Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1241: Thiên tài tề tụ
“Hoa sư huynh, người nọ thật kiêu căng, lão Chu lão Triệu chỉ mới nói mấy câu, hắn đã bảo người hầu khiến bọn họ mất mặt, hai tiên tử còn bị hắn đánh đến mức mặt mũi biến dạng, người nọ ở Triều Thiên cung ta thật sự quá xui xẻo!”
Trên một ngọn núi nhỏ cách đó không xa, Chu An cau mày đứng bên cạnh Hoa Lộng Ảnh nói.
“U Minh Tử muốn ta đi thăm dò Lâm Ẩn này, sao ta có thể cho hắn ta như ý được, hơn nữa Triều Thiên cung ta biết bao năm vẫn hưng thịnh không suy không phải vì cái nhìn của người ngoài, mà là thực lực bản thân mạnh mẽ”, Hoa Lộng Ảnh chậm rãi nói: “Lâm Ẩn không có chút nền móng nào trong tông môn, bây giờ chính là lúc hắn ra oai, nếu là ta, có lẽ ta sẽ ra tay nặng hơn thế nữa”.
“Nhưng như thế sẽ đắc tội với rất nhiều thế lực, bất lợi cho việc phát triển sau này!”, Chu An cau mày nói: “Vả lại Lâm Ẩn chắc chắn sẽ là kẻ thù mạnh của sư huynh, không bằng mượn tay U Minh Tử tiêu diệt Lâm Ẩn luôn?”
Chu An nói xong còn làm một động tác cắt cổ.
“Ha ha!”
Hoa Lộng Ảnh nhìn chằm chằm Chu An, lạnh lùng nói: “Sau này đừng nhắc lại những lời này nữa, Lâm Ẩn là người của Triều Thiên cung ta, dù ta và hắn có cạnh tranh cũng phải áp đảo về mặt thực lực, chứ không phải sử dụng những âm mưu quỷ kế này”.
“Không cần hai mươi năm nữa ta sẽ có thể bước vào cảnh giới Chân Thần, đợi khi Lâm Ẩn bước vào cảnh giới Chân Thần mới là lúc chúng ta tranh đấu”.
…
Rất nhiều người đến Triều Thiên cung chúc mừng nhìn thấy cảnh này.
“Xem ra đệ tử này của Trấn tông chủ nóng tính lắm!”
“Đúng thế, vốn tưởng rằng mấy người U Minh Tử nói quá, không ngờ là thật”.
“Một kẻ vừa bước vào nửa bước Chân Thần đã ngông cuồng như thế, nếu đợi khi hắn bước vào cảnh giới Chân Thần, chẳng phải sẽ không coi anh hào trong thiên hạ ra gì nữa sao?”
Mọi người bàn tán xông xao.
Rất nhiều người vô cùng bất mãn với hành vi của Lâm Ẩn.
Dưới cái nhìn của bọn họ dù là hai Thiên Tiên của Triều Thiên cung hay hai tiên tử đều chỉ mới nói mấy lời mạo phạm, tội không hề nặng. Lâm Ẩn cũng không phải cao thủ Chân Thần hay tông chủ của một thế lực hạng nhất, bị nói mấy câu thì thế nào? Chỉ vậy đã muốn đánh gãy chân, tát người ta? Một vài đệ tử trẻ tuổi của Triều Thiên cung đều thầm thấy bất mãn với Lâm Ẩn.
Nhưng lạ là không một cao thủ nào của Triều Thiên cung có ý kiến với Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn thấy U Minh Tử không định ra tay với mình thì thẳng thừng bỏ đi, tiếp tục đi lên núi của mình.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, còn ngày càng ầm ĩ, đặc biệt là có đám người U Minh Tử âm thầm châm dầu vào lửa, thậm chí còn có người của thánh địa khác đứng ra tạo áp lực, hai cô gái của thế lực hạng hai bị Lâm Ẩn cũng tìm rất nhiều người, liên thủ lên đỉnh Lan Thương của Lâm Ẩn muốn Lâm Ẩn cho một lời giải thích. Đáng tiếc mấy đám người kéo lên đều bị Lâm Ẩn đánh lui, bị Lộ Uyên đánh gãy hai chân, ném xuống núi.
