Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 996 - Tôi còn cần người khác bảo vệ sao?
“Anh Thành, cứ giao chuyện này cho tụi em”.
Đám người trẻ tuổi đều nhìn chằm chằm hai chị em Thẩm Xuyến với ánh mắt xấu xa, còn Chung Huân tuy bảo vệ hai chị em ở sau lưng nhưng vẻ mặt rất căng thẳng.
Cô ta không sợ đám người trẻ tuổi này, nhưng trong đám người cũng có hai người có thực lực tương đương với cô ta. Cô ta sợ nếu đánh nhau, mình sẽ không bảo vệ được hai chị em này. Nếu để hai chị em Thẩm Xuyến bị thương, cô ta sợ Lâm Ẩn nổi giận sẽ ra tay với nhà họ Chung.
Những người khác chưa từng thấy Lâm Ẩn ra tay, chỉ có cô ta hiểu được sức mạnh của anh, vì có lẽ cả cụ ông cũng không làm được chuyện xử lý Tiêu Hổ trong nháy mắt.
“Viên Văn, nếu anh còn gây chuyện nữa thì anh không chịu trách nhiệm được đâu”.
Chung Huân lạnh lùng nói.
“Một người nhánh phụ như cô? Tôi có gì mà không đắc tội nổi chứ?”.
Viên Văn cười lạnh.
Nhà họ Chung truyền thừa mấy trăm năm, đương nhiên không thể nào chỉ có mỗi dòng chính, nhánh phụ rất nhiều, bên Chung Huân chỉ là một nhánh phụ khá mạnh của nhà họ Chung mà thôi, còn hắn ta thì được chủ nhà họ Chung xem trọng, cần gì phải sợ Chung Huân.
Chủ nhà đã khó chịu với người bên nhánh của Chung Huân từ lâu rồi, nếu hắn ta ra mặt dạy dỗ Chung Huân và hai đứa con hoang này, nói không chừng còn có thể được chủ nhà khen ngợi ấy chứ.
Hơn nữa hắn ta xuất thân từ nhà họ Viên tuy không bằng bốn gia tộc lớn, nhưng bố cũng là cao thủ Thần cảnh, hắn ta và con của chủ nhà – Chung Thành còn thân như anh em, địa vị không hề thấp hơn Chung Huân chút nào.
“Ra tay!”.
Viên Văn cười lạnh nói.
Nghe vậy, sáu bảy thanh niên đứng sau hắn ta bước ra, xông về phía ba người Chung Huân.
“Hai người đứng sau lưng chị đi”.
Chung Huân thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, tuy có bảy người đứng ra, nhưng chỉ có một người là bảng Thiên, cô ta tin mình vẫn có thể đấu lại được.
“Ầm!”.
Một thanh niên xông lên bị một chưởng của Chung Huân đánh bay.
Những người khác thấy thế ăn ý vây quanh Chung Huân, còn lại một người tấn công chị em Thẩm Xuyến.
“Cẩn thận”.
Chung Huân muốn chạy tới cứu, nhưng lại bị năm người vây quanh, hoàn toàn không thể thoát thân.
“Anh đừng có tới đây!”.
Thẩm Xuyến trừng mắt quát to người đang xông về phía bọn họ.
“Nhóc con trông cũng xinh đấy, nhưng tiếc là đắc tội anh Văn!”.
Thanh niên nhe răng cười, sau đó đánh về phía Thẩm Mộng, một con nhóc mười hai tuổi như Thẩm Xuyến gã cũng chẳng thèm để tâm.
“Ầm!”.
Chàng trai đang nhào tới trực tiếp bị Thẩm Xuyến đánh lùi hai ba bước.
Chàng trai tỏ vẻ khó tin, gã bị một con nhóc mười hai tuổi đánh lùi, tuy gã không đề phòng nhưng gã cũng là người tập võ bảng Nhân mà.
“Lưu Béo, cậu chưa ăn cơm hả?”.
Những người khác thấy thế thì cười ầm lên.
“Câm miệng”.
Lưu Béo gầm lên một tiếng, tát thẳng một cái lên mặt Thẩm Xuyến.
