Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 779: Tôi không lên tiếng, ai dám làm chủ?
Sau khi Lâm Ẩn và Tư Không Phú đưa ra quyết định, cả hai rời khỏi bờ sông, giao việc xử lý hiện trường cho Thanh Long Vệ.
Cùng ngày, Lâm Ẩn về khách sạn nghỉ lại, căn dặn người gửi cho nhà họ Lâm ở Thương Châu một bức thư.
Lâm Ẩn gửi bức thư này cho ông ngoại Lâm Huyền Diệp, báo cho ông ấy biết anh đã giết Lâm Hiên, còn giành được quyền khống chế Ký Châu, bảo ông ngoại chuẩn bị sẵn kế sách đối phó ở trong nội bộ nhà họ Lâm.
Chờ sau khi hội nghị sáu gia tộc kết thúc, Lâm Ẩn đương nhiên sẽ báo tin Lâm Hiên đã chết cho cụ bà Lâm.
Đến lúc đó, nhất định sẽ khiến cho cả nhà họ Lâm chấn động.
Anh ở bên ngoài thật ra cũng không sợ thế lực nhà họ Lâm ra tay cản trở, nhưng ông ngoại ở nhà họ Lâm lại có thể bị đại trưởng lão và nhị trưởng lão ngấm ngầm hay công khai hãm hại.
Đối với nhà họ Lâm ở Lang Gia, Lâm Ẩn cũng đã có dự tính riêng.
Sau khi giải quyết các thế lực, khống chế tình tình ở Ký Châu, mang công lớn trở về nhà họ Lâm, phải gióng chống khua chiêng giải quyết hai phe phái lớn, khống chế thế lực nhà họ Lâm.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là thuận lợi lấy được bí kíp Lang Gia nguyên vẹn.
Chuyện này liên quan đế kế hoạch của con đường võ thuật trong tương lai.
…
Ngày hôm sau, biệt thự hồ Thủy Bích của nhà họ Bùi.
Từng chiếc xe công vụ sang trọng màu đen dừng lại trên sườn núi, từng người đàn ông trung niên khí chất phi phàm đi vào biệt thự.
Hôm nay, không khí trong biệt thự hồ Thủy Bích vô cùng nghiêm túc, trong ngoài nhà họ Bùi đều có vệ sĩ tinh nhuệ đứng gác.
Hôm nay, là ngày tổ chức hội nghị sáu gia tộc trong giới lánh đời.
Cao thủ các gia tộc hội tụ ở Ký Châu đều tới biệt thự hồ Bính Thủy.
Trước sau đã trải qua bao cuộc tranh giành, ám hại, đi từng nước cờ trong bóng tối, thay đổi thế cục cuối cùng của Ký Châu vẫn chưa định đoạt được.
Ai cũng không biết nhà họ Bùi ở Ký Châu cuối cùng có thể giữ được tư cách đại thế gia hay không, hay là sẽ bị thế lực các phe xâu xé.
Lâm Ẩn dẫn theo Triệu Thừa Kiền, đúng giờ tới nơi, đi vào biệt thự hồ Bích Thủy, được ông hai Bùi đón tiếp rất long trọng.
Dựa theo quy định, chỉ có đại biểu của sáu gia tộc mới có tư cách tham gia hội nghị.
Nhưng các đại biểu thế gia đều có thế lực trợ giúp khác nhau, cho nên đều dẫn theo nhân vật quan trọng vào hội trường.
Dẫu sao, có thể ngồi trên chiếc bàn này, tuyệt đối không phải hạng người vô danh, đều là nhân vật có sức ảnh hưởng lớn trong giới lánh đời.
Hội nghị được tổ chức ở nhà chính của nhà họ Bùi, giữa hồ nước của biệt thự Bích Thủy Hồ.
Dưới sự tiếp đãi và chỉ dẫn của nhà họ Bùi, Lâm Ẩn đi qua từng khoảng sân lớn, theo một hàng lang uốn lượng quanh co bên hồ, bước vào sảnh chính.
