Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 765: Thanh Long hiến kế
Ánh mắt Lâm Ẩn trở nên sâu thẳm, anh nói: “Thật à?”.
Nếu như Thanh Long đã đến Ký Châu từ sớm, thế thì chứng tỏ rằng hắn đã ngấm ngầm nắm được rất nhiều tin tình báo.
Phải biết rằng, Thanh Long Vệ mà Tư Không Phú mang đến đều là tâm phúc của Thanh Long.
Giả như thật sự có vị trí chính xác của Tàng Kiếm chân nhân, thế thì anh đã có thể chớp được cơ hội mang tính quyết định.
Trước kia Lâm Ẩn đã cảm thấy chắc hẳn sát khí ngút trời ấy đến từ Tàng Kiếm chân nhân.
Thanh Long nói Tàng Kiếm chân nhân đã ra lệnh Kiếm Tôn để triệu tập nhân thủ đến giết mình, chỉ cần đi thăm dò thì đương nhiên sẽ biết thật giả thế nào.
Hơn nữa, càng nắm được nhiều tin tình báo thì cũng càng dễ đoán được cục thế hơn.
Thanh Long Vương đáp: “Đương nhiên rồi”.
Lâm Ẩn nói: “Anh không sợ tôi làm lớn chuyện, khiến anh cũng không thu xếp ổn thỏa được mọi chuyện sao?”.
Thanh Long Vương nhấp một ngụm trà, hắn hỏi: “Có thể làm lớn chuyện đến mức nào? Khai chiến với Long phủ, trở mặt với ngài Cố sao?”.
“Lâm Ẩn cậu không sợ lớn chuyện thì tôi sợ cái gì?”.
Lâm Ẩn nói hờ hững: “Nếu như Hoàng Long và Tư Không Phú chết thì sao?”.
Nghe thấy thế, sắc mặt Thanh Long trở nên nghiêm túc, hắn chợt cảm thấy được sát khí mãnh liệt, lông tơ không khỏi dựng đứng lên.
Vào giây phút đó, sát khí đáng sợ toát ra từ người Lâm Ẩn khiến cho Thanh Long dao động.
Đương nhiên Thanh Long biết ý đồ của Lâm Ẩn.
Hắn rất hiểu hoàn cảnh của anh.
Nếu là hắn, chắc chắn hắn sẽ nảy sinh ý định giết Tư Không Phú và Hoàng Long chân nhân.
Thậm chí còn cả Thanh Long Vương, người đang ngồi bên bệ câu cá bên ngoài cục diện như hắn nữa!
Sự lạnh lẽo thấm vào trong xương cốt khiến cho Thanh Long thầm rùng mình.
Hắn biết, chắc chắn Lâm Ẩn nảy sinh ý định muốn giết mình!
Nhưng điều khiến Thanh Long kinh ngạc hơn là sát khí của Lâm Ẩn có thể làm mình chấn động.
Lẽ nào thực lực võ công của Lâm Ẩn cao hơn Thanh Long hắn à?
Thanh Long híp mắt nhìn Lâm Ẩn lần nữa.
Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh như thường, không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào trên gương mặt anh cả.
Sâu thẳm khó dò!
Đột nhiên Thanh Long cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt.
Vốn dĩ cứ nghĩ rằng hắn có thể khống chế toàn cục, nhưng đột nhiên phát hiện ra Lâm Ẩn không phải là người mà hắn có thể khống chế như dự tính được.
Cũng giống như ván cờ đang bày ra trước mặt này, khó mà nói trước được ai thua ai thắng!
Thanh Long nhấp ngụm trà rồi nghiêm mặt mà nói: “Cậu Ẩn, thật ra cậu cũng có thể thay đổi cách suy nghĩ khác”.
“Ồ?”, Lâm Ẩn cảm thấy có hứng thú: “Thanh Long có cao kiến gì?”.
