Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1262-1265
Tòa nhà Trung Thiên.
Trong phòng làm việc của Lâm Ẩn trước đây, dù đã hai mươi năm trôi qua, nhưng cách bày trí ở đây vẫn giống hệt trước kia, không khác chút nào.
Lúc này đã có rất nhiều người trong phòng làm việc, đa số đều là thuộc hạ của Lâm Ẩn lúc trước hoặc các thế lực có quan hệ tốt với nhà họ Lâm, mấy năm nay mấy thế lực bọn họ đều bị chèn ép không ít, bây giờ ai cũng căm tức muốn khôi phục sự huy hoàng trước đây.
“Ninh Khuyết, bên dưới có bao nhiêu đại diện của các thế lực đến?”
Lâm Ẩn ngồi trên ghế ông chủ, nhẹ giọng hỏi.
“Cậu Ẩn, chỉ có thủ lĩnh của hơn sáu mươi thế lực đến đây nhận tội thôi”, Ninh Khuyết không hề che giấu sát khí trong mắt: “Có cần tôi dẫn người đi tiêu diệt những thế lực không đến nhận tội không? Mấy năm nay mấy người kia cảm thấy mình bám vào được bảy tông môn, không ít anh em của chúng ta đều chết trong tay bọn họ”.
Ninh Khuyết vừa dứt lời, không ít người đều gật đầu theo.
Mấy năm nay, cuộc sống của bọn họ thật sự không dễ chịu, có đôi khi người trong tộc sẽ tự nhiên bị đánh chết, phơi thây ở bên ngoài, nhưng bọn họ vì những người khác trong tộc, không có chứng cứ hoàn tòa không dám truy cứu.
Bây giờ Lâm Ẩn trở về, bọn họ đã có dũng khí đấu với bảy tông môn.
“Không vội, lòng tin lớn nhất của bọn họ không phải là bảy tông môn à? Đợi sau khi tôi đến núi Long Hổ một chuyến, tôi sẽ tự mình đến bí cảnh Côn Luân, giải quyết hoàn toàn chuyện trên hành tinh xanh”.
Lâm Ẩn cau mày nói: “Trước khi nhà họ Lâm chuyển vào bí cảnh, mọi người có nghe thấy tin tức của Thanh Trích Tiên không?”
Thanh Trích Tiên là một người kiêu ngạo, nếu lão ta đồng ý bảo vệ nhà họ Lâm của anh năm mươi năm thì sẽ không thất hứa, bây giờ nhà họ Lâm của anh biến mất không còn tăm hơi, Thanh Trích Tiên cũng mất tích.
“Sau khi bảy tông môn xuất hiện không lâu, tôi đã đi đến núi Lang Gia, vừa khéo nhìn thấy cảnh bảy tông môn ra tay với núi Lang gia, lúc đó dù trên núi Lang Gia có hai mươi mấy Địa Tiên, còn có hai vị tổ sư của núi Long Hổ tọa trấn, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của bảy tông môn”, Bùi Thanh Y trầm ngâm nói.
“Khi đó trên không trung cao chục nghìn mét có cao thủ đang chiến đấu, nhưng dư âm trận chiến cũng khiến hai chân tôi như nhũn ra, có lẽ là cao thủ nửa bước Chân Thần đang đánh nhau, hơn nữa còn không chỉ một người”.
“Nếu không nhờ có người âm thầm ra tay, có lẽ nhà họ Lâm và tổ sư của núi Long Hổ cũng không thể chống đỡ được đến khi Truyền Tống Trận mở ra”.
Bùi Thanh Y nhớ tới cảnh tượng ngày đó, bây giờ vẫn còn thấy sợ hãi, dù lúc đó hắn đã bước vào cảnh giới Địa Tiên, nhưng dưới uy thế của trận chiến đó, hắn ta cảm thấy mình giống như giun dế vậy.
Lâm Ẩn cũng cau mày.
Người có thể âm thầm bảo vệ nhà họ Lâm của anh chỉ có Thanh Trích Tiên, lão Long Vương và cụ ông nhà Hiên Viên thôi, ba người đều là tồn tại có thể giao thủ với nửa bước Chân Thần của Ma Tộc, đều không phải kẻ yếu, trong đó thực lực của lão Long Vương và Thanh Trích Tiên còn mạnh hơn Lộ Uyên bây giờ một chút, bọn họ ra tay cũng không làm gì được, xem ra nửa bước Chân Thần của bảy tông môn cũng không đơn giản.
Nhưng anh không hề sợ hãi chút nào, bây giờ anh đã vượt xa quá khứ, thực lực mạnh hơn ngày đó không biết bao nhiêu, hơn nữa dù bảy tông môn có cao thủ ẩn núp thì bên phía anh vẫn còn tiền bối Ảnh Tử mà.
Dù anh không biết tiền bối Ảnh Tử mạnh đến mức nào, nhưng nếu sư phụ Trấn Sơn Hải đã phải tiền bối Ảnh Tử đến bảo vệ anh thì ít nhất cũng là một cao thủ Chân Thần, hơn nữa còn không phải Chân Thần bình thường như Âm Dương Tử.
Nếu trong bảy tông môn thật sự có Chân Thần ẩn núp, thì vừa khéo có thể cho bọn họ một niềm vui bất ngờ.
“Ninh Khuyết, ông đi đuổi đám người bên ngoài kia đi, bảo bọn họ để lại một nửa của cải, nếu có người dám giửo trò mờ ám thì không cần khách sáo”, Lâm Ẩn hờ hững nói.
“Vâng, cậu Ẩn”.
Ninh Khuyết đáp một tiếng, xoay người đi xuống tầng dưới.
Dù trong lòng ông ấy cảm thấy trừng phạt như thế là quá nhẹ, nhưng nếu cậu Ẩn đã nói thế, ông ấy chỉ cần nghe theo là được.
…
Dưới tòa nhà Trung Thiên.
Cửa lớn từ từ mở ra.
Ninh Khuyết dẫn theo năm võ giả Thần cảnh đi xuống.
Đám người quỳ bên dưới nhìn thấy Ninh Khuyết xuất hiện đều thầm thấy vui vẻ, bọn họ muốn tiếp xúc với Ninh Khuyết hơn, dù sao ai cũng biết Lâm Ẩn là một tên sát thần, Ninh Khuyết ít nhất còn là một người làm ăn, chuyện còn có thể cứu vãn.
“Cậu Ninh?”
Hội trưởng Hội thương mại Ký Châu Tôn Hữu Tài nhìn thấy Ninh Khuyết thì vội đứng lên, ngượng ngùng hỏi: “Cậu Ẩn nói thế nào?”
Trước đây ông ta cũng từng là cấp dưới của Ninh Khuyêt, lúc trước ngoài ông ta, trên cơ bản hội thương mại ở các nơi trên Long Quốc đều phát triển theo địa vị của Ninh Khuyết, mang danh hội thương mại thủ đô trên danh nghĩa đều là cấp dưới của Ninh Khuyết.
Ông ta vì từ rất lâu trước đây đã có quan hệ với Lâm Ẩn, lúc trước hội thương mại Ký Châu cũng phát triển rất tốt, nhưng vì sự xuất hiện của bảy tông môn, nhà họ Lâm đột nhiên biến mất, tất cả hội thương mại khắp nơi đều tách ra, hội thương mại Ký Châu của ông ta cũng vì sinh tồn mà tách ra, nhưng Tôn Hữu Tài ông ta vẫn luôn sợ Lâm Ẩn quay lại, cho nên không có chèn ép thế lực dưới trướng Lâm Ẩn, thậm chí còn lặng lẽ giúp đỡ, nhưng đây đều là việc làm âm thầm, ông ta cũng không dám công khai đối đầu với bảy tông môn.
Đây cũng là lý do sau khi Lâm Ẩn quay lại, ông ta dám lập tức đi tới.
“Lão Tôn, chuyện này không liên quan đến ông, cậu Ẩn không muốn gặp các người, ông có thể đi rồi”, Ninh Khuyết nhìn thoáng qua Tôn Hữu Tài, sau đó nhìn về phía người khác, trong những người này có một phần là hội trưởng hội thương mại, còn có một vài người là người của liên minh võ thuật phương Đông trước đây, còn lại đều là người quản lý của các tập đoàn xuyên quốc gia.
“Còn mấy người các ngươi, hạn cho các ngươi trong vòng ba ngày giao một nửa tài sản ra, nếu không cứ đợi chúng ta đến cửa đi!”
Nói xong, Ninh Khuyết xoay người đi vào trong tòa nhà Trung Thiên, nhưng còn chưa đi được mấy bước, Ninh Khuyết đã nói:
“Các người có thể thử giở trò mờ ám, nhưng nếu bị điều tra ra, hậu quả các người tự gánh chịu”.
Nói xong, Ninh Khuyết biến mất khỏi cổng lớn của tòa nhà Trung Thiên.
Sau khi Ninh Khuyết bỏ đi.
Trước cửa tòa nhà Trung Thiên trở nên xôn xao, sắc mặt mọi người rất khó coi, mấy người bọn họ người có của cải ít nhất cũng là mười tỷ trở lên, hơn nữa bọn họ còn không đại biểu cho một mình mình mà là cả tập đoàn ở phía sau. Tổng tiền vốn của những tập đoàn và hội thương mại này đều là mấy trăm tỷ thậm chí là hơn nghìn tỷ, bây giờ Ninh Khuyết nói muốn bọn họ đưa ra một nửa, cái này còn đáng sợ hơn lấy mạng bọn họ nữa.
Tôn Hữu Tài thì thầm thở phào, thầm nghĩ mấy ngày nay phải tìm quà gì đó tặng cậu Ẩn để nhận lỗi mới được.
Vào lúc Tôn Hữu Tài chuẩn bị rời đi, Hội trưởng Kiều Sơn của hội thương mại Trung Hải vội gọi ông ta lại: “Lão Tôn à, ông đi năn nỉ giúp chúng tôi với, mấy này tuy chúng tôi tích góp được chút của cải, nhưng Ninh Khuyết lại đòi tận một nửa, có phải hơi quá đáng không”.
Hội thương mại Trung Hải vốn dĩ chỉ đứng sau hội thương mại thủ đô, mấy năm nay không có sự hạn chế của hội thương mại thủ đô, bọn họ vẫn luôn không ngừng phát triển, bây giờ sao Kiều Sơn có thể cam lòng giao một nửa tài sản của hội thương mại Trung Hải ra được?
“Đúng đó, Hội trưởng Tôn, ông và cậu Ninh có quen biết, giúp chúng tôi một chút đi!”
“Nếu Ninh Khuyết cố chấp muốn làm thế, chúng tôi cũng không phải dễ bắt nạt”.
