Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 927: Bắt đầu hành trình vào bí cảnh
“Lựa chọn?”, Vu Thiến khó hiểu nhìn Lâm Ẩn.
“Các em đi theo tôi!”.
Lâm Ẩn nhìn thoáng qua Vu Thiến và Công Tôn Thu Vũ, cất bước ra khỏi quán cà phê.
Công Tôn Thu Vũ và Vu Thiến vội đuổi theo, Hương Hương thấy không ai để ý đến cô ta cũng cắn răng đi theo, đây chính là một cơ duyên lớn, bỏ lỡ rồi thì không biết bao giờ có thể gặp được đâu.
Bây giờ cô ta đã quyết tâm phải ôm chặt cái đùi Vu Thiến này rồi.
Ninh Khuyết tự mình lái xe đưa mấy người Lâm Ẩn đến biệt thự Hương Sơn trên đỉnh núi, sau đó ở bên ngoài trông chừng với Hồ Thương Hải.
Khu biệt thự đỉnh núi Hương Sơn chỉ có một căn biệt thự, những người thuộc giới thượng lưu ở thủ đô đều biết đó là của cậu Ẩn, không ai dám tự mình đi lên.
Hơn nữa bình thường Ninh Khuyết cũng phái hai mươi mấy người luyện võ canh giữ ở bên kia, người bình thường hoàn toàn không đi vào được.
Căn biệt thự trên đỉnh núi có sân rất rộng, diện tích hơn mấy nghìn mét vuông.
Lâm Ẩn dẫn ba cô gái đi vào sân, nhỏ giọng nói:
“Các em nhìn đi!”.
Lâm Ẩn chỉ vào một tảng đá lớn nghìn cân trong sân, búng ngón tay một cái.
“Ầm!”.
Một tiếng nổ vang lên, tảng đá nghìn cân vỡ thành bột phấn, biến mất tăm.
Ba người Công Tôn Thu Vũ há miệng, mắt trợn to, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, đá lớn nghìn cân biến mất trong nháy mắt, đây là chuyện người có thể làm được sao?
Cho dù Công Tôn Thu Vũ xuất thân từ nhà Công Tôn cũng chưa từng gặp ai có thể búng tay một cái đã làm một tảng đá vỡ thành bột phấn.
“Đây là võ đạo sao?”.
Công Tôn Thu Vũ lẩm bẩm.
Lâm Ẩn nhìn thoáng qua Công Tôn Thu Vũ, lạnh nhạt nói: “Không sai, đây chính là võ đạo, con đường thứ hai anh cho các em chính là tu luyện võ đạo, anh sẽ cho các em đủ tài nguyên, nhưng có thể đi đến bước nào thì phải xem chính các em!”.
“Học võ có thể trẻ mãi không già ạ?”, Công Tôn Thu Vũ nhỏ giọng hỏi.
“Cao thủ Thần cảnh sống lâu cũng chỉ hai trăm năm, một vài người có huyết thống đặc biệt thì có thể sống lâu hơn một chút”, Lâm Ẩn lắc đầu đáp.
“Trên thế giới hiện nay, đoán chừng có không tới hai mươi cao thủ Thần cảnh”.
Đây còn là Lâm Ẩn nói khả năng lớn nhất, trừ đi những người trong bí cảnh, trong thế giới thường có hai mươi cao thủ Thần cảnh đã là rất nhiều rồi, nếu một người có thể đột phá đến Thần cảnh ở thế giới thường, thì vào trong bí cảnh chắc chắn sẽ là một thiên tài tuyệt thế.
“Cao thủ Thần cảnh bước đi trong hư không, lấy gió làm đao, mượn khí thành sấm, gặp lửa không chết, vào nước không chìm, ở trong mắt người bình thường không khác gì thần ma cả”.
Trong mắt mấy cô gái đều mang theo sự khát vọng, dưới sức quyến rũ của đỉnh cao võ đạo, những mục tiêu bình thường kia chẳng đáng là gì cả.
