Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1030 - Tòa Thánh chưa hết hy vọng
Dốc Mã Long.
Thủ đô của nước Mã Lai, một quốc gia nhỏ ở Nam Dương, có mấy triệu dân thường trú, hơn nữa ngành du lịch cũng phát triển không tệ, trên đường phố nơi đâu cũng có thể nhìn thấy đám người rộn ràng nhộn nháo.
Lâm Ẩn dẫn Mã Giáp và Thi Anh Hào đi đến Dốc Mã Long, định đi tới hang núi trong miệng Mã Giáp, còn mấy người Liễu Thanh Ti thì bị Lâm Ẩn để lại Tinh Thành.
Chuyến đi này là để thăm dò động phủ Thiên Tiên, không biết trong động phủ có gì nguy hiểm không, mấy người Liễu Thanh Ti thực lực quá yếu, chẳng những không giúp được gì, có khi còn sẽ gây trở ngại nữa.
Còn Tạ Viễn thì phải tọa trấn Thanh Môn, Thanh Môn xảy ra biến cố lớn như thế, nếu bây giờ lão liều lĩnh rời đi sẽ rất dễ xảy ra chuyện.
Ba người mới vừa xuống máy bay đã bị bảo vệ của sân bay chặn lại.
Cũng không chỉ ngăn cản mấy người bọn họ, mà là người trên cả máy bay đều bị ngăn cản.
“Tại sao lại ngăn chúng tôi?”
“Chúng tôi đang vội lắm!”
“Tôi đến Dốc Mã Long để bàn chuyện làm ăn đấy, nếu làm lỡ hợp đồng mấy chục triệu của tôi, các người có chịu trách nhiệm được không?”
Người vừa xuống máy bay không vui nói.
“Câm miệng!”
Đội trưởng bảo vệ cầm đầu tức giận quát: “Các người yên tĩnh đợi ở đây nửa tiếng, lát nữa có nhân vật lớn muốn xuống máy bay, ngay cả thị trưởng cũng đang đợi bên ngoài, nếu các người đụng phải nhân vật lớn, đến lúc đó không ai cứu được các người đâu!”
Nghe thấy thủ trưởng của Dốc Mã Long cũng đang đợi, mấy hành khách còn đang ầm ĩ khi nãy lập tức im lặng, đa số mấy người trong bọn họ đều không thể trêu vào thị trưởng, so với việc đắc tội nhân vật lớn, đợi nửa tiếng không tính là gì cả.
“Tiên sư, tôi đi trao đổi với bọn họ một chút”.
Mã Giáp nhìn đám người ầm ĩ trước mặt, nhỏ giọng nói với Lâm Ẩn.
“Được!”
Lâm Ẩn gật đầu, gia tộc của Mã Giáp ở ngay trong nước Mã Lai, chuyện nhỏ thế này chắc Mã Giáp có thể xử lý được, hơn nữa cụ ta cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây.
“Vậy tôi đi đây!”
Nói xong, Mã Giáp bèn đi về phía đội trưởng bảo vệ.
“Tôi là người của nhà họ Mã, có thể nể mặt ông già này để tôi và bạn tôi đi trước không?”, Mã Giáp đi đến gần đội trưởng bảo vệ, chắp tay nói với gã ta.
“Chỉ dựa vào ông á?”
Đội trưởng bảo vệ lạnh lùng nói với Mã Giáp: “Không nói tới dáng vẻ của ông hoàn toàn không giống người nhà họ Mã, dù ông có là người nhà họ Mã, hôm nay cũng phải đợi nửa tiếng mới có thể đi qua”.
Đội trưởng bảo vệ tỏ vẻ khinh thường, quần áo trên người ông lão trước mắt còn không đắt tiền bằng gã ta, cũng dám nói mình là người nhà họ Mã ư.
“Cậu chắc là muốn ngăn tôi lại chứ?”
