Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 916: Rơi xuống
Vừa rồi khi nhóm người Trường Sinh Tử ra tay. Nếu anh không đột phá thì chắc chắn anh sẽ là người chết. Không lẽ bọn họ cho rằng chỉ một mạng mà có thể dập tắt được cơn tức giận trong lòng anh sao?
“Ông muốn thế nào?”.
Vẻ mặt Trương Cửu Thần cười khổ, lần này bọn họ thua trận. Nếu như Lâm Ẩn đưa ra điều kiện thì bọn họ cũng chỉ còn cách chấp nhận thôi. Thế nhưng lúc này trong lòng lão lại không hề cảm thấy hối hận, thắng làm vua thua làm giặc mà thôi.
“Đừng làm thế”.
Lâm Ẩn đứng từ trên cao nhìn xuống hai người đó, anh nói: “Nếu mấy người chết thì sau này thế lực của mấy người sẽ phụ thuộc vào nhà họ Lâm”.
“Được!”.
Trường Sinh Tử và Trương Cửu Thần nhìn nhau, bọn họ thở phào nhẹ nhõm. Việc bọn họ phải chết đã là lẽ đương nhiên. Nếu Lâm Ẩn quyết tâm muốn hủy hoại con đường võ đạo của bọn họ, thì bọn họ cũng không còn cách nào khác, vì thế đây đã được xem là kết quả tốt nhất rồi.
“Chết đi!”.
Anh nói xong thì chém hai nhát kiếm tới, đầu của Trương Cửu Thần và Trường Sinh Tử văng ra ngoài, máu tươi bắn đầy trên đất.
Tất cả mọi người chứng kiến cuộc chiến lúc này gần như chết lặng, vốn tưởng rằng lần này chỉ xem Lâm Ẩn và Yagyu Muneyoshi đánh nhau một trận, nhưng không ngờ diễn biến sau đó lại kịch tính như thế.
Khi Yagyu Muneyoshi trước khi chết đã tự tay chém chết một cao thủ Thần cảnh, Lâm Ẩn đánh nhau với ba cao thủ Thần Cảnh lão làng. Hai trong số ba cao thủ Thần cảnh đó bị đã giết chết trước mặt họ, còn vị cao thủ Thần cảnh ở phương Tây mặc dù không chết trước mặt bọn họ, nhưng trông dáng vẻ thì cũng lành ít dữ nhiều.
Lần này có đến năm cao thủ Thần cảnh chôn thây ở đỉnh núi Đại Nhật
…..
Long Quốc, núi Tề Vân.
Một thần bài đứng hàng thứ bảy ở nhà thờ tổ của núi Tề Vân đã nổ tung. Bên trong đó cất giấu một luồng sinh khí của Trường Sinh Tử. Chỉ cần thần bài còn ở đó thì có nghĩa Trường Sinh Tử vẫn còn sống. Mỗi khi có một đệ tử của núi Tề Vân đạt tới cảnh giới trên bảng Thiên, thì đều được tạo ra một thần bài như thế.
Thế nhưng hôm nay thần bài của Trường Sinh Tử lại nổ tung,
Lão già canh giữ nhà thờ tổ mở mắt, lão ta không dám tin nhìn cảnh tượng này.
Vị tổ sư này sống sót từ khi ông ta còn bé cho tới giờ, thế sao bây giờ ông ta lại chết chứ?
….
Ở Bát Cực Môn.
Lúc này đang là sáng sớm, các đệ tử củ Bát Cực Môn đang ở trong sân luyện võ, kết hợp với quyền pháp Bát Cực.
Bốp!
Pho tượng của Trương Cửu Thần đang đứng sừng sững trong sân luyện võ thì đột nhiên bị rơi mất đầu, vết cắt vô cùng bóng loáng và ngay ngắn, giống như bị người nào đó chém vậy.
“Chuyện gì xảy ra thế?”.
Những đệ tử đang tập võ trong sân sợ hết hồn, đang là buổi sáng mà đột nhiên đầu của tổ sư lại rớt xuống. Đây là một dấu hiệu chẳng lành!
