Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1121-1123
Chương 1121: Đệ tử của tôi mà các người cũng dám động vào ư?
Sau khi ra ngoài, người Lâm Ẩn biến thành một vệt sáng, chẳng mấy chốc đã biến mất không con tăm hơi.
“Anh chín, rốt cuộc tiền bối này là ai thế, chẳng là anh ấy là cao thủ Địa Tiên?”
Một con cháu canh giữ ở nhà tổ nhìn vệt sáng đi xa, nhỏ giọng hỏi.
Võ giả Thần cảnh được gọi là anh chín lắc đầu nói: “Các cậu đừng nói chuyện hôm nay ra ngoài, nếu không chúng ta cũng không sống nổi. Dù vị tiền bối này là cao thủ Địa Tiên thì hôm nay đi đến nơi ở của nhà họ Nguyên cũng không phải một sự lựa chọn đúng đắn, chắc chắn sẽ không chiếm được lợi thế, thật tiếc cho người đàn ông này”.
Nói đến đây, anh chín thở dài một tiếng.
“Haiz”.
Tốc độ của Lâm Ẩn rất nhanh, mấy phút sau đã xuất hiện ở chỗ cách nơi ở hiện tại của nhà họ Nguyên không xa. Đầu tiên anh đi tới mộ của Nguyên Chấn, cách nơi ở của nhà họ Nguyên không xa, mặc dù Nguyên Chấn bị nhà họ Nguyên bức tử, nhưng bọn họ vẫn chôn ông ta ở gần đó, nói với người trong tộc rằng Nguyên Chấn chết vì gia tộc, là anh hùng của gia tộc.
Nhưng với con gái duy nhất của Nguyên Chấn lại là nỗi khổ trăm bề.
Lâm Ẩn đứng yên trước mộ của Nguyên Chấn, im lặng rất lâu.
“Ông bạn già, tôi đến thăm anh đây, sau đó tôi sẽ giết chết những người đã ra tay với anh, hoàn toàn kết thúc mối ân oán này. Anh yên tâm đi đi, còn Tú Nhi, tôi sẽ chăm sóc con bé”.
Lâm Ẩn nhìn bia mộ, anh lấy một bầu rượu ngon từ trong túi Càn Khôn ra, rót xuống trước bia mộ, thầm nói trong lòng.
…
Lúc này, khách khứa đang tập trung trong nhà họ Nguyên.
Người nhà họ Nguyên ai cũng rất vui vẻ, hôm nay Nguyên Cẩm Nhi gả cho Chu Chiếu, địa vị của nhà họ Nguyên bọn họ ở bí cảnh Bồng Lai sẽ trở nên vững như bàn thạch.
Chu Chiếu là con trai trưởng của gia chủ Chu Giang, sau trăm tuổi sẽ thừa kế nhà họ Chu, Nguyên Cẩm Nhi là vợ cả của Chu Chiếu, sau này sẽ là chủ mẫu của nhà họ Nguyên, nhà họ Nguyên là nhà mẹ của cô ta, ai dám xem thường chứ.
Cuộc sống tốt đẹp thuộc về nhà họ Nguyên sắp đến rồi.
Trong phòng nghị sự của nhà họ Nguyên.
Nguyên Thịnh ngồi trên ghế chính, mặt mày hồng hào, cười tươi rói.
Trưởng lão ba nhà Chu Tần Thanh ngồi bên dưới Nguyên Thịnh, người của các gia tộc lớn còn lại cũng ngồi trên ghế, không nhìn thì cũng chỉ trỏ Nguyên Tú Nhi đang đứng trong đại sảnh, còn bàn tán gì đó.
Bây giờ dù Nguyên Tú Nhi đã mười lăm mười sáu, nhưng vẻ mũm mĩm trẻ con vẫn chưa mất đi, nhìn những người trước mặt bằng ánh mắt lạnh nhạt, không có chút màu sắc.
“Ông Nguyên, sức kiên nhẫn của nhà họ Tần chúng tôi có hạn, hôm nay nhất định phải hỏi cho bằng được công pháp!”, trưởng lão Tần Toàn Vũ của nhà họ Tần lạnh lùng nói.
Mặc dù ông ta là Địa Tiên mới đột phá của nhà họ Tần, như còn chưa đến trăm tuổi, xem như là một Địa Tiên rất trẻ, hơn nữa ông ta còn là người của nhà họ Tần, không một ai dám coi thường cả.
“Đúng thế, thật sự nên giải quyết chuyện này, tôi biết nhà họ Nguyên các người sợ Lâm Ẩn vẫn chưa chết, không dám ép buộc quá đáng, nhưng đã năm năm rồi, nếu Lâm Ẩn không chết thì đã xuất hiện từ lâu. Nếu cô bé này không chịu nói thì cứ giết bà mẹ ốm yếu của nó trước, tôi xem xem cô ta có chịu nghe không”, Chu Hà nói, con trai của cụ ta chết trong tay Lâm Ẩn, không có ấn tượng tốt với nhà họ Nguyên, càng không có thiện cảm gì với đệ tử của Lâm Ẩn.
“Đúng thế, ông Chu nói có lý”.
Địa Tiên của nhà họ Thanh cũng lạnh lùng nói.
Sắc mặt của người trong mấy gia tộc lớn khác cũng rất hờ hững, rõ ràng là đồng ý với cách bọn họ nói, gia chủ Cao Huyền của nhà họ Cao cũng ở trong đó. Năm năm trước ông ta còn xưng bạn xưng bè với Lâm Ẩn, nhưng bây giờ nghe những người này muốn ra tay với đệ tử của Lâm Ẩn thì lại không có chút cảm xúc gì.
“Các vị, hôm nay là ngày vui của Gấm Nhi nhà tôi và Chu Chiếu, chuyện ngày mai để ngày mai hẳn bàn được không”, Nguyên Thịnh cười khẽ nói.
Có nhà họ Chu làm chỗ dựa, cụ ấy nói chuyện cũng tự tin hơn không ít.
“Ông Nguyên, không phải chúng tôi không nể mặt ông, chỉ là đã năm năm trôi qua rồi mà ông vân chưa hỏi ra được công pháp, không bằng để chúng tôi tự ra tay đi?”
Tần Toàn Vũ đề nghị.
Ông ta đã sớm thấy động lòng không thôi vì Lâm Ẩn là Địa Tiên sơ kỳ đã có thể đấu với cao thủ Địa Tiên hậu kỳ rồi, nếu có thể lấy được công pháp Lâm Ẩn tu hành, chắc chắn thực lực của ông ta sẽ có thể tiến thêm một bước, nói không chừng còn có thể trở thành Lâm Ẩn tiếp theo nữa.
“Ông Tần đang trách tôi làm việc chậm chạp ư?”
Nguyên Thịnh lạnh lùng nói, cụ ấy cũng rất chấn động với sức chiến đấu của Lâm Ẩn, nhưng mấy năm nay dù cụ ấy có sử dụng thủ đoạn gì, Nguyên Tú Nhi vẫn không chịu giao công pháp ra, cụ ấy cũng đã dùng mẹ cô bé để uy hiếp rồi, nhưng Nguyên Tú Nhi vẫn không bị lay động, khiến cụ ấy không biết phải làm sao, lại không thể ra tay với Nguyên Tú Nhi, dù sao trong cả bí cảnh Bồng Lai cũng chỉ có mỗi Nguyên Tú Nhi biết về công pháp của Lâm Ẩn thôi.
Mà không phải bọn họ chưa từng có ý định với nhà họ Lâm ở thế giới bên ngoài, nhưng tiểu thiên sư của núi Long Hổ tọa trấn nhà họ Lâm, bọn họ hoàn toàn không có cơ hội đến đó bắt người.
Không phải bọn họ không muốn tấn công nhà họ Lâm, ba năm trước gia chủ ba nhà cùng ra ngoài, đi tới nhà họ Lâm ở Lang Gia. Tiểu thiên sư Tửu Đạo Nhân và gia chủ Tần đấu bất phân thắng bại, gia chủ Thanh và Chu định liên thủ xử lý Tửu Đạo Nhân, lại bị lão thiên sư của núi Long Hổ cho một chưởng làm cả ba bị thương nặng, mãi đến bây giờ tình trạng thương tích của ba gia chủ vẫn chưa hồi phục, cũng không dám đến nhà họ Lâm ở Lang Gia kiếm chuyện nữa.
