Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 284 – Rượu tôi kính ông ta dám uống không?
Lâm Ẩn thưởng thức một ngụm rượu, anh lắc lư ly rượu trong tay, không buồn đoái hoài đến Ninh Tiểu Thanh.
Cốc cốc.
Vào lúc này, có người gõ cửa phòng ăn rồi bước vào.
Một người đàn ông đầu trọc mặc vest tối màu, đeo mắt kính đen, dẫn theo hai gã bảo vệ bước vào trong phòng, trông có vẻ hết sức khí phách.
Người đàn ông trọc đầu tháo kính râm xuống, để lộ ra gương mặt rất mực uy nghiêm, ông ta mỉm cười rồi cất chào hỏi: “Hiếm có khi thấy cô Ninh đến nhà hàng Long Đằng.”
“Tổng giám đốc Đồ nể mặt tôi quá, ngồi xuống uống một ly đi.” Ninh Tiểu Thanh cầm ly rượu lên, mỉm cười đáp lại ông ta.
“Đây là tổng giám đốc Đồ, Đồ Sơn trong lời đồn đại à? Ông ta là người có thể hô mưa gọi gió ở khu Trung Thiên đấy.”
“Chẳng thế hay sao, tổng giám đốc Đồ không những là ông lớn trong giới kinh doanh, mà còn là ông trùm ở vùng xám nữa đấy!”
Từ lúc người đàn ông đầu trọc đeo kính râm ấy bước vào phòng, những người ngồi ở đây đều cảm thấy kinh ngạc vô cùng, rõ ràng đã từng nghe đến danh tiếng hiển hách của người này.
Đồ Sơn là một người có danh tiếng hiển hách trong khu Trung Thiên, chắc chắn được xem là người có địa vị cao trong giới kinh doanh và giới bất động sản, nắm giữ sản nghiệp rộng lớn là thành Trung Thiên Tinh, một cái cây hái ra tiền dồi dào bất tận trong tay.
Nhất là, Đồ Sơn không chỉ có địa vị trong giới kinh doanh và cũng là ông trùm có thể hô mưa gọi gió ở vùng xám, biệt danh là Kền Kền.
Mọi người trong khu Trung Thiên đều biết Vu Tắc Thành, hoàng đế trong thế giới ngầm ở khu Trung Thiên, có bốn cốt cán đắc lực, bọn họ chia nhau quản lý những địa bàn và sản nghiệp khổng lồ trên mọi lĩnh vực, Hôi Hùng Đường Hôi của nhà hàng Trung Thiên, Kền Kền Đồ Sơn của thành Trung Thiên Tinh,…
Kền Kền trước mắt bọn họ là tâm phúc của Vu Tắc Thành! Có thể nói là không có việc gì trong khu Trung Thiên mà Kền Kền không giải quyết nổi.
Nếu những người thuộc giới trung lưu như bọn họ có thể móc nối chút quan hệ với Kền Kền, nhận được ít cơ hội, rất có thể địa vị của bọn họ sẽ được nâng cao!”
Thấy Ninh Tiểu Thanh chủ động kính rượu mình, Đồ Sơn cũng kính ngược lại cô, hai người đều tỏ ra hết sức khách sáo.
“Tiểu Thanh oai quá, được một người có thể làm mưa làm gió như tổng giám đốc Đồ tự mình kính rượu.”
“Chẳng phải thế hay sao, phải biết rằng, tổng giám đốc Đồ là môt người có địa vị cao ở khu Trung Thiên, bình thường sao có thể gặp ông ta kia chứ?”
Những người ngồi ở nơi này đều nói với vẻ xu nịnh, bọn họ đều rất hâm mộ Ninh Tiểu Thanh, bước chân ra ngoài sẽ gặp được những người có địa vị cao.
Ninh Tiểu Thanh tỏ vẻ đắc ý, cảm thấy rất hãnh diện, cô ta ra ngoài uống rượu mà có thể gọi người có địa vị cao như Đồ Sơn đến uống cùng, để khoe khoang mình quan hệ rộng đến mức nào.
