Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1206: Đẫm máu
Trong ma vực.
Đối mặt với một đòn sử dụng năm phần thực lực của Thanh Trích Tiên, Lâm Ẩn vẫn không hề lùi bước, anh liều mạng đạp một cước trong hư không, bay về phía mặt trời.
Lúc này anh vẫn chưa phải đối thủ của Thanh Trích Tiên, nhưng anh muốn xem thử mình đấu với Thanh Trích Tiên có thể có bao nhiêu chênh lệch so với đấu với nửa bước Chân Thần bao nhiêu.
Lúc này Thanh Trích Tiên không ra tay toàn lực, chẳng lẽ ông ta không còn sức mạnh dư thừa nữa?
“Đúng là tự tìm đường chết!”
Thiên Tiên hậu kỳ dẫn đầu Ma Tộc cười khẩy.
Đòn đánh này dù là ông ta cũng chỉ có thể chạy trốn thôi, ông ta có thể nhìn ra cảnh giới của Lâm Ẩn chỉ là Thiên Tiên sơ kỳ, dù thân thể của Lâm Ẩn rất mạnh, nhưng đối mặt với đòn tấn công này vẫn dám xông lên thì thật sự chẳng khác nào tên ngốc.
“Lần này Lâm Ẩn lỗ mãng rồi”.
Khổng Tước Vương cũng thở dài một tiếng, ông ta cảm thấy Lâm Ẩn hơi không khôn ngoan, nên lá mặt lá trái với Thanh Trích Tiên trước, sau đó đợi đến khi đột phá cảnh giới phần thắng lớn hơn rồi hẳn ra tay.
“Vẫn còn non nớt quá”.
Cụ Trịnh cũng lắc đầu, theo ông ấy thấy, Lâm Ẩn là vì trẻ tuổi hiếu thắng, không thể chịu được việc người khác hơn mình, nên mới chọn liều mạng với Thanh Trích Tiên.
Mấy cao thủ Nhân Tộc còn lại cũng rất lo lắng.
“Rắc!”
Người Lâm Ẩn đụng mạnh vào mặt trời giáng xuống từ trên trời, không phải một vụ nổ lớn động trời, cũng không phải mặt trời nghiền nát Lâm Ẩn, mà là mặt trời hội tự năm phần thực lực của Thanh Trích Tiên cứ thế vỡ ra như thủy tinh, bị thân thể như chiến thần của Lâm Ẩn nghiền nát một cách dễ dàng.
“Sao có thể!”
Mọi người nhìn mà choáng váng, đặc biệt là mấy Thiên Tiên hậu kỳ ở đây, đối mặt với đòn đánh này bọn họ cũng chỉ có thể đỡ được là cùng, còn Lâm Ẩn lại dễ dàng phá vỡ nó.
Chẳng lẽ bọn họ tu luyện mấy trăm năm mà thực lực lại chẳng bằng Lâm Ẩn, chẳng đấu lại một Thiên Tiên sơ kỳ sao? Có còn lý lẽ không vậy?
Hơn một năm trước, Lâm Ẩn giết chết một Thiên Tiên sơ kỳ còn vô cùng miễn cưỡng, nhưng bây giờ lại có thực lực mạnh hơn bọn họ, tiến bộ của thiên tài đứng đầu là thế này ư?
Mấy người Khổng Tước Vương cũng trợn mắt há mồm, đặc biệt là Khổng Tước Vương, đến bây giờ ông ta còn thấy tức giận vì lão Long Vương triệu kiến Lâm Ẩn, trong mắt ông ta, thực lực của Lâm Ẩn còn không bằng mình, bây giờ ông ta mới biết mình sai rồi.
Lần này cao thủ khác của Ma Tộc và Nhân Tộc cũng chạy tới, thấy mặt đất đảo lộn trong ma vực thì đều ngẩn người, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cao thủ Nhân Tộc thấy Lâm Ẩn đứng trong hư không giằng co với Thanh Trích Tiên cũng không biết chuyện gì đang diễn ra.
Nhưng bọn họ mơ hồ có linh cảm mặt trời khi nãy là do Lâm Ẩn và Thanh Trích Tiên làm ra.
“Thanh Trích Tiên, lấy toàn bộ thực lực của ông ra đi, cứ như thế ông thăm dò được gì ở tôi đâu”.
