Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 821: Các phương tụ tập lại.
Đất tổ của nhà họ Sở nằm lưng chừng ngọn núi Vân Lung, Lâm Ẩn một lần bước lên hai bậc thang, bước chân của Lâm Ẩn giống hệt như máy móc vậy, trông có vẻ chậm rãi nhưng thật chất lại nhanh đến đáng sợ.
Hai trưởng lão bảng Thiên đi theo sau lưng Lâm Ẩn trông có vẻ hơi mệt mỏi.
Vốn dĩ nhà họ Lâm chỉ định cử con cháu đến tham gia tiệc mừng thọ của nhà họ Sở, dù gì nhà họ Lâm và nhà họ Sở cũng không hay qua lại với nhau, có mặt là đủ lắm rồi.
Nhưng việc nhà họ Cao cử cao thủ tham dự truyền đến Thương Châu, cụ bà mới phái bọn họ đến.
Suốt dọc đường, nhiều người trong khắp các gia tộc vừa gặp Lâm Ẩn đã lần lượt dạt ra nhường đường cho anh.
…
Trong phòng tiệc ở biệt thự nhà họ Sở.
Người nhà họ Cao và người nhà họ Long đi chung với nhau, bọn họ lạnh lùng nhìn ra cửa phòng tiệc.
“Chú ba, chú có chắc rằng mình sẽ đánh thắng Lâm Ẩn không?”.
Cao Thiên Lân nói với người đàn ông trung niên mặc đồ tập võ màu xanh dẫn đầu nhà họ Cao.
Người đàn ông tập võ mặc áo dài xanh ngồi ở vị trí chủ tọa trên bàn này, ông ta nhíu mày nhìn Cao Thiên Lân rồi nói: “Lần này nhà họ Cao ở Tây Xuyên cử ba người lên đến bảng Thiên đến đây, chắc hẳn đánh bại Lâm Ẩn sẽ không thành vấn đề, có điều nếu như nhà họ Sở nhúng tay vào thì khó mà nói trước được”.
“Anh Cao cứ việc yên tâm, lần này nhà họ Sở có thể tự bảo vệ mình đã là không tệ rồi”, người đứng đầu nhà họ Cao ở Điền Nam lạnh giọng mà nói.
“Anh Cao yên tâm đi, nếu như người nhà họ Sở ngăn cản thì nhà họ Long chúng tôi sẽ giải quyết!”, Long Thành lên tiếng ngay lúc ấy, ông ta nhớ đến chuyện xảy ra hồi tối hôm qua, ánh mắt toát ra ngọn lửa cháy bỏng.
“Đến lúc ấy anh Cao đánh bại Lâm Ẩn là được rồi!”.
Người tập võ mặc áo dài xanh gật đầu, nếu như nhà họ Long thật sự có thể ngăn cản nhà họ Sở – một trong sáu gia tộc lớn ấy thì bọn họ ra tay đánh bại Lâm Ẩn cũng không hề gì.
Nghe thấy thế, gương mặt Cao Thiên Lân toát ra vẻ vui mừng, chú ba của hắn ta là cao thủ thứ hai trong gia tộc, đánh bại một Lâm Ẩn còn trẻ tuổi hơn ông ấy chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao.
Vào lúc bọn họ đang nói chuyện, tiếng xôn xao rộ lên bên ngoài cửa phòng tiệc.
“Cậu Ẩn của nhà họ Lâm ở Lang Gia đến mừng thọ cụ nhà!”.
Lâm Ẩn dẫn theo hai trưởng lão trong nhà họ Lâm đi vào giữa tiếng huyên náo.
Sau khi Lâm Ẩn giao quà mừng thọ cho người nhà họ Sở, anh bèn đi đến giữa phòng tiệc, sau khi nhìn thấy người nhà họ Long và họ Cao ngồi chung với nhau, Lâm Ẩn cười nhạt rồi đi thẳng đến bên cạnh Cao Thiên Lân.
“Lâm Ẩn, không ngờ cậu lại còn dám đến đây!”, Cao Thiên Lân nhìn Lâm Ẩn, hắn ta gắt gỏng.