Thái độ này của Lâm Ẩn ngày càng làm mọi người tức giận.
Sau đó còn có cao thủ Chân Thần của một thế lực hạng nhất đến Triều Thiên cung muốn đòi một lời giải thích.
Nhưng thái độ của Triều Thiên cung cũng rất rõ ràng, chỉ cần thế lực Chân Thần các bên không ra tay, muốn trả thù, bọn họ sẽ không quan tâm.
Một cơn bão táp sắp diễn ra.
…
“Tông chủ Nguyệt Huyền của Quảng Hàn cung đến thăm”.
Một tin tức khiến Trung Châu phải xôn xao, tông chủ Quảng Hàn cung nghìn năm không ra mặt lại đích thân đến Triều Thiên cung để chúc mừng một cao thủ mới đột phá Thiên Thần của Triều Thiên cung.
Trên dưới Triều Thiên cung đều xôn xao, cảm thấy kiêu ngạo vì tông môn của mình.
Chỉ có một vài người biết rõ tuy trong bốn thánh địa cũng không có nhiều cao thủ Thiên Thần, chỉ có mấy người hiếm hoi, nhưng một cao thủ mới đột phá Thiên Thần vẫn không đáng để tông chủ Quảng Hàn cung ra mặt, e rằng tông chủ Quảng Hàn cung đến đây là vì Lâm Ẩn.
Sau khi tông chủ Quảng Hàn cung đến Triều Thiên cung thì không lộ diện nữa, bên ngoài nhận được tin Nguyệt Huyền và Trấn Sơn Hải đang luận đạo, khoảng thời gian này đều sẽ không xuất quan.
Bảy ngày sau.
“Độ Hiền Kim Cương của Đại Lôi Âm tự dẫn đệ tử đến thăm”.
“Tộc trưởng Ngao Phong Đại của Long tộc đến thăm, tặng một trăm nghìn linh thạch tuyệt phẩm, một cây linh dược vạn năm”.
“…”
Trên khán đài tong Triều Thiên cung, các trưởng lão ngồi trên chỗ cao, rất nhiều đệ tử giỏi đứng hầu bên cạnh, nhìn những nhân vật lớn giậm chân một cái cũng có thể khiến các châu phải chấn động đến đây, ai cũng tỏ vẻ đắc ý.
“Tần trưởng lão, tông chủ bị tông chủ Quảng Hàn cung giữ chân, không thể đích thân đến chủ trì lễ thăm hỏi, việc này giao cho ông phụ trách nhé”, Phó tông chủ Lý Hoài Tiên thở dài một hơi nói.
“Ngài không tự mình phụ trách sao?”, Tần trưởng lão ngạc nhiên hỏi Lý Hoài Tiên. Trước đây chuyện lớn thế này, tông chủ không thể chủ trì, bình thường đều do Phó tông chủ Lý Hoài Tiên chủ trì, dù ông ta cũng là cao thủ Thiên Thần, nhưng vẫn có chênh lệch rất lớn với cao thủ Thiên Thần đứng dầu như Lý Hoài Tiên và Trấn Sơn Hải.
“Ông chủ trì đi, ta còn phải đề phòng những kẻ kia quấy rồi”, Lý Hoài Tiên hừ lạnh, đưa mắt nhìn về phía xa: “Nguyệt Huyền cũng đã ra mặt, chẳng lẽ ông cho rằng lần này sẽ đơn giản thế sao?”
Hoa Lộng Ảnh đứng sau lưng mấy cao thủ Thiên Thần, nghe cuộc trò chuyện của bọn họ thì không nhịn được thở dài:
‘Lâm Ẩn à Lâm Ẩn, suy cho cùng ngươi vẫn phải đỡ đòn cho ta rồi. Nếu không nhờ ngươi đột nhiên xuất hiện, người phải đối mặt với tình huống lần này sẽ là ta. Năm năm trước tông chủ giết chết bảy Thiên Thần của Ma Tộc, bản thân cũng bị thương nặng, chỉ là những người này không dám ngang nhiên đến, muốn dùng ngươi để thử xem tình trạng thương tích của tông chủ có nghiêm trọng không’.