“Đúng, quá lắm thì liều mạng thôi”.
Mọi người đều vội cất lời.
Tôn Hữu Tài tỏ vẻ khinh thường, đi về phía xa, trước khi đi còn bỏ lại một câu:
“Chuyện này là do cậu Ẩn quyết định, bây giờ thời thế thay đổi, nếu các người cho rằng có thể chống lại cậu Ẩn thì thử giở trò mờ ám đi”.
Nói xong, Tôn Hữu Tài rời đi không quay đầu lại.
Mấy năm nay ông ta xem như rất yên phận, tuy hội thương mại Ký Châu phát triển bình thường, nhưng chỉ cần nương nhờ vào hội thương mại thủ đô một lần nữa, hội thương mại Ký Châu của ông ta nhất định sẽ trở thành tồn tại chỉ đứng sau hội thương mại thủ đô.
Đến lúc đó tài nguyên không ngừng kéo đến, còn sợ không thể đào tạo được mấy cao thủ cho hội sao?
Bây giờ thời đại thay đổi,chỉ có thực lực bản thân mạnh mẽ mới có thể bảo vệ được sản nghiệp to lớn như thế, mấy năm nay những gia tộc võ đạo kia không ngừng quật khởi, mấy thế lực xuất thân kinh doanh như bọn họ đã có không ít bị trở thành thế lực hạng ba, bây giờ chính là cơ hội của ông ba.
Những người còn lại nhìn bóng lưng Tôn Hữu Tài rời đi, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Lời của Tôn Hữu Tài nhắc nhở bọn họ, lúc này người ra quyết định không phải Ninh Khuyết, mà là Lâm Ẩn. Nhớ đến mấy chục năm trước đã có biết bao nhiêu thế lực vì thế mà bị Lâm Ẩn tiêu diệt, trong đó có không ít thế lực còn mạnh hơn bọn họ, bọn họ thầm thấy hoảng sợ.
Mấy ngày nay, người trên cả hành tinh xanh đều cảm thấy hoảng sợ.
Một vài thế lực lặng lẽ ký thỏa thuận chuyển nhượng tài sản với hội thương mại thủ đô, một vài thế lực thì lặng lẽ liên lạc với bảy tông môn, bọn họ không muốn đưa ra một lượng lớn tài sản của mình như thế.
Còn có rất nhiều thế lực trung lập hờ hững đứng nhìn tất cả mọi chuyện, giữa bảy tông môn và Lâm Ẩn nhất định sẽ có một trận chiến lớn, bọn họ chỉ cần đợi nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi là được.
…
Lâm Ẩn không để tâm đến mấy việc vặt trong thế giới thường.
Với những thế lực ôm hy vọng với bảy tông môn, hơn nữa còn ra tay với thế lực nhà họ Lâm của anh và những người trung thành với anh, anh không định bỏ qua cho bất cứ một ai hết.
Mấy ngày nay anh cũng biết người của bảy tông môn chỉ ra tay với nhà họ Lâm, Long phủ và liên minh võ đạo phương Tông vào khoảng thời gian trước.
Một vài người của nhà họ Lâm và Long phủ ở bên ngoài đa phần đều là bị những thế lực muốn lấy lòng bảy tông môn kia vây giết, nếu không vì bọn chúng hoàn toàn không thể động vào những thế lực như nhà họ Bùi và hội thương mại thủ đô, hơn nữa bảy tông môn còn muốn dụ Lâm Ẩn ra ngoài, thì e rằng cũng không kiên trì được đến bây giờ.
Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc giải quyết bọn họ, anh định đến núi Long Hổ tìm hiểu trước, xem có thể liên lạc với cao thủ của núi Long Hổ không, tốt nhất là có thể đi vào núi Long Hổ xem tình trạng thương vong của nhà họ Lâm anh.
Trận chiến lúc đó Bùi Thanh Y ở quá xa, hoàn toàn không biết tình hình chiến đấu cụ thể, chỉ khi nhìn thấy người nhà họ Lâm anh mới yên tâm được.
Lâm Ẩn, Lộ Uyên và thầy trò Độ Mệnh Kiếm Tiên đi tới núi Long Hổ.
Lúc này tuy đạo quán trên núi Long Hổ vẫn còn, nhưng đa số kiến trúc đều đã mọc đầy rêu xanh, hơn nữa còn mơ hồ có thể nhìn ra trên núi Long Hổ cũng từng xảy ra trận chiến, hơn nữa ít nhất là có mấy Thiên Tiên giao thủ ở đây.
Lâm Ẩn buông lỏng thần giác, phát hiện trên núi Long Hổ chỉ có mấy đạo sĩ có chút võ đạo, hoàn toàn không có Địa Tiên tọa trấn như trước đây.
“Không ngờ núi Long Hổ cũng sẽ trở thành thế này”, Liễu Bạch Y thở dài nói.
Xuất thân từ Kiếm Tông, lão biết dù năm đó người mạnh nhất phương Đông là Lâm Ẩn, nhưng núi Long Hổ mới là tồn tại lặng lẽ bảo vệ phương Đông mấy nghìn năm, bây giờ lại sa sút thành thế này, ngay cả người đến dâng hương cũng không có.
“Đi xuống xem thử”.
Lâm Ẩn cũng thở dài rồi nói.
Sau trận chiến thời thượng cổ, thực lực của hành tinh xanh bị đứt đoạn, những người có thực lực mạnh mẽ gần như đều chết trận, nếu không vì trận chiến đó, bây giờ chắc chắn hành tinh xanh sẽ không yếu hơn tinh vực Hoang Mộc, ít nhất người của bảy tông môn cũng không dám làm càn trên hành tinh xanh như vậy.
Mấy người Lâm Ẩn đáp xuống chính điện của núi Long Hổ, lập tức có mấy đạo sĩ đang luyện tập phát hiện ra sự tồn tại của mấy người Lâm Ẩn.
“Thầy, có kẻ thù đến!”
Một tiểu đạo sĩ la lớn về phía chính điện.
Lâm Ẩn sờ cằm, chẳng lẽ bây giờ trông anh giống người xấu lắm sao?
Nghe vậy, bảy tám đạo sĩ chạy ra từ trong chính điện, đạo sĩ trung niên dẫn đầu cầm một thanh trường kiếm trong tay, trên trường kiếm phát ra ánh sáng lấp lánh, vừa nhìn đã biết không phải thứ tầm thường.
“Núi Long Hổ tôi đã trở thành thế này rồi mà đám đáng chết các người vẫn không chịu bỏ qua, hôm nay tôi muốn liều mạng với các người”.
Ông ta cầm kiếm, chém về phía Liễu Bạch Y đứng gần mình nhất.
“Coong!”
Liễu Bạch Y duỗi hai ngón tay kẹp lấy thanh kiếm chém tới của đạo sĩ trung niên.
“A!”
Đạo sĩ trung niên la lên một tiếng, muốn rút trường kiếm về, nhưng trường kiếm ở trong tay Liễu Bạch Y vẫn không nhúc nhích.
“Tha cho ông ta đi, chúng ta không phải kẻ thù”, Lâm Ẩn chậm rãi nói.
Đạo sĩ trung niên co tu vi trên bảng Thiên, nếu vào thời điểm hai mươi năm trước có lẽ còn không tầm thường, nhưng bây giờ thì có hơi yếu. Bây giờ thế lực lớn trong thế giới thường đều có võ giả bảng Thiên hoặc trên bảng Thiên tọa trấn, mạnh hơn thậm chí còn có Thần cảnh và Nhân Tiên tọa trấn.
Thánh địa núi Long Hổ trước đây mà chỉ có một võ giả trên bảng Thiên tọa trấn, trông quá yếu ớt.
Liễu Bạch Y buông tay, đạo sĩ trung niên nửa tin nửa ngờ cất trường kiếm đi, quan sat mấy người trước mặt.
“Các người thật sự không phải đến trả thù à?”
Đạo sĩ trung niên nhìn mấy người Lâm Ẩn, nửa tin nửa ngờ hỏi.
Đám người trước mắt trông khí thế bât phạm, bây giờ người trẻ tuổi trên đời có thể có khí thế như thế ngoài là người của bảy tông môn ra thì không thể là của thế lực nào khác nữa.
Mà núi Long Hổ của ông ta trở thành thế này vừa khéo có liên quan với bảy tông môn.
“Sư phụ, trông người này hơi quen mắt”, một tiểu đạo sĩ đứng bên cạnh đạo sĩ trung niên nghi ngờ nói.
Đạo sĩ trung niên nghe thế cũng cảm thấy Lâm Ẩn hơi quen mất, nhưng trong chốc lát không thể nhớ ra được đã gặp ở đâu.
“Tôi là Lâm Ẩn, có lẽ các người từng nghe nói đến tôi rồi”, Lâm Ẩn cười nói.
“Cậu là cậu Ẩn?”, đạo sĩ trung niên la lớn, sau đó tỏ vẻ vui mừng, hơi cuống cuồng nói: “Cậu Ẩn đến, vào trong nói chuyện đi”.
Lâm Ẩn gật đầu, đi vào chính điện cùng đạo sĩ trung niên.
Dù đa số cung điện bên ngoài đều rách nát, nhưng chính điện từng được bảo vệ cẩn thận, không hề xuống cấp chút nào.
“Cậu Ẩn, để cậu chê cười rồi”, đạo sĩ trung niên đón Lâm Ẩn vào chính điện, lấy mấy cái bồ đoàn ra, nói: “Trưởng bối của sư môn trốn vào bí cảnh, rất nhiều sư huynh đệ cũng đều đi vào bí cảnh, vì bọn họ quá vội, mấy người chúng tôi ở bên ngoài cửa kịp trở về, cho nên bị bỏ lại bên ngoài, cũng không thể liên lạc được với trưởng bối của sư môn”.
Nói xong, ông ta lấy ra một bức thư từ trong ống tay áo: “Cậu Ẩn, đây là thư sư thúc Tửu Đạo Nhân để lại, vốn dĩ là do Trần sư thúc của tôi bảo quản, nhưng mười năm trước Trần sư thúc xuống núi xong đã không rõ tung tích, bức thư này bèn nằm trông tay tôi, bây giờ tôi đưa thư cho cậu”.
Lâm Ẩn nhận lấy thư, trong thư viết “Thân gửi Lâm Ẩn”.
Lâm Ẩn mở thư ra, trong thư chỉ có chừng mấy trăm chữ.
