Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 828: Đồ sư phụ để lại
Lâm Ẩn nhận lấy cái hộp, anh đặt lên bàn rồi mở bọc vải màu vàng ra, bên trong là một hộp sắt to bằng lòng bàn tay.
Cụ ông Sở thở dài nói: “Lâm Ẩn, sư phụ cậu nói chiếc hộp này chỉ có người thừa kế mới có thể mở được, tôi cũng không có chìa khóa. Bây giờ giao lại cho cậu cũng coi như trả lại nguyên chủ”.
Lâm Ẩn cầm chiếc hộp lên, trong lòng cảm thấy phức tạp.
“Cảm ơn ông!”.
Lâm Ẩn cúi đầu chào cụ ông Sở, nếu hôm nay anh không đến thì cụ ông Sở có lẽ đã mất mạng vì chiếc hộp này.
“Không có gì!”.
Cụ ông Sở xua tay nói.
“Tôi với sư phụ cậu là bạn cũ, sư phụ cậu đã cứu mạng tôi. Nếu không có sư phụ cậu thì tôi đã chết mấy chục năm trước rồi”.
“Tôi đi tiếp đón người đến buổi mừng thọ đây. Cậu xem sư phụ cậu để lại gì cho cậu đi!”.
Cụ ông Sở nói xong thì đi ra ngoài.
Lâm Ẩn lấy ra chiếc chìa khóa mà sư phụ đã đưa cho anh khi anh mới bắt đầu bái sư, anh nhét nó vào lỗ khóa duy nhất trên chiếc hộp nhỏ.
“Rắc rắc!”.
Chiếc hộp được mở ra.
Lâm Ẩn chỉ định thử xem một chút, nhưng không ngờ lại đúng là chiếc chìa khóa này, anh nhận được chiếc chìa khóa này đã hơn mười năm, nhưng không ngờ hôm nay lại dùng đến.
Khoảnh khắc chiếc hộp mở ra, có một luồng hơi thở ập tới.
Lâm Ẩn không thể chờ đợi được nữa, anh vội vã nhìn vào trong chiếc hộp.
Bên trong hộp là một lá thư và một tấm bản đồ.
Lâm Ẩn vỗ bụi trên lá thư rồi nhanh chóng mở thư ra.
Bức thư đúng là do sư phụ tự tay viết.
Lâm Ẩn xem kỹ bức thư, anh sợ sẽ bỏ sót chữ nào.
Sau khi đọc lá thư thì Lâm Ẩn cau mày.
Bức thư nói rằng bản đồ mà sư phụ anh để lại có cơ hội đột phá trên bảng Thiên, đồng thời cũng nói rằng sức mạnh của Lâm Ẩn nếu không vượt qua được bảng Thiên thì không thể vào nơi đánh dấu trên bản đồ này.
Lâm Ẩn cất bản đồ đi, lúc này thực lực của anh đang được cải thiện nhanh chóng, anh vẫn chưa tiêu hóa được hết luồng khí trong hồ rửa kiếm, thế nên tạm thời không thể sử dụng bản đồ này.
Sau bữa tiệc mừng thọ, Lâm Ẩn và hai trưởng lão nhà họ Lâm rời khỏi Điền Nam trở về Cảng Châu.
Những ngày này các gia tộc trong giới lánh đời liên tiếp đến nhà họ Lâm, mỗi gia tộc khi đến đều mang theo một món quà.
Thậm chí có nhiều gia tộc đến vì Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn cảm thấy vô cùng phiền toái nên đã bế quan trong hồ rửa kiếm.
Những gia tộc này không gặp được Lâm Ẩn và Lâm Kình Thương nên cũng dần dần rời khỏi núi Lang Gia.
Mãi đến một tháng sau, một nhóm khách bí ẩn đến núi Lang Gia thì Lâm Ẩn mới ra khỏi hồ rửa kiếm.
“Cô Anna, không biết lần này cô tới đây có chuyện gì?”.
Lâm Ẩn nhìn bốn người mặc đồ đen rồi hỏi.
Gia tộc Cromir lựa chọn đứng về phía anh khi Lâm Huyền Đồ tới thủ đô gây rối, anh vẫn luôn nhớ kỹ, nhưng anh không biết đám người Anna tới đây tìm anh làm gì.
