giá trị rất cao, bọn họ vượt qua tinh hải đến đây, không phải là vì tài nguyên của nơi này sao?
“Phương Đông các người không thể động vào, những nơi khác Long phủ tôi không quan tâm”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
Bây giờ linh khí trên hành tinh xanh phục hồi, chính thức kết nối lại với tinh hà, thực lực của Long phủ quá yếu, không thể nào độc chiếm hết tài nguyên, bản thân Lâm Ẩn cũng không muốn nhiều, chỉ muốn bảo vệ phương Đông yên ổn, không để đám người ngoại vực làm xằng làm bậy là được.
“Ngươi đòi hỏi quá!”, một Chân Thần trung kỳ đứng sau lưng Coase lạnh lùng nói.
Bọn họ đã bàn xong từ trước việc để lại Long Quốc cho Long phủ làm địa bàn, nếu không phải Long phủ vẫn còn mấy Chân Thần, bọn họ thậm chí sẽ không để lại gì cho Long phủ, bây giờ còn dám cò kè mặc cả với bọn họ.
“Nghe không hiểu tiếng người à? Ý tôi là bảo các người cút khỏi phương Đông!”, Lâm Ẩn hờ hững nói một câu.
“To gan!”
Mười mấy Chân Thần đứng sau Coase đều thay đổi sắc mặt, bọn họ thèm khát vùng đất phương Đông sau này sẽ có tài nguyên phong phú này, sao có thể dễ dàng rút lui được.
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phát, chỉ ba Chân Thần mà thôi, chúng ta có thể tiêu diệt một cách dễ dàng1”
Một Chân Thần tỏ vẻ mất kiên nhẫn, đánh một chưởng về phía Lâm Ẩn.
“Hừ!”
Lâm Ẩn hừ lạnh, giơ ngón tay như bạch ngọc ra.
Vụt!
Kiếm khí màu trắng bạc bao phủ xung quanh.
Từng tia kiếm quang màu trắng bạc như bay ra từ trên trời, giống như thần tiên giáng trần, khoảnh khắc đó, Lâm Ẩn chẳng khác nào thần tiên cả.
Xoẹt!
Chiêu kiếm này cực kỳ đáng sợ, không yếu hơn chiêu kiếm giết chết Chân Thần từ xa nghìn dặm khi nãy chút nào. Bây giờ mọi người đã có thể chắc chắn người chém ra chiêu kiếm đó chính là Lâm Ẩn.
Kiếm khí màu trắng bạc bao phủ mặt đất, bao phủ lấy Coase và tất cả mọi người trên thuyền cổ thanh đồng.
Coase còn có thể miễn cưỡng chống đỡ dưới kiếm khí màu trắng bạc này, nhưng những người khác ở trong kiếm quang chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, bên ngoài cơ thể như có vô số mũi kim ghim vào, thậm chí ngay cả một đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích.
“Không được!”
Sắc mặt Coase hoàn toàn thay đổi, vung tay áo bào, chỉ kịp bảo vệ đại đệ tử Lạc Hà và ba Chân Thần bên cạnh, nhìn thấy những người khác đã bị kiếm quang bao phủ.
“Vụt vụt!”
Gần như trong nháy mắt, mười mấy vị nửa bước Chân Thần và bảy vị Chân Thần đã bị kiếm khí kia cắt thành bột phấn, ngay cả thần hồn cũng không thể trốn thoát.
Mọi người ngạc nhiên.
Vốn tưởng rằng dù Lâm Ẩn đột phá cảnh giới Chân Thần, nhiều nhất cũng chỉ có thể thắng được mấy cảnh giới thấp hơn thôi, nhưng bây giờ chỉ ra một chiêu đã giết chết bảy vị Chân Thần, trong đó còn có hai cao thủ Chân Thần trung kỳ.
Đây là sức mạnh như thế nào?
Cả hành tinh xanh đều chấn động.
Mọi người đều bị uy thế của chiêu kiếm này dọa sợ.
Đây là lần đầu tiên trên hành tinh xanh có cao thủ cấp bậc Chân Thần tử vong, hóa ra Long phủ có nền tảng như vậy, chẳng trách dám không sợ hãi gì.
Tu sĩ của ngoại vực cũng đều im lặng.
Coase vẫn luôn không nói gì đột nhiên lên tiếng.
“Đã lâu rồi không nhìn thấy chiêu kiếm khiến người ta ngạc nhiên như thế, để lão phu tự mình đến đọ sức với người đứng đầu hành tinh xanh là cậu thử, xem trình độ của cậu đến mức nào”.
Nói xong, Coase lập tức di chuyển, sử dụng thuyền cổ thanh đồng, biến thành một tia sáng đi xuyên trời, dừng lại trên không trung của núi Lang Gia, uy thế áp đảo cả Long phủ.
