Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 747: Tôi muốn giết chết cậu ta
Bùi Nguyên Phong nằm dưới đất, cực kỳ tức giận, trong mắt hằn lên tơ máu.
Quá coi trời bằng vung, lại có thể đánh cậu cả nhà họ Bùi là hắn ta trước mặt mọi người.
Bùi Nguyên Phong tức giận đến sắp nổ phổi, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, đây là lần đầu tiên hắn ta bị sỉ nhục như vậy!
“Lâm Ẩn, ông đây muốn giết chết cậu!”.
Bùi Nguyên Phong điên cuồng gào thét, gần như không thể khống chế được cảm xúc.
Hắn ta rít gào, đứng phắt dậy muốn xông lên ra tay với Lâm Ẩn.
Ầm!
Một âm thanh trầm đục vang lên, Bùi Nguyên Phong phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, lại lần nữa ngã nhào xuống đất, đưa tay che bụng, khoé miệng giàn giụa máu tươi.
Nội công còn lại trong cơ thể hắn ta như nổ tung, trong nháy mắt làm hắn ta chấn động đến mức trọng thương.
Lâm Ẩn xoay người, sắc mặt không chút thay đổi nhìn thoáng qua Bùi Nguyên Phong: “Còn ồn ào nữa, tôi giết chết anh”.
“Cậu… Cậu!”, Bùi Nguyên Phong vốn còn muốn mắng thêm mấy câu, nhưng cảm nhận được sát khí khiến người ta sợ hãi của Lâm Ẩn lại nuốt lời muốn nói trở về, hoảng sợ nhìn Lâm Ẩn.
Tuy võ thuật của Bùi Nguyên Phong không cao siêu được bao nhiêu, nhưng cũng là một cao thủ bảng Nhân có thực lực gần đến bảng Địa.
Mà một cước của Lâm Ẩn lại có thể suýt chút đã đá chết hắn ta, công lực này thật sự khiến Bùi Nguyên Phong phải chấn động.
Trong lòng hắn ta hiểu rõ nếu Lâm Ẩn thật sự muốn giết chết mình, thì ngay cả một chiêu hắn ta cũng không đỡ được.
“Anh Lâm Hiên, Lâm Ẩn là người của nhà họ Lâm các anh, cậu ta sỉ nhục tôi như thế! Anh… Anh nhất định phải lấy lại công bằng cho tôi!”, Bùi Nguyên Phong nhìn Lâm Hiên với ánh mắt cầu cứu, nặng nề nói.
Sắc mặt Lâm Hiên cực kỳ u ám, vẫn luôn nhìn chằm chằm Lâm Ẩn.
Hắn ta không ngờ Lâm Ẩn lại to gan như thế, dám đánh Bùi Nguyên Phong bị thương nặng ngay trước mặt mình.
Điều này khiến Lâm Hiên vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
Chẳng lẽ Lâm Ẩn muốn trở mặt ở đây? Anh có lòng tin này sao?
Khiến Lâm Hiên ngạc nhiên là khi nãy trong khoảnh khắc Lâm Ẩn ra tay, hắn ta lại không thể nhìn thấy rõ động tác của anh.
“Lâm Hiên, anh muốn đòi lại công bằng cho Bùi Nguyên Phong sao?”, Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn Lâm Hiên: “Nếu anh không có suy nghĩ này, vậy tôi dẫn Lâm Vô Tâm đi nhé”.
“Lâm Ẩn, cậu còn ngông cuồng hơn so với tưởng tượng của tôi nữa”, Lâm Hiên u ám nói: “Phá huỷ chuyện thông gia của nhà họ Lâm và nhà họ Bùi, còn đánh Bùi Nguyên Phong trước mặt tôi? Cậu đúng là kiêu ngạo nhỉ”.
Lâm Ẩn cười lạnh nói: “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ tôi còn cần khách sáo với anh à?”.
“Ha hả”, Lâm Hiên giận quá hoá cười, trong mắt loé lên sát khí.
Hắn ta nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, trên người phát ra khí thế vô cùng sắc bén, tựa như một thanh kiếm thần tuyệt thế sắp ra khỏi vỏ vậy.
Trong khoảnh khắc đó, nhiệt độ trong phòng bao đột nhiên giảm xuống, những người ở đây đều như rơi vào hầm băng.
Lâm Hiên tức giận rồi.
Lâm Ẩn hờ hững nhìn Lâm Hiên, khoanh tay đứng yên tại chỗ.
Hai người, đối chọi gay gắt.