“Ông đâu chỉ làm việc chậm chạp thôi, thật sự là vô dụng thì có, ông giao cô bé này cho tôi, tôi đảm bảo trong vòng bảy ngày sẽ có thể lấy được công pháp”, Tần Toàn Vũ khinh thường nói.
“Tần Toàn Vũ, ông bớt ngông cuồng đi, nơi này là nhà họ Nguyên”, Nguyên Thịnh đập bàn một cái lạnh lùng nói.
“Nhà họ Nguyên thì thế nào? Hôm nay tôi nhất định phải mang con bé này đi, nếu không đừng trách tôi không quan tâm hôm nay là ngày vui của nhà họ Nguyên”, Tần Toàn Vũ lạnh lùng nói, hoàn toàn không coi nhà họ Nguyên ra gì.
“Ông Nguyên, tôi cũng cảm thấy ông Tần nói có lý”, Chu Hà nói.
“Đúng thế”, Thanh Chính cũng hùa theo.
“Đúng vậy, không bằng ông Nguyên giao cô bé này ra đi”.
“Nếu lấy được công pháp chắc chắn sẽ có phần của nhà họ Nguyên ông”.
“…”
Những người khác cũng vội vàng phụ họa, rõ ràng là bất mãn vì đã bao nhiêu năm rồi Nguyên Thịnh vẫn chưa lấy được công pháp.
“Ông Chu, ông…”
Nguyên Thịnh vô cùng giận dữ, cụ ấy không ngờ người nhà họ Chu lại không đứng về phía mình, không có sự ủng hộ của nhà họ Chu, cụ ấy cũng không có gan chống lại nhiều gia tộc như thế.
“Muốn dẫn Nguyên Tú Nhi đi cũng được, nhưng nhất định phải qua ngày hôm nay, hôm nay là ngày vui của Cẩm Nhi, tôi không muốn xảy ra chuyện không hay”, Nguyên Thịnh lạnh lùng nói.
“Được, quyết định vẫy đi”.
Tần Toàn Vũ tỏ vẻ vui mừng, chỉ cần Nguyên Thịnh chịu buông là được rồi.
“Chuyện này các người đã hỏi ý kiến của tôi chưa?”
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ ngoài cửa, cửa lớn khóa kỹ đổ ầm xuống, theo ánh mắt trời chói lóa bên ngoài, một bóng người mặc đồ đen xuất hiện trước mắt mọi người.
Người đến chính là Lâm Ẩn, anh nhìn thoáng qua Nguyên Tú Nhi, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm mọi người, nói: “Ức hiếp đệ tử của Lâm mỗ tôi mà không hỏi ý kiến của tôi à?”
Chương 1122: Hôm nay làm kẻ giết người!
“Lâm… Lâm Ẩn…”
Một Địa Tiên ở gần Lâm Ẩn nhất chỉ vào anh, không nhịn được run rẩy.
Ông ta là người từng nhìn thấy Lâm Ẩn ra oai ở bên ngoài Thiên Môn, nên biết rằng ngay cả Tống Kỳ là Địa Tiên trung kỳ cũng bị Lâm Ẩn chém chết với một đao, bây giờ đã năm năm trôi qua, thực lực của Lâm Ẩn sẽ mạnh đến mức nào đây?
“Sư phụ?”
Nhìn Lâm Ẩn, trên mặt Nguyên Tú Nhi hiện lên vẻ ngạc nhiên, cô bé không ngờ sư phụ mất tích năm năm đột nhiên xuất hiện. Từ sau khi sư phụ mất tích, bố của cô bé bị bức tử, những người trong gia tộc từng gần gũi thân thiết trước đây cũng nhìn cô bé bằng ánh mắt không tốt, bạn bè có quan hệ không tệ với cô bé trước đây cũng từ từ xa lánh cô bé. Hơn nữa đám người trước mắt qua một khoản thời gian ngắn lại đến uy hiếp cô bé một lần.
Nếu không vì mẹ vẫn còn sống thì cô bé đã sớm tìm đến cái chết rồi.
Bây giờ nhìn thấy Lâm Ẩn, trong lòng chợt dâng lên một tia hy vọng.
“Lâm Ẩn về rồi…”
Địa Tiên trong phòng đều sững sờ tại chỗ, rất nhiều người từng được thấy sự mạnh mẽ của Lâm Ẩn đều không nhịn được run rẩy. Dù là người chưa từng thấy cũng không dám động đậy.
Người dựa danh cây dựa bóng, năm năm trước Lâm Ẩn đã có thể đấu với cao thủ Địa Tiên hậu kỳ, bây giờ đã hơn năm năm trôi qua, Lâm Ẩn sẽ mạnh đến mức nào chứ?
Mà bên phía bọn họ cũng chỉ có hai Địa Tiên trung kỳ là mạnh nhất thôi.
“Lâm… Lâm Ẩn?”
Sắc mặt Nguyên Thịnh lập tức trở nên tái nhợt, cả người run rẩy, nặn ra một câu từ trong kẽ răng: “Không phải cậu... đã chết rồi sao?”
Cái tên này tựa như ma lực, khiến cả đại sảnh đều trở nên yên tĩnh, dù là một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Mọi người đều căng thẳng nhìn Lâm Ẩn.
Dù vẻ ngoài của chàng trai tóc trắng trước mặt hơi thay đổi, nhưng cảnh tượng năm năm trước Lâm Ẩn chém chết Tống Kỳ chỉ với một đao bên ngoài Thiên Môn vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Nhớ đến thủ đoạn ác độc vô tình, tàn nhẫn quyết đoán của Lâm Ẩn từ khi xuất hiện ở bí cảnh Côn Luân, rất nhiều người đều không nhịn được run rẩy.
“Ông không nên bức tử Nguyên Chấn!”
Lâm Ẩn hoàn toàn không thèm quan tâm đến những người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào Nguyên Thịnh: “Lúc ở bên ngoài Thiên Môn tôi đã từng dặn dò ông, kêu ông thấy tình huống không ổn thì đến thẳng Lang Gia cũng được, vì sao phải làm như thế?”
“Nhà họ Nguyên tôi xuất thân bí cảnh, vì sao phải đến thế giới thường chứ”, mấy năm qua Nguyên Thịnh ngồi trên vị trí cao, dù đối mặt với Lâm Ẩn, cụ ấy cũng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, chậm rãi nói.
“Lâm Ẩn, cái chết của Nguyên Chấn cũng là vì cậu đắc tội với ba nhà, nếu không lấy mạng Nguyên Chấn dập tắt lửa giận của ba nhà, nhà họ Nguyên tôi sẽ gặp phải họa diệt tộc, hôm nay là ngày vui của cháu gái tôi, nếu cậu đến để chúc phúc thì có thể ở lại uống một ly rượu nhạt. Còn nếu đến không có ý tốt, nhà họ Nguyên hôm nay đã không còn là nhà họ Nguyên trước kia nữa, năm năm trước cao thủ ba nhà có thể khiến cậu không dám xuất hiện, thì năm năm sau vẫn là như thế thôi”.
Nguyên Thịnh bình thản nói, cụ ấy chắc chắn Lâm Ẩn không dám ra tay, nếu một ngày vui như hôm nay mà Lâm Ẩn còn dám ra tay thì rõ ràng là khiến nhà họ Chu mất mặt, dù Lang Gia có lão thiên sư tọa trấn, nhà họ Chu cũng sẽ không tiếc mọi giá giết tới Lang Gia.
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người vô liêm sỉ như ông đấy”, Lâm Ẩn bình tĩnh đi về phía trước: “Nguyên Chấn làm biết bao nhiêu chuyện vì nhà họ Nguyên, không ngờ lại gặp phải kết cục thế này”.
Người xung quanh trơ mắt nhìn Lâm Ẩn đi tới trung tâm phòng nghị sự, không ai dám nhúc nhích.
Lâm Ẩn đi tới trước mặt Nguyên Tú Nhi, sờ đầu cô bé.