Lâm Ẩn đứng trong hư không, hờ hững nói.
“Được được được!”
Thanh Trích Tiên cười nhạt, nói liên tục ba chữ được: “Lâm Ẩn, cậu không hổ là người được tôi coi trọng, thực lực của cậu hôm nay thật sự vượt ngoài dự đoán của tôi, hôm nay cậu muốn thăm dò thực lực của tôi, tôi thành toàn cho cậu”.
“Kiếm lên!”
Ầm!
Một tia kiếm quang to lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi phóng lên trời từ thanh trường kiếm màu xanh trong tay Thanh Trích Tiên. Thần binh trong tay lão ta không biết đến từ đâu, sát khí dày đặc, thần quang chiếu rọi, khiến vô số cao thủ Thiên Tiên giật mình bỏ chạy, mọi người chỉ cảm thấy giữa lông mày như bị kim đâm, cảm nhận được sự sắc bén không thể ngăn cản.
Lâm Ẩn đứng mũi chịu sào, càng chịu đựng áp lực to lớn hơn.
Quanh người anh có tinh quang lóng lánh, một thần tượng tạo thành từ tinh quang giống y như thật bao phủ cả người Lâm Ẩn, bốn cánh tay của thần tướng cầm bốn thanh vũ khí, Lâm Ẩn bước ra một bước, xuất hiện bên cạnh Thanh Trích Tiên, bốn thanh bắt đầu vũ khí tấn công lão ta.
“Keng!”
Sắc mặt Thanh Trích Tiên không thay đổi, chém một kiếm lên người thần tướng.
Thần tướng được tạo thành từ tinh huy, dù mười Thiên Tiên ra tay cùng một lúc cũng không thể bị đánh nổ trong thời gian ngắn, nhưng bây giờ lại bị chém đứt đôi chỉ với một chiêu của Thanh Trích Tiên. Kiếm qaung còn lại tạo thành vết kiếm dài mấy trăm dặm dưới mặt đất trong ma vực, vết kiếm sâu mấy trăm mét, người bình thường không thể nào nhìn thấy đáy.
Lâm Ẩn bị đánh bay ra ngoài, chiêu kiếm này của Thanh Trích Tiên khiến trên cánh tay trái của anh xuất hiện một lỗ hổng thật dài, dòng máu màu vàng chảy xuống đất.
“Không ngờ chiêu kiếm này không thể chém đứt tay cậu, thân thể của cậu đúng là rất tốt đấy”.
Thanh Trích Tiên hờ hững nói: “Thanh kiếm này là tôi lấy được trên tinh lộ, có lẽ là vũ khí của cao thủ Chân Quân của Nhân Tộc, dù đã mấy nghìn năm trôi qua nhưng nó vẫn sắc bén như trước, dù là chất liệu hay sức mạnh cũng đều vượt xa kiếm Thu Thủy của cậu, thậm chí còn có thể đứng trong top ba trên hành tinh xanh, uy lực cực kỳ đáng sợ”.
“Nhưng thân thể của cậu thật sự khiến tôi phải ngạc nhiên, không ngờ cậu lại tu luyện thân thể đến cảnh giới này, hôm nay ù cậu ép tôi ra mấy phần thực lực, tôi đều sẽ không giết cậu, cả hành tinh xanh, chỉ có Lâm Ẩn cậu có thể khiến tôi đấu đến mức thăng hoa thôi!”
Thanh Trích Tiên cầm kiếm đứng đó, hơi thở trên người cuồn cuộn, muốn bay lên chín tầng mây.
Vì hơi thở trên người mạnh mẽ, hư không xung quanh đều bị lão ta làm bắt đầu vặn vẹo.
“Đúng là một thanh kiếm tốt”.
Lâm Ẩn lại tiến lên, gật đầu nói.
“Vụt!”
Thấy Lâm Ẩn lại tấn công lần nữa, Thanh Trích Tiên hơi cau mày, lại vung kiếm lên.
“Ầm!”
Lần này Lâm Ẩn đã sớm đề phòng, dùng kiếm Thu Thủy đỡ một chiêu kiếm của Thanh Trích Tiên, anh lại lùi về sau ba trăm trượng.
Dù thế, sắc mặt Lâm Ẩn vẫn không chút thay đổi.