Lâm Vô Tâm giật mình, không ngờ sát khí giữa cậu cả và cậu ba lại nặng đến vậy! Khiến người đứng xem như cô ta cũng cảm thấy hết hồn!
Ngay cả sắc mặt của Bùi Nguyên Phong cũng trở nên nặng nề, cảm giác như sắp nhìn thấy một trận chiến đáng sợ.
Bịch bịch.
Trong bầu không khí áp lực, có tiếng bước chân vang lên.
Mấy tinh nhuệ Thanh Long Vệ Lâm Ẩn mang theo bên cạnh chạy tới cửa phòng bao, đứng ở sau lưng Lâm Ẩn, sáu chàng trai mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Lâm Hiên.
Mắt Lâm Hiên lúc sáng lúc tối, nhìn thoáng qua mấy Thanh Long Vệ.
“Lâm Ẩn, tôi cũng không tranh đấu vô nghĩa với cậu nữa, cậu ép Lâm Vô Tâm huỷ bỏ hôn ước với cậu cả Bùi, dòm ngó sắc đẹp của chị họ mình, những hành động hoang đường này của cậu ở Ký Châu tôi đều sẽ nói hết với cụ bà. Vì ham muốn của cá nhân cậu mà làm ảnh hưởng đến quan hệ của nhà họ Lâm và nhà họ Bùi, ảnh hưởng sắp xếp của cụ bà trong cuộc họp của sáu gia tộc lánh đời, tôi xem cậu xử lý chuyện này kiểu gì”, Lâm Hiên thu lại khí thế, hờ hững nói.
Nghe vậy, Bùi Nguyên Phong giật mình muốn rớt cằm, không ngờ lúc giương cung bạt kiếm, người nhượng bộ lại là Lâm Hiên!
Lâm Vô Tâm cũng rất ngạc nhiên.
Trong ấn tượng của cô ta, chú cả Lâm Hiên vô cùng mạnh mẽ, không cho phép bất kỳ ai khiêu chiến uy nghiêm của mình ở nhà họ Lâm, Lâm Ẩn coi thường quyền uy của hắn ta như thế, vậy mà hắn ta vẫn có thể nhịn được? Thế này không giống tính cách của Lâm Hiên lắm nhỉ?
Ngoài ngạc nhiên, Lâm Vô Tâm còn bị câu dòm ngó sắc đẹp của Lâm Hiên làm trong lòng ngứa ngáy, sắc mặt ửng đỏ.
Sắc mặt Lâm Ẩn không chút thay đổi, trong lòng lại đánh giá cao Lâm Hiên hơn một chút.
Chó cắn người không sủa, Lâm Hiên còn bình tĩnh chín chắn hơn trong dự đoán của mình nữa.
Nếu thật sự ra tay, chưa nói đến chuyện Lâm Ẩn có thể xử lý Lâm Hiên không, ít nhất là có thể hiểu rõ Lâm Hiên, hơn nữa còn an toàn rút lui.
Còn hôm nay Lâm Hiên mà ra tay, nếu không thể xử lý được mình, vậy hắn ta thật sự sẽ mất hết uy nghiêm.
Lâm Hiên nhịn xuống trước sự khiêu khích của mình là một hành động rất sáng suốt.
“Ha”, Lâm Ẩn cười lạnh: “Xử lý chuyện này thế nào không cần anh quan tâm”.
Nói xong, Lâm Ẩn ung dung rời đi.
Mấy tinh nhuệ Thanh Long Vệ đi sát theo sau anh, Lâm Vô Tâm cũng đi theo bên cạnh.
“Anh Lâm Hiên, chẳng lẽ cứ thả Lâm Ẩn đi thế sao? Anh trơ mắt nhìn Lâm Ẩn sỉ nhục tôi vậy ư?”.
Đợi Lâm Ẩn đi rồi, Bùi Nguyên Phong không cam lòng, khó hiểu hỏi.
“Vì sao không ra tay dạy dỗ Lâm Ẩn? Chẳng lẽ anh Lâm Hiên còn sợ không đấu lại cậu ta sao?”, Bùi Nguyên Phong hỏi.
Hắn ta thật sự không hiểu, Lâm Ẩn tìm đến tận nơi kiêu ngạo làm càn như thế, sao Lâm Hiên có thể nhịn xuống cơn tức này được?
Bùi Nguyên Phong biết Lâm Hiên đường đường là người đứng đầu bảng Địa, người thứ nhất nằm ở dưới bảng Thiên được giới lánh đời công nhận!
Với thực lực võ đạo của Lâm Hiên, xử lý một Lâm Ẩn mới hai mươi mấy tuổi khó lắm sao?