Sắc mặt Mã Giáp cũng trở nên mất kiên nhẫn, một cao thủ Thần cảnh như cụ ta có thể nói chuyện khách sáo với một người bình thường chỉ có chút tu vi đã là nể mặt lắm rồi. Nhưng cụ ta không ngờ rằng mình nói đến nhà họ Mã, đội trưởng bảo vệ nho nhỏ này vẫn không nể mặt mình.
“Ông già, tôi thấy chắc ông chán sống rồi đúng không!”
Đội trưởng bảo vệ bị Mã Giáp dọa sợ, nhưng lập tức thẹn quá hoá giận, lấy côn điện sau lưng ra đập thẳng vào đầu Mã Giáp.
“Ông già này chết chắc rồi!”
“Vừa nhìn mấy bảo vệ này đã biết không phải là bảo vệ bình thường trong sân bay, ông già này còn dám trêu vào”.
Người xung quanh ồn ào bàn tán, có người nhát gan thậm chí còn che mắt, sợ nhìn thấy cảnh máu me.
“Ầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, cảnh máu me trong tưởng tượng của mọi người không hề xuất hiện, ngược lại đội trưởng bảo vệ mới ra tay kia đã bay thẳng ra ngoài, đập mạnh lên vách tường chỗ lối ra, sống chết không rõ.
Mấy bảo vệ xung quanh đều ngơ ngác, bọn họ đều biết rõ thực lực của đội trưởng, một người đấu với bốn năm người bình thường cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ lại bị một ông già dùng một chưởng vỗ bay.
“Bao vây bọn họ lại, thông báo với thị trưởng là bên đây có người gây chuyện!”
Một bảo vệ tỉnh táo lại, vừa chạy ra ngoài vừa la lên.
Mấy bảo vệ khác thầm mắng “đồ nhát gan”, nhưng lúc này bọn họ cũng không dám tùy tiện lùi lại, chỉ có thể bao vây lấy ba người Mã Giáp, Lâm Ẩn và Thi Anh Hào, tránh ba người chạy trốn.
“Tiên sư, tôi sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này”.
Mã Giáp hơi lo lắng nói với Lâm Ẩn.
“Không sao”.
Lâm Ẩn lắc đầu đáp, lúc này thần giác của anh đã quét thấy trên chiếc máy bay sắp đáp xuống trên không trung có không ít cao thủ, người mạnh nhất trong đó có tu vi Nhân Tiên, chẳng trách nhân vật lớn của Dốc Mã Long lại cẩn thận như thế.
Trong lúc nhất thời Lâm Ẩn cũng không biết cao thủ trên máy bay là thế lực phương nào, nhưng một Nhân Tiên mà thôi, số Nhân Tiên anh từng giết không ít, cũng không để tâm quá nhiều.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói kiêu ngạo vang lên.
“Ai dám gây chuyện ở Dốc Mã Long vậy?”
Một người đàn ông trung niên dẫn theo ba ông lão hùng hổ đi tới trước mặt Mã Giáp, quan sát cụ ta một phen, sau đó quay đầu hỏi một ông lão: “Anh Mã, đây là người của nhà họ Mã à?”
Một ông lão cảnh giới bảng Thiên trong đó quan sát Mã Giáp một phen, chắp tay nhỏ giọng hỏi Mã Giáp: “Không biết ông là ai? Vì sao phải giả mạo người của nhà họ Mã tôi?”
“Tôi vốn chính là người của nhà họ Mã, cần gì phải giả mạo? Kêu Mã Tiên Hà đến gặp tôi!”, Mã Giáp hừ lạnh nói.
“Anh Mã, rốt cuộc người này có phải người nhà họ Mã của ông không? Nếu thật sự là vậy, làm lỡ thị trưởng nghênh đón nhân vật lớn, nhà họ Mã của ông không gánh vác nổi trách nhiệm đâu”, người đàn ông trung niên nói một câu đầy hàm ý.
“Nơi này là Nam Dương đấy!”, sắc mặt võ giả bảng Thiên của nhà họ Mã trở nên khó coi, lạnh lùng nói.