Chỉ có một lão già đang đứng xem đệ tử luyện võ thấy cảnh tượng này thì vẻ mặt ông ta nhanh chóng thay đổi, cơ thể ông ta nhanh chóng biến mất trong sân luyện võ, ông ta đi tới phòng của môn chủ Bát Cực, đau thương nói:
“Môn chủ, lão tổ mất rồi!”.
Hôm đó toàn bộ Bát Cực Môn đều trở nên tang thương.
….
Đỉnh núi Đại Nhật.
Watanabe Izumataro và Kimura đi phía trước, đi sau bọn họ là các đệ tử của trường phái Ise, vẻ mặt bọn họ lộ ra vẻ bi thương.
“Cậu Lâm, tôi tới đưa thi thể của sư phụ về”.
Một nhóm người cúi đầu nói với Lâm Ẩn.
Những người khác khi nhìn thi thể của Yagyu Muneyoshi thì lộ vẻ đau buồn, thậm chí còn có vài người còn cảm thấy khóe mắt ươn ướt, chỉ có một mình Watanabe Izumataro khi nhìn thấy thi thể của Yagyu Muneyoshi thì vô thức lộ ra vẻ vui mừng.
Yagyu Muneyoshi chính là một trong những cao thủ Thần cảnh của phái Ise, bây giờ Yagyu Muneyoshi đã chết. Mặc dù mấy ngày trước Yagyu Muneyoshi đã nói sẽ truyền chức vị thủ lĩnh phái Ise cho Kimura, nhưng một khi Yagyu Muneyoshi chết thì Kimura sẽ không phải là đối thủ của hắn ta.
Chỉ cần trở về môn phái thì hắn ta có mười ngàn cách để diệt trừ Kimura, sau đó những môn võ của môn phái này đều là của hắn ta!
Nhưng đúng lúc này, thanh kiếm Tùng Vân cắm bên cạnh thi thể của Yagyu Muneyoshi đột nhiên chuyển động, chỉ thấy thanh kiếm Tùng Vân chuyển động lên cao, đuôi kiếm nhanh chóng lướt qua cổ của Watanabe Izumataro, sau đó hóa thành một vầng cầu vòng, xông qua màn mưa rơi vào tay Kimura.
“Phụt!”.
Một dòng máu từ từ túa ra từ cổ Watanabe Izumataro.
Máu chảy càng lúc càng nhiều, cuối cùng đầu của Watanabe Izumataro rơi xuống, máu tuôn ra như suối, ánh mắt hắn ta hiện lên vẻ khó tin.
“Thần kiếm có linh hồn!”.
Lâm Ẩn lắc đầu một cái, anh lên tiếng than thở.
“Ông Yagyu cũng là một người mà tôi vô cùng kính trọng, nếu sau này có chuyện gì thì có thể cho người thông báo tới nhà họ Lâm ở Lang Gia”.
Thực lực của Watanabe Izumataro không hề yếu kém, thế nhưng thanh kiếm Tùng Vân kia đã chứa đựng ý chí của Yagyu Muneyoshi. Mặc dù Yagyu Muneyoshi đã chết, nhưng ý chí đó vẫn không hề yếu đi, vì thế những cao thủ dưới Thần cảnh cũng không thể ngăn cản được đường kiếm này.
Bây giờ thần kiếm này đã nhận Kimura làm chủ, những cao thủ tầm thường trên bảng Thiên cũng không phải là đối thủ của Kimura.
“Cảm ơn cậu Lâm!”.
Kimura khom người nói với Lâm Ẩn, ánh mắt hắn có hơi phức tạp nhìn về phía Watanabe Izumataro chết không nhắm mắt, thanh kiếm Tùng Vân có linh hồn, việc Watanabe Izumataro chết chắc hẳn cũng nằm trong dự tính của sư phụ.
Các đệ tử sau lưng Kimura bắt đầu thu dọn thi thể của Yagyu Muneyoshi, sau đó theo Kimura xuống núi.