Nơi đây vô cùng tuyệt diệu, tọa lạc trên đỉnh núi, mà bốn phương tám hướng lại có hồ nước sóng biếc lăn tăn, trung tâm là gác mái đình đài tao nhã trang nghiêm.
“Cậu Lâm Ẩn của nhà họ Lâm ở Lang Gia đến”.
Theo bước chân của Lâm Ẩn, ở cửa sảnh chính có người cao giọng thông báo.
Vệ sĩ ở cửa cung kính đưa tay ra hiệu, mời Lâm Ẩn đi vào.
Trong sảnh chính, bày tám chiếc ghế bành bằng gỗ sưa.
Đã có bảy người ngồi trên đó.
Trừ cái ghế này ra, còn có mấy chiếc ghế đặt ở xung quanh.
Nhưng mọi người đều biết, chỉ ai ngồi trên một trong tám chiếc ghế bành này mới có quyền lên tiếng.
“Là Lâm Ẩn tới? Chẳng lẽ Lâm Hiên không tới? Lần này đại biểu của nhà họ Lâm ở Lang gia tới tham dự chính là Lâm Ẩn?”.
“Không biết chuyện gì xảy ra nữa, đã lâu như vậy không gặp được Lâm Hiên rồi, cũng không thấy Lâm Hiên có động thái gì, chẳng lẽ Lâm Hiên thật sự từ bỏ quyền lợi tham dự hội nghị?”.
Lâm Ẩn vào hội trường, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt.
Có không ít người đang ngồi bắt đầu bàn tán.
Biểu hiện của Lâm Ẩn ở Ký Châu thật sự quá chói mắt, hoàn toàn át đi sự nổi bật của Lâm Hiên.
Nhưng mà, dẫu sao ban đầu người đại diện cho nhà họ Lâm ở Lang Gia vốn là Lâm Hiên. Đây cũng là quyết định của cụ bà Lâm và hội trưởng lão nhà họ Lâm.
Sao tới hôm nay tổ chức hội nghị, Lâm Hiên lại không dám xuất hiện, mà Lâm Ẩn lại ra mặt.
Chuyện này rất kỳ lạ?
“Ông hai Bùi, người đã đến đông đủ cả chưa? Ông đã từng nói chuyện với cụ bà Lâm, nhà họ Lâm bọn họ rốt cuộc ai làm chủ, ai thay mặt nhà họ Lâm đưa ra quyết sách trong hội nghị?”.
Có người nghi ngờ lên tiếng, vẻ mặt bất mãn liếc mắt nhìn Lâm Ẩn.
Người nói chuyện là đại biểu của nhà họ Cao, Cao Hầu.
Mối thù trước đó Lâm Ẩn phế bỏ Cao Thiên Nguyên, vẫn chưa từng nguôi ngoai.
Có thể nói, mấy đại biểu thế gia ở đây đều có thành kiến với Lâm Ẩn.
Dẫu sao, trước đó Lâm Ẩn đã phế bỏ nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất của thế gia bọn họ, còn không cho bọn họ bất cứ lời giải thích nào, cũng không cho ai bậc thang để xuống nước.
Mấy thế gia này đều cảm thấy rất mất mặt, định khiến cho Lâm Ẩn mất hết thể diện ở trên hội nghị sáu gia tộc.
“Chuyện này…”, ông hai Bùi khẽ thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Lâm Ẩn, nói: “Cậu Ẩn, hội nghị sáu gia tộc lần này, cậu chính là người toàn quyền đại diện cho nhà họ Lâm ở Lang Gia đưa ra quyết định sao?”
Ông hai Bùi cũng đắn đo không thôi, không xác định được thái độ của nhà họ Lâm ở Lang Gia.
Lâm Hiển và Lâm Ẩn tranh đấu gây ra động tĩnh rất lớn, thế lực khắp nơi đều có tham gia, liên quan đến chuyện tranh giành nội bộ trong nhà họ Lâm, ông ta không dám tùy tiện tham gia vào cục diện phức tạp này.