Cuối cùng bọn họ vẫn quyết định tu luyện võ đạo, Lâm Ẩn ném bọn họ cho Hồ Thương Hải, bây giờ Hồ Thương Hải cũng là cao thủ bảng Thiên, dạy mấy cô gái nhỏ cũng không thành vấn đề.
Lâm Ẩn cũng để lại cho Vu Thiến và Công Tôn Thu Vũ một chút suối Sinh Mệnh, dù sao bọn họ đã lớn tuổi, không có sự giúp đỡ của suối Sinh Mệnh sẽ rất khó cất được bước đi đầu tiên.
Còn về Hương Hương, Lâm Ẩn chỉ cho cô ta một ít suối Sinh Mệnh pha loãng, anh và Hương Hương không thân cũng chẳng quen, không đuổi cô ta đi đã là nể mặt Vu Thiến rồi, báu vật hiếm có như suối Sinh Mệnh, không phải ai cũng có thể cho.
…
Sau khi xử lý chuyện ở thế giới thường xong, Lâm Ẩn bèn đi về phía Côn Luân, anh đã lấy miếng ngọc bội của Lăng Tiêu các từ trong tay Trương Kỳ Mạt rồi, vị trí đánh dấu trong bản đồ Diệp Đạp Thiên cho anh ở rất gần Côn Luân.
Lâm Ẩn ngồi máy bay đi tới thành phố gần điểm đánh dấu trên bản đồ nhất, sau đó ngồi ô tô đi tới một thị trấn nhỏ.
Đến đây rồi cũng chỉ có thể đi bộ thôi, hoàn toàn không có ô tô chạy vào trong, nhưng những đường núi này chẳng là gì với Lâm Ẩn cả.
Lâm Ẩn chạy nhanh vào trong núi rừng theo đánh dấu của bản đồ.
“Có người?”.
Đi nhanh ba mươi mấy km trong núi rừng, thần giác của Lâm Ẩn cảm nhận được có một đám người cũng đang đi vào trong.
Anh nhíu mày, giảm tốc độ lại chậm rãi đuổi theo, bản đồ này là từ mấy trăm năm trước, rất nhiều con đường được đánh dấu lúc đó đã không còn nữa, hơn nữa địa hình cũng thay đổi lớn, khiến anh rất khó phân biệt.
“Ai đó?”.
Trong đội ngũ đang đi đằng trước cũng có người nhận ra tiếng động, một ông lão quay lại nhìn chăm chú vào núi rừng phía sau, quát khẽ.
Tiếng động kia đương nhiên là Lâm Ẩn cố ý tạo ra, nếu không với thực lực của anh, đám người có thực lực mạnh nhất chỉ mới ở bảng Địa này sao có thể phát hiện ra anh được.
Lâm Ẩn đi ra khỏi núi rừng, xuất hiện trước mặt đội ngũ lớn, chắp tay nói: “Tôi muốn đến một nơi nhưng lại lạc đường, mong cụ có thể chỉ đường giúp, tôi sẽ rất biết ơn”.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Ẩn, đồng tử của ông lão co lại, vội vàng nói: “Chuyện nhỏ, không biết cậu muốn đi đâu?”.
Lâm Ẩn cũng không khách sáo, trực tiếp lấy bản đồ ra đưa cho ông lão, vị trí này chỉ là một điểm yếu của bí cảnh, mấy người này không có pháp bảo phá giới cũng không thể đi vào trong được.
“Thung lũng Linh Xà à, cậu muốn đi tới đó hái thuốc sao?”.
Ông lão ngạc nhiên nhìn Lâm Ẩn: “Bản đồ này của cậu đã xưa lắm rồi, đúng lúc chúng tôi cũng muốn đến thung lũng Linh Xà, nếu không chê thì chúng ta cùng đi đi”.
“Vậy làm phiền rồi!”, Lâm Ẩn gật đầu đồng ý.
Ông lão giới thiệu mình tên là “Chúc Vân Đào”, gia tộc bọn họ đã sống gần Côn Luân từ mấy trăm năm trước, cũng xem như một gia tộc lánh đời, chỉ là trăm năm nay bắt đầu xuống dốc, người mạnh nhất trong gia tộc cũng chỉ có cảnh giới bảng Địa mà thôi.