Nhiều người theo dõi cuộc chiến lúc này đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn bóng người duy nhất trên đỉnh núi, Thần cảnh chính là một cảnh giới vô cùng mạnh, thậm chí còn là trụ cột của cả một nước. Có cao thủ Thần cảnh cũng có nghĩa là đứng trên đỉnh cao của thế giới, có thể giao đấu với nhiều thế lực mạnh khác, nhưng một khi cao thủ Thần cảnh chết thì các thế lực thường sẽ không chống đỡ được bao lâu.
Một số thế lực có cao thủ trấn giữ trên bản Thiên cũng chỉ có thể xưng vương xưng bá ở một vùng thôi.
Bây giờ nhà họ Lâm ở Lang Gia chắc chắn sẽ là thế lực mạnh mẽ nhất, trong giới lánh đời của Long Quốc, chỉ cần Lâm Ẩn vẫn còn sống thì địa vị của nhà họ Lâm không cách nào có thể lay động được.
Còn những thế lực đã sớm phụ thuộc vào thế lực của nhà họ Lâm cũng sắp lên như diều gặp gió, ở giới lánh đời của Long Quốc chắc chắn sẽ xáo trộn một lần nữa, như nhà họ Bùi sa sút thì chắc chắn rằng sẽ vùng dậy lần.
“Lâm Ẩn thật giỏi, tôi đã đánh giá thấp cậu ta rồi”.
Trần Cửu Dương nhìn bóng người trên đỉnh núi kia, ánh mắt lão ta vô cùng phức tạp, lão ta vốn còn định sẽ cảm thấy tiếc thương nếu Lâm Ẩn chết. Nhưng không ngờ Lâm Ẩn có thể làm được như thế.
Sau trận đánh này thì những lão quái vật lão làng trong giới lánh đời cũng không dám tùy tiện chiến đấu với Lâm Ẩn.
Trên mặt cụ Tiền và đám người Sở Tế Thương đều lộ rõ vẻ vui mừng, bọn họ rối rít đi về phía Lâm Ẩn. Bọn họ cũng được xem là người bên cạnh Lâm Ẩn, Lâm Ẩn mang thắng lợi trở về giới lánh đời, tài nguyên của nhà bọn họ cũng sẽ trở nên nhiều hơn.
Liễu Thanh Ti cũng nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt dịu dàng, cô ta vốn luôn hâm mộ những cao thủ mạnh mẽ. Cô ta độc thân bao lâu nãy cũng là vì không gặp được người nào ưu tú hơn mình. Thế nhưng kể từ khi biết Lâm Ẩn thì không biết từ bao giờ Lâm Ẩn đã hấp dẫn cô ta.
“Chúc mừng cậu Ẩn chiến thắng trở về!”.
“Lâm Ẩn.”
Đám người cụ Tiền vây quanh Lâm Ẩn, giọng điệu cung kính.
Lâm Ẩn cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi về thái độ của những người xung quanh, mặc dù cụ Sở và cụ Tiền vẫn luôn coi trọng anh, thế nhưng thái độ bây giờ của bọn họ cung kính hơn nhiều.
“Lâm…Lâm Ẩn!”.
Đám người Anna cũng đi tới, cô ta hơi do dự nhìn Lâm Ẩn, cô ta cảm thấy không biết nên làm gì mới phải.
“Ân oán giữa tôi và gia tộc Cromire kết thúc ở đây, từ đây không còn ân oán gì nữa!”, Lâm Ẩn chỉ liếc nhìn Anna, anh lạnh lùng lên tiếng.
Đám Anna không tham dự vào chuyện mà lão Tước gia đã làm, hơn nữa lúc anh bị đám người Lâm Huyền ám sát, Anna cũng cùng với lão Ma cũng ra mặt giúp anh bảo vệ người của anh ở thủ đô, vì thế ân oán hai bên kết thúc ở đây chính là lựa chọn tốt nhất.
“Ha ha, cuộc chiến này đúng là chấn động toàn thế giới!”.
“Mới hơn hai mươi tuổi đã gây chấn động toàn thế giới?”.