Tuy rằng Lâm Ẩn chiếm thế thượng phong tuyệt đối, nhưng dẫu sao người được nhà họ Lâm cử tới tham gia hội nghị vẫn là Lâm Hiên.
Mà hôm nay Lâm Hiên không xuất hiện, hơn nữa còn không có chút tin tức.
Trong lúc nhất thời, ông hai Bùi không biết phải làm sao.
Lâm Ẩn cười thản nhiên, nói: “Nếu tôi đã tới, vậy đương nhiên là do tôi làm chủ”.
Nghe xong lời này, ông hai Bùi gật gật đầu, nói: “Cậu Ẩn là cậu ba nhà họ Lâm, cậu ấy đương nhiên có tư cách thay mặt nhà họ Lâm biểu quyết, các vị không cần nghi ngờ nữa”.
“Khoan đã”, Cao Hầu sống chết không chịu đồng ý nói: “Ông hai Bùi, chuyện này quá không hợp quy định rồi? Theo tôi được biết, khi nhà họ Lâm ở Lang Gia gửi thư cho các đại biểu thế gia, đều nói là Lâm Hiên sẽ tới tham gia hội nghị, lại chưa hề nhắc tới Lâm Ẩn sẽ tham gia”.
“Hội nghị sáu gia tộc là chuyện lớn, sao có thể quyết định qua loa như vậy? Nhỡ đâu chúng ta bàn bạc ở đây xong, kết quả thái độ của Lâm Ẩn lại khác với ý kiến của nhà họ Lâm ở bên kia, vậy chẳng phải rất nực cười hay sao?”.
“Không sai, tôi cũng đống ý với ý kiến của tiền bối Cao, chuyện hội nghị sáu gia tộc không phải trò đùa. Nếu Lâm Hiên không tới, vậy nhà họ Lâm để ghế trống đi, chờ chúng tôi đưa ra quyết định cuối cùng, sẽ thông báo với cụ bà Lâm sau”.
“Ông hai Bùi, Lâm Ẩn không có tư cách ngồi vào vị trí, nếu cậu ta tham gia hội nghị, nhà họ Thượng Quan chúng tôi quyết định bỏ quyền, không tham gia nữa”.
Lần này, mấy đại biểu thế gia rối rít lên tiếng, phản đối mãnh liệt chuyện Lâm Ẩn tham gia hội nghị.
Dẫu sao, Lâm Ẩn cũng có thù oán với bọn họ, hoàn toàn không phải người cùng đường.
Hơn nữa, bọn họ cũng không nhìn thấu được mưu đồ và ý tưởng của Lâm Ẩn.
Nếu Lâm Ẩn tỏ thái độ, đưa ra quyết định, nhất định sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của bọn họ.
“Chuyện này, chuyện này không hay lắm đâu?”, ông hai Bùi nhíu mày nói: “Nhà họ Lâm đứng đầu trong sáu gia tộc, nếu nhà họ Lâm vắng mặt, sau này sao có thể giải thích được chuyện này với cụ bà Lâm đây?”.
“Chuyện này không liên quan, Lâm Hiên không tham gia, chúng tôi chỉ cần thông báo kết quả cuối cùng cho cụ bà Lâm, đây coi như là đã tôn trọng nhà họ Lâm rồi. Nếu để Lâm Ẩn đưa ra quyết định, đó mới là đi ngược lại quyết định của cụ bà Lâm, mới là bất kính với nhà họ Lâm”, Cao Hầu nghiêm trang nói.
Ông hai Bùi nhíu mày, nhìn về phía Lâm Ẩn, muốn thăm dò chút phản ứng của anh.
Lâm Ẩn cong môi cười lạnh lùng, kéo chiếc ghế bành kia ra, thoải mái ngồi xuống.
Anh dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua hết một lượt những người ở đây.
“Tôi không có tư cách tham gia hội nghị sáu gia tộc? Tôi không nhập cuộc, thì các người, có ai dám làm chủ?”.