Nhưng Lâm Ẩn cũng đã biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện qua những hàng chữ, hóa ra mười mấy năm trước, bảy tông môn phái sáu Thiên Tiên ra muốn tàn sát núi Lang Gia, may mà lão thiên sư và hai vị tổ sư của núi Long Hổ kịp thời chạy đến núi Lang Gia, đấu một trận với sáu tôn giả Thiên Tiên của bảy tông môn, bên phía núi Long Hổ đấu không lại, lão thiên sư và hai vị tổ sư đều bị thương.
Có điều trong chốc lát sáu vị tôn giả kia cũng không xử lý được bọn họ, nhưng khiến lão thiên sư không ngờ đến là bảy tông môn còn có hai nửa bước Chân Thần âm thầm đi theo, vì đợi Lâm Ẩn ra ngoài, muốn bắt giữ Lâm Ẩn.
Lúc tất cả mọi người của núi Long Hổ và nhà họ Lâm đều lâm vào tuyệt vọng, Thanh Trích Tiên kịp thời chạy đến, ngăn cản hai vị nửa bước Chân Thần của bảy tông môn, bọn họ mới mượn Truyền Tống Trận nhà Công Thâu bố trí, truyền tống đến gần núi Long Hổ.
Lúc đó tình hình khẩn cấp, bọn họ chỉ có thể đưa tất cả mọi người vào trong bí cảnh núi Long Hổ, khởi động trận bát quái Lưỡng Nghi Vi Trần do khai sơn tổ sư Trương Đạo Lăng của núi Long Hổ bọn họ để lại, trận pháp này một khi khởi động, dù là nửa bước Chân Thần cũng không thể tìm thấy vị trí của bí cảnh núi Long Hổ, nhưng người trong bí cảnh cũng không thể nào liên lạc với bên ngoài, chỉ có cao thủ trên Chân Thần lĩnh ngộ được quy tắc thiên địa mới có thể cảm nhận được vị trí của bí cảnh núi Long Hổ, phá vỡ trận pháp thôi.
Đọc thư xong, Lâm Ẩn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này anh vẫn chưa bước vào cảnh giới Chân Thần, bên cạnh dù có tiền bối Ảnh Tử đi theo, nhưng bây giờ rõ ràng vẫn chưa đến lúc để lộ tiền bối Ảnh Tử.
Biết được Lâm Kình Thương, Trương Kỳ Mạt và mọi người không sao, Lâm Ẩn cũng coi như hoàn toàn yên tâm.
“Tôi sẽ phái người đến đây xây dựng lại núi Long Hổ giúp ông, không bao lâu nữa, trưởng bối núi Long Hổ của ông sẽ đi ra khỏi bí cảnh thôi”, Lâm Ẩn nói với đạo sĩ trung niên.
“Cảm ơn cậu Ẩn”.
Đạo sĩ trung niên vội nói cảm ơn, ông ta không thấy nghi ngờ những gì Lâm Ẩn nói, với thân phận của anh sao lại đi lừa ông ta chứ.
Lâm Ẩn ở lại núi Long Hổ nửa ngày, dù đã thả lỏng thần giác nhưng vẫn không thể tìm thấy vị trí của bí cảnh núi Long Hổ, lúc này anh cũng không làm phiền đến tiền bối Ảnh Tử, bây giờ anh đã ngưng tủ thân thể và thần hồn lại làm một rồi, chỉ thiếu lĩnh ngộ quy tắc thiên địa là có thể bước vào cảnh giới Chân Thần.
Đợi đến khi Ninh Khuyết sai người đến xây dựng lại đạo quán giúp núi Long Hổ, mấy người Lâm Ẩn bèn rời đi. Phá mở hư không, đi tới bí cảnh Côn Luân.
Vừa đi vào bí cảnh Côn Luân, bọn họ đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Nồng độ nguyên khí thiên địa trong bí cảnh Côn Luân có thể sánh bằng với bí cảnh Côn Luân rồi”, Độ Mệnh Kiếm Tiên trầm giọng nói.
“Có lẽ không bao lâu nữa, hành tinh xanh sẽ trở về dáng vẻ trước đây”.
“Có lẽ vậy”, Lâm Ẩn gật đầu nói.
“Đi thôi, đi xem thử rốt cuộc người của bảy tông môn đang làm gì, thế giới thường xảy ra chuyện lớn như thế mà bọn họ cũng không quay về, rốt cuộc trong bí cảnh Côn Luân có thứ gì hấp dẫn bảy tông môn đây”.
“Chúng ta đến gia tộc nào?”, Độ Mệnh Kiếm Tiên hỏi.
Bọn họ có quen biết với tất cả các gia tộc lớn trong bí cảnh Côn Luân, nhưng lần này đã đi lâu như vậy, hơn nữa bây giờ còn có người của bảy tông môn, xuất hiện thêm rất nhiều biến số.
“Đến nhà Hiên Viên đi!”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
Thế lực Nhân Tộc bên này, từ khi nhà họ Kiền nương nhờ Ma Tộc, thì nhà Hiên Viên chính là mạnh nhất, có lẽ nhà Hiên Viên sẽ có tin tức bọn họ cần.
Mấy người đều là cao thủ, tốc độ rất nhanh, không mất bao lâu đã đi tới trụ sở của nhà Hiên Viên trên núi Côn Khư.
Trong trụ sở nhà Hiên Viên lúc này.
Hiên Viên Vô Địch và Hiên Viên Phá Thành ngồi đối diện nhau, thực lực của Hiên Viên Phá Thành càng sâu không lường được hơn, đã là Thiên Tiên hậu kỳ, còn Hiên Tiên vô địch cũng chỉ là Thiên Tiên sơ kỳ, chỉ thiếu một chút là có thể đột phá đến Thiên Tiên trung kỳ.
“Tộc trưởng có biết Lâm Ẩn đã về rồi chưa?”
Hiên Viên Vô Địch hỏi.
“Trở về thì thế nào, lúc này nhà Hiên Viên đã không phải chúng ta có thể làm chủ nữa rồi”, Hiên Viên Phá Thành hờ hững nói:
Bây giờ bảy tông môn, Ma Tộc, lão tổ nhà chúng ta, còn có lão Long Vương đã liên thủ với nhau, muốn có được cơ duyên kia, dù Lâm Ẩn đột phá đến cảnh giới nửa bước Chân Thần, gặp mấy người bọn họ cũng chỉ có thể chịu thua thôi”.
“Những người đến từ ngoại vực kia…”, Hiên Viên Vô Địch thở dài một tiếng, không nói tiếp.
“Không phải người mình ắt có ý đồ khác, chẳng lẽ cụ tổ không nhìn ra sao? Hợp tác với bọn họ rõ ràng là tranh ăn với hổ”, cuối cùng Hiên Viên Vô Địch cũng không nhịn được nói ra bất mãn trong lòng.
“Đối mặt với sức hấp dẫn của việc có thể bước vào một bước đó, có mấy người có thể chối từ chứ?”, Hiên Viên Phá Thành cau mày, không biết đang nghĩ gì.
Vào lúc hai người nói chuyện phiếm, bên ngoài đột nhiên có người chạy vào, vội vàng nói:
“Gia chủ, Lâm Ẩn kia đến rồi”.
Ồ?
Hai người đưa mắt nhìn nhau, lập tức xuất hiện trước cửa.
“Ha ha, hai vị đạo hữu hai mươi năm không gặp, phong thái vẫn như cũ nhỉ!”, Hiên Viên Vô Địch cười nói với Lâm Ẩn và Độ Mệnh Kiếm Tiên.
“Nào, mời vào”.
Hiên Viên Phá Thành quan sát Lâm Ẩn, cảm thấy Lâm Ẩn ngày càng sâu không lường được, trong lòng thầm nghĩ.
‘Có lẽ khoảng thời gian này Lâm Ẩn đã bước vào cảnh giới nửa bước Chân Thần rồi’.
Mấy người Lâm Ẩn đi theo hai người tiến vào một trạch viện độc lập, bảo đầy tớ lùi xuống hết, nói chuyện phiếm một lát, cuối cùng cũng tiến vào chủ đề chính.
Lâm Ẩn nhìn hai người, hỏi thẳng: “Hai vị, tôi cũng không lòng vòng với hai vị nữa, tôi muốn biết vị trí của bảy tông môn”.
Nghe vậy.
Hiên Viên Phá Thành và Hiên Viên Vô Địch đều cười khổ.
“Lâm đạo hữu, vốn dĩ với quan hệ giữa chúng ta, tôi nên báo chuyện này với cậu, nhưng bây giờ tuy tôi là chủ nhà Hiên Viên, nhưng người nắm quyền nhà Hiên Viên là cụ tổ của tôi, chuyện liên quan đến bảy tông môn tôi hoàn toàn không thể nhúng tay vào”, Hiên Viên Phá Thành nói.
“Cụ ông Bạch Thạch đâu?”, Lâm Ẩn cau mày hỏi.
“Cụ ông đã bế quan mười năm, từ khi cụ tổ quyết định hợp tác với bảy tông môn, cụ ông đã tức giận bế quan luôn, đã mười năm không xuất quan rồi”, Hiên Viên Vô Địch không cam lòng nói:
“Cậu Ẩn, cậu cũng đừng làm khó tộc trưởng, chúng tôi chỉ được biết người của bảy tông môn, Ma Tộc, cụ tổ của chúng tôi và lão Long Vương đều đang tìm kiếm một cơ duyên, một tài nguyên có thể trở thành Chân Thần, bây giờ chúng tôi cũng không biết họ đang ở đâu”.
Lâm Ẩn cau mày, anh không ngờ ngay cả cụ tổ nhà Hiên Viên cũng hợp tác với người của bảy tông môn, rốt cuộc là cơ duyên gì có thể khiến một nửa bước Chân Thần động lòng như thế, cơ duyên có thể giúp người ta tiến vào cảnh giới Chân Thần, anh còn chưa từng nghe nói đến ở Thiên Hoang giới.
‘Ta có một vài suy đoán, tìm đến nơi đó, sau khi đột phá Chân Thần rồi đi vào, có lợi ích rất lớn với cậu’.
Bên tai Lâm Ẩn đột nhiên vang lên giọng nói của tiền bối Ảnh Tử, nhưng những người khác dường như không hề nghe thấy.
‘Bây giờ ta cũng không thể chắc chắn cụ thể là cái gì, nhưng nếu thật sự đoán đúng thì cơ duyên này thạt sự quá lớn, ngay cả cao thủ Thiên Thần cảnh cũng sẽ động lòng, điều này cũng có thể hiểu vì sao Ma Tộc lại xâm lấn một hành tinh nhỏ như thế’.
Lâm Ẩn nghe vậy thì thầm thấy căng thẳng, cơ duyên ngay cả cao thủ như tiền bối Ảnh Tử cũng tán thưởng chắc chắn không phải cơ duyên bình thường.