Anna cười nói: “Cậu Ẩm, không ngờ một thời gian không gặp thôi, giờ cậu đã nổi danh như cồn thế này, tôi ở Tường Vi Châu cũng nghe thấy uy danh của anh”.
“Nhưng hôm nay không phải tôi tới gặp anh, mà là trưởng bối của gia tộc tôi muốn gặp anh”.
Anna nghiêm nghị nói, cô ta cũng đã nghe về những việc làm của Lâm Ẩn trong khoảng thời gian này, cô ta không thể tin được, trước kia cô ta còn dám nói đùa với Lâm Ẩn, nhưng bây giờ thì không dám nữa rồi.
Bốn người áo đen cởi mũ che đầu ra để lộ ra khuôn mặt.
Bốn người bọn họ đều là những người đàn ông trung niên phương Tây điển hình, khí chất của họ không hề yếu hơn cao thủ ở Long Quốc.
Lâm Ẩn không hiểu được bốn cao thủ nước ngoài này tới đây làm gì.
“Chào cậu Ẩn, tôi là một trong những thủ lĩnh của gia tộc Cromir. Cậu có thể gọi tôi là Paul.”
Một người đàn ông trung niên đi đầu đứng dậy cúi chào Lâm Ẩn.
“Lần này chúng tôi đến đây để nhờ cậu Ẩn giúp đỡ theo ý muốn của lão Tước gia”.
Lâm Ẩn cau mày hỏi: “Còn có chuyện gì lão Tước gia không giải quyết được ở nước ngoài?”.
Gia tộc Cromir là một gia tộc lớn ở nước ngoài, ảnh hưởng ở nước ngoài còn mạnh hơn cả nhà họ Lâm, hơn nữa anh cũng đã từng đánh một trận với lão Tước gia rồi, cho dù lúc đó anh muốn thu phục lão ta thì cũng không dễ dàng như vậy.
Người nào có thể khiến lão ta phải đến nhờ anh giúp đỡ chứ.
Paul nhìn Lâm Ẩn, đôi mắt gã nghiêm nghị nói:
“Cậu Lâm chắc cũng không biết, ngài Cố của Long phủ ở Long Quốc các cậu đã tấn công giới lánh đời Phương Tây chúng tôi, lão ta đã đánh bại được một nửa thế giới lánh đời. Gia tộc Cromir chúng tôi và các thế lực khác không thể chống đỡ được nữa. Nhiều nhất là ba tháng, giới lánh đời của chúng tôi sẽ hoàn toàn bị đánh bại”.
“Cao thủ của giới lánh đời các ông đâu?”, Lâm Ẩn nghi ngờ hỏi, anh biết rõ giới lánh đời ở nước ngoài không yếu, bọn họ có rất nhiều cao thủ mạnh mẽ, làm sao lại không đối phó được chứ.
“Lang Vương Tác Long cách đây một tháng rưỡi đã thách đấu với ngài Cố, sau đó thì bị giết chết bằng năm mươi chiêu!”, Paul nói với giọng trầm.
“Đó là lý do tại sao lão Tước gia muốn nhờ cậu Lâm giúp đỡ”.
Vẻ mặt Lâm Ẩn ngưng trọng, Long Vương Tác Long là cao thủ có thực lực đứng đầu phương Tây, thực lực của ông ta không phải nghi ngờ, ngay cả Tác Long cũng không phải là đối thủ của ngài Cố, anh hiện giờ có thể so được với Tác Long sao?
Lâm Ẩn suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện này tôi cần thảo luận với các trưởng lão trong gia tộc, mọi người ở lại nhà họ Lâm trước đã!”.
Nghe thấy lời nói của Lâm Ẩn thì trong mắt Paul tràn ngập niềm vui.
Vốn dĩ lão Tước gia định nhờ cụ ông nhà họ Lâm ở Lang Gia là Lâm Kình Thương, nhưng hai bên cũng không quen biết nhau, nên Anna và Paul mới tới nhờ Lâm Ẩn giúp đỡ.
Bây giờ Lâm Ẩn muốn thảo luận với trưởng lão trong gia tộc, điều này đúng với ý của đám người Paul.