Thanh Long nói chậm rãi: “Nếu như tôi đã quyết định sẽ ủng hộ cậu Ẩn vô điều kiện trong kế hoạch ở Ký Châu, thế thì đương nhiên sẽ bày mưu tính kế cho cậu”.
“Cậu muốn giết Tư Không Phú và Hoàng Long, dường như đây là chuyện hiển nhiên. Tư Không Phú muốn lợi dụng cậu để nhúng tay vào nhà họ Lâm, đồng thời ông ta cũng phụ trách điều tra chuyện Hắc Long Vương mất tích và tìm kiếm người thừa kế của Long phủ, để Tư Không Phú ở bên cạnh cậu thì hậu họa khó mà lường được”.
“Còn Hoàng Long lại đuổi giết cậu vì cái chết của học trò mình”.
“Hai người bọn họ không chết, sợ rằng cậu Ẩn khó lòng làm việc thoải mái được”.
Nói đến đây, Thanh Long liếc nhìn Lâm Ẩn rồi tiếp: “Trước lúc đó, đương nhiên khó mà phá giải được cục diện này, nhưng nếu như tôi đã tham dự thì cục diện sẽ khác đi, tất cả vẫn còn đường xoay chuyển”.
Lâm Ẩn điềm nhiên nhấp một ngụm trà, trong lòng anh rất đồng ý với quan điểm của hắn, Thanh Long Vương nói rất chính xác.
Thanh Long là người quan trọng trong kế hoạch ở Ký Châu.
Hắn nghiêng về bên ngoài cũng sẽ ảnh hưởng đến quyết sách của Lâm Ẩn.
“Ông định xoay chuyển thế nào?”, Lâm Ẩn hỏi.
Thanh Long đáp: “Thế thì phải xem xem bây giờ cậu Ẩn có định ngả bài với ngài Cố hay không”.
“Nếu vẫn không muốn công khai đối đầu với cả Long phủ thì có thể giữ lại mạng sống của Tư Không Phú”, Thanh Long nghiêm mặt mà nói: “Có tôi thương lượng với ông ta rồi, Tư Không Phú sẽ không nghi ngờ cậu Ẩn đâu, cậu còn có thể lợi dụng ông ta để thăm dò tin tức của ngài Cố”.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, anh hiểu ý của Thanh Long, hắn muốn chơi trò nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.
Nếu Thanh Long đứng về phía mình thì đúng là có thể khống chế được Tư Không Phú, biến ông ta trở thành vũ khí sắc bén cho anh.
Thanh Long ngập ngùng một lúc rồi nói tiếp: “Còn Hoàng Long chân nhân ấy à, có lẽ người này vẫn còn có thể dụ về phe ta, trong tương lai, chưa chắc ông ta không đứng cùng môt phe khi đối đầu với ngài Cố”.
“Hoàng Long chân nhân không phải là dòng chính của ngài Cố”, Thanh Long nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Mặc dù không chắc rằng Hoàng Long chân nhân hoàn toàn trung thành với phủ quân tiền nhiệm, nhưng chắc chắn không đi cùng đường với ngài Cố đâu”.
“Theo như tôi biết, lúc ấy Hoàng Long chân nhân cũng có tham gia vào trận chiến trong Long phủ, cũng từng lấy thân phận trưởng lão để khống chế Long phủ, ông ta cũng là một người đầy dã tâm”.
“Sau khi ngài Cố lên chức, Hoàng Long chân nhân vẫn còn hậm hực trong lòng, ngặt nỗi ngài Cố có thực lực hùng mạnh, ông ta tự lập thành phái riêng trong Long phủ”.
Sau khi nghe phân tích của Thanh Long, ánh mắt Lâm Ẩn dần trở nên sâu thẳm.
Sao anh không hiểu ý của Thanh Long được kia chứ, chỉ cần khiến Hoàng Long khuất phục để lôi kéo ông ta về phe mình. Kế hoạch ban đầu của Lâm Ẩn là trừ khử Hoàng Long, rồi bí mật cho Diệp Hắc thay thế ông ta để nắm quyền Hoàng Long Vệ.
Lâm Ẩn cũng từng cân nhắc về kế hoạch của Thanh Long.
Chỉ có điều, Lâm Ẩn không tìm ra được người thích hợp để hắn và Hoàng Long chế ước lẫn nhau, tránh cho ông ta phá hỏng kế hoạch của mình.
Sự tồn tại của Thanh Long có thể đem lại sự sống cho ván cờ này.
“Cậu Ẩn, nếu như cậu chắc chắn rằng mình có thể đánh bại Hoàng Long thì tất nhiên tôi sẽ phụ trách chiêu hàng ông ta”, Thanh Long nói chậm rãi: “Có sức mạnh của Hoàng Long, thế chẳng phải đã hơn sức mạnh của nhà họ Bùi ở Ký Châu gấp mười lần rồi sao?”.
“Đây còn là lá bài tốt cho cậu chấn hưng lại Long phủ!”.
Nghe thấy thế, gương mặt Lâm Ẩn hơi xao động.
“Nói cũng đúng”, Lâm Ẩn tán đồng.
“Ông Thanh Long có muốn cùng làm chuyện lớn với tôi không?”, Lâm Ẩn hỏi một cách nghiêm túc.
Nếu như Thanh Long chịu kết minh với mình thì tất cả mọi kế hoạch đều có thể tiến hành suôn sẻ.
Không có sự giúp sức của Thanh Long, Lâm Ẩn bắt buộc phải ra tay tàn độc.
Thanh Long đáp: “Nếu như cậu Ẩn có hùng tâm tráng chí, đương nhiên Thanh Long sẽ theo đến cùng”.
Vốn dĩ Thanh Long đến tìm Lâm Ẩn là để xem xem phong thái người thừa kế của phủ quân tiền nhiệm.
Sau khi gặp mặt, hắn càng cảm thấy Lâm Ẩn sâu không thể dò, chắc chắn anh là người có chí lớn, không cam lòng trước hiện tại.
Nếu như Lâm Ẩn thật sự có thực lực như thế, có ý chí muốn đoạt Long phủ về, thế thì tại sao Thanh Long không vui lòng mà giúp đỡ Lâm Ẩn cho được?
“Được!”, Lâm Ẩn quả quyết.
“Tôi phụ trách ra tay. Ông phụ trách giải quyết êm xuôi”.
Sau khi bước chân vào giới lánh đời, Lâm Ẩn vẫn luôn nhẫn nhịn, không phải là anh không có năng lực phá cục mà là vì thiếu đi một người có thể thu xếp ổn thỏa toàn cục.
Lâm Ẩn có thể sử dụng võ công để phá hỏng hết mọi thế cục, thế nhưng anh lại không có khả năng chuyển cục diện đã phá thành lợi ích tối đa như Thanh Long Vương, một người giỏi bày mưu tính kế.
Lâm Ẩn có thể ngạo nghễ giết hết mọi đối thủ trong Ký Châu, nhưng cuối cùng sẽ thế nào đây? Chẳng qua cũng sẽ bị cả Long phủ đuổi giết mà thôi.
Trong giới lánh đời, đúng là Lâm Ẩn thiếu đi một cao thủ có thực lực và địa vị.
Còn Thanh Long lại đúng là người như vậy, hắn kết minh cùng Lâm Ẩn thì sức mạnh sẽ tăng lên.
Hơn nữa Lâm Ẩn vẫn còn chưa khôi phục đến cảnh giới đỉnh cao võ công, còn chưa thể ngả bài với ngài Cố được.
Dù gì ngài Cố đã lên đến bảng Thiên, chứ bằng không cũng sẽ không trở thành Thiên vương Cố được cả giới lánh đời công nhận.
Có Thanh Long Vương âm thầm che chở, Lâm Ẩn cũng tiện hành động.
“Cậu Ẩn cứ việc yên tâm, cậu có thể phá thế cục lớn đến mức nào thì tôi cũng có thể thay cậu thu dọn hết tàn cục”, Thanh Long nói chậm rãi.
Nếu như Thanh Long đã đến Ký Châu từ sớm, thế thì chứng tỏ rằng hắn đã ngấm ngầm nắm được rất nhiều tin tình báo.
Phải biết rằng, Thanh Long Vệ mà Tư Không Phú mang đến đều là tâm phúc của Thanh Long.
Giả như thật sự có vị trí chính xác của Tàng Kiếm chân nhân, thế thì anh đã có thể chớp được cơ hội mang tính quyết định.
Trước kia Lâm Ẩn đã cảm thấy chắc hẳn sát khí ngút trời ấy đến từ Tàng Kiếm chân nhân.
Thanh Long nói Tàng Kiếm chân nhân đã ra lệnh Kiếm Tôn để triệu tập nhân thủ đến giết mình, chỉ cần đi thăm dò thì đương nhiên sẽ biết thật giả thế nào.
Hơn nữa, càng nắm được nhiều tin tình báo thì cũng càng dễ đoán được cục thế hơn.
Thanh Long Vương đáp: “Đương nhiên rồi”.
Lâm Ẩn nói: “Anh không sợ tôi làm lớn chuyện, khiến anh cũng không thu xếp ổn thỏa được mọi chuyện sao?”.
Thanh Long Vương nhấp một ngụm trà, hắn hỏi: “Có thể làm lớn chuyện đến mức nào? Khai chiến với Long phủ, trở mặt với ngài Cố sao?”.
“Lâm Ẩn cậu không sợ lớn chuyện thì tôi sợ cái gì?”.
Lâm Ẩn nói hờ hững: “Nếu như Hoàng Long và Tư Không Phú chết thì sao?”.
Nghe thấy thế, sắc mặt Thanh Long trở nên nghiêm túc, hắn chợt cảm thấy được sát khí mãnh liệt, lông tơ không khỏi dựng đứng lên.
Vào giây phút đó, sát khí đáng sợ toát ra từ người Lâm Ẩn khiến cho Thanh Long dao động.
Đương nhiên Thanh Long biết ý đồ của Lâm Ẩn.
Hắn rất hiểu hoàn cảnh của anh.
Nếu là hắn, chắc chắn hắn sẽ nảy sinh ý định giết Tư Không Phú và Hoàng Long chân nhân.
Thậm chí còn cả Thanh Long Vương, người đang ngồi bên bệ câu cá bên ngoài cục diện như hắn nữa!
Sự lạnh lẽo thấm vào trong xương cốt khiến cho Thanh Long thầm rùng mình.
Hắn biết, chắc chắn Lâm Ẩn nảy sinh ý định muốn giết mình!
Nhưng điều khiến Thanh Long kinh ngạc hơn là sát khí của Lâm Ẩn có thể làm mình chấn động.
Lẽ nào thực lực võ công của Lâm Ẩn cao hơn Thanh Long hắn à?
Thanh Long híp mắt nhìn Lâm Ẩn lần nữa.
Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh như thường, không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào trên gương mặt anh cả.
Sâu thẳm khó dò!
Đột nhiên Thanh Long cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt.
Vốn dĩ cứ nghĩ rằng hắn có thể khống chế toàn cục, nhưng đột nhiên phát hiện ra Lâm Ẩn không phải là người mà hắn có thể khống chế như dự tính được.
Cũng giống như ván cờ đang bày ra trước mặt này, khó mà nói trước được ai thua ai thắng!
Thanh Long nhấp ngụm trà rồi nghiêm mặt mà nói: “Cậu Ẩn, thật ra cậu cũng có thể thay đổi cách suy nghĩ khác”.
“Ồ?”, Lâm Ẩn cảm thấy có hứng thú: “Thanh Long có cao kiến gì?”.
Thanh Long nói chậm rãi: “Nếu như tôi đã quyết định sẽ ủng hộ cậu Ẩn vô điều kiện trong kế hoạch ở Ký Châu, thế thì đương nhiên sẽ bày mưu tính kế cho cậu”.