Hắn nhắm mắt lại.
Hắn biết lần này Lâm Ẩn nhất định phải đối mặt, mấy năm nay hắn không để lộ thực lực chân chính của bản thân là vì không muốn những cao thủ hàng đầu kia chú ý đến nhanh như thế, hắn tự tin nếu mình bộc lộ tất cả sức mạnh cũng có thể tranh giành một cái ghế trong ba ghế đầu bảng thiên tài ngày đó.
…
Trong tiệc rượu, tinh anh các nơi đã ngồi xuống.
Người có thể ngồi trên đài hoặc là tông chủ trưởng lão của thế lực hạng nhất hoặc là thánh tử của thánh địa, ai cũng khí độ phi phàm, thần quang chói lọi.
Tu sĩ bình thường chỉ có thể ngồi ở dưới đài.
Lâm Ẩn thân là đệ tử của Trấn Sơn Hải, đương nhiên có tư cách ngồi trên đài, có điều rất ít ai ngồi bên cạnh anh, chỉ có Cửu Phong đạo nhân và Lộ Uyên, Lộ Uyên cũng nhờ anh mới có tư cách ngang vai ngang vế với biết bao nhiêu cao thủ Chân Thần.
Dù U Minh Tử là võ giả của bảng thiên tài nhưng cũng không có tư cách ngồi trên đài.
“U Minh Tử, Hoa Lộng Ảnh, Lâm Ẩn, Công Tôn Bắc Đẩu, Phù Dung Thiên Nữ, Vương Hải của Vương gia, Trịnh Huyền Long của Trịnh gia… Thật sự quá chói mắt! Có lẽ một nửa người trên bảng thiên tài đều đã đến rồi”.
Dưới đài có người cảm thán.
“Tiếc là trong năm vị trí đầu của bảng thiên tài chỉ có Tiêu Hồng xếp thứ năm và Quân Lâm xếp thứ ba đến, Lâm Tiếu Đường và Cố Thanh Ca mạnh nhất không ở đây, buổi tiệc lớn thiếu đi bọn họ cũng mất đi chút màu sắc”.
Lại có người cảm thán.
“Lâm Tiếu Đường vẫn luôn không rõ hành tung, Cố Thanh Ca đang muốn đột phá cảnh giới Chân Thần, đương nhiên sẽ không đến đây. Nhưng lần này ca ca của ta đã đồng ý với U Minh Tử, chắc chắn sẽ cho Lâm Ẩn một bài học”, Quân Thanh từ tốn nói.
Từng thiên tài nổi tiếng Thiên Hoang theo nhau đến, Quân Lâm vừa đến đã lập tức được mời lên đài, ngồi cùng với rất nhiều cao thủ Chân Thần.
Quân Lâm không hổ là cao thủ tuyệt thế đứng thứ ba trong bảng thiên tài, chỉ đứng sau Cố Thanh Ca và Lâm Tiếu Đường. Hắn ta tuấn tú tựa như thiên thần vậy, bước đi vững chãi, hơi thở mạnh mẽ như núi như biển, dù chưa bước vào cảnh giới Chân Thần nhưng không thua kém một vài lão quái vật là mấy.
“Hoa Lộng Ảnh, con cảm thấy con và Quân Lâm ai mạnh ai yếu?”, Lý Hoài Tiên ngồi phía trước Hoa Lộng Ảnh, hờ hững hỏi.
“Nếu con ra tay toàn lực, chắc chắn không thua gì Quân Lâm”, Hoa Lộng Ẩn nghiêm túc đáp.
“Người trẻ tuổi nên để lộ tài năng, con một lòng muốn làm đệ tử của tông chủ, con phải biết lúc tông chủ còn trẻ đã đánh hết mấy thế hệ trẻ tuổi của các thế lực lớn một lượt, khi đó ta cũng đi xử lý giúp lão không ít, có lẽ điều lão coi thường con nhất chính là tính cách thận trọng từng bước này”, Lý Hoài Tiên lắc đầu nói.
