Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1019 - Thật to gan
“Oắt con, nơi này là Thanh Môn, tôi cho cậu vào thì cậu được vào, tôi không cho cậu vào, thì cậu đừng mong bước vào được!”, Nghi trượng của Thanh Môn cũng không vờ vịt nữa, lạnh lùng nói.
Ông ta vốn đến để trút giận cho Chu Phong, nếu không phải vì thế cũng sẽ không ra đây.
“Chúng tôi cũng là khách quý được Thanh Môn mời đến, nếu ông ngăn không cho chúng tôi vào thì ông không thể gánh vác được trách nhiệm đâu!”
Đúng lúc này, Liễu Thanh Ti bước ra, lạnh lùng nói.
Chị ta biết Lâm Ẩn không muốn để lộ thân phận, tuy nhà họ Tiền của bọn họ ở Nam Dương không bằng Thanh Môn, nhưng cũng có mấy phần thực lực, vẫn có khả năng tiến vào trụ sở chính của Thanh Môn.
“Ha hả!”
Nghi trượng của Thanh Môn cười lạnh một tiếng, ao ước nhìn về phía ba cô gái ở bên cạnh Lâm Ẩn, sau đó lạnh lùng nói với Liễu Thanh Ti: “Hôm nay các người dám nói năng lỗ mãng với Thanh Môn như thế e rằng không rời khỏi được đâu, nếu ba người các cô chịu ở lại với tôi, tôi sẽ nghĩ đến chuyện bỏ qua cho ba tên này”.
Nghi trượng vốn ra đây để trút giận cho Chu Phong, nhưng vừa thấy ba cô gái thì mục tiêu đã thay đổi, chẳng những ông ta muốn trút giận cho Chu Phong, còn muốn cả ba cô gái này nữa.
Ông ta sống ở Nam Dương cả đời mà chưa từng nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy đâu.
“Ông dám!”
Ba cô gái còn chưa nói gì thì Cổ Nguyên đã giận tím mặt bước ra, mấy người tầm thường thế này mà cũng dám có ý đồ với chị anh ta ư.
“Chuyện này để tôi xử lý”.
Liễu Thanh Ti tiến lên một bước ngăn Cổ Nguyên lại, lạnh lùng nói với Nghi trượng: “Ông biết đắc tội với tôi sẽ có kết quả gì không?”
“Ha!”
Nghi trượng hứng thú nhìn Liễu Thanh Ti, trong mắt loé lên vẻ khinh thường, hờ hững đáp: “Vậy cô cũng phải biết tiếng tăm của Thanh Môn chúng tôi ở Nam Dương, không phải con chó con mèo nào cũng có thể vào được đâu”.
Tuy biết mấy người Liễu Thanh Ti có chút thực lực, nếu không đã không thể khiến Chu Phong chịu thiệt thòi ngay trước mặt La Quyền. Nhưng đây là trụ sở chính của Thanh Môn, ở Nam Dương này làm gì có ai dám gây chuyện ở đây, nếu những người này dám ra tay với ông ta thì chẳng khác nào đang gây chuyện với Thanh Môn cả.
Mà lúc này các cao thủ của Thanh Môn đều đang tập trung lại ở đây, cao thủ trên bảng Thiên cũng có bốn năm người, ngoài mấy cao thủ đang bế quan không có mặt thì những người khác đều đã đến.
Chỉ cần những người này có ác ý muốn ra tay, Thanh Môn đương nhiên có cao thủ nghênh tiếp.
Lúc này một ông lão bên ngoài nhìn thấy bóng lưng của Liễu Thanh Ti thì giật mình, vội vàng chạy tới quỳ xuống trước mặt chị ta.
“Cô chủ, sao cô lại đến đây”.
