Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1224: Lai lịch của Độ Mệnh Kiếm Tiên
"Kiếm Tuyệt Mệnh” chính là võ công bí truyền của Thiên Kiếm Tông – Tông Môn đứng đầu ở khu vực phía Đông, chỉ có đệ tử đích truyền mới có tư cách tu luyện.
Nghe đồn bây giờ tông chủ của Thiên Kiếm Tông cũng tu luyện bí kíp này, bí kíp này lúc mới luyện rất dễ dàng, nhưng càng về sau càng cửu tử nhất sinh, không biết có bao nhiêu thiên tài của Thiên Kiếm tông chết khi tu luyện kiếm Tuyệt Mệnh, bây giờ Thiên Kiếm Tông đã liệt bí kíp này vào danh sách cấm rồi, không ngờ lại có thể nhìn thấy một người tu luyện kiếm Tuyệt Mệnh ở đây.
“Ầm!”
Mã Minh và một cao thủ Thiên Tiên trung kỳ khác còn chưa kịp bật thốt một lời đã bị kiếm quang sáng rực này đánh thành phấn vụn, ngay cả thần hồn cũng không kịp trốn thoát.
“Mạnh quấ!”
“Sao một Thiên Tiên sơ kỳ có thể mạnh đến thế được?”
Những người khác đứng ra mà không ra tay đều thầm thấy may mắn, nếu ra tay thì người chết đã là bọn họ rồi.
“Thiên Kiếm Tông thì sao chứ!”
Chung Mật cắn răng nói: “Giết lão ta cho ta, bên phía Thiên Kiếm Tông cứ để ta lo!”
Mọi người nghe vậy đều không nhúc nhích, hai Thiên Tiên trung kỳ khi nãy đã bị hạ gục trong nháy mắt, sao bọn họ có thể đi chịu chết được.
“Hóa ra là cao thủ Thiên Kiếm Tông!”
Tống Hoa và Ngân Linh Tử hiểu ra, Thiên Kiếm Tông rất có tiếng tăm ở cả Thiên Hoang giới, dù người của Thiên Kiếm Tông không nhiều, nhưng bọn họ chắc chắn đều là cao thủ, không một ai là kẻ yếu cả.
“Người của Thiên Kiếm Tông có sức chiến đấu như thế cũng là bình thường”, Ngân Linh Tử cũng gật đầu một cái rồi nói: “Nhưng không biết người nọ có thân phận gì ở Thiên Kiếm Tông, trông lão ta ít nhất cũng tầm hai trăm tuổi, không thể nào là đích truyền của Thiên Kiếm Tông được, có lẽ là Thiên Tiên không thể đột phá, ra ngoài dạo chơi”.
Nói đến đây, Ngân Linh Tử cau mày: “Nhưng không biết người trẻ tuổi này có thân phận gì, chẳng lẽ cũng là người của Thiên Kiếm Tông?”
“Không đâu”.
Tống Hoa lắc đầu bảo: “Ngươi có từng nghe nói người nào của Thiên Kiếm Tông chủ tu thuật luyện thể chưa?”
“Đúng thật”, Ngân Linh Tử nhíu mày nói: “Chỉ có Man Thần Tông của ngươi và Kim Cương Tông có công pháp luyện thể mạnh mẽ thôi, chắc không thể nào là người của Triều Thiên cung đâu nhỉ!”
Nói đến đây, Ngân Linh Tử cũng phải bật cười, Triều Thiên cung là một trong bốn thánh địa, một người từng này tuổi đã tu luyện đến mức này, bên cạnh ít nhất sẽ có cao thủ Chân Thần bảo vệ.
Nhưng vào lúc này.
“Phụt!”
Sắc mặt Độ Mệnh Kiếm Tiên đột nhiên trở nên trắng xám, phun ra một ngụm máu tươi.
“Độ Mệnh Kiếm Tiên, ông không sao chứ”.
Trần Long Tượng thấy thế vội bước qua một bước, đỡ lấy thân thể lảo đảo của Độ Mệnh Kiếm Tiên, đưa một viên đan dược cho Độ Mệnh Kiếm Tiên: “Mau ăn vào”.
Độ Mệnh Kiếm Tiên cũng không giãy giụa, lập tức nuốt đan dược vào.
Ăn đan dược xong, sắc mặt lão ta dễ nhìn hơn rất nhiều.
“Lên cho ta, lão ta đã bị thương nặng rồi mà các ngươi còn sợ cái gì?”, Chung Mật sa sầm mặt nói: “Chẳng lẽ còn muốn bản công tử đích thân ra tay sao?”
