Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 835: Mấy người đang nói tôi sao?
Sắc mặt Moore chợt thay đổi, ông ta không ngờ một chiêu mà ông ta dùng hết sức lại không hề khiến Lâm Ẩn có chút xây xát gì, người này rốt cuộc là loại quái vật gì vậy?
Lần này sợ rằng gia tộc Bright của ông ta sẽ xong đời rồi.
“Hây!”.
Lâm Ẩn hét lớn một tiếng, anh giơ cao tay lên trên đầu rồi lấy tay làm kiếm chém mạnh xuống dưới.
Ánh sáng kiếm khí chói lóa chém ra xa hơn hai mươi mét, giống như một tia sét từ trên trời giáng xuống, luồng kiếm khí màu trắng như muốn xuyên thủng bầu trời, không gian xung quanh dường như đều bị một kiếm này chém đứt.
Chiêu này là thành quả bế quan của Lâm Ẩn trong khoảng thời gian này, anh sử dụng chiêu thức này để giết Bright Moore thì cũng coi như là một loại tôn trọng dành cho ông ta.
“Haiz!”
Moore thở dài một tiếng, chớp điện lóe lên khắp người, một kiếm này của Lâm Ẩn đã hoàn toàn khóa chặt ông ta, hiện giờ ông ta lùi về sau nửa bước cũng không làm được, chỉ có thể liều chết một trận.
Nếu ông ta thua thì những người ông ta mang theo lần này đều khó chạy thoát được, cũng may là trước khi đến Tường Vi Châu, ông ta đã bố trí đường lui cho gia tộc ổn thỏa rồi.
Cho dù toàn bộ bọn họ đều phải chết ở đây thì gia tộc Bright cũng sẽ không tuyệt hậu.
“Ầm Ầm!”.
Lôi điện và kiếm khí va chạm vào nhau.
So với âm thanh lúc trước thì âm thanh vang lên lần này còn lớn hơn gấp mười lần, vô số lôi điện bắn ra khắp nơi, những nhân vật cấp cao cùng đám tay chân của gia tộc Bright đang đứng nguyên chỗ cũ lập tức bị lôi điện đâm xuyên qua cơ thể.
Tốc độ lôi điện quá nhanh, ngay cả những cao thủ có thực lực ở bảng Thiên cũng khó có thể chống đỡ được.
Nhưng kiếm khí mà Lâm Ẩn chém ra không hề bị phân tán, nó lao thẳng về phía trên lôi điện rồi chém ra một vết nứt sâu vài mét và dài hàng chục mét trên mặt đất.
Khi khói tan thì không còn thấy dấu vết nào về sự tồn tại của Moore nữa.
“Bright Moore đã chết?”.
Anna ngơ ngác nhìn vào vết nứt, cô ta không dám tin hỏi.
Gia tộc Bright và gia tộc Cromir đấu đá nhau nhiều năm liền, Bright Moore cũng trở thành đối thủ của ông nội cô ta là lão Tước gia. Thế nhưng ông ta lại chết trong tay Lâm Ẩn, người có tuổi tác xấp xỉ cô ta.
Điều này khiến cô ta cảm thấy không biết đây là ảo giác hay là hiện thực.
“Đã chết!”.
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
Không bao lâu sau lão Tước gia tự mình mang theo bốn vị cao thủ bảng Thiên cùng hơn mười vị cao thủ bảng Địa chạy tới.
Sau Anna nói cho ông ta biết Lâm Ẩn đã chém chết Moore, thì ánh mắt lão Tước gia nhìn về phía Lâm Ẩn càng kính cẩn hơn, những người khác trong gia tộc Cromir thì xem Lâm Ẩn như thần tiên.
……
Thời điểm Lâm Ẩn đánh tới biệt thự của gia tộc Bright thì cũng không che dấu gì, hơn nữa sau khi xuất hiện động tĩnh lớn như vậy thì tin tức này tuyệt đối không thể che giấu được.
Biên giới Tường Vi Châu, bên trong ngọn núi lớn, ở một góc sân khuất.
Đang có ba người ngồi ngay ngắn.
“Người này rốt cuộc là ai? Ngay cả ông Moore cũng chết trong tay cậu ta”.
Sompha ngồi ở chỗ chủ vị thấp giọng nói, trong thế giới ngầm thì ông Moore nhất định có thể lọt vào top mười, nhưng không ngờ ông ta lại bị một người Long Quốc giết chết.