Ông lão quỳ xuống là một trong những người phụ trách của nhà họ Tiền ở Nam Dương, cũng có thực lực trên bảng Thiên sơ kỳ. Nhà họ Tiền bọn họ phát triển ở Nam Dương cũng không tránh được việc có hợp tác với Thanh Môn, lần này ông ấy đại diện nhà họ Tiền đến đây, nhưng có đến muộn một chút, không ngờ lại thấy con gái nuôi của cụ Tiền bị chặn lại bên ngoài.
Có lẽ những thế lực khác bên Nam Dương không rõ lắm, nhưng ông ấy biết cụ ông đã thăng lên Thần cảnh, còn có quan hệ rất tốt với nhà họ Lâm ở Lang Gia.
Bây giờ dù là Thanh Môn ở Nam Dương cũng phải nể mặt nhà họ Tiền bọn họ mấy phần, nhưng bây giờ Liễu Thanh Ti lại bị làm khó ở đây, nếu tin tức truyền về Long Quốc thì ông ấy còn mặt mũi gì nữa.
“Ông Hồ, ông mau đứng lên đi”.
Liễu Thanh Ti nhìn thấy ông ấy cũng giật mình, vội vàng đỡ ông ấy dậy, ông Hồ là người được đào tạo lúc bố nuôi chị ta còn quản lý nhà họ Tiền, trước kia còn từng chỉ bảo chị ta ở Trung Hải, nhưng mười mấy năm trước bị phái đến Nam Dương, sau này cũng không gặp lại nữa, không ngờ ông Hồ lại hành đại lễ với chị ta như thế.
“Cô chủ ngày càng xinh đẹp rồi, không biết mấy vị này là ai thế ạ?”
Ông Hồ dò xét thực lực của Liễu Thanh Ti, phát hiện chị ta đã thăng lên trên bảng Thiên thì tỏ vẻ vui mừng, sau đó nhìn về phía những người đi cùng Liễu Thanh Ti.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã giật cả mình.
Những người đi cùng cô chủ, chàng trai trẻ yếu nhất cũng có tu vi bảng Thiên, hai cô gái còn nhỏ hơn cô chủ chừng hai tuổi đã là trên bảng Thiên, còn hai chàng trai trẻ khác, ông ấy không thể nhìn rõ sâu cạn.
Đương nhiên ông ấy không tin hai người mình nhìn không ra này là người thường, người thường sao có thể đi cùng những cao thủ này được.
Lại nghĩ đến quan hệ của nhà họ Tiền và nhà họ Lâm ở Lang Gia gần đây, trong lòng hơi hiểu rõ, cho nên càng khiêm nhường hơn.
“Những người này đều là bạn của cháu!”
Liễu Thanh Ti chần chừ một lát, cuối cùng vẫn không nói rõ thân phận của Lâm Ẩn, đương nhiên chị ta tin tưởng ông Hồ, nhưng không được Lâm Ẩn cho phép, chị ta cũng không dám để lộ thân phận của anh.
Ông Hồ gật đầu nói: “Cô chủ đến Thanh Môn làm gì thế ạ?”
Ông ấy cũng biết Liễu Thanh Ti đến Nam Dương có việc, cụ Tiền đã lên tiếng kêu ông ấy phối hợp với Liễu Thanh Ti, không ngờ chị ta lại chạy đến Thanh Môn.
“Vốn muốn tìm Môn chủ của Thanh Môn bàn chuyện, không ngờ lại gặp phải một con chó cản đường!”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Liễu Thanh Ti trở nên rất khó coi.
Nếu ở Trung Hải có người dám nói chuyện với chị ta như vậy thì đã bị chị ta phế đi rồi, nhưng đây là Nam Dương, chị ta không muốn để lộ thân phận của Lâm Ẩn nên chỉ có thể nhịn xuống.
“Láo xược!”
Nghi trượng của Thanh Môn nghe thấy Liễu Thanh Ti dám gọi mình là chó thì biến sắc, quát to: “Cô gái nhỏ, vốn thấy cô có chút nhan sắc nên không muốn ra tay với cô, xem ra vẫn nên bắt các người lại dạy dỗ một phen mới được”.
