Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 819: Chấn động Điền Nam
Lâm Ẩn đặt ly rượu xuống, anh chậm rãi đứng lên rồi nhìn đám người Cao Thiên Lân và Long Hiên, anh bình tĩnh nói:
“Tôi không muốn nói nhảm với mấy người, mấy người nghĩ có thể dựa vào thực lực bé xíu của mình ở Điền Nam để chống lại tôi sao? Tôi cho mấy người thời gian tìm tất cả những cao thủ có thể giúp đỡ tới đây, trước bữa tiệc mừng thọ của cụ ông Sở, tôi sẽ ở Điền Nam chờ mấy người!”.
Lâm Ẩn nói xong thì quay đầu lại nói với Sở Sở: “Sở Sở, chuyến đi này vội vàng quá nên chưa chuẩn bị được quà, tôi chưa đến gặp cụ ông Sở được, đợi chuẩn bị được quà rồi thì sẽ đến núi Vân Lung chào hỏi sau!”.
Sau đó Lâm Ẩn xoay người bước ra ngoài.
Đám thanh niên ở Điền Nam và cả bảo vệ chắn đường Lâm Ẩn đều vội vã tản ra hai bên, nhường một lối đi.
Thư Duyệt thấy vậy thì vội vàng đi theo.
Nhà họ Thư bọn họ bây giờ chỉ có thể đi theo Lâm Ẩn thôi, nếu không thì cả nhà họ Long và nhà họ Cao sẽ không tha cho bọn họ.
Khi bóng dáng của Lâm Ẩn biến mất thì ánh mắt của tất cả mọi người đều xuất hiện vẻ phấn khích.
Em họ Sở Sở vỗ đùi hét lớn: “Không hổ là thần tượng của em, thật sự quá bá đạo!”.
Sở Sở liếc nhìn em họ mình một cái, sau đó xoay người nói: “Mọi người, bữa tiệc hôm nay kết thúc ở đây. Đợi khi tiệc mừng thọ bắt đầu thì tôi sẽ mời các mọi người đến núi Vân Lung”.
“Cậu Ẩn hơi liều lĩnh!”.
Sau khi nhà họ Sở, nhà họ Thu và nhà họ Cao rời đi thì có người cau mày nói.
“Cậu Ẩn bá đạo thật, nhưng lại lỗ quá mãng?”.
Có người không phục Lâm Ẩn nên nói.
“Tuy thực lực của cậu Ẩn rất mạnh, nhưng ở đây là Điền Nam. Nhà họ Thu và nhà họ Cao có cao thủ bảng Thiên, còn có nhà họ Long bí ẩn nữa. Một khi tin tức của Lâm Ẩn ở Điền Nam lộ ra thì những gia tộc có người thừa kế bị Lâm Ẩn đánh cho tàn phế chắc chắn sẽ không để tuột mất cơ hội này đâu”.
Có người phân tích.
“Nhưng không phải cậu Ẩn cũng có nhà họ Lâm ở Lang Gia bảo vệ sao? Hơn nữa cô Sở Sở còn có quan hệ rất tốt với cậu Ẩn!”.
“Không biết cậu Ẩn sẽ sống sót sau cơn bão này như thế nào!”.
Có người thầm mong chờ.
…
Khi Lâm Ẩn và Thư Duyệt trở lại nhà Thư, Thư Lãng vội vã ra đón.
Những gì xảy ra trong bữa tiệc vừa rồi đã được truyền ra khắp nơi, Thư Lãng đương nhiên cũng nhận được tin tức.
“Cậu Ẩn, cậu đánh gãy chân Cao Bằng thật sự không sao chứ?”, Thư Lãng thận trọng hỏi.
“Không sao, chỉ là một lũ hề mà thôi!”.
Lâm Ẩn cười thách thức, anh không định tiết lộ thân phận của mình, nhưng nhà họ Cao dám khiêu khích anh, vậy anh cũng lợi dụng việc này để xem Bạch Long Vương Trần Tùng Dương rốt cuộc là ai.
Theo thông tin của nhà họ Lâm thì Bạch Long Vương Trần Tùng Dương từng hoạt động ở Điền Nam, nhưng các gia tộc ở Điền Nam lại không biết gì về Trần Tùng Dương.