Tinh cầu Maya vô cùng hùng hổ, ngoài Coase và đệ tử Lạc Hà của ông ta, còn có Chân Thần trên mấy hành tinh lớn khác đi theo, mười mấy vị nửa bước Chân Thần đứng trên thuyền cổ thanh đồng.
Coase đích thân đến.
Khiến bầu không khí trên núi Lang Gia vô cùng căng thẳng, dù là Lộ Uyên và lão Long Vương cũng cảm thấy nặng nề. Bọn họ rất có lòng tin với Lâm Ẩn, nhưng đối măt với Coase hùng hổ như thế, bọn họ vẫn thấy hơi sợ.
“Trận pháp không tệ”.
Coase nhìn trận pháp bao phủ cả núi Lang Gia, gật đầu: “Trận pháp này có thể đỡ được một đòn của Chân Thần bình thường, đáng tiếc nó chẳng là gì trước mặt ta cả, ta tự mình đến đây rồi, bảo Lâm Ẩn đi ra đi, ta đến hành tinh xanh là vì truyền đạo, không tránh khỏi việc đánh một trận với người đứng đầu hành tinh xanh này”.
“Cậu Ẩn còn đang bế quan, xin tiền bối quay lại sau”.
Lộ Uyên chắp tay nói.
“Một người hầu như ngươi không có tư cách nói chuyện với ta, bảo Lâm Ẩn ra đây!”, Coase vẫn ra vẻ hiền từ, râu tóc bạc trắng tung bay trong gió.
“Cậu Ẩn muốn gặp ông sẽ tự đi ra!”
Lộ Uyên thẳng thừng đánh tới một quyền.
Coase đem lại cho lão ta áp lực quá lớn, nếu lúc này còn không ra tay, lão ta sợ lát nữa lão ta sẽ không còn can đảm ra tay nữa.
Nhưng lúc nắm đấm của lão ta đánh tới phạm vi cách Coase mười mấy trượng thì bỗng biến mất, lúc này, lực đấm có thể giết một Chân Thần lại không có chút tác dụng nào.
“Shhh!”
Người đứng xem cuộc vui xung quanh núi Lang Gia hít vào một hơi khí lạnh, Coase không hổ là người có thể sống sót khỏi tay cao thủ Thiên Thần, có thể làm tan biến đòn tấn công của một Chân Thần.
“Cố chấp không chịu tỉnh”, Coase hờ hững nói.
“Giết!”
Lão Long Vương và Lộ Uyên liếc nhìn nhau, đồng thời ra tay, Coase rõ ràng là đến chèn ép hành tinh xanh, nhất định phải ra tay.
Lộ Uyên liên tục đánh ra mấy chục quyền, lão Long Vương cũng giơ móng vuốt về phía thuyền cổ thanh đồng.
Nhưng Coase chỉ nhẹ nhàng vung tay áo đã đẩy tất cả lực đấm và vuốt rồng nghìn trượng qua một bên, dáng vẻ hờ hững, cực kỳ bình tĩnh ung dung.
Dáng vẻ nhẹ nhàng đó khiến mọi người đều thấy nặng nề.
‘Có lẽ cậu Ẩn cũng không mạnh được như thế nhỉ!’
Lộ Uyên thầm thấy tuyệt vọng, lão ta cũng từng thấy những cao thủ Chân Thần của Thiên Hoang giới ra tay, nhưng không hề có uy thế như Coase.
Có lẽ Tông chủ của những tông môn hạng nhất kia mới có thực lực như thế này ở đẳng cấp Chân Thần nhỉ.
Hai người còn định tiếp tục chiến đấu, thì sâu trong núi Lang Gia đột nhiên vang lên một âm thanh:
“Lùi lại đi!”
Mọi người quay đầu, lập tức nhìn thấy Lâm Ẩn mặc đồ xanh, nhẹ bước đi trong hư không.
Mọi người vừa mừng vừa sợ nhìn lên hư không.
Khoảng thời gian này vẫn luôn có những lời đồn rằng Lâm Ẩn sợ người ngoại vực, chiêu kiếm trước đó cũng không phải Lâm Ẩn chém ra, bây giờ cuối cùng Lâm Ẩn cũng xuất hiện rồi.
“Thật sự là Thánh tử của Triều Thiên cung kia”, Lâm Tiếu Đường và Cố Thanh Ca cũng ẩn trốn trong dãy núi, Cố Thanh Ca không biết Lâm Ẩn, nhưng Lâm Tiếu Đường từng thấy chân dung của anh.
“Thực lực không tệ”, Cố Thanh Ca cũng chậm rãi nói.
“Không thua gì ta”, Lâm Tiếu Đường lạnh nhạt bình luận.
