Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1028 - Lâm Ẩn ra tay
“Lớn tuổi rồi, phải gầy dựng chút cơ nghiệp vì con cháu trong nhà, bọn họ hứa sau khi giết chết ông, eo biển Lục Giáp sẽ là của nhà họ Mã!”
Mã Giáp lạnh nhạt nói.
“Lợi ích thật lớn, chẳng trách có thể hấp dẫn ông tới đây”, Tạ Viễn gật đầu.
Eo biển Lục Giáp là một đường quốc tế, mỗi ngày không biết có bao nhiêu tàu hàng chục nghìn tấn chạy ngang qua hoặc cập bến, thu nhập hàng năm khiến nguyên thủ của một quốc gia nhỏ cũng phải động lòng, chẳng trách Mã Giáp biệt tăm từ trăm năm trước sẽ ra tay.
Xung quanh từ đường vô cùng yên tĩnh!
Rất nhiều người lớn tuổi của Thanh Môn đều tỏ vẻ lo âu, một vài người dám chạy tới cũng không dám nói một câu, bây giờ người đang nói chuyện đều là cao thủ Thần cảnh nổi tiếng Nam Dương, hôm nay gần như cao thủ Thần cảnh của cả Nam Dương đều tập trung ở đây.
Tạ Viễn một đấu ba, tình thế vô cùng bất lợi.
“Ba cao thủ Thần cảnh, đây là tình thế chết chắc mà!”
Một cao thủ của Thanh Môn lo lắng nói.
Cao thủ bên phe trưởng lão thì tỏ vẻ vui mừng.
Trận chiến của cao thủ Thần cảnh cùng cấp bậc rất khó phân thắng bại, ai cũng có tuyệt kỹ giữ mạng, dù Tạ Viễn đã thăng lên Thần cảnh hậu kỳ, nhưng khi đối mặt với hai Thần cảnh trung kỳ và một Thần cảnh sơ kỳ cũng không dám đảm bảo có thể giết chết tất cả bọn họ, hơn nữa chỉ cần sơ suất cũng có thể thua trận.
Ba người Bành Việt, Mã Giáp và Lãnh Phong đã đứng tại ba vị trí bao vây Tạ Viễn ở giữa.
Sắc mặt Tạ Viễn nặng nề, ba cao thủ Thần cảnh hợp tác mà lão đã phải ứng phó bằng hết sức mình, nhớ tới trước kia cậu Ẩn một mình tiêu diệt mấy cao thủ Thần cảnh trên đỉnh núi Đại Nhật, Tạ Viễn không khỏi cảm thán.
“Anh Tạ, vì cảm ơn ông năm đó để tôi truyền đạo ở Nam Dương, hôm nay tôi sẽ để ông được toàn thây!”, Lãnh Phong nói.
“Tiểu nhân bỉ ổi, không cần nhiều lời!”, Tạ Viễn lạnh lùng đáp, lúc đó Lãnh Phong đến Nam Dương truyền đạo, nể tình đều là người nước ngoài nên lão rất quan tâm đến Lãnh Phong, nhưng không ngờ lại có ngày hôm nay.
“Không biết tốt xấu!”
Trong mắt Lãnh Phong lóe lên sự lạnh lẽo, tuy ông ta không đúng, nhưng cũng không muốn mang cái danh tiểu nhân bỉ ổi.
“Tạ Viễn, chỉ cần ông thề với thần hồn cả đời này nhà họ Tạ của ông không rời khỏi Tinh Thành, lát nữa tôi có thể cho nhà họ Tạ một con đường sống”, Mã Giáp nghiêm túc nói.
Với thực lực một chiêu đánh bại Bành Việt của Tạ Viễn khi nãy, dù ba người bọn họ hợp tác đánh bại Tạ Viễn cũng phải trả giá không ít, thậm chí còn sẽ có người ngã xuống.
Cụ ta chỉ vì lợi ích là tuyến đường kia nên mới ra tay, không cần thiết phải liều mạng đến thế.
“Nam Dương chính là Nam Dương của Thanh Môn tôi, chuyện này sẽ mãi mãi không thay đổi, hôm nay các người dám ra tay với Thanh Môn thì nhất định phải trả giá!”, Tạ Viễn lạnh lùng nói.