Hoa Lộng Ảnh đăm chiêu suy nghĩ.
Chương 1241: Thiên tài tề tụ
Trên một ngọn núi nhỏ cách đó không xa, Chu An cau mày đứng bên cạnh Hoa Lộng Ảnh nói.
“U Minh Tử muốn ta đi thăm dò Lâm Ẩn này, sao ta có thể cho hắn ta như ý được, hơn nữa Triều Thiên cung ta biết bao năm vẫn hưng thịnh không suy không phải vì cái nhìn của người ngoài, mà là thực lực bản thân mạnh mẽ”, Hoa Lộng Ảnh chậm rãi nói: “Lâm Ẩn không có chút nền móng nào trong tông môn, bây giờ chính là lúc hắn ra oai, nếu là ta, có lẽ ta sẽ ra tay nặng hơn thế nữa”.
“Nhưng như thế sẽ đắc tội với rất nhiều thế lực, bất lợi cho việc phát triển sau này!”, Chu An cau mày nói: “Vả lại Lâm Ẩn chắc chắn sẽ là kẻ thù mạnh của sư huynh, không bằng mượn tay U Minh Tử tiêu diệt Lâm Ẩn luôn?”
Chu An nói xong còn làm một động tác cắt cổ.
“Ha ha!”
Hoa Lộng Ảnh nhìn chằm chằm Chu An, lạnh lùng nói: “Sau này đừng nhắc lại những lời này nữa, Lâm Ẩn là người của Triều Thiên cung ta, dù ta và hắn có cạnh tranh cũng phải áp đảo về mặt thực lực, chứ không phải sử dụng những âm mưu quỷ kế này”.
“Không cần hai mươi năm nữa ta sẽ có thể bước vào cảnh giới Chân Thần, đợi khi Lâm Ẩn bước vào cảnh giới Chân Thần mới là lúc chúng ta tranh đấu”.
…
Rất nhiều người đến Triều Thiên cung chúc mừng nhìn thấy cảnh này.
“Xem ra đệ tử này của Trấn tông chủ nóng tính lắm!”
“Đúng thế, vốn tưởng rằng mấy người U Minh Tử nói quá, không ngờ là thật”.
“Một kẻ vừa bước vào nửa bước Chân Thần đã ngông cuồng như thế, nếu đợi khi hắn bước vào cảnh giới Chân Thần, chẳng phải sẽ không coi anh hào trong thiên hạ ra gì nữa sao?”
Mọi người bàn tán xông xao.
Rất nhiều người vô cùng bất mãn với hành vi của Lâm Ẩn.
Dưới cái nhìn của bọn họ dù là hai Thiên Tiên của Triều Thiên cung hay hai tiên tử đều chỉ mới nói mấy lời mạo phạm, tội không hề nặng. Lâm Ẩn cũng không phải cao thủ Chân Thần hay tông chủ của một thế lực hạng nhất, bị nói mấy câu thì thế nào? Chỉ vậy đã muốn đánh gãy chân, tát người ta? Một vài đệ tử trẻ tuổi của Triều Thiên cung đều thầm thấy bất mãn với Lâm Ẩn.
Nhưng lạ là không một cao thủ nào của Triều Thiên cung có ý kiến với Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn thấy U Minh Tử không định ra tay với mình thì thẳng thừng bỏ đi, tiếp tục đi lên núi của mình.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, còn ngày càng ầm ĩ, đặc biệt là có đám người U Minh Tử âm thầm châm dầu vào lửa, thậm chí còn có người của thánh địa khác đứng ra tạo áp lực, hai cô gái của thế lực hạng hai bị Lâm Ẩn cũng tìm rất nhiều người, liên thủ lên đỉnh Lan Thương của Lâm Ẩn muốn Lâm Ẩn cho một lời giải thích. Đáng tiếc mấy đám người kéo lên đều bị Lâm Ẩn đánh lui, bị Lộ Uyên đánh gãy hai chân, ném xuống núi.
Thái độ này của Lâm Ẩn ngày càng làm mọi người tức giận.