Lâm Ẩn đảo mắt nhìn sang những người xung quanh Cao Thiên Lân, anh lắc đầu rồi nói: “Đây là người mà anh tìm đến đấy à? Tôi cho anh thời gian mấy ngày mà anh lại tìm được chừng này người thôi sao, làm tôi thất vọng quá!”.
Vốn dĩ Lâm Ẩn cứ nghĩ người nhà họ Cao và người nhà họ Long sẽ gây phiền phức cho anh trước khi tiệc mừng thọ bắt đầu, không ngờ anh đợi ở nhà họ Thư suốt ba ngày cũng không thấy động tĩnh gì.
Lâm Ẩn cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Nhà họ Sở cũng là một trong số sáu gia tộc lớn, mặc dù là gia tộc y thuật, nhưng bọn họ vẫn có chút căn cơ, lẽ nào nhà họ Cao và nhà họ Long dám làm lớn chuyện trong buổi tiệc mừng thọ của nhà họ Sở hay sao?
Nhưng cũng chẳng có việc gì cả, nếu như người trong nhà họ Cao dám ra tay với anh trong buổi tiệc thì anh cứ giết hết là được rồi!
“Cậu chính là Lâm Ẩn à?”, Long Thành chậm rãi đứng dậy, ông ta quan sát Lâm Ẩn một lúc rồi cười cười mà nói: “Không ngờ cậu thật sự đến đây, vốn dĩ tôi cứ nghĩ rằng cậu sẽ về Thương Châu tìm Lâm Kình Thương đến bảo vệ cho mình”.
“Bây giờ nghĩ lại mới thấy không hổ danh là người của nhà họ Lâm, gan lì lắm!”.
“Chỉ là cao thủ nhỏ nhoi trong nhà họ Long như ông thôi, làm sao khiến cho tôi kiêng dè được”.
Lâm Ẩn chắp tay sau lưng, gương mặt anh toát ra vẻ kiêu ngạo.
Hai vị trưởng lão của nhà họ Lâm sau lưng Lâm Ẩn đều đề phòng cao thủ bảng Thiên trong nhà họ Cao và nhà họ Long, bọn họ vẫn tin tưởng vào Lâm Ẩn, đến Bá Kiếm chân nhân trong Kiếm Môn còn không phải là đối thủ của cậu Ẩn nữa là.
Người đứng trên cả bảng Thiên trong thiên hạ này không ra mặt, ai có thể tranh đấu với cậu Ẩn đây?
Lúc Lâm Ẩn đối mặt với Long Thành, anh có thể cảm nhận được thực lực của Long Thành và người tập võ mặc áo dài xanh gần bằng Bá Kiếm chân nhân, còn những người khác chỉ là cao thủ bình thường của bảng Thiên mà thôi.
Lúc trước thực lực của anh còn chưa khôi phục, anh đã giết được Bá Kiếm chân nhân chỉ trong vòng vài chiêu, bây giờ anh giết đám người này chỉ giống như xẻ dưa cắt rau mà thôi.
“Người trẻ tuổi ỷ mình có chút võ công thì vênh vênh váo váo, dễ bị thất bại giữa chừng, khiêm tốn một chút sẽ tốt hơn!”, người tập võ mặc áo dài xanh trong nhà họ Cao chậm rãi đi về phía Lâm Ẩn, ông ta vừa đi vừa nói với anh:
“Lâm Ẩn, nhà họ Cao của tôi không phải là gia tộc nhỏ, cậu đừng nghĩ rằng mình lên được bảng Thiên khi vẫn còn trẻ thì có thể xưng hùng xưng bá trong giới lánh đời”.
“Hôm nay, nếu như không giải thích rõ ràng với anh Hổ thì nhà họ Cao chúng tôi sẽ đối đầu tới cùng với nhà họ Lâm của cậu!”.
Người tập võ mặc áo dài xanh nhìn Lâm Ẩn trân trân, ông ta nói chắc như đinh đóng cột.
“Ha!”.
Lâm Ẩn nở nụ cười khinh miệt, anh nói hờ hững: “Đối đầu cho đến cùng à, nhà họ Cao các người xứng sao?”.