Tuy lão không chắc có thể đấu lại ba người, nhưng nghĩ đến cậu Ẩn trong từ đường, lão cũng thấy tự tin hơn.
“Hùng hồn thật!”
Lãnh Phong hừ lạnh.
Bành Việt cũng cười ha hả: “Tạ Viễn, chỉ với một mình ông cũng muốn đấu với ba chúng tôi ư? Có át chủ bài gì thì lấy ra đi!”
Trong giọng nói của Bành Việt đầy ý khinh thường, lão ta hiểu rất rõ Tạ Viễn, hoàn toàn không tin Tạ Viễn có át chủ bài gì có thể đánh bại ba người bọn họ.
“Hôm nay Thanh Môn ta phải bị diệt vong rồi sao?”
Quách Uy thấy ba người bao vây Tạ Viễn thì khóc lóc tự hỏi.
…
Suranki cũng lạnh nhạt nói với Tạ Toàn: “Anh Tạ, bây giờ anh biết vì sao tôi lại ra tay với anh rồi đấy, ba cao thủ Thần cảnh hợp tác với nhau, nhà họ Tạ các anh hoàn toàn không ngăn cản được, nhưng anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ dòng máu của nhà họ Tạ anh”.
Tạ Toàn lắc đầu, không xem trận chiến nữa mà xoay người nhìn vào trong từ đường.
Chỉ cần người trong từ đường ra tay, nguy cơ của Thanh Môn có thể được giải quyết rất dễ dàng.
Với thủ đoạn có thể giúp cụ ông tiến thêm một bước, ông ta nghi ngờ vị kia đã là cao thủ cảnh giới Tiên Nhân rồi.
Đúng lúc này, Lâm Ẩn chậm rãi bước ra từ bên trong từ đường, mất kiên nhẫn nói:
“Tạ Viễn, mau chóng giải quyết mấy người này đi!”
Chỉ mấy Thần cảnh mà thôi, tiện tay giải quyết là được.
“Oắt con, nơi này đến lượt cậu nói chuyện sao?”
Bây giờ chỗ dựa của Chu Phong là Bành Trình đã chết, sư phụ La Quyền của hắn sau sáng nay cũng biệt tăm, bây giờ Thanh Môn tràn đầy nguy cơ, chính là lúc hắn biểu hiện ở trước mặt cao thủ.
Biết đâu hắn bị một cao thủ Thần cảnh nhìn trúng, sau này chẳng phải sẽ có thể tung hoành ở Nam Dương ư.
“Ồn!”
Lâm Ẩn búng tay một cái, Chu Phong lập tức nổ tung, biến thành một làn sương máu.
“Gì… cơ…”
Suranki đứng bên cạnh thấy thế thì trợn mắt há mồm, chàng trai anh tuấn trước mắt cũng là một Thần cảnh ư?
Ngay cả Lâm Ẩn ra tay thế nào ông ta còn chưa kịp thấy rõ thì Chu Phong đã bị đánh thành một làn sương máu rồi, thủ đoạn thế này, dù ông ta có tiến thêm bước nữa cũng không làm được.
“Cậu Ẩn!”
Tạ Toàn cung kính thưa Lâm Ẩn.
“Cậu Ẩn…”
Suranki mơ hồ cảm thấy cái tên này hơi quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra được.
…
“Cậu là ai?”
Cả Mã Giáp, Bành Việt và Lãnh Phong cũng bị Lâm Ẩn đột nhiên ra tay làm hoảng sợ, tuy cao thủ Thần cảnh gần như không già đi, ngoài người không chú trọng vẻ ngoài là Mã Giáp.
Nhưng người trẻ tuổi như Lâm Ẩn thật sự rất hiếm thấy.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là… Tạ Viễn là người của tôi, các người dám ra tay với người của tôi, đã chuẩn bị nhận lấy cái chết chưa?”
Lâm Ẩn đứng khoanh tay trước cửa từ đường, lạnh nhạt hỏi.
“Cái gì???”
Ba người đều vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, cao thủ Thần cảnh dễ dàng bị người khác thu phục như thế từ bao giờ vậy? Tuy Tạ Viễn làm người khiêm tốn, nhưng là một cao thủ Thần cảnh mang theo sự kiêu ngạo từ trong xương, sao có thể tuỳ tiện thần phục người khác được.