Anh nói xong câu này, những người ngồi ở đây đều thay đổi sắc mặt, bị khí thế mạnh mẽ của Lâm Ẩn làm cho sợ hãi.
Cùng ngày, Lâm Ẩn về khách sạn nghỉ lại, căn dặn người gửi cho nhà họ Lâm ở Thương Châu một bức thư.
Lâm Ẩn gửi bức thư này cho ông ngoại Lâm Huyền Diệp, báo cho ông ấy biết anh đã giết Lâm Hiên, còn giành được quyền khống chế Ký Châu, bảo ông ngoại chuẩn bị sẵn kế sách đối phó ở trong nội bộ nhà họ Lâm.
Chờ sau khi hội nghị sáu gia tộc kết thúc, Lâm Ẩn đương nhiên sẽ báo tin Lâm Hiên đã chết cho cụ bà Lâm.
Đến lúc đó, nhất định sẽ khiến cho cả nhà họ Lâm chấn động.
Anh ở bên ngoài thật ra cũng không sợ thế lực nhà họ Lâm ra tay cản trở, nhưng ông ngoại ở nhà họ Lâm lại có thể bị đại trưởng lão và nhị trưởng lão ngấm ngầm hay công khai hãm hại.
Đối với nhà họ Lâm ở Lang Gia, Lâm Ẩn cũng đã có dự tính riêng.
Sau khi giải quyết các thế lực, khống chế tình tình ở Ký Châu, mang công lớn trở về nhà họ Lâm, phải gióng chống khua chiêng giải quyết hai phe phái lớn, khống chế thế lực nhà họ Lâm.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là thuận lợi lấy được bí kíp Lang Gia nguyên vẹn.
Chuyện này liên quan đế kế hoạch của con đường võ thuật trong tương lai.
…
Ngày hôm sau, biệt thự hồ Thủy Bích của nhà họ Bùi.
Từng chiếc xe công vụ sang trọng màu đen dừng lại trên sườn núi, từng người đàn ông trung niên khí chất phi phàm đi vào biệt thự.
Hôm nay, không khí trong biệt thự hồ Thủy Bích vô cùng nghiêm túc, trong ngoài nhà họ Bùi đều có vệ sĩ tinh nhuệ đứng gác.
Hôm nay, là ngày tổ chức hội nghị sáu gia tộc trong giới lánh đời.
Cao thủ các gia tộc hội tụ ở Ký Châu đều tới biệt thự hồ Bính Thủy.
Trước sau đã trải qua bao cuộc tranh giành, ám hại, đi từng nước cờ trong bóng tối, thay đổi thế cục cuối cùng của Ký Châu vẫn chưa định đoạt được.
Ai cũng không biết nhà họ Bùi ở Ký Châu cuối cùng có thể giữ được tư cách đại thế gia hay không, hay là sẽ bị thế lực các phe xâu xé.
Lâm Ẩn dẫn theo Triệu Thừa Kiền, đúng giờ tới nơi, đi vào biệt thự hồ Bích Thủy, được ông hai Bùi đón tiếp rất long trọng.
Dựa theo quy định, chỉ có đại biểu của sáu gia tộc mới có tư cách tham gia hội nghị.
Nhưng các đại biểu thế gia đều có thế lực trợ giúp khác nhau, cho nên đều dẫn theo nhân vật quan trọng vào hội trường.
Dẫu sao, có thể ngồi trên chiếc bàn này, tuyệt đối không phải hạng người vô danh, đều là nhân vật có sức ảnh hưởng lớn trong giới lánh đời.
Hội nghị được tổ chức ở nhà chính của nhà họ Bùi, giữa hồ nước của biệt thự Bích Thủy Hồ.
Dưới sự tiếp đãi và chỉ dẫn của nhà họ Bùi, Lâm Ẩn đi qua từng khoảng sân lớn, theo một hàng lang uốn lượng quanh co bên hồ, bước vào sảnh chính.
Nơi đây vô cùng tuyệt diệu, tọa lạc trên đỉnh núi, mà bốn phương tám hướng lại có hồ nước sóng biếc lăn tăn, trung tâm là gác mái đình đài tao nhã trang nghiêm.