“Lâm Ẩn, thiên phú của cậu khiến tôi rất ngạc nhiên, có lá bài tẩy gì thì mau lấy ra đi, nếu tôi ra tay toàn lực, tôi sợ ngay cả cơ hội lấy lá bài tẩy ra cậu cũng không có đấy”.
Thanh Trích Tiên cười nói.
Trong mắt lão ta hoàn toàn không có sát khí, lão ta chậm rãi cất thanh kiếm đi: “Đến đây, cho tôi xem lá bài tẩy của cậu đi”.
“Giết!”
Lâm Ẩn cũng không dám lời, thấy Thanh Trích Tiên cất kiếm đi, anh ném kiếm Thu Thủy vào trong túi trữ vật, khí thế trên người ngưng tụ đến mức tối đa, làn da trở thành màu vàng như vàng đồng, cả thân thể đều trở thành màu vàng, mạch máu trong người cũng lộ rõ, đây là cảnh thúc giục bí quyết Chu Thiên Tinh Thần Luyện Thể đến mức tối đa.
“Giết!”
Sắc mặt Thanh Trích Tiên cũng nặng nề hơn một chút, sải bước xông về phía Lâm Ẩn.
Khi nãy sử dụng kiếm chỉ là thể hiện thực lực với Lâm Ẩn thôi, bây giờ lão ta muốn thăm dò xem thân thể Lâm Ẩn mạnh đến mức nào.
“Ầm ầm ầm!”
Trong nháy mắt hai người đã va vào nhau, thân hình Lâm Ẩn lúc ẩn lúc hiện, còn Thanh Trích Tiên cũng biến thành tàn ẩn, ngay cả mấy Thiên Tiên đang xem chiến cũng không thể nhìn rõ hai người ra tay thế nào.
Chỉ có thể phán đoán trình độ giao thủ của hai người qua dư âm trận chiến.
Mọ người thầm thấy hoảng sợ, Lâm Ẩn và Thanh Trích Tiên càng đánh càng xa, đã đến tận nơi cách bọn họ mấy trăm dặm rồi, nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được sự chấn động mạnh mẽ kia.
Dù là cao thủ Thiên Tiên bị cuốn vào trong trận chiến của hai người cũng có thể bị xé nát trong nháy mắt.
Đối mặt với một đòn sử dụng năm phần thực lực của Thanh Trích Tiên, Lâm Ẩn vẫn không hề lùi bước, anh liều mạng đạp một cước trong hư không, bay về phía mặt trời.
Lúc này anh vẫn chưa phải đối thủ của Thanh Trích Tiên, nhưng anh muốn xem thử mình đấu với Thanh Trích Tiên có thể có bao nhiêu chênh lệch so với đấu với nửa bước Chân Thần bao nhiêu.
Lúc này Thanh Trích Tiên không ra tay toàn lực, chẳng lẽ ông ta không còn sức mạnh dư thừa nữa?
“Đúng là tự tìm đường chết!”
Thiên Tiên hậu kỳ dẫn đầu Ma Tộc cười khẩy.
Đòn đánh này dù là ông ta cũng chỉ có thể chạy trốn thôi, ông ta có thể nhìn ra cảnh giới của Lâm Ẩn chỉ là Thiên Tiên sơ kỳ, dù thân thể của Lâm Ẩn rất mạnh, nhưng đối mặt với đòn tấn công này vẫn dám xông lên thì thật sự chẳng khác nào tên ngốc.
“Lần này Lâm Ẩn lỗ mãng rồi”.
Khổng Tước Vương cũng thở dài một tiếng, ông ta cảm thấy Lâm Ẩn hơi không khôn ngoan, nên lá mặt lá trái với Thanh Trích Tiên trước, sau đó đợi đến khi đột phá cảnh giới phần thắng lớn hơn rồi hẳn ra tay.
“Vẫn còn non nớt quá”.
Cụ Trịnh cũng lắc đầu, theo ông ấy thấy, Lâm Ẩn là vì trẻ tuổi hiếu thắng, không thể chịu được việc người khác hơn mình, nên mới chọn liều mạng với Thanh Trích Tiên.
Mấy cao thủ Nhân Tộc còn lại cũng rất lo lắng.
“Rắc!”