Hàng năm bọn họ đều sẽ ra khỏi núi Côn Luân, trao đổi một ít vật phẩm với người bên ngoài.
Trò chuyện một lát, ông lão trở về đầu hàng ngũ, còn Lâm Ẩn thì đi ở đằng sau.
Chúc Vân Đào mới đi tới trước hàng ngũ, một người tập võ trung niên đã nhỏ giọng nói: “Chú Đào, vì sao phải dẫn một người ngoài đến thung lũng Linh Xà thế ạ, bên kia có nhiều thuốc như vậy, nếu như để người ngoài biết thì tài nguyên của chúng ta sẽ ít đi rất nhiều!”.
“Câm miệng!”.
Chúc Vân Đào quát khẽ một tiếng, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Khi nãy lúc gặp người đó cháu không phát hiện ra sao, trên người cậu ta không có chút dấu vết vì đi mười mấy dặm trong rừng núi chút nào, tuy người này nhìn qua không có chút thực lực nào, nhưng đi theo chúng ta lâu như vậy, cháu thấy cậu ta có thở hổn hển gì không?”.
Ánh mắt của người tập võ trung niên thoáng nặng nề, không nói thêm nữa.
Chúc Vân Đào thở dài một tiếng: “Chỉ hy vọng cao thủ trẻ tuổi này không nhằm vào chúng ta!”.
Cuộc trò chuyện của Chúc Vân Đào và võ giả trung niên đều lọt vào tai Lâm Ẩn, nhưng anh không hể để bụng, mục đích của việc này là đi đến bí cảnh Côn Luân, có lẽ gần bí cảnh Côn Luân sẽ có một vài chuyện kỳ lạ, nhưng có lên quan gì đến anh đâu chứ?
Sau khi đi được nửa ngày đã đến gần thung lũng Linh Xà, Lâm Ẩn tạm biệt Chúc Vân Đào xong bèn chạy như bay vào bên trong.
Đã đến thung lũng Linh Xà, Lâm Ẩn rất dễ dàng tìm thấy điểm yếu của bí cảnh.
“Chính là ở đây rồi!”.
“Các em đi theo tôi!”.
Lâm Ẩn nhìn thoáng qua Vu Thiến và Công Tôn Thu Vũ, cất bước ra khỏi quán cà phê.
Công Tôn Thu Vũ và Vu Thiến vội đuổi theo, Hương Hương thấy không ai để ý đến cô ta cũng cắn răng đi theo, đây chính là một cơ duyên lớn, bỏ lỡ rồi thì không biết bao giờ có thể gặp được đâu.
Bây giờ cô ta đã quyết tâm phải ôm chặt cái đùi Vu Thiến này rồi.
Ninh Khuyết tự mình lái xe đưa mấy người Lâm Ẩn đến biệt thự Hương Sơn trên đỉnh núi, sau đó ở bên ngoài trông chừng với Hồ Thương Hải.
Khu biệt thự đỉnh núi Hương Sơn chỉ có một căn biệt thự, những người thuộc giới thượng lưu ở thủ đô đều biết đó là của cậu Ẩn, không ai dám tự mình đi lên.
Hơn nữa bình thường Ninh Khuyết cũng phái hai mươi mấy người luyện võ canh giữ ở bên kia, người bình thường hoàn toàn không đi vào được.
Căn biệt thự trên đỉnh núi có sân rất rộng, diện tích hơn mấy nghìn mét vuông.
Lâm Ẩn dẫn ba cô gái đi vào sân, nhỏ giọng nói:
“Các em nhìn đi!”.
Lâm Ẩn chỉ vào một tảng đá lớn nghìn cân trong sân, búng ngón tay một cái.
“Ầm!”.
Một tiếng nổ vang lên, tảng đá nghìn cân vỡ thành bột phấn, biến mất tăm.
Ba người Công Tôn Thu Vũ há miệng, mắt trợn to, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, đá lớn nghìn cân biến mất trong nháy mắt, đây là chuyện người có thể làm được sao?