Sau đó còn có cao thủ Chân Thần của một thế lực hạng nhất đến Triều Thiên cung muốn đòi một lời giải thích.
Nhưng thái độ của Triều Thiên cung cũng rất rõ ràng, chỉ cần thế lực Chân Thần các bên không ra tay, muốn trả thù, bọn họ sẽ không quan tâm.
Một cơn bão táp sắp diễn ra.
…
“Tông chủ Nguyệt Huyền của Quảng Hàn cung đến thăm”.
Một tin tức khiến Trung Châu phải xôn xao, tông chủ Quảng Hàn cung nghìn năm không ra mặt lại đích thân đến Triều Thiên cung để chúc mừng một cao thủ mới đột phá Thiên Thần của Triều Thiên cung.
Trên dưới Triều Thiên cung đều xôn xao, cảm thấy kiêu ngạo vì tông môn của mình.
Chỉ có một vài người biết rõ tuy trong bốn thánh địa cũng không có nhiều cao thủ Thiên Thần, chỉ có mấy người hiếm hoi, nhưng một cao thủ mới đột phá Thiên Thần vẫn không đáng để tông chủ Quảng Hàn cung ra mặt, e rằng tông chủ Quảng Hàn cung đến đây là vì Lâm Ẩn.
Sau khi tông chủ Quảng Hàn cung đến Triều Thiên cung thì không lộ diện nữa, bên ngoài nhận được tin Nguyệt Huyền và Trấn Sơn Hải đang luận đạo, khoảng thời gian này đều sẽ không xuất quan.
Bảy ngày sau.
“Độ Hiền Kim Cương của Đại Lôi Âm tự dẫn đệ tử đến thăm”.
“Tộc trưởng Ngao Phong Đại của Long tộc đến thăm, tặng một trăm nghìn linh thạch tuyệt phẩm, một cây linh dược vạn năm”.
“…”
Trên khán đài tong Triều Thiên cung, các trưởng lão ngồi trên chỗ cao, rất nhiều đệ tử giỏi đứng hầu bên cạnh, nhìn những nhân vật lớn giậm chân một cái cũng có thể khiến các châu phải chấn động đến đây, ai cũng tỏ vẻ đắc ý.
“Tần trưởng lão, tông chủ bị tông chủ Quảng Hàn cung giữ chân, không thể đích thân đến chủ trì lễ thăm hỏi, việc này giao cho ông phụ trách nhé”, Phó tông chủ Lý Hoài Tiên thở dài một hơi nói.
“Ngài không tự mình phụ trách sao?”, Tần trưởng lão ngạc nhiên hỏi Lý Hoài Tiên. Trước đây chuyện lớn thế này, tông chủ không thể chủ trì, bình thường đều do Phó tông chủ Lý Hoài Tiên chủ trì, dù ông ta cũng là cao thủ Thiên Thần, nhưng vẫn có chênh lệch rất lớn với cao thủ Thiên Thần đứng dầu như Lý Hoài Tiên và Trấn Sơn Hải.
“Ông chủ trì đi, ta còn phải đề phòng những kẻ kia quấy rồi”, Lý Hoài Tiên hừ lạnh, đưa mắt nhìn về phía xa: “Nguyệt Huyền cũng đã ra mặt, chẳng lẽ ông cho rằng lần này sẽ đơn giản thế sao?”
Hoa Lộng Ảnh đứng sau lưng mấy cao thủ Thiên Thần, nghe cuộc trò chuyện của bọn họ thì không nhịn được thở dài:
‘Lâm Ẩn à Lâm Ẩn, suy cho cùng ngươi vẫn phải đỡ đòn cho ta rồi. Nếu không nhờ ngươi đột nhiên xuất hiện, người phải đối mặt với tình huống lần này sẽ là ta. Năm năm trước tông chủ giết chết bảy Thiên Thần của Ma Tộc, bản thân cũng bị thương nặng, chỉ là những người này không dám ngang nhiên đến, muốn dùng ngươi để thử xem tình trạng thương tích của tông chủ có nghiêm trọng không’.
Hắn nhắm mắt lại.