Gương mặt người tập võ mặc áo dài xanh đỏ gay, tức đến nỗi phổi muốn nổ tung. Những người đến chúc mừng nhà họ Sở nhìn thấy thế cũng liên tục lắc đầu, so với nhà họ Cao, đúng là Lâm Ẩn ngang ngược quá đáng rồi.
Mặc dù nhà họ Lâm đứng đầu trong số sáu gia tộc lớn, thế nhưng thực lực của nhà họ Cao cũng không yếu.
“Nếu như thêm nhà họ Long của tôi thì sao?”.
Long Thành cũng đi lên trước một bước, ông ta ép hỏi Lâm Ẩn.
“Cũng không đủ!”.
Lâm Ẩn lắc đầu rồi nói hờ hững.
“Được, không hổ danh là cậu chủ nhà họ Lâm ở Lang Gia, cậu không sợ chúng tôi, không biết thêm bọn họ thì sao?”, Long Thành đột nhiên đáp lại.
Sau khi ông ta nói dứt lời, một đám người nữa bước vào, kẻ cầm đầu là ông lão mặc đạo bào thái cực, tóc đã bạc nhưng gương mặt trẻ trung, trông có vẻ rất hiền hậu.
Ông lão ấy vừa xuất hiện, đã có khách khứa đến chúc mừng thốt lên:
“Là Mục Thanh Viễn của Thất Tinh Đường!”.
Những người khác đều sững sờ.
“Lão ta là Mục Thanh Viễn, cao thủ hàng đầu của Thất Tinh Đường à? Không ngờ lão ta lại đến đây, chỉ có điều sao lão ta lại đứng về phía nhà họ Cao?”.
Mục Thanh Viễn và người tập võ mặc áo dài xanh chào hỏi nhau xong mới quay sang nhìn Lâm Ẩn, lão ta nói đầy ẩn ý:
“Lúc cậu Ẩn phế đi cháu trai của tôi thì có nghĩ đến ngày hôm nay hay không?”.
Người đến chính là ông nội của Mục Viễn Quý – Mục Thanh Viễn, cũng chính là đường chủ của Thất Tinh đường, là cao thủ đỉnh cao của bảng Thiên, từng giao đấu suốt hai mươi chiêu với Liễu Bạch Y của Kiếm Môn mà không bại, được xưng là người đứng đầu bảng Thiên.
Thất Tinh Đường có Mục Thanh Viễn ở đây, uy thế của lão ta đã uy hiếp đến sáu gia tộc lớn.
Lâm Ẩn không hề quan tâm đến Mục Thanh Viễn, anh nhìn những người bảng Thiên cùng đi vào trong với Mục Thanh Viên rồi nói: “Các người thì sao? Ai đấy?”.
“Nhà họ Mộ Dung, Mộ Dung Khuê!”.
“Nhà họ Thuợng Cung, Thượng Cung Phi!”.
“Hình Ý Môn, Trần Thiên Hoa!”.
…
Mặc dù những người khác không có uy danh như Mục Thanh Viễn, nhưng bọn họ cũng là người có danh tiếng hiển hách trong giới lánh đời.
“Không ngờ đến người lớn trong Thất Tinh Đường cũng đến, lần này Lâm Ẩn chết là cái chắc!”.
“Phải đấy, mặc dù có hai trưởng lão đi theo Lâm Ẩn, nhưng lấy hai địch bốn, cho dù ba người Lâm Ẩn đều là cao thủ bảng Thiên thì lần này cũng không sống nổi”.
“Ha, thằng ranh Lâm Ẩn luôn hành xử ngang ngược trong Ký Châu, bây giờ báo ứng của cậu ta đã đến rồi”.
Có người âm thầm lên tiếng chế giễu.
Nhà họ Thuợng Cung, nhà họ Cao, nhà họ Mộ Dung, nhà họ Hình Ý, những người mà Lâm Ẩn đụng chạm đến đều không phải là hạng tầm thường, bình thường người nào đắc tội với một trong số họ thôi đã chết mất xác, bây giờ Lâm Ẩn lại đắc tội với nhiều người như thế cùng một lúc.