Trần Cửu Dương đứng cách đó không xa, lão ấy lẩm bẩm nhìn Lâm Ẩn.
“Ông muốn thế nào?”.
Vẻ mặt Trương Cửu Thần cười khổ, lần này bọn họ thua trận. Nếu như Lâm Ẩn đưa ra điều kiện thì bọn họ cũng chỉ còn cách chấp nhận thôi. Thế nhưng lúc này trong lòng lão lại không hề cảm thấy hối hận, thắng làm vua thua làm giặc mà thôi.
“Đừng làm thế”.
Lâm Ẩn đứng từ trên cao nhìn xuống hai người đó, anh nói: “Nếu mấy người chết thì sau này thế lực của mấy người sẽ phụ thuộc vào nhà họ Lâm”.
“Được!”.
Trường Sinh Tử và Trương Cửu Thần nhìn nhau, bọn họ thở phào nhẹ nhõm. Việc bọn họ phải chết đã là lẽ đương nhiên. Nếu Lâm Ẩn quyết tâm muốn hủy hoại con đường võ đạo của bọn họ, thì bọn họ cũng không còn cách nào khác, vì thế đây đã được xem là kết quả tốt nhất rồi.
“Chết đi!”.
Anh nói xong thì chém hai nhát kiếm tới, đầu của Trương Cửu Thần và Trường Sinh Tử văng ra ngoài, máu tươi bắn đầy trên đất.
Tất cả mọi người chứng kiến cuộc chiến lúc này gần như chết lặng, vốn tưởng rằng lần này chỉ xem Lâm Ẩn và Yagyu Muneyoshi đánh nhau một trận, nhưng không ngờ diễn biến sau đó lại kịch tính như thế.
Khi Yagyu Muneyoshi trước khi chết đã tự tay chém chết một cao thủ Thần cảnh, Lâm Ẩn đánh nhau với ba cao thủ Thần Cảnh lão làng. Hai trong số ba cao thủ Thần cảnh đó bị đã giết chết trước mặt họ, còn vị cao thủ Thần cảnh ở phương Tây mặc dù không chết trước mặt bọn họ, nhưng trông dáng vẻ thì cũng lành ít dữ nhiều.
Lần này có đến năm cao thủ Thần cảnh chôn thây ở đỉnh núi Đại Nhật
…..
Long Quốc, núi Tề Vân.
Một thần bài đứng hàng thứ bảy ở nhà thờ tổ của núi Tề Vân đã nổ tung. Bên trong đó cất giấu một luồng sinh khí của Trường Sinh Tử. Chỉ cần thần bài còn ở đó thì có nghĩa Trường Sinh Tử vẫn còn sống. Mỗi khi có một đệ tử của núi Tề Vân đạt tới cảnh giới trên bảng Thiên, thì đều được tạo ra một thần bài như thế.
Thế nhưng hôm nay thần bài của Trường Sinh Tử lại nổ tung,
Lão già canh giữ nhà thờ tổ mở mắt, lão ta không dám tin nhìn cảnh tượng này.
Vị tổ sư này sống sót từ khi ông ta còn bé cho tới giờ, thế sao bây giờ ông ta lại chết chứ?
….
Ở Bát Cực Môn.
Lúc này đang là sáng sớm, các đệ tử củ Bát Cực Môn đang ở trong sân luyện võ, kết hợp với quyền pháp Bát Cực.
Bốp!
Pho tượng của Trương Cửu Thần đang đứng sừng sững trong sân luyện võ thì đột nhiên bị rơi mất đầu, vết cắt vô cùng bóng loáng và ngay ngắn, giống như bị người nào đó chém vậy.
“Chuyện gì xảy ra thế?”.
Những đệ tử đang tập võ trong sân sợ hết hồn, đang là buổi sáng mà đột nhiên đầu của tổ sư lại rớt xuống. Đây là một dấu hiệu chẳng lành!
