Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1167: Hôm nay chém Thiên Tiên
“Mẹ ơi?”
Hiên Viên Tiểu Tuyết không nhịn được nói tục, trong những người ở đây không có mấy ai hiểu rõ Lâm Ẩn hơn cô ta, hai mươi năm trước là cô ta mời Lâm Ẩn vào nhà Hiên Viên, trở thành khách khanh của nhà Hiên Viên.
Cô ta vẫn luôn lặng lẽ chú ý Lâm Ẩn, nhìn Lâm Ẩn không ngừng tiến bộ, đạp tất cả thiên tài của các tộc ở dưới chân, nhưng tình huống lúc này thật sự khiến cô ta thấy bắt ngờ.
“Không ngờ anh ta đã tiến bộ đến mức này rồi?”, Hiên Viên Long tái mặt, từ sau khi thua trong tay Lâm Ẩn, rời khỏi Thiên Vực, hắn vẫn luôn không ngừng tu luyện, mãi đến gần đây mới miễn cưỡng bước vào cảnh giới Địa Tiên, nhưng hôm nay hắn nhìn thấy cái gì, người mà hắn ra sức đuổi theo đang đánh nhau với Thiên Tiên, đồng thời còn không rơi vào thế yếu.
Điều này khiến dũng khí khiêu chiến Lâm Ẩn của hắn cũng không còn nữa.
Bị người ta dẫn trước một bước mới có khát vọng cố gắng, nhưng nếu dẫn trước mười bước, thì chỉ có thể nhìn thấy tuyệt vọng thôi.
“Sao có thể có chuyện đó được?”
Colombe, Thích Huyền và cả cụ ông Lăng cũng sợ ngây người.
Ở trong mắt bọn họ, Lâm Ẩn chỉ là một đỉnh cao Địa Tiên mà thôi, dù có mạnh hơn bọn họ cũng sẽ có giới hạn, cấp bậc như thế cũng chỉ là giun dế trong mắt cao thủ Thiên Tiên thôi, nhưng bây giờ, thực tế lại tát mạnh lên mặt bọn họ.
Không ngờ Lâm Ẩn lại đấu với một cao thủ Thiên Tiên, còn đả thương Thiên Tiên, thế chẳng phải Lâm Ẩn có thực lực Địa Tiên nhưng có thể đấu với Thiên Tiên sao? Thực lực cỡ này chỉ nhìn thấy trên người Thanh Trích Tiên thôi.
“Thú vị đấy”.
Hiên Viên Bạch Thạch nhìn Lâm Ẩn, trong mắt cũng có ý tán thưởng: “Đông Phương Thanh Mộc, mấy trăm năm không gặp, không ngờ cả một hậu bối mà ông cũng không xử lý được?”
“Hiên Viên Bạch Thạch!”
Cụ ông Lăng nhìn về phía Hiên Viên Bạch Thạch, ánh mắt trở nên nặng nề.
Còn Đông Phương Thanh Mộc thì phát ra tiếng gào thét long trời lở đất.
“Đáng chết, chỉ một con kiến cũng dám to gan làm tôi bị thương ư!”
Lúc này, Đông Phương Thanh Mộc thật sự nổi giận rồi, vốn tưởng rằng với thực lực của mình thật sự có thể dễ dàng áp đảo Lâm Ẩn, nhưng không ngờ lại bị một chiêu kiếm của Lâm Ẩn chém bị thương.
Dù chút thương tích đó không tính là gì, có thể phục hồi lại bất cứ lúc nào, nhưng với lão ta, bị một con kiến đả thương thật sự là một sự sỉ nhục.
“Kiếm Thu Thủy, nếu không nhờ sự sắc bén của thanh thần kiếm này, sao có thể làm tôi bị thương được?”
Đông Phương Thanh Mộc nhìn kiếm Thu Thủy trong tay trái Lâm Ẩn, lạnh lùng nói.
‘Hóa ra là kiếm Thu Thủy’.
Mọi người bừng tỉnh.