Anh muốn xem nếu anh làm loạn ở Điền Nam thì Trần Tùng Dương có xuất hiện hay không.
Hiện giờ anh đã hồi phục sức mạnh trên cả bảng Thiên rồi, thực lực của anh cũng đang hồi phục nhanh chóng, chỉ cần một tháng là anh có thể hồi phục lại sức mạnh ở thời kỳ đỉnh cao nhất.
Hơn nữa hiện giờ anh đã luyện bí quyết Lang Gia và Huyết Y Thần Công.
Đã đến lúc từ từ thu phục các thế lực của Long phủ rồi!
Thư Lãng nhìn Lâm Ẩn, sự lo lắng lóe lên trong mắt ông ta. Nhà họ Thư giờ đã cùng hội cùng thuyền với Lâm Ẩn rồi, giờ Lâm Ẩn đang trong cuộc chiến này, nếu bọn họ thắng thì địa vị của nhà họ Thư trong giới lánh đời cũng sẽ tăng lên. Nhưng nếu Lâm Ẩn thua thì nhà họ Thư thật sự không có cơ hội sống sót.
Cho dù bây giờ ông ta tách ra khỏi Lâm Ẩn thì cũng khó có thể đảm bảo rằng sau này không bị tiêu diệt.
…
Chuyện xảy ra trong bữa tiệc của nhà họ Sở gần như đến tai mọi người trong nhà họ Sở với tốc độ cực nhanh.
Lúc này, trong đại sảnh của nhà họ Sở, những người có chức vụ cao trong nhà họ Sở cơ bản đã tập hợp đông đủ, kể cả Dược Vương Sở Tế Thương cũng đang ngồi trên ghế.
“Làm loạn, thật sự là làm loạn!”.
Sở Hùng Phi tức giận đứng lên, ông ta vỗ bàn rồi trừng mắt nhìn Sở Sở dưới sảnh, ông ta nói:
“Sở Sở, là cô cả nhà họ Sở mà cháu lại trơ mắt đứng nhìn Cao Bằng bị Lâm Ẩn đánh gãy chân, Lâm Ẩn không coi trọng nhà họ Sở, dám gây chuyện trong bữa tiệc nhà họ Sở!”.
“Đúng là đồ ăn cháo đá bát! Lúc đầu cháu không nên đưa hoa lưỡi rồng cho Lâm Ẩn”.
Sở Sở cảm thấy hơi tủi thân, cô ấy thì thào nói: “Không phải anh Lâm Ẩn gây chuyện trước. Tất cả là do Cao Bằng chủ động khiêu khích anh Lâm Ẩn, hơn nữa còn được Cao Thiên Lân tiếp tay nữa!”.
Cô ấy cũng cho người tìm hiểu chuyện vừa rồi, cô ấy biết chuyện hôm nay không thể trách Lâm Ẩn được.
“Cháu còn dám ngụy biện!”, Sở Hùng Phi trừng mắt khi thấy đứa con cháu như Sở Sở cãi lại mình.
“Anh ba, anh cần gì phải tức giận thế, không nói tới lúc đó Sở Sở không có ở đó, cho dù anh ở đó thì Lâm Ẩn muốn giết người, anh có thể ngăn cản sao?”.
Sở Hùng Dân thờ ơ nói, chẳng phải do ông ta thấy anh sáu gần đây được cụ ông coi trọng, nên muốn mượn cơ hội này làm khó con của anh sáu sao?
“Cậu năm, ý cậu là gì?”.
“Không có ý gì cả, chỉ là không chịu được cảnh anh bắt nạt đám con cháu thôi!”.
“Đủ rồi!”, Sở Kình Thương ngồi trên ghế chính đột nhiên nói: “Chuyện này mấy người không cần lo lắng, chỉ cần làm tốt việc của mình là được”.
“Lâm Ẩn là đồ đệ của bạn cũ tôi, đám người đó có thể làm gì thằng bé chứ”.
“Chuyện này kết thúc ở đây. Nếu như nhà họ Cao và nhà họ Thu muốn ra tay với Lâm Ẩn thì mấy người cũng không cần lo lắng, trong khoảng thời gian này hãy để ý kỹ nhà họ Long, nhà họ Long không dễ đối phó đâu!”.