Chỉ có một lão già đang đứng xem đệ tử luyện võ thấy cảnh tượng này thì vẻ mặt ông ta nhanh chóng thay đổi, cơ thể ông ta nhanh chóng biến mất trong sân luyện võ, ông ta đi tới phòng của môn chủ Bát Cực, đau thương nói:
“Môn chủ, lão tổ mất rồi!”.
Hôm đó toàn bộ Bát Cực Môn đều trở nên tang thương.
….
Đỉnh núi Đại Nhật.
Watanabe Izumataro và Kimura đi phía trước, đi sau bọn họ là các đệ tử của trường phái Ise, vẻ mặt bọn họ lộ ra vẻ bi thương.
“Cậu Lâm, tôi tới đưa thi thể của sư phụ về”.
Một nhóm người cúi đầu nói với Lâm Ẩn.
Những người khác khi nhìn thi thể của Yagyu Muneyoshi thì lộ vẻ đau buồn, thậm chí còn có vài người còn cảm thấy khóe mắt ươn ướt, chỉ có một mình Watanabe Izumataro khi nhìn thấy thi thể của Yagyu Muneyoshi thì vô thức lộ ra vẻ vui mừng.
Yagyu Muneyoshi chính là một trong những cao thủ Thần cảnh của phái Ise, bây giờ Yagyu Muneyoshi đã chết. Mặc dù mấy ngày trước Yagyu Muneyoshi đã nói sẽ truyền chức vị thủ lĩnh phái Ise cho Kimura, nhưng một khi Yagyu Muneyoshi chết thì Kimura sẽ không phải là đối thủ của hắn ta.
Chỉ cần trở về môn phái thì hắn ta có mười ngàn cách để diệt trừ Kimura, sau đó những môn võ của môn phái này đều là của hắn ta!
Nhưng đúng lúc này, thanh kiếm Tùng Vân cắm bên cạnh thi thể của Yagyu Muneyoshi đột nhiên chuyển động, chỉ thấy thanh kiếm Tùng Vân chuyển động lên cao, đuôi kiếm nhanh chóng lướt qua cổ của Watanabe Izumataro, sau đó hóa thành một vầng cầu vòng, xông qua màn mưa rơi vào tay Kimura.
“Phụt!”.
Một dòng máu từ từ túa ra từ cổ Watanabe Izumataro.
Máu chảy càng lúc càng nhiều, cuối cùng đầu của Watanabe Izumataro rơi xuống, máu tuôn ra như suối, ánh mắt hắn ta hiện lên vẻ khó tin.
“Thần kiếm có linh hồn!”.
Lâm Ẩn lắc đầu một cái, anh lên tiếng than thở.
“Ông Yagyu cũng là một người mà tôi vô cùng kính trọng, nếu sau này có chuyện gì thì có thể cho người thông báo tới nhà họ Lâm ở Lang Gia”.
Thực lực của Watanabe Izumataro không hề yếu kém, thế nhưng thanh kiếm Tùng Vân kia đã chứa đựng ý chí của Yagyu Muneyoshi. Mặc dù Yagyu Muneyoshi đã chết, nhưng ý chí đó vẫn không hề yếu đi, vì thế những cao thủ dưới Thần cảnh cũng không thể ngăn cản được đường kiếm này.
Bây giờ thần kiếm này đã nhận Kimura làm chủ, những cao thủ tầm thường trên bảng Thiên cũng không phải là đối thủ của Kimura.
“Cảm ơn cậu Lâm!”.
Kimura khom người nói với Lâm Ẩn, ánh mắt hắn có hơi phức tạp nhìn về phía Watanabe Izumataro chết không nhắm mắt, thanh kiếm Tùng Vân có linh hồn, việc Watanabe Izumataro chết chắc hẳn cũng nằm trong dự tính của sư phụ.
Các đệ tử sau lưng Kimura bắt đầu thu dọn thi thể của Yagyu Muneyoshi, sau đó theo Kimura xuống núi.