Nhà họ Mã của ông ta tung hoành Nam Dương bao nhiêu năm nay, ngoài phải nể mặt Thanh Môn mấy phần thì chưa từng phải kiêng dè thế lực nào cả, hơn nữa chủ nhà đã hai mươi mấy năm không lộ diện, ông lão trước mặt lại có thể biết tên của chủ nhà, có lẽ thật sự là tiền bối của nhà họ Mã.
“Ông là tiền bối của nhà họ Mã tôi sao?”, võ giả bảng Thiên của nhà họ Mã nhỏ giọng hỏi.
“Lão phu Mã Giáp, kêu bọn họ mau tránh ra!”
Mã Giáp hơi mất kiên nhẫn nói, nếu còn kéo dài nữa, cụ ta thì không sao hết, nhưng cụ ta sợ chàng trai trẻ thần bí trước mặt mất kiên nhẫn, đến lúc đó e rằng cái mạng nhỏ của cụ ta cũng khó mà giữ được.
“Mã Giáp?”
Võ giả bảng Thiên trực tiếp quỳ xuống hô to: “Bái kiến cụ ông”.
Ông ta không ngờ ông lão trước mặt lại là cụ ông của nhà mình, chẳng trách ông ta không nhìn ra được sâu cạn.
Người đàn ông trung niên và hai võ giả sau lưng ông ta đều sửng sốt, tuy vẫn nghe đồn rằng nhà họ Mã có một cụ ông thần bí, nhưng không ngờ lại là ông lão vẻ ngoài xấu xí trước mắt.
“Bớt nói nhảm đi”.
Mã Giáp mất kiên nhẫn xua tay, cung kính nói với Lâm Ẩn: “Thưa cậu, chúng ta đi thôi”.
“Ừm!”
Lâm Ẩn gật đầu, sải bước đi ra ngoài.
Dù có hơi tò mò không biết mấy người này đang nghênh đón ai, nhưng chỉ cần không đắc tội anh, anh cũng không định chen vào.
“Đứng lại!”
Người đàn ông trung niên thấy mấy người Lâm Ẩn không coi mình ra gì thì tức giận la lên:
“Các người còn đứng nhìn cái gì, không mau ra tay bắt bọn họ lại cho tôi!”
Thủ đô của nước Mã Lai, một quốc gia nhỏ ở Nam Dương, có mấy triệu dân thường trú, hơn nữa ngành du lịch cũng phát triển không tệ, trên đường phố nơi đâu cũng có thể nhìn thấy đám người rộn ràng nhộn nháo.
Lâm Ẩn dẫn Mã Giáp và Thi Anh Hào đi đến Dốc Mã Long, định đi tới hang núi trong miệng Mã Giáp, còn mấy người Liễu Thanh Ti thì bị Lâm Ẩn để lại Tinh Thành.
Chuyến đi này là để thăm dò động phủ Thiên Tiên, không biết trong động phủ có gì nguy hiểm không, mấy người Liễu Thanh Ti thực lực quá yếu, chẳng những không giúp được gì, có khi còn sẽ gây trở ngại nữa.
Còn Tạ Viễn thì phải tọa trấn Thanh Môn, Thanh Môn xảy ra biến cố lớn như thế, nếu bây giờ lão liều lĩnh rời đi sẽ rất dễ xảy ra chuyện.
Ba người mới vừa xuống máy bay đã bị bảo vệ của sân bay chặn lại.
Cũng không chỉ ngăn cản mấy người bọn họ, mà là người trên cả máy bay đều bị ngăn cản.
“Tại sao lại ngăn chúng tôi?”
“Chúng tôi đang vội lắm!”
“Tôi đến Dốc Mã Long để bàn chuyện làm ăn đấy, nếu làm lỡ hợp đồng mấy chục triệu của tôi, các người có chịu trách nhiệm được không?”
Người vừa xuống máy bay không vui nói.
“Câm miệng!”
Đội trưởng bảo vệ cầm đầu tức giận quát: “Các người yên tĩnh đợi ở đây nửa tiếng, lát nữa có nhân vật lớn muốn xuống máy bay, ngay cả thị trưởng cũng đang đợi bên ngoài, nếu các người đụng phải nhân vật lớn, đến lúc đó không ai cứu được các người đâu!”