Kể cả cụ ông Lăng và Hiên Viên Bạch Thạch cũng nhìn về phía trường kiếm trong tay Lâm Ẩn, bọn họ cũng từng nghe nói đến tên tuổi của kiếm Thu Thủy, tuyệt đối có thể đứng top hai mươi trong các thần binh, vốn cứ tưởng sau khi Thu Thủy Kiếm Tiên bỏ mình đã biến mất trong dòng sông lịch sử, không ngờ lại xuất hiện trong tay Lâm Ẩn, mượn sự sắc bén của thần binh này làm bị thương Thiên Tiên có sức thuyết phục hơn Lâm Ẩn dùng thực lực của bản thân đả thương một Thiên Tiên, hơn nữa Lâm Ẩn vốn cũng chỉ đả thương pháp tướng Đông Phương Thanh Mộc để lộ ra mà thôi.
Những người còn lại cũng lắc đầu, dù sử dụng sức mạnh của thần binh có thể làm cao thủ Thiên Tiên bị thương đã đủ để mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa rồi, nhưng dù thần binh có mạnh hơn nữa cũng cần có người khống chế, một khi cao thủ Thiên Tiên đề phòng, thì giống như một đứa bé cầm lưỡi dao sắc trong tay cũng khó làm bị thương người từng được đào tạo vậy.
“Ông có thể thử xem”.
Lâm Ẩn vung kiếm đứng thẳng, nở nụ cười lạnh lùng.
“Nhóc con, đừng thể hiện, cậu lui xuống đi, giao Đông Phương Thanh Mộc cho tôi!”
Lúc này, Hiên Viên Bạch Thạch lên tiếng.
Trong mắt cụ, Lâm Ẩn cũng coi như một sức chiến đấu mạnh mẽ bên phe họ, nếu cứ thế chết ở đây thì đáng tiếc lắm.
“Hiên Viên Bạch Thạch, tuổi ông đã cao mà còn dám ra tay, không sợ chết ở đây à?”
Cụ ông Lăng nhìn Hiên Viên Bạch Thạch, lạnh lùng nói.
“Giết ông cũng như bóp chết một con kiến thôi”, Hiên Viên Bạch Thạch không thèm nhìn cụ ông Lăng lấy một cái, hờ hững nói.
“Ông…”, cụ ông Lăng sa sầm mặt: “Hiên Viên Bạch Thạch, đã biết bao nhiêu năm trôi qua, ông tưởng tôi vẫn giống như khi còn Địa Tiên cảnh sao?”
Cụ ta và Hiên Viên Bạch Thạch là người cùng thời, nhưng khác với Hiên Viên Bạch Thạch là thiên phủ của cụ ta chỉ có thể xem như không cao cũng không thấp, còn Hiên Viên Bạch Thạch lại là thiên tài hàng đầu, cụ ta có thể đột phá Thiên Tiên cũng là vì nhận được sự trợ giúp to lớn của Ma Tộc.
“Tống Lăng, lúc trước tôi không coi ông ra gì thì bây giờ cũng thế thôi”, dứt lời, Hiên Viên Bạch Thạch nhìn về phía Lâm Ẩn: “Cậu bé, cậu có không gian trưởng thành rất lớn, bây giờ cứ giao cho ông già này đi”.
“Cảm ơn ý tốt của tiền bối”.
Lâm Ẩn lắc đầu nói: “Mong tiền bối trợ uy cho tôi, tôi muốn xem những kẻ phản bội Nhân Tộc theo Ma Tộc này có được lợi ích gì”.
“Được, nếu không đấu lại thì rút lui là được”.
Hiên Viên Bạch Thạch từ tốn nói, trong đám người trước mắt chỉ có Đông Phương Thanh Mộc có chút uy hiếp thôi, những người khác kể cả Tống Lăng cụ cũng không quan tâm, muốn cứu Lâm Ẩn cũng không thành vấn đề.
“Hiên Viên Bạch Thạch, đợi tôi giết cậu ta xong sẽ đến lượt ông”.
Đông Phương Thanh Mộc nói, giọng nói của lão ta như huyền băng trong động băng vạn năm vậy, dù chỉ nghe thấy cũng khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương, rất nhiều võ giả tu vi thấp đều run lẩy bẩy, trên lông mày và tóc xuất hiện băng sương.
“Ầm!”
Đông Phương Thanh Mộc vung hai tay, một luồng sáng màu đen tràn ra từ trong tay lão ta, phủ kín cả hư không nhanh chóng kéo về phía Lâm Ẩn. Nơi nó đi qua, tất cả sinh mệnh đều bị đông cứng, ngay cả hư không cũng có bông tuyết xuất hiện, gió trên bầu trời ngừng thổi, rất nhiều người của nhà họ Tống đứng gần Lâm Ẩn bị biến thành tượng băng.