“Không biết ai biết vị trí của bọn họ vậy?”, Lâm Ẩn hỏi.
“Cụ ông Huyền Quy của bộ tộc dị thú và Thanh Trích Tiên có biết”, Hiên Viên Phá Thành nói với giọng điệu nặng nề: “Sau khi nửa bước Chân Thần của bảy tông môn tiến vào bí cảnh Côn Luân từng hợp tác với nửa bước Chân Thần của Ma Tộc truy sát Thanh Trích Tiên, tình trạng của Thanh Trích Tiên lúc đó không được tốt lắm, dù không chết cũng bị thương nặng”.
Lâm Ẩn gật đầu một cái nói: “Vậy không làm phiền nữa, tôi đến Thiên Vực xem sao”.
Mấy người Lâm Ẩn ngựa không ngừng vó chạy tới Thiên Vực, vừa đến bên ngoài Thiên Vực đã thấy cụ ông Huyền Quy đợi ở đó.
Nhìn thấy Lâm Ẩn, cụ ông Huyền Quy cười khẽ: “Nghe tin ngươi trở về, ta biết ngay ngươi sẽ đến tìm ta, bọn họ đều đang ở trong rừng Ma Quỷ của thế giới thượng, trong đó có một bí mật lớn, một bí mật động trời, đáng tiếc cảnh giới của lão Quy ta không đủ, không có tư cách hiểu rõ nội tình”.
“Lão Long Vương và cụ tổ của bộ tộc sói xám đều đang ở đó, bây giờ ngươi đi qua có lẽ còn có thể đuổi kịp bọn họ”.
“Cảm ơn”, Lâm Ẩn chắp tay với cụ ông Huyền Quy.
Bây giờ anh cũng không hiểu rõ lập trường của bộ tộc dị thú nữa, lão Long Vương hợp tác với bảy tông môn, nhưng lại để cụ ông Huyền Quy thả tin ra, rốt cuộc lão muốn làm gì?
Lâm Ẩn cũng không ở lại lâu, dẫn theo mấy người chạy thẳng đến rừng Ma Quỷ.
Anh là người từng đi vào rừng Ma Quỷ một lần, vốn cứ tưởng Ma Tộc chọn rừng Ma Quỷ chỉ vì giấu đi hành tung của mình, nhưng bây giờ xem ra nơi đó có bí mật càng lớn hơn.
Ba người Lâm Ẩn đi tới bên ngoài rừng Ma Quỷ.
Đứng trong hư không, quan sát rừng Ma Quỷ.
Lâm Ẩn cau mày, trong mắt có ánh sáng lượt qua, giống như xuyên thấu hư không vô tận. Từng tầng mê chướng che khuất tầm nhìn bị ánh sao xuyên qua. Nhưng những gì Lâm Ẩn quan sát thấy không khác lần trước tiến vào rừng Ma Quỷ là mấy.
‘Tiền bối Ảnh Tử, hình như nơi này cũng đâu có gì đặc biệt!’
Lâm Ẩn thầm hỏi.
‘Để ta giúp cậu một tay’.
Tiếng nói của Ảnh Tử truyền vào ta Lâm Ẩn, Lâm Ẩn cũng cảm nhận được thế giới trước mắt hoàn toàn khác, ánh mắt của anh xuyên qua bão táp không gian, một vài thứ mới mẻ trước giờ chưa từng thấy xuất hiện trước mặt Lâm Ẩn.
Thế giới kia bao phủ trong tiên quang lấp lánh, tiên hạc bay múa, chân long vờn quanh, khắp nơi là núi sông kỳ lạ, tiên sơn lầu các thành hàng, giống như vùng đất Cực Lạc vậy.
Nhưng Lâm Ẩn nhìn lại một lần nữa.
Lập tức nhìn thấy phía sau tiên quang là ma khí đáng sợ đen như mực cuồn cuộn ngất trời. Ma khí kia xâm lấn mỗi một góc của thế giới, thay vì nói nơi này là tiên thổ, còn không bằng nói là ma thổ thì hơn.
“Không ngờ nơi sâu trong hành tinh xanh lại có ma thổ thế này, ở ngay dưới rừng Ma Quỷ nghìn vạn năm nay mà không một ai phát hiện ra”, Lâm Ẩn thầm thấy lạnh lẽo.
“Tiền bối Ảnh Tử, cường độ ma khí thế này e rằng cao thủ Thiên Thần cũng không thể sánh bằng nhỉ, là thứ gì có thể bùng nổ ra ma khí kinh khủng đến thế vậy, dù là ma quân Chân Thần cảnh ở trước ma khí này cũng chẳng tính là gì.”
“Tiên thổ trấn ma thần”.
Trong giọng điệu của Ảnh Tử cũng nghiêm túc hơn mấy phần: “Tuy ma khí này cuồn cuộn thuần khiết, nhưng lại mang theo một chút tử khí, như đã mấy chục nghìn năm trôi qua rồi vậy, nhưng mấy chục nghìn năm còn có thể bùng nổ ra ma khí kinh khủng như thế, chắc chắn là tồn tại cấp bậc ma thần, thậm chí là còn mạnh hơn”.
Lâm Ẩn sửng sốt, người hơi run rẩy.
Chỉ có Ma Tộc đỉnh cao Thiên Thần mới có tư cách được gọi là ma thần, mà Ảnh Tử lại cho rằng thi thể này còn mạnh hơn cả ma thần, chẳng lẽ ma tộc xâm lấn hành tinh xanh là vì thi thể ma thần này sao?
Hơn nữa ma tộc xâm lấn chỉ là chuyện ba nghìn năm trước, thi thể này đã tồn tại mấy chục nghìn năm rồi.
Chẳng lẽ chục nghìn năm trước hành tinh xanh huy hoàng như thế sao? Có cả cao thủ trên Thiên Thần tồn tại?
“Lâm Ẩn, ta nghi ngờ nơi này là do người thật sự phi thăng thành thần tiên bày ra, nhưng chục nghìn năm trôi qua, dù có tài nguyên cũng đã bị lấy đi rồi mới đúng, hơn nữa ở vùng vũ trụ này đã chục nghìn năm rồi chưa từng xuất hiện người phi thăng, chỉ có ghi chép trên một vài sách cổ thôi, còn không biết là thật hay giả”, Ảnh Tử nghi ngờ nói.
“Tiền bối, có thể tìm thấy vị trí của mấy người bọn họ không?”, Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi.
“Nơi này đem lại ảnh hưởng quả lớn với võ giả trên Chân Thần, nhưng có lẽ bọn họ vẫn chưa tiến vào trong tiên thổ, cậu có thể tìm kiếm thử, tiên thổ kia đã chục nghìn năm không mở ra, trong đó chắc chắn có cơ duyên lớn, nhưng cũng ẩn chứa đại sát cơ, cần phải cẩn thận ứng phó”, Ảnh Tử nói.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Ẩn gật nhẹ đầu.
Anh quay đầu nhìn về phía Lộ Uyên và Độ Mệnh Kiếm Tiên: “Trong này có nguy hiểm rất lớn, hai người ở bên ngoài đợi tôi, nếu trong vòng nửa năm tôi vẫn chưa ra ngoài, hai người lập tức xử lý tất cả những thế lực quy thuận bảy tông môn trên hành tinh xanh, sau đó trở về Thiên Hoang giới, bảo sư huynh của tôi đến giúp đỡ, mở bí cảnh núi Long Hổ ra”.
“Cậu Ẩn, rốt cuộc nơi này có thứ gì mà khiến cậu cũng phải cẩn thận thế?”, Lộ Uyên nghi ngờ hỏi.
Lão ta buông lỏng thần giác cũng chỉ cảm thấy cánh rừng này thật sự có điều gì lạ, nhưng hoàn toàn không đến mức khiến một nửa bước Chân Thần phải kiêng dè như thế.
“Cánh rừng này ngoài mặt thì không có gì nguy hiểm, nhưng trong lòng đất lại có một thi thể của Ma Tộc, ít nhất là cảnh giới Thiên Thần”, Lâm Ẩn nói với giọng điệu nặng nề.
“Hả?”
Hai người đều sửng sốt, người mạnh nhất trên hành tinh xanh ba nghìn năm trước cũng chỉ là cảnh giới Chân Thần, không thể nào giết chết một Ma Tộc Thiên Thần được, chỉ có một khả năng là nơi này có bí mật lớn khác.
“Cậu Ẩn, không bằng lập tức truyền tin về Thiên Hoang, chúng ta đi vào cùng cậu, ba người chúng ta hợp tác cũng có cơ hội thắng hơn”, Độ Mệnh Kiếm Tiên nói.
Bọn họ biết nửa bước Chân Thần trên hành tinh xanh bây giờ đều hợp tác với nhau rồi, nếu để một mình Lâm Ẩn đi vào, e rằng sẽ gặp nguy hiểm.
“Đúng thế”, Lộ Uyên cũng gật đầu.
“Thôi, vậy thì đi vào chung thôi”, Lâm Ẩn gật đầu nói.
Lần này bọn họ đi vào, chỉ cần tiên thổ kia không xảy ra biến cố lớn gì, có lẽ bọn họ vẫn có thể an toàn trở ra. Hơn nữa tiến vào tiên thổ đều là nửa bước Chân Thần, cũng không có gì phải sợ cả.
Lâm Ẩn nhanh chóng đi vào trong rừng Ma Quỷ theo chỉ dẫn của Ảnh Tử.
Không bao lâu đã đi tới một vách đá trong rừng Ma Quỷ, Lâm Ẩn đánh một chưởng lên vách đó.
Cơn lốc không gian cuồn cuộn khuấy động, vô số mảnh vụn không gian trong suốt bị bao lấy, xoay trọn trong không gian với tốc độ còn nhanh hơn vận tốc âm thanh. Thậm chí còn có rất nhiều năng lượng đáng sợ giao thoa trong đó, mỗi một năng lượng đều đủ để xé rách hư không. Ngay cả võ giả nửa bước Chân Thần mà sơ suất cũng sẽ biến thành tro bụi trong nháy mắt.
“Nơi này thực lực của ta quá mạnh, không thể đi vào được, chỉ có thể dựa vào bản thân cậu thôi”, giọng nói của Ảnh Tử truyền vào tai Lâm Ẩn.
“Bọn họ ở trong này?”
Độ Mệnh Kiếm Tiên cau mày hỏi.
Vẫn chưa thấy người đâu đã gặp chuyện nguy hiểm như thế rồi.
“Đúng vậy”.
Lâm Ẩn gật đầu nói.
Nói xong thì thẳng thừng bước vào trong lốc xoáy không gian.
Lộ Uyên và Độ Mệnh Kiếm Tiên cũng đi sát theo sau, tiến vào trong.