Người này là cao thủ Thái Quyền Cổ, lão ta đã sống gần trăm tuổi nhưng nhìn qua không khác gì một người trung niên ngoài bốn mươi, cơ thể không có một dấu vết lão hóa nào.
Đối mặt với đôi mắt sâu thẳm và âm u của Sompha, hai cấp dưới đều cúi đầu, bọn họ không dám nhìn thẳng vào Sompha .
“Sư phụ, người trẻ tuổi đó tên Lâm Ẩn, là cao thủ của nhà họ Lâm ở Lang Gia Long Quốc!”.
Gã cấp dưới phía trên trần trụi đầy cơ bắp cúi đầu nói.
“Nhà họ Lâm ở Lang gia!”.
Sompha gật đầu, lão ta tự lẩm bẩm một mình: “Bốn mươi năm trước thầy đã bại trong tay Lâm Kình Thương của nhà họ Lâm ở Lang gia, bị buộc phải thề rằng kiếp này không bao giờ được đặt chân đến Long Quốc nữa. Không ngờ rằng lại có thể gặp con cháu Lâm Kình Thương ở phương Tây, thật đúng là thời điểm tốt để trả lại cả vốn lẫn lãi”.
Lão ta nói xong thì ánh mắt chợt lóe lên vẻ tàn khốc.
Lão ta từ nhỏ đã được coi là người thừa kế Thái Quyền Cổ mạnh nhất, đã đạt đến thực lực bảng Thiên ở tuổi chưa đầy bốn mươi. Bốn mươi năm trước lão ta lãnh đạo Thái Quyền Cổ xâm chiếm Long Quốc, muốn làm cho Thái Quyền Cổ chiếm được một phần của Long Quốc.
Nhưng mà không ngờ khi đó gặp phải Lâm Kình Thương, bản thân lão ta bị Lâm Kình Thương đánh bại, phải ký vào hiệp ước trong vòng một trăm năm, các thế hệ Thái Quyền Cổ không được phép bước vào Long Quốc nữa.
Toàn bộ thế hệ Thái Quyền Cổ khi đó vô cùng chán nản rút khỏi Long Quốc.
Lão ta coi việc này là nỗi sỉ nhục cả đời!
“Sư phụ, thầy không cần phải ra tay, con sẽ rời núi bắt tên con cháu nhà họ Lâm đó về cho thầy, sau đó giao cho thầy tùy ý xử trí!”, trong mắt Chatchai lóe lên vẻ háo hức, ánh mắt hắn cháy bỏng nhìn Sompha.
“Chatchai không được làm bừa!”, Sompha liếc nhìn đệ tử luôn khiến lão ta hài lòng này rồi thấp giọng nói: “Ngay cả ông Moore cũng không phải là đối thủ của cậu ta, con vẫn cần phải luyện tập thêm vài năm rồi mới thách đấu được với cậu ta”.
“Đúng đó!”.
Sứ giả Long phủ Lâm Hổ nhanh chóng mở miệng nói: “Phủ quân truyền mệnh lệnh, bảo chúng ta tạm thời không nên động thủ, sau khi xử lý xong chuyện ở Bắc Cực Băng Nguyên thì ngài ấy sẽ tới, vừa hay thu phục luôn thế giới ngầm”.
Sompha liếc mắt nhìn người nói chuyện rồi thản nhiên nói: “Cậu đang sai bảo tôi à? Tôi và ngài Cố chỉ là quan hệ hợp tác, có tin tôi sẽ bóp chết cậu ngay không, để xem ngài Cố có dám trở mặt với tôi không?”.
Lâm Hổ ngượng ngùng cười nói: “Ông Sompha nói giỡn rồi, tôi làm sao dám sai bảo ông chứ!”.
Lâm Hổ tuy rằng trên mặt cung kính, nhưng trong lòng lại khinh thường Sompha. Nếu Sompha thật sự mạnh như vậy thì tại sao lại phải hợp mưu với ngài Cố để đối phó Lâm Kình Thương chứ.
“Đi thôi!”.
Sompha đứng dậy rồi đi ra ngoài cửa.
“Tên con cháu nhà họ Lâm kia ở đâu, tôi phải đi gặp cậu ta, gia tộc Cromir hay con cháu nhà họ Lâm, tôi đều có thể tiêu diệt được!”.
Chatchai theo sát phía sau, Lâm Hổ bất đắc dĩ chỉ có thể đi cùng.