“Lùi về sau mười dặm”.
Hiên Viên Bạch Thạch vẫy tay một cái, mấy tiểu bối đến cùng cụ lập tức dừng lại ở chỗ cách xa mười dặm, trận chiến ở nơi này quá dữ dội, những người này hoàn toàn không thể nhúng tay vào được, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
“Đó là băng gì thế!”
Có người chỉ vào hắc quang ngạc nhiên hỏi.
Mọi người tập trung nhìn kỹ, mới nhìn thấy đây không phải ánh sáng màu đen, mà rõ ràng là bông tuyết màu đen, nhưng bông tuyết này vì quá đen, cho nên mới giống như dòng nước đen đang chảy.
“U Minh Huyền Băng!”
Một Địa Tiên hậu kỳ của nhà Hiên Viên nói với giọng điệu nặng nề: “Cái Đông Phương Thanh Mộc luyện hóa là kỳ vật đá U Minh mạnh nhất nhà Đông Phương, nghe đồn đó là một loại bông tuyết ngưng tụ nghìn năm sinh ra ở Minh giới, cực kỳ lạnh giá, chẳng những có thể đóng băng đồ vật mà ngay cả chân nguyên hư không cũng có thể đóng băng. Cho nên sức mạnh kinh khủng, ngay cả cao thủ Thiên Tiên cũng phải cẩn thận, không cẩn thận sẽ chết như chơi. Nhưng vật đó quá nguy hiếm, mấy đời của nhà Đông Phương đều không có ai chọn luyện hóa đá U Minh, không ngờ Đông Phương Thanh Mộc lại chọn luyện hóa thứ đáng sợ này”.
“Vậy Lâm Ẩn có thể đỡ được không?”, Bạch Vũ hỏi nhỏ.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, bông tuyết màu đen còn tràn ra bên ngoài, chẳng mấy chốc đã đến gần, khiến bọn họ chỉ có thể tiếp tục lùi lại. Nhưng những người có thực lực kém trong nhà họ Tống thì không được may mắn như thế, trong nháy mắt đã bị bông tuyết đuổi kịp, biến thành một cái tượng băng màu đen, mọi người có thể nhìn thấy thần hồn của bọn họ cũng bị đông lại, bất động.
Hiên Viên Tiểu Tuyết không nhịn được nói tục, trong những người ở đây không có mấy ai hiểu rõ Lâm Ẩn hơn cô ta, hai mươi năm trước là cô ta mời Lâm Ẩn vào nhà Hiên Viên, trở thành khách khanh của nhà Hiên Viên.
Cô ta vẫn luôn lặng lẽ chú ý Lâm Ẩn, nhìn Lâm Ẩn không ngừng tiến bộ, đạp tất cả thiên tài của các tộc ở dưới chân, nhưng tình huống lúc này thật sự khiến cô ta thấy bắt ngờ.
“Không ngờ anh ta đã tiến bộ đến mức này rồi?”, Hiên Viên Long tái mặt, từ sau khi thua trong tay Lâm Ẩn, rời khỏi Thiên Vực, hắn vẫn luôn không ngừng tu luyện, mãi đến gần đây mới miễn cưỡng bước vào cảnh giới Địa Tiên, nhưng hôm nay hắn nhìn thấy cái gì, người mà hắn ra sức đuổi theo đang đánh nhau với Thiên Tiên, đồng thời còn không rơi vào thế yếu.
Điều này khiến dũng khí khiêu chiến Lâm Ẩn của hắn cũng không còn nữa.
Bị người ta dẫn trước một bước mới có khát vọng cố gắng, nhưng nếu dẫn trước mười bước, thì chỉ có thể nhìn thấy tuyệt vọng thôi.
“Sao có thể có chuyện đó được?”
Colombe, Thích Huyền và cả cụ ông Lăng cũng sợ ngây người.
Ở trong mắt bọn họ, Lâm Ẩn chỉ là một đỉnh cao Địa Tiên mà thôi, dù có mạnh hơn bọn họ cũng sẽ có giới hạn, cấp bậc như thế cũng chỉ là giun dế trong mắt cao thủ Thiên Tiên thôi, nhưng bây giờ, thực tế lại tát mạnh lên mặt bọn họ.