Cho dù đây là Điền Nam, nhà họ Sở cũng không thể bảo vệ nổi Lâm Ẩn.
Hai trưởng lão bảng Thiên đi theo sau lưng Lâm Ẩn trông có vẻ hơi mệt mỏi.
Vốn dĩ nhà họ Lâm chỉ định cử con cháu đến tham gia tiệc mừng thọ của nhà họ Sở, dù gì nhà họ Lâm và nhà họ Sở cũng không hay qua lại với nhau, có mặt là đủ lắm rồi.
Nhưng việc nhà họ Cao cử cao thủ tham dự truyền đến Thương Châu, cụ bà mới phái bọn họ đến.
Suốt dọc đường, nhiều người trong khắp các gia tộc vừa gặp Lâm Ẩn đã lần lượt dạt ra nhường đường cho anh.
…
Trong phòng tiệc ở biệt thự nhà họ Sở.
Người nhà họ Cao và người nhà họ Long đi chung với nhau, bọn họ lạnh lùng nhìn ra cửa phòng tiệc.
“Chú ba, chú có chắc rằng mình sẽ đánh thắng Lâm Ẩn không?”.
Cao Thiên Lân nói với người đàn ông trung niên mặc đồ tập võ màu xanh dẫn đầu nhà họ Cao.
Người đàn ông tập võ mặc áo dài xanh ngồi ở vị trí chủ tọa trên bàn này, ông ta nhíu mày nhìn Cao Thiên Lân rồi nói: “Lần này nhà họ Cao ở Tây Xuyên cử ba người lên đến bảng Thiên đến đây, chắc hẳn đánh bại Lâm Ẩn sẽ không thành vấn đề, có điều nếu như nhà họ Sở nhúng tay vào thì khó mà nói trước được”.
“Anh Cao cứ việc yên tâm, lần này nhà họ Sở có thể tự bảo vệ mình đã là không tệ rồi”, người đứng đầu nhà họ Cao ở Điền Nam lạnh giọng mà nói.
“Anh Cao yên tâm đi, nếu như người nhà họ Sở ngăn cản thì nhà họ Long chúng tôi sẽ giải quyết!”, Long Thành lên tiếng ngay lúc ấy, ông ta nhớ đến chuyện xảy ra hồi tối hôm qua, ánh mắt toát ra ngọn lửa cháy bỏng.
“Đến lúc ấy anh Cao đánh bại Lâm Ẩn là được rồi!”.
Người tập võ mặc áo dài xanh gật đầu, nếu như nhà họ Long thật sự có thể ngăn cản nhà họ Sở – một trong sáu gia tộc lớn ấy thì bọn họ ra tay đánh bại Lâm Ẩn cũng không hề gì.
Nghe thấy thế, gương mặt Cao Thiên Lân toát ra vẻ vui mừng, chú ba của hắn ta là cao thủ thứ hai trong gia tộc, đánh bại một Lâm Ẩn còn trẻ tuổi hơn ông ấy chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao.
Vào lúc bọn họ đang nói chuyện, tiếng xôn xao rộ lên bên ngoài cửa phòng tiệc.
“Cậu Ẩn của nhà họ Lâm ở Lang Gia đến mừng thọ cụ nhà!”.
Lâm Ẩn dẫn theo hai trưởng lão trong nhà họ Lâm đi vào giữa tiếng huyên náo.
Sau khi Lâm Ẩn giao quà mừng thọ cho người nhà họ Sở, anh bèn đi đến giữa phòng tiệc, sau khi nhìn thấy người nhà họ Long và họ Cao ngồi chung với nhau, Lâm Ẩn cười nhạt rồi đi thẳng đến bên cạnh Cao Thiên Lân.
“Lâm Ẩn, không ngờ cậu lại còn dám đến đây!”, Cao Thiên Lân nhìn Lâm Ẩn, hắn ta gắt gỏng.
Lâm Ẩn đảo mắt nhìn sang những người xung quanh Cao Thiên Lân, anh lắc đầu rồi nói: “Đây là người mà anh tìm đến đấy à? Tôi cho anh thời gian mấy ngày mà anh lại tìm được chừng này người thôi sao, làm tôi thất vọng quá!”.