Ba người bước đi cực nhanh, chẳng mấy chốc đã đến chân núi.
Dọc đường đi Lâm Hổ không ngừng thuyết phục Sompha, muốn Sompha từ bỏ ý tưởng hành động của mình.
“Ông Sompha, nếu ông ra tay giết Lâm Ẩn thì sợ rằng sẽ khiến Lâm Kình Thương ra mặt!”.
Sompha lập tức dừng lại, lão ta lạnh lùng nhìn Lâm Hổ nói: “Cậu cảm thấy tôi không bằng Lâm Kình Thương sao?”.
Trên trán Lâm Hổ chảy ra mồ hôi lạnh, hắn thấp giọng nói: “Ông Sompha hiểu lầm rồi. Tôi chỉ sợ đánh rắn động cỏ, chứ Lâm Kình Thương là cái thá gì, ông Sompha tiện tay cũng có thể tiêu diệt gọn ấy chứ”.
“Hừ!”.
Sompha hừ lạnh một tiếng, lão ta thản nhiên nói: “Bốn mươi năm trước tôi quay về mật động Thái Quyền Cổ khổ luyện Quyền Thần Tám Tay, hiện tại Quyền Thần Tám Tay của tôi đã gần như bất bại, Lâm Kình Thương làm sao có thể đấu với tôi được chứ?”.
“Lâm Hổ, Quyền Thần Tám Tay là chiêu thức Thái Quyền Cổ mạnh nhất của thầy tôi, Quyền Thần Tám Tay của thầy tôi đã luyện thành thục rồi, thiên hạ ít đối thủ. Cho dù là Phủ Quân các ông cũng không chắc là đối thủ của thầy tôi”, Chatchai đắc ý nói: “Tên Lâm Kình Thương đó thầy tôi có thể giải quyết dễ dàng”.
Mặc dù Sompha không nói gì, nhưng đắc ý trong mắt lão ta lại không che giấu được.
Ngay lúc Chatchai đang hưng phấn kể lại sự lợi hại của Quyền Thần Tám Tay thì một giọng nói thản nhiên đột ngột truyền đến từ bên đường cách đó không xa.
“Mấy người đang nói tôi sao?”.
Một bóng người mặc áo choàng xanh ở cách đó không xa khoanh tay đứng trên cây lạnh lùng nhìn về phía ba người Sompha.
Lần này sợ rằng gia tộc Bright của ông ta sẽ xong đời rồi.
“Hây!”.
Lâm Ẩn hét lớn một tiếng, anh giơ cao tay lên trên đầu rồi lấy tay làm kiếm chém mạnh xuống dưới.
Ánh sáng kiếm khí chói lóa chém ra xa hơn hai mươi mét, giống như một tia sét từ trên trời giáng xuống, luồng kiếm khí màu trắng như muốn xuyên thủng bầu trời, không gian xung quanh dường như đều bị một kiếm này chém đứt.
Chiêu này là thành quả bế quan của Lâm Ẩn trong khoảng thời gian này, anh sử dụng chiêu thức này để giết Bright Moore thì cũng coi như là một loại tôn trọng dành cho ông ta.
“Haiz!”
Moore thở dài một tiếng, chớp điện lóe lên khắp người, một kiếm này của Lâm Ẩn đã hoàn toàn khóa chặt ông ta, hiện giờ ông ta lùi về sau nửa bước cũng không làm được, chỉ có thể liều chết một trận.
Nếu ông ta thua thì những người ông ta mang theo lần này đều khó chạy thoát được, cũng may là trước khi đến Tường Vi Châu, ông ta đã bố trí đường lui cho gia tộc ổn thỏa rồi.
Cho dù toàn bộ bọn họ đều phải chết ở đây thì gia tộc Bright cũng sẽ không tuyệt hậu.
“Ầm Ầm!”.
Lôi điện và kiếm khí va chạm vào nhau.
So với âm thanh lúc trước thì âm thanh vang lên lần này còn lớn hơn gấp mười lần, vô số lôi điện bắn ra khắp nơi, những nhân vật cấp cao cùng đám tay chân của gia tộc Bright đang đứng nguyên chỗ cũ lập tức bị lôi điện đâm xuyên qua cơ thể.
Tốc độ lôi điện quá nhanh, ngay cả những cao thủ có thực lực ở bảng Thiên cũng khó có thể chống đỡ được.