Người Lâm Ẩn đụng mạnh vào mặt trời giáng xuống từ trên trời, không phải một vụ nổ lớn động trời, cũng không phải mặt trời nghiền nát Lâm Ẩn, mà là mặt trời hội tự năm phần thực lực của Thanh Trích Tiên cứ thế vỡ ra như thủy tinh, bị thân thể như chiến thần của Lâm Ẩn nghiền nát một cách dễ dàng.
“Sao có thể!”
Mọi người nhìn mà choáng váng, đặc biệt là mấy Thiên Tiên hậu kỳ ở đây, đối mặt với đòn đánh này bọn họ cũng chỉ có thể đỡ được là cùng, còn Lâm Ẩn lại dễ dàng phá vỡ nó.
Chẳng lẽ bọn họ tu luyện mấy trăm năm mà thực lực lại chẳng bằng Lâm Ẩn, chẳng đấu lại một Thiên Tiên sơ kỳ sao? Có còn lý lẽ không vậy?
Hơn một năm trước, Lâm Ẩn giết chết một Thiên Tiên sơ kỳ còn vô cùng miễn cưỡng, nhưng bây giờ lại có thực lực mạnh hơn bọn họ, tiến bộ của thiên tài đứng đầu là thế này ư?
Mấy người Khổng Tước Vương cũng trợn mắt há mồm, đặc biệt là Khổng Tước Vương, đến bây giờ ông ta còn thấy tức giận vì lão Long Vương triệu kiến Lâm Ẩn, trong mắt ông ta, thực lực của Lâm Ẩn còn không bằng mình, bây giờ ông ta mới biết mình sai rồi.
Lần này cao thủ khác của Ma Tộc và Nhân Tộc cũng chạy tới, thấy mặt đất đảo lộn trong ma vực thì đều ngẩn người, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cao thủ Nhân Tộc thấy Lâm Ẩn đứng trong hư không giằng co với Thanh Trích Tiên cũng không biết chuyện gì đang diễn ra.
Nhưng bọn họ mơ hồ có linh cảm mặt trời khi nãy là do Lâm Ẩn và Thanh Trích Tiên làm ra.
“Thanh Trích Tiên, lấy toàn bộ thực lực của ông ra đi, cứ như thế ông thăm dò được gì ở tôi đâu”.
Lâm Ẩn đứng trong hư không, hờ hững nói.
“Được được được!”
Thanh Trích Tiên cười nhạt, nói liên tục ba chữ được: “Lâm Ẩn, cậu không hổ là người được tôi coi trọng, thực lực của cậu hôm nay thật sự vượt ngoài dự đoán của tôi, hôm nay cậu muốn thăm dò thực lực của tôi, tôi thành toàn cho cậu”.
“Kiếm lên!”
Ầm!
Một tia kiếm quang to lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi phóng lên trời từ thanh trường kiếm màu xanh trong tay Thanh Trích Tiên. Thần binh trong tay lão ta không biết đến từ đâu, sát khí dày đặc, thần quang chiếu rọi, khiến vô số cao thủ Thiên Tiên giật mình bỏ chạy, mọi người chỉ cảm thấy giữa lông mày như bị kim đâm, cảm nhận được sự sắc bén không thể ngăn cản.
Lâm Ẩn đứng mũi chịu sào, càng chịu đựng áp lực to lớn hơn.
Quanh người anh có tinh quang lóng lánh, một thần tượng tạo thành từ tinh quang giống y như thật bao phủ cả người Lâm Ẩn, bốn cánh tay của thần tướng cầm bốn thanh vũ khí, Lâm Ẩn bước ra một bước, xuất hiện bên cạnh Thanh Trích Tiên, bốn thanh bắt đầu vũ khí tấn công lão ta.
“Keng!”
Sắc mặt Thanh Trích Tiên không thay đổi, chém một kiếm lên người thần tướng.
Thần tướng được tạo thành từ tinh huy, dù mười Thiên Tiên ra tay cùng một lúc cũng không thể bị đánh nổ trong thời gian ngắn, nhưng bây giờ lại bị chém đứt đôi chỉ với một chiêu của Thanh Trích Tiên. Kiếm qaung còn lại tạo thành vết kiếm dài mấy trăm dặm dưới mặt đất trong ma vực, vết kiếm sâu mấy trăm mét, người bình thường không thể nào nhìn thấy đáy.