Vốn dĩ Lâm Ẩn cứ nghĩ người nhà họ Cao và người nhà họ Long sẽ gây phiền phức cho anh trước khi tiệc mừng thọ bắt đầu, không ngờ anh đợi ở nhà họ Thư suốt ba ngày cũng không thấy động tĩnh gì.
Lâm Ẩn cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Nhà họ Sở cũng là một trong số sáu gia tộc lớn, mặc dù là gia tộc y thuật, nhưng bọn họ vẫn có chút căn cơ, lẽ nào nhà họ Cao và nhà họ Long dám làm lớn chuyện trong buổi tiệc mừng thọ của nhà họ Sở hay sao?
Nhưng cũng chẳng có việc gì cả, nếu như người trong nhà họ Cao dám ra tay với anh trong buổi tiệc thì anh cứ giết hết là được rồi!
“Cậu chính là Lâm Ẩn à?”, Long Thành chậm rãi đứng dậy, ông ta quan sát Lâm Ẩn một lúc rồi cười cười mà nói: “Không ngờ cậu thật sự đến đây, vốn dĩ tôi cứ nghĩ rằng cậu sẽ về Thương Châu tìm Lâm Kình Thương đến bảo vệ cho mình”.
“Bây giờ nghĩ lại mới thấy không hổ danh là người của nhà họ Lâm, gan lì lắm!”.
“Chỉ là cao thủ nhỏ nhoi trong nhà họ Long như ông thôi, làm sao khiến cho tôi kiêng dè được”.
Lâm Ẩn chắp tay sau lưng, gương mặt anh toát ra vẻ kiêu ngạo.
Hai vị trưởng lão của nhà họ Lâm sau lưng Lâm Ẩn đều đề phòng cao thủ bảng Thiên trong nhà họ Cao và nhà họ Long, bọn họ vẫn tin tưởng vào Lâm Ẩn, đến Bá Kiếm chân nhân trong Kiếm Môn còn không phải là đối thủ của cậu Ẩn nữa là.
Người đứng trên cả bảng Thiên trong thiên hạ này không ra mặt, ai có thể tranh đấu với cậu Ẩn đây?
Lúc Lâm Ẩn đối mặt với Long Thành, anh có thể cảm nhận được thực lực của Long Thành và người tập võ mặc áo dài xanh gần bằng Bá Kiếm chân nhân, còn những người khác chỉ là cao thủ bình thường của bảng Thiên mà thôi.
Lúc trước thực lực của anh còn chưa khôi phục, anh đã giết được Bá Kiếm chân nhân chỉ trong vòng vài chiêu, bây giờ anh giết đám người này chỉ giống như xẻ dưa cắt rau mà thôi.
“Người trẻ tuổi ỷ mình có chút võ công thì vênh vênh váo váo, dễ bị thất bại giữa chừng, khiêm tốn một chút sẽ tốt hơn!”, người tập võ mặc áo dài xanh trong nhà họ Cao chậm rãi đi về phía Lâm Ẩn, ông ta vừa đi vừa nói với anh:
“Lâm Ẩn, nhà họ Cao của tôi không phải là gia tộc nhỏ, cậu đừng nghĩ rằng mình lên được bảng Thiên khi vẫn còn trẻ thì có thể xưng hùng xưng bá trong giới lánh đời”.
“Hôm nay, nếu như không giải thích rõ ràng với anh Hổ thì nhà họ Cao chúng tôi sẽ đối đầu tới cùng với nhà họ Lâm của cậu!”.
Người tập võ mặc áo dài xanh nhìn Lâm Ẩn trân trân, ông ta nói chắc như đinh đóng cột.
“Ha!”.
Lâm Ẩn nở nụ cười khinh miệt, anh nói hờ hững: “Đối đầu cho đến cùng à, nhà họ Cao các người xứng sao?”.