Nguyên Tú Nhi quật cường cắn môi, không cho nước mắt rơi xuống.
“Lâm Ẩn, đừng nói nhảm nữa, cậu thật sự muốn đối đầu với nhà họ Nguyên ư? Nếu hôm nay cậu dám ra tay với tôi, cả bí cảnh Bồng Lai đều sẽ không có chỗ cho cậu dung thân đâu”, Nguyên Thịnh lạnh lùng cảnh cáo.
“Nguyên Chấn với cậu quen biết chưa được ba năm thì cậu đã mất tích, chúng tôi đều là cao thủ Địa Tiên, một Nhân Tiên nho nhỏ cũng xứng làm bạn với cậu à? Nếu như cậu cần, tôi có thể đưa mười Nhân Tiên đến làm tôi tớ cho nhà họ Lâm của cậu”.
Khi nãy cụ ấy đã lặng lẽ sử dụng truyền âm phù, không bao lâu nữa cao thủ của nhà họ Chu sẽ chạy đến, không cần phải sợ Lâm Ẩn.
Cao thủ Địa Tiên dù là ở đâu cũng đều rất hiếm, trước đây khi Nguyên Thịnh vẫn chưa đột phá Địa Tiên có lẽ sẽ xem trọng Nhân Tiên trong gia tộc. Nhưng sau khi đột phá Địa Tiên bám lấy nhà họ Chu rồi, ông ta đã không xem một Nhân Tiên ra gì nữa.
Theo Nguyên Thịnh nghĩ, Lâm Ẩn trở thành Địa Tiên tuyệt thế, là một nhân vật chẳng khác nào thần thoại, trong cả bí cảnh Bồng Lai cũng chẳng có mấy người được anh vừa ý, một Nguyên Chấn mà thôi, sao có thể lọt vào mắt Lâm Ẩn được, hôm nay đến đây chắc là vì ra oai, muốn dẫn Nguyên Tú Nhi đi.
Nếu Lâm Ẩn đã đến, bọn họ giữ Nguyên Tú Nhi lại cũng chẳng còn ý nghĩa, cụ thể nên làm gì Lâm Ẩn thì phải xem ý của nhà họ Chu, nhà họ Nguyên của cụ ấy nào dám có suy nghĩ không yên phận gì với Lâm Ẩn.
“Đúng thế, trong mắt ông Nguyên Chấn chỉ như một con kiến mà thôi, không có giá trị, có thể ném ra ngoài, chỉ cần có thể mang đến lợi ích cho nhà họ Nguyên, dùng để nhà họ Chu bớt giận là được, bây giờ tôi rất muốn biết ông sẽ lấy cái gì để khiến tôi bớt giận”, Lâm Ẩn nói khẽ, ánh mắt nhìn Nguyên Thịnh không vui không buồn, tựa như vũ trụ hồng hoang vĩnh hằng bất diệt.
Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm.
Sắc mặt Nguyên Thịnh hơi thay đổi, sa sầm mặt nói: “Lâm Ẩn, cậu thật sự muốn đối đầu với nhà họ Nguyên tôi vì một Nguyên Chấn ư? Nhà họ Nguyên bây giờ đã không phải là nhà họ Nguyên mặc cậu điều khiển trước kia nữa rồi”.
“Nhà họ Nguyên?”, Lâm Ẩn cười nhạt: “Ông coi Nguyên Chấn như con kiến, nhưng ở trong mắt tôi, ông còn chẳng bằng một con kiến nữa”.
Khí phách hiên ngang trong chốc lát đã khiến tất cả đám người trong phòng nghị sự đều cứng đờ người.
“Ầm ầm!”
Chỉ trong nháy mắt, Nguyên Thịnh biến sắc nhanh chóng lùi về sau, mang theo rất nhiều ảo ảnh, đụng vỡ vách tường của phòng nghị sự, biến thành một quầng sáng trắng bỏ chạy về phía ra, chẳng mấy chốc đã bay xa nghìn mét.
Không ngờ cụ ông nhà họ Nguyên này sẽ bỏ lại tất cả khách khứa rồi chạy trốn.
Những người khác còn chưa kịp phản ứng, đám người Tần Vũ Toàn cũng không kịp khiển trách, bên tai đã vang lên giọng nói khe khẽ của Lâm Ẩn:
“Chạy thoát sao?”
Lâm Ẩn vỗ lên túi trữ vật, quát khẽ một tiếng:
“Chém!”
“Leng keng!”
Trong ánh mắt chấn động của mọi người, kiếm Thu Thủy biến thành một luồng sáng vàng, bay nhanh theo hướng Nguyên Thịnh bỏ trốn.
“A!”
Nguyên Thịnh còn chưa bay ra khỏi nhà họ Nguyên đã hét lên một tiếng vô cùng thê thảm.
Kiếm Thu Thủy phát ra kiếm quang mang theo ánh sáng lạnh lẽo, dù cách xa nghìn mét, mọi người cũng có thể cảm nhận được sự sắc bén của nó, đầu và người Nguyên Thịnh tách rời, cứ thế rơi xuống đất, nguyên thần còn chưa kịp bay ra đã bị kiếm quang chém thành bột phấn.
“Bịch!”
Nhìn thi thể đột nhiên rơi xuống từ trên không, khách khứa bình thường trong nhà họ Nguyên đều sững sờ, bọn họ không ngờ hôm nay lại có người dám gây chuyện ở nhà họ Nguyên.
“Thi thể này hình như là cụ ông nhà họ Nguyên?”, một Nhân Tiên đứng cách đó không xa nhìn thi thể dưới đất, không chắc chắn lắm nói.
Xung quanh trở nên ồn ào.
Chương 1123: Mười bước giết một người
“Đúng là cụ ông nhà họ Nguyên rồi, người nào nổi điên dám gây chuyện ở nhà họ Nguyên ngay hôm nay vậy?”, một người khách khó tin la lên.
“Cụ ông!”
Lúc này người nhà họ Nguyên mới kịp phản ứng, hai người mới đột phá Nhân Tiên nhanh chóng xông đến trước thi thể của Nguyên Thịnh, xác nhận đúng là thi thể của cụ ấy thì không khỏi đau khổ, hung ác nhìn chằm chằm xung quanh, quát to:
“Hôm nay là ngày vui của nhà họ Nguyên tôi, rốt cuộc là ai đang gây chuyện hả!”
Khách khứa xung quanh vội vàng lùi ra xa, sợ sẽ thu hút sự chú ý của nhà họ Nguyên.
“Ai làm đấy!”
Bố con Nguyên Cẩm Nhi và Nguyên Khuê cũng chạy đến, mấy năm nay Nguyên Khuê trôi qua cũng thuận bườm xuôi gió, lại thêm con gái sắp gả vào nhà họ Chu, địa vị ở nhà họ Nguyên bây giờ không hề hấp hơn Nguyên Thịnh, nhưng lúc này cũng không khỏi hoảng sợ, biết rõ hôm nay là ngày cưới nhà họ Nguyên và nhà họ Chu lại dám ra tay, còn giết chết cụ ông một cách lặng lẽ, chắc chắn không phải thế lực bình thường có thể làm được.
“Gia chủ, đây là có người đang nhằm vào nhà họ Nguyên chúng ta mà!”, một Nhân Tiên của nhà họ Nguyên giận dữ nói.
“Đi, đi đến phòng nghị sự xem sao”.
Nguyên Khuê sa sầm mặt không nói một lời đi đến phòng nghị sự, người khác không biết, nhưng ông ta thì biết rõ chuyện trong phòng nghị sự.
Người của nhà họ Nguyên thấy thế cũng rối rít đi theo, cụ ông bị người ta giết chết đúng vào ngày vui, nếu bọn họ không làm gì, người khác sẽ nhìn nhà họ Nguyên thế nào chứ, hơn nữa bên trong khách khứa cũng có người nhà họ Chu, tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn rồi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Đi theo xem thử là biết thôi”.
Khách khứa đến chúc mừng cũng đều đi theo, trong lễ cưới lớn của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu, cụ ông Nguyên Thịnh của nhà họ Nguyên bị giết chết, đây rõ ràng là một tin tức lớn mà.
Đám người đông đúc đi đến phòng nghị sự theo Nguyên Khuê.
Không ít hậu bối của các gia tộc lớn cũng đi theo phía sau, bọn họ mới ra đời, cái gì cũng không sợ, ai cũng mang vẻ mặt hưng phấn.
Lúc mọi người đi tới nơi cách phòng nghị sự không xa đã nhìn thấy vách tượng bên trái bị sập ra một cái hình người.
‘Ở đây xảy ra chuyện rồi’.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của tất cả mọi người.
“Đi!”
Nguyên Khuê không hề dừng lại, sắc mặt nặng nề đi thẳng về phía phòng nghị sự.
Cả đám người đi vào phòng nghị sự, nhìn thấy mười mấy Địa Tiên đang cảnh giác nhìn chằm chằm một người tóc bạc đang quay lưng về phía mọi người, lúc này người tóc bạc đang sờ đầu cô bé, tỉ mỉ nói gì đó.
“Cụ ông?”
“Trưởng lão?”
“Chú bảy?”
“…”
Rất nhiều người đi theo Nguyên Khuê đến đây nhìn thấy các Địa Tiên bên trong thì đều tỏ vẻ ngạc nhiên, bọn họ tưởng gia tộc chỉ phái mình đi chúc mừng, không ngờ còn có Địa Tiên trong gia tộc đến nữa.
Các Địa Tiên hoàn toàn không có tâm trạng quan tâm đến những người này, đều nhìn chằm chằm Lâm Ẩn không chớp mắt, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên trán không ít người có mồ hôi lạnh chảy xuống.
Nguyên Cẩm Nhi nhìn chằm chằm người tóc bạc mặc đồ đen kia, trong mắt thoáng hiện lên vẻ khó hiểu, dù không nhìn thấy mặt người này, như cô ta cảm thấy anh hơi quen mắt.
“Trưởng lão Chu Hà, có chuyện gì vậy?”
Nguyên Khuê nhỏ giọng hỏi Chu Hà.
Chu Hà nhìn thoáng qua Nguyên Khuê, không nói gì.
Nghe thấy giọng Nguyên Khuê, Lâm Ẩn chậm rãi quay đầu lại.
Đám người Nguyên Khuê nhìn thấy khuôn mặt của anh, bóng người như Ma thần tám năm trước một mình đấu với mấy Địa Tiên trên đảo Tùy Vân, năm năm trước giết chết Tống Kỳ bằng một đao ở bên ngoài Thiên Môn dần dần khớp với thần tiên tóc trắng áo đen trước mắt.
Hơn năm năm trôi qua, mặc dù khí chất thay đổi nhiều, tóc đen thành tóc bạc, nhưng vẻ ngoài của Lâm Ẩn cũng không thay đổi.
Lúc này, ngoài những tiểu bối mới trưởng thành, gần như tất cả mọi người đều biết Lâm Ẩn.
“Lâm… Lâm Ẩn…”
Ngón tay của một Nhân Tiên hơi run, khó tin la lên.
Nguyên Khuê cũng sợ đến mức sau lưng thấm ướt mồ hôi lạnh, thân thể không ngừng run rẩy.
Nguyên Cẩm Nhi cũng nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt khó tin như đang gặp ma vậy. Một người cứ tưởng đã chết năm năm đột nhiên xuất hiện, khiến trái tim phẳng lặng của cô ta lại nổi sống.
“Anh ta là Lâm Ẩn ư?”
“Trông cũng đâu có chỗ nào đặc biệt nhỉ?”
Một vài tiểu bối nhỏ giọng nói. Bọn họ chỉ từng nghe nói đến sức mạnh của Lâm Ẩn, nhưng hoàn toàn không hiểu sự đáng sợ của anh.
“Câm miệng!”, trưởng bối trong tộc nghe vậy thì vội quát lên. Chỉ sợ đám tiểu bối này mang đến tai họa cho gia tộc.
Lâm Ẩn nhìn Nguyên Khuê, đột nhiên nở nụ cười, lạnh nhạt nói:
“Gia chủ Nguyên, đã lâu không gặp?”
“Đã… Đã... lâu không gặp…”, Nguyên Khuê nơm nớp lo sợ, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp.
“Anh Lâm, chuyện này chúng tôi thật sự hơi quá đáng, chúng tôi bằng lòng bồi thường cho đệ tử của anh, anh thấy sao?”, Cao Huyền đứng ra chắp tay nói với Lâm Ẩn.
“Đúng đó anh Lâm, nhà họ Tống tôi cũng sẵn lòng bồi thường”, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Tống cũng vội nói. Gia chủ tiền nhiệm Tống Kỳ của bọn họ là bị Lâm Ẩn giết chết, ông ta cũng không muốn nối gót theo sau.
“Anh Lâm? Các người xứng xưng anh em với tôi sao?”
Lâm Ẩn nhìn Cao Huyền, lạnh lùng nói.
Đối với những người trước đây có qua lại với anh sau đó lại phản bội anh, anh cũng không có ý kiến gì, nhưng bọn họ không nên ra tay với đệ tử Nguyên Tú Nhi của anh.
Nếu anh không thể trở về, có thể tưởng tượng được kết cục của Nguyên Tú Nhi sẽ ra sao.
“Lâm Ẩn, cậu nhất định muốn đắc tội với biết bao nhiêu gia tộc chúng tôi ư?”, Cao Huyền thấy Lâm Ẩn xỉ vả mình, nụ cười trên mặt cũng biến mất, lạnh lùng nói: “Dù là môn phái lớn như núi Long Hổ ở thế giới bên ngoài của cậu cũng không dám đắc tội với biết bao nhiêu gia tộc cùng một lúc đâu, hôm nay dù cậu có thể giết chết tất cả chúng tôi, nhưng cậu chắc mình có thể mang theo đệ tử mình và người nhà của con bé thoát không Bồng Lai không?”
“Tôi khuyên cậu làm việc gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận đã”.
Nói xong câu cuối, Cao Huyền nở nụ cười, ông ta có thể cảm nhận được bên ngoài có mấy hơi thở mạnh mẽ không hề che giấu đang nhanh chóng đến đây.
“Suy nghĩ cẩn thận? Chuyện có giải quyết bằng một đòn, suy nghĩ nhiều thế làm gì? Hôm nay, những người từng ức hiếp đệ tử của tôi, đều phỉa chết!”
Nói đến câu cuối, tiếng gào của Lâm Ẩn tựa như sấm sét nổ vang.
Bầu trời trên nhà họ Nguyên vang lên tiếng gào thét như của thần linh trên trời. Vô số người bị chảy máu thất khiếu, cảm thấy bên tay mình như có đại bác nổ vang, vội vàng ôm đầu ngã xuống đất. Kể cả rất nhiều võ giả Thần cảnh cũng khó chịu đựng được.
Nơi ở của nhà họ Nguyên vì thế mà thoáng yên tĩnh.
Trong lòng Cao Huyền chợt vang lên tiếng chuông báo động, vừa định rút lui nhưng đã muộn rồi, ông ta chỉ kịp bước ra nửa bước đã thấy người mình như có búa tạ đập trúng, tiếp theo thì mất đi ý thức. Cả thân thể và thần hồn của ông ta đều bị một đòn của Lâm Ẩn đập bẹp.
Không chỉ có ông ta.
Một khi Lâm Ẩn muốn giết người thì sẽ không dừng lại dễ dàng.
Chỉ trong hai nhịp thở đã có ba Địa Tiên không kịp chạy trốn, bị một quyền của anh đánh nát.
“Chia nhau ra trốn!”
Tần Toàn Vũ quát to.
Ông ta vốn dĩ còn muốn đấu một trận với Lâm Ẩn lấy tiếng, nhưng bây giờ đã bị anh dọa sợ vỡ mất rồi, chớp mắt một cái đã có năm Địa Tiên chết trong tay anh, ngay cả Chu Hà là Địa Tiên trung kỳ cũng không thể chịu được một quyền của Lâm Ẩn, thế thì đánh kiểu gì?
Các Địa Tiên còn lại cũng rất sợ, không hề có ý định phản kháng, xoay người bỏ chạy.
Sau khi ra ngoài, người Lâm Ẩn biến thành một vệt sáng, chẳng mấy chốc đã biến mất không con tăm hơi.
“Anh chín, rốt cuộc tiền bối này là ai thế, chẳng là anh ấy là cao thủ Địa Tiên?”
Một con cháu canh giữ ở nhà tổ nhìn vệt sáng đi xa, nhỏ giọng hỏi.
Võ giả Thần cảnh được gọi là anh chín lắc đầu nói: “Các cậu đừng nói chuyện hôm nay ra ngoài, nếu không chúng ta cũng không sống nổi. Dù vị tiền bối này là cao thủ Địa Tiên thì hôm nay đi đến nơi ở của nhà họ Nguyên cũng không phải một sự lựa chọn đúng đắn, chắc chắn sẽ không chiếm được lợi thế, thật tiếc cho người đàn ông này”.
Nói đến đây, anh chín thở dài một tiếng.
“Haiz”.
Tốc độ của Lâm Ẩn rất nhanh, mấy phút sau đã xuất hiện ở chỗ cách nơi ở hiện tại của nhà họ Nguyên không xa. Đầu tiên anh đi tới mộ của Nguyên Chấn, cách nơi ở của nhà họ Nguyên không xa, mặc dù Nguyên Chấn bị nhà họ Nguyên bức tử, nhưng bọn họ vẫn chôn ông ta ở gần đó, nói với người trong tộc rằng Nguyên Chấn chết vì gia tộc, là anh hùng của gia tộc.
Nhưng với con gái duy nhất của Nguyên Chấn lại là nỗi khổ trăm bề.
Lâm Ẩn đứng yên trước mộ của Nguyên Chấn, im lặng rất lâu.
“Ông bạn già, tôi đến thăm anh đây, sau đó tôi sẽ giết chết những người đã ra tay với anh, hoàn toàn kết thúc mối ân oán này. Anh yên tâm đi đi, còn Tú Nhi, tôi sẽ chăm sóc con bé”.
Lâm Ẩn nhìn bia mộ, anh lấy một bầu rượu ngon từ trong túi Càn Khôn ra, rót xuống trước bia mộ, thầm nói trong lòng.
…
Lúc này, khách khứa đang tập trung trong nhà họ Nguyên.
Người nhà họ Nguyên ai cũng rất vui vẻ, hôm nay Nguyên Cẩm Nhi gả cho Chu Chiếu, địa vị của nhà họ Nguyên bọn họ ở bí cảnh Bồng Lai sẽ trở nên vững như bàn thạch.
Chu Chiếu là con trai trưởng của gia chủ Chu Giang, sau trăm tuổi sẽ thừa kế nhà họ Chu, Nguyên Cẩm Nhi là vợ cả của Chu Chiếu, sau này sẽ là chủ mẫu của nhà họ Nguyên, nhà họ Nguyên là nhà mẹ của cô ta, ai dám xem thường chứ.
Cuộc sống tốt đẹp thuộc về nhà họ Nguyên sắp đến rồi.
Trong phòng nghị sự của nhà họ Nguyên.
Nguyên Thịnh ngồi trên ghế chính, mặt mày hồng hào, cười tươi rói.
Trưởng lão ba nhà Chu Tần Thanh ngồi bên dưới Nguyên Thịnh, người của các gia tộc lớn còn lại cũng ngồi trên ghế, không nhìn thì cũng chỉ trỏ Nguyên Tú Nhi đang đứng trong đại sảnh, còn bàn tán gì đó.
Bây giờ dù Nguyên Tú Nhi đã mười lăm mười sáu, nhưng vẻ mũm mĩm trẻ con vẫn chưa mất đi, nhìn những người trước mặt bằng ánh mắt lạnh nhạt, không có chút màu sắc.
“Ông Nguyên, sức kiên nhẫn của nhà họ Tần chúng tôi có hạn, hôm nay nhất định phải hỏi cho bằng được công pháp!”, trưởng lão Tần Toàn Vũ của nhà họ Tần lạnh lùng nói.
Mặc dù ông ta là Địa Tiên mới đột phá của nhà họ Tần, như còn chưa đến trăm tuổi, xem như là một Địa Tiên rất trẻ, hơn nữa ông ta còn là người của nhà họ Tần, không một ai dám coi thường cả.
“Đúng thế, thật sự nên giải quyết chuyện này, tôi biết nhà họ Nguyên các người sợ Lâm Ẩn vẫn chưa chết, không dám ép buộc quá đáng, nhưng đã năm năm rồi, nếu Lâm Ẩn không chết thì đã xuất hiện từ lâu. Nếu cô bé này không chịu nói thì cứ giết bà mẹ ốm yếu của nó trước, tôi xem xem cô ta có chịu nghe không”, Chu Hà nói, con trai của cụ ta chết trong tay Lâm Ẩn, không có ấn tượng tốt với nhà họ Nguyên, càng không có thiện cảm gì với đệ tử của Lâm Ẩn.
“Đúng thế, ông Chu nói có lý”.
Địa Tiên của nhà họ Thanh cũng lạnh lùng nói.
Sắc mặt của người trong mấy gia tộc lớn khác cũng rất hờ hững, rõ ràng là đồng ý với cách bọn họ nói, gia chủ Cao Huyền của nhà họ Cao cũng ở trong đó. Năm năm trước ông ta còn xưng bạn xưng bè với Lâm Ẩn, nhưng bây giờ nghe những người này muốn ra tay với đệ tử của Lâm Ẩn thì lại không có chút cảm xúc gì.
“Các vị, hôm nay là ngày vui của Gấm Nhi nhà tôi và Chu Chiếu, chuyện ngày mai để ngày mai hẳn bàn được không”, Nguyên Thịnh cười khẽ nói.
Có nhà họ Chu làm chỗ dựa, cụ ấy nói chuyện cũng tự tin hơn không ít.
“Ông Nguyên, không phải chúng tôi không nể mặt ông, chỉ là đã năm năm trôi qua rồi mà ông vân chưa hỏi ra được công pháp, không bằng để chúng tôi tự ra tay đi?”
Tần Toàn Vũ đề nghị.
Ông ta đã sớm thấy động lòng không thôi vì Lâm Ẩn là Địa Tiên sơ kỳ đã có thể đấu với cao thủ Địa Tiên hậu kỳ rồi, nếu có thể lấy được công pháp Lâm Ẩn tu hành, chắc chắn thực lực của ông ta sẽ có thể tiến thêm một bước, nói không chừng còn có thể trở thành Lâm Ẩn tiếp theo nữa.
“Ông Tần đang trách tôi làm việc chậm chạp ư?”
Nguyên Thịnh lạnh lùng nói, cụ ấy cũng rất chấn động với sức chiến đấu của Lâm Ẩn, nhưng mấy năm nay dù cụ ấy có sử dụng thủ đoạn gì, Nguyên Tú Nhi vẫn không chịu giao công pháp ra, cụ ấy cũng đã dùng mẹ cô bé để uy hiếp rồi, nhưng Nguyên Tú Nhi vẫn không bị lay động, khiến cụ ấy không biết phải làm sao, lại không thể ra tay với Nguyên Tú Nhi, dù sao trong cả bí cảnh Bồng Lai cũng chỉ có mỗi Nguyên Tú Nhi biết về công pháp của Lâm Ẩn thôi.
Mà không phải bọn họ chưa từng có ý định với nhà họ Lâm ở thế giới bên ngoài, nhưng tiểu thiên sư của núi Long Hổ tọa trấn nhà họ Lâm, bọn họ hoàn toàn không có cơ hội đến đó bắt người.
Không phải bọn họ không muốn tấn công nhà họ Lâm, ba năm trước gia chủ ba nhà cùng ra ngoài, đi tới nhà họ Lâm ở Lang Gia. Tiểu thiên sư Tửu Đạo Nhân và gia chủ Tần đấu bất phân thắng bại, gia chủ Thanh và Chu định liên thủ xử lý Tửu Đạo Nhân, lại bị lão thiên sư của núi Long Hổ cho một chưởng làm cả ba bị thương nặng, mãi đến bây giờ tình trạng thương tích của ba gia chủ vẫn chưa hồi phục, cũng không dám đến nhà họ Lâm ở Lang Gia kiếm chuyện nữa.
“Ông đâu chỉ làm việc chậm chạp thôi, thật sự là vô dụng thì có, ông giao cô bé này cho tôi, tôi đảm bảo trong vòng bảy ngày sẽ có thể lấy được công pháp”, Tần Toàn Vũ khinh thường nói.
“Tần Toàn Vũ, ông bớt ngông cuồng đi, nơi này là nhà họ Nguyên”, Nguyên Thịnh đập bàn một cái lạnh lùng nói.
“Nhà họ Nguyên thì thế nào? Hôm nay tôi nhất định phải mang con bé này đi, nếu không đừng trách tôi không quan tâm hôm nay là ngày vui của nhà họ Nguyên”, Tần Toàn Vũ lạnh lùng nói, hoàn toàn không coi nhà họ Nguyên ra gì.
“Ông Nguyên, tôi cũng cảm thấy ông Tần nói có lý”, Chu Hà nói.
“Đúng thế”, Thanh Chính cũng hùa theo.
“Đúng vậy, không bằng ông Nguyên giao cô bé này ra đi”.
“Nếu lấy được công pháp chắc chắn sẽ có phần của nhà họ Nguyên ông”.
“…”
Những người khác cũng vội vàng phụ họa, rõ ràng là bất mãn vì đã bao nhiêu năm rồi Nguyên Thịnh vẫn chưa lấy được công pháp.
“Ông Chu, ông…”
Nguyên Thịnh vô cùng giận dữ, cụ ấy không ngờ người nhà họ Chu lại không đứng về phía mình, không có sự ủng hộ của nhà họ Chu, cụ ấy cũng không có gan chống lại nhiều gia tộc như thế.
“Muốn dẫn Nguyên Tú Nhi đi cũng được, nhưng nhất định phải qua ngày hôm nay, hôm nay là ngày vui của Cẩm Nhi, tôi không muốn xảy ra chuyện không hay”, Nguyên Thịnh lạnh lùng nói.
“Được, quyết định vẫy đi”.
Tần Toàn Vũ tỏ vẻ vui mừng, chỉ cần Nguyên Thịnh chịu buông là được rồi.
“Chuyện này các người đã hỏi ý kiến của tôi chưa?”
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ ngoài cửa, cửa lớn khóa kỹ đổ ầm xuống, theo ánh mắt trời chói lóa bên ngoài, một bóng người mặc đồ đen xuất hiện trước mắt mọi người.
Người đến chính là Lâm Ẩn, anh nhìn thoáng qua Nguyên Tú Nhi, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm mọi người, nói: “Ức hiếp đệ tử của Lâm mỗ tôi mà không hỏi ý kiến của tôi à?”
Chương 1122: Hôm nay làm kẻ giết người!
“Lâm… Lâm Ẩn…”
Một Địa Tiên ở gần Lâm Ẩn nhất chỉ vào anh, không nhịn được run rẩy.
Ông ta là người từng nhìn thấy Lâm Ẩn ra oai ở bên ngoài Thiên Môn, nên biết rằng ngay cả Tống Kỳ là Địa Tiên trung kỳ cũng bị Lâm Ẩn chém chết với một đao, bây giờ đã năm năm trôi qua, thực lực của Lâm Ẩn sẽ mạnh đến mức nào đây?
“Sư phụ?”
Nhìn Lâm Ẩn, trên mặt Nguyên Tú Nhi hiện lên vẻ ngạc nhiên, cô bé không ngờ sư phụ mất tích năm năm đột nhiên xuất hiện. Từ sau khi sư phụ mất tích, bố của cô bé bị bức tử, những người trong gia tộc từng gần gũi thân thiết trước đây cũng nhìn cô bé bằng ánh mắt không tốt, bạn bè có quan hệ không tệ với cô bé trước đây cũng từ từ xa lánh cô bé. Hơn nữa đám người trước mắt qua một khoản thời gian ngắn lại đến uy hiếp cô bé một lần.
Nếu không vì mẹ vẫn còn sống thì cô bé đã sớm tìm đến cái chết rồi.
Bây giờ nhìn thấy Lâm Ẩn, trong lòng chợt dâng lên một tia hy vọng.
“Lâm Ẩn về rồi…”
Địa Tiên trong phòng đều sững sờ tại chỗ, rất nhiều người từng được thấy sự mạnh mẽ của Lâm Ẩn đều không nhịn được run rẩy. Dù là người chưa từng thấy cũng không dám động đậy.
Người dựa danh cây dựa bóng, năm năm trước Lâm Ẩn đã có thể đấu với cao thủ Địa Tiên hậu kỳ, bây giờ đã hơn năm năm trôi qua, Lâm Ẩn sẽ mạnh đến mức nào chứ?
Mà bên phía bọn họ cũng chỉ có hai Địa Tiên trung kỳ là mạnh nhất thôi.
“Lâm… Lâm Ẩn?”
Sắc mặt Nguyên Thịnh lập tức trở nên tái nhợt, cả người run rẩy, nặn ra một câu từ trong kẽ răng: “Không phải cậu... đã chết rồi sao?”
Cái tên này tựa như ma lực, khiến cả đại sảnh đều trở nên yên tĩnh, dù là một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Mọi người đều căng thẳng nhìn Lâm Ẩn.
Dù vẻ ngoài của chàng trai tóc trắng trước mặt hơi thay đổi, nhưng cảnh tượng năm năm trước Lâm Ẩn chém chết Tống Kỳ chỉ với một đao bên ngoài Thiên Môn vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Nhớ đến thủ đoạn ác độc vô tình, tàn nhẫn quyết đoán của Lâm Ẩn từ khi xuất hiện ở bí cảnh Côn Luân, rất nhiều người đều không nhịn được run rẩy.
“Ông không nên bức tử Nguyên Chấn!”
Lâm Ẩn hoàn toàn không thèm quan tâm đến những người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào Nguyên Thịnh: “Lúc ở bên ngoài Thiên Môn tôi đã từng dặn dò ông, kêu ông thấy tình huống không ổn thì đến thẳng Lang Gia cũng được, vì sao phải làm như thế?”
“Nhà họ Nguyên tôi xuất thân bí cảnh, vì sao phải đến thế giới thường chứ”, mấy năm qua Nguyên Thịnh ngồi trên vị trí cao, dù đối mặt với Lâm Ẩn, cụ ấy cũng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, chậm rãi nói.
“Lâm Ẩn, cái chết của Nguyên Chấn cũng là vì cậu đắc tội với ba nhà, nếu không lấy mạng Nguyên Chấn dập tắt lửa giận của ba nhà, nhà họ Nguyên tôi sẽ gặp phải họa diệt tộc, hôm nay là ngày vui của cháu gái tôi, nếu cậu đến để chúc phúc thì có thể ở lại uống một ly rượu nhạt. Còn nếu đến không có ý tốt, nhà họ Nguyên hôm nay đã không còn là nhà họ Nguyên trước kia nữa, năm năm trước cao thủ ba nhà có thể khiến cậu không dám xuất hiện, thì năm năm sau vẫn là như thế thôi”.
Nguyên Thịnh bình thản nói, cụ ấy chắc chắn Lâm Ẩn không dám ra tay, nếu một ngày vui như hôm nay mà Lâm Ẩn còn dám ra tay thì rõ ràng là khiến nhà họ Chu mất mặt, dù Lang Gia có lão thiên sư tọa trấn, nhà họ Chu cũng sẽ không tiếc mọi giá giết tới Lang Gia.
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người vô liêm sỉ như ông đấy”, Lâm Ẩn bình tĩnh đi về phía trước: “Nguyên Chấn làm biết bao nhiêu chuyện vì nhà họ Nguyên, không ngờ lại gặp phải kết cục thế này”.
Người xung quanh trơ mắt nhìn Lâm Ẩn đi tới trung tâm phòng nghị sự, không ai dám nhúc nhích.
Lâm Ẩn đi tới trước mặt Nguyên Tú Nhi, sờ đầu cô bé.