Bản thân hắn ta cũng có thực lực Thiên Tiên sơ kỳ, nhưng hắn ta không chắc Độ Mệnh Kiếm Tiên còn có thể đấu một trận nữa không, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, vẫn nên để những bia đỡ đạn này lên trước thì tốt hơn.
“Lên”.
Mấy Thiên Tiên đứng ra liếc mắt nhìn nhau, xông về phía Độ Mệnh Kiếm Tiên và Trần Long Tượng.
“Có muốn ra tay không?”
Ngân Linh Tử truyền âm với Tống Hoa. Dù bình thường hai người như nước với lửa, nhưng Nam Hoang đất rộng nhiều của, tông môn ít ổi, quan hệ giữa tộc Ngân Linh và Man Thần Tông rất tốt, một trưởng lão Chân Thần của Man Thần Tông là người của tộc Ngân Linh.
“Không cần, yên lặng quan sát, chuyện của Thiên Kiếm Tông và U Tuyền Tông chúng ta không cần nhúng tay vào, Thiên Kiếm Tông nổi tiếng bênh vực người của mình, Chung Mật bất chấp việc đắc tội với Thiên Kiếm Tông cũng muốn ra tay, xem trong trong bảo tàng có thứ mà chúng ta không biết”, Tống Hoa truyền âm lại.
Ánh mắt nàng ta sâu thẳm, cảm thấy may mắn vì đã thông báo với Tông Môn rồi.
Độ Mệnh Kiếm Tiên thấy thế, vừa muốn nâng kiếm tiếp tục chiến đấu.
Trần Long Tượng duỗi tay ngăn cản lão ta, lạnh nhạt nói: “Tiền bối, cứ giao đám tép riu này cho tôi đi”.
“Ha ha!”
“Không ngờ một Địa Tiên lại nói chuyện ngông cuồng như thế”.
“Tự tìm đường chết!”
Mấy người cười khẩy, lại muốn ra tay với Trần Long Tượng.
Trần Long Tượng không chút hoang mang, nở nụ cười châm chọc, trong tay lại xuất hiện một hạt châu màu xanh lam. Hắn điều động chân nguyên, ném hạt châu về phía năm sáu Thiên Tiên kia.
“Lùi lại!”
Nhìn thấy hạt châu màu xanh lam, sắc mặt Tống Hoa và Ngân Linh Tử đều thay đổi, bay lùi về sau.
Những người khác vẫn luôn quan sát Tống Hoa và Ngân Linh Tử cũng lùi về sau, dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng đây chắc chắn là cách tốt nhất.
“Ầm!”
Một cơn chấn động mạnh truyền ra từ trong hạt châu mà Trần Long Tượng ném ra, khiến mấy nghìn mét xung quanh nổ ra một cái hố lớn.
Mấy Thiên Tiên chạy về phía Trần Long Tượng còn không kịp la lên thì cơ thể đã nổ tung, ngay cả thần hồn cũng không kịp bỏ trốn.
Mấy người đứng vây xem xung quanh mà không kịp chạy trốn cũng bị đánh nát trong nháy mắt, thần hồn đều bị tiêu diệt.
Chỉ có mấy người nhanh chóng bỏ trốn theo Tống Hoa và Ngân Linh Tử là nhặt về được một cái mạng.
Rất nhiều Thiên Tiên đứng cách đó mười dặm nhìn cái hố to bên này, hít vào một hơi khí lạnh. Khi nãy nếu không nhờ Tống Hoa nhắc nhở, bọn họ đã không thể thoát khỏi kiếp nạn này rồi.
“Cảm ơn Tống tiểu thư”.
Tông chủ của Liệt Dương Tông là một cao thủ đỉnh cao Thiên Tiên, ông ta vẫn luôn núp trong bóng tối, nhưng lúc này cũng không thể không đi ra ngoài để bày tỏ sự cảm ơn. Nếu không nhờ có Tống Hoa nhắc nhở, ông ta cảm thấy mình cũng không thể nào chịu được vụ nổ lớn do hạt châu này gây ra rồi.
“Cảm ơn Tống tiểu thư”.
Lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần sau cơn chấn động, đều khom người nói cảm ơn.
“Không biết hạt châu màu xanh khi nãy là gì mà có lực sát thương lớn như thế?” Tông chủ Sở Bạch Thu của Liệt Dương Tông nhỏ giọng hỏi.
“Nước mắt Tru Tiên”.
