Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 735: Đi với tôi cầu xin cậu ba trở về
“Giám đốc Hoàng, chuyện này là sao?”.
“Giám đốc Hoàng, cô biết người này sao?”.
Ngay khi Hoàng Lỵ quát lên với Lâm Ẩn, trong công ty có một đám nam nữ mặc đồ vest mang giày da đi đến nịnh nọt, sau đó lại quăng ánh mắt tò mò sang nhìn Lâm Ẩn.
Phải biết rằng Hoàng Lỵ là giám đốc tập đoàn Lâm thị ở Giang Bắc, là cánh tay trái của Lâm Vô Tâm – phó tổng giám đốc của tập đoàn, có địa vị cấp cao trong nội bộ tập đoàn.
Lâm Ẩn không tỏ vẻ gì, hờ hững hỏi: “Tôi tới đây thì có liên quan gì đến cô sao?”.
“Ha ha, sao lại không liên quan đến tôi cho được? Tôi là giám đốc của tập đoàn Lâm thị ở Giang Bắc, người không phận sự như anh đến công ty, tôi bảo anh cút, thì anh phải cút ra ngoài”, Hoàng Lỵ cười khẩy bảo.
Lâm Ẩn chỉ cười không nói, nhìn nữ tiếp tân đang lộ ra vẻ khó xử ở trước mắt, nói: “Bảo người phụ trách cấp cao nhất tập đoàn đến đây gặp tôi”.
“Hả? Người phụ trách cấp cao nhất?”, nữ tiếp tân tỏ ra kinh ngạc, có chút không hiểu Lâm Ẩn nói gì.
“Thưa anh, anh tìm ai? Anh có hẹn trước không?”, nữ tiếp tân nghi ngờ, đánh giá Lâm Ẩn từ đầu đến chân lại một lần, xác định chưa từng thấy người này bao giờ.
“Nói với quản lý tập đoàn hiện tại của các người là Lâm Ẩn đến rồi”.
Lâm Ẩn nói với vẻ bình thản.
“Chuyện này…”, nữ tiếp tân tỏ vẻ lúng túng, cô nhìn về phía Hoàng Lỵ.
“Ha ha”, Hoàng Lỵ cười lạnh, khinh thường nhìn Lâm Ẩn: “Còn tìm người phụ trách cao nhất nữa à? Với cái bộ dạng nghèo kiết xác này của anh á? Anh đến đây tìm cô cả của chúng tôi chứ gì? Hôm nay cô cả nhân tử bố thí cho hai trăm ngàn, nên thấy hời quá? Thấy dễ ăn quá? Còn dám đến công ty tìm cô cả?”.
Trong mắt Hoàng Lỵ, cô ta đã nhìn thấu được mục đích Lâm Ẩn đến tập đoàn Lâm thị ở Giang Bắc để làm gì, hẳn là thấy cô cả dễ lừa quá, giờ muốn đến công ty giở trò cũ để vòi tiền đây mà.
Đúng là điếc không sợ súng.
“Lâm Ẩn ơi là Lâm Ẩn, anh nghĩ mình là cái thá gì chứ? Cô cả Lâm cứ muốn gặp là gặp được sao?”, Hoàng Lỵ châm chọc.
“Tiểu Hồ, cô gọi bảo vệ công ty đến đây. Người này là một đống rác tanh tưởi, thứ vớ va vớ vẩn thôi, đến công ty để quấy rối đấy”, Hoàng Lỵ thờ ơ sai bảo nữ tiếp tân.
“Vâng”, nữ tiếp tân nghe lời, gọi điện thoại ra ngoài.
Lâm Ẩn nhếch miệng thành nụ cười khẩy, cũng chẳng giải thích gì thêm.
Cộc cộc cộc.
Một loạt tiếng bước chân truyền tới.
Từ bên hông cửa đại sảnh, một đám bảo vệ vóc người đô con đang chạy đến.
“Giám đốc Hoàng, nghe nói cô tìm chúng tôi, cô có gì sai bảo?”.
“Có người quấy rối ở công ty ư?”.
Sau khi đội bảo vệ chạy đến đây, lập tức vây quanh Hoàng Lỵ để xin chỉ thị.
Hoàng Lỵ nhìn Lâm Ẩn rồi cười lạnh, hững hờ nói: “Chính là cái thằng rác rưởi kia, dám làm loạn ở công ty, còn rắp tâm muốn quấy rối cô cả Lâm. Các người mau đuổi anh ta ra ngoài đi”.
“Anh Lâm Ẩn, mau cút đi. Đừng để người công ty chúng tôi ra tay, anh sẽ bị đánh tàn phế đấy”.
Trên mặt Lâm Ẩn không hề biến sắc, nói: “Thật không?”.
“Anh muốn thử không? Chắc chưa thăm hỏi thử bên ngoài tập đoàn Lâm thị ở Giang Bắc là sự tồn tại thế nào đâu nhỉ?”.
Lâm Ẩn nói: “Các người nhất định không chịu để cho người phụ trách cấp cao nhất trong tập đoàn đến gặp tôi?”.
“Nhất định thế thì sao? Anh biết người phụ trách cấp cao nhất tập đoàn chúng tôi là ai không? Lại còn đến gây sự nữa? Buổi chiều nếu không phải nể mặt cô cả Lâm, tôi đã đánh anh tàn phế từ lâu rồi”, Hoàng Lỵ tỏ vẻ khinh thường mà nói.
