Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1233: Bảng Thiên Tài
“Thứ quý giá như vậy tôi không nhận được”, Lâm Ẩn trầm giọng nói.
Nấm Hoàng Kim cũng không phải là nấm làm từ vàng.
Vì trong mắt những nhân vật có cấp bậc như bọn họ, dù là một núi vàng cũng chẳng khác gì cặn bã.
Lâm Ẩn không ngờ trong Bạch Sư Đường lại có báu vật này, đây là thứ cả cao thủ Chân Thần cũng muốn, nấm Hoàng Kim là một thứ rất hiếm có ở Thiên Hoang giới, chỉ có những mật địa cả cao thủ Chân Thần cũng không dám đi vào mới có. Nấm Hoàng Kim có thể giúp cao thủ Chân Thần nâng cao tu vi, một cao thủ Thiên Tiên sử dụng nấm Hoàng Kim lớn như vậy thậm chí còn có thể bước thẳng vào cảnh giới nửa bước Chân Thần. còn võ giả nửa bước Chân Thành sử dụng nó có thể tăng bốn phần mười cơ hội đột phá.
Dù Lâm Ẩn mới đến Thiên Hoang giới, nhưng cũng từng nghe nói đến nấm Hoàng Kim, mỗi lần nấm Hoàng Kim xuất hiện đều bị các thế lực giành lấy với cái giá rất đắt, đa số là bị lặng lẽ sử dụng, nấm Hoàng Kim đã không xuất hiện ở Thiên Hoang giới chừng trăm năm rồi, không ngờ hôm nay lại nhìn thấy một cây ở đây, hơn nữa còn là một cây rất to, có thể xem là nấm Hoàng Kim thượng phẩm.
“Cậu Ẩn, cậu cứ nhận lấy đi”, Tô Chính Đạo cười nói: “Lần này nếu không nhờ cậu Ẩn ra tay, Bạch Sư Đường ta coi như xong rồi, rất nhiều năm sau, cũng không biết nấm Hoàng Kim này sẽ rơi vào tay ai nữa”.
“Huống hồ lúc Ma Tộc xâm lấn, cảnh giới của ta đã bị đánh lùi, bây giờ còn bị Mạc Ngôn làm bị thương nặng, dù có sử dụng nấm Hoàng Kim này cũng chỉ là lãng phí thôi”.
“Hơn nữa sau này Bạch Sư Đường ta vẫ cần cậu Ẩn chiếu cố”.
Sau chuyện lần này, Tô Chính Đạo coi như đã nhìn rõ, Bạch Sư Đường của ông ấy bây giờ chỉ còn một mình, nhất định phải tìm người bảo vệ. Vốn tưởng rằng Bạch Sư Đường bọn họ ra sức chống lại Ma Tộc, các thế lực lớn ở Nam Hoang sẽ mở một mắt nhắm một mắt với bọn họ, sẽ không ra tay với bọn họ nhanh như thế. Không ngờ mới mấy chục năm trôi qua bọn họ đã không nhịn được muốn ra tay rồi.
Hơn nữa ông ấy không tin Man Thần Tông không phát hiện chuyện này, bọn họ không ra tay ngăn cản đã nói rõ rất nhiều vấn đề.
Còn Lâm Ẩn chỉ vì Bạch Sư Đường từng ra súc chống lại Ma Tộc mà không quan tâm chuyện đắc tội với thế lực lớn, ngăn cơn sóng dữ, cứu Bạch Sư Đường, đáng để gửi gắm.
Vả lại lúc này Bạch Sư Đường của ông ấy cũng không còn quá nhiều lựa chọn nữa.
“Vậy tôi sẽ nhận, nếu tôi không chết, chắc chắn sẽ bảo vệ Bạch Sư Đường của ông nghìn năm”, Lâm Ẩn không từ chối nữa, nghiêm túc nói.
Anh đúng là rất cần nấm Hoàng Kim này, đợi khi anh hoàn toàn hấp thu Thiên Châu, có lẽ tu vi có thể đạt đến đỉnh cao nửa bước Chân Thần, đợi đến khi cảm ngộ được tấm chắn bước vào cảnh giới Chân Thần, anh sẽ có thể sử dụng nấm Hoàng Kim, đột phá đến cảnh giới Chân Thần.
“Được được được”.