“Tốc chiến tốc thắng!”
Lâm Ẩn vừa dứt lời, Tạ Viễn biến thành một ngôi sao băng bắt đầu tấn công Bành Việt.
“Ông dám!”
Thấy Tạ Viễn còn dám ra tay trước, Lãnh Phong cũng giận dự xông về phía Tạ Viễn, không cho lão có cơ hội một đấu một.
Mã Giáp thấy thế vừa định xông lên theo, nhưng trong lòng chợt thấy lạnh lẽo như đang bị hồng thủy mãnh thú theo dõi vậy.
Cụ ta cúi đầu xuống, lập tức nhìn thấy chàng trai đứng trước cửa từ đường kia đang cười như không cười nhìn chằm chằm vào mình.
Chàng trai đó trông thì vô hại, nhưng Mã Giáp lại cảm thấy nếu lúc này mình dám ra tay, giây tiếp theo cụ ta sẽ chết chắc.
Nghĩ vậy, Mã Giáp lui bước.
Căng thẳng đứng trong hư không, không dám nhúc nhích dù là một chút.
…
Còn Tạ Viễn bên kia đã bắt đầu giao thủ, sau khi lão bước vào Thần cảnh hậu kỳ, lấy một địch hai cũng không hề rơi vào thế yếu, lão vừa đấu với Lãnh Phong vừa có thể ép Bành Việt liên tục lùi về phía sau.
Hai người Bành Việt và Lãnh Phong thua cuộc chỉ là vấn đề thời gian.
Lãnh Phong cũng phát hiện không thể kéo dài thêm nữa, quát lên với Mã Giáp: “Mã Giáp, sao ông còn không ra tay, đang đợi cái gì đấy?”
Mã Giáp nhắm mắt làm ngơ, đứng yên trên không trung, trên trán có mồ hôi lạnh chảy xuống.
Ầm!
Sau mười chiêu, Tạ Viễn nắm bắt cơ hội, lực đấm màu trắng đập mạnh lên người Bành Việt, khiến lão ta văng ra ngoài.
Lãnh Phong thấy tình thế không ổn thì quay đầu bỏ chạy về phía xa.
Mã Giáp lạnh nhạt nói.
“Lợi ích thật lớn, chẳng trách có thể hấp dẫn ông tới đây”, Tạ Viễn gật đầu.
Eo biển Lục Giáp là một đường quốc tế, mỗi ngày không biết có bao nhiêu tàu hàng chục nghìn tấn chạy ngang qua hoặc cập bến, thu nhập hàng năm khiến nguyên thủ của một quốc gia nhỏ cũng phải động lòng, chẳng trách Mã Giáp biệt tăm từ trăm năm trước sẽ ra tay.
Xung quanh từ đường vô cùng yên tĩnh!
Rất nhiều người lớn tuổi của Thanh Môn đều tỏ vẻ lo âu, một vài người dám chạy tới cũng không dám nói một câu, bây giờ người đang nói chuyện đều là cao thủ Thần cảnh nổi tiếng Nam Dương, hôm nay gần như cao thủ Thần cảnh của cả Nam Dương đều tập trung ở đây.
Tạ Viễn một đấu ba, tình thế vô cùng bất lợi.
“Ba cao thủ Thần cảnh, đây là tình thế chết chắc mà!”
Một cao thủ của Thanh Môn lo lắng nói.
Cao thủ bên phe trưởng lão thì tỏ vẻ vui mừng.
Trận chiến của cao thủ Thần cảnh cùng cấp bậc rất khó phân thắng bại, ai cũng có tuyệt kỹ giữ mạng, dù Tạ Viễn đã thăng lên Thần cảnh hậu kỳ, nhưng khi đối mặt với hai Thần cảnh trung kỳ và một Thần cảnh sơ kỳ cũng không dám đảm bảo có thể giết chết tất cả bọn họ, hơn nữa chỉ cần sơ suất cũng có thể thua trận.
Ba người Bành Việt, Mã Giáp và Lãnh Phong đã đứng tại ba vị trí bao vây Tạ Viễn ở giữa.
