Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1194: Yoga cổ tham chiến
Trên bờ biển Chết, Tạ Viễn chém ra một chiêu, phá hủy gần hết tất cả bom mà đám lính đánh thuê kia chôn suốt đêm, bom hoàn toàn không có chút uy hiếp nào với cao thủ Nhân Tiên cả, dù đạp trúng, với tốc độ của cao thủ Nhân Tiên cũng có thể nhanh chóng rời đi.
Lúc này, trên ba chiến hạm trên biển Chết, một đại giáo chủ Hồng Y đứng ở phía trước, sau lưng là một kỵ sĩ vàng của Giáo Đình và một ông lão Thiên Trúc cảnh giới Nhân Tiên.
“Đại sư A Hãn, cảm ơn Yoga cổ của ông có thể đến trợ chiến”.
Đại giáo chủ Hồng Y Yer cười nói.
“Yoga cổ chúng tôi vốn dĩ không phải thuộc phương Đông, hơn nữa Lâm Ẩn còn giết chết đệ tử của chúng tôi ở Nam Dương, còn giết chết thêm hai cao thủ của chúng tôi trên hiệp hội võ thuật phương Đông. Nếu không cho bọn họ một bài học, chắc bọn họ còn cho rằng Yoga cổ chúng tôi dễ ức hiếp”, đại sư A Hãn lạnh lùng nói.
“Lâm Ẩn kia nhiều lần đối đầu với Giáo Đình tôi, phương Đông bọn họ bị như vậy là đáng đời”.
Yer cũng hờ hững đáp.
‘Toi rồi!’
Lúc này Tạ Viễn và cụ Tiền đã đi đến biển Chết, nhìn thấy Nhân Tiên của Yoga cổ đứng sau lưng đại giáo chủ Hồng Y Yer, hai người đều thấy giật mình.
Cao thủ phương Đông bọn họ đã đánh mấy trận với Thập Tự quân phương Tây, hai bên có thắng có thua, bây giờ Nhân Tiên của Yoga cổ xuất hiện ở biển Chết, vậy bên phia biển Đen chắc chắn có cao thủ Địa Tiên của bọn họ.
Dù Yoga cổ không có Thiên Tiên tọa trấn, nhưng vẫn có mấy cao thủ Địa Tiên. Mấy cao thủ Địa Tiên gia nhập đủ để thay đổi tình hình cuộc chiến rồi.
Mấy cao thủ Thần cảnh khác đi chậm hơn một chút, nhìn thấy người của Yoga cổ, sắc mặt bọn họ cũng thay đổi.
“Tạ Viễn, Thanh Môn ông ở Nam Dương, vốn dĩ không nên xen vào vũng nước đục này. Bây giờ ông rút lui, tôi có thể làm chủ. Thập Tự quân tôi làm chủ phương Đông, sẽ không động vào lợi ích của Thanh Môn các ông ở Nam Dương”.
Yer nhìn Tạ Viễn, lạnh nhạt nói.
“Hừ!”
Tạ Viễn hừ lạnh: “Huyết Tộc chính là tà ma ngoại đạo, không cùng một tộc chắc chắn có ý đồ khác, các người vứt bỏ giới hạn hợp tác với Huyết Tộc còn dám ngông cuồng bảo tôi rời đi?”
“Không biết điều!”
Yer lạnh lùng nói. Ông ta khuyên Tạ Viễn đi chỉ là vì thực lực của Tạ Viễn không tệ, không muốn Giáo Đình bọn họ tổn thất quá nặng thôi, nếu Tạ Viễn đã không muốn rời đi, vậy thì giết chết là được.
Vào lúc Yer muốn ra tay, đại sư A Hãn của Yoga cổ đã đứng dậy, cười nói: “Mới đến đây, để tôi giết chết Tạ Viễn, xem như một món quà tặng cho Giáo Đình đi”.
“Tự tìm đường chết!”
Tạ Viễn mở to mắt, người của Yoga cổ trước mắt có tu vi Nhân Tiên sơ kỳ, lại dám nói năng lỗ mãng, nâng kiếm tấn công lão.
“Tạ Viễn, cẩn thận!”
Cụ Tiền nặng nề nói.“Ông vẫn nên tự lo cho mình trước đi”, Yer hờ hững nói với cụ Tiền.
Kỵ sĩ vàng vẫn luôn đứng ở sau lưng không nói gì tiến lên một bước, sử dụng kiếm thuật “Thập Tự Quang” chém về phía cụ Tiền.
