Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1066-1069
“Xuýt!”
Khi mọi người xuất hiện, cường giả của mấy gia tộc lớn đều hít vào một ngụm khí lạnh, mặc dù họ biết thực lực của Giáo Đình Bắc Quốc rất mạnh nhưng không ngờ lại có nhiều cường giả đến thế.
Đứng vững trên không là điều chỉ cường giả Thần cảnh mới có thể làm được.
Một phần của Giáo Đình thôi đã có nhiều cường giả đến thế, sao họ có thể chống lại được?
“Lâm Ẩn, sao cậu lại ở Bắc Quốc!” Công tước Scarlet ngạc nhiên kêu lên.
Công tước Scarlet thốt ra cái tên Lâm Ẩn khiến tất cả mọi người đều im lặng.
Sau đó là một tràng tiếng ngạc nhiên cảm thán.
Lâm Ẩn danh tiếng lẫy lừng, ngoài Tiên cảnh, Lâm Ẩn là người nổi tiếng nhất trong giới võ đạo gần đây, đặc biệt là với người của Giáo Đình, bọn họ chỉ mong muốn được ăn thịt uống máu anh. Giáo Đình đã đập tập kích Lâm Ẩn rất nhiều lần nhưng ngay cả đại giáo chủ Hồng Y cũng chết trong tay anh.
“Lâm Ẩn!”
“Hoá ra cậu ta là Lâm Ẩn!”
“Không ngờ tên ma quỷ này lại tới Bắc Quốc rồi.”
Ánh mắt của những người khác trong Giáo Đình cũng hơi hoảng loạn, thực lực của Lâm Ẩn quá mạnh, bọn họ thực sự không đối phó nổi.
“Các người có thể tới đến đây, Lâm Ẩn tôi thì không thể sao?”
Lâm Ẩn hờ hững hỏi.
“Lâm Ẩn, lần này Huyết Tộc tới đây không liên quan đến cậu. Chúng tôi tới để cứu một vị tiền bối của Huyết Tộc, chỉ cần cậu hứa không ngăn cản thì Huyết Tộc thề sẽ không đối địch với cậu nữa, còn sẽ cung cấp cho cậu những tài nguyên thoả đáng để đền ơn.”
Công tước Scarlet nặng nề nói.
Mối thù của Huyết Tộc và Lâm Ẩn đã có từ lâu, nhưng với sự quật khởi của Lâm Ẩn, khi cường giả Huyết Tộc của bọn họ chưa ra đời thì họ cũng không định tấn công anh, chủ yếu là vì đánh không lại.
Nhưng họ không ngờ lại gặp Lâm Ẩn ở Bắc Quốc.
Những kỵ sĩ khác của Giáo Đình cũng nhìn Lâm Ẩn với vẻ mặt căng thẳng, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thấy vẻ căng thẳng của cao thủ Giáo Đình, người của mấy gia tộc lớn cũng hơi bối rối. Bên Giáo Đình có sáu bảy cao thủ Thần cảnh, mà người phương Đông kia lại chỉ là một thanh niên tuấn tú, sao người của Giáo Đình đối mặt với một chàng trai trẻ lại như đối mặt ma quỷ khủng khiếp gì đó vậy.
“Cậu ta là Lâm Ẩn, cao thủ mạnh nhất của Long Quốc ở phương Đông thần bí, được xưng là người đứng đầu thế giới!”
Đại diện của một gia tộc đột nhiên hét lên, mặc dù giới võ đạo Bắc Quốc của họ rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng tin tức về Lâm Ẩn cũng đã truyền tới Bắc Quốc, chỉ là trong lúc nhất thời họ không phản ứng kịp mà thôi.
“Cái gì, cậu ta là Lâm Ẩn, cao thủ thần bí của phương Đông?”
“Ôi trời ơi, cậu ta đến Bắc Quốc làm gì?”
Những người khác đều đồng loạt kêu lên, nhưng lại không thể giấu đi vẻ lo âu trên mặt.
Bọn họ đều từng nghe nói tới tiếng tăm của Lâm Ẩn, dù Lâm Ẩn đi đến đâu cũng dấy lên một trận gió tanh mưa máu, rất nhiều thế lực truyền thừa hàng trăm năm cũng lụi tàn vì Lâm Ẩn, chẳng lẽ bây giờ đã tới lượt Bắc Quốc rồi?
“Huyên Huyên, cậu có thấy dường như mấy người này khá sợ ngài võ giả không?” Đồng Đồng kéo tay Huyên Huyên, nhỏ giọng hỏi.
“Tớ cũng không biết nữa!”
Huyên Huyên cũng hơi mờ mịt, người mà họ kéo bừa ở sân bay trông khá giống võ giả lại là cao nhân ẩn sĩ thực thụ, hơn nữa bây giờ xem ra còn không phải là một cao thủ bình thường.
Mấy người Giáo Đình có thể bay lên trời, chiến đấu muôn màu muôn vẻ vừa nãy đã khiến họ choáng váng trợn mắt há mồm, nhưng bây giờ họ lại đều không đỡ được một chiêu của cao nhân tên Lâm Ẩn trước mắt này.
Vẻ mặt Lâm Ẩn lãnh đạm, không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh, anh nhìn công tước Scarlet rồi thản nhiên nói: “Huyết Tộc của ông đã nhiều lần tấn công tôi, sao ông lại nghĩ tôi sẽ giao dịch với ông?”
“Chẳng lẽ ông nghĩ tôi rất thiếu tài nguyên ư?”
“Cậu...”
Vẻ mặt công tước Scarlet âm trầm, thấp giọng nói: “Lâm Ẩn, tôi biết thực lực của cậu rất mạnh, sau lưng còn có cao thủ núi Long Hổ, nhưng Huyết Tộc tôi cũng không dễ bắt nạt, tộc chúng tôi cũng có ông tổ toạ trấn, nếu cậu ra tay với tôi thì nhất định sẽ có cao thủ Địa Tiên tới đối phó cậu!”
“Vậy cứ để họ tới thử đi!”
Lâm Ẩn bình tĩnh nói, anh đưa tay về phía công tước Scarlet, bàn tay to lớn với nguyên khí hơn mười trượng hiện ra trong lăng không, túm lấy công tước Scarlet.
Sắc mặt công tước Scarlet thay đổi rõ ràng, lão ta biết mình không phải đối thủ của Lâm Ẩn, lão lấy răng nanh từ trong ngực ra rồi phun một ngụm máu lên đó.
“Vèo!”
Huyết quang lấp lánh trên răng nanh, thần chú thần bí xuất hiện mang theo hung khí xé rách thần hồn, bay về phía Lâm Ẩn.
“Phập!”
Răng nanh huyết sắc xuyên thủng bàn tay nguyên khí của Lâm Ẩn, đâm vào tim anh.
“Xem mày có chết không~”
Công tước Scarlet nở nụ cười cuồng dại, răng nanh này được để lại khi một lão tổ Địa Tiên hậu kỳ trong Huyết Tộc lão rơi xuống, bây giờ hắn đã xúc tiến đủ để khiến nó xuyên thủng cơ thể của nhân tiên.
“Hừ!”
Lâm Ẩn không nói gì, ánh mắt hờ hững, mặc cho ranh năng huyết sắc đâm vào người.
“Rắc rắc!”
Nụ cười trên mặt công tước Scarlet cứng đờ, răng nanh do cường giả Huyết Tộc lão để lại cắm trên người Lâm Ẩn bắt đầu vỡ vụn từ trên đỉnh xuống.
“Phụt!”
Công tước Sacrlet phụt ra một ngụm máu tươi, răng nanh được lão khống chế bằng tâm thần, bây giờ răng nanh vỡ vụn đương nhiên lão cũng sẽ bị thương nặng.
“Mau thả tiền bối Huyết Tộc ra, nếu không hôm nay chúng ta đều chết hết!”
Công tước Scarlet hét lên với Đại tế tư.
“Được!”
Ánh mắt Đại tế tư ngưng lại, miệng lẩm nhẩm vài câu thần chú.
Mấy tên cao to khi nãy còn diễu võ giương oai trên quảng trường lần lượt thất khiếu chảy máu, ngã lăn ra đất. Một tên cảnh giới bảng Nhân lớn tiếng hét lên với Đại tế tư: “Chúng tôi làm nhiều việc cho giáo đường như thế, tại sao lại đối xử với chúng tôi thế này?”
Mấy tên khác cũng đều giận dữ nhìn Đại tế tư, không biết hắn đã làm gì mình.
“Sau khi các cậu chết chắc chắn sẽ được về với chúa.”
Đại tế tư nhìn đám người ngã xuống đất từ từ hoá thành một vũng máu rồi chậm rãi nói, ánh mắt lạnh nhạt.
Chương 1066: Người bị phong ấn
"Đồ chó!"
Lâm Ẩn chẳng thèm nhìn Hạ Siêu và Mike đang nằm bò trên đất, nếu không phải vì ghét những gì Hạ Siêu đã làm, anh cũng sẽ không đánh què hai chân của bọn chúng.
Anh cũng không hề dồn bọn chúng đến đường cùng, sống hay chết thì phải xem số mệnh chúng thế nào rồi.
Cảnh tượng trước mắt thu hút ánh mắt của anh.
Sau khi đàn thờ hấp thụ máu của các võ giả đã tỏa ra hơi thở tà ác, giống như sắp có một quái vật được sinh ra vậy.
Mấy tên kỵ sĩ của Giáo Đình cau mày nhìn cảnh tượng này.
Mà vẻ mặt công tước Scarlet vui sướng quỳ rạp xuống đất hô vang: "Con cháu Huyết tộc nghênh đón Cửu trưởng lão".
"Đoàng!"
Công tước Scarlet vừa dứt lời thì đàn thờ bỗng nổ tung.