Thấy Lâm Ẩn nhận lấy, Tô Chính Đạo thầm thở phào, ông ấy cũng đã suy nghĩ kỹ lắm mới đưa nấm Hoàng Kim cho Lâm Ẩn, một mặt là muốn trả ơn, mặt khác, Lâm Ẩn cũng là người có thiên phú nhất ông ấy từng gặp, đưa nấm Hoàng Kim cho anh cũng là một cách đầu tư. Nếu Lâm Ẩn có thể thành công đột phá cảnh giới Chân Thần, sẽ có thể đảm bảo truyền thừa nghìn năm của Bạch Sư Đường.
…
Khi Lâm Ẩn rời khỏi chỗ Tô Chính Đạo, mấy người Tống Hoa Trần Long Tượng đang vây quanh một cái bảng màu vàng bàn tán sôi nổi.
Nhìn thấy Lâm Ẩn, mắt Tô Hi sáng lên, nói:
“Cậu Ẩn, cậu lên bảng thiên tài Trường Sinh rồi”.
Mấy người Tống Hoa vẫn nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt hơi phức tạp, nhưng nhiều hơn là thoải mái.
Tống Hoa thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Cậu Ẩn, chiến tích của ngươi được truyền ra ngoài, xếp thứ bảy trong bảng thiên tài Trường Sinh”.
“Ồ?”
Lâm Ẩn hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến “bảng thiên tài Trường Sinh” này, Thiên Hoang giới rộng lớn, không ngờ còn có người làm ra cái bảng này.
“Bảng thiên tài Trường Sinh gì?”
Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi.
Nghe thấy Lâm Ẩn hỏi, Ngân Linh Tử hơi ghen tị nói:
“Bảng thiên tài là danh sách thiên tài đứng đầu trong năm khu vực của Thiên Hoang giới, chỉ có thế hệ trẻ dưới hai trăm tuổi mới có tư cách vào bảng. mà tên ‘Trường Sinh’ có ý là muốn trường sinh”.
“Cao thủ Chân Thần được gọi là Tiên Quân trường sinh, tuổi thọ vạn năm, không bệnh không gặp nạn có thể sống vạn năm, dù cao thủ Chân Thần sống được vạn năm rất ít, nhưng chỉ cần không bị giết chết, sống đến tám nghìn tuổi cũng không thành vấn đề. Trong mắt người đời Chân Thần đã là một tồn tại trường sinh bất tử rồi. Cho nên bảng thiên tài Trường Sinh được xem là bảng Chân Thần dự bị”.
“Trên bảng thiên tài Trường Sinh có ba mươi sáu thiên tài, những ai có thể lên bảng thiên tài đều có thực lực mạnh mẽ, cảnh giới Thiên Tiên đã có thể đấu với nửa bước Chân Thần, thậm chí vị trí thứ ba của bảng Trường Sinh còn có thể đấu với cao thủ Chân Thần. Mà thiên tài trên bảng một khi bước vào cảnh giới Chân Thần sẽ tự động loại khỏi bảng”.
“Bình thường bảng thiên tài Trường Sinh mấy chục năm mới biến động một lần, bảy tháng trước biến động là vì Lâm Không Lộc vừa bước vào cảnh giới Thiên Tiên đã giết chết một cao thủ đỉnh cao Thiên Tiên, bước lên vị trí hai mươi chín trong bảng, không ngờ bây giờ lại vì huynh mà biến động lần nữa”.
Ngay cả Trần Long Tường cũng nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt hâm mộ.
“Thú vị thật”.
Lâm Ẩn nhận lấy danh sách trong tay bọn họ lật xem, đa số người trên bảng thiên tài Trường Sinh đều là người của thế lực lớn, chỉ có ba bốn người xuất thân từ thế lực nhỏ, thiên phú đáng sợ, có kỳ ngộ khác mới miễn cưỡng lên bảng.
Mà giới thiệu của anh trên bảng thiên tài là, dưới trăm tuổi, giết chết hai võ giả nửa bước Chân Thần, thắng nửa bước Chân Thần lâu đời Lộ Uyên, sức chiến đấu cụ thể không rõ, có lẽ có che giấu thực lực, công pháp tu luyện nghi ngờ giống bí quyết Tinh Thần Luyện Thể của Triều Thiên cung, có lẽ là truyền nhân Triều Thiên cung bí mật bồi dưỡng.