Lâm Ẩn có lợi hại như thế nào cũng không thể có thực lực cấp bảng Thiên được đúng không?
“Anh không hiểu”, Lâm Hiên nặng nề nói, trong mắt loé lên tia sáng, đang suy nghĩ về điều gì đó.
Khi nãy lúc Lâm Hiên giằng co với Lâm Ẩn đã cảm nhận được một nguy cơ mãnh liệt từ trên người anh.
Điều này khiến trong lòng hắn ta xuất hiện sự cảnh giác.
Hơn nữa Lâm Ẩn còn dẫn theo mấy cao thủ bên cạnh.
Lâm Hiên biết quan hệ liên minh giữa Lâm Ẩn và Tư Không Phú, cũng đoán được mấy người kia là tinh nhuệ Thanh Long Vệ.
Không biết rõ năng lực của Lâm Ẩn, không có lòng tin chắc chắn sẽ thắng, đương nhiên Lâm Hiên sẽ không ngả bài.
Hơn nữa cuộc họp sáu gia tộc sắp đến, hắn ta vốn đang chiếm ưu thế, nắm chắc phần thắng, lúc này trở mặt với Lâm Ẩn là không sáng suốt.
“Anh Lâm Hiên, tôi không hiểu ư? Là có ý gì?”, Bùi Nguyên Phong không vừa lòng nói: “Tôi không quan tâm anh nghĩ gì, Lâm Ẩn sỉ nhục tôi như thế, tôi không nuốt trôi cục tức này được! Trở về tôi sẽ tìm người giết chết cậu ta!”.
“Không được!”, Lâm Hiên nặng nề nói: “Anh đừng có tự ý quyết định, tôi sẽ sắp xếp tất cả mọi thứ. Lúc này chuyện quan trọng nhất là cuộc họp sáu gia tộc, sớm muộn gì cũng có thể xử lý được Lâm Ẩn thôi”.
Bùi Nguyên Phong độc ác nói: “Lâm Ẩn phá hoại chuyện tốt của tôi, giành phụ nữ với tôi, còn đánh tôi bị thương! Anh kêu tôi nhịn kiểu gì?”.
“Tôi không quan tâm, anh Lâm Hiên, nếu anh không ra tay dạy dỗ cậu ta, tôi sẽ tự sắp xếp! Có thế nào thì đây cũng là Ký Châu, tôi không tin mình không làm được gì Lâm Ẩn!”.
Quá coi trời bằng vung, lại có thể đánh cậu cả nhà họ Bùi là hắn ta trước mặt mọi người.
Bùi Nguyên Phong tức giận đến sắp nổ phổi, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, đây là lần đầu tiên hắn ta bị sỉ nhục như vậy!
“Lâm Ẩn, ông đây muốn giết chết cậu!”.
Bùi Nguyên Phong điên cuồng gào thét, gần như không thể khống chế được cảm xúc.
Hắn ta rít gào, đứng phắt dậy muốn xông lên ra tay với Lâm Ẩn.
Ầm!
Một âm thanh trầm đục vang lên, Bùi Nguyên Phong phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, lại lần nữa ngã nhào xuống đất, đưa tay che bụng, khoé miệng giàn giụa máu tươi.
Nội công còn lại trong cơ thể hắn ta như nổ tung, trong nháy mắt làm hắn ta chấn động đến mức trọng thương.
Lâm Ẩn xoay người, sắc mặt không chút thay đổi nhìn thoáng qua Bùi Nguyên Phong: “Còn ồn ào nữa, tôi giết chết anh”.
“Cậu… Cậu!”, Bùi Nguyên Phong vốn còn muốn mắng thêm mấy câu, nhưng cảm nhận được sát khí khiến người ta sợ hãi của Lâm Ẩn lại nuốt lời muốn nói trở về, hoảng sợ nhìn Lâm Ẩn.
Tuy võ thuật của Bùi Nguyên Phong không cao siêu được bao nhiêu, nhưng cũng là một cao thủ bảng Nhân có thực lực gần đến bảng Địa.
Mà một cước của Lâm Ẩn lại có thể suýt chút đã đá chết hắn ta, công lực này thật sự khiến Bùi Nguyên Phong phải chấn động.
Trong lòng hắn ta hiểu rõ nếu Lâm Ẩn thật sự muốn giết chết mình, thì ngay cả một chiêu hắn ta cũng không đỡ được.
“Anh Lâm Hiên, Lâm Ẩn là người của nhà họ Lâm các anh, cậu ta sỉ nhục tôi như thế! Anh… Anh nhất định phải lấy lại công bằng cho tôi!”, Bùi Nguyên Phong nhìn Lâm Hiên với ánh mắt cầu cứu, nặng nề nói.