Nhiều người theo dõi cuộc chiến lúc này đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn bóng người duy nhất trên đỉnh núi, Thần cảnh chính là một cảnh giới vô cùng mạnh, thậm chí còn là trụ cột của cả một nước. Có cao thủ Thần cảnh cũng có nghĩa là đứng trên đỉnh cao của thế giới, có thể giao đấu với nhiều thế lực mạnh khác, nhưng một khi cao thủ Thần cảnh chết thì các thế lực thường sẽ không chống đỡ được bao lâu.
Một số thế lực có cao thủ trấn giữ trên bản Thiên cũng chỉ có thể xưng vương xưng bá ở một vùng thôi.
Bây giờ nhà họ Lâm ở Lang Gia chắc chắn sẽ là thế lực mạnh mẽ nhất, trong giới lánh đời của Long Quốc, chỉ cần Lâm Ẩn vẫn còn sống thì địa vị của nhà họ Lâm không cách nào có thể lay động được.
Còn những thế lực đã sớm phụ thuộc vào thế lực của nhà họ Lâm cũng sắp lên như diều gặp gió, ở giới lánh đời của Long Quốc chắc chắn sẽ xáo trộn một lần nữa, như nhà họ Bùi sa sút thì chắc chắn rằng sẽ vùng dậy lần.
“Lâm Ẩn thật giỏi, tôi đã đánh giá thấp cậu ta rồi”.
Trần Cửu Dương nhìn bóng người trên đỉnh núi kia, ánh mắt lão ta vô cùng phức tạp, lão ta vốn còn định sẽ cảm thấy tiếc thương nếu Lâm Ẩn chết. Nhưng không ngờ Lâm Ẩn có thể làm được như thế.
Sau trận đánh này thì những lão quái vật lão làng trong giới lánh đời cũng không dám tùy tiện chiến đấu với Lâm Ẩn.
Trên mặt cụ Tiền và đám người Sở Tế Thương đều lộ rõ vẻ vui mừng, bọn họ rối rít đi về phía Lâm Ẩn. Bọn họ cũng được xem là người bên cạnh Lâm Ẩn, Lâm Ẩn mang thắng lợi trở về giới lánh đời, tài nguyên của nhà bọn họ cũng sẽ trở nên nhiều hơn.
Liễu Thanh Ti cũng nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt dịu dàng, cô ta vốn luôn hâm mộ những cao thủ mạnh mẽ. Cô ta độc thân bao lâu nãy cũng là vì không gặp được người nào ưu tú hơn mình. Thế nhưng kể từ khi biết Lâm Ẩn thì không biết từ bao giờ Lâm Ẩn đã hấp dẫn cô ta.
“Chúc mừng cậu Ẩn chiến thắng trở về!”.
“Lâm Ẩn.”
Đám người cụ Tiền vây quanh Lâm Ẩn, giọng điệu cung kính.
Lâm Ẩn cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi về thái độ của những người xung quanh, mặc dù cụ Sở và cụ Tiền vẫn luôn coi trọng anh, thế nhưng thái độ bây giờ của bọn họ cung kính hơn nhiều.
“Lâm…Lâm Ẩn!”.
Đám người Anna cũng đi tới, cô ta hơi do dự nhìn Lâm Ẩn, cô ta cảm thấy không biết nên làm gì mới phải.
“Ân oán giữa tôi và gia tộc Cromire kết thúc ở đây, từ đây không còn ân oán gì nữa!”, Lâm Ẩn chỉ liếc nhìn Anna, anh lạnh lùng lên tiếng.
Đám Anna không tham dự vào chuyện mà lão Tước gia đã làm, hơn nữa lúc anh bị đám người Lâm Huyền ám sát, Anna cũng cùng với lão Ma cũng ra mặt giúp anh bảo vệ người của anh ở thủ đô, vì thế ân oán hai bên kết thúc ở đây chính là lựa chọn tốt nhất.
“Ha ha, cuộc chiến này đúng là chấn động toàn thế giới!”.
“Mới hơn hai mươi tuổi đã gây chấn động toàn thế giới?”.
Trần Cửu Dương đứng cách đó không xa, lão ấy lẩm bẩm nhìn Lâm Ẩn.