“Cậu muốn giết Tư Không Phú và Hoàng Long, dường như đây là chuyện hiển nhiên. Tư Không Phú muốn lợi dụng cậu để nhúng tay vào nhà họ Lâm, đồng thời ông ta cũng phụ trách điều tra chuyện Hắc Long Vương mất tích và tìm kiếm người thừa kế của Long phủ, để Tư Không Phú ở bên cạnh cậu thì hậu họa khó mà lường được”.
“Còn Hoàng Long lại đuổi giết cậu vì cái chết của học trò mình”.
“Hai người bọn họ không chết, sợ rằng cậu Ẩn khó lòng làm việc thoải mái được”.
Nói đến đây, Thanh Long liếc nhìn Lâm Ẩn rồi tiếp: “Trước lúc đó, đương nhiên khó mà phá giải được cục diện này, nhưng nếu như tôi đã tham dự thì cục diện sẽ khác đi, tất cả vẫn còn đường xoay chuyển”.
Lâm Ẩn điềm nhiên nhấp một ngụm trà, trong lòng anh rất đồng ý với quan điểm của hắn, Thanh Long Vương nói rất chính xác.
Thanh Long là người quan trọng trong kế hoạch ở Ký Châu.
Hắn nghiêng về bên ngoài cũng sẽ ảnh hưởng đến quyết sách của Lâm Ẩn.
“Ông định xoay chuyển thế nào?”, Lâm Ẩn hỏi.
Thanh Long đáp: “Thế thì phải xem xem bây giờ cậu Ẩn có định ngả bài với ngài Cố hay không”.
“Nếu vẫn không muốn công khai đối đầu với cả Long phủ thì có thể giữ lại mạng sống của Tư Không Phú”, Thanh Long nghiêm mặt mà nói: “Có tôi thương lượng với ông ta rồi, Tư Không Phú sẽ không nghi ngờ cậu Ẩn đâu, cậu còn có thể lợi dụng ông ta để thăm dò tin tức của ngài Cố”.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, anh hiểu ý của Thanh Long, hắn muốn chơi trò nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.
Nếu Thanh Long đứng về phía mình thì đúng là có thể khống chế được Tư Không Phú, biến ông ta trở thành vũ khí sắc bén cho anh.
Thanh Long ngập ngùng một lúc rồi nói tiếp: “Còn Hoàng Long chân nhân ấy à, có lẽ người này vẫn còn có thể dụ về phe ta, trong tương lai, chưa chắc ông ta không đứng cùng môt phe khi đối đầu với ngài Cố”.
“Hoàng Long chân nhân không phải là dòng chính của ngài Cố”, Thanh Long nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Mặc dù không chắc rằng Hoàng Long chân nhân hoàn toàn trung thành với phủ quân tiền nhiệm, nhưng chắc chắn không đi cùng đường với ngài Cố đâu”.
“Theo như tôi biết, lúc ấy Hoàng Long chân nhân cũng có tham gia vào trận chiến trong Long phủ, cũng từng lấy thân phận trưởng lão để khống chế Long phủ, ông ta cũng là một người đầy dã tâm”.
“Sau khi ngài Cố lên chức, Hoàng Long chân nhân vẫn còn hậm hực trong lòng, ngặt nỗi ngài Cố có thực lực hùng mạnh, ông ta tự lập thành phái riêng trong Long phủ”.
Sau khi nghe phân tích của Thanh Long, ánh mắt Lâm Ẩn dần trở nên sâu thẳm.
Sao anh không hiểu ý của Thanh Long được kia chứ, chỉ cần khiến Hoàng Long khuất phục để lôi kéo ông ta về phe mình. Kế hoạch ban đầu của Lâm Ẩn là trừ khử Hoàng Long, rồi bí mật cho Diệp Hắc thay thế ông ta để nắm quyền Hoàng Long Vệ.