Sắc mặt Lâm Hiên cực kỳ u ám, vẫn luôn nhìn chằm chằm Lâm Ẩn.
Hắn ta không ngờ Lâm Ẩn lại to gan như thế, dám đánh Bùi Nguyên Phong bị thương nặng ngay trước mặt mình.
Điều này khiến Lâm Hiên vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
Chẳng lẽ Lâm Ẩn muốn trở mặt ở đây? Anh có lòng tin này sao?
Khiến Lâm Hiên ngạc nhiên là khi nãy trong khoảnh khắc Lâm Ẩn ra tay, hắn ta lại không thể nhìn thấy rõ động tác của anh.
“Lâm Hiên, anh muốn đòi lại công bằng cho Bùi Nguyên Phong sao?”, Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn Lâm Hiên: “Nếu anh không có suy nghĩ này, vậy tôi dẫn Lâm Vô Tâm đi nhé”.
“Lâm Ẩn, cậu còn ngông cuồng hơn so với tưởng tượng của tôi nữa”, Lâm Hiên u ám nói: “Phá huỷ chuyện thông gia của nhà họ Lâm và nhà họ Bùi, còn đánh Bùi Nguyên Phong trước mặt tôi? Cậu đúng là kiêu ngạo nhỉ”.
Lâm Ẩn cười lạnh nói: “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ tôi còn cần khách sáo với anh à?”.
“Ha hả”, Lâm Hiên giận quá hoá cười, trong mắt loé lên sát khí.
Hắn ta nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, trên người phát ra khí thế vô cùng sắc bén, tựa như một thanh kiếm thần tuyệt thế sắp ra khỏi vỏ vậy.
Trong khoảnh khắc đó, nhiệt độ trong phòng bao đột nhiên giảm xuống, những người ở đây đều như rơi vào hầm băng.
Lâm Hiên tức giận rồi.
Lâm Ẩn hờ hững nhìn Lâm Hiên, khoanh tay đứng yên tại chỗ.
Hai người, đối chọi gay gắt.
Lâm Vô Tâm giật mình, không ngờ sát khí giữa cậu cả và cậu ba lại nặng đến vậy! Khiến người đứng xem như cô ta cũng cảm thấy hết hồn!
Ngay cả sắc mặt của Bùi Nguyên Phong cũng trở nên nặng nề, cảm giác như sắp nhìn thấy một trận chiến đáng sợ.
Bịch bịch.
Trong bầu không khí áp lực, có tiếng bước chân vang lên.
Mấy tinh nhuệ Thanh Long Vệ Lâm Ẩn mang theo bên cạnh chạy tới cửa phòng bao, đứng ở sau lưng Lâm Ẩn, sáu chàng trai mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Lâm Hiên.
Mắt Lâm Hiên lúc sáng lúc tối, nhìn thoáng qua mấy Thanh Long Vệ.
“Lâm Ẩn, tôi cũng không tranh đấu vô nghĩa với cậu nữa, cậu ép Lâm Vô Tâm huỷ bỏ hôn ước với cậu cả Bùi, dòm ngó sắc đẹp của chị họ mình, những hành động hoang đường này của cậu ở Ký Châu tôi đều sẽ nói hết với cụ bà. Vì ham muốn của cá nhân cậu mà làm ảnh hưởng đến quan hệ của nhà họ Lâm và nhà họ Bùi, ảnh hưởng sắp xếp của cụ bà trong cuộc họp của sáu gia tộc lánh đời, tôi xem cậu xử lý chuyện này kiểu gì”, Lâm Hiên thu lại khí thế, hờ hững nói.
Nghe vậy, Bùi Nguyên Phong giật mình muốn rớt cằm, không ngờ lúc giương cung bạt kiếm, người nhượng bộ lại là Lâm Hiên!
Lâm Vô Tâm cũng rất ngạc nhiên.
Trong ấn tượng của cô ta, chú cả Lâm Hiên vô cùng mạnh mẽ, không cho phép bất kỳ ai khiêu chiến uy nghiêm của mình ở nhà họ Lâm, Lâm Ẩn coi thường quyền uy của hắn ta như thế, vậy mà hắn ta vẫn có thể nhịn được? Thế này không giống tính cách của Lâm Hiên lắm nhỉ?
Ngoài ngạc nhiên, Lâm Vô Tâm còn bị câu dòm ngó sắc đẹp của Lâm Hiên làm trong lòng ngứa ngáy, sắc mặt ửng đỏ.