Nhưng kiếm khí mà Lâm Ẩn chém ra không hề bị phân tán, nó lao thẳng về phía trên lôi điện rồi chém ra một vết nứt sâu vài mét và dài hàng chục mét trên mặt đất.
Khi khói tan thì không còn thấy dấu vết nào về sự tồn tại của Moore nữa.
“Bright Moore đã chết?”.
Anna ngơ ngác nhìn vào vết nứt, cô ta không dám tin hỏi.
Gia tộc Bright và gia tộc Cromir đấu đá nhau nhiều năm liền, Bright Moore cũng trở thành đối thủ của ông nội cô ta là lão Tước gia. Thế nhưng ông ta lại chết trong tay Lâm Ẩn, người có tuổi tác xấp xỉ cô ta.
Điều này khiến cô ta cảm thấy không biết đây là ảo giác hay là hiện thực.
“Đã chết!”.
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
Không bao lâu sau lão Tước gia tự mình mang theo bốn vị cao thủ bảng Thiên cùng hơn mười vị cao thủ bảng Địa chạy tới.
Sau Anna nói cho ông ta biết Lâm Ẩn đã chém chết Moore, thì ánh mắt lão Tước gia nhìn về phía Lâm Ẩn càng kính cẩn hơn, những người khác trong gia tộc Cromir thì xem Lâm Ẩn như thần tiên.
……
Thời điểm Lâm Ẩn đánh tới biệt thự của gia tộc Bright thì cũng không che dấu gì, hơn nữa sau khi xuất hiện động tĩnh lớn như vậy thì tin tức này tuyệt đối không thể che giấu được.
Biên giới Tường Vi Châu, bên trong ngọn núi lớn, ở một góc sân khuất.
Đang có ba người ngồi ngay ngắn.
“Người này rốt cuộc là ai? Ngay cả ông Moore cũng chết trong tay cậu ta”.
Sompha ngồi ở chỗ chủ vị thấp giọng nói, trong thế giới ngầm thì ông Moore nhất định có thể lọt vào top mười, nhưng không ngờ ông ta lại bị một người Long Quốc giết chết.
Người này là cao thủ Thái Quyền Cổ, lão ta đã sống gần trăm tuổi nhưng nhìn qua không khác gì một người trung niên ngoài bốn mươi, cơ thể không có một dấu vết lão hóa nào.
Đối mặt với đôi mắt sâu thẳm và âm u của Sompha, hai cấp dưới đều cúi đầu, bọn họ không dám nhìn thẳng vào Sompha .
“Sư phụ, người trẻ tuổi đó tên Lâm Ẩn, là cao thủ của nhà họ Lâm ở Lang Gia Long Quốc!”.
Gã cấp dưới phía trên trần trụi đầy cơ bắp cúi đầu nói.
“Nhà họ Lâm ở Lang gia!”.
Sompha gật đầu, lão ta tự lẩm bẩm một mình: “Bốn mươi năm trước thầy đã bại trong tay Lâm Kình Thương của nhà họ Lâm ở Lang gia, bị buộc phải thề rằng kiếp này không bao giờ được đặt chân đến Long Quốc nữa. Không ngờ rằng lại có thể gặp con cháu Lâm Kình Thương ở phương Tây, thật đúng là thời điểm tốt để trả lại cả vốn lẫn lãi”.
Lão ta nói xong thì ánh mắt chợt lóe lên vẻ tàn khốc.
Lão ta từ nhỏ đã được coi là người thừa kế Thái Quyền Cổ mạnh nhất, đã đạt đến thực lực bảng Thiên ở tuổi chưa đầy bốn mươi. Bốn mươi năm trước lão ta lãnh đạo Thái Quyền Cổ xâm chiếm Long Quốc, muốn làm cho Thái Quyền Cổ chiếm được một phần của Long Quốc.
Nhưng mà không ngờ khi đó gặp phải Lâm Kình Thương, bản thân lão ta bị Lâm Kình Thương đánh bại, phải ký vào hiệp ước trong vòng một trăm năm, các thế hệ Thái Quyền Cổ không được phép bước vào Long Quốc nữa.
Toàn bộ thế hệ Thái Quyền Cổ khi đó vô cùng chán nản rút khỏi Long Quốc.
Lão ta coi việc này là nỗi sỉ nhục cả đời!