“Các vị, đứng dậy kính rượu tổng giám đốc Đồ đi. Mọi người đều làm việc ở khu Trung Thiên cả, nếu như được tổng giám đốc Đồ nói giúp thì sau này còn sợ gặp phải rắc rối gì không giải quyết nổi ở khu Trung Thiên sao?” Ninh Tiểu Thanh tỏ vẻ đắc ý.
“Vâng, vâng, chúng tôi phải kính rượu tổng giám đốc Đồ mới đúng.”
“Tổng giám đốc Đồ, chúc ông kinh doanh có lộc!”
Nghe thấy thế, những người có mặt ở đây đều nâng ly rượu lên, gương mặt toát ra vẻ nịnh bợ.
Gương mặt ai ấy cũng lộ ra vẻ xu nịnh, bọn họ đều muốn lấy lòng người có thể làm mưa làm gió trong khu Trung Thiên này.
“Lâm Ẩn, anh đang làm gì đó? Sao còn ngồi im ở đó?”
Tất thảy mọi người trong phòng tiệc đều đã đứng dậy, chỉ có mỗi một mình Trương Kỳ Mạt và Lâm Ẩn ngồi im thin thít ở đó, tự lo uống rượu mà thôi.
“Đến kính rượu mà cũng không biết à? Hay là cảm thấy địa vị của anh quá cao nên xem thường tổng giám đốc Đồ?” Ninh Tiểu Thanh trách móc bằng giọng lạnh tanh, cô ta cảm thấy điệu bộ của Lâm Ẩn rất khó ưa.
Đến người chủ bữa tiệc như cô mà còn đứng dậy kính rượu tổng giám đốc Đồ, không ngờ cái thằng Lâm Ẩn vô dụng này lại dám giả vờ giả vịt, ngồi im thin thít ở đấy.
“Kỳ Mạt, cậu không nói cái đồ vô dụng này hả? Không hề hiểu chút phép tắc nào cả!” Ninh Tiểu Thanh đanh giọng lại, ra lệnh một cách uy nghiêm.
Giọng điệu của cô ta làm cho Trương Kỳ Mạt cảm thấy khó chịu, nhưng cô không biết làm thế nào, chỉ nhìn sang Lâm Ẩn mà thôi.
Sắc mặt Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh như thường, anh nhìn Đồ Sơn, sắc mặt Đồ Sơn trắng bệch, trông có có vẻ rất tệ hại.
Đồ Sơn không ngờ rằng mình chỉ đến góp vui, chào hỏi cô Ninh Tiểu Thanh của nhà họ Ninh thôi mà lại đụng mặt anh Ẩn.
Lúc ấy Lâm Ẩn mới đến thủ đô lần đầu tiên, ông ta đã nhìn thấy võ công như thần của anh Ẩn trong sảnh tiếp khách của tòa nhà Tắc Thành, sau đó ông ta cũng có mặt trong buổi tối tàn sát của nhà họ Văn, trông thấy dáng vẻ oai phong của Lâm Ẩn.
Người trước mắt mình là Tề Ẩn, người một thân một mình tiêu diệt cả nhà họ Văn trong truyền thuyết ở thủ đô!
Anh Ẩn là đại ca của đại ca, sao ông ta dám để cho anh Ẩn kính rượu mình được?
Sự thay đổi nét mặt của Đồ Sơn đều lọt hết vào mắt của mọi người ngồi ở nơi này.
Trong lòng bọn họ đều nghĩ rằng, cái tên Lâm Ẩn vô dụng này đúng là đồ xúi quẩy, khiến cho tổng giám đốc Đồ không vui!
Tổng giám đốc Đồ là một người rất mạnh mẽ ở vùng xám, tính tình nóng nảy, không phải dễ nói chuyện. Lần này, nói không chừng ông ta sẽ phế Lâm Ẩn, để xem xem sau này cái đồ phế vật này có còn dám giả vờ giả vịt nữa hay không.