Sắc mặt Lâm Ẩn không chút thay đổi, trong lòng lại đánh giá cao Lâm Hiên hơn một chút.
Chó cắn người không sủa, Lâm Hiên còn bình tĩnh chín chắn hơn trong dự đoán của mình nữa.
Nếu thật sự ra tay, chưa nói đến chuyện Lâm Ẩn có thể xử lý Lâm Hiên không, ít nhất là có thể hiểu rõ Lâm Hiên, hơn nữa còn an toàn rút lui.
Còn hôm nay Lâm Hiên mà ra tay, nếu không thể xử lý được mình, vậy hắn ta thật sự sẽ mất hết uy nghiêm.
Lâm Hiên nhịn xuống trước sự khiêu khích của mình là một hành động rất sáng suốt.
“Ha”, Lâm Ẩn cười lạnh: “Xử lý chuyện này thế nào không cần anh quan tâm”.
Nói xong, Lâm Ẩn ung dung rời đi.
Mấy tinh nhuệ Thanh Long Vệ đi sát theo sau anh, Lâm Vô Tâm cũng đi theo bên cạnh.
“Anh Lâm Hiên, chẳng lẽ cứ thả Lâm Ẩn đi thế sao? Anh trơ mắt nhìn Lâm Ẩn sỉ nhục tôi vậy ư?”.
Đợi Lâm Ẩn đi rồi, Bùi Nguyên Phong không cam lòng, khó hiểu hỏi.
“Vì sao không ra tay dạy dỗ Lâm Ẩn? Chẳng lẽ anh Lâm Hiên còn sợ không đấu lại cậu ta sao?”, Bùi Nguyên Phong hỏi.
Hắn ta thật sự không hiểu, Lâm Ẩn tìm đến tận nơi kiêu ngạo làm càn như thế, sao Lâm Hiên có thể nhịn xuống cơn tức này được?
Bùi Nguyên Phong biết Lâm Hiên đường đường là người đứng đầu bảng Địa, người thứ nhất nằm ở dưới bảng Thiên được giới lánh đời công nhận!
Với thực lực võ đạo của Lâm Hiên, xử lý một Lâm Ẩn mới hai mươi mấy tuổi khó lắm sao?
Lâm Ẩn có lợi hại như thế nào cũng không thể có thực lực cấp bảng Thiên được đúng không?
“Anh không hiểu”, Lâm Hiên nặng nề nói, trong mắt loé lên tia sáng, đang suy nghĩ về điều gì đó.
Khi nãy lúc Lâm Hiên giằng co với Lâm Ẩn đã cảm nhận được một nguy cơ mãnh liệt từ trên người anh.
Điều này khiến trong lòng hắn ta xuất hiện sự cảnh giác.
Hơn nữa Lâm Ẩn còn dẫn theo mấy cao thủ bên cạnh.
Lâm Hiên biết quan hệ liên minh giữa Lâm Ẩn và Tư Không Phú, cũng đoán được mấy người kia là tinh nhuệ Thanh Long Vệ.
Không biết rõ năng lực của Lâm Ẩn, không có lòng tin chắc chắn sẽ thắng, đương nhiên Lâm Hiên sẽ không ngả bài.
Hơn nữa cuộc họp sáu gia tộc sắp đến, hắn ta vốn đang chiếm ưu thế, nắm chắc phần thắng, lúc này trở mặt với Lâm Ẩn là không sáng suốt.
“Anh Lâm Hiên, tôi không hiểu ư? Là có ý gì?”, Bùi Nguyên Phong không vừa lòng nói: “Tôi không quan tâm anh nghĩ gì, Lâm Ẩn sỉ nhục tôi như thế, tôi không nuốt trôi cục tức này được! Trở về tôi sẽ tìm người giết chết cậu ta!”.
“Không được!”, Lâm Hiên nặng nề nói: “Anh đừng có tự ý quyết định, tôi sẽ sắp xếp tất cả mọi thứ. Lúc này chuyện quan trọng nhất là cuộc họp sáu gia tộc, sớm muộn gì cũng có thể xử lý được Lâm Ẩn thôi”.
Bùi Nguyên Phong độc ác nói: “Lâm Ẩn phá hoại chuyện tốt của tôi, giành phụ nữ với tôi, còn đánh tôi bị thương! Anh kêu tôi nhịn kiểu gì?”.
“Tôi không quan tâm, anh Lâm Hiên, nếu anh không ra tay dạy dỗ cậu ta, tôi sẽ tự sắp xếp! Có thế nào thì đây cũng là Ký Châu, tôi không tin mình không làm được gì Lâm Ẩn!”.