“Yên tâm, buổi tối tôi sẽ yêu thương cô thật tốt…”
Còn không đợi Nghi trượng nói xong, ông Hồ đã để lộ ra khí thế của võ giả trên bảng Thiên, xông lên vỗ một chưởng vào ngực ông ta, khiến ông ta trực tiếp bay ra xa.
Nghi trưởng của Thanh Môn tỏ vẻ khó tin, người bay ra ngoài, liên tục phun mấy ngụm máu tươi trên không trung, sau đó ngã mạnh lên sàn nhà trong trụ sở chính của Thanh Môn.
“Ông… Ông… Sao ông… dám!”
Nghi trượng vô cùng oán hận, ông ta là một cao thủ bảng Thiên có thể cảm nhận được tình trạng thương tích của mình một cách rõ ràng, không mất nửa năm hoàn toàn không thể hồi phục được.
“Hôm nay tôi nể mặt Tạ Toàn không giết ông, nhưng chuyện này, Tạ Toàn phải nói chuyện rõ ràng cho tôi”.
Ông Hồ nhìn một vòng các đệ tử của Thanh Môn, lạnh lùng nói.
Sau lưng các đệ tử của Thanh Môn đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, ngay cả Nghi trượng cũng bị đả thương thì những đệ tử bình thường như bọn họ có là gì trước mặt một cao thủ như thế chứ.
“Anh Hồ, có chuyện gì mà nổi nóng thế”.
Một người đàn ông trung niên mặc đồ tập võ màu trắng bước ra từ trong trụ sở chính của Thanh Môn, tươi cười nói. Không thèm nhìn Nghi trượng đang bị thương lấy một cái, như ông ta không tồn tại vậy.
Nghi trượng của Thanh Môn thấy thái độ của võ giả trung niên với ông Hồ thì tái mặt.
“Hừ!”
Ông Hồ hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói với võ giả trung niên:
“Tạ Phong, Nghi trượng của Thanh Môn các ông chẳng những không cho cô chủ của nhà họ Tiền chúng tôi đi vào, còn dám sỉ nhục cô chủ, chuyện này Thanh Môn các người phải giải thích rõ ràng cho tôi”.
Ông ta vốn đến để trút giận cho Chu Phong, nếu không phải vì thế cũng sẽ không ra đây.
“Chúng tôi cũng là khách quý được Thanh Môn mời đến, nếu ông ngăn không cho chúng tôi vào thì ông không thể gánh vác được trách nhiệm đâu!”
Đúng lúc này, Liễu Thanh Ti bước ra, lạnh lùng nói.
Chị ta biết Lâm Ẩn không muốn để lộ thân phận, tuy nhà họ Tiền của bọn họ ở Nam Dương không bằng Thanh Môn, nhưng cũng có mấy phần thực lực, vẫn có khả năng tiến vào trụ sở chính của Thanh Môn.
“Ha hả!”
Nghi trượng của Thanh Môn cười lạnh một tiếng, ao ước nhìn về phía ba cô gái ở bên cạnh Lâm Ẩn, sau đó lạnh lùng nói với Liễu Thanh Ti: “Hôm nay các người dám nói năng lỗ mãng với Thanh Môn như thế e rằng không rời khỏi được đâu, nếu ba người các cô chịu ở lại với tôi, tôi sẽ nghĩ đến chuyện bỏ qua cho ba tên này”.
Nghi trượng vốn ra đây để trút giận cho Chu Phong, nhưng vừa thấy ba cô gái thì mục tiêu đã thay đổi, chẳng những ông ta muốn trút giận cho Chu Phong, còn muốn cả ba cô gái này nữa.
Ông ta sống ở Nam Dương cả đời mà chưa từng nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy đâu.
“Ông dám!”
Ba cô gái còn chưa nói gì thì Cổ Nguyên đã giận tím mặt bước ra, mấy người tầm thường thế này mà cũng dám có ý đồ với chị anh ta ư.
“Chuyện này để tôi xử lý”.