Lâm
Trong phòng làm việc của Lâm Ẩn trước đây, dù đã hai mươi năm trôi qua, nhưng cách bày trí ở đây vẫn giống hệt trước kia, không khác chút nào.
Lúc này đã có rất nhiều người trong phòng làm việc, đa số đều là thuộc hạ của Lâm Ẩn lúc trước hoặc các thế lực có quan hệ tốt với nhà họ Lâm, mấy năm nay mấy thế lực bọn họ đều bị chèn ép không ít, bây giờ ai cũng căm tức muốn khôi phục sự huy hoàng trước đây.
“Ninh Khuyết, bên dưới có bao nhiêu đại diện của các thế lực đến?”
Lâm Ẩn ngồi trên ghế ông chủ, nhẹ giọng hỏi.
“Cậu Ẩn, chỉ có thủ lĩnh của hơn sáu mươi thế lực đến đây nhận tội thôi”, Ninh Khuyết không hề che giấu sát khí trong mắt: “Có cần tôi dẫn người đi tiêu diệt những thế lực không đến nhận tội không? Mấy năm nay mấy người kia cảm thấy mình bám vào được bảy tông môn, không ít anh em của chúng ta đều chết trong tay bọn họ”.
Ninh Khuyết vừa dứt lời, không ít người đều gật đầu theo.
Mấy năm nay, cuộc sống của bọn họ thật sự không dễ chịu, có đôi khi người trong tộc sẽ tự nhiên bị đánh chết, phơi thây ở bên ngoài, nhưng bọn họ vì những người khác trong tộc, không có chứng cứ hoàn tòa không dám truy cứu.
Bây giờ Lâm Ẩn trở về, bọn họ đã có dũng khí đấu với bảy tông môn.
“Không vội, lòng tin lớn nhất của bọn họ không phải là bảy tông môn à? Đợi sau khi tôi đến núi Long Hổ một chuyến, tôi sẽ tự mình đến bí cảnh Côn Luân, giải quyết hoàn toàn chuyện trên hành tinh xanh”.
Lâm Ẩn cau mày nói: “Trước khi nhà họ Lâm chuyển vào bí cảnh, mọi người có nghe thấy tin tức của Thanh Trích Tiên không?”
Thanh Trích Tiên là một người kiêu ngạo, nếu lão ta đồng ý bảo vệ nhà họ Lâm của anh năm mươi năm thì sẽ không thất hứa, bây giờ nhà họ Lâm của anh biến mất không còn tăm hơi, Thanh Trích Tiên cũng mất tích.
“Sau khi bảy tông môn xuất hiện không lâu, tôi đã đi đến núi Lang Gia, vừa khéo nhìn thấy cảnh bảy tông môn ra tay với núi Lang gia, lúc đó dù trên núi Lang Gia có hai mươi mấy Địa Tiên, còn có hai vị tổ sư của núi Long Hổ tọa trấn, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của bảy tông môn”, Bùi Thanh Y trầm ngâm nói.
“Khi đó trên không trung cao chục nghìn mét có cao thủ đang chiến đấu, nhưng dư âm trận chiến cũng khiến hai chân tôi như nhũn ra, có lẽ là cao thủ nửa bước Chân Thần đang đánh nhau, hơn nữa còn không chỉ một người”.
“Nếu không nhờ có người âm thầm ra tay, có lẽ nhà họ Lâm và tổ sư của núi Long Hổ cũng không thể chống đỡ được đến khi Truyền Tống Trận mở ra”.
Bùi Thanh Y nhớ tới cảnh tượng ngày đó, bây giờ vẫn còn thấy sợ hãi, dù lúc đó hắn đã bước vào cảnh giới Địa Tiên, nhưng dưới uy thế của trận chiến đó, hắn ta cảm thấy mình giống như giun dế vậy.
Lâm Ẩn cũng cau mày.
Người có thể âm thầm bảo vệ nhà họ Lâm của anh chỉ có Thanh Trích Tiên, lão Long Vương và cụ ông nhà Hiên Viên thôi, ba người đều là tồn tại có thể giao thủ với nửa bước Chân Thần của Ma Tộc, đều không phải kẻ yếu, trong đó thực lực của lão Long Vương và Thanh Trích Tiên còn mạnh hơn Lộ Uyên bây giờ một chút, bọn họ ra tay cũng không làm gì được, xem ra nửa bước Chân Thần của bảy tông môn cũng không đơn giản.
Nhưng anh không hề sợ hãi chút nào, bây giờ anh đã vượt xa quá khứ, thực lực mạnh hơn ngày đó không biết bao nhiêu, hơn nữa dù bảy tông môn có cao thủ ẩn núp thì bên phía anh vẫn còn tiền bối Ảnh Tử mà.
Dù anh không biết tiền bối Ảnh Tử mạnh đến mức nào, nhưng nếu sư phụ Trấn Sơn Hải đã phải tiền bối Ảnh Tử đến bảo vệ anh thì ít nhất cũng là một cao thủ Chân Thần, hơn nữa còn không phải Chân Thần bình thường như Âm Dương Tử.
Nếu trong bảy tông môn thật sự có Chân Thần ẩn núp, thì vừa khéo có thể cho bọn họ một niềm vui bất ngờ.
“Ninh Khuyết, ông đi đuổi đám người bên ngoài kia đi, bảo bọn họ để lại một nửa của cải, nếu có người dám giửo trò mờ ám thì không cần khách sáo”, Lâm Ẩn hờ hững nói.
“Vâng, cậu Ẩn”.
Ninh Khuyết đáp một tiếng, xoay người đi xuống tầng dưới.
Dù trong lòng ông ấy cảm thấy trừng phạt như thế là quá nhẹ, nhưng nếu cậu Ẩn đã nói thế, ông ấy chỉ cần nghe theo là được.
…
Dưới tòa nhà Trung Thiên.
Cửa lớn từ từ mở ra.
Ninh Khuyết dẫn theo năm võ giả Thần cảnh đi xuống.
Đám người quỳ bên dưới nhìn thấy Ninh Khuyết xuất hiện đều thầm thấy vui vẻ, bọn họ muốn tiếp xúc với Ninh Khuyết hơn, dù sao ai cũng biết Lâm Ẩn là một tên sát thần, Ninh Khuyết ít nhất còn là một người làm ăn, chuyện còn có thể cứu vãn.
“Cậu Ninh?”
Hội trưởng Hội thương mại Ký Châu Tôn Hữu Tài nhìn thấy Ninh Khuyết thì vội đứng lên, ngượng ngùng hỏi: “Cậu Ẩn nói thế nào?”
Trước đây ông ta cũng từng là cấp dưới của Ninh Khuyêt, lúc trước ngoài ông ta, trên cơ bản hội thương mại ở các nơi trên Long Quốc đều phát triển theo địa vị của Ninh Khuyết, mang danh hội thương mại thủ đô trên danh nghĩa đều là cấp dưới của Ninh Khuyết.
Ông ta vì từ rất lâu trước đây đã có quan hệ với Lâm Ẩn, lúc trước hội thương mại Ký Châu cũng phát triển rất tốt, nhưng vì sự xuất hiện của bảy tông môn, nhà họ Lâm đột nhiên biến mất, tất cả hội thương mại khắp nơi đều tách ra, hội thương mại Ký Châu của ông ta cũng vì sinh tồn mà tách ra, nhưng Tôn Hữu Tài ông ta vẫn luôn sợ Lâm Ẩn quay lại, cho nên không có chèn ép thế lực dưới trướng Lâm Ẩn, thậm chí còn lặng lẽ giúp đỡ, nhưng đây đều là việc làm âm thầm, ông ta cũng không dám công khai đối đầu với bảy tông môn.
Đây cũng là lý do sau khi Lâm Ẩn quay lại, ông ta dám lập tức đi tới.
“Lão Tôn, chuyện này không liên quan đến ông, cậu Ẩn không muốn gặp các người, ông có thể đi rồi”, Ninh Khuyết nhìn thoáng qua Tôn Hữu Tài, sau đó nhìn về phía người khác, trong những người này có một phần là hội trưởng hội thương mại, còn có một vài người là người của liên minh võ thuật phương Đông trước đây, còn lại đều là người quản lý của các tập đoàn xuyên quốc gia.
“Còn mấy người các ngươi, hạn cho các ngươi trong vòng ba ngày giao một nửa tài sản ra, nếu không cứ đợi chúng ta đến cửa đi!”
Nói xong, Ninh Khuyết xoay người đi vào trong tòa nhà Trung Thiên, nhưng còn chưa đi được mấy bước, Ninh Khuyết đã nói:
“Các người có thể thử giở trò mờ ám, nhưng nếu bị điều tra ra, hậu quả các người tự gánh chịu”.
Nói xong, Ninh Khuyết biến mất khỏi cổng lớn của tòa nhà Trung Thiên.
Sau khi Ninh Khuyết bỏ đi.
Trước cửa tòa nhà Trung Thiên trở nên xôn xao, sắc mặt mọi người rất khó coi, mấy người bọn họ người có của cải ít nhất cũng là mười tỷ trở lên, hơn nữa bọn họ còn không đại biểu cho một mình mình mà là cả tập đoàn ở phía sau. Tổng tiền vốn của những tập đoàn và hội thương mại này đều là mấy trăm tỷ thậm chí là hơn nghìn tỷ, bây giờ Ninh Khuyết nói muốn bọn họ đưa ra một nửa, cái này còn đáng sợ hơn lấy mạng bọn họ nữa.
Tôn Hữu Tài thì thầm thở phào, thầm nghĩ mấy ngày nay phải tìm quà gì đó tặng cậu Ẩn để nhận lỗi mới được.
Vào lúc Tôn Hữu Tài chuẩn bị rời đi, Hội trưởng Kiều Sơn của hội thương mại Trung Hải vội gọi ông ta lại: “Lão Tôn à, ông đi năn nỉ giúp chúng tôi với, mấy này tuy chúng tôi tích góp được chút của cải, nhưng Ninh Khuyết lại đòi tận một nửa, có phải hơi quá đáng không”.
Hội thương mại Trung Hải vốn dĩ chỉ đứng sau hội thương mại thủ đô, mấy năm nay không có sự hạn chế của hội thương mại thủ đô, bọn họ vẫn luôn không ngừng phát triển, bây giờ sao Kiều Sơn có thể cam lòng giao một nửa tài sản của hội thương mại Trung Hải ra được?
“Đúng đó, Hội trưởng Tôn, ông và cậu Ninh có quen biết, giúp chúng tôi một chút đi!”
“Nếu Ninh Khuyết cố chấp muốn làm thế, chúng tôi cũng không phải dễ bắt nạt”.