Ầm!
Lưu Béo phun ra một ngụm máu tươi, người bay ra ngoài, trực tiếp dính lên trên vách tường.
Đám thiếu niên được Viên Văn dẫn đầu ngơ ngác, nhìn bóng dáng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Thẩm Xuyến.
“Sư phụ”.
Thẩm Xuyến thấy anh thì vui mừng kêu lên.
Chung Huân nhìn thấy Lâm Ẩn cũng thở phào nhẹ nhõm, bây giờ cô ta chỉ mong Lâm Ẩn nể mặt mình, đừng ra tay giết người.
Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người này, bình tĩnh nói:
“Tới đây quỳ xuống xin lỗi con bé, vả miệng năm mươi cái, tôi có thể tha cho các người và gia tộc đứng sau các người”.
“Cái gì?”.
Đám thiếu nam thiếu nữ đều tưởng mình nghe lầm.
Bọn họ đều là dòng chính của các gia tộc ở Côn Luân, tuy thực lực của gia tộc bọn họ không bằng bốn gia tộc lớn, nhưng trong các gia tộc đều có người tập võ trên bảng Thiên tọa trấn, hơn nữa bọn họ đều là con cháu của dòng chính, có một vài người là con gái nhánh phụ của nhà họ Chung, đó giờ làm gì có ai dám nói chuyện với bọn họ như vậy, còn ép bọn họ quỳ xuống?
Mấy thiếu nam thiếu nữ nãy giờ không nói gì cũng không nhịn được nhíu mày, bọn họ cũng không làm gì cả, nhưng người trẻ tuổi này lại tính luôn bọn họ vào.
“Cậu là tên quê mùa mới tới từ bên ngoài đó à?”, tuy Viên Văn ngây người trong chốc lát, nhưng chẳng mấy chốc đã tỉnh táo lại.
“Ở đây là nhà họ Chung, có lẽ cậu có chút thực lực, nhưng đây cũng không phải nơi cậu có thể làm càn, kêu chúng tôi quỳ xuống, cậu nghĩ mình là ai mà dám…”.
Hắn ta còn chưa nói xong, Lâm Ẩn đã di chuyển xuất hiện bên cạnh hắn ta.
“Chát chát chát!”.
Năm mươi cái bạt tai đánh tới, Lâm Ẩn vô cùng mạnh mẽ, dù lúc này anh chỉ sử dụng một phần trăm thậm chí là một phần nghìn sức lực, nhưng Viên Văn chỉ là một người tập võ bảng Thiên, sao có thể chịu được chuyện bị một người đã ở cảnh giới Tiên như anh vả miệng chứ?
Mười bạt tai đầu, Viên Văn còn điên cuồng kêu gào.
Nhưng sau mười bạt tai, hắn ta bắt đầu không chịu nỗi cơn đau mà cầu xin tha thứ, chỉ là Lâm Ẩn vẫn không hề dừng tay lại.
Hai mươi, ba mươi, bốn mươi bạt tai…
Dù Viên Văn có cầu xin tha thứ thế nào, Lâm Ẩn vẫn tát đủ năm mươi bạt tai không thiếu một cái.
“Phịch!”.
Sau khi đánh xong, Viên Văn trực tiếp xụi lơ dưới đất như bùn nhão. Khuôn mặt hắn ta sưng lên như cái đầu heo, răng trong miệng đều bị Lâm Ẩn đánh rụng, xương gò má bị đánh biến dạng vẫn luôn run rẩy, hoàn toàn nói không nên lời.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Dù là người ra tay hay không cũng đều hoảng sợ, nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt khó tin, nơi đây là nhà họ Chung, mà Viên Văn chính là người nhà họ Chung chú trọng bồi dưỡng, sao người xa lạ trước mắt lại dám ra tay chứ?
Chỉ có Chung Huân là vẫn bình tĩnh, cô ta hơi thở dài một tiếng, Lâm Ẩn là người dám tiện tay giết chết cả Tiêu Hổ, mấy người bọn họ đã là gì.