Một người quái dị xuất hiện ở quảng trường, dáng người gã cao mấy mét, toàn thân có vảy đen, làn da màu xám xanh, trên miệng có hai cái răng nanh dài, sau lưng còn có một đôi cánh như cánh dơi, đúng là hình tượng quỷ hút máu của Phương Tây.
"Mẹ ơi, có quỷ hút máu thật này".
Người đại diện cho mấy đại gia tộc bị hơi thở của Cửu trưởng lão dọa sợ, hai chân run cầm cập.
Đây mới là hình dáng thật sự của Huyết tộc, công tước Scarlet tuy là huyết tộc chính thống nhưng lại có hình người, chỉ có hình dáng quỷ hút máu thì mới có thể phát huy toàn bộ sức mạnh của Huyết tộc.
Quỷ hút máu trước mặt chắc chắn rất mạnh.
"Địa Tiên?'
Ánh mắt Lâm Ẩn nhìn chăm chú, khẽ lẩm bẩm.
Lâm Ẩn vừa nói xong thì người quái dị kia bỗng mở to mắt, đôi mắt màu đỏ tươi, rống lên như tiếng dã thú.
"Là ai thả ta ra?"
Gã nhìn liếc qua mọi người rồi hỏi.
"Chào Cửu trưởng lão, tôi là con cháu Huyết tộc, nay làm theo lệnh của tổ tiên đón Cửu trưởng lão quay về Huyết tộc.", công tước Scarlet quỳ trên đất lễ phép nói.
"Giáo Đình giam giữ ta năm trăm năm nay, hôm nay tính sổ với các ngươi trước vậy.", Cửu trưởng lão của Huyết tộc rống một tiếng, cơ thể gã bỗng bộc phát một sức mạnh khủng khiếp.
Trận pháp vừa mới hút sạch máu của mấy võ giả lại lập lòe phát sáng.
"Ông dám, chúng tôi làm theo lệnh thả ông ra, ông không sợ người của Giáo Đình lại nhốt ông nữa à?", Đại Tế Ti nhìn Cửu trưởng lão quát lớn.
Những người khác cũng trợn to mắt nhìn Cửu trưởng lão, bọn họ biết mình không phải đối thủ của gã nên chỉ có thể căm tức.
"Đừng mà Cửu trưởng lão".
Công tước Scarlet cũng hét lên.
"Ha ha ha!"
Cửu trưởng lão cười dữ dằn: "Giáo Đình nhốt ta năm trăm năm rồi, chẳng lẽ các người không biết đám dối trá này cố tình để các người đến thả ta ra à. Các người chỉ là đồ ăn mà đám người Giáo Đình đem đến giúp ta lấy lại sức mạnh mà thôi".
Cửu trưởng lão vừa nói xong, các tia máu từ đỉnh đầu các kỵ sĩ của Giáo Đình bỗng phun ra, hướng về phía Cửu trưởng lão. Cơ thể mấy nhân viên bình thường đứng ngoài cũng run rẩy, máu tươi trào ra.
"Vút vút vút!"
Mấy trăm tia máu tụ lại như dòng sông máu, đổ vào cơ thể của Cửu trưởng lão.
Trong phút chốc, hơn mười người kỵ sĩ thực lực mạnh và mấy người thần cảnh đã thành da bọc xương, bị Cửu trưởng lão hút sạch máu.
Sức mạnh trên người gã phóng lên tận trời, càn quét qua giáo đường.
Người đại diện của mấy gia tộc đứng xa hơn chút nhưng vẫn bị ép đến không thở nổi, vẻ mặt bọn họ sợ hãi, mấy vị thần cảnh hợp sức cũng đủ để đánh bại những kẻ mạnh trong Giáo Đình của Bắc Quốc, thế mà lại chết sạch.
Nhà thờ Bắc Quốc rốt cuộc đã âm thầm thả quái vật gì ra thế?
Gia tộc của bọn họ ở gần thủ đô của Bắc Quốc, giờ âm thanh ở đây lớn như thế, các gia tộc chắc chắn sẽ để ý tới. Bọn họ chỉ mong ngững người mạnh nhất trong gia tộc đừng đến đây, nếu không sẽ trốn không thoát.
Nhưng giờ bọn họ còn chẳng nhấc nổi ngón tay, không thể thông báo với gia tộc, chỉ đành mặc cho số phận thôi.
Huyên Huyên, Đồng Đồng và những du học sinh đã chạy một khoảng xa cũng nghe thấy tiếng rống rung trời lở đất bên kia, vẻ mặt lo lắng.
"Không biết các võ giả có sao không?"
Đồng Đồng cũng ỉu xìu nói.
"Nhìn dáng vẻ của những người khác thì có vẻ võ giả ấy rất có tiếng tăm, chắc sẽ không sao đâu.", một cậu con trai ngập ngừng nói: "Chúng ta vẫn nên chạy nhanh vẻ trường rồi báo cảnh sát đi".
"Đúng đấy, đúng đấy. Tớ không muốn ở lại Bắc Quốc nữa, tớ muồn về Long Quốc.", một du học sinh khác khóc nức nở nói.
"Đúng đấy, Long Quốc an toàn hơn, tớ không đi du học nữa đâu".
Có người vội hùa theo.
...
Trên quảng trường.
Giờ chỉ còn Cửu trưởng lão, công tước Scarlet và Lâm Ẩn còn sống.
Lâm Ẩn đứng im một chỗ, trên người anh ánh sáng lấp lánh, mạch máu căng chặt, không bị trận pháp hút máu ảnh hưởng.
"Nhân Tiên ở phía Đông?"
Cửu trưởng lão thích thú nhìn Lâm Ẩn, dửng dưng nói: "Trước khi bị phong ấn, ta cũng có ăn thử mấy người thần cảnh ở phía Đông rồi, mùi vị ngon hơn người trong Tòa Thánh nhiều. Hôm nay ta phải ăn thử Nhân Tiên mới được, ăn xong sức mạnh của ta sẽ không phục được một phần rồi".
Giọng nói của Cửu trưởng lão như tiếng cú trong đêm, vang vọng trong không trung, nhìn Lâm Ẩn như hổ rình mồi.
"Ông có thể đến thử xem".
Vẻ mặt Lâm Ẩn vẫn rất nhởn nhơ, chẳng hề lo lắng.
Cửu trưởng lão của Huyết tộc trước khi bị nhốt tuy là ở cảnh giới Địa Tiên, nhưng bị giam cầm năm trăm năm, sức mạnh giảm xuống đáng kể rồi. Cho dù hút máu nhiều người như vậy rồi thì cũng không đạt được đỉnh cao phong độ như xưa.
Lâm Ẩn cũng không định thả gã ra ngoài, một Địa Tiên của Huyết tộc nếu muốn khôi phục lại sức mạnh, có thể hút sạch máu của tất cả người bình thường trong một thành phố. Nếu hôm nay thả gã ra ngoài thì hậu quả rất lớn.
Tuy anh chẳng phải người tốt đẹp gì nhưng nếu anh đã thấy thì tiện tay giải quyết luôn thôi.
Một Địa Tiên chưa khôi phục hết sức mạnh thì dù là ba tháng trước anh cũng chẳng sợ.
"Muốn chết à!"
Cửu trưởng lão gầm lên một tiếng, thân thể như ảo ảnh trong nháy mắt đã đứng trước mặt Lâm Ẩn, móng vuốt sắc bén còn dính vệt máu, chộp tới ngực Lâm Ẩn.
Tốc độ của móng vuốt rất nhanh, dường như nhanh gấp mấy lần tốc độ âm thanh. Hơn nữa tuy sức mạnh của gã chưa khôi phục hoàn toàn nhưng cơ thể gã vẫn là Địa Tiên, Nhân Tiên bình thường mà bị vồ trúng chắc chắn sẽ chết.
"Vậy mà lại không né à!"
Ánh mắt Cửu trưởng lão chợt lóe lên vẻ nghi ngờ, nhưng tốc độ tay lại nhanh hơn.
Lâm Ẩn không chút né tránh, chẳng thèm nhìn đến móng vuốt của gã, chỉ giơ một bàn tay lên đỡ.
"Muốn lấy mạng đổi mạnh với ta à, đúng là coi thường sức sống của Huyết tộc ta mà.", ánh mắt Cửu trưởng lão khinh khỉnh, Huyết tộc vỗn dĩ rất đặc biệt, thế nên dù bị nhốt năm trăm năm cũng không chết, chỉ là suy yếu đi mà thôi.
"Choang choang!"
Móng vuốt dư sức giết chết Nhân Tiên, đánh bị thương Địa Tiên chộp mạnh vào ngực của Lâm Ẩn, nhưng chỉ có tiếng như va vào sắt thép vang lên. Gã cảm thấy móng vuốt của mình như đập phải một miếng sắt, nói gì đến việc giết người, còn chẳng đâm nổi một chút nữa là.
Mắt gã trợn to, không tin nổi.
"Sao có thể chứ?"
Chương 1067: Cửu trưởng lão của Huyết tộc
‘Không ngờ trong ba tháng mà Lâm Ẩn đã tiến bộ lớn đến thế!”
Tửu Đạo Nhân vẫn trốn trong bóng tôi cũng rất ngạc nhiên, mỗi lần gặp nhau Lâm Ẩn đều khiến lão thấy bất ngờ, nhưng không ngờ chỉ với ba tháng, thực lực của Lâm Ẩn đã không thua kém gì mình.
‘Sức chống đỡ thân thể đã có thể sánh bằng với thân thể của La Hán chủ tu Phật môn rồi, có lẽ sau trăm tuổi, Lâm Ẩn thật sự có thể vượt qua Thanh Trích Tiên!’
Tửu Đạo Nhân thầm cảm thán.
“Chẳng lẽ cậu là người của Phật môn phương Đông?”