Tống Hoa nặng nề đáp: “Ta cũng chỉ từng nghe nói đến thứ này thôi, chứ chưa từng nhìn thấy, chính là báu vật của Thiên Cơ Tông, mỗi một viên đều có giá rất đắt, có thể bùng nổ ra sức mạnh tương đương với một đòn toàn lực của nửa bước Chân Thần, những kẻ có tu vi dưới nửa bước Chân Thần rất khó mà thoát khỏi Nước mắt Tru Tiên”.
“Nhưng Nước mắt Tru Tiên này dù là ở trong Thiên Cơ Tông cũng là thứ rất hiếm, sau có thể xuất hiện trong tay một người trẻ tuổi có cảnh giới Địa Tiên chứ?”
Tống Hoa cực kỳ khó hiểu, chỉ đối phó với mấy Thiên Tiên sơ kỳ thôi mà, cũng không cần phải lấy ra vũ khí giết người lớn như thế chứ.
“Trừ khi thiếu niên kia là đích truyền của Thiên Cơ Tông, nếu không Nước mắt Tru Tiên không thể rơi vào tay hắn được”, Ngân Linh Tử trầm giọng nói:
“Thiên Kiếm Tông, Thiên Cơ Tông, U Tuyền Tông đều là thế lực không thua gì Man Tuyền Tông của ngươi, đã trăm năm Nam Hoang ta không náo nhiệt như thế rồi”.
“Cho dù thế nào, trưởng bối trong tông môn đang trên đường đến rồi, ở Nam Hoang dù là thế lực này cũng không thể lỗ mãng, Man Thần Tông ta có thể mặc cho thế hệ trẻ tuổi tranh giánh bảo tàng, nhưng nếu dám có ý đồ với Man Thần Tông ta, kẻ thua thiệt nhất định là bọn họ!”, Tống Hoa cứng rắn nói.
Nhưng vào lúc này.
Làn khói trong khói thuốc chậm rãi biến mất.
Hai lồng sáng nằm yên trong đáy hố, Độ Mệnh Kiếm Tiên và Trần Long Tượng đứng trong một lồng sáng màu xanh.
Trong một cái hố khác là một người vết thương chồng chất, rõ ràng là Chung Mật, nhưng lúc này Chung Mật không còn kiêu ngạo như lúc trước nữa, sợ đến xanh cả mặt.
Còn những người khác không trốn ra được thì ngay cả một dấu vết cũng không tìm thấy.
Nghe đồn bây giờ tông chủ của Thiên Kiếm Tông cũng tu luyện bí kíp này, bí kíp này lúc mới luyện rất dễ dàng, nhưng càng về sau càng cửu tử nhất sinh, không biết có bao nhiêu thiên tài của Thiên Kiếm tông chết khi tu luyện kiếm Tuyệt Mệnh, bây giờ Thiên Kiếm Tông đã liệt bí kíp này vào danh sách cấm rồi, không ngờ lại có thể nhìn thấy một người tu luyện kiếm Tuyệt Mệnh ở đây.
“Ầm!”
Mã Minh và một cao thủ Thiên Tiên trung kỳ khác còn chưa kịp bật thốt một lời đã bị kiếm quang sáng rực này đánh thành phấn vụn, ngay cả thần hồn cũng không kịp trốn thoát.
“Mạnh quấ!”
“Sao một Thiên Tiên sơ kỳ có thể mạnh đến thế được?”
Những người khác đứng ra mà không ra tay đều thầm thấy may mắn, nếu ra tay thì người chết đã là bọn họ rồi.
“Thiên Kiếm Tông thì sao chứ!”
Chung Mật cắn răng nói: “Giết lão ta cho ta, bên phía Thiên Kiếm Tông cứ để ta lo!”
Mọi người nghe vậy đều không nhúc nhích, hai Thiên Tiên trung kỳ khi nãy đã bị hạ gục trong nháy mắt, sao bọn họ có thể đi chịu chết được.
“Hóa ra là cao thủ Thiên Kiếm Tông!”
Tống Hoa và Ngân Linh Tử hiểu ra, Thiên Kiếm Tông rất có tiếng tăm ở cả Thiên Hoang giới, dù người của Thiên Kiếm Tông không nhiều, nhưng bọn họ chắc chắn đều là cao thủ, không một ai là kẻ yếu cả.