Sắc mặt Tạ Viễn nặng nề, ba cao thủ Thần cảnh hợp tác mà lão đã phải ứng phó bằng hết sức mình, nhớ tới trước kia cậu Ẩn một mình tiêu diệt mấy cao thủ Thần cảnh trên đỉnh núi Đại Nhật, Tạ Viễn không khỏi cảm thán.
“Anh Tạ, vì cảm ơn ông năm đó để tôi truyền đạo ở Nam Dương, hôm nay tôi sẽ để ông được toàn thây!”, Lãnh Phong nói.
“Tiểu nhân bỉ ổi, không cần nhiều lời!”, Tạ Viễn lạnh lùng đáp, lúc đó Lãnh Phong đến Nam Dương truyền đạo, nể tình đều là người nước ngoài nên lão rất quan tâm đến Lãnh Phong, nhưng không ngờ lại có ngày hôm nay.
“Không biết tốt xấu!”
Trong mắt Lãnh Phong lóe lên sự lạnh lẽo, tuy ông ta không đúng, nhưng cũng không muốn mang cái danh tiểu nhân bỉ ổi.
“Tạ Viễn, chỉ cần ông thề với thần hồn cả đời này nhà họ Tạ của ông không rời khỏi Tinh Thành, lát nữa tôi có thể cho nhà họ Tạ một con đường sống”, Mã Giáp nghiêm túc nói.
Với thực lực một chiêu đánh bại Bành Việt của Tạ Viễn khi nãy, dù ba người bọn họ hợp tác đánh bại Tạ Viễn cũng phải trả giá không ít, thậm chí còn sẽ có người ngã xuống.
Cụ ta chỉ vì lợi ích là tuyến đường kia nên mới ra tay, không cần thiết phải liều mạng đến thế.
“Nam Dương chính là Nam Dương của Thanh Môn tôi, chuyện này sẽ mãi mãi không thay đổi, hôm nay các người dám ra tay với Thanh Môn thì nhất định phải trả giá!”, Tạ Viễn lạnh lùng nói.
Tuy lão không chắc có thể đấu lại ba người, nhưng nghĩ đến cậu Ẩn trong từ đường, lão cũng thấy tự tin hơn.
“Hùng hồn thật!”
Lãnh Phong hừ lạnh.
Bành Việt cũng cười ha hả: “Tạ Viễn, chỉ với một mình ông cũng muốn đấu với ba chúng tôi ư? Có át chủ bài gì thì lấy ra đi!”
Trong giọng nói của Bành Việt đầy ý khinh thường, lão ta hiểu rất rõ Tạ Viễn, hoàn toàn không tin Tạ Viễn có át chủ bài gì có thể đánh bại ba người bọn họ.
“Hôm nay Thanh Môn ta phải bị diệt vong rồi sao?”
Quách Uy thấy ba người bao vây Tạ Viễn thì khóc lóc tự hỏi.
…
Suranki cũng lạnh nhạt nói với Tạ Toàn: “Anh Tạ, bây giờ anh biết vì sao tôi lại ra tay với anh rồi đấy, ba cao thủ Thần cảnh hợp tác với nhau, nhà họ Tạ các anh hoàn toàn không ngăn cản được, nhưng anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ dòng máu của nhà họ Tạ anh”.
Tạ Toàn lắc đầu, không xem trận chiến nữa mà xoay người nhìn vào trong từ đường.
Chỉ cần người trong từ đường ra tay, nguy cơ của Thanh Môn có thể được giải quyết rất dễ dàng.
Với thủ đoạn có thể giúp cụ ông tiến thêm một bước, ông ta nghi ngờ vị kia đã là cao thủ cảnh giới Tiên Nhân rồi.
Đúng lúc này, Lâm Ẩn chậm rãi bước ra từ bên trong từ đường, mất kiên nhẫn nói:
“Tạ Viễn, mau chóng giải quyết mấy người này đi!”
Chỉ mấy Thần cảnh mà thôi, tiện tay giải quyết là được.
“Oắt con, nơi này đến lượt cậu nói chuyện sao?”
Bây giờ chỗ dựa của Chu Phong là Bành Trình đã chết, sư phụ La Quyền của hắn sau sáng nay cũng biệt tăm, bây giờ Thanh Môn tràn đầy nguy cơ, chính là lúc hắn biểu hiện ở trước mặt cao thủ.