Sau khi sắp xếp xong cho Anna và những người khác thì Lâm Ẩn đến chỗ của Lâm Kình Thương, lúc này Lâm Kình Thương và cụ bà đều có mặt, khi Lâm Ẩn nói xong vấn đề thì cụ bà là người đầu tiên phản đối:
“Cụ không đồng ý. Ngài Cố quá nguy hiểm. Nếu Lâm Ẩn ở lại Lang Gia thì cho dù ngài Cố có dẫn người của Long phủ tới giết, thì chúng ta cũng đủ sức chiến đấu, nhưng nếu Lâm Ẩn đi một mình tới phương Tây, thì sẽ là một trận chiến sinh tử”.
Lâm Ẩn là hy vọng để duy trì sự thịnh vượng trong tương lai của nhà họ Lâm, tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất nào.
Lâm Kình Thương liếc nhìn Lâm Ẩn, trong mắt cụ ông lộ ra vẻ tán thưởng, sau một tháng bế quan thì thực lực của Lâm Ẩn đã tiến bộ rất nhiều, xem ra luồng khí trong hồ rửa gươm lần trước vẫn chưa tiêu hóa hết, nếu như Lâm Ẩn có thể vượt qua cụ ta thì không thành vấn đề.
“Ẩn Nhi, cháu nghĩ thế nào?”.
Lâm Ẩn nghiêm nghị nói: “Cụ, cháu muốn tới phương Tây xem thử. Gia tộc Cromir đã giúp đỡ cháu trong thời gian cháu gặp khó khăn. Cháu không thể thấy chết mà không cứu, ngài Cố có thể liên quan đến sự mất tích của sư phụ cháu. Cháu muốn áng chừng thực lực của ngài Cố”.
Ngài Cố là một chướng ngại mà anh không thể vượt qua, trước đây khi anh chưa phục hồi sức mạnh nên mới cố nhịn, nhưng bây giờ thực lực của anh đã mạnh hơn trước, đã đến lúc gặp ngài Cố rồi.
“Tốt!”.
Lâm Kình Thương gật đầu nói:
“Lần này cụ sẽ đi tới phương Tây cùng cháu. Cụ cũng có một số đối thủ cũ ở phương Tây. Cụ muốn xem bọn họ đã chết hay chưa, sao lại để ngài Cố làm mưa làm gió ở giới lánh đời như thế!”.
Cụ ông Sở thở dài nói: “Lâm Ẩn, sư phụ cậu nói chiếc hộp này chỉ có người thừa kế mới có thể mở được, tôi cũng không có chìa khóa. Bây giờ giao lại cho cậu cũng coi như trả lại nguyên chủ”.
Lâm Ẩn cầm chiếc hộp lên, trong lòng cảm thấy phức tạp.
“Cảm ơn ông!”.
Lâm Ẩn cúi đầu chào cụ ông Sở, nếu hôm nay anh không đến thì cụ ông Sở có lẽ đã mất mạng vì chiếc hộp này.
“Không có gì!”.
Cụ ông Sở xua tay nói.
“Tôi với sư phụ cậu là bạn cũ, sư phụ cậu đã cứu mạng tôi. Nếu không có sư phụ cậu thì tôi đã chết mấy chục năm trước rồi”.
“Tôi đi tiếp đón người đến buổi mừng thọ đây. Cậu xem sư phụ cậu để lại gì cho cậu đi!”.
Cụ ông Sở nói xong thì đi ra ngoài.
Lâm Ẩn lấy ra chiếc chìa khóa mà sư phụ đã đưa cho anh khi anh mới bắt đầu bái sư, anh nhét nó vào lỗ khóa duy nhất trên chiếc hộp nhỏ.
“Rắc rắc!”.
Chiếc hộp được mở ra.
Lâm Ẩn chỉ định thử xem một chút, nhưng không ngờ lại đúng là chiếc chìa khóa này, anh nhận được chiếc chìa khóa này đã hơn mười năm, nhưng không ngờ hôm nay lại dùng đến.
Khoảnh khắc chiếc hộp mở ra, có một luồng hơi thở ập tới.
Lâm Ẩn không thể chờ đợi được nữa, anh vội vã nhìn vào trong chiếc hộp.
Bên trong hộp là một lá thư và một tấm bản đồ.
Lâm Ẩn vỗ bụi trên lá thư rồi nhanh chóng mở thư ra.