Không ngờ Lâm Ẩn lại đấu với một cao thủ Thiên Tiên, còn đả thương Thiên Tiên, thế chẳng phải Lâm Ẩn có thực lực Địa Tiên nhưng có thể đấu với Thiên Tiên sao? Thực lực cỡ này chỉ nhìn thấy trên người Thanh Trích Tiên thôi.
“Thú vị đấy”.
Hiên Viên Bạch Thạch nhìn Lâm Ẩn, trong mắt cũng có ý tán thưởng: “Đông Phương Thanh Mộc, mấy trăm năm không gặp, không ngờ cả một hậu bối mà ông cũng không xử lý được?”
“Hiên Viên Bạch Thạch!”
Cụ ông Lăng nhìn về phía Hiên Viên Bạch Thạch, ánh mắt trở nên nặng nề.
Còn Đông Phương Thanh Mộc thì phát ra tiếng gào thét long trời lở đất.
“Đáng chết, chỉ một con kiến cũng dám to gan làm tôi bị thương ư!”
Lúc này, Đông Phương Thanh Mộc thật sự nổi giận rồi, vốn tưởng rằng với thực lực của mình thật sự có thể dễ dàng áp đảo Lâm Ẩn, nhưng không ngờ lại bị một chiêu kiếm của Lâm Ẩn chém bị thương.
Dù chút thương tích đó không tính là gì, có thể phục hồi lại bất cứ lúc nào, nhưng với lão ta, bị một con kiến đả thương thật sự là một sự sỉ nhục.
“Kiếm Thu Thủy, nếu không nhờ sự sắc bén của thanh thần kiếm này, sao có thể làm tôi bị thương được?”
Đông Phương Thanh Mộc nhìn kiếm Thu Thủy trong tay trái Lâm Ẩn, lạnh lùng nói.
‘Hóa ra là kiếm Thu Thủy’.
Mọi người bừng tỉnh.
Kể cả cụ ông Lăng và Hiên Viên Bạch Thạch cũng nhìn về phía trường kiếm trong tay Lâm Ẩn, bọn họ cũng từng nghe nói đến tên tuổi của kiếm Thu Thủy, tuyệt đối có thể đứng top hai mươi trong các thần binh, vốn cứ tưởng sau khi Thu Thủy Kiếm Tiên bỏ mình đã biến mất trong dòng sông lịch sử, không ngờ lại xuất hiện trong tay Lâm Ẩn, mượn sự sắc bén của thần binh này làm bị thương Thiên Tiên có sức thuyết phục hơn Lâm Ẩn dùng thực lực của bản thân đả thương một Thiên Tiên, hơn nữa Lâm Ẩn vốn cũng chỉ đả thương pháp tướng Đông Phương Thanh Mộc để lộ ra mà thôi.
Những người còn lại cũng lắc đầu, dù sử dụng sức mạnh của thần binh có thể làm cao thủ Thiên Tiên bị thương đã đủ để mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa rồi, nhưng dù thần binh có mạnh hơn nữa cũng cần có người khống chế, một khi cao thủ Thiên Tiên đề phòng, thì giống như một đứa bé cầm lưỡi dao sắc trong tay cũng khó làm bị thương người từng được đào tạo vậy.
“Ông có thể thử xem”.
Lâm Ẩn vung kiếm đứng thẳng, nở nụ cười lạnh lùng.
“Nhóc con, đừng thể hiện, cậu lui xuống đi, giao Đông Phương Thanh Mộc cho tôi!”
Lúc này, Hiên Viên Bạch Thạch lên tiếng.
Trong mắt cụ, Lâm Ẩn cũng coi như một sức chiến đấu mạnh mẽ bên phe họ, nếu cứ thế chết ở đây thì đáng tiếc lắm.
“Hiên Viên Bạch Thạch, tuổi ông đã cao mà còn dám ra tay, không sợ chết ở đây à?”
Cụ ông Lăng nhìn Hiên Viên Bạch Thạch, lạnh lùng nói.
“Giết ông cũng như bóp chết một con kiến thôi”, Hiên Viên Bạch Thạch không thèm nhìn cụ ông Lăng lấy một cái, hờ hững nói.
“Ông…”, cụ ông Lăng sa sầm mặt: “Hiên Viên Bạch Thạch, đã biết bao nhiêu năm trôi qua, ông tưởng tôi vẫn giống như khi còn Địa Tiên cảnh sao?”