“Anh điên rồi? Anh có biết anh ấy là ai không? Anh gây ra họa lớn rồi!”.
Cô gái vẫn luôn đứng bên cạnh Viên Văn thét chói tai với Lâm Ẩn.
“Cô còn nói thêm câu nữa, tôi sẽ khiến cô giống với anh ta”.
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói: “Bây giờ các người tự đánh hay để tôi giúp các người?”.
Mọi người biến sắc, không biết nên làm thế nào.
Một cô gái thanh tú đứng ra, nhíu mày nói: “Thưa tiền bối, tôi là dòng chính của nhà họ Cổ, chuyện khi nãy chúng tôi cũng không tham gia vào, có thể thả chúng tôi rời đi không?”.
“Tôi đã nói mỗi người tự tát năm mươi bạt tay, tát xong là có thể rời đi!”.
Lâm Ẩn hờ hững nói.
Mặc dù có một vài người không ra tay, nhưng bọn họ cũng đứng một bên muốn hóng chuyện, không đáng để thông cảm.
“Bố của Viên Văn là cao thủ Thần cảnh trung kỳ, hơn nữa còn rất cưng chiều đứa con trai này, cậu đánh anh ấy thành thế này thì cứ đợi chết đi, cho dù cậu có quen biết người nhà họ Chung, nhưng đánh Viên Văn thành như thế, nhà họ Chung cũng không bảo vệ được cậu”.
Lại một chàng trai trẻ lạnh lùng nói.
Động tĩnh bên này đã hấp dẫn sự chú ý của cao thủ nhà họ Chung, anh ta đã thấy cao thủ của nhà họ Chung chạy đến, cho nên không hề thấy sợ hãi.
Lâm Ẩn búng ngón tay, chàng trai này bị búa tạ đập trúng trực tiếp bay ngược ra ngoài, dính lên trên tường giống hệt như Lưu Béo, khóe miệng có máu tươi chảy ra, hôn mê bất tỉnh.
Lâm Ẩn đưa mắt nhìn một vòng, lạnh lùng nói:
“Tôi còn cần người khác bảo vệ sao?”.
Đám người trẻ tuổi đều nhìn chằm chằm hai chị em Thẩm Xuyến với ánh mắt xấu xa, còn Chung Huân tuy bảo vệ hai chị em ở sau lưng nhưng vẻ mặt rất căng thẳng.
Cô ta không sợ đám người trẻ tuổi này, nhưng trong đám người cũng có hai người có thực lực tương đương với cô ta. Cô ta sợ nếu đánh nhau, mình sẽ không bảo vệ được hai chị em này. Nếu để hai chị em Thẩm Xuyến bị thương, cô ta sợ Lâm Ẩn nổi giận sẽ ra tay với nhà họ Chung.
Những người khác chưa từng thấy Lâm Ẩn ra tay, chỉ có cô ta hiểu được sức mạnh của anh, vì có lẽ cả cụ ông cũng không làm được chuyện xử lý Tiêu Hổ trong nháy mắt.
“Viên Văn, nếu anh còn gây chuyện nữa thì anh không chịu trách nhiệm được đâu”.
Chung Huân lạnh lùng nói.
“Một người nhánh phụ như cô? Tôi có gì mà không đắc tội nổi chứ?”.
Viên Văn cười lạnh.
Nhà họ Chung truyền thừa mấy trăm năm, đương nhiên không thể nào chỉ có mỗi dòng chính, nhánh phụ rất nhiều, bên Chung Huân chỉ là một nhánh phụ khá mạnh của nhà họ Chung mà thôi, còn hắn ta thì được chủ nhà họ Chung xem trọng, cần gì phải sợ Chung Huân.
Chủ nhà đã khó chịu với người bên nhánh của Chung Huân từ lâu rồi, nếu hắn ta ra mặt dạy dỗ Chung Huân và hai đứa con hoang này, nói không chừng còn có thể được chủ nhà khen ngợi ấy chứ.