“Người của Thiên Kiếm Tông có sức chiến đấu như thế cũng là bình thường”, Ngân Linh Tử cũng gật đầu một cái rồi nói: “Nhưng không biết người nọ có thân phận gì ở Thiên Kiếm Tông, trông lão ta ít nhất cũng tầm hai trăm tuổi, không thể nào là đích truyền của Thiên Kiếm Tông được, có lẽ là Thiên Tiên không thể đột phá, ra ngoài dạo chơi”.
Nói đến đây, Ngân Linh Tử cau mày: “Nhưng không biết người trẻ tuổi này có thân phận gì, chẳng lẽ cũng là người của Thiên Kiếm Tông?”
“Không đâu”.
Tống Hoa lắc đầu bảo: “Ngươi có từng nghe nói người nào của Thiên Kiếm Tông chủ tu thuật luyện thể chưa?”
“Đúng thật”, Ngân Linh Tử nhíu mày nói: “Chỉ có Man Thần Tông của ngươi và Kim Cương Tông có công pháp luyện thể mạnh mẽ thôi, chắc không thể nào là người của Triều Thiên cung đâu nhỉ!”
Nói đến đây, Ngân Linh Tử cũng phải bật cười, Triều Thiên cung là một trong bốn thánh địa, một người từng này tuổi đã tu luyện đến mức này, bên cạnh ít nhất sẽ có cao thủ Chân Thần bảo vệ.
Nhưng vào lúc này.
“Phụt!”
Sắc mặt Độ Mệnh Kiếm Tiên đột nhiên trở nên trắng xám, phun ra một ngụm máu tươi.
“Độ Mệnh Kiếm Tiên, ông không sao chứ”.
Trần Long Tượng thấy thế vội bước qua một bước, đỡ lấy thân thể lảo đảo của Độ Mệnh Kiếm Tiên, đưa một viên đan dược cho Độ Mệnh Kiếm Tiên: “Mau ăn vào”.
Độ Mệnh Kiếm Tiên cũng không giãy giụa, lập tức nuốt đan dược vào.
Ăn đan dược xong, sắc mặt lão ta dễ nhìn hơn rất nhiều.
“Lên cho ta, lão ta đã bị thương nặng rồi mà các ngươi còn sợ cái gì?”, Chung Mật sa sầm mặt nói: “Chẳng lẽ còn muốn bản công tử đích thân ra tay sao?”
Bản thân hắn ta cũng có thực lực Thiên Tiên sơ kỳ, nhưng hắn ta không chắc Độ Mệnh Kiếm Tiên còn có thể đấu một trận nữa không, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, vẫn nên để những bia đỡ đạn này lên trước thì tốt hơn.
“Lên”.
Mấy Thiên Tiên đứng ra liếc mắt nhìn nhau, xông về phía Độ Mệnh Kiếm Tiên và Trần Long Tượng.
“Có muốn ra tay không?”
Ngân Linh Tử truyền âm với Tống Hoa. Dù bình thường hai người như nước với lửa, nhưng Nam Hoang đất rộng nhiều của, tông môn ít ổi, quan hệ giữa tộc Ngân Linh và Man Thần Tông rất tốt, một trưởng lão Chân Thần của Man Thần Tông là người của tộc Ngân Linh.
“Không cần, yên lặng quan sát, chuyện của Thiên Kiếm Tông và U Tuyền Tông chúng ta không cần nhúng tay vào, Thiên Kiếm Tông nổi tiếng bênh vực người của mình, Chung Mật bất chấp việc đắc tội với Thiên Kiếm Tông cũng muốn ra tay, xem trong trong bảo tàng có thứ mà chúng ta không biết”, Tống Hoa truyền âm lại.
Ánh mắt nàng ta sâu thẳm, cảm thấy may mắn vì đã thông báo với Tông Môn rồi.
Độ Mệnh Kiếm Tiên thấy thế, vừa muốn nâng kiếm tiếp tục chiến đấu.
Trần Long Tượng duỗi tay ngăn cản lão ta, lạnh nhạt nói: “Tiền bối, cứ giao đám tép riu này cho tôi đi”.
“Ha ha!”
“Không ngờ một Địa Tiên lại nói chuyện ngông cuồng như thế”.
“Tự tìm đường chết!”
Mấy người cười khẩy, lại muốn ra tay với Trần Long Tượng.
Trần Long Tượng không chút hoang mang, nở nụ cười châm chọc, trong tay lại xuất hiện một hạt châu màu xanh lam. Hắn điều động chân nguyên, ném hạt châu về phía năm sáu Thiên Tiên kia.
“Lùi lại!”
Nhìn thấy hạt châu màu xanh lam, sắc mặt Tống Hoa và Ngân Linh Tử đều thay đổi, bay lùi về sau.
