Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1027 - Thần cảnh đều xuất hiện
Tuy thực lực của Quách Uy chỉ là đỉnh cao bảng Thiên, nhưng đã sống trên trăm tuổi, từ khi còn trẻ đã gia nhập Thanh Môn, là người lớn tuổi chân chính, lúc còn trẻ từng may mắn được gặp Tạ Viễn mấy lần.
Nhưng không ngờ lão đã sớm già nua dần, thực lực võ đạo cũng không phát huy được năm phần, nhưng cụ ông Tạ Viễn còn lớn tuổi hơn lão lại vẫn mang dáng vẻ trước đây.
Mấy người khác bên phía Bành Trình hùng hổ đến đây thấy Quách Uy quỳ xuống cũng đều quỳ rạp xuống đất, rất nhiều người trong bọn họ đều không phải người của phe trưởng lão, cũng không muốn phản bội Thanh Môn. Nhưng khi nãy Bành Trình quá mạnh, ngay cả Tạ Phong cũng bị thương nặng, bọn họ còn có người nhà ở Tinh Thành, chỉ có thể khuất phục.
Lúc này nhìn thấy cụ ông Tạ Viễn, ai cũng xấu hổ quỳ xuống đất, căn bản không dám nhìn lão.
“Tạ Viễn?”
Trên mặt Bành Trình thoáng hiện lên sự kinh hãi, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Tuy Tạ Viễn không phải không chết cũng bị thương nặng như lời đại trưởng lão nói, nhưng lúc này sau lưng lão ta cũng có hai Thần cảnh, chưa chắc phải sợ Tạ Viễn.
“Hôm nay dù Tạ Viễn ông có ra mặt cũng không thay đổi được kết cục của nhà họ Tạ đâu!”
Bành Trình hùng hổ nói với Tạ Viễn.
“Thanh Môn tôi vẫn luôn đối xử với nhà họ Bành các người không tệ!”
Tạ Viễn hừ lạnh một tiếng, trong mắt có thần quang lóe lên, quát to: “Nhà họ Bành phản bội Thanh Môn, theo quy định, cả nhà họ Bành đều phải bị tiêu diệt!”
Bành Trình kêu lên một tiếng quái dị, lập tức lùi liên tục về sau, tuy lão ta hùng hổ, nhưng đối mặt với một cao thủ Thần cảnh như Tạ Viễn, Bành Trình vẫn có hơi sợ hãi.
Bàn chân giẫm từng bước lên mặt đất tựa như một con rồng, trên người mang theo gió lốc, như một ngôi sao băng xông về phía đám người phía sau.
“Muốn chạy à?”
Tạ Viễn hừ lạnh một tiếng.
Một ánh sáng trắng được bắn mạnh ra từ lòng bàn tay của Tạ Viễn, lập tức cắt ngang qua hư không, xông về phía Bành Trình.
“Đại trưởng lão cứu tôi với!”
Bành Trình sợ tới mức hồn vía lên mây, lớn tiếng kêu cứu.
“Tạ Viễn, ông dám!”
Không trung vang lên tiếng hét to, một ánh sáng xanh bay tới từ phía xa chặn lại ánh sáng trắng Tạ Viễn đánh ra, một bóng người già dặn cũng xuất hiện.
Nhìn thấy người kia, Bành Trình lập tức vui mừng, tăng tốc lên ba phần chạy tới chỗ lão ta.
“Bành Việt, ông tưởng mình có thể ngăn được tôi sao?”
Tạ Viễn cười khinh thường.
Hai chùm sáng chạm vào nhau, ánh sáng xanh bị đánh vỡ, còn ánh sáng trắng từ cách đó mấy chục mét lập tức cắt ngang qua cổ Bành Trình biến lão ta thành hai khúc.
Trước khi chết, nhị trưởng lão Thanh Môn thân phận cao quý, thực lực trên bảng Thiên này còn muốn vung quyền ngăn cản, nhưng sao có thể thoát khỏi tay Tạ Viễn được.
“Bịch!”
Thi thể của Bành Trình khựng lại trong không trung, sau đó rơi xuống đất.
Trên mặt vẫn còn đầy vẻ khó tin, đại trưởng lão của nhà họ Bành đã ra mặt rồi, nhưng lão ta vẫn phải chết.