“Cậu Lâm Ẩn của nhà họ Lâm ở Lang Gia đến”.
Theo bước chân của Lâm Ẩn, ở cửa sảnh chính có người cao giọng thông báo.
Vệ sĩ ở cửa cung kính đưa tay ra hiệu, mời Lâm Ẩn đi vào.
Trong sảnh chính, bày tám chiếc ghế bành bằng gỗ sưa.
Đã có bảy người ngồi trên đó.
Trừ cái ghế này ra, còn có mấy chiếc ghế đặt ở xung quanh.
Nhưng mọi người đều biết, chỉ ai ngồi trên một trong tám chiếc ghế bành này mới có quyền lên tiếng.
“Là Lâm Ẩn tới? Chẳng lẽ Lâm Hiên không tới? Lần này đại biểu của nhà họ Lâm ở Lang gia tới tham dự chính là Lâm Ẩn?”.
“Không biết chuyện gì xảy ra nữa, đã lâu như vậy không gặp được Lâm Hiên rồi, cũng không thấy Lâm Hiên có động thái gì, chẳng lẽ Lâm Hiên thật sự từ bỏ quyền lợi tham dự hội nghị?”.
Lâm Ẩn vào hội trường, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt.
Có không ít người đang ngồi bắt đầu bàn tán.
Biểu hiện của Lâm Ẩn ở Ký Châu thật sự quá chói mắt, hoàn toàn át đi sự nổi bật của Lâm Hiên.
Nhưng mà, dẫu sao ban đầu người đại diện cho nhà họ Lâm ở Lang Gia vốn là Lâm Hiên. Đây cũng là quyết định của cụ bà Lâm và hội trưởng lão nhà họ Lâm.
Sao tới hôm nay tổ chức hội nghị, Lâm Hiên lại không dám xuất hiện, mà Lâm Ẩn lại ra mặt.
Chuyện này rất kỳ lạ?
“Ông hai Bùi, người đã đến đông đủ cả chưa? Ông đã từng nói chuyện với cụ bà Lâm, nhà họ Lâm bọn họ rốt cuộc ai làm chủ, ai thay mặt nhà họ Lâm đưa ra quyết sách trong hội nghị?”.
Có người nghi ngờ lên tiếng, vẻ mặt bất mãn liếc mắt nhìn Lâm Ẩn.
Người nói chuyện là đại biểu của nhà họ Cao, Cao Hầu.
Mối thù trước đó Lâm Ẩn phế bỏ Cao Thiên Nguyên, vẫn chưa từng nguôi ngoai.
Có thể nói, mấy đại biểu thế gia ở đây đều có thành kiến với Lâm Ẩn.
Dẫu sao, trước đó Lâm Ẩn đã phế bỏ nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất của thế gia bọn họ, còn không cho bọn họ bất cứ lời giải thích nào, cũng không cho ai bậc thang để xuống nước.
Mấy thế gia này đều cảm thấy rất mất mặt, định khiến cho Lâm Ẩn mất hết thể diện ở trên hội nghị sáu gia tộc.
“Chuyện này…”, ông hai Bùi khẽ thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Lâm Ẩn, nói: “Cậu Ẩn, hội nghị sáu gia tộc lần này, cậu chính là người toàn quyền đại diện cho nhà họ Lâm ở Lang Gia đưa ra quyết định sao?”
Ông hai Bùi cũng đắn đo không thôi, không xác định được thái độ của nhà họ Lâm ở Lang Gia.
Lâm Hiển và Lâm Ẩn tranh đấu gây ra động tĩnh rất lớn, thế lực khắp nơi đều có tham gia, liên quan đến chuyện tranh giành nội bộ trong nhà họ Lâm, ông ta không dám tùy tiện tham gia vào cục diện phức tạp này.
Tuy rằng Lâm Ẩn chiếm thế thượng phong tuyệt đối, nhưng dẫu sao người được nhà họ Lâm cử tới tham gia hội nghị vẫn là Lâm Hiên.