Liễu Thanh Ti tiến lên một bước ngăn Cổ Nguyên lại, lạnh lùng nói với Nghi trượng: “Ông biết đắc tội với tôi sẽ có kết quả gì không?”
“Ha!”
Nghi trượng hứng thú nhìn Liễu Thanh Ti, trong mắt loé lên vẻ khinh thường, hờ hững đáp: “Vậy cô cũng phải biết tiếng tăm của Thanh Môn chúng tôi ở Nam Dương, không phải con chó con mèo nào cũng có thể vào được đâu”.
Tuy biết mấy người Liễu Thanh Ti có chút thực lực, nếu không đã không thể khiến Chu Phong chịu thiệt thòi ngay trước mặt La Quyền. Nhưng đây là trụ sở chính của Thanh Môn, ở Nam Dương này làm gì có ai dám gây chuyện ở đây, nếu những người này dám ra tay với ông ta thì chẳng khác nào đang gây chuyện với Thanh Môn cả.
Mà lúc này các cao thủ của Thanh Môn đều đang tập trung lại ở đây, cao thủ trên bảng Thiên cũng có bốn năm người, ngoài mấy cao thủ đang bế quan không có mặt thì những người khác đều đã đến.
Chỉ cần những người này có ác ý muốn ra tay, Thanh Môn đương nhiên có cao thủ nghênh tiếp.
Lúc này một ông lão bên ngoài nhìn thấy bóng lưng của Liễu Thanh Ti thì giật mình, vội vàng chạy tới quỳ xuống trước mặt chị ta.
“Cô chủ, sao cô lại đến đây”.
Ông lão quỳ xuống là một trong những người phụ trách của nhà họ Tiền ở Nam Dương, cũng có thực lực trên bảng Thiên sơ kỳ. Nhà họ Tiền bọn họ phát triển ở Nam Dương cũng không tránh được việc có hợp tác với Thanh Môn, lần này ông ấy đại diện nhà họ Tiền đến đây, nhưng có đến muộn một chút, không ngờ lại thấy con gái nuôi của cụ Tiền bị chặn lại bên ngoài.
Có lẽ những thế lực khác bên Nam Dương không rõ lắm, nhưng ông ấy biết cụ ông đã thăng lên Thần cảnh, còn có quan hệ rất tốt với nhà họ Lâm ở Lang Gia.
Bây giờ dù là Thanh Môn ở Nam Dương cũng phải nể mặt nhà họ Tiền bọn họ mấy phần, nhưng bây giờ Liễu Thanh Ti lại bị làm khó ở đây, nếu tin tức truyền về Long Quốc thì ông ấy còn mặt mũi gì nữa.
“Ông Hồ, ông mau đứng lên đi”.
Liễu Thanh Ti nhìn thấy ông ấy cũng giật mình, vội vàng đỡ ông ấy dậy, ông Hồ là người được đào tạo lúc bố nuôi chị ta còn quản lý nhà họ Tiền, trước kia còn từng chỉ bảo chị ta ở Trung Hải, nhưng mười mấy năm trước bị phái đến Nam Dương, sau này cũng không gặp lại nữa, không ngờ ông Hồ lại hành đại lễ với chị ta như thế.
“Cô chủ ngày càng xinh đẹp rồi, không biết mấy vị này là ai thế ạ?”
Ông Hồ dò xét thực lực của Liễu Thanh Ti, phát hiện chị ta đã thăng lên trên bảng Thiên thì tỏ vẻ vui mừng, sau đó nhìn về phía những người đi cùng Liễu Thanh Ti.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã giật cả mình.
Những người đi cùng cô chủ, chàng trai trẻ yếu nhất cũng có tu vi bảng Thiên, hai cô gái còn nhỏ hơn cô chủ chừng hai tuổi đã là trên bảng Thiên, còn hai chàng trai trẻ khác, ông ấy không thể nhìn rõ sâu cạn.
Đương nhiên ông ấy không tin hai người mình nhìn không ra này là người thường, người thường sao có thể đi cùng những cao thủ này được.