Biết đâu hắn bị một cao thủ Thần cảnh nhìn trúng, sau này chẳng phải sẽ có thể tung hoành ở Nam Dương ư.
“Ồn!”
Lâm Ẩn búng tay một cái, Chu Phong lập tức nổ tung, biến thành một làn sương máu.
“Gì… cơ…”
Suranki đứng bên cạnh thấy thế thì trợn mắt há mồm, chàng trai anh tuấn trước mắt cũng là một Thần cảnh ư?
Ngay cả Lâm Ẩn ra tay thế nào ông ta còn chưa kịp thấy rõ thì Chu Phong đã bị đánh thành một làn sương máu rồi, thủ đoạn thế này, dù ông ta có tiến thêm bước nữa cũng không làm được.
“Cậu Ẩn!”
Tạ Toàn cung kính thưa Lâm Ẩn.
“Cậu Ẩn…”
Suranki mơ hồ cảm thấy cái tên này hơi quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra được.
…
“Cậu là ai?”
Cả Mã Giáp, Bành Việt và Lãnh Phong cũng bị Lâm Ẩn đột nhiên ra tay làm hoảng sợ, tuy cao thủ Thần cảnh gần như không già đi, ngoài người không chú trọng vẻ ngoài là Mã Giáp.
Nhưng người trẻ tuổi như Lâm Ẩn thật sự rất hiếm thấy.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là… Tạ Viễn là người của tôi, các người dám ra tay với người của tôi, đã chuẩn bị nhận lấy cái chết chưa?”
Lâm Ẩn đứng khoanh tay trước cửa từ đường, lạnh nhạt hỏi.
“Cái gì???”
Ba người đều vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, cao thủ Thần cảnh dễ dàng bị người khác thu phục như thế từ bao giờ vậy? Tuy Tạ Viễn làm người khiêm tốn, nhưng là một cao thủ Thần cảnh mang theo sự kiêu ngạo từ trong xương, sao có thể tuỳ tiện thần phục người khác được.
“Tốc chiến tốc thắng!”
Lâm Ẩn vừa dứt lời, Tạ Viễn biến thành một ngôi sao băng bắt đầu tấn công Bành Việt.
“Ông dám!”
Thấy Tạ Viễn còn dám ra tay trước, Lãnh Phong cũng giận dự xông về phía Tạ Viễn, không cho lão có cơ hội một đấu một.
Mã Giáp thấy thế vừa định xông lên theo, nhưng trong lòng chợt thấy lạnh lẽo như đang bị hồng thủy mãnh thú theo dõi vậy.
Cụ ta cúi đầu xuống, lập tức nhìn thấy chàng trai đứng trước cửa từ đường kia đang cười như không cười nhìn chằm chằm vào mình.
Chàng trai đó trông thì vô hại, nhưng Mã Giáp lại cảm thấy nếu lúc này mình dám ra tay, giây tiếp theo cụ ta sẽ chết chắc.
Nghĩ vậy, Mã Giáp lui bước.
Căng thẳng đứng trong hư không, không dám nhúc nhích dù là một chút.
…
Còn Tạ Viễn bên kia đã bắt đầu giao thủ, sau khi lão bước vào Thần cảnh hậu kỳ, lấy một địch hai cũng không hề rơi vào thế yếu, lão vừa đấu với Lãnh Phong vừa có thể ép Bành Việt liên tục lùi về phía sau.
Hai người Bành Việt và Lãnh Phong thua cuộc chỉ là vấn đề thời gian.
Lãnh Phong cũng phát hiện không thể kéo dài thêm nữa, quát lên với Mã Giáp: “Mã Giáp, sao ông còn không ra tay, đang đợi cái gì đấy?”
Mã Giáp nhắm mắt làm ngơ, đứng yên trên không trung, trên trán có mồ hôi lạnh chảy xuống.
Ầm!
Sau mười chiêu, Tạ Viễn nắm bắt cơ hội, lực đấm màu trắng đập mạnh lên người Bành Việt, khiến lão ta văng ra ngoài.
Lãnh Phong thấy tình thế không ổn thì quay đầu bỏ chạy về phía xa.