Hắn biết lần này Lâm Ẩn nhất định phải đối mặt, mấy năm nay hắn không để lộ thực lực chân chính của bản thân là vì không muốn những cao thủ hàng đầu kia chú ý đến nhanh như thế, hắn tự tin nếu mình bộc lộ tất cả sức mạnh cũng có thể tranh giành một cái ghế trong ba ghế đầu bảng thiên tài ngày đó.
…
Trong tiệc rượu, tinh anh các nơi đã ngồi xuống.
Người có thể ngồi trên đài hoặc là tông chủ trưởng lão của thế lực hạng nhất hoặc là thánh tử của thánh địa, ai cũng khí độ phi phàm, thần quang chói lọi.
Tu sĩ bình thường chỉ có thể ngồi ở dưới đài.
Lâm Ẩn thân là đệ tử của Trấn Sơn Hải, đương nhiên có tư cách ngồi trên đài, có điều rất ít ai ngồi bên cạnh anh, chỉ có Cửu Phong đạo nhân và Lộ Uyên, Lộ Uyên cũng nhờ anh mới có tư cách ngang vai ngang vế với biết bao nhiêu cao thủ Chân Thần.
Dù U Minh Tử là võ giả của bảng thiên tài nhưng cũng không có tư cách ngồi trên đài.
“U Minh Tử, Hoa Lộng Ảnh, Lâm Ẩn, Công Tôn Bắc Đẩu, Phù Dung Thiên Nữ, Vương Hải của Vương gia, Trịnh Huyền Long của Trịnh gia… Thật sự quá chói mắt! Có lẽ một nửa người trên bảng thiên tài đều đã đến rồi”.
Dưới đài có người cảm thán.
“Tiếc là trong năm vị trí đầu của bảng thiên tài chỉ có Tiêu Hồng xếp thứ năm và Quân Lâm xếp thứ ba đến, Lâm Tiếu Đường và Cố Thanh Ca mạnh nhất không ở đây, buổi tiệc lớn thiếu đi bọn họ cũng mất đi chút màu sắc”.
Lại có người cảm thán.
“Lâm Tiếu Đường vẫn luôn không rõ hành tung, Cố Thanh Ca đang muốn đột phá cảnh giới Chân Thần, đương nhiên sẽ không đến đây. Nhưng lần này ca ca của ta đã đồng ý với U Minh Tử, chắc chắn sẽ cho Lâm Ẩn một bài học”, Quân Thanh từ tốn nói.
Từng thiên tài nổi tiếng Thiên Hoang theo nhau đến, Quân Lâm vừa đến đã lập tức được mời lên đài, ngồi cùng với rất nhiều cao thủ Chân Thần.
Quân Lâm không hổ là cao thủ tuyệt thế đứng thứ ba trong bảng thiên tài, chỉ đứng sau Cố Thanh Ca và Lâm Tiếu Đường. Hắn ta tuấn tú tựa như thiên thần vậy, bước đi vững chãi, hơi thở mạnh mẽ như núi như biển, dù chưa bước vào cảnh giới Chân Thần nhưng không thua kém một vài lão quái vật là mấy.
“Hoa Lộng Ảnh, con cảm thấy con và Quân Lâm ai mạnh ai yếu?”, Lý Hoài Tiên ngồi phía trước Hoa Lộng Ảnh, hờ hững hỏi.
“Nếu con ra tay toàn lực, chắc chắn không thua gì Quân Lâm”, Hoa Lộng Ẩn nghiêm túc đáp.
“Người trẻ tuổi nên để lộ tài năng, con một lòng muốn làm đệ tử của tông chủ, con phải biết lúc tông chủ còn trẻ đã đánh hết mấy thế hệ trẻ tuổi của các thế lực lớn một lượt, khi đó ta cũng đi xử lý giúp lão không ít, có lẽ điều lão coi thường con nhất chính là tính cách thận trọng từng bước này”, Lý Hoài Tiên lắc đầu nói.
Hoa Lộng Ảnh đăm chiêu suy nghĩ.
Chương 1241: Thiên tài tề tụ
Last edited: