Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 288: Ông có biết mình đang nói chuyện với ai không
Vừa nói xong, hai đội bảo vệ Ninh Tông Huyền dẫn đến lập tức có người xông lên, muốn bắt lấy Lâm Ẩn.
“Ninh Tông Huyền, ông dám ra tay ở đây thử xem!”
Đồ Sơn lạnh lùng quát lên.
Dù gì khách sạn Long Đằng cũng đang trong địa bàn khu Trung Thiên, ngày hôm nay nếu để Ninh Tông Huyền dẫn anh Ẩn đi, thì Đồ Sơn ông ta không cần sống tiếp nữa.
“Sao nào? Đồ Sơn, ông thật sự muốn bảo vệ Lâm Ẩn cho bằng được?” Ninh Tông Huyền cũng lạnh lùng quát ngược lại: “Ông phải biết rằng một khi ông đắc tội nhà họ Ninh chúng tôi, sau này sẽ không có đất đặt chân ở thủ đô đâu!”
“Ông cũng đừng nghĩ rằng đây là khu Trung Thiên thì tôi không có cách trị ông!” Ninh Tông Huyền đanh giọng lại: “Người tôi dẫn đến đã bao vây nơi này rồi!”
“Cái gì?” Sắc mặt Đồ Sơn lộ vẻ kinh ngạc: “Ninh Tông Huyền, ông quyết tâm à? Dám tấn công khu Trung Thiên?”
Ông ta hoàn toàn không ngờ Ninh Tông Huyền chẳng nói chẳng rằng gì đã dồn mọi thứ vào đường cùng, người cũng dẫn theo đầy đủ, dám thẳng tay đánh vào khu Trung Thiên.
“Ninh Tông Huyền, ông phải biết rằng đây là khu Trung Thiên, ông làm như thế có nghĩa là không để Vu đại ca vào trong mắt.” Đồ Sơn đanh giọng lên tiếng.
Phải biết rằng ông ta là người của Vu Tắc Thành, dám động vào người của Vu đại ca ở khu Trung Thiên, đó chính là động thổ trên nhà Phật.
“Hừ, bên phía Vu Tắc Thành tôi sẽ tự nói chuyện.” Ninh Tông Huyền lạnh lùng nói: “Thế nhưng, con gái là máu thịt trong người tôi, ông đã phạm vào điều tối kỵ, thì đừng trách tôi thủ đoạn cay độc!”
Đang nói chuyện thì ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ cộc cộc.
Một người đàn ông đeo kính râm đi vào, nhìn Ninh Tông Huyền rồi nói với vẻ cung kính: “Chủ tịch, đã xử lý sạch sẽ trong khách sạn Long Đằng rồi, các anh em bao vây bên ngoài cũng đang chờ lệnh, phải xử lý Đồ Sơn cùng tên Lâm Ẩn điếc không sợ súng kia như thế nào, mời ông nói.”
Vừa thấy tên đeo kính râm kia đi tới, Đồ Sơn đã hơi biến sắc, cảm thấy tình hình không ổn lắm.
Tên đeo kính râm này Đồ Sơn có biết, biệt danh là Hắc Báo, là nhân vật số một số hai ở vùng xám trong khu Thần Nông thủ đô, nhìn bộ dạng này, Ninh Tông Huyền hình như muốn làm thật.”
“Sếp Lâm, tình hình không ổn lắm, Ninh Tông Huyền đã điều người đến từ trước. Ông ta điên rồi, như thể đứa con gái của mình nói cái gì ông ta cũng nghe theo răm rắp vậy.
Đồ Sơn đừng bên cạnh nhỏ giọng nói với Lâm Ẩn: “Không điều người đến đây, e là không xử lý được…”
Khóe môi Lâm Ẩn nhếch lên nhếch lên thành nụ cười khẩy.
Cha nào con nấy, chẳng trách Ninh Tiểu Thanh lại lớn lối như vậy, thì ra là cô ta có ông bố thích bao che khuyết điểm.
Không nói hai lời đã bày ra một trận chiến lớn đến vậy.
“Đồ Sơn, giao Lâm Ẩn qua đây, rồi ông lại xin lỗi con gái của tôi, nể mặt Vu Tắc Thành, tối hôm nay tôi có thể bỏ qua cho ông.” Ninh Tông Huyền nói.
“Còn tên Lâm Ẩn kia, hôm nay ai cũng không bảo vệ nổi đâu, dám động vào con gái tôi, bắt nạt lên đầu lên cổ nó, vậy thì cứ chuẩn bị chờ chết đi.” Ninh Tông Huyền chậm rãi đe dọa, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Lâm Ẩn.
“Ninh Tông Huyền, không thể giao người cho ông được, với cả, mẹ nó, ông chưa phân rõ đúng sai đã hùng hồn đến vậy, ông nghĩ tôi sợ ông thật à?” Đồ Sơn tức giận mắng thành tiếng, ông ta đứng dậy đi đến cửa rút điện thoại ra gọi điện.
Ninh Tông Huyền hùng hổ như thế họ động vào con gái ông ta thật vậy.
Bốp!
Ngay lúc Đồ Sơn lấy điện thoại ra gọi điện hai tên bảo vệ Hắc Báo dẫn theo bỗng xông lên bắt lấy ông ta, một tên giữ một bên vai Đồ Sơn.
“Đồ Sơn, ông còn muốn gọi người đến à? Tôi không cho ông cơ hội đó đâu.” Ninh Tông Huyền ung dung nói.
Đồ Sơn tỏ vẻ giận dữ, thoáng cái đã bị bắt giữ, điện thoại cũng bị hất ra ngoài xa.
“Ninh Tông Huyền, ông muốn chết à? Tôi nói cho ông biết, sếp Lâm là người ông không đắc tội nổi đâu!” Đồ Sơn đanh giọng lại nói.
“Là người tôi không đắc tội nổi à? Chẳng lẽ tên Lâm Ẩn này là người thân của Vu Tắc Thành đại ca ông? Ninh Tông Huyền khẽ nhíu mày, rồi thản nhiên nói: “Vậy cũng vô ích thôi, Vu Tắc Thành có đến cũng không dễ giải quyết chuyện này đâu, hôm nay nhất định phải làm con gái tôi hài lòng.”
Thấy tình hình như vậy, Ninh Tiểu Thanh nở nụ cười đắc ý: “Lâm Ẩn, Đồ Sơn, đã nói các người đừng có lớn lối như vậy mà, các người cứ phải làm loạn đến nước này, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
“Bố, bây giờ bố cho người đánh tên Lâm Ẩn đó quỳ xuống đi, sau đó bảo anh ta tự tát, nhận là mình sai.” Ninh Tiểu Thanh nói.
“Yên tâm đi, hôm nay tên Lâm Ẩn này không thoát được đâu.” Ninh Tông Huyền nghiêm mặt lại nói.
Nói xong, Ninh Tông Huyền chắp tay đi đến chỗ Lâm Ẩn, khắp mặt tràn trề vẻ uy nghiêm, dùng giọng điệu ra lệnh mà nói: “Tôi thấy cậu tuổi trẻ không hiểu chuyện, lại nể mặt Vu Tắc Thành, có thể tha cho cậu một cái mạng chó. Bây giờ cậu quỳ xuống dập đầu xin lỗi trước mặt con gái tôi đi.”
“Nếu không phục, không chịu quỳ, vậy cậu không thể thấy được mặt trời ngày mai mọc đâu.” Ninh Tông Huyền nói với vẻ thản nhiên.
Lâm Ẩn tỏ vẻ thích thú, nâng một ly rượu lên uống một hớp, khóe môi khẽ cong thành nụ cười khẩy.
“Tai vạ đến nơi rồi cậu còn cười được?” Ninh Tiểu Thanh tỏ vẻ khinh thường nhìn Lâm Ẩn: “Đúng là cậu lấy đâu ra dũng cảm.”
“Này, Tiểu Thanh, chuyện này cậu làm lớn quá rồi đấy, đều là bạn bè cả, mọi người nhường nhau một bước có được không?” Trương Kỳ Mạt nhìn Ninh Tiểu Thanh, rồi nghiêm giọng lại nói.
“Kỳ Mạt? Nhường nhau một bước? Cậu đang cầu xin tớ đấy à?”
Ninh Tiểu Thanh tỏ vẻ đắc ý nhìn Trương Kỳ Mạt, rồi nói chậm rãi: “Thế này đi, Kỳ Mạt à, nể mặt cậu là bạn học của của tớ, cậu cầu xin tớ đi, đồng thời thừa nhận chồng mình là một tên rác rưởi, thế thì tớ sẽ tha cho các cậu.”
“Chú ý nhé, sự kiên nhẫn của tớ cũng có giới hạn thôi, nếu muốn cầu xin thì nhanh lên, nếu không tớ đổi ý rồi thì có van cầu thế nào cũng không được đâu.” Ninh Tiểu Thanh tỏ vẻ bỡn cợt.
“Kỳ Mạt, em đừng để ý đến cô ta.” Lâm Ẩn hờ hững lên tiếng.
Trương Kỳ Mạt gật đầu, cô biết Lâm Ẩn có cách giải quyết chuyện này, chỉ là cô không muốn Lâm Ẩn xé chuyện ra quá to.
“Đừng để ý đến tôi? Được lắm, Lâm Ẩn, anh đúng là thằng điếc không sợ súng, anh nghĩ mình là cái thá gì vậy? Chỉ là một con chó tàn phế mà thôi!” Ninh Tiểu Thanh nổi giận quát lớn.
Cô ta thấy bộ dạng không chịu cúi đầu này của Lâm Ẩn rất chướng mắt.
“Bố, đừng nhiều lời với bọn chúng nữa, cứ ra tay đi ạ, đánh tên Lâm Ẩn đó quỳ xuống! Sau đấy dẫn về.” Ninh Tiểu Thanh hung tợn nói.
Ninh Tông Huyền nhìn về phía Lâm Ẩn rồi cất lời: “Con gái tôi là người hiểu lễ nghĩa như vậy, vậy mà cô cậu lại ép nó giận đến thế, có thể thấy được vô liêm sỉ đến mức nào! Cho cậu một cơ hội, còn lớn lối như vậy nữa thì đúng là đáng chết!”
“Ninh Tông Huyền, ông có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Đồ Sơn lạnh giọng quát lên, tuy ông ta bị mấy tên bảo vệ mặc vest bắt giữ, nhưng vẫn không mất đi khí thế của mình.
“Nói chuyện với ai à? Ha ha.” Ninh Tông Huyền lắc lắc đầu: “Chẳng phải chỉ là một tên tôm tép rác rưởi thôi sao? Cùng lắm là có chút quan hệ với Vu Tắc Thành thôi?”
Nói xong, Ninh Tông Huyềnn khoát tay một cái: “Hắc Báo, đánh tên Lâm Ẩn này quỳ xuống đi, trước tiên đánh gãy một tay nó đã rồi nói tiếp.”
Gã đàn ông đeo kính râm tên Hắc Báo khởi động cổ, móc một cây súng màu đen trong ngực ra, đi đến chỗ Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, sau đó bên cạnh anh bỗng có một bóng người cao to xuất hiện.
Một vệ sĩ áo đen vẫn luôn im lặng bỗng ngăn trước mặt Hắc Báo.
Lâm Ẩn với ánh mắt lạnh tanh, cất lời.
“Phế hết bọn chúng đi.”
———————-
“Ninh Tông Huyền, ông dám ra tay ở đây thử xem!”
Đồ Sơn lạnh lùng quát lên.
Dù gì khách sạn Long Đằng cũng đang trong địa bàn khu Trung Thiên, ngày hôm nay nếu để Ninh Tông Huyền dẫn anh Ẩn đi, thì Đồ Sơn ông ta không cần sống tiếp nữa.
“Sao nào? Đồ Sơn, ông thật sự muốn bảo vệ Lâm Ẩn cho bằng được?” Ninh Tông Huyền cũng lạnh lùng quát ngược lại: “Ông phải biết rằng một khi ông đắc tội nhà họ Ninh chúng tôi, sau này sẽ không có đất đặt chân ở thủ đô đâu!”
“Ông cũng đừng nghĩ rằng đây là khu Trung Thiên thì tôi không có cách trị ông!” Ninh Tông Huyền đanh giọng lại: “Người tôi dẫn đến đã bao vây nơi này rồi!”
“Cái gì?” Sắc mặt Đồ Sơn lộ vẻ kinh ngạc: “Ninh Tông Huyền, ông quyết tâm à? Dám tấn công khu Trung Thiên?”
Ông ta hoàn toàn không ngờ Ninh Tông Huyền chẳng nói chẳng rằng gì đã dồn mọi thứ vào đường cùng, người cũng dẫn theo đầy đủ, dám thẳng tay đánh vào khu Trung Thiên.
“Ninh Tông Huyền, ông phải biết rằng đây là khu Trung Thiên, ông làm như thế có nghĩa là không để Vu đại ca vào trong mắt.” Đồ Sơn đanh giọng lên tiếng.
Phải biết rằng ông ta là người của Vu Tắc Thành, dám động vào người của Vu đại ca ở khu Trung Thiên, đó chính là động thổ trên nhà Phật.
“Hừ, bên phía Vu Tắc Thành tôi sẽ tự nói chuyện.” Ninh Tông Huyền lạnh lùng nói: “Thế nhưng, con gái là máu thịt trong người tôi, ông đã phạm vào điều tối kỵ, thì đừng trách tôi thủ đoạn cay độc!”
Đang nói chuyện thì ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ cộc cộc.
Một người đàn ông đeo kính râm đi vào, nhìn Ninh Tông Huyền rồi nói với vẻ cung kính: “Chủ tịch, đã xử lý sạch sẽ trong khách sạn Long Đằng rồi, các anh em bao vây bên ngoài cũng đang chờ lệnh, phải xử lý Đồ Sơn cùng tên Lâm Ẩn điếc không sợ súng kia như thế nào, mời ông nói.”
Vừa thấy tên đeo kính râm kia đi tới, Đồ Sơn đã hơi biến sắc, cảm thấy tình hình không ổn lắm.
Tên đeo kính râm này Đồ Sơn có biết, biệt danh là Hắc Báo, là nhân vật số một số hai ở vùng xám trong khu Thần Nông thủ đô, nhìn bộ dạng này, Ninh Tông Huyền hình như muốn làm thật.”
“Sếp Lâm, tình hình không ổn lắm, Ninh Tông Huyền đã điều người đến từ trước. Ông ta điên rồi, như thể đứa con gái của mình nói cái gì ông ta cũng nghe theo răm rắp vậy.
Đồ Sơn đừng bên cạnh nhỏ giọng nói với Lâm Ẩn: “Không điều người đến đây, e là không xử lý được…”
Khóe môi Lâm Ẩn nhếch lên nhếch lên thành nụ cười khẩy.
Cha nào con nấy, chẳng trách Ninh Tiểu Thanh lại lớn lối như vậy, thì ra là cô ta có ông bố thích bao che khuyết điểm.
Không nói hai lời đã bày ra một trận chiến lớn đến vậy.
“Đồ Sơn, giao Lâm Ẩn qua đây, rồi ông lại xin lỗi con gái của tôi, nể mặt Vu Tắc Thành, tối hôm nay tôi có thể bỏ qua cho ông.” Ninh Tông Huyền nói.
“Còn tên Lâm Ẩn kia, hôm nay ai cũng không bảo vệ nổi đâu, dám động vào con gái tôi, bắt nạt lên đầu lên cổ nó, vậy thì cứ chuẩn bị chờ chết đi.” Ninh Tông Huyền chậm rãi đe dọa, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Lâm Ẩn.
“Ninh Tông Huyền, không thể giao người cho ông được, với cả, mẹ nó, ông chưa phân rõ đúng sai đã hùng hồn đến vậy, ông nghĩ tôi sợ ông thật à?” Đồ Sơn tức giận mắng thành tiếng, ông ta đứng dậy đi đến cửa rút điện thoại ra gọi điện.
Ninh Tông Huyền hùng hổ như thế họ động vào con gái ông ta thật vậy.
Bốp!
Ngay lúc Đồ Sơn lấy điện thoại ra gọi điện hai tên bảo vệ Hắc Báo dẫn theo bỗng xông lên bắt lấy ông ta, một tên giữ một bên vai Đồ Sơn.
“Đồ Sơn, ông còn muốn gọi người đến à? Tôi không cho ông cơ hội đó đâu.” Ninh Tông Huyền ung dung nói.
Đồ Sơn tỏ vẻ giận dữ, thoáng cái đã bị bắt giữ, điện thoại cũng bị hất ra ngoài xa.
“Ninh Tông Huyền, ông muốn chết à? Tôi nói cho ông biết, sếp Lâm là người ông không đắc tội nổi đâu!” Đồ Sơn đanh giọng lại nói.
“Là người tôi không đắc tội nổi à? Chẳng lẽ tên Lâm Ẩn này là người thân của Vu Tắc Thành đại ca ông? Ninh Tông Huyền khẽ nhíu mày, rồi thản nhiên nói: “Vậy cũng vô ích thôi, Vu Tắc Thành có đến cũng không dễ giải quyết chuyện này đâu, hôm nay nhất định phải làm con gái tôi hài lòng.”
Thấy tình hình như vậy, Ninh Tiểu Thanh nở nụ cười đắc ý: “Lâm Ẩn, Đồ Sơn, đã nói các người đừng có lớn lối như vậy mà, các người cứ phải làm loạn đến nước này, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
“Bố, bây giờ bố cho người đánh tên Lâm Ẩn đó quỳ xuống đi, sau đó bảo anh ta tự tát, nhận là mình sai.” Ninh Tiểu Thanh nói.
“Yên tâm đi, hôm nay tên Lâm Ẩn này không thoát được đâu.” Ninh Tông Huyền nghiêm mặt lại nói.
Nói xong, Ninh Tông Huyền chắp tay đi đến chỗ Lâm Ẩn, khắp mặt tràn trề vẻ uy nghiêm, dùng giọng điệu ra lệnh mà nói: “Tôi thấy cậu tuổi trẻ không hiểu chuyện, lại nể mặt Vu Tắc Thành, có thể tha cho cậu một cái mạng chó. Bây giờ cậu quỳ xuống dập đầu xin lỗi trước mặt con gái tôi đi.”
“Nếu không phục, không chịu quỳ, vậy cậu không thể thấy được mặt trời ngày mai mọc đâu.” Ninh Tông Huyền nói với vẻ thản nhiên.
Lâm Ẩn tỏ vẻ thích thú, nâng một ly rượu lên uống một hớp, khóe môi khẽ cong thành nụ cười khẩy.
“Tai vạ đến nơi rồi cậu còn cười được?” Ninh Tiểu Thanh tỏ vẻ khinh thường nhìn Lâm Ẩn: “Đúng là cậu lấy đâu ra dũng cảm.”
“Này, Tiểu Thanh, chuyện này cậu làm lớn quá rồi đấy, đều là bạn bè cả, mọi người nhường nhau một bước có được không?” Trương Kỳ Mạt nhìn Ninh Tiểu Thanh, rồi nghiêm giọng lại nói.
“Kỳ Mạt? Nhường nhau một bước? Cậu đang cầu xin tớ đấy à?”
Ninh Tiểu Thanh tỏ vẻ đắc ý nhìn Trương Kỳ Mạt, rồi nói chậm rãi: “Thế này đi, Kỳ Mạt à, nể mặt cậu là bạn học của của tớ, cậu cầu xin tớ đi, đồng thời thừa nhận chồng mình là một tên rác rưởi, thế thì tớ sẽ tha cho các cậu.”
“Chú ý nhé, sự kiên nhẫn của tớ cũng có giới hạn thôi, nếu muốn cầu xin thì nhanh lên, nếu không tớ đổi ý rồi thì có van cầu thế nào cũng không được đâu.” Ninh Tiểu Thanh tỏ vẻ bỡn cợt.
“Kỳ Mạt, em đừng để ý đến cô ta.” Lâm Ẩn hờ hững lên tiếng.
Trương Kỳ Mạt gật đầu, cô biết Lâm Ẩn có cách giải quyết chuyện này, chỉ là cô không muốn Lâm Ẩn xé chuyện ra quá to.
“Đừng để ý đến tôi? Được lắm, Lâm Ẩn, anh đúng là thằng điếc không sợ súng, anh nghĩ mình là cái thá gì vậy? Chỉ là một con chó tàn phế mà thôi!” Ninh Tiểu Thanh nổi giận quát lớn.
Cô ta thấy bộ dạng không chịu cúi đầu này của Lâm Ẩn rất chướng mắt.
“Bố, đừng nhiều lời với bọn chúng nữa, cứ ra tay đi ạ, đánh tên Lâm Ẩn đó quỳ xuống! Sau đấy dẫn về.” Ninh Tiểu Thanh hung tợn nói.
Ninh Tông Huyền nhìn về phía Lâm Ẩn rồi cất lời: “Con gái tôi là người hiểu lễ nghĩa như vậy, vậy mà cô cậu lại ép nó giận đến thế, có thể thấy được vô liêm sỉ đến mức nào! Cho cậu một cơ hội, còn lớn lối như vậy nữa thì đúng là đáng chết!”
“Ninh Tông Huyền, ông có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Đồ Sơn lạnh giọng quát lên, tuy ông ta bị mấy tên bảo vệ mặc vest bắt giữ, nhưng vẫn không mất đi khí thế của mình.
“Nói chuyện với ai à? Ha ha.” Ninh Tông Huyền lắc lắc đầu: “Chẳng phải chỉ là một tên tôm tép rác rưởi thôi sao? Cùng lắm là có chút quan hệ với Vu Tắc Thành thôi?”
Nói xong, Ninh Tông Huyềnn khoát tay một cái: “Hắc Báo, đánh tên Lâm Ẩn này quỳ xuống đi, trước tiên đánh gãy một tay nó đã rồi nói tiếp.”
Gã đàn ông đeo kính râm tên Hắc Báo khởi động cổ, móc một cây súng màu đen trong ngực ra, đi đến chỗ Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, sau đó bên cạnh anh bỗng có một bóng người cao to xuất hiện.
Một vệ sĩ áo đen vẫn luôn im lặng bỗng ngăn trước mặt Hắc Báo.
Lâm Ẩn với ánh mắt lạnh tanh, cất lời.
“Phế hết bọn chúng đi.”
———————-