Nghe thấy thủ trưởng của Dốc Mã Long cũng đang đợi, mấy hành khách còn đang ầm ĩ khi nãy lập tức im lặng, đa số mấy người trong bọn họ đều không thể trêu vào thị trưởng, so với việc đắc tội nhân vật lớn, đợi nửa tiếng không tính là gì cả.
“Tiên sư, tôi đi trao đổi với bọn họ một chút”.
Mã Giáp nhìn đám người ầm ĩ trước mặt, nhỏ giọng nói với Lâm Ẩn.
“Được!”
Lâm Ẩn gật đầu, gia tộc của Mã Giáp ở ngay trong nước Mã Lai, chuyện nhỏ thế này chắc Mã Giáp có thể xử lý được, hơn nữa cụ ta cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây.
“Vậy tôi đi đây!”
Nói xong, Mã Giáp bèn đi về phía đội trưởng bảo vệ.
“Tôi là người của nhà họ Mã, có thể nể mặt ông già này để tôi và bạn tôi đi trước không?”, Mã Giáp đi đến gần đội trưởng bảo vệ, chắp tay nói với gã ta.
“Chỉ dựa vào ông á?”
Đội trưởng bảo vệ lạnh lùng nói với Mã Giáp: “Không nói tới dáng vẻ của ông hoàn toàn không giống người nhà họ Mã, dù ông có là người nhà họ Mã, hôm nay cũng phải đợi nửa tiếng mới có thể đi qua”.
Đội trưởng bảo vệ tỏ vẻ khinh thường, quần áo trên người ông lão trước mắt còn không đắt tiền bằng gã ta, cũng dám nói mình là người nhà họ Mã ư.
“Cậu chắc là muốn ngăn tôi lại chứ?”
Sắc mặt Mã Giáp cũng trở nên mất kiên nhẫn, một cao thủ Thần cảnh như cụ ta có thể nói chuyện khách sáo với một người bình thường chỉ có chút tu vi đã là nể mặt lắm rồi. Nhưng cụ ta không ngờ rằng mình nói đến nhà họ Mã, đội trưởng bảo vệ nho nhỏ này vẫn không nể mặt mình.
“Ông già, tôi thấy chắc ông chán sống rồi đúng không!”
Đội trưởng bảo vệ bị Mã Giáp dọa sợ, nhưng lập tức thẹn quá hoá giận, lấy côn điện sau lưng ra đập thẳng vào đầu Mã Giáp.
“Ông già này chết chắc rồi!”
“Vừa nhìn mấy bảo vệ này đã biết không phải là bảo vệ bình thường trong sân bay, ông già này còn dám trêu vào”.
Người xung quanh ồn ào bàn tán, có người nhát gan thậm chí còn che mắt, sợ nhìn thấy cảnh máu me.
“Ầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, cảnh máu me trong tưởng tượng của mọi người không hề xuất hiện, ngược lại đội trưởng bảo vệ mới ra tay kia đã bay thẳng ra ngoài, đập mạnh lên vách tường chỗ lối ra, sống chết không rõ.
Mấy bảo vệ xung quanh đều ngơ ngác, bọn họ đều biết rõ thực lực của đội trưởng, một người đấu với bốn năm người bình thường cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ lại bị một ông già dùng một chưởng vỗ bay.
“Bao vây bọn họ lại, thông báo với thị trưởng là bên đây có người gây chuyện!”
Một bảo vệ tỉnh táo lại, vừa chạy ra ngoài vừa la lên.
Mấy bảo vệ khác thầm mắng “đồ nhát gan”, nhưng lúc này bọn họ cũng không dám tùy tiện lùi lại, chỉ có thể bao vây lấy ba người Mã Giáp, Lâm Ẩn và Thi Anh Hào, tránh ba người chạy trốn.
“Tiên sư, tôi sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này”.
Mã Giáp hơi lo lắng nói với Lâm Ẩn.
“Không sao”.