Trong lòng Cửu trưởng lão như đang dời sông lấp biển, trước khi gã bị phong ẩn cũng từng qua lại với cao thủ của phương Đông, sức chống đỡ của cao thủ Phật môn phương Đông cũng giống thế này.
“Chết đi!”
Lâm Ẩn lạnh lùng đánh thẳng một chưởng lên đầu Cửu trưởng lão.
“Ầm!”
Tay phải của Lâm Ẩn tựa như ngọc trắng vừa chạm vào đã vỡ nát, cứ thế vỗ nhẹ lên đầu Cửu trưởng lão, đầu của vị Địa Tiên Huyết Tộc này như một miếng đậu hũ yếu ớt không có sức chống đỡ, trực tiếp bị vỗ nát.
“Sao có thể chứ!”
Công tước Scarlet ngạc nhiên la lên, đây là Cửu trưởng lão của Huyết Tộc, là người năm trăm năm trước tàn sát bừa bãi, hút khô mấy thành phố ở phương Tây, giết chết mấy giáo chủ Hồng Y của Giáo Đình, khiến cao thủ Giáo Đình phải ra tay, nhưng vẫn không thể giết chết gã, liên tục đuổi giết rồi phong ấn Cửu trưởng lão ở Bắc Quốc, bây giờ không ngờ gã lại bị một chàng trai trẻ giết chết.
“Xuýt…”
Áp lực trên người mấy đại biểu của các gia tộc lớn ở Bắc Quốc lập tức biến mất, ngẩng đầu lên thì thấy đầu của quái vật giết chết người của Giáo Đình đã mất, ai cũng sợ tới mức hít sâu.
Rốt cuộc người phương Đông trẻ tuổi này có lai lịch gì mà một con quái vật đáng sợ cũng không phải đối thủ của anh thế này?
“Tiểu bối!”
Một tiếng quát vang lên, thân thể không đầu của Cửu trưởng lão lại mọc ra một cái đầu, khuôn mặt hung tợn trở nên tái mét, rõ ràng muốn mọc lại đầu một lần nữa đã phải trả giá rất lớn.
“Trưởng lão không sao chứ?”
Công tước Scarlet vui đến mức bật khóc, nếu Cửu trưởng lão xảy ra chuyện thì chắc chắn lão ta cũng không thể sống.
“Ông chỉ có chút thực lực đó thôi sao?”
Lâm Ẩn khoanh tay hờ hững nhìn Cửu trưởng lão.
Từ sau khi chuyển tu bí quyết Chu Thiên Tinh Thần và Tinh Thần Luyện Thế, anh chưa từng ra tay với ai cả, cũng không ngờ thực lực của mình lại mạnh đến thế, tuy Cửu trưởng lão Huyết Tộc trước mặt là một Địa Tiên cực kỳ suy yếu, nhưng dù thế cũng là một Địa Tiên, Nhân Tiên hoàn toàn không thể nào đấu lại được.
Không ngờ gã chỉ có thế mà thôi?
“Tiểu bối, cậu thật sự muốn đối đầu với Huyết Tộc ta sao?”, Cửu trưởng lão lạnh lùng hỏi.
“Bây giờ nói câu này còn có ý nghĩa gì sao? Trước kia đều là người của Huyết Tộc các ông gây chuyện với tôi, bây giờ đến lượt tôi gây chuyện với các người rồi!”
Lâm Ẩn hờ hững nói: “Ban đầu nếu Huyết Tộc không đến trêu chọc tôi, tôi cũng không định sẽ gây chuyện với các người, nhưng Huyết Tộc làm việc quá mức huênh hoang, xem các tộc khác như thức ăn, nếu bỏ mặc các người, không biết trong thiên hạ sẽ có thêm bao nhiêu người chết oan nữa”.
Mỗi một chữ Lâm Ẩn nói ra đều như sấm sét nổ vang, vang vọng đất trời.
“Hôm nay, tôi muốn ông phải chết!”
Trong mắt Cửu trưởng lão có ánh sáng lạnh loé lên, bắt lấy công tước Scarlet ở bên cạnh.
“Trưởng lão, ngài muốn làm gì?”
Công tước Scarlet giật mình la lên.
“Dòng máu trong người ngươi thuần khiết, đúng lúc có thể giúp ta hồi phục chút thực lực, đợi ta về Huyết Tộc rồi sẽ chăm lo cho con cháu của ngươi”.
Nói xong, máu trên người công tước Scarlet bắt đầu biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, nhanh chóng biến thành một đống xương trắng, mà sắc mặt của Cửu trưởng lão cũng không còn tái nhợt nữa, khí thế trên người tăng vọt, mơ hồ đạt tới Địa Tiên cảnh.
“Chỉ thế thôi sao?”
Ánh sáng trong mắt Lâm Ẩn càng lạnh lẽo hơn: “Xem người cùng tộc như thức ăn, ông thật sự không xứng sống trên thế giới này”.
“Giết!”
Ánh mắt Lâm Ẩn ngày càng sắc bén, tóc dài tung bay, trên người hiện lên ánh sáng chói mắt, ánh sáng đó phóng lên cao, bắt đầu tấn công Cửu trưởng lão.
“Tiểu bối, bây giờ sẽ để cậu xem thử thực lực thật sự của ta!”
Cửu trưởng lão hét to một tiếng, biến thành năm cái ảo ảnh đánh về phía Lâm Ẩn theo năm hướng.
“Ầm!”
Lần này Lâm Ẩn ra tay không hể nể tình, trực tiếp ứng phó bằng hết sức mình.
Ánh sao hiện lên đầy trời, người trong giáo đường tưởng như mình đang đứng trong một bầu trời saov ậy, sức mạnh thân thể và tinh thần lực thuần khiết cuồn cuộn trong người ngưng tụ thành một, biến thành lực lượng mạnh nhất.
“Ầm!”
Ảo ảnh của Cửu trưởng lão đánh lên người Lâm Ẩn từ năm hướng.
“Keng!”
Âm thanh kim loại vang lên, phản lực kinh khủng trực tiếp khiến bốn ảo ảnh biến mất, bản thể của Cửu trưởng lão nhanh chóng lùi về phía sau, chạy về phương xa.
Chàng trai trẻ trước mắt giống như một con quái vật vậy, sức phòng ngự quá mạnh, lúc này gã đã tạm thời khôi phục được thực lực Địa Tiên sơ kỳ, nhưng một đòn bằng tất cả sức lực của mình vẫn không thể phá huỷ phòng ngự của anh.
Có lẽ thời kỳ đỉnh cao của gã cũng không thể phá huỷ năng lực phòng ngự của chàng trai trẻ này.
“Muốn trốn hả?”
Lâm Ẩn giẫm nhẹ chân, lập tức xuất hiện bên cạnh Cửu trưởng lão, đánh tới một quyền.
“Ầm!”
Cửu trưởng lão trực tiếp bị Lâm Ẩn đánh bại chỉ với một quyền, lồng ngực vỡ nát, lực đấm mạnh mẽ trực tiếp xông vào trong lục phủ ngũ tạng của gã, xé rách đôi cánh của gã, cả người nổ tung thành những mảnh vụn.
Mấy giây trôi qua, mảnh vụn trong không trung chậm rãi ngưng tụ thành một hình dạng quái vật.
“Ầm!”
Lâm Ẩn lại đánh tới một quyền, khiến nó nổ tung trong không trung.
“Tiểu bối, cậu thật sự muốn không chết không thôi với ta ư?”
Lúc này, giọng nói của Cửu trưởng lão vô cùng nôn nóng, tuy gã là Địa Tiên của Huyết Tộc, nhưng tình trạng thương tích thế này, mỗi lần chữa trị đều phải tốn rất nhiều huyết khí, thêm hai lần nữa gã sẽ chết chắc.
“Ồn ào!”
Vẻ mặt Lâm Ẩn lạnh nhạt, lại đánh ra một quyền, đánh tan không ít máu thịt trong không trung.
“Ta sai rồi, ta sai rồi, nếu cậu có thể bỏ qua cho ta, ta sẵn lòng làm tôi tớ cho cậu một trăm năm”.
Lúc này Cửu trưởng lão thật sự hoảng hốt rồi, gã vừa mới được giải phong ấn, gã vẫn chưa muốn chết!
“Làm tôi tớ, ông xứng sao?”
Kiếm Thu Thuỷ ra khỏi võ, Càn Khôn Kiếm Khí trực tiếp biến thành một la bàn âm dương, ăn mòn từng tấc máu thịt của Cửu trưởng lão, khiến gã hoàn toàn biến mất trên cõi đời.
“A!”
“Tiểu bối, Huyết Tổ của ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
“Tha mạng!”
Theo la bàn dần ăn mòn, giọng nói của Cửu trưởng lão cũng dần nhỏ lại, mãi đến khi hoàn toàn im lặng.
“Không ngờ cậu đã phát triển đến bước này rồi”.
Tửu Đạo Nhân xuất hiện trong không trung, ánh mắt hơi phức tạp nói.
“Có được chút cơ duyên trong động phủ Sơn Hải Thiên Tiên”, Lâm Ẩn thản nhiên đáp.
“Ừm!”, Tửu Đạo Nhân gật đầu, lão cũng có được không ít lợi ích từ động phủ của Sơn Hải Thiên Tiên, vốn còn đang vui mừng, bây giờ xem ra thứ lão có được vẫn không tốt như Lâm Ẩn.
Lúc này đại biểu của mấy gia tộc lớn ở Bắc Quốc đều quỳ xuống ở chỗ cách Lâm Ẩn và Tửu Đạo Nhân không xa, lớn tiếng hô: “Cảm ơn hai tiền bối đã cứu mạng”.
Nếu không nhờ Lâm Ẩn đánh chết tên quái vật kia thì có lẽ lúc này bọn họ đã giống với đống xương trắng này rồi.