Bức thư đúng là do sư phụ tự tay viết.
Lâm Ẩn xem kỹ bức thư, anh sợ sẽ bỏ sót chữ nào.
Sau khi đọc lá thư thì Lâm Ẩn cau mày.
Bức thư nói rằng bản đồ mà sư phụ anh để lại có cơ hội đột phá trên bảng Thiên, đồng thời cũng nói rằng sức mạnh của Lâm Ẩn nếu không vượt qua được bảng Thiên thì không thể vào nơi đánh dấu trên bản đồ này.
Lâm Ẩn cất bản đồ đi, lúc này thực lực của anh đang được cải thiện nhanh chóng, anh vẫn chưa tiêu hóa được hết luồng khí trong hồ rửa kiếm, thế nên tạm thời không thể sử dụng bản đồ này.
Sau bữa tiệc mừng thọ, Lâm Ẩn và hai trưởng lão nhà họ Lâm rời khỏi Điền Nam trở về Cảng Châu.
Những ngày này các gia tộc trong giới lánh đời liên tiếp đến nhà họ Lâm, mỗi gia tộc khi đến đều mang theo một món quà.
Thậm chí có nhiều gia tộc đến vì Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn cảm thấy vô cùng phiền toái nên đã bế quan trong hồ rửa kiếm.
Những gia tộc này không gặp được Lâm Ẩn và Lâm Kình Thương nên cũng dần dần rời khỏi núi Lang Gia.
Mãi đến một tháng sau, một nhóm khách bí ẩn đến núi Lang Gia thì Lâm Ẩn mới ra khỏi hồ rửa kiếm.
“Cô Anna, không biết lần này cô tới đây có chuyện gì?”.
Lâm Ẩn nhìn bốn người mặc đồ đen rồi hỏi.
Gia tộc Cromir lựa chọn đứng về phía anh khi Lâm Huyền Đồ tới thủ đô gây rối, anh vẫn luôn nhớ kỹ, nhưng anh không biết đám người Anna tới đây tìm anh làm gì.
Anna cười nói: “Cậu Ẩm, không ngờ một thời gian không gặp thôi, giờ cậu đã nổi danh như cồn thế này, tôi ở Tường Vi Châu cũng nghe thấy uy danh của anh”.
“Nhưng hôm nay không phải tôi tới gặp anh, mà là trưởng bối của gia tộc tôi muốn gặp anh”.
Anna nghiêm nghị nói, cô ta cũng đã nghe về những việc làm của Lâm Ẩn trong khoảng thời gian này, cô ta không thể tin được, trước kia cô ta còn dám nói đùa với Lâm Ẩn, nhưng bây giờ thì không dám nữa rồi.
Bốn người áo đen cởi mũ che đầu ra để lộ ra khuôn mặt.
Bốn người bọn họ đều là những người đàn ông trung niên phương Tây điển hình, khí chất của họ không hề yếu hơn cao thủ ở Long Quốc.
Lâm Ẩn không hiểu được bốn cao thủ nước ngoài này tới đây làm gì.
“Chào cậu Ẩn, tôi là một trong những thủ lĩnh của gia tộc Cromir. Cậu có thể gọi tôi là Paul.”
Một người đàn ông trung niên đi đầu đứng dậy cúi chào Lâm Ẩn.
“Lần này chúng tôi đến đây để nhờ cậu Ẩn giúp đỡ theo ý muốn của lão Tước gia”.
Lâm Ẩn cau mày hỏi: “Còn có chuyện gì lão Tước gia không giải quyết được ở nước ngoài?”.
Gia tộc Cromir là một gia tộc lớn ở nước ngoài, ảnh hưởng ở nước ngoài còn mạnh hơn cả nhà họ Lâm, hơn nữa anh cũng đã từng đánh một trận với lão Tước gia rồi, cho dù lúc đó anh muốn thu phục lão ta thì cũng không dễ dàng như vậy.
Người nào có thể khiến lão ta phải đến nhờ anh giúp đỡ chứ.