“Cậu Ẩn, ngươi là truyền nhân của Triều Thiên Cung sao?”, Tống Hoa hỏi nhỏ: “Bây giờ cả Thiên Hoang giới đều đoán ngươi là người của Triều Thiên cung, nếu người của Triều Thiên cung truy xét…”
Tống Hoa muốn nói lại thôi, nhưng sao Lâm Ẩn có thể không hiểu ý nàng ta được.
Nếu anh không phải truyền nhân của Triều Thiên cung mà tu luyện công pháp của bọn họ, Triều Thiên cung tất nhiên sẽ không mặc kệ hắn ở bên ngoài, nhất định sẽ dẫn về Triều Thiên cung để điều tra, hoặc trực tiếp giết chết hắn, đề phòng công pháp truyền ra ngoài.
“Không sao, tôi sẽ giải quyết chuyện này”.
Lâm Ẩn nhỏ giọng nói, khoảng thời gian này anh cũng đã biết chủ Triều Thiên cung bây giờ là Trấn Sơn Hải, nhưng nghìn năm qua, số lần Trấn Sơn Hải ra mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay.
“Cậu Ẩn, còn một việc là bây giờ huynh xem như nổi tiếng khắp Thiên Hoang, có lẽ sẽ có không ít người đến khiêu chiến huynh, ta đề nghị huynh gặp phải người như thế thì cứ giết chết đi, nếu không sẽ rất phiền phức”, Trần Long Tượng cười nói.
“Tôi hiểu rồi”.
Lâm Ẩn gật đầu, đơn giản là bây giờ anh nổi tiếng rồi, có mấy người không phục với xếp hạng của anh, muốn khiêu chiến, còn một vài người muốn nổi tiếng qua việc đấu với Lâm Ẩn, lấy được nhiều tài nguyên hơn.
“Ầm!”
Lúc mọi người đang bàn luận.
Bên ngoài thành Bạch Sư vang lên tiếng vang rất lớn.
Sau đó, một giọng nói phẫn nộ vang lên.
“U Minh, có phải ngươi muốn đấu đến cùng với Man Thần Tông ta không!”
Nấm Hoàng Kim cũng không phải là nấm làm từ vàng.
Vì trong mắt những nhân vật có cấp bậc như bọn họ, dù là một núi vàng cũng chẳng khác gì cặn bã.
Lâm Ẩn không ngờ trong Bạch Sư Đường lại có báu vật này, đây là thứ cả cao thủ Chân Thần cũng muốn, nấm Hoàng Kim là một thứ rất hiếm có ở Thiên Hoang giới, chỉ có những mật địa cả cao thủ Chân Thần cũng không dám đi vào mới có. Nấm Hoàng Kim có thể giúp cao thủ Chân Thần nâng cao tu vi, một cao thủ Thiên Tiên sử dụng nấm Hoàng Kim lớn như vậy thậm chí còn có thể bước thẳng vào cảnh giới nửa bước Chân Thần. còn võ giả nửa bước Chân Thành sử dụng nó có thể tăng bốn phần mười cơ hội đột phá.
Dù Lâm Ẩn mới đến Thiên Hoang giới, nhưng cũng từng nghe nói đến nấm Hoàng Kim, mỗi lần nấm Hoàng Kim xuất hiện đều bị các thế lực giành lấy với cái giá rất đắt, đa số là bị lặng lẽ sử dụng, nấm Hoàng Kim đã không xuất hiện ở Thiên Hoang giới chừng trăm năm rồi, không ngờ hôm nay lại nhìn thấy một cây ở đây, hơn nữa còn là một cây rất to, có thể xem là nấm Hoàng Kim thượng phẩm.
“Cậu Ẩn, cậu cứ nhận lấy đi”, Tô Chính Đạo cười nói: “Lần này nếu không nhờ cậu Ẩn ra tay, Bạch Sư Đường ta coi như xong rồi, rất nhiều năm sau, cũng không biết nấm Hoàng Kim này sẽ rơi vào tay ai nữa”.
“Huống hồ lúc Ma Tộc xâm lấn, cảnh giới của ta đã bị đánh lùi, bây giờ còn bị Mạc Ngôn làm bị thương nặng, dù có sử dụng nấm Hoàng Kim này cũng chỉ là lãng phí thôi”.