Hơn nữa hắn ta xuất thân từ nhà họ Viên tuy không bằng bốn gia tộc lớn, nhưng bố cũng là cao thủ Thần cảnh, hắn ta và con của chủ nhà – Chung Thành còn thân như anh em, địa vị không hề thấp hơn Chung Huân chút nào.
“Ra tay!”.
Viên Văn cười lạnh nói.
Nghe vậy, sáu bảy thanh niên đứng sau hắn ta bước ra, xông về phía ba người Chung Huân.
“Hai người đứng sau lưng chị đi”.
Chung Huân thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, tuy có bảy người đứng ra, nhưng chỉ có một người là bảng Thiên, cô ta tin mình vẫn có thể đấu lại được.
“Ầm!”.
Một thanh niên xông lên bị một chưởng của Chung Huân đánh bay.
Những người khác thấy thế ăn ý vây quanh Chung Huân, còn lại một người tấn công chị em Thẩm Xuyến.
“Cẩn thận”.
Chung Huân muốn chạy tới cứu, nhưng lại bị năm người vây quanh, hoàn toàn không thể thoát thân.
“Anh đừng có tới đây!”.
Thẩm Xuyến trừng mắt quát to người đang xông về phía bọn họ.
“Nhóc con trông cũng xinh đấy, nhưng tiếc là đắc tội anh Văn!”.
Thanh niên nhe răng cười, sau đó đánh về phía Thẩm Mộng, một con nhóc mười hai tuổi như Thẩm Xuyến gã cũng chẳng thèm để tâm.
“Ầm!”.
Chàng trai đang nhào tới trực tiếp bị Thẩm Xuyến đánh lùi hai ba bước.
Chàng trai tỏ vẻ khó tin, gã bị một con nhóc mười hai tuổi đánh lùi, tuy gã không đề phòng nhưng gã cũng là người tập võ bảng Nhân mà.
“Lưu Béo, cậu chưa ăn cơm hả?”.
Những người khác thấy thế thì cười ầm lên.
“Câm miệng”.
Lưu Béo gầm lên một tiếng, tát thẳng một cái lên mặt Thẩm Xuyến.
Ầm!
Lưu Béo phun ra một ngụm máu tươi, người bay ra ngoài, trực tiếp dính lên trên vách tường.
Đám thiếu niên được Viên Văn dẫn đầu ngơ ngác, nhìn bóng dáng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Thẩm Xuyến.
“Sư phụ”.
Thẩm Xuyến thấy anh thì vui mừng kêu lên.
Chung Huân nhìn thấy Lâm Ẩn cũng thở phào nhẹ nhõm, bây giờ cô ta chỉ mong Lâm Ẩn nể mặt mình, đừng ra tay giết người.
Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người này, bình tĩnh nói:
“Tới đây quỳ xuống xin lỗi con bé, vả miệng năm mươi cái, tôi có thể tha cho các người và gia tộc đứng sau các người”.
“Cái gì?”.
Đám thiếu nam thiếu nữ đều tưởng mình nghe lầm.
Bọn họ đều là dòng chính của các gia tộc ở Côn Luân, tuy thực lực của gia tộc bọn họ không bằng bốn gia tộc lớn, nhưng trong các gia tộc đều có người tập võ trên bảng Thiên tọa trấn, hơn nữa bọn họ đều là con cháu của dòng chính, có một vài người là con gái nhánh phụ của nhà họ Chung, đó giờ làm gì có ai dám nói chuyện với bọn họ như vậy, còn ép bọn họ quỳ xuống?
Mấy thiếu nam thiếu nữ nãy giờ không nói gì cũng không nhịn được nhíu mày, bọn họ cũng không làm gì cả, nhưng người trẻ tuổi này lại tính luôn bọn họ vào.
“Cậu là tên quê mùa mới tới từ bên ngoài đó à?”, tuy Viên Văn ngây người trong chốc lát, nhưng chẳng mấy chốc đã tỉnh táo lại.
“Ở đây là nhà họ Chung, có lẽ cậu có chút thực lực, nhưng đây cũng không phải nơi cậu có thể làm càn, kêu chúng tôi quỳ xuống, cậu nghĩ mình là ai mà dám…”.