Một vài người của giáo đường thì chẳng hiểu gì, bọn họ chỉ là người bình thường làm việc cho giáo đường, chịu trách nhiệm trò chuyện với người thường, hoàn toàn không biết bên dưới giáo đường có phong ấn một con quái vật như thế, còn bị người của Giáo Đình tự mình thả ra nữa.
Chương 1068: Giết chết Địa Tiên
Lúc này các gia tộc lớn của Bắc Quốc cũng biết chuyện, đều phái cao thủ đi đến giáo đường ở ngoại thành, thăm dò xem rốt cuộc bên này đã xảy ra chuyện gì.
Cả đám người tập trung ở nơi cách giáo đường mười mấy kilomet, ngầm mặc định người đàn ông trung niên da trắng cầm đầu, ông ta có thực lực Thần cảnh, lúc này đang cau mày, âm thanh vang lên từ phía Giáo Đình khiến cả ông ta cũng hoảng hốt.
Tuy biết giáo đường ở ngoại thành là trụ sở chính của Giáo Đình Bắc Quốc, nhưng ông ta là cao thủ của thế lực đứng đầu giới võ đạo Bắc Quốc, tuy hoảng hốt nhưng cũng không thể không đến xem xét. Hoàng gia của Bắc Quốc có quan hệ phức tạp với các gia tộc bọn họ, nếu Giáo Đình nhiễu loạn, gia tộc Nicolas của bọn họ sẽ bị ảnh hưởng đầu tiên.
“Cage, ông có biết bên phía Giáo Đình xảy ra chuyện gì rồi không?”
Một võ giả Thần cảnh khác trong đội ngũ nhỏ giọng hỏi.
Giới võ đạo Bắc Quốc vẫn luôn nằm trong sự khống chế của mấy gia tộc lớn bọn họ, dù biết Giáo Đình có thế lực to lớn, mấy gia tộc bọn họ cũng không muốn đầu quân vào Giáo Đình, ngược là lén kết thành liên minh, cùng nhau đấu với Giáo Đình, đây cũng là lý do Giáo Đình vẫn luôn truyền giáo rất chậm chạp ở Bắc Quốc.
Tuy không dám đối đầu lộ liễu với Giáo Đình, nhưng bọn họ cũng âm thầm đánh lén Giáo Đình.
Nếu lần này Giáo Đình có động tĩnh lớn, các gia tộc lớn cũng muốn sớm đưa ra quyết định.
“Đi xem thử là biết ngay thôi!”
Cage bình tĩnh nói.
Lúc mười mấy người chạy đến trụ sở chính của Giáo Đình Bắc Quốc, ai cũng bị cảnh trước mặt làm cho ngây người.
Giáo đường trở thành một đống đổ nát, ngay cả chính điện cũng xuất hiện mấy lỗ thủng lớn, cộng thêm một hai trăm bộ xương trắng, trông như đã chết rất lâu lắm rồi vậy.
“Xuýt!”
Ông lão Thần cảnh đi tới trước một bộ xương trắng, hít sâu một hơi.
Nếu lão không nhìn lầm thì bộ quần áo và quyền trượng trên người bộ xương này chính là Đại tế tư của Giáo Đình, Đại tế tư chính là người đại diện của Giáo Đình Bắc Quốc, hơn nữa thực lực cũng sâu không lường được, mấy ngày trước bọn họ còn từng gặp, là ai dám ra tay với Đại tế tư vậy, chẳng lẽ không sợ trụ sở chính của Giáo Đình sẽ trả thù sao?
“Đây là Đại tế tư?”
Lúc này cũng có người nhận ra quần áo Đại tế tư, giật mình la lên.
“Đây là thống lĩnh kỵ sĩ của Giáo Đình, cao thủ đỉnh cao trên bảng Thiên!”, lại một tiếng hét vang lên, thực lực thấp nhất trong mấy người của các gia tộc lớn đến đây lần này cũng có cảnh giới bảng Thiên, hơn nữa còn không phải bảng Thiên bình thường, hoặc nhiều hoặc ít đều từng qua lại với Giáo Đình.
Thân phận của những bộ xương bị nhận ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi, trên cơ bản các cấp cao của Giáo Đình Bắc Quốc đều đã chết hết, là cao thủ nào đến đây xử lý Giáo Đình Bắc Quốc thế này.
“Cage, ông xem thử đi!”
Ông lão Thần cảnh giật mình la lên.
Cage và mọi người vội vàng chạy qua, cao thủ Thần cảnh chỉ vào mấy bộ đồ đồng bên trong đống xương, nhỏ giọng hỏi: “Cage, đây có phải quần áo của kỵ sĩ đồng không”.
“Đúng thế!”
Cage gật đầu.
Mấy năm nay bọn họ thầm đấu đá với Giáo Đình, vẫn có hiểu biết khá nhiều về Giáo Đình, cũng biết quần áo của kỵ sĩ đồng trông ra sao.
“Xuýt!”
“Kỵ sĩ đồng ít nhất là cao thủ Thần cảnh đấy”.
“Một hai ba bốn năm, năm kỵ sĩ đồng cộng thêm một Đại tế tư, sáu cao thủ Thần cảnh, là ai có năng lực đến mức có thể giết chết biết bao nhiêu cao thủ trong khoảng thời gian ngắn như thế vậy”.
Sắc mặt của mọi người đều trở nên khó coi, Giáo Đình phái nhiều kỵ sĩ Thần cảnh đến như thế mà bọn họ không biết, người nào đã giết chết mấy cao thủ Thần cảnh này bọn họ cũng không biết.
Nếu Giáo Đình đổ thừa bọn họ thì bọn họ phải làm sao?
Bọn họ đâu phải đối thủ của Giáo Đình chứ.
“Ai?”
Cage đột nhiên hét to.
Đại biểu của mấy gia tộc may mắn còn sống trong trận chiến khi nãy cười lúng túng bước ra, chắp tay với Cage: “Chào tiền bối”.
“Các người ở đây làm gì?”
Mấy người này có thực lực không tệ, có rất nhiều người của mấy gia tộc lớn đi cùng với Cage quen biết bọn họ.
“Chúng tôi vốn đang bàn chuyện với Đại tế tư, không ngờ suýt chút bỏ mạng ở đây”, mọi người nghĩ lại mà sợ đáp.
Khi nãy bọn họ đã muốn rời khỏi rồi, nhưng nghĩ đến bên phái Giáo Đình có nhiều cao thủ chết như thế, chắc cũng có vài món báu vật, bèn vội vã chạy về, không ngờ vừa khéo gặp được mấy người Cage đến đây xem xét.
Giáo Đình có nhiều người chết như vậy, bọn họ cũng không dám giấu diếm, nói hết những điều mình thấy ra.
“Mấy người vừa nói kẻ giết con quái vật kia tên là Lâm Ẩn à?”
Cage nhỏ giọng hỏi bọn họ.
“Đúng thế, trong hai vị cao thủ phương Đông thật sự có một vị tên là Lâm Ẩn”, bọn họ liên tục gật đầu.
“Không ngờ lại là cậu ta!”
Ông lão Thần cảnh cũng cau mày, tin tức bên phía Nam Dương rầm rộ như thế, tuy bọn họ không tham gia vào những cũng có biết tin, có nghe thấy tiếng tăm của Lâm Ẩn, nhưng không ngờ Lâm Ẩn lại đến Bắc Quốc, không biết anh đến đây vì mục đích gì.
“Nếu có cao thủ của Giáo Đình đến cửa, mọi người cứ nói đúng sự thật là được!”, Cage nói với mọi người: “Đồ của Giáo Đình chúng ta không thể lấy được, cất những thứ kia đi, đợi cao thủ của Giáo Đình tới đây thì trả lại cho bọn họ”.
Bọn họ không thể trêu vào Giáo Đình, cũng không thể trêu vào Lâm Ẩn, vậy cứ mặc kệ là được, nếu người của Giáo Đình tìm đến chỉ cần nói đúng sự thật thôi, dù sao bọn họ cũng không gánh vác trách nhiệm này được.
Hơn nữa nếu mấy người này không nói dối thì Giáo Đình Bắc Quốc bị giết chết coi như là Giáo Đình tự làm tự chịu, ai bảo bọn họ mở phong ấn cho ác ma làm gì?
…
Đương nhiên Lâm Ẩn và Tửu Đạo Nhân không biết chuyện đang diễn ra bên kia, lúc này bọn họ đã sắp đến rừng Ma Quỷ rồi.
Với tốc độ của hai người, mấy trăm km đi một tiếng là đủ.
Nhưng đi trong hư không hơi tốn chân nguyên.
Dù thế hai người đều có chân nguyên hùng hậu, khoảng các mấy trăm km cũng không tính là gì.
“Đây là rừng Ma Quỷ sao?”
Nhìn cánh rừng đầy băng tuyết trước mắt, Lâm Ẩn hơi ngạc nhiên, cánh rừng này ngoài việc phủ kín băng tuyết thì không khác những cánh rừng bình thường là mấy.
“Nhìn từ bên ngoài thì không có gì khác, nhưng bên trong lại rất khác”.
Tửu Đạo Nhân lắc đầu nói: “Mấy trăm năm trước, cao thủ Địa Tiên của Giáo Đình phương Tây tiến vào rừng Ma Quỷ đều không có ra ngoài, tiền bối của núi Long Hổ cũng từng đến, nhưng chỉ đứng bên ngoài không dám vào trong, trước khi toạ hoA để lại một bức thư nói với con cháu rằng trong rừng Ma Quỷ có một thứ rất kinh khủng, không thể đi vào”.
Lâm Ẩn gật đầu, bước vào rừng Ma Quỷ với Tửu Đạo Nhân.
Chương 1069: Rừng Ma Quỷ
Khi mọi người xuất hiện, cường giả của mấy gia tộc lớn đều hít vào một ngụm khí lạnh, mặc dù họ biết thực lực của Giáo Đình Bắc Quốc rất mạnh nhưng không ngờ lại có nhiều cường giả đến thế.
Đứng vững trên không là điều chỉ cường giả Thần cảnh mới có thể làm được.
Một phần của Giáo Đình thôi đã có nhiều cường giả đến thế, sao họ có thể chống lại được?
“Lâm Ẩn, sao cậu lại ở Bắc Quốc!” Công tước Scarlet ngạc nhiên kêu lên.
Công tước Scarlet thốt ra cái tên Lâm Ẩn khiến tất cả mọi người đều im lặng.
Sau đó là một tràng tiếng ngạc nhiên cảm thán.
Lâm Ẩn danh tiếng lẫy lừng, ngoài Tiên cảnh, Lâm Ẩn là người nổi tiếng nhất trong giới võ đạo gần đây, đặc biệt là với người của Giáo Đình, bọn họ chỉ mong muốn được ăn thịt uống máu anh. Giáo Đình đã đập tập kích Lâm Ẩn rất nhiều lần nhưng ngay cả đại giáo chủ Hồng Y cũng chết trong tay anh.
“Lâm Ẩn!”
“Hoá ra cậu ta là Lâm Ẩn!”
“Không ngờ tên ma quỷ này lại tới Bắc Quốc rồi.”
Ánh mắt của những người khác trong Giáo Đình cũng hơi hoảng loạn, thực lực của Lâm Ẩn quá mạnh, bọn họ thực sự không đối phó nổi.
“Các người có thể tới đến đây, Lâm Ẩn tôi thì không thể sao?”
Lâm Ẩn hờ hững hỏi.
“Lâm Ẩn, lần này Huyết Tộc tới đây không liên quan đến cậu. Chúng tôi tới để cứu một vị tiền bối của Huyết Tộc, chỉ cần cậu hứa không ngăn cản thì Huyết Tộc thề sẽ không đối địch với cậu nữa, còn sẽ cung cấp cho cậu những tài nguyên thoả đáng để đền ơn.”
Công tước Scarlet nặng nề nói.
Mối thù của Huyết Tộc và Lâm Ẩn đã có từ lâu, nhưng với sự quật khởi của Lâm Ẩn, khi cường giả Huyết Tộc của bọn họ chưa ra đời thì họ cũng không định tấn công anh, chủ yếu là vì đánh không lại.
Nhưng họ không ngờ lại gặp Lâm Ẩn ở Bắc Quốc.
Những kỵ sĩ khác của Giáo Đình cũng nhìn Lâm Ẩn với vẻ mặt căng thẳng, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thấy vẻ căng thẳng của cao thủ Giáo Đình, người của mấy gia tộc lớn cũng hơi bối rối. Bên Giáo Đình có sáu bảy cao thủ Thần cảnh, mà người phương Đông kia lại chỉ là một thanh niên tuấn tú, sao người của Giáo Đình đối mặt với một chàng trai trẻ lại như đối mặt ma quỷ khủng khiếp gì đó vậy.
“Cậu ta là Lâm Ẩn, cao thủ mạnh nhất của Long Quốc ở phương Đông thần bí, được xưng là người đứng đầu thế giới!”
Đại diện của một gia tộc đột nhiên hét lên, mặc dù giới võ đạo Bắc Quốc của họ rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng tin tức về Lâm Ẩn cũng đã truyền tới Bắc Quốc, chỉ là trong lúc nhất thời họ không phản ứng kịp mà thôi.
“Cái gì, cậu ta là Lâm Ẩn, cao thủ thần bí của phương Đông?”
“Ôi trời ơi, cậu ta đến Bắc Quốc làm gì?”
Những người khác đều đồng loạt kêu lên, nhưng lại không thể giấu đi vẻ lo âu trên mặt.
Bọn họ đều từng nghe nói tới tiếng tăm của Lâm Ẩn, dù Lâm Ẩn đi đến đâu cũng dấy lên một trận gió tanh mưa máu, rất nhiều thế lực truyền thừa hàng trăm năm cũng lụi tàn vì Lâm Ẩn, chẳng lẽ bây giờ đã tới lượt Bắc Quốc rồi?
“Huyên Huyên, cậu có thấy dường như mấy người này khá sợ ngài võ giả không?” Đồng Đồng kéo tay Huyên Huyên, nhỏ giọng hỏi.
“Tớ cũng không biết nữa!”
Huyên Huyên cũng hơi mờ mịt, người mà họ kéo bừa ở sân bay trông khá giống võ giả lại là cao nhân ẩn sĩ thực thụ, hơn nữa bây giờ xem ra còn không phải là một cao thủ bình thường.
Mấy người Giáo Đình có thể bay lên trời, chiến đấu muôn màu muôn vẻ vừa nãy đã khiến họ choáng váng trợn mắt há mồm, nhưng bây giờ họ lại đều không đỡ được một chiêu của cao nhân tên Lâm Ẩn trước mắt này.
Vẻ mặt Lâm Ẩn lãnh đạm, không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh, anh nhìn công tước Scarlet rồi thản nhiên nói: “Huyết Tộc của ông đã nhiều lần tấn công tôi, sao ông lại nghĩ tôi sẽ giao dịch với ông?”
“Chẳng lẽ ông nghĩ tôi rất thiếu tài nguyên ư?”
“Cậu...”
Vẻ mặt công tước Scarlet âm trầm, thấp giọng nói: “Lâm Ẩn, tôi biết thực lực của cậu rất mạnh, sau lưng còn có cao thủ núi Long Hổ, nhưng Huyết Tộc tôi cũng không dễ bắt nạt, tộc chúng tôi cũng có ông tổ toạ trấn, nếu cậu ra tay với tôi thì nhất định sẽ có cao thủ Địa Tiên tới đối phó cậu!”
“Vậy cứ để họ tới thử đi!”
Lâm Ẩn bình tĩnh nói, anh đưa tay về phía công tước Scarlet, bàn tay to lớn với nguyên khí hơn mười trượng hiện ra trong lăng không, túm lấy công tước Scarlet.
Sắc mặt công tước Scarlet thay đổi rõ ràng, lão ta biết mình không phải đối thủ của Lâm Ẩn, lão lấy răng nanh từ trong ngực ra rồi phun một ngụm máu lên đó.
“Vèo!”
Huyết quang lấp lánh trên răng nanh, thần chú thần bí xuất hiện mang theo hung khí xé rách thần hồn, bay về phía Lâm Ẩn.
“Phập!”
Răng nanh huyết sắc xuyên thủng bàn tay nguyên khí của Lâm Ẩn, đâm vào tim anh.
“Xem mày có chết không~”
Công tước Scarlet nở nụ cười cuồng dại, răng nanh này được để lại khi một lão tổ Địa Tiên hậu kỳ trong Huyết Tộc lão rơi xuống, bây giờ hắn đã xúc tiến đủ để khiến nó xuyên thủng cơ thể của nhân tiên.
“Hừ!”
Lâm Ẩn không nói gì, ánh mắt hờ hững, mặc cho ranh năng huyết sắc đâm vào người.
“Rắc rắc!”
Nụ cười trên mặt công tước Scarlet cứng đờ, răng nanh do cường giả Huyết Tộc lão để lại cắm trên người Lâm Ẩn bắt đầu vỡ vụn từ trên đỉnh xuống.
“Phụt!”
Công tước Sacrlet phụt ra một ngụm máu tươi, răng nanh được lão khống chế bằng tâm thần, bây giờ răng nanh vỡ vụn đương nhiên lão cũng sẽ bị thương nặng.
“Mau thả tiền bối Huyết Tộc ra, nếu không hôm nay chúng ta đều chết hết!”
Công tước Scarlet hét lên với Đại tế tư.
“Được!”
Ánh mắt Đại tế tư ngưng lại, miệng lẩm nhẩm vài câu thần chú.
Mấy tên cao to khi nãy còn diễu võ giương oai trên quảng trường lần lượt thất khiếu chảy máu, ngã lăn ra đất. Một tên cảnh giới bảng Nhân lớn tiếng hét lên với Đại tế tư: “Chúng tôi làm nhiều việc cho giáo đường như thế, tại sao lại đối xử với chúng tôi thế này?”
Mấy tên khác cũng đều giận dữ nhìn Đại tế tư, không biết hắn đã làm gì mình.
“Sau khi các cậu chết chắc chắn sẽ được về với chúa.”
Đại tế tư nhìn đám người ngã xuống đất từ từ hoá thành một vũng máu rồi chậm rãi nói, ánh mắt lạnh nhạt.
Chương 1066: Người bị phong ấn
"Đồ chó!"
Lâm Ẩn chẳng thèm nhìn Hạ Siêu và Mike đang nằm bò trên đất, nếu không phải vì ghét những gì Hạ Siêu đã làm, anh cũng sẽ không đánh què hai chân của bọn chúng.
Anh cũng không hề dồn bọn chúng đến đường cùng, sống hay chết thì phải xem số mệnh chúng thế nào rồi.
Cảnh tượng trước mắt thu hút ánh mắt của anh.
Sau khi đàn thờ hấp thụ máu của các võ giả đã tỏa ra hơi thở tà ác, giống như sắp có một quái vật được sinh ra vậy.
Mấy tên kỵ sĩ của Giáo Đình cau mày nhìn cảnh tượng này.
Mà vẻ mặt công tước Scarlet vui sướng quỳ rạp xuống đất hô vang: "Con cháu Huyết tộc nghênh đón Cửu trưởng lão".
"Đoàng!"
Công tước Scarlet vừa dứt lời thì đàn thờ bỗng nổ tung.
Một người quái dị xuất hiện ở quảng trường, dáng người gã cao mấy mét, toàn thân có vảy đen, làn da màu xám xanh, trên miệng có hai cái răng nanh dài, sau lưng còn có một đôi cánh như cánh dơi, đúng là hình tượng quỷ hút máu của Phương Tây.
"Mẹ ơi, có quỷ hút máu thật này".
Người đại diện cho mấy đại gia tộc bị hơi thở của Cửu trưởng lão dọa sợ, hai chân run cầm cập.
Đây mới là hình dáng thật sự của Huyết tộc, công tước Scarlet tuy là huyết tộc chính thống nhưng lại có hình người, chỉ có hình dáng quỷ hút máu thì mới có thể phát huy toàn bộ sức mạnh của Huyết tộc.
Quỷ hút máu trước mặt chắc chắn rất mạnh.
"Địa Tiên?'
Ánh mắt Lâm Ẩn nhìn chăm chú, khẽ lẩm bẩm.
Lâm Ẩn vừa nói xong thì người quái dị kia bỗng mở to mắt, đôi mắt màu đỏ tươi, rống lên như tiếng dã thú.
"Là ai thả ta ra?"
Gã nhìn liếc qua mọi người rồi hỏi.
"Chào Cửu trưởng lão, tôi là con cháu Huyết tộc, nay làm theo lệnh của tổ tiên đón Cửu trưởng lão quay về Huyết tộc.", công tước Scarlet quỳ trên đất lễ phép nói.
"Giáo Đình giam giữ ta năm trăm năm nay, hôm nay tính sổ với các ngươi trước vậy.", Cửu trưởng lão của Huyết tộc rống một tiếng, cơ thể gã bỗng bộc phát một sức mạnh khủng khiếp.
Trận pháp vừa mới hút sạch máu của mấy võ giả lại lập lòe phát sáng.
"Ông dám, chúng tôi làm theo lệnh thả ông ra, ông không sợ người của Giáo Đình lại nhốt ông nữa à?", Đại Tế Ti nhìn Cửu trưởng lão quát lớn.
Những người khác cũng trợn to mắt nhìn Cửu trưởng lão, bọn họ biết mình không phải đối thủ của gã nên chỉ có thể căm tức.
"Đừng mà Cửu trưởng lão".
Công tước Scarlet cũng hét lên.
"Ha ha ha!"
Cửu trưởng lão cười dữ dằn: "Giáo Đình nhốt ta năm trăm năm rồi, chẳng lẽ các người không biết đám dối trá này cố tình để các người đến thả ta ra à. Các người chỉ là đồ ăn mà đám người Giáo Đình đem đến giúp ta lấy lại sức mạnh mà thôi".
Cửu trưởng lão vừa nói xong, các tia máu từ đỉnh đầu các kỵ sĩ của Giáo Đình bỗng phun ra, hướng về phía Cửu trưởng lão. Cơ thể mấy nhân viên bình thường đứng ngoài cũng run rẩy, máu tươi trào ra.
"Vút vút vút!"
Mấy trăm tia máu tụ lại như dòng sông máu, đổ vào cơ thể của Cửu trưởng lão.
Trong phút chốc, hơn mười người kỵ sĩ thực lực mạnh và mấy người thần cảnh đã thành da bọc xương, bị Cửu trưởng lão hút sạch máu.
Sức mạnh trên người gã phóng lên tận trời, càn quét qua giáo đường.
Người đại diện của mấy gia tộc đứng xa hơn chút nhưng vẫn bị ép đến không thở nổi, vẻ mặt bọn họ sợ hãi, mấy vị thần cảnh hợp sức cũng đủ để đánh bại những kẻ mạnh trong Giáo Đình của Bắc Quốc, thế mà lại chết sạch.
Nhà thờ Bắc Quốc rốt cuộc đã âm thầm thả quái vật gì ra thế?
Gia tộc của bọn họ ở gần thủ đô của Bắc Quốc, giờ âm thanh ở đây lớn như thế, các gia tộc chắc chắn sẽ để ý tới. Bọn họ chỉ mong ngững người mạnh nhất trong gia tộc đừng đến đây, nếu không sẽ trốn không thoát.
Nhưng giờ bọn họ còn chẳng nhấc nổi ngón tay, không thể thông báo với gia tộc, chỉ đành mặc cho số phận thôi.
Huyên Huyên, Đồng Đồng và những du học sinh đã chạy một khoảng xa cũng nghe thấy tiếng rống rung trời lở đất bên kia, vẻ mặt lo lắng.
"Không biết các võ giả có sao không?"
Đồng Đồng cũng ỉu xìu nói.
"Nhìn dáng vẻ của những người khác thì có vẻ võ giả ấy rất có tiếng tăm, chắc sẽ không sao đâu.", một cậu con trai ngập ngừng nói: "Chúng ta vẫn nên chạy nhanh vẻ trường rồi báo cảnh sát đi".
"Đúng đấy, đúng đấy. Tớ không muốn ở lại Bắc Quốc nữa, tớ muồn về Long Quốc.", một du học sinh khác khóc nức nở nói.
"Đúng đấy, Long Quốc an toàn hơn, tớ không đi du học nữa đâu".
Có người vội hùa theo.
...
Trên quảng trường.
Giờ chỉ còn Cửu trưởng lão, công tước Scarlet và Lâm Ẩn còn sống.
Lâm Ẩn đứng im một chỗ, trên người anh ánh sáng lấp lánh, mạch máu căng chặt, không bị trận pháp hút máu ảnh hưởng.
"Nhân Tiên ở phía Đông?"
Cửu trưởng lão thích thú nhìn Lâm Ẩn, dửng dưng nói: "Trước khi bị phong ấn, ta cũng có ăn thử mấy người thần cảnh ở phía Đông rồi, mùi vị ngon hơn người trong Tòa Thánh nhiều. Hôm nay ta phải ăn thử Nhân Tiên mới được, ăn xong sức mạnh của ta sẽ không phục được một phần rồi".
Giọng nói của Cửu trưởng lão như tiếng cú trong đêm, vang vọng trong không trung, nhìn Lâm Ẩn như hổ rình mồi.
"Ông có thể đến thử xem".
Vẻ mặt Lâm Ẩn vẫn rất nhởn nhơ, chẳng hề lo lắng.
Cửu trưởng lão của Huyết tộc trước khi bị nhốt tuy là ở cảnh giới Địa Tiên, nhưng bị giam cầm năm trăm năm, sức mạnh giảm xuống đáng kể rồi. Cho dù hút máu nhiều người như vậy rồi thì cũng không đạt được đỉnh cao phong độ như xưa.
Lâm Ẩn cũng không định thả gã ra ngoài, một Địa Tiên của Huyết tộc nếu muốn khôi phục lại sức mạnh, có thể hút sạch máu của tất cả người bình thường trong một thành phố. Nếu hôm nay thả gã ra ngoài thì hậu quả rất lớn.
Tuy anh chẳng phải người tốt đẹp gì nhưng nếu anh đã thấy thì tiện tay giải quyết luôn thôi.
Một Địa Tiên chưa khôi phục hết sức mạnh thì dù là ba tháng trước anh cũng chẳng sợ.
"Muốn chết à!"
Cửu trưởng lão gầm lên một tiếng, thân thể như ảo ảnh trong nháy mắt đã đứng trước mặt Lâm Ẩn, móng vuốt sắc bén còn dính vệt máu, chộp tới ngực Lâm Ẩn.
Tốc độ của móng vuốt rất nhanh, dường như nhanh gấp mấy lần tốc độ âm thanh. Hơn nữa tuy sức mạnh của gã chưa khôi phục hoàn toàn nhưng cơ thể gã vẫn là Địa Tiên, Nhân Tiên bình thường mà bị vồ trúng chắc chắn sẽ chết.
"Vậy mà lại không né à!"
Ánh mắt Cửu trưởng lão chợt lóe lên vẻ nghi ngờ, nhưng tốc độ tay lại nhanh hơn.
Lâm Ẩn không chút né tránh, chẳng thèm nhìn đến móng vuốt của gã, chỉ giơ một bàn tay lên đỡ.
"Muốn lấy mạng đổi mạnh với ta à, đúng là coi thường sức sống của Huyết tộc ta mà.", ánh mắt Cửu trưởng lão khinh khỉnh, Huyết tộc vỗn dĩ rất đặc biệt, thế nên dù bị nhốt năm trăm năm cũng không chết, chỉ là suy yếu đi mà thôi.
"Choang choang!"
Móng vuốt dư sức giết chết Nhân Tiên, đánh bị thương Địa Tiên chộp mạnh vào ngực của Lâm Ẩn, nhưng chỉ có tiếng như va vào sắt thép vang lên. Gã cảm thấy móng vuốt của mình như đập phải một miếng sắt, nói gì đến việc giết người, còn chẳng đâm nổi một chút nữa là.
Mắt gã trợn to, không tin nổi.
"Sao có thể chứ?"
Chương 1067: Cửu trưởng lão của Huyết tộc
‘Không ngờ trong ba tháng mà Lâm Ẩn đã tiến bộ lớn đến thế!”
Tửu Đạo Nhân vẫn trốn trong bóng tôi cũng rất ngạc nhiên, mỗi lần gặp nhau Lâm Ẩn đều khiến lão thấy bất ngờ, nhưng không ngờ chỉ với ba tháng, thực lực của Lâm Ẩn đã không thua kém gì mình.
‘Sức chống đỡ thân thể đã có thể sánh bằng với thân thể của La Hán chủ tu Phật môn rồi, có lẽ sau trăm tuổi, Lâm Ẩn thật sự có thể vượt qua Thanh Trích Tiên!’
Tửu Đạo Nhân thầm cảm thán.
“Chẳng lẽ cậu là người của Phật môn phương Đông?”
Trong lòng Cửu trưởng lão như đang dời sông lấp biển, trước khi gã bị phong ẩn cũng từng qua lại với cao thủ của phương Đông, sức chống đỡ của cao thủ Phật môn phương Đông cũng giống thế này.
“Chết đi!”
Lâm Ẩn lạnh lùng đánh thẳng một chưởng lên đầu Cửu trưởng lão.
“Ầm!”
Tay phải của Lâm Ẩn tựa như ngọc trắng vừa chạm vào đã vỡ nát, cứ thế vỗ nhẹ lên đầu Cửu trưởng lão, đầu của vị Địa Tiên Huyết Tộc này như một miếng đậu hũ yếu ớt không có sức chống đỡ, trực tiếp bị vỗ nát.
“Sao có thể chứ!”
Công tước Scarlet ngạc nhiên la lên, đây là Cửu trưởng lão của Huyết Tộc, là người năm trăm năm trước tàn sát bừa bãi, hút khô mấy thành phố ở phương Tây, giết chết mấy giáo chủ Hồng Y của Giáo Đình, khiến cao thủ Giáo Đình phải ra tay, nhưng vẫn không thể giết chết gã, liên tục đuổi giết rồi phong ấn Cửu trưởng lão ở Bắc Quốc, bây giờ không ngờ gã lại bị một chàng trai trẻ giết chết.
“Xuýt…”
Áp lực trên người mấy đại biểu của các gia tộc lớn ở Bắc Quốc lập tức biến mất, ngẩng đầu lên thì thấy đầu của quái vật giết chết người của Giáo Đình đã mất, ai cũng sợ tới mức hít sâu.
Rốt cuộc người phương Đông trẻ tuổi này có lai lịch gì mà một con quái vật đáng sợ cũng không phải đối thủ của anh thế này?
“Tiểu bối!”
Một tiếng quát vang lên, thân thể không đầu của Cửu trưởng lão lại mọc ra một cái đầu, khuôn mặt hung tợn trở nên tái mét, rõ ràng muốn mọc lại đầu một lần nữa đã phải trả giá rất lớn.
“Trưởng lão không sao chứ?”
Công tước Scarlet vui đến mức bật khóc, nếu Cửu trưởng lão xảy ra chuyện thì chắc chắn lão ta cũng không thể sống.
“Ông chỉ có chút thực lực đó thôi sao?”
Lâm Ẩn khoanh tay hờ hững nhìn Cửu trưởng lão.
Từ sau khi chuyển tu bí quyết Chu Thiên Tinh Thần và Tinh Thần Luyện Thế, anh chưa từng ra tay với ai cả, cũng không ngờ thực lực của mình lại mạnh đến thế, tuy Cửu trưởng lão Huyết Tộc trước mặt là một Địa Tiên cực kỳ suy yếu, nhưng dù thế cũng là một Địa Tiên, Nhân Tiên hoàn toàn không thể nào đấu lại được.
Không ngờ gã chỉ có thế mà thôi?
“Tiểu bối, cậu thật sự muốn đối đầu với Huyết Tộc ta sao?”, Cửu trưởng lão lạnh lùng hỏi.
“Bây giờ nói câu này còn có ý nghĩa gì sao? Trước kia đều là người của Huyết Tộc các ông gây chuyện với tôi, bây giờ đến lượt tôi gây chuyện với các người rồi!”
Lâm Ẩn hờ hững nói: “Ban đầu nếu Huyết Tộc không đến trêu chọc tôi, tôi cũng không định sẽ gây chuyện với các người, nhưng Huyết Tộc làm việc quá mức huênh hoang, xem các tộc khác như thức ăn, nếu bỏ mặc các người, không biết trong thiên hạ sẽ có thêm bao nhiêu người chết oan nữa”.
Mỗi một chữ Lâm Ẩn nói ra đều như sấm sét nổ vang, vang vọng đất trời.
“Hôm nay, tôi muốn ông phải chết!”
Trong mắt Cửu trưởng lão có ánh sáng lạnh loé lên, bắt lấy công tước Scarlet ở bên cạnh.
“Trưởng lão, ngài muốn làm gì?”
Công tước Scarlet giật mình la lên.
“Dòng máu trong người ngươi thuần khiết, đúng lúc có thể giúp ta hồi phục chút thực lực, đợi ta về Huyết Tộc rồi sẽ chăm lo cho con cháu của ngươi”.
Nói xong, máu trên người công tước Scarlet bắt đầu biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, nhanh chóng biến thành một đống xương trắng, mà sắc mặt của Cửu trưởng lão cũng không còn tái nhợt nữa, khí thế trên người tăng vọt, mơ hồ đạt tới Địa Tiên cảnh.
“Chỉ thế thôi sao?”
Ánh sáng trong mắt Lâm Ẩn càng lạnh lẽo hơn: “Xem người cùng tộc như thức ăn, ông thật sự không xứng sống trên thế giới này”.
“Giết!”
Ánh mắt Lâm Ẩn ngày càng sắc bén, tóc dài tung bay, trên người hiện lên ánh sáng chói mắt, ánh sáng đó phóng lên cao, bắt đầu tấn công Cửu trưởng lão.
“Tiểu bối, bây giờ sẽ để cậu xem thử thực lực thật sự của ta!”
Cửu trưởng lão hét to một tiếng, biến thành năm cái ảo ảnh đánh về phía Lâm Ẩn theo năm hướng.
“Ầm!”
Lần này Lâm Ẩn ra tay không hể nể tình, trực tiếp ứng phó bằng hết sức mình.
Ánh sao hiện lên đầy trời, người trong giáo đường tưởng như mình đang đứng trong một bầu trời saov ậy, sức mạnh thân thể và tinh thần lực thuần khiết cuồn cuộn trong người ngưng tụ thành một, biến thành lực lượng mạnh nhất.
“Ầm!”
Ảo ảnh của Cửu trưởng lão đánh lên người Lâm Ẩn từ năm hướng.
“Keng!”
Âm thanh kim loại vang lên, phản lực kinh khủng trực tiếp khiến bốn ảo ảnh biến mất, bản thể của Cửu trưởng lão nhanh chóng lùi về phía sau, chạy về phương xa.
Chàng trai trẻ trước mắt giống như một con quái vật vậy, sức phòng ngự quá mạnh, lúc này gã đã tạm thời khôi phục được thực lực Địa Tiên sơ kỳ, nhưng một đòn bằng tất cả sức lực của mình vẫn không thể phá huỷ phòng ngự của anh.
Có lẽ thời kỳ đỉnh cao của gã cũng không thể phá huỷ năng lực phòng ngự của chàng trai trẻ này.
“Muốn trốn hả?”
Lâm Ẩn giẫm nhẹ chân, lập tức xuất hiện bên cạnh Cửu trưởng lão, đánh tới một quyền.
“Ầm!”
Cửu trưởng lão trực tiếp bị Lâm Ẩn đánh bại chỉ với một quyền, lồng ngực vỡ nát, lực đấm mạnh mẽ trực tiếp xông vào trong lục phủ ngũ tạng của gã, xé rách đôi cánh của gã, cả người nổ tung thành những mảnh vụn.
Mấy giây trôi qua, mảnh vụn trong không trung chậm rãi ngưng tụ thành một hình dạng quái vật.
“Ầm!”
Lâm Ẩn lại đánh tới một quyền, khiến nó nổ tung trong không trung.
“Tiểu bối, cậu thật sự muốn không chết không thôi với ta ư?”
Lúc này, giọng nói của Cửu trưởng lão vô cùng nôn nóng, tuy gã là Địa Tiên của Huyết Tộc, nhưng tình trạng thương tích thế này, mỗi lần chữa trị đều phải tốn rất nhiều huyết khí, thêm hai lần nữa gã sẽ chết chắc.
“Ồn ào!”
Vẻ mặt Lâm Ẩn lạnh nhạt, lại đánh ra một quyền, đánh tan không ít máu thịt trong không trung.
“Ta sai rồi, ta sai rồi, nếu cậu có thể bỏ qua cho ta, ta sẵn lòng làm tôi tớ cho cậu một trăm năm”.
Lúc này Cửu trưởng lão thật sự hoảng hốt rồi, gã vừa mới được giải phong ấn, gã vẫn chưa muốn chết!
“Làm tôi tớ, ông xứng sao?”
Kiếm Thu Thuỷ ra khỏi võ, Càn Khôn Kiếm Khí trực tiếp biến thành một la bàn âm dương, ăn mòn từng tấc máu thịt của Cửu trưởng lão, khiến gã hoàn toàn biến mất trên cõi đời.
“A!”
“Tiểu bối, Huyết Tổ của ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
“Tha mạng!”
Theo la bàn dần ăn mòn, giọng nói của Cửu trưởng lão cũng dần nhỏ lại, mãi đến khi hoàn toàn im lặng.
“Không ngờ cậu đã phát triển đến bước này rồi”.
Tửu Đạo Nhân xuất hiện trong không trung, ánh mắt hơi phức tạp nói.
“Có được chút cơ duyên trong động phủ Sơn Hải Thiên Tiên”, Lâm Ẩn thản nhiên đáp.
“Ừm!”, Tửu Đạo Nhân gật đầu, lão cũng có được không ít lợi ích từ động phủ của Sơn Hải Thiên Tiên, vốn còn đang vui mừng, bây giờ xem ra thứ lão có được vẫn không tốt như Lâm Ẩn.
Lúc này đại biểu của mấy gia tộc lớn ở Bắc Quốc đều quỳ xuống ở chỗ cách Lâm Ẩn và Tửu Đạo Nhân không xa, lớn tiếng hô: “Cảm ơn hai tiền bối đã cứu mạng”.
Nếu không nhờ Lâm Ẩn đánh chết tên quái vật kia thì có lẽ lúc này bọn họ đã giống với đống xương trắng này rồi.
Một vài người của giáo đường thì chẳng hiểu gì, bọn họ chỉ là người bình thường làm việc cho giáo đường, chịu trách nhiệm trò chuyện với người thường, hoàn toàn không biết bên dưới giáo đường có phong ấn một con quái vật như thế, còn bị người của Giáo Đình tự mình thả ra nữa.
Chương 1068: Giết chết Địa Tiên
Lúc này các gia tộc lớn của Bắc Quốc cũng biết chuyện, đều phái cao thủ đi đến giáo đường ở ngoại thành, thăm dò xem rốt cuộc bên này đã xảy ra chuyện gì.
Cả đám người tập trung ở nơi cách giáo đường mười mấy kilomet, ngầm mặc định người đàn ông trung niên da trắng cầm đầu, ông ta có thực lực Thần cảnh, lúc này đang cau mày, âm thanh vang lên từ phía Giáo Đình khiến cả ông ta cũng hoảng hốt.
Tuy biết giáo đường ở ngoại thành là trụ sở chính của Giáo Đình Bắc Quốc, nhưng ông ta là cao thủ của thế lực đứng đầu giới võ đạo Bắc Quốc, tuy hoảng hốt nhưng cũng không thể không đến xem xét. Hoàng gia của Bắc Quốc có quan hệ phức tạp với các gia tộc bọn họ, nếu Giáo Đình nhiễu loạn, gia tộc Nicolas của bọn họ sẽ bị ảnh hưởng đầu tiên.
“Cage, ông có biết bên phía Giáo Đình xảy ra chuyện gì rồi không?”
Một võ giả Thần cảnh khác trong đội ngũ nhỏ giọng hỏi.
Giới võ đạo Bắc Quốc vẫn luôn nằm trong sự khống chế của mấy gia tộc lớn bọn họ, dù biết Giáo Đình có thế lực to lớn, mấy gia tộc bọn họ cũng không muốn đầu quân vào Giáo Đình, ngược là lén kết thành liên minh, cùng nhau đấu với Giáo Đình, đây cũng là lý do Giáo Đình vẫn luôn truyền giáo rất chậm chạp ở Bắc Quốc.
Tuy không dám đối đầu lộ liễu với Giáo Đình, nhưng bọn họ cũng âm thầm đánh lén Giáo Đình.
Nếu lần này Giáo Đình có động tĩnh lớn, các gia tộc lớn cũng muốn sớm đưa ra quyết định.
“Đi xem thử là biết ngay thôi!”
Cage bình tĩnh nói.
Lúc mười mấy người chạy đến trụ sở chính của Giáo Đình Bắc Quốc, ai cũng bị cảnh trước mặt làm cho ngây người.
Giáo đường trở thành một đống đổ nát, ngay cả chính điện cũng xuất hiện mấy lỗ thủng lớn, cộng thêm một hai trăm bộ xương trắng, trông như đã chết rất lâu lắm rồi vậy.
“Xuýt!”
Ông lão Thần cảnh đi tới trước một bộ xương trắng, hít sâu một hơi.
Nếu lão không nhìn lầm thì bộ quần áo và quyền trượng trên người bộ xương này chính là Đại tế tư của Giáo Đình, Đại tế tư chính là người đại diện của Giáo Đình Bắc Quốc, hơn nữa thực lực cũng sâu không lường được, mấy ngày trước bọn họ còn từng gặp, là ai dám ra tay với Đại tế tư vậy, chẳng lẽ không sợ trụ sở chính của Giáo Đình sẽ trả thù sao?
“Đây là Đại tế tư?”
Lúc này cũng có người nhận ra quần áo Đại tế tư, giật mình la lên.
“Đây là thống lĩnh kỵ sĩ của Giáo Đình, cao thủ đỉnh cao trên bảng Thiên!”, lại một tiếng hét vang lên, thực lực thấp nhất trong mấy người của các gia tộc lớn đến đây lần này cũng có cảnh giới bảng Thiên, hơn nữa còn không phải bảng Thiên bình thường, hoặc nhiều hoặc ít đều từng qua lại với Giáo Đình.
Thân phận của những bộ xương bị nhận ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi, trên cơ bản các cấp cao của Giáo Đình Bắc Quốc đều đã chết hết, là cao thủ nào đến đây xử lý Giáo Đình Bắc Quốc thế này.
“Cage, ông xem thử đi!”
Ông lão Thần cảnh giật mình la lên.
Cage và mọi người vội vàng chạy qua, cao thủ Thần cảnh chỉ vào mấy bộ đồ đồng bên trong đống xương, nhỏ giọng hỏi: “Cage, đây có phải quần áo của kỵ sĩ đồng không”.
“Đúng thế!”
Cage gật đầu.
Mấy năm nay bọn họ thầm đấu đá với Giáo Đình, vẫn có hiểu biết khá nhiều về Giáo Đình, cũng biết quần áo của kỵ sĩ đồng trông ra sao.
“Xuýt!”
“Kỵ sĩ đồng ít nhất là cao thủ Thần cảnh đấy”.
“Một hai ba bốn năm, năm kỵ sĩ đồng cộng thêm một Đại tế tư, sáu cao thủ Thần cảnh, là ai có năng lực đến mức có thể giết chết biết bao nhiêu cao thủ trong khoảng thời gian ngắn như thế vậy”.
Sắc mặt của mọi người đều trở nên khó coi, Giáo Đình phái nhiều kỵ sĩ Thần cảnh đến như thế mà bọn họ không biết, người nào đã giết chết mấy cao thủ Thần cảnh này bọn họ cũng không biết.
Nếu Giáo Đình đổ thừa bọn họ thì bọn họ phải làm sao?
Bọn họ đâu phải đối thủ của Giáo Đình chứ.
“Ai?”
Cage đột nhiên hét to.
Đại biểu của mấy gia tộc may mắn còn sống trong trận chiến khi nãy cười lúng túng bước ra, chắp tay với Cage: “Chào tiền bối”.
“Các người ở đây làm gì?”
Mấy người này có thực lực không tệ, có rất nhiều người của mấy gia tộc lớn đi cùng với Cage quen biết bọn họ.
“Chúng tôi vốn đang bàn chuyện với Đại tế tư, không ngờ suýt chút bỏ mạng ở đây”, mọi người nghĩ lại mà sợ đáp.
Khi nãy bọn họ đã muốn rời khỏi rồi, nhưng nghĩ đến bên phái Giáo Đình có nhiều cao thủ chết như thế, chắc cũng có vài món báu vật, bèn vội vã chạy về, không ngờ vừa khéo gặp được mấy người Cage đến đây xem xét.
Giáo Đình có nhiều người chết như vậy, bọn họ cũng không dám giấu diếm, nói hết những điều mình thấy ra.
“Mấy người vừa nói kẻ giết con quái vật kia tên là Lâm Ẩn à?”
Cage nhỏ giọng hỏi bọn họ.
“Đúng thế, trong hai vị cao thủ phương Đông thật sự có một vị tên là Lâm Ẩn”, bọn họ liên tục gật đầu.
“Không ngờ lại là cậu ta!”
Ông lão Thần cảnh cũng cau mày, tin tức bên phía Nam Dương rầm rộ như thế, tuy bọn họ không tham gia vào những cũng có biết tin, có nghe thấy tiếng tăm của Lâm Ẩn, nhưng không ngờ Lâm Ẩn lại đến Bắc Quốc, không biết anh đến đây vì mục đích gì.
“Nếu có cao thủ của Giáo Đình đến cửa, mọi người cứ nói đúng sự thật là được!”, Cage nói với mọi người: “Đồ của Giáo Đình chúng ta không thể lấy được, cất những thứ kia đi, đợi cao thủ của Giáo Đình tới đây thì trả lại cho bọn họ”.
Bọn họ không thể trêu vào Giáo Đình, cũng không thể trêu vào Lâm Ẩn, vậy cứ mặc kệ là được, nếu người của Giáo Đình tìm đến chỉ cần nói đúng sự thật thôi, dù sao bọn họ cũng không gánh vác trách nhiệm này được.
Hơn nữa nếu mấy người này không nói dối thì Giáo Đình Bắc Quốc bị giết chết coi như là Giáo Đình tự làm tự chịu, ai bảo bọn họ mở phong ấn cho ác ma làm gì?
…
Đương nhiên Lâm Ẩn và Tửu Đạo Nhân không biết chuyện đang diễn ra bên kia, lúc này bọn họ đã sắp đến rừng Ma Quỷ rồi.
Với tốc độ của hai người, mấy trăm km đi một tiếng là đủ.
Nhưng đi trong hư không hơi tốn chân nguyên.
Dù thế hai người đều có chân nguyên hùng hậu, khoảng các mấy trăm km cũng không tính là gì.
“Đây là rừng Ma Quỷ sao?”
Nhìn cánh rừng đầy băng tuyết trước mắt, Lâm Ẩn hơi ngạc nhiên, cánh rừng này ngoài việc phủ kín băng tuyết thì không khác những cánh rừng bình thường là mấy.
“Nhìn từ bên ngoài thì không có gì khác, nhưng bên trong lại rất khác”.
Tửu Đạo Nhân lắc đầu nói: “Mấy trăm năm trước, cao thủ Địa Tiên của Giáo Đình phương Tây tiến vào rừng Ma Quỷ đều không có ra ngoài, tiền bối của núi Long Hổ cũng từng đến, nhưng chỉ đứng bên ngoài không dám vào trong, trước khi toạ hoA để lại một bức thư nói với con cháu rằng trong rừng Ma Quỷ có một thứ rất kinh khủng, không thể đi vào”.
Lâm Ẩn gật đầu, bước vào rừng Ma Quỷ với Tửu Đạo Nhân.
Chương 1069: Rừng Ma Quỷ