Cụ ta và Hiên Viên Bạch Thạch là người cùng thời, nhưng khác với Hiên Viên Bạch Thạch là thiên phủ của cụ ta chỉ có thể xem như không cao cũng không thấp, còn Hiên Viên Bạch Thạch lại là thiên tài hàng đầu, cụ ta có thể đột phá Thiên Tiên cũng là vì nhận được sự trợ giúp to lớn của Ma Tộc.
“Tống Lăng, lúc trước tôi không coi ông ra gì thì bây giờ cũng thế thôi”, dứt lời, Hiên Viên Bạch Thạch nhìn về phía Lâm Ẩn: “Cậu bé, cậu có không gian trưởng thành rất lớn, bây giờ cứ giao cho ông già này đi”.
“Cảm ơn ý tốt của tiền bối”.
Lâm Ẩn lắc đầu nói: “Mong tiền bối trợ uy cho tôi, tôi muốn xem những kẻ phản bội Nhân Tộc theo Ma Tộc này có được lợi ích gì”.
“Được, nếu không đấu lại thì rút lui là được”.
Hiên Viên Bạch Thạch từ tốn nói, trong đám người trước mắt chỉ có Đông Phương Thanh Mộc có chút uy hiếp thôi, những người khác kể cả Tống Lăng cụ cũng không quan tâm, muốn cứu Lâm Ẩn cũng không thành vấn đề.
“Hiên Viên Bạch Thạch, đợi tôi giết cậu ta xong sẽ đến lượt ông”.
Đông Phương Thanh Mộc nói, giọng nói của lão ta như huyền băng trong động băng vạn năm vậy, dù chỉ nghe thấy cũng khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương, rất nhiều võ giả tu vi thấp đều run lẩy bẩy, trên lông mày và tóc xuất hiện băng sương.
“Ầm!”
Đông Phương Thanh Mộc vung hai tay, một luồng sáng màu đen tràn ra từ trong tay lão ta, phủ kín cả hư không nhanh chóng kéo về phía Lâm Ẩn. Nơi nó đi qua, tất cả sinh mệnh đều bị đông cứng, ngay cả hư không cũng có bông tuyết xuất hiện, gió trên bầu trời ngừng thổi, rất nhiều người của nhà họ Tống đứng gần Lâm Ẩn bị biến thành tượng băng.
“Lùi về sau mười dặm”.
Hiên Viên Bạch Thạch vẫy tay một cái, mấy tiểu bối đến cùng cụ lập tức dừng lại ở chỗ cách xa mười dặm, trận chiến ở nơi này quá dữ dội, những người này hoàn toàn không thể nhúng tay vào được, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
“Đó là băng gì thế!”
Có người chỉ vào hắc quang ngạc nhiên hỏi.
Mọi người tập trung nhìn kỹ, mới nhìn thấy đây không phải ánh sáng màu đen, mà rõ ràng là bông tuyết màu đen, nhưng bông tuyết này vì quá đen, cho nên mới giống như dòng nước đen đang chảy.
“U Minh Huyền Băng!”
Một Địa Tiên hậu kỳ của nhà Hiên Viên nói với giọng điệu nặng nề: “Cái Đông Phương Thanh Mộc luyện hóa là kỳ vật đá U Minh mạnh nhất nhà Đông Phương, nghe đồn đó là một loại bông tuyết ngưng tụ nghìn năm sinh ra ở Minh giới, cực kỳ lạnh giá, chẳng những có thể đóng băng đồ vật mà ngay cả chân nguyên hư không cũng có thể đóng băng. Cho nên sức mạnh kinh khủng, ngay cả cao thủ Thiên Tiên cũng phải cẩn thận, không cẩn thận sẽ chết như chơi. Nhưng vật đó quá nguy hiếm, mấy đời của nhà Đông Phương đều không có ai chọn luyện hóa đá U Minh, không ngờ Đông Phương Thanh Mộc lại chọn luyện hóa thứ đáng sợ này”.
“Vậy Lâm Ẩn có thể đỡ được không?”, Bạch Vũ hỏi nhỏ.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, bông tuyết màu đen còn tràn ra bên ngoài, chẳng mấy chốc đã đến gần, khiến bọn họ chỉ có thể tiếp tục lùi lại. Nhưng những người có thực lực kém trong nhà họ Tống thì không được may mắn như thế, trong nháy mắt đã bị bông tuyết đuổi kịp, biến thành một cái tượng băng màu đen, mọi người có thể nhìn thấy thần hồn của bọn họ cũng bị đông lại, bất động.