“Mọi người đi đối phó với người khác đi!”
Cụ Tiền hét to một tiếng, trên tay phát ra ánh sáng đỏ rực, đỡ đòn của kỵ sĩ vàng.
Lúc này võ giả Thần cảnh sau lưng cụ Tiền mới phản ứng kịp, đánh về phía ba chiếc chiến hạm, lúc này trong Thập Tự quân đã có nghìn người tấn công võ giả bọn họ.
Võ giả Thần cảnh có thể đi trong hư không, có thể gây ra đả kích mang tính hủy diệt với quân hạm.
Trên quân hạm cũng xuất hiện hai mươi mấy người đi trong hư không, bước ra nghênh tiếp.
Vào lúc bọn họ vừa giao thủ.
“Oành!”
Nơi đánh nhau trên đất liền truyền đến một tiếng vang rất lớn, mấy trăm bóng người xông về phía chiến trường, chính là Lâm Ẩn và võ giả của Thanh Môn.
“Có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt của người trên quân hàm thay đổi.
“Cụ ông, chúng cháu đến rồi!”
Tạ Toàn nhìn thấy Tạ Viễn đang đánh nhau với một cao thủ thì la lớn.
Yer thấy người đến mạnh nhất cũng chỉ là thần cảnh thì thầm thở phào, bên phía bọn họ vốn dĩ có nhiều Thần cảnh hơn võ giả phương Đông tận mười mấy người, thêm mấy Thần cảnh tham gia chiến đầu hoàn toàn không thể thay đổi tình hình.
Vốn dĩ Tạ Toàn còn muốn đến bên phía chiến hạm giúp đỡ.
Lâm Ẩn bước ra một bước, lạnh nhạt nói: “Mọi người giải quyết trận chiến bên này đi, bên kia giao cho tôi”.
Nghe vậy, Tạ Toàn xoay người tấn công mấy võ giả của Giáo Đình và Huyết Tộc trên mặt đất. Với thực lực của cậu Ẩn, những người này vẫn không thể làm được gì.
Nhìn thấy Lâm Ẩn đi tới trong hư không.
Lại có mấy bóng người bay ra từ trong chiến hạm, tấn công Lâm Ẩn.
Nhưng không đợi bọn họ kịp phản ứng, một kiếm khí màu trắng dài trăm mét đã chém về phía bọn họ.
“Ầm ầm ầm!”
Lính đánh thuê và binh lính trên chiến hạm còn chưa kịp giơ súng đón địch.
Kiếm quang sáng rực này đã càn quét mấy nghìn mét, cắt qua mấy võ giả Thần cảnh đang xông đến, dừng lại trên chiến hạm ở bên trái.
“Ầm!”
“Không biết điều”.
Trong mắt Lâm Ẩn lóe lên ánh sáng lạnh, lính đánh thuê vừa mới ra tay trên quân hạm và quân hạm đều nháy mắt biến thành một tượng băng.
“Đây không phải người, đây là ma quỷ!”
Cuối cùng một vài lính đánh thuê không chịu được nữa, quăng vũ khí đi bỏ chạy tứ tán.
“Sao chỉ có các người, những người khác đâu?”
Lâm Ẩn hơi nhíu mày, nhỏ giọng hỏi.
“Cậu Ẩn, tổ sư núi Long Hổ dẫn theo cao thủ đến biển Đen đánh nhau với lực lượng chính của Giáo Đình và Huyết Tộc rồi”, cụ Tiền hơi sa sút nói: “Tình hình trận chiến bên kia không lạc quan lắm, trong núi Long Hổ và bí cảnh Bồng Lai đều có cao thủ Địa Tiên ngã xuống, ngay cả tổ sư kia của núi Long Hổ cũng bị thương khi đánh nhau với Thiên Tiên của Giáo Đình và Huyết Tộc.
“Núi Long Hổ chỉ có một vị tổ sư sao?”
Lâm Ẩn nhíu mày hỏi.
“Nghe nói thượng giới cũng đánh nhau, lão thiên sư và hai tổ sư khác của núi Long Hổ đã đến đó, vẫn luôn không có tin tức”, cụ Tiền vì quy thuận Lâm Ẩn khá sớm nên cũng biết được một vài nội tình.
“Chuyện này không thể chậm trễ, tôi đi qua đó giúp đỡ đã”.
Nói xong, Lâm Ẩn bước ra một bước, tiện tay chém ra một chiêu.