Cụ ông Sở nói xong thì thở dài một hơi, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
…
Chuyện xảy ra trong bữa tiệc nhà họ Sở dần dần lan ra, dù sao thì hầu như các gia tộc ở Điền Nam đều tham gia bữa tiệc của nhà họ Sở.
Sau khi đôi tay của Cao Bằng bị đánh gãy, người nhà họ Cao đã đưa hắn ta đến một bệnh viện chỉnh hình tốt nhất ở Điền Nam, nhưng có tin tức truyền ra rằng tay Cao Bằng đã hoàn toàn tàn phế, không thể chữa khỏi được.
Vốn dĩ nhà họ Cao muốn đưa Cao Bằng đến gặp cụ ông Sở nhờ chữa dùm, nhưng đã bị chủ nhà Cao Hổ ngăn lại.
Lúc này, ở lối đi của bệnh viện chỉnh hình Điền Nam.
Chủ nhà họ Cao đứng ở lối đi, ông ta nhíu mày nhìn vào phòng điều dưỡng, đằng sau là một vài trưởng lão cấp cao và Cao Thiên Lân.
“Bác sĩ nói cậu chủ không thể chữa lành tay được!”.
Một cao thủ đứng bên cạnh Cao Hổ nói nhỏ: “Tại sao không đưa cậu chủ đến nhà họ Sở nhờ cụ ông Sở chữa trị giúp chứ”.
“Ha ha!”.
Cao Hổ cười lạnh lùng nhìn bác sĩ, sắc mặt ông ta ngày càng trầm xuống, ông ta lạnh lùng nói: “Tôi đã cử người đi mời cụ ông Sở, nhưng lại bị từ chối!”.
Cao Thiên Lân đứng sang một bên, hắn ta hơi cúi đầu hối lỗi nói: “Chú Hổ, cháu cũng có trách nhiệm trong chuyện này. Cháu đã thông báo cho gia tộc rồi, lần này nhà họ Cao ở Tây Xuyên sẽ không khoanh tay đứng nhìn nữa!”.
“Lần này đại trưởng lão đã lên tiếng rồi, nhất định sẽ giết chết thằng nhóc kia!”.
Cao Thiên Lân hung ác nói.
“Tôi không muốn nói nhảm với mấy người, mấy người nghĩ có thể dựa vào thực lực bé xíu của mình ở Điền Nam để chống lại tôi sao? Tôi cho mấy người thời gian tìm tất cả những cao thủ có thể giúp đỡ tới đây, trước bữa tiệc mừng thọ của cụ ông Sở, tôi sẽ ở Điền Nam chờ mấy người!”.
Lâm Ẩn nói xong thì quay đầu lại nói với Sở Sở: “Sở Sở, chuyến đi này vội vàng quá nên chưa chuẩn bị được quà, tôi chưa đến gặp cụ ông Sở được, đợi chuẩn bị được quà rồi thì sẽ đến núi Vân Lung chào hỏi sau!”.
Sau đó Lâm Ẩn xoay người bước ra ngoài.
Đám thanh niên ở Điền Nam và cả bảo vệ chắn đường Lâm Ẩn đều vội vã tản ra hai bên, nhường một lối đi.
Thư Duyệt thấy vậy thì vội vàng đi theo.
Nhà họ Thư bọn họ bây giờ chỉ có thể đi theo Lâm Ẩn thôi, nếu không thì cả nhà họ Long và nhà họ Cao sẽ không tha cho bọn họ.
Khi bóng dáng của Lâm Ẩn biến mất thì ánh mắt của tất cả mọi người đều xuất hiện vẻ phấn khích.
Em họ Sở Sở vỗ đùi hét lớn: “Không hổ là thần tượng của em, thật sự quá bá đạo!”.
Sở Sở liếc nhìn em họ mình một cái, sau đó xoay người nói: “Mọi người, bữa tiệc hôm nay kết thúc ở đây. Đợi khi tiệc mừng thọ bắt đầu thì tôi sẽ mời các mọi người đến núi Vân Lung”.
“Cậu Ẩn hơi liều lĩnh!”.
Sau khi nhà họ Sở, nhà họ Thu và nhà họ Cao rời đi thì có người cau mày nói.