Lâm Ẩn bị đánh bay ra ngoài, chiêu kiếm này của Thanh Trích Tiên khiến trên cánh tay trái của anh xuất hiện một lỗ hổng thật dài, dòng máu màu vàng chảy xuống đất.
“Không ngờ chiêu kiếm này không thể chém đứt tay cậu, thân thể của cậu đúng là rất tốt đấy”.
Thanh Trích Tiên hờ hững nói: “Thanh kiếm này là tôi lấy được trên tinh lộ, có lẽ là vũ khí của cao thủ Chân Quân của Nhân Tộc, dù đã mấy nghìn năm trôi qua nhưng nó vẫn sắc bén như trước, dù là chất liệu hay sức mạnh cũng đều vượt xa kiếm Thu Thủy của cậu, thậm chí còn có thể đứng trong top ba trên hành tinh xanh, uy lực cực kỳ đáng sợ”.
“Nhưng thân thể của cậu thật sự khiến tôi phải ngạc nhiên, không ngờ cậu lại tu luyện thân thể đến cảnh giới này, hôm nay ù cậu ép tôi ra mấy phần thực lực, tôi đều sẽ không giết cậu, cả hành tinh xanh, chỉ có Lâm Ẩn cậu có thể khiến tôi đấu đến mức thăng hoa thôi!”
Thanh Trích Tiên cầm kiếm đứng đó, hơi thở trên người cuồn cuộn, muốn bay lên chín tầng mây.
Vì hơi thở trên người mạnh mẽ, hư không xung quanh đều bị lão ta làm bắt đầu vặn vẹo.
“Đúng là một thanh kiếm tốt”.
Lâm Ẩn lại tiến lên, gật đầu nói.
“Vụt!”
Thấy Lâm Ẩn lại tấn công lần nữa, Thanh Trích Tiên hơi cau mày, lại vung kiếm lên.
“Ầm!”
Lần này Lâm Ẩn đã sớm đề phòng, dùng kiếm Thu Thủy đỡ một chiêu kiếm của Thanh Trích Tiên, anh lại lùi về sau ba trăm trượng.
Dù thế, sắc mặt Lâm Ẩn vẫn không chút thay đổi.
“Lâm Ẩn, thiên phú của cậu khiến tôi rất ngạc nhiên, có lá bài tẩy gì thì mau lấy ra đi, nếu tôi ra tay toàn lực, tôi sợ ngay cả cơ hội lấy lá bài tẩy ra cậu cũng không có đấy”.
Thanh Trích Tiên cười nói.
Trong mắt lão ta hoàn toàn không có sát khí, lão ta chậm rãi cất thanh kiếm đi: “Đến đây, cho tôi xem lá bài tẩy của cậu đi”.
“Giết!”
Lâm Ẩn cũng không dám lời, thấy Thanh Trích Tiên cất kiếm đi, anh ném kiếm Thu Thủy vào trong túi trữ vật, khí thế trên người ngưng tụ đến mức tối đa, làn da trở thành màu vàng như vàng đồng, cả thân thể đều trở thành màu vàng, mạch máu trong người cũng lộ rõ, đây là cảnh thúc giục bí quyết Chu Thiên Tinh Thần Luyện Thể đến mức tối đa.
“Giết!”
Sắc mặt Thanh Trích Tiên cũng nặng nề hơn một chút, sải bước xông về phía Lâm Ẩn.
Khi nãy sử dụng kiếm chỉ là thể hiện thực lực với Lâm Ẩn thôi, bây giờ lão ta muốn thăm dò xem thân thể Lâm Ẩn mạnh đến mức nào.
“Ầm ầm ầm!”
Trong nháy mắt hai người đã va vào nhau, thân hình Lâm Ẩn lúc ẩn lúc hiện, còn Thanh Trích Tiên cũng biến thành tàn ẩn, ngay cả mấy Thiên Tiên đang xem chiến cũng không thể nhìn rõ hai người ra tay thế nào.
Chỉ có thể phán đoán trình độ giao thủ của hai người qua dư âm trận chiến.
Mọ người thầm thấy hoảng sợ, Lâm Ẩn và Thanh Trích Tiên càng đánh càng xa, đã đến tận nơi cách bọn họ mấy trăm dặm rồi, nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được sự chấn động mạnh mẽ kia.
Dù là cao thủ Thiên Tiên bị cuốn vào trong trận chiến của hai người cũng có thể bị xé nát trong nháy mắt.