Mà hôm nay Lâm Hiên không xuất hiện, hơn nữa còn không có chút tin tức.
Trong lúc nhất thời, ông hai Bùi không biết phải làm sao.
Lâm Ẩn cười thản nhiên, nói: “Nếu tôi đã tới, vậy đương nhiên là do tôi làm chủ”.
Nghe xong lời này, ông hai Bùi gật gật đầu, nói: “Cậu Ẩn là cậu ba nhà họ Lâm, cậu ấy đương nhiên có tư cách thay mặt nhà họ Lâm biểu quyết, các vị không cần nghi ngờ nữa”.
“Khoan đã”, Cao Hầu sống chết không chịu đồng ý nói: “Ông hai Bùi, chuyện này quá không hợp quy định rồi? Theo tôi được biết, khi nhà họ Lâm ở Lang Gia gửi thư cho các đại biểu thế gia, đều nói là Lâm Hiên sẽ tới tham gia hội nghị, lại chưa hề nhắc tới Lâm Ẩn sẽ tham gia”.
“Hội nghị sáu gia tộc là chuyện lớn, sao có thể quyết định qua loa như vậy? Nhỡ đâu chúng ta bàn bạc ở đây xong, kết quả thái độ của Lâm Ẩn lại khác với ý kiến của nhà họ Lâm ở bên kia, vậy chẳng phải rất nực cười hay sao?”.
“Không sai, tôi cũng đống ý với ý kiến của tiền bối Cao, chuyện hội nghị sáu gia tộc không phải trò đùa. Nếu Lâm Hiên không tới, vậy nhà họ Lâm để ghế trống đi, chờ chúng tôi đưa ra quyết định cuối cùng, sẽ thông báo với cụ bà Lâm sau”.
“Ông hai Bùi, Lâm Ẩn không có tư cách ngồi vào vị trí, nếu cậu ta tham gia hội nghị, nhà họ Thượng Quan chúng tôi quyết định bỏ quyền, không tham gia nữa”.
Lần này, mấy đại biểu thế gia rối rít lên tiếng, phản đối mãnh liệt chuyện Lâm Ẩn tham gia hội nghị.
Dẫu sao, Lâm Ẩn cũng có thù oán với bọn họ, hoàn toàn không phải người cùng đường.
Hơn nữa, bọn họ cũng không nhìn thấu được mưu đồ và ý tưởng của Lâm Ẩn.
Nếu Lâm Ẩn tỏ thái độ, đưa ra quyết định, nhất định sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của bọn họ.
“Chuyện này, chuyện này không hay lắm đâu?”, ông hai Bùi nhíu mày nói: “Nhà họ Lâm đứng đầu trong sáu gia tộc, nếu nhà họ Lâm vắng mặt, sau này sao có thể giải thích được chuyện này với cụ bà Lâm đây?”.
“Chuyện này không liên quan, Lâm Hiên không tham gia, chúng tôi chỉ cần thông báo kết quả cuối cùng cho cụ bà Lâm, đây coi như là đã tôn trọng nhà họ Lâm rồi. Nếu để Lâm Ẩn đưa ra quyết định, đó mới là đi ngược lại quyết định của cụ bà Lâm, mới là bất kính với nhà họ Lâm”, Cao Hầu nghiêm trang nói.
Ông hai Bùi nhíu mày, nhìn về phía Lâm Ẩn, muốn thăm dò chút phản ứng của anh.
Lâm Ẩn cong môi cười lạnh lùng, kéo chiếc ghế bành kia ra, thoải mái ngồi xuống.
Anh dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua hết một lượt những người ở đây.
“Tôi không có tư cách tham gia hội nghị sáu gia tộc? Tôi không nhập cuộc, thì các người, có ai dám làm chủ?”.
Anh nói xong câu này, những người ngồi ở đây đều thay đổi sắc mặt, bị khí thế mạnh mẽ của Lâm Ẩn làm cho sợ hãi.