“Hơn nữa sau này Bạch Sư Đường ta vẫ cần cậu Ẩn chiếu cố”.
Sau chuyện lần này, Tô Chính Đạo coi như đã nhìn rõ, Bạch Sư Đường của ông ấy bây giờ chỉ còn một mình, nhất định phải tìm người bảo vệ. Vốn tưởng rằng Bạch Sư Đường bọn họ ra sức chống lại Ma Tộc, các thế lực lớn ở Nam Hoang sẽ mở một mắt nhắm một mắt với bọn họ, sẽ không ra tay với bọn họ nhanh như thế. Không ngờ mới mấy chục năm trôi qua bọn họ đã không nhịn được muốn ra tay rồi.
Hơn nữa ông ấy không tin Man Thần Tông không phát hiện chuyện này, bọn họ không ra tay ngăn cản đã nói rõ rất nhiều vấn đề.
Còn Lâm Ẩn chỉ vì Bạch Sư Đường từng ra súc chống lại Ma Tộc mà không quan tâm chuyện đắc tội với thế lực lớn, ngăn cơn sóng dữ, cứu Bạch Sư Đường, đáng để gửi gắm.
Vả lại lúc này Bạch Sư Đường của ông ấy cũng không còn quá nhiều lựa chọn nữa.
“Vậy tôi sẽ nhận, nếu tôi không chết, chắc chắn sẽ bảo vệ Bạch Sư Đường của ông nghìn năm”, Lâm Ẩn không từ chối nữa, nghiêm túc nói.
Anh đúng là rất cần nấm Hoàng Kim này, đợi khi anh hoàn toàn hấp thu Thiên Châu, có lẽ tu vi có thể đạt đến đỉnh cao nửa bước Chân Thần, đợi đến khi cảm ngộ được tấm chắn bước vào cảnh giới Chân Thần, anh sẽ có thể sử dụng nấm Hoàng Kim, đột phá đến cảnh giới Chân Thần.
“Được được được”.
Thấy Lâm Ẩn nhận lấy, Tô Chính Đạo thầm thở phào, ông ấy cũng đã suy nghĩ kỹ lắm mới đưa nấm Hoàng Kim cho Lâm Ẩn, một mặt là muốn trả ơn, mặt khác, Lâm Ẩn cũng là người có thiên phú nhất ông ấy từng gặp, đưa nấm Hoàng Kim cho anh cũng là một cách đầu tư. Nếu Lâm Ẩn có thể thành công đột phá cảnh giới Chân Thần, sẽ có thể đảm bảo truyền thừa nghìn năm của Bạch Sư Đường.
…
Khi Lâm Ẩn rời khỏi chỗ Tô Chính Đạo, mấy người Tống Hoa Trần Long Tượng đang vây quanh một cái bảng màu vàng bàn tán sôi nổi.
Nhìn thấy Lâm Ẩn, mắt Tô Hi sáng lên, nói:
“Cậu Ẩn, cậu lên bảng thiên tài Trường Sinh rồi”.
Mấy người Tống Hoa vẫn nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt hơi phức tạp, nhưng nhiều hơn là thoải mái.
Tống Hoa thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Cậu Ẩn, chiến tích của ngươi được truyền ra ngoài, xếp thứ bảy trong bảng thiên tài Trường Sinh”.
“Ồ?”
Lâm Ẩn hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến “bảng thiên tài Trường Sinh” này, Thiên Hoang giới rộng lớn, không ngờ còn có người làm ra cái bảng này.
“Bảng thiên tài Trường Sinh gì?”
Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi.
Nghe thấy Lâm Ẩn hỏi, Ngân Linh Tử hơi ghen tị nói:
“Bảng thiên tài là danh sách thiên tài đứng đầu trong năm khu vực của Thiên Hoang giới, chỉ có thế hệ trẻ dưới hai trăm tuổi mới có tư cách vào bảng. mà tên ‘Trường Sinh’ có ý là muốn trường sinh”.