Đa số cao thủ bên phe đại trưởng lão đều vô cùng sợ hãi, khi nãy tuy đại trưởng lão không chính thức đấu với cụ ông Tạ Viễn của Thanh Môn, nhưng cũng đã phán đoán được cao thấp rồi.
Tạ Viễn không thèm nhìn bọn họ lấy một cái, chậm rãi bay lên cao nhìn bóng người cách đó không xa, quát to:
“Bành Việt, bây giờ đến lượt ông!”
“Không ngờ thực lực của cụ ông nhà họ Tạ lại mạnh đến thế!”, Suranki biến sắc, là một cao thủ chỉ thiếu một bước là có thể bước vào Thần cảnh, đương nhiên ông ta có thể nhìn ra sự chênh lệch trong một chiêu khi nãy của hai người.
Lúc đối mặt với Tạ Viễn, đại trưởng lão gần như không có sức đánh trả.
“Nhưng hôm nay thắng bại đã định, dù Tạ Viễn có mạnh đến mức nào cũng không đấu lại khi bọn họ hợp tác tấn công”, Suranki lắc đầu, nhỏ giọng nói.
Sắc mặt Bành Việt cực kỳ nặng nề, tu vi của lão ta đã là đỉnh cao Thần cảnh sơ kỳ rồi, chỉ thiếu một bước nhỏ là có thể bước vào Thần cảnh trung kỳ, nhưng không ngờ một đòn khi nãy của mình lại bị Tạ Viễn tiện tay phá hỏng.
“Tạ Viễn, tôi thật sự không phải đối thủ của ông, nhưng hôm nay chắc chắn người thắng cuộc sẽ là tôi!”, Bành Việt lạnh lùng nói, chân nguyên cuồn cuộn dâng lên.
“Bành Việt, sau khi Thanh Môn chúng tôi đến Nam Dương luôn đối xử không tệ với nhà họ Bành các người, qua biết bao thế hệ đại trưởng lão đều là nhà họ Bành, vì sao ông muốn bắt tay với người ngoài ra tay với nhà họ Tạ của tôi?”
Tạ Viễn lạnh lùng hỏi.
“Hừ! Nam Dương lúc trước là thiên hạ của nhà họ Bành tôi, Thanh Môn của ông đến Nam Dương chiếm đoạt cơ nghiệp của nhà họ Bành, chẳng lẽ cho rằng một vị trí đại trưởng lão đã đủ rồi sao? Hôm nay sau khi nhà họ Tạ các người diệt vong, Nam Dương vẫn sẽ là thiên hạ của nhà họ Bành!”, Bành Việt hừ lạnh đáp.
“Nói nhiều cũng vô ích, kêu người giúp đỡ ông ra đây đi, nếu không ngày này năm sau sẽ chính là ngày giỗ của ông đấy!”
Tạ Viễn lắc đầu, người biến thành một luồng sáng xông về phía Bành Việt.
“Anh Lãnh, anh Mã, hỗ trợ tôi!”
Bành Việt không dám lơ là, lớn tiếng kêu lên.
“Ầm ầm!”
Chẳng mấy chốc Tạ Viễn đã xuất hiện bên cạnh Bành Việt, đánh ra một quyền. Trong hư không có tiếng sấm chấn động, chân nguyên màu trắng bao bọc lấy nắm đấm, đánh mạnh về phía lão ta.
“A!”
Bành Việt cũng phát ra một tiếng kêu kỳ lạ, tay phải chưởng ra như gió muốn chặn nắm đấm của Tạ Viễn lại.
Ầm!
Người Tạ Viễn chỉ hơi run lên, còn Bành Việt đã trực tiếp bay ngược ra ngoài.
“Sao có thể chứ!”
Bành Việt cực kỳ hoảng sợ, trước kia mặc dù thực lực của lão ta và Tạ Viễn có chút chênh lệch thì trong vòng trăm chiêu chắc chắn không thể phân thắng bại, nhưng bây giờ chỉ với một chiêu mà lão ta đã rơi vào thế yếu.
Không phải Lãnh Phong bảo rằng việc tu luyện của Tạ Viễn đã xảy ra vấn đề, không chết cũng bị thương nặng sao?