“Vênh váo quá nhỉ, tổng giám đốc Đồ đã đích thân đến đây, thế mà anh lại dám tỏ ra đặc biệt ngồi im thin thít ở đó à? Anh tưởng anh là ai? Có địa vị cao hơn tổng giám đốc Đồ à?”
“Vô dụng cũng đáng kiếp lắm, EQ thấp như vậy, nhìn thấy người có đẳng cấp cao như tổng giám đốc Đồ mà còn tự mình uống rượu à?”
“Loại người này hết đường cứu rồi, cứ nghĩ mình ghê gớm lắm, giả vờ giả vịt lạ lùng, trên thực tế chỉ là đồ vô dụng mà thôi!”
Những người ngồi ở đây đều xoay theo chiều gió, ráng hết sức lấy lòng tổng giám đốc Đồ.
“Kỳ Mạt, cậu mau kêu cái tên Lâm Ẩn vô dụng này đứng dậy kính rượu, xin lỗi tổng giám đốc Đồ cho tử tế!” Giọng nói của Ninh Tiểu Thanh lạnh tanh: “Nếu như thật sự chọc giận tổng giám đốc Đồ thì cho dù mình có ra mặt cũng không bảo vệ được anh ta! Đến lúc đó Lâm Ẩn có bị gì thì đừng nói mình không niệm tình bạn cũ, không giúp đỡ cậu!”
Lúc nói chuyện, bây giờ Ninh Tiểu Thanh vẫn đang quan sát sắc mặt Đồ Sơn, nhưng thấy mặt ông ta càng lúc càng sa sầm, cô ta thầm đợi xem Lâm Ẩn sẽ ứng phó với chiêu mượn dao giết người này như thế nào!”
Đồ Sơn vốn nổi tiếng ác ở vùng xám, ông ta còn không đánh Lâm Ẩn tàn phế hay sao?
Trương Kỳ Mạt nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt lo lắng, nhưng cô lại không dám thay Lâm Ẩn quyết định.
Lâm Ẩn hờ hững đáp: “Kền Kền có dám uống rượu mà tôi kính hay không?”
———————-
Cốc cốc.
Vào lúc này, có người gõ cửa phòng ăn rồi bước vào.
Một người đàn ông đầu trọc mặc vest tối màu, đeo mắt kính đen, dẫn theo hai gã bảo vệ bước vào trong phòng, trông có vẻ hết sức khí phách.
Người đàn ông trọc đầu tháo kính râm xuống, để lộ ra gương mặt rất mực uy nghiêm, ông ta mỉm cười rồi cất chào hỏi: “Hiếm có khi thấy cô Ninh đến nhà hàng Long Đằng.”
“Tổng giám đốc Đồ nể mặt tôi quá, ngồi xuống uống một ly đi.” Ninh Tiểu Thanh cầm ly rượu lên, mỉm cười đáp lại ông ta.
“Đây là tổng giám đốc Đồ, Đồ Sơn trong lời đồn đại à? Ông ta là người có thể hô mưa gọi gió ở khu Trung Thiên đấy.”
“Chẳng thế hay sao, tổng giám đốc Đồ không những là ông lớn trong giới kinh doanh, mà còn là ông trùm ở vùng xám nữa đấy!”
Từ lúc người đàn ông đầu trọc đeo kính râm ấy bước vào phòng, những người ngồi ở đây đều cảm thấy kinh ngạc vô cùng, rõ ràng đã từng nghe đến danh tiếng hiển hách của người này.
Đồ Sơn là một người có danh tiếng hiển hách trong khu Trung Thiên, chắc chắn được xem là người có địa vị cao trong giới kinh doanh và giới bất động sản, nắm giữ sản nghiệp rộng lớn là thành Trung Thiên Tinh, một cái cây hái ra tiền dồi dào bất tận trong tay.
Nhất là, Đồ Sơn không chỉ có địa vị trong giới kinh doanh và cũng là ông trùm có thể hô mưa gọi gió ở vùng xám, biệt danh là Kền Kền.