Nguyên Tú Nhi quật cường cắn môi, không cho nước mắt rơi xuống.
“Lâm Ẩn, đừng nói nhảm nữa, cậu thật sự muốn đối đầu với nhà họ Nguyên ư? Nếu hôm nay cậu dám ra tay với tôi, cả bí cảnh Bồng Lai đều sẽ không có chỗ cho cậu dung thân đâu”, Nguyên Thịnh lạnh lùng cảnh cáo.
“Nguyên Chấn với cậu quen biết chưa được ba năm thì cậu đã mất tích, chúng tôi đều là cao thủ Địa Tiên, một Nhân Tiên nho nhỏ cũng xứng làm bạn với cậu à? Nếu như cậu cần, tôi có thể đưa mười Nhân Tiên đến làm tôi tớ cho nhà họ Lâm của cậu”.
Khi nãy cụ ấy đã lặng lẽ sử dụng truyền âm phù, không bao lâu nữa cao thủ của nhà họ Chu sẽ chạy đến, không cần phải sợ Lâm Ẩn.
Cao thủ Địa Tiên dù là ở đâu cũng đều rất hiếm, trước đây khi Nguyên Thịnh vẫn chưa đột phá Địa Tiên có lẽ sẽ xem trọng Nhân Tiên trong gia tộc. Nhưng sau khi đột phá Địa Tiên bám lấy nhà họ Chu rồi, ông ta đã không xem một Nhân Tiên ra gì nữa.
Theo Nguyên Thịnh nghĩ, Lâm Ẩn trở thành Địa Tiên tuyệt thế, là một nhân vật chẳng khác nào thần thoại, trong cả bí cảnh Bồng Lai cũng chẳng có mấy người được anh vừa ý, một Nguyên Chấn mà thôi, sao có thể lọt vào mắt Lâm Ẩn được, hôm nay đến đây chắc là vì ra oai, muốn dẫn Nguyên Tú Nhi đi.
Nếu Lâm Ẩn đã đến, bọn họ giữ Nguyên Tú Nhi lại cũng chẳng còn ý nghĩa, cụ thể nên làm gì Lâm Ẩn thì phải xem ý của nhà họ Chu, nhà họ Nguyên của cụ ấy nào dám có suy nghĩ không yên phận gì với Lâm Ẩn.
“Đúng thế, trong mắt ông Nguyên Chấn chỉ như một con kiến mà thôi, không có giá trị, có thể ném ra ngoài, chỉ cần có thể mang đến lợi ích cho nhà họ Nguyên, dùng để nhà họ Chu bớt giận là được, bây giờ tôi rất muốn biết ông sẽ lấy cái gì để khiến tôi bớt giận”, Lâm Ẩn nói khẽ, ánh mắt nhìn Nguyên Thịnh không vui không buồn, tựa như vũ trụ hồng hoang vĩnh hằng bất diệt.
Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm.
Sắc mặt Nguyên Thịnh hơi thay đổi, sa sầm mặt nói: “Lâm Ẩn, cậu thật sự muốn đối đầu với nhà họ Nguyên tôi vì một Nguyên Chấn ư? Nhà họ Nguyên bây giờ đã không phải là nhà họ Nguyên mặc cậu điều khiển trước kia nữa rồi”.
“Nhà họ Nguyên?”, Lâm Ẩn cười nhạt: “Ông coi Nguyên Chấn như con kiến, nhưng ở trong mắt tôi, ông còn chẳng bằng một con kiến nữa”.
Khí phách hiên ngang trong chốc lát đã khiến tất cả đám người trong phòng nghị sự đều cứng đờ người.
“Ầm ầm!”
Chỉ trong nháy mắt, Nguyên Thịnh biến sắc nhanh chóng lùi về sau, mang theo rất nhiều ảo ảnh, đụng vỡ vách tường của phòng nghị sự, biến thành một quầng sáng trắng bỏ chạy về phía ra, chẳng mấy chốc đã bay xa nghìn mét.
Không ngờ cụ ông nhà họ Nguyên này sẽ bỏ lại tất cả khách khứa rồi chạy trốn.
Những người khác còn chưa kịp phản ứng, đám người Tần Vũ Toàn cũng không kịp khiển trách, bên tai đã vang lên giọng nói khe khẽ của Lâm Ẩn:
“Chạy thoát sao?”
Lâm Ẩn vỗ lên túi trữ vật, quát khẽ một tiếng:
“Chém!”
“Leng keng!”
Trong ánh mắt chấn động của mọi người, kiếm Thu Thủy biến thành một luồng sáng vàng, bay nhanh theo hướng Nguyên Thịnh bỏ trốn.
“A!”
Nguyên Thịnh còn chưa bay ra khỏi nhà họ Nguyên đã hét lên một tiếng vô cùng thê thảm.
Kiếm Thu Thủy phát ra kiếm quang mang theo ánh sáng lạnh lẽo, dù cách xa nghìn mét, mọi người cũng có thể cảm nhận được sự sắc bén của nó, đầu và người Nguyên Thịnh tách rời, cứ thế rơi xuống đất, nguyên thần còn chưa kịp bay ra đã bị kiếm quang chém thành bột phấn.
“Bịch!”
Nhìn thi thể đột nhiên rơi xuống từ trên không, khách khứa bình thường trong nhà họ Nguyên đều sững sờ, bọn họ không ngờ hôm nay lại có người dám gây chuyện ở nhà họ Nguyên.
“Thi thể này hình như là cụ ông nhà họ Nguyên?”, một Nhân Tiên đứng cách đó không xa nhìn thi thể dưới đất, không chắc chắn lắm nói.
Xung quanh trở nên ồn ào.
Chương 1123: Mười bước giết một người
“Đúng là cụ ông nhà họ Nguyên rồi, người nào nổi điên dám gây chuyện ở nhà họ Nguyên ngay hôm nay vậy?”, một người khách khó tin la lên.
“Cụ ông!”
Lúc này người nhà họ Nguyên mới kịp phản ứng, hai người mới đột phá Nhân Tiên nhanh chóng xông đến trước thi thể của Nguyên Thịnh, xác nhận đúng là thi thể của cụ ấy thì không khỏi đau khổ, hung ác nhìn chằm chằm xung quanh, quát to:
“Hôm nay là ngày vui của nhà họ Nguyên tôi, rốt cuộc là ai đang gây chuyện hả!”
Khách khứa xung quanh vội vàng lùi ra xa, sợ sẽ thu hút sự chú ý của nhà họ Nguyên.
“Ai làm đấy!”
Bố con Nguyên Cẩm Nhi và Nguyên Khuê cũng chạy đến, mấy năm nay Nguyên Khuê trôi qua cũng thuận bườm xuôi gió, lại thêm con gái sắp gả vào nhà họ Chu, địa vị ở nhà họ Nguyên bây giờ không hề hấp hơn Nguyên Thịnh, nhưng lúc này cũng không khỏi hoảng sợ, biết rõ hôm nay là ngày cưới nhà họ Nguyên và nhà họ Chu lại dám ra tay, còn giết chết cụ ông một cách lặng lẽ, chắc chắn không phải thế lực bình thường có thể làm được.
“Gia chủ, đây là có người đang nhằm vào nhà họ Nguyên chúng ta mà!”, một Nhân Tiên của nhà họ Nguyên giận dữ nói.
“Đi, đi đến phòng nghị sự xem sao”.
Nguyên Khuê sa sầm mặt không nói một lời đi đến phòng nghị sự, người khác không biết, nhưng ông ta thì biết rõ chuyện trong phòng nghị sự.
Người của nhà họ Nguyên thấy thế cũng rối rít đi theo, cụ ông bị người ta giết chết đúng vào ngày vui, nếu bọn họ không làm gì, người khác sẽ nhìn nhà họ Nguyên thế nào chứ, hơn nữa bên trong khách khứa cũng có người nhà họ Chu, tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn rồi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Đi theo xem thử là biết thôi”.
Khách khứa đến chúc mừng cũng đều đi theo, trong lễ cưới lớn của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu, cụ ông Nguyên Thịnh của nhà họ Nguyên bị giết chết, đây rõ ràng là một tin tức lớn mà.