Lãnh Phong gài bẫy mình!
Nghĩ vậy, Bành Việt không chút do dự quát to: “Lãnh Phong, Mã Giáp, nếu các người không ra tay, tôi chết rồi, các người cũng đừng hòng sống dễ chịu!”
Tạ Viễn cũng không đuổi theo, chỉ lạnh lùng nhìn về phía xa.
Lão quen biết Bành Việt mấy chục năm, hiểu rõ tính cách của lão ta, nếu không chắc chắn trăm phần trăm, Bành Việt tuyệt đối sẽ không ra tay với nhà họ Tạ.
Bây giờ nếu quyết định ra tay thì chắc chắn có người ở sau lưng.
Nhưng lão không ngờ ngoài Lãnh Phong của Yoga cổ Thiên Trúc còn có một Mã Giáp nữa!
Mã Giáp là thiên tài nổi tiếng trăm năm trước ở Nam Dương, nhưng từ trăm năm trước cụ ta đã không còn tin tức, vốn tưởng rằng Mã Giáp đã chết rồi, không ngờ hôm nay lại xuất hiện.
Nếu không phải vì lão chỉ lớn hơn Mã Giáp ba bốn mươi tuổi thì chưa chắc có thể nhớ đến người này.
Hai bóng người từ phía xa chạy đến bên cạnh Bành Việt với tốc độ cực nhanh, một người trong đó cao hai mét, thân trên để trần, làn da màu đồng cổ, ngón tay thon dài, khuôn mặt có nét giống với Lãnh Mâu bị Tạ Toàn giết chết.
Mà người còn lại là một ông lão tóc bạc, ăn mặc rất bình thường, nhìn qua không có chỗ nào đặc biệt, nhưng lại đứng sóng vai với Lãnh Phong.
“Anh Tạ, đã lâu không gặp!”
Lãnh Phong cười nói với Tạ Viễn.
“Hừ!”
Tạ Viễn hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm đến Lãnh Phong, ngược lại quay đầu nhìn về phía Mã Giáp, lạnh lùng nói: “Hai người bọn họ đến gây chuyện với nhà họ Tạ tôi có thể hiểu, nhưng Thanh Môn và Mã Giáp ông không thù không oán, vì sao ông muốn ra tay với tôi?”
Nhưng không ngờ lão đã sớm già nua dần, thực lực võ đạo cũng không phát huy được năm phần, nhưng cụ ông Tạ Viễn còn lớn tuổi hơn lão lại vẫn mang dáng vẻ trước đây.
Mấy người khác bên phía Bành Trình hùng hổ đến đây thấy Quách Uy quỳ xuống cũng đều quỳ rạp xuống đất, rất nhiều người trong bọn họ đều không phải người của phe trưởng lão, cũng không muốn phản bội Thanh Môn. Nhưng khi nãy Bành Trình quá mạnh, ngay cả Tạ Phong cũng bị thương nặng, bọn họ còn có người nhà ở Tinh Thành, chỉ có thể khuất phục.
Lúc này nhìn thấy cụ ông Tạ Viễn, ai cũng xấu hổ quỳ xuống đất, căn bản không dám nhìn lão.
“Tạ Viễn?”
Trên mặt Bành Trình thoáng hiện lên sự kinh hãi, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Tuy Tạ Viễn không phải không chết cũng bị thương nặng như lời đại trưởng lão nói, nhưng lúc này sau lưng lão ta cũng có hai Thần cảnh, chưa chắc phải sợ Tạ Viễn.
“Hôm nay dù Tạ Viễn ông có ra mặt cũng không thay đổi được kết cục của nhà họ Tạ đâu!”
Bành Trình hùng hổ nói với Tạ Viễn.
“Thanh Môn tôi vẫn luôn đối xử với nhà họ Bành các người không tệ!”
Tạ Viễn hừ lạnh một tiếng, trong mắt có thần quang lóe lên, quát to: “Nhà họ Bành phản bội Thanh Môn, theo quy định, cả nhà họ Bành đều phải bị tiêu diệt!”
Bành Trình kêu lên một tiếng quái dị, lập tức lùi liên tục về sau, tuy lão ta hùng hổ, nhưng đối mặt với một cao thủ Thần cảnh như Tạ Viễn, Bành Trình vẫn có hơi sợ hãi.