Lại nghĩ đến quan hệ của nhà họ Tiền và nhà họ Lâm ở Lang Gia gần đây, trong lòng hơi hiểu rõ, cho nên càng khiêm nhường hơn.
“Những người này đều là bạn của cháu!”
Liễu Thanh Ti chần chừ một lát, cuối cùng vẫn không nói rõ thân phận của Lâm Ẩn, đương nhiên chị ta tin tưởng ông Hồ, nhưng không được Lâm Ẩn cho phép, chị ta cũng không dám để lộ thân phận của anh.
Ông Hồ gật đầu nói: “Cô chủ đến Thanh Môn làm gì thế ạ?”
Ông ấy cũng biết Liễu Thanh Ti đến Nam Dương có việc, cụ Tiền đã lên tiếng kêu ông ấy phối hợp với Liễu Thanh Ti, không ngờ chị ta lại chạy đến Thanh Môn.
“Vốn muốn tìm Môn chủ của Thanh Môn bàn chuyện, không ngờ lại gặp phải một con chó cản đường!”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Liễu Thanh Ti trở nên rất khó coi.
Nếu ở Trung Hải có người dám nói chuyện với chị ta như vậy thì đã bị chị ta phế đi rồi, nhưng đây là Nam Dương, chị ta không muốn để lộ thân phận của Lâm Ẩn nên chỉ có thể nhịn xuống.
“Láo xược!”
Nghi trượng của Thanh Môn nghe thấy Liễu Thanh Ti dám gọi mình là chó thì biến sắc, quát to: “Cô gái nhỏ, vốn thấy cô có chút nhan sắc nên không muốn ra tay với cô, xem ra vẫn nên bắt các người lại dạy dỗ một phen mới được”.
“Yên tâm, buổi tối tôi sẽ yêu thương cô thật tốt…”
Còn không đợi Nghi trượng nói xong, ông Hồ đã để lộ ra khí thế của võ giả trên bảng Thiên, xông lên vỗ một chưởng vào ngực ông ta, khiến ông ta trực tiếp bay ra xa.
Nghi trưởng của Thanh Môn tỏ vẻ khó tin, người bay ra ngoài, liên tục phun mấy ngụm máu tươi trên không trung, sau đó ngã mạnh lên sàn nhà trong trụ sở chính của Thanh Môn.
“Ông… Ông… Sao ông… dám!”
Nghi trượng vô cùng oán hận, ông ta là một cao thủ bảng Thiên có thể cảm nhận được tình trạng thương tích của mình một cách rõ ràng, không mất nửa năm hoàn toàn không thể hồi phục được.
“Hôm nay tôi nể mặt Tạ Toàn không giết ông, nhưng chuyện này, Tạ Toàn phải nói chuyện rõ ràng cho tôi”.
Ông Hồ nhìn một vòng các đệ tử của Thanh Môn, lạnh lùng nói.
Sau lưng các đệ tử của Thanh Môn đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, ngay cả Nghi trượng cũng bị đả thương thì những đệ tử bình thường như bọn họ có là gì trước mặt một cao thủ như thế chứ.
“Anh Hồ, có chuyện gì mà nổi nóng thế”.
Một người đàn ông trung niên mặc đồ tập võ màu trắng bước ra từ trong trụ sở chính của Thanh Môn, tươi cười nói. Không thèm nhìn Nghi trượng đang bị thương lấy một cái, như ông ta không tồn tại vậy.
Nghi trượng của Thanh Môn thấy thái độ của võ giả trung niên với ông Hồ thì tái mặt.
“Hừ!”
Ông Hồ hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói với võ giả trung niên:
“Tạ Phong, Nghi trượng của Thanh Môn các ông chẳng những không cho cô chủ của nhà họ Tiền chúng tôi đi vào, còn dám sỉ nhục cô chủ, chuyện này Thanh Môn các người phải giải thích rõ ràng cho tôi”.