Đám người đông đúc đi đến phòng nghị sự theo Nguyên Khuê.
Không ít hậu bối của các gia tộc lớn cũng đi theo phía sau, bọn họ mới ra đời, cái gì cũng không sợ, ai cũng mang vẻ mặt hưng phấn.
Lúc mọi người đi tới nơi cách phòng nghị sự không xa đã nhìn thấy vách tượng bên trái bị sập ra một cái hình người.
‘Ở đây xảy ra chuyện rồi’.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của tất cả mọi người.
“Đi!”
Nguyên Khuê không hề dừng lại, sắc mặt nặng nề đi thẳng về phía phòng nghị sự.
Cả đám người đi vào phòng nghị sự, nhìn thấy mười mấy Địa Tiên đang cảnh giác nhìn chằm chằm một người tóc bạc đang quay lưng về phía mọi người, lúc này người tóc bạc đang sờ đầu cô bé, tỉ mỉ nói gì đó.
“Cụ ông?”
“Trưởng lão?”
“Chú bảy?”
“…”
Rất nhiều người đi theo Nguyên Khuê đến đây nhìn thấy các Địa Tiên bên trong thì đều tỏ vẻ ngạc nhiên, bọn họ tưởng gia tộc chỉ phái mình đi chúc mừng, không ngờ còn có Địa Tiên trong gia tộc đến nữa.
Các Địa Tiên hoàn toàn không có tâm trạng quan tâm đến những người này, đều nhìn chằm chằm Lâm Ẩn không chớp mắt, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên trán không ít người có mồ hôi lạnh chảy xuống.
Nguyên Cẩm Nhi nhìn chằm chằm người tóc bạc mặc đồ đen kia, trong mắt thoáng hiện lên vẻ khó hiểu, dù không nhìn thấy mặt người này, như cô ta cảm thấy anh hơi quen mắt.
“Trưởng lão Chu Hà, có chuyện gì vậy?”
Nguyên Khuê nhỏ giọng hỏi Chu Hà.
Chu Hà nhìn thoáng qua Nguyên Khuê, không nói gì.
Nghe thấy giọng Nguyên Khuê, Lâm Ẩn chậm rãi quay đầu lại.
Đám người Nguyên Khuê nhìn thấy khuôn mặt của anh, bóng người như Ma thần tám năm trước một mình đấu với mấy Địa Tiên trên đảo Tùy Vân, năm năm trước giết chết Tống Kỳ bằng một đao ở bên ngoài Thiên Môn dần dần khớp với thần tiên tóc trắng áo đen trước mắt.
Hơn năm năm trôi qua, mặc dù khí chất thay đổi nhiều, tóc đen thành tóc bạc, nhưng vẻ ngoài của Lâm Ẩn cũng không thay đổi.
Lúc này, ngoài những tiểu bối mới trưởng thành, gần như tất cả mọi người đều biết Lâm Ẩn.
“Lâm… Lâm Ẩn…”
Ngón tay của một Nhân Tiên hơi run, khó tin la lên.
Nguyên Khuê cũng sợ đến mức sau lưng thấm ướt mồ hôi lạnh, thân thể không ngừng run rẩy.
Nguyên Cẩm Nhi cũng nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt khó tin như đang gặp ma vậy. Một người cứ tưởng đã chết năm năm đột nhiên xuất hiện, khiến trái tim phẳng lặng của cô ta lại nổi sống.
“Anh ta là Lâm Ẩn ư?”
“Trông cũng đâu có chỗ nào đặc biệt nhỉ?”
Một vài tiểu bối nhỏ giọng nói. Bọn họ chỉ từng nghe nói đến sức mạnh của Lâm Ẩn, nhưng hoàn toàn không hiểu sự đáng sợ của anh.
“Câm miệng!”, trưởng bối trong tộc nghe vậy thì vội quát lên. Chỉ sợ đám tiểu bối này mang đến tai họa cho gia tộc.
Lâm Ẩn nhìn Nguyên Khuê, đột nhiên nở nụ cười, lạnh nhạt nói:
“Gia chủ Nguyên, đã lâu không gặp?”
“Đã… Đã... lâu không gặp…”, Nguyên Khuê nơm nớp lo sợ, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp.
“Anh Lâm, chuyện này chúng tôi thật sự hơi quá đáng, chúng tôi bằng lòng bồi thường cho đệ tử của anh, anh thấy sao?”, Cao Huyền đứng ra chắp tay nói với Lâm Ẩn.
“Đúng đó anh Lâm, nhà họ Tống tôi cũng sẵn lòng bồi thường”, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Tống cũng vội nói. Gia chủ tiền nhiệm Tống Kỳ của bọn họ là bị Lâm Ẩn giết chết, ông ta cũng không muốn nối gót theo sau.
“Anh Lâm? Các người xứng xưng anh em với tôi sao?”
Lâm Ẩn nhìn Cao Huyền, lạnh lùng nói.
Đối với những người trước đây có qua lại với anh sau đó lại phản bội anh, anh cũng không có ý kiến gì, nhưng bọn họ không nên ra tay với đệ tử Nguyên Tú Nhi của anh.
Nếu anh không thể trở về, có thể tưởng tượng được kết cục của Nguyên Tú Nhi sẽ ra sao.
“Lâm Ẩn, cậu nhất định muốn đắc tội với biết bao nhiêu gia tộc chúng tôi ư?”, Cao Huyền thấy Lâm Ẩn xỉ vả mình, nụ cười trên mặt cũng biến mất, lạnh lùng nói: “Dù là môn phái lớn như núi Long Hổ ở thế giới bên ngoài của cậu cũng không dám đắc tội với biết bao nhiêu gia tộc cùng một lúc đâu, hôm nay dù cậu có thể giết chết tất cả chúng tôi, nhưng cậu chắc mình có thể mang theo đệ tử mình và người nhà của con bé thoát không Bồng Lai không?”
“Tôi khuyên cậu làm việc gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận đã”.
Nói xong câu cuối, Cao Huyền nở nụ cười, ông ta có thể cảm nhận được bên ngoài có mấy hơi thở mạnh mẽ không hề che giấu đang nhanh chóng đến đây.
“Suy nghĩ cẩn thận? Chuyện có giải quyết bằng một đòn, suy nghĩ nhiều thế làm gì? Hôm nay, những người từng ức hiếp đệ tử của tôi, đều phỉa chết!”
Nói đến câu cuối, tiếng gào của Lâm Ẩn tựa như sấm sét nổ vang.
Bầu trời trên nhà họ Nguyên vang lên tiếng gào thét như của thần linh trên trời. Vô số người bị chảy máu thất khiếu, cảm thấy bên tay mình như có đại bác nổ vang, vội vàng ôm đầu ngã xuống đất. Kể cả rất nhiều võ giả Thần cảnh cũng khó chịu đựng được.
Nơi ở của nhà họ Nguyên vì thế mà thoáng yên tĩnh.
Trong lòng Cao Huyền chợt vang lên tiếng chuông báo động, vừa định rút lui nhưng đã muộn rồi, ông ta chỉ kịp bước ra nửa bước đã thấy người mình như có búa tạ đập trúng, tiếp theo thì mất đi ý thức. Cả thân thể và thần hồn của ông ta đều bị một đòn của Lâm Ẩn đập bẹp.
Không chỉ có ông ta.
Một khi Lâm Ẩn muốn giết người thì sẽ không dừng lại dễ dàng.
Chỉ trong hai nhịp thở đã có ba Địa Tiên không kịp chạy trốn, bị một quyền của anh đánh nát.
“Chia nhau ra trốn!”
Tần Toàn Vũ quát to.
Ông ta vốn dĩ còn muốn đấu một trận với Lâm Ẩn lấy tiếng, nhưng bây giờ đã bị anh dọa sợ vỡ mất rồi, chớp mắt một cái đã có năm Địa Tiên chết trong tay anh, ngay cả Chu Hà là Địa Tiên trung kỳ cũng không thể chịu được một quyền của Lâm Ẩn, thế thì đánh kiểu gì?
Các Địa Tiên còn lại cũng rất sợ, không hề có ý định phản kháng, xoay người bỏ chạy.