Bàn chân giẫm từng bước lên mặt đất tựa như một con rồng, trên người mang theo gió lốc, như một ngôi sao băng xông về phía đám người phía sau.
“Muốn chạy à?”
Tạ Viễn hừ lạnh một tiếng.
Một ánh sáng trắng được bắn mạnh ra từ lòng bàn tay của Tạ Viễn, lập tức cắt ngang qua hư không, xông về phía Bành Trình.
“Đại trưởng lão cứu tôi với!”
Bành Trình sợ tới mức hồn vía lên mây, lớn tiếng kêu cứu.
“Tạ Viễn, ông dám!”
Không trung vang lên tiếng hét to, một ánh sáng xanh bay tới từ phía xa chặn lại ánh sáng trắng Tạ Viễn đánh ra, một bóng người già dặn cũng xuất hiện.
Nhìn thấy người kia, Bành Trình lập tức vui mừng, tăng tốc lên ba phần chạy tới chỗ lão ta.
“Bành Việt, ông tưởng mình có thể ngăn được tôi sao?”
Tạ Viễn cười khinh thường.
Hai chùm sáng chạm vào nhau, ánh sáng xanh bị đánh vỡ, còn ánh sáng trắng từ cách đó mấy chục mét lập tức cắt ngang qua cổ Bành Trình biến lão ta thành hai khúc.
Trước khi chết, nhị trưởng lão Thanh Môn thân phận cao quý, thực lực trên bảng Thiên này còn muốn vung quyền ngăn cản, nhưng sao có thể thoát khỏi tay Tạ Viễn được.
“Bịch!”
Thi thể của Bành Trình khựng lại trong không trung, sau đó rơi xuống đất.
Trên mặt vẫn còn đầy vẻ khó tin, đại trưởng lão của nhà họ Bành đã ra mặt rồi, nhưng lão ta vẫn phải chết.
Đa số cao thủ bên phe đại trưởng lão đều vô cùng sợ hãi, khi nãy tuy đại trưởng lão không chính thức đấu với cụ ông Tạ Viễn của Thanh Môn, nhưng cũng đã phán đoán được cao thấp rồi.
Tạ Viễn không thèm nhìn bọn họ lấy một cái, chậm rãi bay lên cao nhìn bóng người cách đó không xa, quát to:
“Bành Việt, bây giờ đến lượt ông!”
“Không ngờ thực lực của cụ ông nhà họ Tạ lại mạnh đến thế!”, Suranki biến sắc, là một cao thủ chỉ thiếu một bước là có thể bước vào Thần cảnh, đương nhiên ông ta có thể nhìn ra sự chênh lệch trong một chiêu khi nãy của hai người.
Lúc đối mặt với Tạ Viễn, đại trưởng lão gần như không có sức đánh trả.
“Nhưng hôm nay thắng bại đã định, dù Tạ Viễn có mạnh đến mức nào cũng không đấu lại khi bọn họ hợp tác tấn công”, Suranki lắc đầu, nhỏ giọng nói.
Sắc mặt Bành Việt cực kỳ nặng nề, tu vi của lão ta đã là đỉnh cao Thần cảnh sơ kỳ rồi, chỉ thiếu một bước nhỏ là có thể bước vào Thần cảnh trung kỳ, nhưng không ngờ một đòn khi nãy của mình lại bị Tạ Viễn tiện tay phá hỏng.
“Tạ Viễn, tôi thật sự không phải đối thủ của ông, nhưng hôm nay chắc chắn người thắng cuộc sẽ là tôi!”, Bành Việt lạnh lùng nói, chân nguyên cuồn cuộn dâng lên.
“Bành Việt, sau khi Thanh Môn chúng tôi đến Nam Dương luôn đối xử không tệ với nhà họ Bành các người, qua biết bao thế hệ đại trưởng lão đều là nhà họ Bành, vì sao ông muốn bắt tay với người ngoài ra tay với nhà họ Tạ của tôi?”
Tạ Viễn lạnh lùng hỏi.