Lâm Ẩn cũng từng cân nhắc về kế hoạch của Thanh Long.
Chỉ có điều, Lâm Ẩn không tìm ra được người thích hợp để hắn và Hoàng Long chế ước lẫn nhau, tránh cho ông ta phá hỏng kế hoạch của mình.
Sự tồn tại của Thanh Long có thể đem lại sự sống cho ván cờ này.
“Cậu Ẩn, nếu như cậu chắc chắn rằng mình có thể đánh bại Hoàng Long thì tất nhiên tôi sẽ phụ trách chiêu hàng ông ta”, Thanh Long nói chậm rãi: “Có sức mạnh của Hoàng Long, thế chẳng phải đã hơn sức mạnh của nhà họ Bùi ở Ký Châu gấp mười lần rồi sao?”.
“Đây còn là lá bài tốt cho cậu chấn hưng lại Long phủ!”.
Nghe thấy thế, gương mặt Lâm Ẩn hơi xao động.
“Nói cũng đúng”, Lâm Ẩn tán đồng.
“Ông Thanh Long có muốn cùng làm chuyện lớn với tôi không?”, Lâm Ẩn hỏi một cách nghiêm túc.
Nếu như Thanh Long chịu kết minh với mình thì tất cả mọi kế hoạch đều có thể tiến hành suôn sẻ.
Không có sự giúp sức của Thanh Long, Lâm Ẩn bắt buộc phải ra tay tàn độc.
Thanh Long đáp: “Nếu như cậu Ẩn có hùng tâm tráng chí, đương nhiên Thanh Long sẽ theo đến cùng”.
Vốn dĩ Thanh Long đến tìm Lâm Ẩn là để xem xem phong thái người thừa kế của phủ quân tiền nhiệm.
Sau khi gặp mặt, hắn càng cảm thấy Lâm Ẩn sâu không thể dò, chắc chắn anh là người có chí lớn, không cam lòng trước hiện tại.
Nếu như Lâm Ẩn thật sự có thực lực như thế, có ý chí muốn đoạt Long phủ về, thế thì tại sao Thanh Long không vui lòng mà giúp đỡ Lâm Ẩn cho được?
“Được!”, Lâm Ẩn quả quyết.
“Tôi phụ trách ra tay. Ông phụ trách giải quyết êm xuôi”.
Sau khi bước chân vào giới lánh đời, Lâm Ẩn vẫn luôn nhẫn nhịn, không phải là anh không có năng lực phá cục mà là vì thiếu đi một người có thể thu xếp ổn thỏa toàn cục.
Lâm Ẩn có thể sử dụng võ công để phá hỏng hết mọi thế cục, thế nhưng anh lại không có khả năng chuyển cục diện đã phá thành lợi ích tối đa như Thanh Long Vương, một người giỏi bày mưu tính kế.
Lâm Ẩn có thể ngạo nghễ giết hết mọi đối thủ trong Ký Châu, nhưng cuối cùng sẽ thế nào đây? Chẳng qua cũng sẽ bị cả Long phủ đuổi giết mà thôi.
Trong giới lánh đời, đúng là Lâm Ẩn thiếu đi một cao thủ có thực lực và địa vị.
Còn Thanh Long lại đúng là người như vậy, hắn kết minh cùng Lâm Ẩn thì sức mạnh sẽ tăng lên.
Hơn nữa Lâm Ẩn vẫn còn chưa khôi phục đến cảnh giới đỉnh cao võ công, còn chưa thể ngả bài với ngài Cố được.
Dù gì ngài Cố đã lên đến bảng Thiên, chứ bằng không cũng sẽ không trở thành Thiên vương Cố được cả giới lánh đời công nhận.
Có Thanh Long Vương âm thầm che chở, Lâm Ẩn cũng tiện hành động.
“Cậu Ẩn cứ việc yên tâm, cậu có thể phá thế cục lớn đến mức nào thì tôi cũng có thể thay cậu thu dọn hết tàn cục”, Thanh Long nói chậm rãi.