“Ầm!”
Ba Thiên Tiên Yer và chiến hạm phía sau còn chưa kịp phản ứng đã biến thành tro bụi, còn Lâm Ẩn cũng biến mất không còn tăm hơi.
Lúc này, trên ba chiến hạm trên biển Chết, một đại giáo chủ Hồng Y đứng ở phía trước, sau lưng là một kỵ sĩ vàng của Giáo Đình và một ông lão Thiên Trúc cảnh giới Nhân Tiên.
“Đại sư A Hãn, cảm ơn Yoga cổ của ông có thể đến trợ chiến”.
Đại giáo chủ Hồng Y Yer cười nói.
“Yoga cổ chúng tôi vốn dĩ không phải thuộc phương Đông, hơn nữa Lâm Ẩn còn giết chết đệ tử của chúng tôi ở Nam Dương, còn giết chết thêm hai cao thủ của chúng tôi trên hiệp hội võ thuật phương Đông. Nếu không cho bọn họ một bài học, chắc bọn họ còn cho rằng Yoga cổ chúng tôi dễ ức hiếp”, đại sư A Hãn lạnh lùng nói.
“Lâm Ẩn kia nhiều lần đối đầu với Giáo Đình tôi, phương Đông bọn họ bị như vậy là đáng đời”.
Yer cũng hờ hững đáp.
‘Toi rồi!’
Lúc này Tạ Viễn và cụ Tiền đã đi đến biển Chết, nhìn thấy Nhân Tiên của Yoga cổ đứng sau lưng đại giáo chủ Hồng Y Yer, hai người đều thấy giật mình.
Cao thủ phương Đông bọn họ đã đánh mấy trận với Thập Tự quân phương Tây, hai bên có thắng có thua, bây giờ Nhân Tiên của Yoga cổ xuất hiện ở biển Chết, vậy bên phia biển Đen chắc chắn có cao thủ Địa Tiên của bọn họ.
Dù Yoga cổ không có Thiên Tiên tọa trấn, nhưng vẫn có mấy cao thủ Địa Tiên. Mấy cao thủ Địa Tiên gia nhập đủ để thay đổi tình hình cuộc chiến rồi.
Mấy cao thủ Thần cảnh khác đi chậm hơn một chút, nhìn thấy người của Yoga cổ, sắc mặt bọn họ cũng thay đổi.
“Tạ Viễn, Thanh Môn ông ở Nam Dương, vốn dĩ không nên xen vào vũng nước đục này. Bây giờ ông rút lui, tôi có thể làm chủ. Thập Tự quân tôi làm chủ phương Đông, sẽ không động vào lợi ích của Thanh Môn các ông ở Nam Dương”.
Yer nhìn Tạ Viễn, lạnh nhạt nói.
“Hừ!”
Tạ Viễn hừ lạnh: “Huyết Tộc chính là tà ma ngoại đạo, không cùng một tộc chắc chắn có ý đồ khác, các người vứt bỏ giới hạn hợp tác với Huyết Tộc còn dám ngông cuồng bảo tôi rời đi?”
“Không biết điều!”
Yer lạnh lùng nói. Ông ta khuyên Tạ Viễn đi chỉ là vì thực lực của Tạ Viễn không tệ, không muốn Giáo Đình bọn họ tổn thất quá nặng thôi, nếu Tạ Viễn đã không muốn rời đi, vậy thì giết chết là được.
Vào lúc Yer muốn ra tay, đại sư A Hãn của Yoga cổ đã đứng dậy, cười nói: “Mới đến đây, để tôi giết chết Tạ Viễn, xem như một món quà tặng cho Giáo Đình đi”.
“Tự tìm đường chết!”
Tạ Viễn mở to mắt, người của Yoga cổ trước mắt có tu vi Nhân Tiên sơ kỳ, lại dám nói năng lỗ mãng, nâng kiếm tấn công lão.
“Tạ Viễn, cẩn thận!”
Cụ Tiền nặng nề nói.“Ông vẫn nên tự lo cho mình trước đi”, Yer hờ hững nói với cụ Tiền.
Kỵ sĩ vàng vẫn luôn đứng ở sau lưng không nói gì tiến lên một bước, sử dụng kiếm thuật “Thập Tự Quang” chém về phía cụ Tiền.
“Mọi người đi đối phó với người khác đi!”
Cụ Tiền hét to một tiếng, trên tay phát ra ánh sáng đỏ rực, đỡ đòn của kỵ sĩ vàng.