“Đúng, quá lắm thì liều mạng thôi”.
Mọi người đều vội cất lời.
Tôn Hữu Tài tỏ vẻ khinh thường, đi về phía xa, trước khi đi còn bỏ lại một câu:
“Chuyện này là do cậu Ẩn quyết định, bây giờ thời thế thay đổi, nếu các người cho rằng có thể chống lại cậu Ẩn thì thử giở trò mờ ám đi”.
Nói xong, Tôn Hữu Tài rời đi không quay đầu lại.
Mấy năm nay ông ta xem như rất yên phận, tuy hội thương mại Ký Châu phát triển bình thường, nhưng chỉ cần nương nhờ vào hội thương mại thủ đô một lần nữa, hội thương mại Ký Châu của ông ta nhất định sẽ trở thành tồn tại chỉ đứng sau hội thương mại thủ đô.
Đến lúc đó tài nguyên không ngừng kéo đến, còn sợ không thể đào tạo được mấy cao thủ cho hội sao?
Bây giờ thời đại thay đổi,chỉ có thực lực bản thân mạnh mẽ mới có thể bảo vệ được sản nghiệp to lớn như thế, mấy năm nay những gia tộc võ đạo kia không ngừng quật khởi, mấy thế lực xuất thân kinh doanh như bọn họ đã có không ít bị trở thành thế lực hạng ba, bây giờ chính là cơ hội của ông ba.
Những người còn lại nhìn bóng lưng Tôn Hữu Tài rời đi, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Lời của Tôn Hữu Tài nhắc nhở bọn họ, lúc này người ra quyết định không phải Ninh Khuyết, mà là Lâm Ẩn. Nhớ đến mấy chục năm trước đã có biết bao nhiêu thế lực vì thế mà bị Lâm Ẩn tiêu diệt, trong đó có không ít thế lực còn mạnh hơn bọn họ, bọn họ thầm thấy hoảng sợ.
Mấy ngày nay, người trên cả hành tinh xanh đều cảm thấy hoảng sợ.
Một vài thế lực lặng lẽ ký thỏa thuận chuyển nhượng tài sản với hội thương mại thủ đô, một vài thế lực thì lặng lẽ liên lạc với bảy tông môn, bọn họ không muốn đưa ra một lượng lớn tài sản của mình như thế.
Còn có rất nhiều thế lực trung lập hờ hững đứng nhìn tất cả mọi chuyện, giữa bảy tông môn và Lâm Ẩn nhất định sẽ có một trận chiến lớn, bọn họ chỉ cần đợi nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi là được.
…
Lâm Ẩn không để tâm đến mấy việc vặt trong thế giới thường.
Với những thế lực ôm hy vọng với bảy tông môn, hơn nữa còn ra tay với thế lực nhà họ Lâm của anh và những người trung thành với anh, anh không định bỏ qua cho bất cứ một ai hết.
Mấy ngày nay anh cũng biết người của bảy tông môn chỉ ra tay với nhà họ Lâm, Long phủ và liên minh võ đạo phương Tông vào khoảng thời gian trước.
Một vài người của nhà họ Lâm và Long phủ ở bên ngoài đa phần đều là bị những thế lực muốn lấy lòng bảy tông môn kia vây giết, nếu không vì bọn chúng hoàn toàn không thể động vào những thế lực như nhà họ Bùi và hội thương mại thủ đô, hơn nữa bảy tông môn còn muốn dụ Lâm Ẩn ra ngoài, thì e rằng cũng không kiên trì được đến bây giờ.
Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc giải quyết bọn họ, anh định đến núi Long Hổ tìm hiểu trước, xem có thể liên lạc với cao thủ của núi Long Hổ không, tốt nhất là có thể đi vào núi Long Hổ xem tình trạng thương vong của nhà họ Lâm anh.
Trận chiến lúc đó Bùi Thanh Y ở quá xa, hoàn toàn không biết tình hình chiến đấu cụ thể, chỉ khi nhìn thấy người nhà họ Lâm anh mới yên tâm được.
Lâm Ẩn, Lộ Uyên và thầy trò Độ Mệnh Kiếm Tiên đi tới núi Long Hổ.
Lúc này tuy đạo quán trên núi Long Hổ vẫn còn, nhưng đa số kiến trúc đều đã mọc đầy rêu xanh, hơn nữa còn mơ hồ có thể nhìn ra trên núi Long Hổ cũng từng xảy ra trận chiến, hơn nữa ít nhất là có mấy Thiên Tiên giao thủ ở đây.
Lâm Ẩn buông lỏng thần giác, phát hiện trên núi Long Hổ chỉ có mấy đạo sĩ có chút võ đạo, hoàn toàn không có Địa Tiên tọa trấn như trước đây.
“Không ngờ núi Long Hổ cũng sẽ trở thành thế này”, Liễu Bạch Y thở dài nói.
Xuất thân từ Kiếm Tông, lão biết dù năm đó người mạnh nhất phương Đông là Lâm Ẩn, nhưng núi Long Hổ mới là tồn tại lặng lẽ bảo vệ phương Đông mấy nghìn năm, bây giờ lại sa sút thành thế này, ngay cả người đến dâng hương cũng không có.
“Đi xuống xem thử”.
Lâm Ẩn cũng thở dài rồi nói.
Sau trận chiến thời thượng cổ, thực lực của hành tinh xanh bị đứt đoạn, những người có thực lực mạnh mẽ gần như đều chết trận, nếu không vì trận chiến đó, bây giờ chắc chắn hành tinh xanh sẽ không yếu hơn tinh vực Hoang Mộc, ít nhất người của bảy tông môn cũng không dám làm càn trên hành tinh xanh như vậy.
Mấy người Lâm Ẩn đáp xuống chính điện của núi Long Hổ, lập tức có mấy đạo sĩ đang luyện tập phát hiện ra sự tồn tại của mấy người Lâm Ẩn.
“Thầy, có kẻ thù đến!”
Một tiểu đạo sĩ la lớn về phía chính điện.
Lâm Ẩn sờ cằm, chẳng lẽ bây giờ trông anh giống người xấu lắm sao?
Nghe vậy, bảy tám đạo sĩ chạy ra từ trong chính điện, đạo sĩ trung niên dẫn đầu cầm một thanh trường kiếm trong tay, trên trường kiếm phát ra ánh sáng lấp lánh, vừa nhìn đã biết không phải thứ tầm thường.
“Núi Long Hổ tôi đã trở thành thế này rồi mà đám đáng chết các người vẫn không chịu bỏ qua, hôm nay tôi muốn liều mạng với các người”.
Ông ta cầm kiếm, chém về phía Liễu Bạch Y đứng gần mình nhất.
“Coong!”
Liễu Bạch Y duỗi hai ngón tay kẹp lấy thanh kiếm chém tới của đạo sĩ trung niên.
“A!”
Đạo sĩ trung niên la lên một tiếng, muốn rút trường kiếm về, nhưng trường kiếm ở trong tay Liễu Bạch Y vẫn không nhúc nhích.
“Tha cho ông ta đi, chúng ta không phải kẻ thù”, Lâm Ẩn chậm rãi nói.
Đạo sĩ trung niên co tu vi trên bảng Thiên, nếu vào thời điểm hai mươi năm trước có lẽ còn không tầm thường, nhưng bây giờ thì có hơi yếu. Bây giờ thế lực lớn trong thế giới thường đều có võ giả bảng Thiên hoặc trên bảng Thiên tọa trấn, mạnh hơn thậm chí còn có Thần cảnh và Nhân Tiên tọa trấn.
Thánh địa núi Long Hổ trước đây mà chỉ có một võ giả trên bảng Thiên tọa trấn, trông quá yếu ớt.
Liễu Bạch Y buông tay, đạo sĩ trung niên nửa tin nửa ngờ cất trường kiếm đi, quan sat mấy người trước mặt.
“Các người thật sự không phải đến trả thù à?”
Đạo sĩ trung niên nhìn mấy người Lâm Ẩn, nửa tin nửa ngờ hỏi.
Đám người trước mắt trông khí thế bât phạm, bây giờ người trẻ tuổi trên đời có thể có khí thế như thế ngoài là người của bảy tông môn ra thì không thể là của thế lực nào khác nữa.
Mà núi Long Hổ của ông ta trở thành thế này vừa khéo có liên quan với bảy tông môn.
“Sư phụ, trông người này hơi quen mắt”, một tiểu đạo sĩ đứng bên cạnh đạo sĩ trung niên nghi ngờ nói.
Đạo sĩ trung niên nghe thế cũng cảm thấy Lâm Ẩn hơi quen mất, nhưng trong chốc lát không thể nhớ ra được đã gặp ở đâu.
“Tôi là Lâm Ẩn, có lẽ các người từng nghe nói đến tôi rồi”, Lâm Ẩn cười nói.
“Cậu là cậu Ẩn?”, đạo sĩ trung niên la lớn, sau đó tỏ vẻ vui mừng, hơi cuống cuồng nói: “Cậu Ẩn đến, vào trong nói chuyện đi”.
Lâm Ẩn gật đầu, đi vào chính điện cùng đạo sĩ trung niên.
Dù đa số cung điện bên ngoài đều rách nát, nhưng chính điện từng được bảo vệ cẩn thận, không hề xuống cấp chút nào.
“Cậu Ẩn, để cậu chê cười rồi”, đạo sĩ trung niên đón Lâm Ẩn vào chính điện, lấy mấy cái bồ đoàn ra, nói: “Trưởng bối của sư môn trốn vào bí cảnh, rất nhiều sư huynh đệ cũng đều đi vào bí cảnh, vì bọn họ quá vội, mấy người chúng tôi ở bên ngoài cửa kịp trở về, cho nên bị bỏ lại bên ngoài, cũng không thể liên lạc được với trưởng bối của sư môn”.
Nói xong, ông ta lấy ra một bức thư từ trong ống tay áo: “Cậu Ẩn, đây là thư sư thúc Tửu Đạo Nhân để lại, vốn dĩ là do Trần sư thúc của tôi bảo quản, nhưng mười năm trước Trần sư thúc xuống núi xong đã không rõ tung tích, bức thư này bèn nằm trông tay tôi, bây giờ tôi đưa thư cho cậu”.
Lâm Ẩn nhận lấy thư, trong thư viết “Thân gửi Lâm Ẩn”.
Lâm Ẩn mở thư ra, trong thư chỉ có chừng mấy trăm chữ.
Nhưng Lâm Ẩn cũng đã biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện qua những hàng chữ, hóa ra mười mấy năm trước, bảy tông môn phái sáu Thiên Tiên ra muốn tàn sát núi Lang Gia, may mà lão thiên sư và hai vị tổ sư của núi Long Hổ kịp thời chạy đến núi Lang Gia, đấu một trận với sáu tôn giả Thiên Tiên của bảy tông môn, bên phía núi Long Hổ đấu không lại, lão thiên sư và hai vị tổ sư đều bị thương.