Cho dù Công Tôn Thu Vũ xuất thân từ nhà Công Tôn cũng chưa từng gặp ai có thể búng tay một cái đã làm một tảng đá vỡ thành bột phấn.
“Đây là võ đạo sao?”.
Công Tôn Thu Vũ lẩm bẩm.
Lâm Ẩn nhìn thoáng qua Công Tôn Thu Vũ, lạnh nhạt nói: “Không sai, đây chính là võ đạo, con đường thứ hai anh cho các em chính là tu luyện võ đạo, anh sẽ cho các em đủ tài nguyên, nhưng có thể đi đến bước nào thì phải xem chính các em!”.
“Học võ có thể trẻ mãi không già ạ?”, Công Tôn Thu Vũ nhỏ giọng hỏi.
“Cao thủ Thần cảnh sống lâu cũng chỉ hai trăm năm, một vài người có huyết thống đặc biệt thì có thể sống lâu hơn một chút”, Lâm Ẩn lắc đầu đáp.
“Trên thế giới hiện nay, đoán chừng có không tới hai mươi cao thủ Thần cảnh”.
Đây còn là Lâm Ẩn nói khả năng lớn nhất, trừ đi những người trong bí cảnh, trong thế giới thường có hai mươi cao thủ Thần cảnh đã là rất nhiều rồi, nếu một người có thể đột phá đến Thần cảnh ở thế giới thường, thì vào trong bí cảnh chắc chắn sẽ là một thiên tài tuyệt thế.
“Cao thủ Thần cảnh bước đi trong hư không, lấy gió làm đao, mượn khí thành sấm, gặp lửa không chết, vào nước không chìm, ở trong mắt người bình thường không khác gì thần ma cả”.
Trong mắt mấy cô gái đều mang theo sự khát vọng, dưới sức quyến rũ của đỉnh cao võ đạo, những mục tiêu bình thường kia chẳng đáng là gì cả.
Cuối cùng bọn họ vẫn quyết định tu luyện võ đạo, Lâm Ẩn ném bọn họ cho Hồ Thương Hải, bây giờ Hồ Thương Hải cũng là cao thủ bảng Thiên, dạy mấy cô gái nhỏ cũng không thành vấn đề.
Lâm Ẩn cũng để lại cho Vu Thiến và Công Tôn Thu Vũ một chút suối Sinh Mệnh, dù sao bọn họ đã lớn tuổi, không có sự giúp đỡ của suối Sinh Mệnh sẽ rất khó cất được bước đi đầu tiên.
Còn về Hương Hương, Lâm Ẩn chỉ cho cô ta một ít suối Sinh Mệnh pha loãng, anh và Hương Hương không thân cũng chẳng quen, không đuổi cô ta đi đã là nể mặt Vu Thiến rồi, báu vật hiếm có như suối Sinh Mệnh, không phải ai cũng có thể cho.
…
Sau khi xử lý chuyện ở thế giới thường xong, Lâm Ẩn bèn đi về phía Côn Luân, anh đã lấy miếng ngọc bội của Lăng Tiêu các từ trong tay Trương Kỳ Mạt rồi, vị trí đánh dấu trong bản đồ Diệp Đạp Thiên cho anh ở rất gần Côn Luân.
Lâm Ẩn ngồi máy bay đi tới thành phố gần điểm đánh dấu trên bản đồ nhất, sau đó ngồi ô tô đi tới một thị trấn nhỏ.
Đến đây rồi cũng chỉ có thể đi bộ thôi, hoàn toàn không có ô tô chạy vào trong, nhưng những đường núi này chẳng là gì với Lâm Ẩn cả.
Lâm Ẩn chạy nhanh vào trong núi rừng theo đánh dấu của bản đồ.
“Có người?”.
Đi nhanh ba mươi mấy km trong núi rừng, thần giác của Lâm Ẩn cảm nhận được có một đám người cũng đang đi vào trong.
Anh nhíu mày, giảm tốc độ lại chậm rãi đuổi theo, bản đồ này là từ mấy trăm năm trước, rất nhiều con đường được đánh dấu lúc đó đã không còn nữa, hơn nữa địa hình cũng thay đổi lớn, khiến anh rất khó phân biệt.