Lâm Ẩn lắc đầu đáp, lúc này thần giác của anh đã quét thấy trên chiếc máy bay sắp đáp xuống trên không trung có không ít cao thủ, người mạnh nhất trong đó có tu vi Nhân Tiên, chẳng trách nhân vật lớn của Dốc Mã Long lại cẩn thận như thế.
Trong lúc nhất thời Lâm Ẩn cũng không biết cao thủ trên máy bay là thế lực phương nào, nhưng một Nhân Tiên mà thôi, số Nhân Tiên anh từng giết không ít, cũng không để tâm quá nhiều.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói kiêu ngạo vang lên.
“Ai dám gây chuyện ở Dốc Mã Long vậy?”
Một người đàn ông trung niên dẫn theo ba ông lão hùng hổ đi tới trước mặt Mã Giáp, quan sát cụ ta một phen, sau đó quay đầu hỏi một ông lão: “Anh Mã, đây là người của nhà họ Mã à?”
Một ông lão cảnh giới bảng Thiên trong đó quan sát Mã Giáp một phen, chắp tay nhỏ giọng hỏi Mã Giáp: “Không biết ông là ai? Vì sao phải giả mạo người của nhà họ Mã tôi?”
“Tôi vốn chính là người của nhà họ Mã, cần gì phải giả mạo? Kêu Mã Tiên Hà đến gặp tôi!”, Mã Giáp hừ lạnh nói.
“Anh Mã, rốt cuộc người này có phải người nhà họ Mã của ông không? Nếu thật sự là vậy, làm lỡ thị trưởng nghênh đón nhân vật lớn, nhà họ Mã của ông không gánh vác nổi trách nhiệm đâu”, người đàn ông trung niên nói một câu đầy hàm ý.
“Nơi này là Nam Dương đấy!”, sắc mặt võ giả bảng Thiên của nhà họ Mã trở nên khó coi, lạnh lùng nói.
Nhà họ Mã của ông ta tung hoành Nam Dương bao nhiêu năm nay, ngoài phải nể mặt Thanh Môn mấy phần thì chưa từng phải kiêng dè thế lực nào cả, hơn nữa chủ nhà đã hai mươi mấy năm không lộ diện, ông lão trước mặt lại có thể biết tên của chủ nhà, có lẽ thật sự là tiền bối của nhà họ Mã.
“Ông là tiền bối của nhà họ Mã tôi sao?”, võ giả bảng Thiên của nhà họ Mã nhỏ giọng hỏi.
“Lão phu Mã Giáp, kêu bọn họ mau tránh ra!”
Mã Giáp hơi mất kiên nhẫn nói, nếu còn kéo dài nữa, cụ ta thì không sao hết, nhưng cụ ta sợ chàng trai trẻ thần bí trước mặt mất kiên nhẫn, đến lúc đó e rằng cái mạng nhỏ của cụ ta cũng khó mà giữ được.
“Mã Giáp?”
Võ giả bảng Thiên trực tiếp quỳ xuống hô to: “Bái kiến cụ ông”.
Ông ta không ngờ ông lão trước mặt lại là cụ ông của nhà mình, chẳng trách ông ta không nhìn ra được sâu cạn.
Người đàn ông trung niên và hai võ giả sau lưng ông ta đều sửng sốt, tuy vẫn nghe đồn rằng nhà họ Mã có một cụ ông thần bí, nhưng không ngờ lại là ông lão vẻ ngoài xấu xí trước mắt.
“Bớt nói nhảm đi”.
Mã Giáp mất kiên nhẫn xua tay, cung kính nói với Lâm Ẩn: “Thưa cậu, chúng ta đi thôi”.
“Ừm!”
Lâm Ẩn gật đầu, sải bước đi ra ngoài.
Dù có hơi tò mò không biết mấy người này đang nghênh đón ai, nhưng chỉ cần không đắc tội anh, anh cũng không định chen vào.
“Đứng lại!”
Người đàn ông trung niên thấy mấy người Lâm Ẩn không coi mình ra gì thì tức giận la lên:
“Các người còn đứng nhìn cái gì, không mau ra tay bắt bọn họ lại cho tôi!”