Mọi người trong khu Trung Thiên đều biết Vu Tắc Thành, hoàng đế trong thế giới ngầm ở khu Trung Thiên, có bốn cốt cán đắc lực, bọn họ chia nhau quản lý những địa bàn và sản nghiệp khổng lồ trên mọi lĩnh vực, Hôi Hùng Đường Hôi của nhà hàng Trung Thiên, Kền Kền Đồ Sơn của thành Trung Thiên Tinh,…
Kền Kền trước mắt bọn họ là tâm phúc của Vu Tắc Thành! Có thể nói là không có việc gì trong khu Trung Thiên mà Kền Kền không giải quyết nổi.
Nếu những người thuộc giới trung lưu như bọn họ có thể móc nối chút quan hệ với Kền Kền, nhận được ít cơ hội, rất có thể địa vị của bọn họ sẽ được nâng cao!”
Thấy Ninh Tiểu Thanh chủ động kính rượu mình, Đồ Sơn cũng kính ngược lại cô, hai người đều tỏ ra hết sức khách sáo.
“Tiểu Thanh oai quá, được một người có thể làm mưa làm gió như tổng giám đốc Đồ tự mình kính rượu.”
“Chẳng phải thế hay sao, phải biết rằng, tổng giám đốc Đồ là môt người có địa vị cao ở khu Trung Thiên, bình thường sao có thể gặp ông ta kia chứ?”
Những người ngồi ở nơi này đều nói với vẻ xu nịnh, bọn họ đều rất hâm mộ Ninh Tiểu Thanh, bước chân ra ngoài sẽ gặp được những người có địa vị cao.
Ninh Tiểu Thanh tỏ vẻ đắc ý, cảm thấy rất hãnh diện, cô ta ra ngoài uống rượu mà có thể gọi người có địa vị cao như Đồ Sơn đến uống cùng, để khoe khoang mình quan hệ rộng đến mức nào.
“Các vị, đứng dậy kính rượu tổng giám đốc Đồ đi. Mọi người đều làm việc ở khu Trung Thiên cả, nếu như được tổng giám đốc Đồ nói giúp thì sau này còn sợ gặp phải rắc rối gì không giải quyết nổi ở khu Trung Thiên sao?” Ninh Tiểu Thanh tỏ vẻ đắc ý.
“Vâng, vâng, chúng tôi phải kính rượu tổng giám đốc Đồ mới đúng.”
“Tổng giám đốc Đồ, chúc ông kinh doanh có lộc!”
Nghe thấy thế, những người có mặt ở đây đều nâng ly rượu lên, gương mặt toát ra vẻ nịnh bợ.
Gương mặt ai ấy cũng lộ ra vẻ xu nịnh, bọn họ đều muốn lấy lòng người có thể làm mưa làm gió trong khu Trung Thiên này.
“Lâm Ẩn, anh đang làm gì đó? Sao còn ngồi im ở đó?”
Tất thảy mọi người trong phòng tiệc đều đã đứng dậy, chỉ có mỗi một mình Trương Kỳ Mạt và Lâm Ẩn ngồi im thin thít ở đó, tự lo uống rượu mà thôi.
“Đến kính rượu mà cũng không biết à? Hay là cảm thấy địa vị của anh quá cao nên xem thường tổng giám đốc Đồ?” Ninh Tiểu Thanh trách móc bằng giọng lạnh tanh, cô ta cảm thấy điệu bộ của Lâm Ẩn rất khó ưa.
Đến người chủ bữa tiệc như cô mà còn đứng dậy kính rượu tổng giám đốc Đồ, không ngờ cái thằng Lâm Ẩn vô dụng này lại dám giả vờ giả vịt, ngồi im thin thít ở đấy.
“Kỳ Mạt, cậu không nói cái đồ vô dụng này hả? Không hề hiểu chút phép tắc nào cả!” Ninh Tiểu Thanh đanh giọng lại, ra lệnh một cách uy nghiêm.