Có điều trong chốc lát sáu vị tôn giả kia cũng không xử lý được bọn họ, nhưng khiến lão thiên sư không ngờ đến là bảy tông môn còn có hai nửa bước Chân Thần âm thầm đi theo, vì đợi Lâm Ẩn ra ngoài, muốn bắt giữ Lâm Ẩn.
Lúc tất cả mọi người của núi Long Hổ và nhà họ Lâm đều lâm vào tuyệt vọng, Thanh Trích Tiên kịp thời chạy đến, ngăn cản hai vị nửa bước Chân Thần của bảy tông môn, bọn họ mới mượn Truyền Tống Trận nhà Công Thâu bố trí, truyền tống đến gần núi Long Hổ.
Lúc đó tình hình khẩn cấp, bọn họ chỉ có thể đưa tất cả mọi người vào trong bí cảnh núi Long Hổ, khởi động trận bát quái Lưỡng Nghi Vi Trần do khai sơn tổ sư Trương Đạo Lăng của núi Long Hổ bọn họ để lại, trận pháp này một khi khởi động, dù là nửa bước Chân Thần cũng không thể tìm thấy vị trí của bí cảnh núi Long Hổ, nhưng người trong bí cảnh cũng không thể nào liên lạc với bên ngoài, chỉ có cao thủ trên Chân Thần lĩnh ngộ được quy tắc thiên địa mới có thể cảm nhận được vị trí của bí cảnh núi Long Hổ, phá vỡ trận pháp thôi.
Đọc thư xong, Lâm Ẩn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này anh vẫn chưa bước vào cảnh giới Chân Thần, bên cạnh dù có tiền bối Ảnh Tử đi theo, nhưng bây giờ rõ ràng vẫn chưa đến lúc để lộ tiền bối Ảnh Tử.
Biết được Lâm Kình Thương, Trương Kỳ Mạt và mọi người không sao, Lâm Ẩn cũng coi như hoàn toàn yên tâm.
“Tôi sẽ phái người đến đây xây dựng lại núi Long Hổ giúp ông, không bao lâu nữa, trưởng bối núi Long Hổ của ông sẽ đi ra khỏi bí cảnh thôi”, Lâm Ẩn nói với đạo sĩ trung niên.
“Cảm ơn cậu Ẩn”.
Đạo sĩ trung niên vội nói cảm ơn, ông ta không thấy nghi ngờ những gì Lâm Ẩn nói, với thân phận của anh sao lại đi lừa ông ta chứ.
Lâm Ẩn ở lại núi Long Hổ nửa ngày, dù đã thả lỏng thần giác nhưng vẫn không thể tìm thấy vị trí của bí cảnh núi Long Hổ, lúc này anh cũng không làm phiền đến tiền bối Ảnh Tử, bây giờ anh đã ngưng tủ thân thể và thần hồn lại làm một rồi, chỉ thiếu lĩnh ngộ quy tắc thiên địa là có thể bước vào cảnh giới Chân Thần.
Đợi đến khi Ninh Khuyết sai người đến xây dựng lại đạo quán giúp núi Long Hổ, mấy người Lâm Ẩn bèn rời đi. Phá mở hư không, đi tới bí cảnh Côn Luân.
Vừa đi vào bí cảnh Côn Luân, bọn họ đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Nồng độ nguyên khí thiên địa trong bí cảnh Côn Luân có thể sánh bằng với bí cảnh Côn Luân rồi”, Độ Mệnh Kiếm Tiên trầm giọng nói.
“Có lẽ không bao lâu nữa, hành tinh xanh sẽ trở về dáng vẻ trước đây”.
“Có lẽ vậy”, Lâm Ẩn gật đầu nói.
“Đi thôi, đi xem thử rốt cuộc người của bảy tông môn đang làm gì, thế giới thường xảy ra chuyện lớn như thế mà bọn họ cũng không quay về, rốt cuộc trong bí cảnh Côn Luân có thứ gì hấp dẫn bảy tông môn đây”.
“Chúng ta đến gia tộc nào?”, Độ Mệnh Kiếm Tiên hỏi.
Bọn họ có quen biết với tất cả các gia tộc lớn trong bí cảnh Côn Luân, nhưng lần này đã đi lâu như vậy, hơn nữa bây giờ còn có người của bảy tông môn, xuất hiện thêm rất nhiều biến số.
“Đến nhà Hiên Viên đi!”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
Thế lực Nhân Tộc bên này, từ khi nhà họ Kiền nương nhờ Ma Tộc, thì nhà Hiên Viên chính là mạnh nhất, có lẽ nhà Hiên Viên sẽ có tin tức bọn họ cần.
Mấy người đều là cao thủ, tốc độ rất nhanh, không mất bao lâu đã đi tới trụ sở của nhà Hiên Viên trên núi Côn Khư.
Trong trụ sở nhà Hiên Viên lúc này.
Hiên Viên Vô Địch và Hiên Viên Phá Thành ngồi đối diện nhau, thực lực của Hiên Viên Phá Thành càng sâu không lường được hơn, đã là Thiên Tiên hậu kỳ, còn Hiên Tiên vô địch cũng chỉ là Thiên Tiên sơ kỳ, chỉ thiếu một chút là có thể đột phá đến Thiên Tiên trung kỳ.
“Tộc trưởng có biết Lâm Ẩn đã về rồi chưa?”
Hiên Viên Vô Địch hỏi.
“Trở về thì thế nào, lúc này nhà Hiên Viên đã không phải chúng ta có thể làm chủ nữa rồi”, Hiên Viên Phá Thành hờ hững nói:
Bây giờ bảy tông môn, Ma Tộc, lão tổ nhà chúng ta, còn có lão Long Vương đã liên thủ với nhau, muốn có được cơ duyên kia, dù Lâm Ẩn đột phá đến cảnh giới nửa bước Chân Thần, gặp mấy người bọn họ cũng chỉ có thể chịu thua thôi”.
“Những người đến từ ngoại vực kia…”, Hiên Viên Vô Địch thở dài một tiếng, không nói tiếp.
“Không phải người mình ắt có ý đồ khác, chẳng lẽ cụ tổ không nhìn ra sao? Hợp tác với bọn họ rõ ràng là tranh ăn với hổ”, cuối cùng Hiên Viên Vô Địch cũng không nhịn được nói ra bất mãn trong lòng.
“Đối mặt với sức hấp dẫn của việc có thể bước vào một bước đó, có mấy người có thể chối từ chứ?”, Hiên Viên Phá Thành cau mày, không biết đang nghĩ gì.
Vào lúc hai người nói chuyện phiếm, bên ngoài đột nhiên có người chạy vào, vội vàng nói:
“Gia chủ, Lâm Ẩn kia đến rồi”.
Ồ?
Hai người đưa mắt nhìn nhau, lập tức xuất hiện trước cửa.
“Ha ha, hai vị đạo hữu hai mươi năm không gặp, phong thái vẫn như cũ nhỉ!”, Hiên Viên Vô Địch cười nói với Lâm Ẩn và Độ Mệnh Kiếm Tiên.
“Nào, mời vào”.
Hiên Viên Phá Thành quan sát Lâm Ẩn, cảm thấy Lâm Ẩn ngày càng sâu không lường được, trong lòng thầm nghĩ.
‘Có lẽ khoảng thời gian này Lâm Ẩn đã bước vào cảnh giới nửa bước Chân Thần rồi’.
Mấy người Lâm Ẩn đi theo hai người tiến vào một trạch viện độc lập, bảo đầy tớ lùi xuống hết, nói chuyện phiếm một lát, cuối cùng cũng tiến vào chủ đề chính.
Lâm Ẩn nhìn hai người, hỏi thẳng: “Hai vị, tôi cũng không lòng vòng với hai vị nữa, tôi muốn biết vị trí của bảy tông môn”.
Nghe vậy.
Hiên Viên Phá Thành và Hiên Viên Vô Địch đều cười khổ.
“Lâm đạo hữu, vốn dĩ với quan hệ giữa chúng ta, tôi nên báo chuyện này với cậu, nhưng bây giờ tuy tôi là chủ nhà Hiên Viên, nhưng người nắm quyền nhà Hiên Viên là cụ tổ của tôi, chuyện liên quan đến bảy tông môn tôi hoàn toàn không thể nhúng tay vào”, Hiên Viên Phá Thành nói.
“Cụ ông Bạch Thạch đâu?”, Lâm Ẩn cau mày hỏi.
“Cụ ông đã bế quan mười năm, từ khi cụ tổ quyết định hợp tác với bảy tông môn, cụ ông đã tức giận bế quan luôn, đã mười năm không xuất quan rồi”, Hiên Viên Vô Địch không cam lòng nói:
“Cậu Ẩn, cậu cũng đừng làm khó tộc trưởng, chúng tôi chỉ được biết người của bảy tông môn, Ma Tộc, cụ tổ của chúng tôi và lão Long Vương đều đang tìm kiếm một cơ duyên, một tài nguyên có thể trở thành Chân Thần, bây giờ chúng tôi cũng không biết họ đang ở đâu”.
Lâm Ẩn cau mày, anh không ngờ ngay cả cụ tổ nhà Hiên Viên cũng hợp tác với người của bảy tông môn, rốt cuộc là cơ duyên gì có thể khiến một nửa bước Chân Thần động lòng như thế, cơ duyên có thể giúp người ta tiến vào cảnh giới Chân Thần, anh còn chưa từng nghe nói đến ở Thiên Hoang giới.
‘Ta có một vài suy đoán, tìm đến nơi đó, sau khi đột phá Chân Thần rồi đi vào, có lợi ích rất lớn với cậu’.
Bên tai Lâm Ẩn đột nhiên vang lên giọng nói của tiền bối Ảnh Tử, nhưng những người khác dường như không hề nghe thấy.
‘Bây giờ ta cũng không thể chắc chắn cụ thể là cái gì, nhưng nếu thật sự đoán đúng thì cơ duyên này thạt sự quá lớn, ngay cả cao thủ Thiên Thần cảnh cũng sẽ động lòng, điều này cũng có thể hiểu vì sao Ma Tộc lại xâm lấn một hành tinh nhỏ như thế’.
Lâm Ẩn nghe vậy thì thầm thấy căng thẳng, cơ duyên ngay cả cao thủ như tiền bối Ảnh Tử cũng tán thưởng chắc chắn không phải cơ duyên bình thường.
“Không biết ai biết vị trí của bọn họ vậy?”, Lâm Ẩn hỏi.