“Sư phụ, thầy không cần phải ra tay, con sẽ rời núi bắt tên con cháu nhà họ Lâm đó về cho thầy, sau đó giao cho thầy tùy ý xử trí!”, trong mắt Chatchai lóe lên vẻ háo hức, ánh mắt hắn cháy bỏng nhìn Sompha.
“Chatchai không được làm bừa!”, Sompha liếc nhìn đệ tử luôn khiến lão ta hài lòng này rồi thấp giọng nói: “Ngay cả ông Moore cũng không phải là đối thủ của cậu ta, con vẫn cần phải luyện tập thêm vài năm rồi mới thách đấu được với cậu ta”.
“Đúng đó!”.
Sứ giả Long phủ Lâm Hổ nhanh chóng mở miệng nói: “Phủ quân truyền mệnh lệnh, bảo chúng ta tạm thời không nên động thủ, sau khi xử lý xong chuyện ở Bắc Cực Băng Nguyên thì ngài ấy sẽ tới, vừa hay thu phục luôn thế giới ngầm”.
Sompha liếc mắt nhìn người nói chuyện rồi thản nhiên nói: “Cậu đang sai bảo tôi à? Tôi và ngài Cố chỉ là quan hệ hợp tác, có tin tôi sẽ bóp chết cậu ngay không, để xem ngài Cố có dám trở mặt với tôi không?”.
Lâm Hổ ngượng ngùng cười nói: “Ông Sompha nói giỡn rồi, tôi làm sao dám sai bảo ông chứ!”.
Lâm Hổ tuy rằng trên mặt cung kính, nhưng trong lòng lại khinh thường Sompha. Nếu Sompha thật sự mạnh như vậy thì tại sao lại phải hợp mưu với ngài Cố để đối phó Lâm Kình Thương chứ.
“Đi thôi!”.
Sompha đứng dậy rồi đi ra ngoài cửa.
“Tên con cháu nhà họ Lâm kia ở đâu, tôi phải đi gặp cậu ta, gia tộc Cromir hay con cháu nhà họ Lâm, tôi đều có thể tiêu diệt được!”.
Chatchai theo sát phía sau, Lâm Hổ bất đắc dĩ chỉ có thể đi cùng.
Ba người bước đi cực nhanh, chẳng mấy chốc đã đến chân núi.
Dọc đường đi Lâm Hổ không ngừng thuyết phục Sompha, muốn Sompha từ bỏ ý tưởng hành động của mình.
“Ông Sompha, nếu ông ra tay giết Lâm Ẩn thì sợ rằng sẽ khiến Lâm Kình Thương ra mặt!”.
Sompha lập tức dừng lại, lão ta lạnh lùng nhìn Lâm Hổ nói: “Cậu cảm thấy tôi không bằng Lâm Kình Thương sao?”.
Trên trán Lâm Hổ chảy ra mồ hôi lạnh, hắn thấp giọng nói: “Ông Sompha hiểu lầm rồi. Tôi chỉ sợ đánh rắn động cỏ, chứ Lâm Kình Thương là cái thá gì, ông Sompha tiện tay cũng có thể tiêu diệt gọn ấy chứ”.
“Hừ!”.
Sompha hừ lạnh một tiếng, lão ta thản nhiên nói: “Bốn mươi năm trước tôi quay về mật động Thái Quyền Cổ khổ luyện Quyền Thần Tám Tay, hiện tại Quyền Thần Tám Tay của tôi đã gần như bất bại, Lâm Kình Thương làm sao có thể đấu với tôi được chứ?”.
“Lâm Hổ, Quyền Thần Tám Tay là chiêu thức Thái Quyền Cổ mạnh nhất của thầy tôi, Quyền Thần Tám Tay của thầy tôi đã luyện thành thục rồi, thiên hạ ít đối thủ. Cho dù là Phủ Quân các ông cũng không chắc là đối thủ của thầy tôi”, Chatchai đắc ý nói: “Tên Lâm Kình Thương đó thầy tôi có thể giải quyết dễ dàng”.
Mặc dù Sompha không nói gì, nhưng đắc ý trong mắt lão ta lại không che giấu được.
Ngay lúc Chatchai đang hưng phấn kể lại sự lợi hại của Quyền Thần Tám Tay thì một giọng nói thản nhiên đột ngột truyền đến từ bên đường cách đó không xa.
“Mấy người đang nói tôi sao?”.
Một bóng người mặc áo choàng xanh ở cách đó không xa khoanh tay đứng trên cây lạnh lùng nhìn về phía ba người Sompha.