“Ai đó?”.
Trong đội ngũ đang đi đằng trước cũng có người nhận ra tiếng động, một ông lão quay lại nhìn chăm chú vào núi rừng phía sau, quát khẽ.
Tiếng động kia đương nhiên là Lâm Ẩn cố ý tạo ra, nếu không với thực lực của anh, đám người có thực lực mạnh nhất chỉ mới ở bảng Địa này sao có thể phát hiện ra anh được.
Lâm Ẩn đi ra khỏi núi rừng, xuất hiện trước mặt đội ngũ lớn, chắp tay nói: “Tôi muốn đến một nơi nhưng lại lạc đường, mong cụ có thể chỉ đường giúp, tôi sẽ rất biết ơn”.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Ẩn, đồng tử của ông lão co lại, vội vàng nói: “Chuyện nhỏ, không biết cậu muốn đi đâu?”.
Lâm Ẩn cũng không khách sáo, trực tiếp lấy bản đồ ra đưa cho ông lão, vị trí này chỉ là một điểm yếu của bí cảnh, mấy người này không có pháp bảo phá giới cũng không thể đi vào trong được.
“Thung lũng Linh Xà à, cậu muốn đi tới đó hái thuốc sao?”.
Ông lão ngạc nhiên nhìn Lâm Ẩn: “Bản đồ này của cậu đã xưa lắm rồi, đúng lúc chúng tôi cũng muốn đến thung lũng Linh Xà, nếu không chê thì chúng ta cùng đi đi”.
“Vậy làm phiền rồi!”, Lâm Ẩn gật đầu đồng ý.
Ông lão giới thiệu mình tên là “Chúc Vân Đào”, gia tộc bọn họ đã sống gần Côn Luân từ mấy trăm năm trước, cũng xem như một gia tộc lánh đời, chỉ là trăm năm nay bắt đầu xuống dốc, người mạnh nhất trong gia tộc cũng chỉ có cảnh giới bảng Địa mà thôi.
Hàng năm bọn họ đều sẽ ra khỏi núi Côn Luân, trao đổi một ít vật phẩm với người bên ngoài.
Trò chuyện một lát, ông lão trở về đầu hàng ngũ, còn Lâm Ẩn thì đi ở đằng sau.
Chúc Vân Đào mới đi tới trước hàng ngũ, một người tập võ trung niên đã nhỏ giọng nói: “Chú Đào, vì sao phải dẫn một người ngoài đến thung lũng Linh Xà thế ạ, bên kia có nhiều thuốc như vậy, nếu như để người ngoài biết thì tài nguyên của chúng ta sẽ ít đi rất nhiều!”.
“Câm miệng!”.
Chúc Vân Đào quát khẽ một tiếng, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Khi nãy lúc gặp người đó cháu không phát hiện ra sao, trên người cậu ta không có chút dấu vết vì đi mười mấy dặm trong rừng núi chút nào, tuy người này nhìn qua không có chút thực lực nào, nhưng đi theo chúng ta lâu như vậy, cháu thấy cậu ta có thở hổn hển gì không?”.
Ánh mắt của người tập võ trung niên thoáng nặng nề, không nói thêm nữa.
Chúc Vân Đào thở dài một tiếng: “Chỉ hy vọng cao thủ trẻ tuổi này không nhằm vào chúng ta!”.
Cuộc trò chuyện của Chúc Vân Đào và võ giả trung niên đều lọt vào tai Lâm Ẩn, nhưng anh không hể để bụng, mục đích của việc này là đi đến bí cảnh Côn Luân, có lẽ gần bí cảnh Côn Luân sẽ có một vài chuyện kỳ lạ, nhưng có lên quan gì đến anh đâu chứ?
Sau khi đi được nửa ngày đã đến gần thung lũng Linh Xà, Lâm Ẩn tạm biệt Chúc Vân Đào xong bèn chạy như bay vào bên trong.
Đã đến thung lũng Linh Xà, Lâm Ẩn rất dễ dàng tìm thấy điểm yếu của bí cảnh.
“Chính là ở đây rồi!”.