Những người khác vẫn luôn quan sát Tống Hoa và Ngân Linh Tử cũng lùi về sau, dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng đây chắc chắn là cách tốt nhất.
“Ầm!”
Một cơn chấn động mạnh truyền ra từ trong hạt châu mà Trần Long Tượng ném ra, khiến mấy nghìn mét xung quanh nổ ra một cái hố lớn.
Mấy Thiên Tiên chạy về phía Trần Long Tượng còn không kịp la lên thì cơ thể đã nổ tung, ngay cả thần hồn cũng không kịp bỏ trốn.
Mấy người đứng vây xem xung quanh mà không kịp chạy trốn cũng bị đánh nát trong nháy mắt, thần hồn đều bị tiêu diệt.
Chỉ có mấy người nhanh chóng bỏ trốn theo Tống Hoa và Ngân Linh Tử là nhặt về được một cái mạng.
Rất nhiều Thiên Tiên đứng cách đó mười dặm nhìn cái hố to bên này, hít vào một hơi khí lạnh. Khi nãy nếu không nhờ Tống Hoa nhắc nhở, bọn họ đã không thể thoát khỏi kiếp nạn này rồi.
“Cảm ơn Tống tiểu thư”.
Tông chủ của Liệt Dương Tông là một cao thủ đỉnh cao Thiên Tiên, ông ta vẫn luôn núp trong bóng tối, nhưng lúc này cũng không thể không đi ra ngoài để bày tỏ sự cảm ơn. Nếu không nhờ có Tống Hoa nhắc nhở, ông ta cảm thấy mình cũng không thể nào chịu được vụ nổ lớn do hạt châu này gây ra rồi.
“Cảm ơn Tống tiểu thư”.
Lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần sau cơn chấn động, đều khom người nói cảm ơn.
“Không biết hạt châu màu xanh khi nãy là gì mà có lực sát thương lớn như thế?” Tông chủ Sở Bạch Thu của Liệt Dương Tông nhỏ giọng hỏi.
“Nước mắt Tru Tiên”.
Tống Hoa nặng nề đáp: “Ta cũng chỉ từng nghe nói đến thứ này thôi, chứ chưa từng nhìn thấy, chính là báu vật của Thiên Cơ Tông, mỗi một viên đều có giá rất đắt, có thể bùng nổ ra sức mạnh tương đương với một đòn toàn lực của nửa bước Chân Thần, những kẻ có tu vi dưới nửa bước Chân Thần rất khó mà thoát khỏi Nước mắt Tru Tiên”.
“Nhưng Nước mắt Tru Tiên này dù là ở trong Thiên Cơ Tông cũng là thứ rất hiếm, sau có thể xuất hiện trong tay một người trẻ tuổi có cảnh giới Địa Tiên chứ?”
Tống Hoa cực kỳ khó hiểu, chỉ đối phó với mấy Thiên Tiên sơ kỳ thôi mà, cũng không cần phải lấy ra vũ khí giết người lớn như thế chứ.
“Trừ khi thiếu niên kia là đích truyền của Thiên Cơ Tông, nếu không Nước mắt Tru Tiên không thể rơi vào tay hắn được”, Ngân Linh Tử trầm giọng nói:
“Thiên Kiếm Tông, Thiên Cơ Tông, U Tuyền Tông đều là thế lực không thua gì Man Tuyền Tông của ngươi, đã trăm năm Nam Hoang ta không náo nhiệt như thế rồi”.
“Cho dù thế nào, trưởng bối trong tông môn đang trên đường đến rồi, ở Nam Hoang dù là thế lực này cũng không thể lỗ mãng, Man Thần Tông ta có thể mặc cho thế hệ trẻ tuổi tranh giánh bảo tàng, nhưng nếu dám có ý đồ với Man Thần Tông ta, kẻ thua thiệt nhất định là bọn họ!”, Tống Hoa cứng rắn nói.
Nhưng vào lúc này.
Làn khói trong khói thuốc chậm rãi biến mất.
Hai lồng sáng nằm yên trong đáy hố, Độ Mệnh Kiếm Tiên và Trần Long Tượng đứng trong một lồng sáng màu xanh.
Trong một cái hố khác là một người vết thương chồng chất, rõ ràng là Chung Mật, nhưng lúc này Chung Mật không còn kiêu ngạo như lúc trước nữa, sợ đến xanh cả mặt.
Còn những người khác không trốn ra được thì ngay cả một dấu vết cũng không tìm thấy.