Gương mặt người tập võ mặc áo dài xanh đỏ gay, tức đến nỗi phổi muốn nổ tung. Những người đến chúc mừng nhà họ Sở nhìn thấy thế cũng liên tục lắc đầu, so với nhà họ Cao, đúng là Lâm Ẩn ngang ngược quá đáng rồi.
Mặc dù nhà họ Lâm đứng đầu trong số sáu gia tộc lớn, thế nhưng thực lực của nhà họ Cao cũng không yếu.
“Nếu như thêm nhà họ Long của tôi thì sao?”.
Long Thành cũng đi lên trước một bước, ông ta ép hỏi Lâm Ẩn.
“Cũng không đủ!”.
Lâm Ẩn lắc đầu rồi nói hờ hững.
“Được, không hổ danh là cậu chủ nhà họ Lâm ở Lang Gia, cậu không sợ chúng tôi, không biết thêm bọn họ thì sao?”, Long Thành đột nhiên đáp lại.
Sau khi ông ta nói dứt lời, một đám người nữa bước vào, kẻ cầm đầu là ông lão mặc đạo bào thái cực, tóc đã bạc nhưng gương mặt trẻ trung, trông có vẻ rất hiền hậu.
Ông lão ấy vừa xuất hiện, đã có khách khứa đến chúc mừng thốt lên:
“Là Mục Thanh Viễn của Thất Tinh Đường!”.
Những người khác đều sững sờ.
“Lão ta là Mục Thanh Viễn, cao thủ hàng đầu của Thất Tinh Đường à? Không ngờ lão ta lại đến đây, chỉ có điều sao lão ta lại đứng về phía nhà họ Cao?”.
Mục Thanh Viễn và người tập võ mặc áo dài xanh chào hỏi nhau xong mới quay sang nhìn Lâm Ẩn, lão ta nói đầy ẩn ý:
“Lúc cậu Ẩn phế đi cháu trai của tôi thì có nghĩ đến ngày hôm nay hay không?”.
Người đến chính là ông nội của Mục Viễn Quý – Mục Thanh Viễn, cũng chính là đường chủ của Thất Tinh đường, là cao thủ đỉnh cao của bảng Thiên, từng giao đấu suốt hai mươi chiêu với Liễu Bạch Y của Kiếm Môn mà không bại, được xưng là người đứng đầu bảng Thiên.
Thất Tinh Đường có Mục Thanh Viễn ở đây, uy thế của lão ta đã uy hiếp đến sáu gia tộc lớn.
Lâm Ẩn không hề quan tâm đến Mục Thanh Viễn, anh nhìn những người bảng Thiên cùng đi vào trong với Mục Thanh Viên rồi nói: “Các người thì sao? Ai đấy?”.
“Nhà họ Mộ Dung, Mộ Dung Khuê!”.
“Nhà họ Thuợng Cung, Thượng Cung Phi!”.
“Hình Ý Môn, Trần Thiên Hoa!”.
…
Mặc dù những người khác không có uy danh như Mục Thanh Viễn, nhưng bọn họ cũng là người có danh tiếng hiển hách trong giới lánh đời.
“Không ngờ đến người lớn trong Thất Tinh Đường cũng đến, lần này Lâm Ẩn chết là cái chắc!”.
“Phải đấy, mặc dù có hai trưởng lão đi theo Lâm Ẩn, nhưng lấy hai địch bốn, cho dù ba người Lâm Ẩn đều là cao thủ bảng Thiên thì lần này cũng không sống nổi”.
“Ha, thằng ranh Lâm Ẩn luôn hành xử ngang ngược trong Ký Châu, bây giờ báo ứng của cậu ta đã đến rồi”.
Có người âm thầm lên tiếng chế giễu.
Nhà họ Thuợng Cung, nhà họ Cao, nhà họ Mộ Dung, nhà họ Hình Ý, những người mà Lâm Ẩn đụng chạm đến đều không phải là hạng tầm thường, bình thường người nào đắc tội với một trong số họ thôi đã chết mất xác, bây giờ Lâm Ẩn lại đắc tội với nhiều người như thế cùng một lúc.
Cho dù đây là Điền Nam, nhà họ Sở cũng không thể bảo vệ nổi Lâm Ẩn.