Lúc này võ giả Thần cảnh sau lưng cụ Tiền mới phản ứng kịp, đánh về phía ba chiếc chiến hạm, lúc này trong Thập Tự quân đã có nghìn người tấn công võ giả bọn họ.
Võ giả Thần cảnh có thể đi trong hư không, có thể gây ra đả kích mang tính hủy diệt với quân hạm.
Trên quân hạm cũng xuất hiện hai mươi mấy người đi trong hư không, bước ra nghênh tiếp.
Vào lúc bọn họ vừa giao thủ.
“Oành!”
Nơi đánh nhau trên đất liền truyền đến một tiếng vang rất lớn, mấy trăm bóng người xông về phía chiến trường, chính là Lâm Ẩn và võ giả của Thanh Môn.
“Có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt của người trên quân hàm thay đổi.
“Cụ ông, chúng cháu đến rồi!”
Tạ Toàn nhìn thấy Tạ Viễn đang đánh nhau với một cao thủ thì la lớn.
Yer thấy người đến mạnh nhất cũng chỉ là thần cảnh thì thầm thở phào, bên phía bọn họ vốn dĩ có nhiều Thần cảnh hơn võ giả phương Đông tận mười mấy người, thêm mấy Thần cảnh tham gia chiến đầu hoàn toàn không thể thay đổi tình hình.
Vốn dĩ Tạ Toàn còn muốn đến bên phía chiến hạm giúp đỡ.
Lâm Ẩn bước ra một bước, lạnh nhạt nói: “Mọi người giải quyết trận chiến bên này đi, bên kia giao cho tôi”.
Nghe vậy, Tạ Toàn xoay người tấn công mấy võ giả của Giáo Đình và Huyết Tộc trên mặt đất. Với thực lực của cậu Ẩn, những người này vẫn không thể làm được gì.
Nhìn thấy Lâm Ẩn đi tới trong hư không.
Lại có mấy bóng người bay ra từ trong chiến hạm, tấn công Lâm Ẩn.
Nhưng không đợi bọn họ kịp phản ứng, một kiếm khí màu trắng dài trăm mét đã chém về phía bọn họ.
“Ầm ầm ầm!”
Lính đánh thuê và binh lính trên chiến hạm còn chưa kịp giơ súng đón địch.
Kiếm quang sáng rực này đã càn quét mấy nghìn mét, cắt qua mấy võ giả Thần cảnh đang xông đến, dừng lại trên chiến hạm ở bên trái.
“Ầm!”
“Không biết điều”.
Trong mắt Lâm Ẩn lóe lên ánh sáng lạnh, lính đánh thuê vừa mới ra tay trên quân hạm và quân hạm đều nháy mắt biến thành một tượng băng.
“Đây không phải người, đây là ma quỷ!”
Cuối cùng một vài lính đánh thuê không chịu được nữa, quăng vũ khí đi bỏ chạy tứ tán.
“Sao chỉ có các người, những người khác đâu?”
Lâm Ẩn hơi nhíu mày, nhỏ giọng hỏi.
“Cậu Ẩn, tổ sư núi Long Hổ dẫn theo cao thủ đến biển Đen đánh nhau với lực lượng chính của Giáo Đình và Huyết Tộc rồi”, cụ Tiền hơi sa sút nói: “Tình hình trận chiến bên kia không lạc quan lắm, trong núi Long Hổ và bí cảnh Bồng Lai đều có cao thủ Địa Tiên ngã xuống, ngay cả tổ sư kia của núi Long Hổ cũng bị thương khi đánh nhau với Thiên Tiên của Giáo Đình và Huyết Tộc.
“Núi Long Hổ chỉ có một vị tổ sư sao?”
Lâm Ẩn nhíu mày hỏi.
“Nghe nói thượng giới cũng đánh nhau, lão thiên sư và hai tổ sư khác của núi Long Hổ đã đến đó, vẫn luôn không có tin tức”, cụ Tiền vì quy thuận Lâm Ẩn khá sớm nên cũng biết được một vài nội tình.
“Chuyện này không thể chậm trễ, tôi đi qua đó giúp đỡ đã”.
Nói xong, Lâm Ẩn bước ra một bước, tiện tay chém ra một chiêu.
“Ầm!”
Ba Thiên Tiên Yer và chiến hạm phía sau còn chưa kịp phản ứng đã biến thành tro bụi, còn Lâm Ẩn cũng biến mất không còn tăm hơi.