“Cậu Ẩn bá đạo thật, nhưng lại lỗ quá mãng?”.
Có người không phục Lâm Ẩn nên nói.
“Tuy thực lực của cậu Ẩn rất mạnh, nhưng ở đây là Điền Nam. Nhà họ Thu và nhà họ Cao có cao thủ bảng Thiên, còn có nhà họ Long bí ẩn nữa. Một khi tin tức của Lâm Ẩn ở Điền Nam lộ ra thì những gia tộc có người thừa kế bị Lâm Ẩn đánh cho tàn phế chắc chắn sẽ không để tuột mất cơ hội này đâu”.
Có người phân tích.
“Nhưng không phải cậu Ẩn cũng có nhà họ Lâm ở Lang Gia bảo vệ sao? Hơn nữa cô Sở Sở còn có quan hệ rất tốt với cậu Ẩn!”.
“Không biết cậu Ẩn sẽ sống sót sau cơn bão này như thế nào!”.
Có người thầm mong chờ.
…
Khi Lâm Ẩn và Thư Duyệt trở lại nhà Thư, Thư Lãng vội vã ra đón.
Những gì xảy ra trong bữa tiệc vừa rồi đã được truyền ra khắp nơi, Thư Lãng đương nhiên cũng nhận được tin tức.
“Cậu Ẩn, cậu đánh gãy chân Cao Bằng thật sự không sao chứ?”, Thư Lãng thận trọng hỏi.
“Không sao, chỉ là một lũ hề mà thôi!”.
Lâm Ẩn cười thách thức, anh không định tiết lộ thân phận của mình, nhưng nhà họ Cao dám khiêu khích anh, vậy anh cũng lợi dụng việc này để xem Bạch Long Vương Trần Tùng Dương rốt cuộc là ai.
Theo thông tin của nhà họ Lâm thì Bạch Long Vương Trần Tùng Dương từng hoạt động ở Điền Nam, nhưng các gia tộc ở Điền Nam lại không biết gì về Trần Tùng Dương.
Anh muốn xem nếu anh làm loạn ở Điền Nam thì Trần Tùng Dương có xuất hiện hay không.
Hiện giờ anh đã hồi phục sức mạnh trên cả bảng Thiên rồi, thực lực của anh cũng đang hồi phục nhanh chóng, chỉ cần một tháng là anh có thể hồi phục lại sức mạnh ở thời kỳ đỉnh cao nhất.
Hơn nữa hiện giờ anh đã luyện bí quyết Lang Gia và Huyết Y Thần Công.
Đã đến lúc từ từ thu phục các thế lực của Long phủ rồi!
Thư Lãng nhìn Lâm Ẩn, sự lo lắng lóe lên trong mắt ông ta. Nhà họ Thư giờ đã cùng hội cùng thuyền với Lâm Ẩn rồi, giờ Lâm Ẩn đang trong cuộc chiến này, nếu bọn họ thắng thì địa vị của nhà họ Thư trong giới lánh đời cũng sẽ tăng lên. Nhưng nếu Lâm Ẩn thua thì nhà họ Thư thật sự không có cơ hội sống sót.
Cho dù bây giờ ông ta tách ra khỏi Lâm Ẩn thì cũng khó có thể đảm bảo rằng sau này không bị tiêu diệt.
…
Chuyện xảy ra trong bữa tiệc của nhà họ Sở gần như đến tai mọi người trong nhà họ Sở với tốc độ cực nhanh.
Lúc này, trong đại sảnh của nhà họ Sở, những người có chức vụ cao trong nhà họ Sở cơ bản đã tập hợp đông đủ, kể cả Dược Vương Sở Tế Thương cũng đang ngồi trên ghế.
“Làm loạn, thật sự là làm loạn!”.
Sở Hùng Phi tức giận đứng lên, ông ta vỗ bàn rồi trừng mắt nhìn Sở Sở dưới sảnh, ông ta nói:
“Sở Sở, là cô cả nhà họ Sở mà cháu lại trơ mắt đứng nhìn Cao Bằng bị Lâm Ẩn đánh gãy chân, Lâm Ẩn không coi trọng nhà họ Sở, dám gây chuyện trong bữa tiệc nhà họ Sở!”.