“Cao thủ Chân Thần được gọi là Tiên Quân trường sinh, tuổi thọ vạn năm, không bệnh không gặp nạn có thể sống vạn năm, dù cao thủ Chân Thần sống được vạn năm rất ít, nhưng chỉ cần không bị giết chết, sống đến tám nghìn tuổi cũng không thành vấn đề. Trong mắt người đời Chân Thần đã là một tồn tại trường sinh bất tử rồi. Cho nên bảng thiên tài Trường Sinh được xem là bảng Chân Thần dự bị”.
“Trên bảng thiên tài Trường Sinh có ba mươi sáu thiên tài, những ai có thể lên bảng thiên tài đều có thực lực mạnh mẽ, cảnh giới Thiên Tiên đã có thể đấu với nửa bước Chân Thần, thậm chí vị trí thứ ba của bảng Trường Sinh còn có thể đấu với cao thủ Chân Thần. Mà thiên tài trên bảng một khi bước vào cảnh giới Chân Thần sẽ tự động loại khỏi bảng”.
“Bình thường bảng thiên tài Trường Sinh mấy chục năm mới biến động một lần, bảy tháng trước biến động là vì Lâm Không Lộc vừa bước vào cảnh giới Thiên Tiên đã giết chết một cao thủ đỉnh cao Thiên Tiên, bước lên vị trí hai mươi chín trong bảng, không ngờ bây giờ lại vì huynh mà biến động lần nữa”.
Ngay cả Trần Long Tường cũng nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt hâm mộ.
“Thú vị thật”.
Lâm Ẩn nhận lấy danh sách trong tay bọn họ lật xem, đa số người trên bảng thiên tài Trường Sinh đều là người của thế lực lớn, chỉ có ba bốn người xuất thân từ thế lực nhỏ, thiên phú đáng sợ, có kỳ ngộ khác mới miễn cưỡng lên bảng.
Mà giới thiệu của anh trên bảng thiên tài là, dưới trăm tuổi, giết chết hai võ giả nửa bước Chân Thần, thắng nửa bước Chân Thần lâu đời Lộ Uyên, sức chiến đấu cụ thể không rõ, có lẽ có che giấu thực lực, công pháp tu luyện nghi ngờ giống bí quyết Tinh Thần Luyện Thể của Triều Thiên cung, có lẽ là truyền nhân Triều Thiên cung bí mật bồi dưỡng.
“Cậu Ẩn, ngươi là truyền nhân của Triều Thiên Cung sao?”, Tống Hoa hỏi nhỏ: “Bây giờ cả Thiên Hoang giới đều đoán ngươi là người của Triều Thiên cung, nếu người của Triều Thiên cung truy xét…”
Tống Hoa muốn nói lại thôi, nhưng sao Lâm Ẩn có thể không hiểu ý nàng ta được.
Nếu anh không phải truyền nhân của Triều Thiên cung mà tu luyện công pháp của bọn họ, Triều Thiên cung tất nhiên sẽ không mặc kệ hắn ở bên ngoài, nhất định sẽ dẫn về Triều Thiên cung để điều tra, hoặc trực tiếp giết chết hắn, đề phòng công pháp truyền ra ngoài.
“Không sao, tôi sẽ giải quyết chuyện này”.
Lâm Ẩn nhỏ giọng nói, khoảng thời gian này anh cũng đã biết chủ Triều Thiên cung bây giờ là Trấn Sơn Hải, nhưng nghìn năm qua, số lần Trấn Sơn Hải ra mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay.
“Cậu Ẩn, còn một việc là bây giờ huynh xem như nổi tiếng khắp Thiên Hoang, có lẽ sẽ có không ít người đến khiêu chiến huynh, ta đề nghị huynh gặp phải người như thế thì cứ giết chết đi, nếu không sẽ rất phiền phức”, Trần Long Tượng cười nói.
“Tôi hiểu rồi”.
Lâm Ẩn gật đầu, đơn giản là bây giờ anh nổi tiếng rồi, có mấy người không phục với xếp hạng của anh, muốn khiêu chiến, còn một vài người muốn nổi tiếng qua việc đấu với Lâm Ẩn, lấy được nhiều tài nguyên hơn.
“Ầm!”
Lúc mọi người đang bàn luận.
Bên ngoài thành Bạch Sư vang lên tiếng vang rất lớn.
Sau đó, một giọng nói phẫn nộ vang lên.
“U Minh, có phải ngươi muốn đấu đến cùng với Man Thần Tông ta không!”