“Cụ ông Huyền Quy của bộ tộc dị thú và Thanh Trích Tiên có biết”, Hiên Viên Phá Thành nói với giọng điệu nặng nề: “Sau khi nửa bước Chân Thần của bảy tông môn tiến vào bí cảnh Côn Luân từng hợp tác với nửa bước Chân Thần của Ma Tộc truy sát Thanh Trích Tiên, tình trạng của Thanh Trích Tiên lúc đó không được tốt lắm, dù không chết cũng bị thương nặng”.
Lâm Ẩn gật đầu một cái nói: “Vậy không làm phiền nữa, tôi đến Thiên Vực xem sao”.
Mấy người Lâm Ẩn ngựa không ngừng vó chạy tới Thiên Vực, vừa đến bên ngoài Thiên Vực đã thấy cụ ông Huyền Quy đợi ở đó.
Nhìn thấy Lâm Ẩn, cụ ông Huyền Quy cười khẽ: “Nghe tin ngươi trở về, ta biết ngay ngươi sẽ đến tìm ta, bọn họ đều đang ở trong rừng Ma Quỷ của thế giới thượng, trong đó có một bí mật lớn, một bí mật động trời, đáng tiếc cảnh giới của lão Quy ta không đủ, không có tư cách hiểu rõ nội tình”.
“Lão Long Vương và cụ tổ của bộ tộc sói xám đều đang ở đó, bây giờ ngươi đi qua có lẽ còn có thể đuổi kịp bọn họ”.
“Cảm ơn”, Lâm Ẩn chắp tay với cụ ông Huyền Quy.
Bây giờ anh cũng không hiểu rõ lập trường của bộ tộc dị thú nữa, lão Long Vương hợp tác với bảy tông môn, nhưng lại để cụ ông Huyền Quy thả tin ra, rốt cuộc lão muốn làm gì?
Lâm Ẩn cũng không ở lại lâu, dẫn theo mấy người chạy thẳng đến rừng Ma Quỷ.
Anh là người từng đi vào rừng Ma Quỷ một lần, vốn cứ tưởng Ma Tộc chọn rừng Ma Quỷ chỉ vì giấu đi hành tung của mình, nhưng bây giờ xem ra nơi đó có bí mật càng lớn hơn.
Ba người Lâm Ẩn đi tới bên ngoài rừng Ma Quỷ.
Đứng trong hư không, quan sát rừng Ma Quỷ.
Lâm Ẩn cau mày, trong mắt có ánh sáng lượt qua, giống như xuyên thấu hư không vô tận. Từng tầng mê chướng che khuất tầm nhìn bị ánh sao xuyên qua. Nhưng những gì Lâm Ẩn quan sát thấy không khác lần trước tiến vào rừng Ma Quỷ là mấy.
‘Tiền bối Ảnh Tử, hình như nơi này cũng đâu có gì đặc biệt!’
Lâm Ẩn thầm hỏi.
‘Để ta giúp cậu một tay’.
Tiếng nói của Ảnh Tử truyền vào ta Lâm Ẩn, Lâm Ẩn cũng cảm nhận được thế giới trước mắt hoàn toàn khác, ánh mắt của anh xuyên qua bão táp không gian, một vài thứ mới mẻ trước giờ chưa từng thấy xuất hiện trước mặt Lâm Ẩn.
Thế giới kia bao phủ trong tiên quang lấp lánh, tiên hạc bay múa, chân long vờn quanh, khắp nơi là núi sông kỳ lạ, tiên sơn lầu các thành hàng, giống như vùng đất Cực Lạc vậy.
Nhưng Lâm Ẩn nhìn lại một lần nữa.
Lập tức nhìn thấy phía sau tiên quang là ma khí đáng sợ đen như mực cuồn cuộn ngất trời. Ma khí kia xâm lấn mỗi một góc của thế giới, thay vì nói nơi này là tiên thổ, còn không bằng nói là ma thổ thì hơn.
“Không ngờ nơi sâu trong hành tinh xanh lại có ma thổ thế này, ở ngay dưới rừng Ma Quỷ nghìn vạn năm nay mà không một ai phát hiện ra”, Lâm Ẩn thầm thấy lạnh lẽo.
“Tiền bối Ảnh Tử, cường độ ma khí thế này e rằng cao thủ Thiên Thần cũng không thể sánh bằng nhỉ, là thứ gì có thể bùng nổ ra ma khí kinh khủng đến thế vậy, dù là ma quân Chân Thần cảnh ở trước ma khí này cũng chẳng tính là gì.”
“Tiên thổ trấn ma thần”.
Trong giọng điệu của Ảnh Tử cũng nghiêm túc hơn mấy phần: “Tuy ma khí này cuồn cuộn thuần khiết, nhưng lại mang theo một chút tử khí, như đã mấy chục nghìn năm trôi qua rồi vậy, nhưng mấy chục nghìn năm còn có thể bùng nổ ra ma khí kinh khủng như thế, chắc chắn là tồn tại cấp bậc ma thần, thậm chí là còn mạnh hơn”.
Lâm Ẩn sửng sốt, người hơi run rẩy.
Chỉ có Ma Tộc đỉnh cao Thiên Thần mới có tư cách được gọi là ma thần, mà Ảnh Tử lại cho rằng thi thể này còn mạnh hơn cả ma thần, chẳng lẽ ma tộc xâm lấn hành tinh xanh là vì thi thể ma thần này sao?
Hơn nữa ma tộc xâm lấn chỉ là chuyện ba nghìn năm trước, thi thể này đã tồn tại mấy chục nghìn năm rồi.
Chẳng lẽ chục nghìn năm trước hành tinh xanh huy hoàng như thế sao? Có cả cao thủ trên Thiên Thần tồn tại?
“Lâm Ẩn, ta nghi ngờ nơi này là do người thật sự phi thăng thành thần tiên bày ra, nhưng chục nghìn năm trôi qua, dù có tài nguyên cũng đã bị lấy đi rồi mới đúng, hơn nữa ở vùng vũ trụ này đã chục nghìn năm rồi chưa từng xuất hiện người phi thăng, chỉ có ghi chép trên một vài sách cổ thôi, còn không biết là thật hay giả”, Ảnh Tử nghi ngờ nói.
“Tiền bối, có thể tìm thấy vị trí của mấy người bọn họ không?”, Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi.
“Nơi này đem lại ảnh hưởng quả lớn với võ giả trên Chân Thần, nhưng có lẽ bọn họ vẫn chưa tiến vào trong tiên thổ, cậu có thể tìm kiếm thử, tiên thổ kia đã chục nghìn năm không mở ra, trong đó chắc chắn có cơ duyên lớn, nhưng cũng ẩn chứa đại sát cơ, cần phải cẩn thận ứng phó”, Ảnh Tử nói.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Ẩn gật nhẹ đầu.
Anh quay đầu nhìn về phía Lộ Uyên và Độ Mệnh Kiếm Tiên: “Trong này có nguy hiểm rất lớn, hai người ở bên ngoài đợi tôi, nếu trong vòng nửa năm tôi vẫn chưa ra ngoài, hai người lập tức xử lý tất cả những thế lực quy thuận bảy tông môn trên hành tinh xanh, sau đó trở về Thiên Hoang giới, bảo sư huynh của tôi đến giúp đỡ, mở bí cảnh núi Long Hổ ra”.
“Cậu Ẩn, rốt cuộc nơi này có thứ gì mà khiến cậu cũng phải cẩn thận thế?”, Lộ Uyên nghi ngờ hỏi.
Lão ta buông lỏng thần giác cũng chỉ cảm thấy cánh rừng này thật sự có điều gì lạ, nhưng hoàn toàn không đến mức khiến một nửa bước Chân Thần phải kiêng dè như thế.
“Cánh rừng này ngoài mặt thì không có gì nguy hiểm, nhưng trong lòng đất lại có một thi thể của Ma Tộc, ít nhất là cảnh giới Thiên Thần”, Lâm Ẩn nói với giọng điệu nặng nề.
“Hả?”
Hai người đều sửng sốt, người mạnh nhất trên hành tinh xanh ba nghìn năm trước cũng chỉ là cảnh giới Chân Thần, không thể nào giết chết một Ma Tộc Thiên Thần được, chỉ có một khả năng là nơi này có bí mật lớn khác.
“Cậu Ẩn, không bằng lập tức truyền tin về Thiên Hoang, chúng ta đi vào cùng cậu, ba người chúng ta hợp tác cũng có cơ hội thắng hơn”, Độ Mệnh Kiếm Tiên nói.
Bọn họ biết nửa bước Chân Thần trên hành tinh xanh bây giờ đều hợp tác với nhau rồi, nếu để một mình Lâm Ẩn đi vào, e rằng sẽ gặp nguy hiểm.
“Đúng thế”, Lộ Uyên cũng gật đầu.
“Thôi, vậy thì đi vào chung thôi”, Lâm Ẩn gật đầu nói.
Lần này bọn họ đi vào, chỉ cần tiên thổ kia không xảy ra biến cố lớn gì, có lẽ bọn họ vẫn có thể an toàn trở ra. Hơn nữa tiến vào tiên thổ đều là nửa bước Chân Thần, cũng không có gì phải sợ cả.
Lâm Ẩn nhanh chóng đi vào trong rừng Ma Quỷ theo chỉ dẫn của Ảnh Tử.
Không bao lâu đã đi tới một vách đá trong rừng Ma Quỷ, Lâm Ẩn đánh một chưởng lên vách đó.
Cơn lốc không gian cuồn cuộn khuấy động, vô số mảnh vụn không gian trong suốt bị bao lấy, xoay trọn trong không gian với tốc độ còn nhanh hơn vận tốc âm thanh. Thậm chí còn có rất nhiều năng lượng đáng sợ giao thoa trong đó, mỗi một năng lượng đều đủ để xé rách hư không. Ngay cả võ giả nửa bước Chân Thần mà sơ suất cũng sẽ biến thành tro bụi trong nháy mắt.
“Nơi này thực lực của ta quá mạnh, không thể đi vào được, chỉ có thể dựa vào bản thân cậu thôi”, giọng nói của Ảnh Tử truyền vào tai Lâm Ẩn.
“Bọn họ ở trong này?”
Độ Mệnh Kiếm Tiên cau mày hỏi.
Vẫn chưa thấy người đâu đã gặp chuyện nguy hiểm như thế rồi.
“Đúng vậy”.
Lâm Ẩn gật đầu nói.
Nói xong thì thẳng thừng bước vào trong lốc xoáy không gian.
Lộ Uyên và Độ Mệnh Kiếm Tiên cũng đi sát theo sau, tiến vào trong.
Lâm