“Đúng là đồ ăn cháo đá bát! Lúc đầu cháu không nên đưa hoa lưỡi rồng cho Lâm Ẩn”.
Sở Sở cảm thấy hơi tủi thân, cô ấy thì thào nói: “Không phải anh Lâm Ẩn gây chuyện trước. Tất cả là do Cao Bằng chủ động khiêu khích anh Lâm Ẩn, hơn nữa còn được Cao Thiên Lân tiếp tay nữa!”.
Cô ấy cũng cho người tìm hiểu chuyện vừa rồi, cô ấy biết chuyện hôm nay không thể trách Lâm Ẩn được.
“Cháu còn dám ngụy biện!”, Sở Hùng Phi trừng mắt khi thấy đứa con cháu như Sở Sở cãi lại mình.
“Anh ba, anh cần gì phải tức giận thế, không nói tới lúc đó Sở Sở không có ở đó, cho dù anh ở đó thì Lâm Ẩn muốn giết người, anh có thể ngăn cản sao?”.
Sở Hùng Dân thờ ơ nói, chẳng phải do ông ta thấy anh sáu gần đây được cụ ông coi trọng, nên muốn mượn cơ hội này làm khó con của anh sáu sao?
“Cậu năm, ý cậu là gì?”.
“Không có ý gì cả, chỉ là không chịu được cảnh anh bắt nạt đám con cháu thôi!”.
“Đủ rồi!”, Sở Kình Thương ngồi trên ghế chính đột nhiên nói: “Chuyện này mấy người không cần lo lắng, chỉ cần làm tốt việc của mình là được”.
“Lâm Ẩn là đồ đệ của bạn cũ tôi, đám người đó có thể làm gì thằng bé chứ”.
“Chuyện này kết thúc ở đây. Nếu như nhà họ Cao và nhà họ Thu muốn ra tay với Lâm Ẩn thì mấy người cũng không cần lo lắng, trong khoảng thời gian này hãy để ý kỹ nhà họ Long, nhà họ Long không dễ đối phó đâu!”.
Cụ ông Sở nói xong thì thở dài một hơi, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
…
Chuyện xảy ra trong bữa tiệc nhà họ Sở dần dần lan ra, dù sao thì hầu như các gia tộc ở Điền Nam đều tham gia bữa tiệc của nhà họ Sở.
Sau khi đôi tay của Cao Bằng bị đánh gãy, người nhà họ Cao đã đưa hắn ta đến một bệnh viện chỉnh hình tốt nhất ở Điền Nam, nhưng có tin tức truyền ra rằng tay Cao Bằng đã hoàn toàn tàn phế, không thể chữa khỏi được.
Vốn dĩ nhà họ Cao muốn đưa Cao Bằng đến gặp cụ ông Sở nhờ chữa dùm, nhưng đã bị chủ nhà Cao Hổ ngăn lại.
Lúc này, ở lối đi của bệnh viện chỉnh hình Điền Nam.
Chủ nhà họ Cao đứng ở lối đi, ông ta nhíu mày nhìn vào phòng điều dưỡng, đằng sau là một vài trưởng lão cấp cao và Cao Thiên Lân.
“Bác sĩ nói cậu chủ không thể chữa lành tay được!”.
Một cao thủ đứng bên cạnh Cao Hổ nói nhỏ: “Tại sao không đưa cậu chủ đến nhà họ Sở nhờ cụ ông Sở chữa trị giúp chứ”.
“Ha ha!”.
Cao Hổ cười lạnh lùng nhìn bác sĩ, sắc mặt ông ta ngày càng trầm xuống, ông ta lạnh lùng nói: “Tôi đã cử người đi mời cụ ông Sở, nhưng lại bị từ chối!”.
Cao Thiên Lân đứng sang một bên, hắn ta hơi cúi đầu hối lỗi nói: “Chú Hổ, cháu cũng có trách nhiệm trong chuyện này. Cháu đã thông báo cho gia tộc rồi, lần này nhà họ Cao ở Tây Xuyên sẽ không khoanh tay đứng nhìn nữa!”.
“Lần này đại trưởng lão đã lên tiếng rồi, nhất định sẽ giết chết thằng nhóc kia!”.
Cao Thiên Lân hung ác nói.