Hắn ta còn chưa nói xong, Lâm Ẩn đã di chuyển xuất hiện bên cạnh hắn ta.
“Chát chát chát!”.
Năm mươi cái bạt tai đánh tới, Lâm Ẩn vô cùng mạnh mẽ, dù lúc này anh chỉ sử dụng một phần trăm thậm chí là một phần nghìn sức lực, nhưng Viên Văn chỉ là một người tập võ bảng Thiên, sao có thể chịu được chuyện bị một người đã ở cảnh giới Tiên như anh vả miệng chứ?
Mười bạt tai đầu, Viên Văn còn điên cuồng kêu gào.
Nhưng sau mười bạt tai, hắn ta bắt đầu không chịu nỗi cơn đau mà cầu xin tha thứ, chỉ là Lâm Ẩn vẫn không hề dừng tay lại.
Hai mươi, ba mươi, bốn mươi bạt tai…
Dù Viên Văn có cầu xin tha thứ thế nào, Lâm Ẩn vẫn tát đủ năm mươi bạt tai không thiếu một cái.
“Phịch!”.
Sau khi đánh xong, Viên Văn trực tiếp xụi lơ dưới đất như bùn nhão. Khuôn mặt hắn ta sưng lên như cái đầu heo, răng trong miệng đều bị Lâm Ẩn đánh rụng, xương gò má bị đánh biến dạng vẫn luôn run rẩy, hoàn toàn nói không nên lời.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Dù là người ra tay hay không cũng đều hoảng sợ, nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt khó tin, nơi đây là nhà họ Chung, mà Viên Văn chính là người nhà họ Chung chú trọng bồi dưỡng, sao người xa lạ trước mắt lại dám ra tay chứ?
Chỉ có Chung Huân là vẫn bình tĩnh, cô ta hơi thở dài một tiếng, Lâm Ẩn là người dám tiện tay giết chết cả Tiêu Hổ, mấy người bọn họ đã là gì.
“Anh điên rồi? Anh có biết anh ấy là ai không? Anh gây ra họa lớn rồi!”.
Cô gái vẫn luôn đứng bên cạnh Viên Văn thét chói tai với Lâm Ẩn.
“Cô còn nói thêm câu nữa, tôi sẽ khiến cô giống với anh ta”.
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói: “Bây giờ các người tự đánh hay để tôi giúp các người?”.
Mọi người biến sắc, không biết nên làm thế nào.
Một cô gái thanh tú đứng ra, nhíu mày nói: “Thưa tiền bối, tôi là dòng chính của nhà họ Cổ, chuyện khi nãy chúng tôi cũng không tham gia vào, có thể thả chúng tôi rời đi không?”.
“Tôi đã nói mỗi người tự tát năm mươi bạt tay, tát xong là có thể rời đi!”.
Lâm Ẩn hờ hững nói.
Mặc dù có một vài người không ra tay, nhưng bọn họ cũng đứng một bên muốn hóng chuyện, không đáng để thông cảm.
“Bố của Viên Văn là cao thủ Thần cảnh trung kỳ, hơn nữa còn rất cưng chiều đứa con trai này, cậu đánh anh ấy thành thế này thì cứ đợi chết đi, cho dù cậu có quen biết người nhà họ Chung, nhưng đánh Viên Văn thành như thế, nhà họ Chung cũng không bảo vệ được cậu”.
Lại một chàng trai trẻ lạnh lùng nói.
Động tĩnh bên này đã hấp dẫn sự chú ý của cao thủ nhà họ Chung, anh ta đã thấy cao thủ của nhà họ Chung chạy đến, cho nên không hề thấy sợ hãi.
Lâm Ẩn búng ngón tay, chàng trai này bị búa tạ đập trúng trực tiếp bay ngược ra ngoài, dính lên trên tường giống hệt như Lưu Béo, khóe miệng có máu tươi chảy ra, hôn mê bất tỉnh.
Lâm Ẩn đưa mắt nhìn một vòng, lạnh lùng nói:
“Tôi còn cần người khác bảo vệ sao?”.