“Hừ! Nam Dương lúc trước là thiên hạ của nhà họ Bành tôi, Thanh Môn của ông đến Nam Dương chiếm đoạt cơ nghiệp của nhà họ Bành, chẳng lẽ cho rằng một vị trí đại trưởng lão đã đủ rồi sao? Hôm nay sau khi nhà họ Tạ các người diệt vong, Nam Dương vẫn sẽ là thiên hạ của nhà họ Bành!”, Bành Việt hừ lạnh đáp.
“Nói nhiều cũng vô ích, kêu người giúp đỡ ông ra đây đi, nếu không ngày này năm sau sẽ chính là ngày giỗ của ông đấy!”
Tạ Viễn lắc đầu, người biến thành một luồng sáng xông về phía Bành Việt.
“Anh Lãnh, anh Mã, hỗ trợ tôi!”
Bành Việt không dám lơ là, lớn tiếng kêu lên.
“Ầm ầm!”
Chẳng mấy chốc Tạ Viễn đã xuất hiện bên cạnh Bành Việt, đánh ra một quyền. Trong hư không có tiếng sấm chấn động, chân nguyên màu trắng bao bọc lấy nắm đấm, đánh mạnh về phía lão ta.
“A!”
Bành Việt cũng phát ra một tiếng kêu kỳ lạ, tay phải chưởng ra như gió muốn chặn nắm đấm của Tạ Viễn lại.
Ầm!
Người Tạ Viễn chỉ hơi run lên, còn Bành Việt đã trực tiếp bay ngược ra ngoài.
“Sao có thể chứ!”
Bành Việt cực kỳ hoảng sợ, trước kia mặc dù thực lực của lão ta và Tạ Viễn có chút chênh lệch thì trong vòng trăm chiêu chắc chắn không thể phân thắng bại, nhưng bây giờ chỉ với một chiêu mà lão ta đã rơi vào thế yếu.
Không phải Lãnh Phong bảo rằng việc tu luyện của Tạ Viễn đã xảy ra vấn đề, không chết cũng bị thương nặng sao?
Lãnh Phong gài bẫy mình!
Nghĩ vậy, Bành Việt không chút do dự quát to: “Lãnh Phong, Mã Giáp, nếu các người không ra tay, tôi chết rồi, các người cũng đừng hòng sống dễ chịu!”
Tạ Viễn cũng không đuổi theo, chỉ lạnh lùng nhìn về phía xa.
Lão quen biết Bành Việt mấy chục năm, hiểu rõ tính cách của lão ta, nếu không chắc chắn trăm phần trăm, Bành Việt tuyệt đối sẽ không ra tay với nhà họ Tạ.
Bây giờ nếu quyết định ra tay thì chắc chắn có người ở sau lưng.
Nhưng lão không ngờ ngoài Lãnh Phong của Yoga cổ Thiên Trúc còn có một Mã Giáp nữa!
Mã Giáp là thiên tài nổi tiếng trăm năm trước ở Nam Dương, nhưng từ trăm năm trước cụ ta đã không còn tin tức, vốn tưởng rằng Mã Giáp đã chết rồi, không ngờ hôm nay lại xuất hiện.
Nếu không phải vì lão chỉ lớn hơn Mã Giáp ba bốn mươi tuổi thì chưa chắc có thể nhớ đến người này.
Hai bóng người từ phía xa chạy đến bên cạnh Bành Việt với tốc độ cực nhanh, một người trong đó cao hai mét, thân trên để trần, làn da màu đồng cổ, ngón tay thon dài, khuôn mặt có nét giống với Lãnh Mâu bị Tạ Toàn giết chết.
Mà người còn lại là một ông lão tóc bạc, ăn mặc rất bình thường, nhìn qua không có chỗ nào đặc biệt, nhưng lại đứng sóng vai với Lãnh Phong.
“Anh Tạ, đã lâu không gặp!”
Lãnh Phong cười nói với Tạ Viễn.
“Hừ!”
Tạ Viễn hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm đến Lãnh Phong, ngược lại quay đầu nhìn về phía Mã Giáp, lạnh lùng nói: “Hai người bọn họ đến gây chuyện với nhà họ Tạ tôi có thể hiểu, nhưng Thanh Môn và Mã Giáp ông không thù không oán, vì sao ông muốn ra tay với tôi?”