Giọng điệu của cô ta làm cho Trương Kỳ Mạt cảm thấy khó chịu, nhưng cô không biết làm thế nào, chỉ nhìn sang Lâm Ẩn mà thôi.
Sắc mặt Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh như thường, anh nhìn Đồ Sơn, sắc mặt Đồ Sơn trắng bệch, trông có có vẻ rất tệ hại.
Đồ Sơn không ngờ rằng mình chỉ đến góp vui, chào hỏi cô Ninh Tiểu Thanh của nhà họ Ninh thôi mà lại đụng mặt anh Ẩn.
Lúc ấy Lâm Ẩn mới đến thủ đô lần đầu tiên, ông ta đã nhìn thấy võ công như thần của anh Ẩn trong sảnh tiếp khách của tòa nhà Tắc Thành, sau đó ông ta cũng có mặt trong buổi tối tàn sát của nhà họ Văn, trông thấy dáng vẻ oai phong của Lâm Ẩn.
Người trước mắt mình là Tề Ẩn, người một thân một mình tiêu diệt cả nhà họ Văn trong truyền thuyết ở thủ đô!
Anh Ẩn là đại ca của đại ca, sao ông ta dám để cho anh Ẩn kính rượu mình được?
Sự thay đổi nét mặt của Đồ Sơn đều lọt hết vào mắt của mọi người ngồi ở nơi này.
Trong lòng bọn họ đều nghĩ rằng, cái tên Lâm Ẩn vô dụng này đúng là đồ xúi quẩy, khiến cho tổng giám đốc Đồ không vui!
Tổng giám đốc Đồ là một người rất mạnh mẽ ở vùng xám, tính tình nóng nảy, không phải dễ nói chuyện. Lần này, nói không chừng ông ta sẽ phế Lâm Ẩn, để xem xem sau này cái đồ phế vật này có còn dám giả vờ giả vịt nữa hay không.
“Vênh váo quá nhỉ, tổng giám đốc Đồ đã đích thân đến đây, thế mà anh lại dám tỏ ra đặc biệt ngồi im thin thít ở đó à? Anh tưởng anh là ai? Có địa vị cao hơn tổng giám đốc Đồ à?”
“Vô dụng cũng đáng kiếp lắm, EQ thấp như vậy, nhìn thấy người có đẳng cấp cao như tổng giám đốc Đồ mà còn tự mình uống rượu à?”
“Loại người này hết đường cứu rồi, cứ nghĩ mình ghê gớm lắm, giả vờ giả vịt lạ lùng, trên thực tế chỉ là đồ vô dụng mà thôi!”
Những người ngồi ở đây đều xoay theo chiều gió, ráng hết sức lấy lòng tổng giám đốc Đồ.
“Kỳ Mạt, cậu mau kêu cái tên Lâm Ẩn vô dụng này đứng dậy kính rượu, xin lỗi tổng giám đốc Đồ cho tử tế!” Giọng nói của Ninh Tiểu Thanh lạnh tanh: “Nếu như thật sự chọc giận tổng giám đốc Đồ thì cho dù mình có ra mặt cũng không bảo vệ được anh ta! Đến lúc đó Lâm Ẩn có bị gì thì đừng nói mình không niệm tình bạn cũ, không giúp đỡ cậu!”
Lúc nói chuyện, bây giờ Ninh Tiểu Thanh vẫn đang quan sát sắc mặt Đồ Sơn, nhưng thấy mặt ông ta càng lúc càng sa sầm, cô ta thầm đợi xem Lâm Ẩn sẽ ứng phó với chiêu mượn dao giết người này như thế nào!”
Đồ Sơn vốn nổi tiếng ác ở vùng xám, ông ta còn không đánh Lâm Ẩn tàn phế hay sao?
Trương Kỳ Mạt nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt lo lắng, nhưng cô lại không dám thay Lâm Ẩn quyết định.
Lâm Ẩn hờ hững đáp: “Kền Kền có dám uống rượu mà tôi kính hay không?”
———————-