Lúc trước Lâm Ẩn thay thế vị trí thứ hai của hắn trên bảng Trường Sinh, tuy hắn không tỏ thái độ, nhưng trong lòng cũng hơi khinh thường, hắn biết rõ thực lực của Quân Lâm, dù không tệ nhưng vẫn hơi chênh lệch với mình, Lâm Ẩn đánh bại Quân Lâm đã chứng minh được thực lực của anh, nhưng chưa chắc có thể đánh thắng hắn.
“Lâm Ẩn, cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện rồi”, Coase lạnh lùng nói: “Lần này đến ta đến đây là để bàn với ngươi chuyện phân chia hành tinh này, Long phủ các ngươi là thế lực lớn nhất trên hành tinh xanh, chúng ta cho phép các ngươi giữ lại địa giới Thương Châu làm địa bàn, nhưng những nơi khác các ngươi nhất định phải nhường lại”.
Lúc này cuối cùng Coase cũng để lộ bộ mặt thật của mình, một hành tinh phục hồi linh khí có giá trị rất cao, bọn họ vượt qua tinh hải đến đây, không phải là vì tài nguyên của nơi này sao?
“Phương Đông các người không thể động vào, những nơi khác Long phủ tôi không quan tâm”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
Bây giờ linh khí trên hành tinh xanh phục hồi, chính thức kết nối lại với tinh hà, thực lực của Long phủ quá yếu, không thể nào độc chiếm hết tài nguyên, bản thân Lâm Ẩn cũng không muốn nhiều, chỉ muốn bảo vệ phương Đông yên ổn, không để đám người ngoại vực làm xằng làm bậy là được.
“Ngươi đòi hỏi quá!”, một Chân Thần trung kỳ đứng sau lưng Coase lạnh lùng nói.
Bọn họ đã bàn xong từ trước việc để lại Long Quốc cho Long phủ làm địa bàn, nếu không phải Long phủ vẫn còn mấy Chân Thần, bọn họ thậm chí sẽ không để lại gì cho Long phủ, bây giờ còn dám cò kè mặc cả với bọn họ.
“Nghe không hiểu tiếng người à? Ý tôi là bảo các người cút khỏi phương Đông!”, Lâm Ẩn hờ hững nói một câu.
“To gan!”
Mười mấy Chân Thần đứng sau Coase đều thay đổi sắc mặt, bọn họ thèm khát vùng đất phương Đông sau này sẽ có tài nguyên phong phú này, sao có thể dễ dàng rút lui được.
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phát, chỉ ba Chân Thần mà thôi, chúng ta có thể tiêu diệt một cách dễ dàng1”
Một Chân Thần tỏ vẻ mất kiên nhẫn, đánh một chưởng về phía Lâm Ẩn.
“Hừ!”
Lâm Ẩn hừ lạnh, giơ ngón tay như bạch ngọc ra.
Vụt!
Kiếm khí màu trắng bạc bao phủ xung quanh.
Từng tia kiếm quang màu trắng bạc như bay ra từ trên trời, giống như thần tiên giáng trần, khoảnh khắc đó, Lâm Ẩn chẳng khác nào thần tiên cả.
Xoẹt!
Chiêu kiếm này cực kỳ đáng sợ, không yếu hơn chiêu kiếm giết chết Chân Thần từ xa nghìn dặm khi nãy chút nào. Bây giờ mọi người đã có thể chắc chắn người chém ra chiêu kiếm đó chính là Lâm Ẩn.
Kiếm khí màu trắng bạc bao phủ mặt đất, bao phủ lấy Coase và tất cả mọi người trên thuyền cổ thanh đồng.
Coase còn có thể miễn cưỡng chống đỡ dưới kiếm khí màu trắng bạc này, nhưng những người khác ở trong kiếm quang chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, bên ngoài cơ thể như có vô số mũi kim ghim vào, thậm chí ngay cả một đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích.
“Không được!”
Sắc mặt Coase hoàn toàn thay đổi, vung tay áo bào, chỉ kịp bảo vệ đại đệ tử Lạc Hà và ba Chân Thần bên cạnh, nhìn thấy những người khác đã bị kiếm quang bao phủ.
“Vụt vụt!”
Gần như trong nháy mắt, mười mấy vị nửa bước Chân Thần và bảy vị Chân Thần đã bị kiếm khí kia cắt thành bột phấn, ngay cả thần hồn cũng không thể trốn thoát.
Mọi người ngạc nhiên.
Vốn tưởng rằng dù Lâm Ẩn đột phá cảnh giới Chân Thần, nhiều nhất cũng chỉ có thể thắng được mấy cảnh giới thấp hơn thôi, nhưng bây giờ chỉ ra một chiêu đã giết chết bảy vị Chân Thần, trong đó còn có hai cao thủ Chân Thần trung kỳ.
Đây là sức mạnh như thế nào?