Paul nhìn Lâm Ẩn, đôi mắt gã nghiêm nghị nói:
“Cậu Lâm chắc cũng không biết, ngài Cố của Long phủ ở Long Quốc các cậu đã tấn công giới lánh đời Phương Tây chúng tôi, lão ta đã đánh bại được một nửa thế giới lánh đời. Gia tộc Cromir chúng tôi và các thế lực khác không thể chống đỡ được nữa. Nhiều nhất là ba tháng, giới lánh đời của chúng tôi sẽ hoàn toàn bị đánh bại”.
“Cao thủ của giới lánh đời các ông đâu?”, Lâm Ẩn nghi ngờ hỏi, anh biết rõ giới lánh đời ở nước ngoài không yếu, bọn họ có rất nhiều cao thủ mạnh mẽ, làm sao lại không đối phó được chứ.
“Lang Vương Tác Long cách đây một tháng rưỡi đã thách đấu với ngài Cố, sau đó thì bị giết chết bằng năm mươi chiêu!”, Paul nói với giọng trầm.
“Đó là lý do tại sao lão Tước gia muốn nhờ cậu Lâm giúp đỡ”.
Vẻ mặt Lâm Ẩn ngưng trọng, Long Vương Tác Long là cao thủ có thực lực đứng đầu phương Tây, thực lực của ông ta không phải nghi ngờ, ngay cả Tác Long cũng không phải là đối thủ của ngài Cố, anh hiện giờ có thể so được với Tác Long sao?
Lâm Ẩn suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện này tôi cần thảo luận với các trưởng lão trong gia tộc, mọi người ở lại nhà họ Lâm trước đã!”.
Nghe thấy lời nói của Lâm Ẩn thì trong mắt Paul tràn ngập niềm vui.
Vốn dĩ lão Tước gia định nhờ cụ ông nhà họ Lâm ở Lang Gia là Lâm Kình Thương, nhưng hai bên cũng không quen biết nhau, nên Anna và Paul mới tới nhờ Lâm Ẩn giúp đỡ.
Bây giờ Lâm Ẩn muốn thảo luận với trưởng lão trong gia tộc, điều này đúng với ý của đám người Paul.
Sau khi sắp xếp xong cho Anna và những người khác thì Lâm Ẩn đến chỗ của Lâm Kình Thương, lúc này Lâm Kình Thương và cụ bà đều có mặt, khi Lâm Ẩn nói xong vấn đề thì cụ bà là người đầu tiên phản đối:
“Cụ không đồng ý. Ngài Cố quá nguy hiểm. Nếu Lâm Ẩn ở lại Lang Gia thì cho dù ngài Cố có dẫn người của Long phủ tới giết, thì chúng ta cũng đủ sức chiến đấu, nhưng nếu Lâm Ẩn đi một mình tới phương Tây, thì sẽ là một trận chiến sinh tử”.
Lâm Ẩn là hy vọng để duy trì sự thịnh vượng trong tương lai của nhà họ Lâm, tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất nào.
Lâm Kình Thương liếc nhìn Lâm Ẩn, trong mắt cụ ông lộ ra vẻ tán thưởng, sau một tháng bế quan thì thực lực của Lâm Ẩn đã tiến bộ rất nhiều, xem ra luồng khí trong hồ rửa gươm lần trước vẫn chưa tiêu hóa hết, nếu như Lâm Ẩn có thể vượt qua cụ ta thì không thành vấn đề.
“Ẩn Nhi, cháu nghĩ thế nào?”.
Lâm Ẩn nghiêm nghị nói: “Cụ, cháu muốn tới phương Tây xem thử. Gia tộc Cromir đã giúp đỡ cháu trong thời gian cháu gặp khó khăn. Cháu không thể thấy chết mà không cứu, ngài Cố có thể liên quan đến sự mất tích của sư phụ cháu. Cháu muốn áng chừng thực lực của ngài Cố”.
Ngài Cố là một chướng ngại mà anh không thể vượt qua, trước đây khi anh chưa phục hồi sức mạnh nên mới cố nhịn, nhưng bây giờ thực lực của anh đã mạnh hơn trước, đã đến lúc gặp ngài Cố rồi.
“Tốt!”.
Lâm Kình Thương gật đầu nói:
“Lần này cụ sẽ đi tới phương Tây cùng cháu. Cụ cũng có một số đối thủ cũ ở phương Tây. Cụ muốn xem bọn họ đã chết hay chưa, sao lại để ngài Cố làm mưa làm gió ở giới lánh đời như thế!”.