Lúc đang đi trên đường, Hoàng Lỵ cũng vì chuyện tông xe mà bị cô cả Lâm quát cho một trận, trong lòng vô cùng khó chịu, nhịn cả bụng lửa, giờ tất cả đều tính lên đầu Lâm Ẩn hết cả.
Kết quả vừa trở về công ty, tên Lâm Ẩn này còn dám đến đây làm loạn?
Đúng là thứ ngu si tự rước nhục.
Lâm Ẩn vẫn chẳng tỏ vẻ gì, chỉ gật đầu đôi cái.
“Nói với người phụ trách cấp cao nhất tập đoàn các người là Lâm Ẩn đã đến. Ngoài ra, bảo người đó phải cho tôi một lời giải thích nữa”.
Nói xong, Lâm Ẩn chắp tay, xoay người rời đi.
“Cái gì? Bảo người phụ trách cấp cao nhất cho anh một lời giải thích?”, Hoàng Lỵ cười gằn nhìn bóng lưng Lâm Ẩn: “Đúng là hài hước, anh coi mình là ai? Một đống rác rẻ rách mà thôi!”.
Hoàng Lỵ xì một tiếng, đợi khi Lâm Ẩn đi rồi, lại không cam lòng mắng thêm hai câu sau lưng anh.
Tinh tong.
Lúc này, cửa thang máy bỗng nhiên vang lên.
Lâm Vô Tâm mặc một bộ váy dài ôm thân rất có khí chất ung dung cao quý, hai nữ bảo vệ thay nhau bước ra từ sau lưng cô ta.
“Cô cả, cô đến rồi”, Hoàng Lỵ cười nịnh nọt nói: “Cô có biết không, cái tên ngu xuẩn chiều này lại đến công ty chúng ta đó, chắc thấy cô cho hai trăm ngàn là chưa đủ, nên muốn lừa bịp tiếp đấy, đúng là không thể tin nổi”.
“Cô đang nói gì thế? Cái gì buổi chiều?”, Lâm Vô Tâm nghi ngờ hỏi.
“Chính là người trẻ tuổi ngồi taxi chiều nay đấy ạ, hình như tên Lâm Ẩn”, vẻ mặt Hoàng Lỵ rất khinh thường: “Tên Lâm Ẩn còn nói gì mà muốn tìm người phụ trách cấp cao nhất nữa, tôi đuổi cổ anh ta ra ngoài rồi”.
“Hả? Lâm Ẩn?”, sắc mặt Lâm Vô Tâm trở nên khó coi.
“Bây giờ Lâm Ẩn ở đâu rồi?”, Lâm Vô Tâm hỏi với vẻ lo lắng.
“Không biết nữa, vừa nãy tôi nổi đóa mắng anh ta bỏ đi rồi, cô cả, cô tìm anh ta làm gì?”, Hoàng Lỵ nghi ngờ hỏi.
Hít!
Lâm Vô Tâm hít một hơi khí lạnh vào, liếc nhìn Hoàng Lỵ rồi hỏi ngược lại: “Cô có biết Lâm Ẩn là ai không?”.
“Cô cả, cô làm sao thế?”, Hoàng Lỵ nghi ngờ hỏi: “Chẳng phải chỉ là một đống rác rẻ rách thôi ư?”.
Hoàng Lỵ nhìn dáng vẻ bàng hoàng của cô cả cũng thấy lạ, chẳng lẽ tên Lâm Ẩn này có gì đó không đúng nên mới khiến cô cả phải biến sắc?
“Cô! Cô đúng là ngu dốt!”, Lâm Vô Tâm quát Hoàng Lỵ, tức đến mức run người.
“Lâm Ẩn là cậu ba từ Thương Châu đến đây! Hôm nay đến để nhận chức ở tập đoàn!”, Lâm Vô Tâm nói: “Cụ bà đã chuyển ba phần mười số cổ phần của tập đoàn Lâm thị ở Giang Bắc cho anh ấy! Sao cô lại dám đuổi anh ấy đi!”.
“Cái gì? Cậu ba ư?”, sắc mặt Hoàng Lỵ biến xanh rồi lại trắng, cảm thấy không thể tin nổi.
Nhưng khi thấy cô cả thường ngày rất hòa nhã, hôm nay lại hiếm thấy nổi giận đùng đùng như thế, trong lòng cô ta cũng bắt đầu hoảng loạn.
Hoàng Lỵ là người hầu kẻ ở của nhà họ Lâm, biết tình huống nội bộ gia tộc ở Lang Gia, vì thế khi nghe cô cả nói Lâm Ẩn từ Thương Châu đến, cô ta quả thật sợ đến mức muốn ngất xỉu.
“Tôi vừa nhận được thông báo từ Thương Châu, nói là cậu ba sẽ đến nhận chức, còn gửi hình của anh ấy đến…”, Lâm Vô Tâm nói với giọng nghiêm nghị: “Đó là người trẻ tuổi đi taxi mà chiều này chúng ta gặp phải!”.
“Cô! Hoàng Lỵ, hôm nay cô đã làm hỏng chuyện lớn rồi! Anh ấy ra ngoài bao lâu rồi?”, Lâm Vô Tâm lòng như lửa đốt: “Mau lên! Cô đi theo tôi cầu xin cậu ba trở về! Nếu anh ấy mà nổi giận, tôi cũng chẳng bảo vệ nổi cô đâu!”.
Vừa nói, Lâm Vô Tâm vừa chạy vội ra khỏi tòa nhà.
Còn Hoàng Lỵ thì sững cả người ra, sắc mặt lộ ra vẻ sợ hãi tột độ, trong đầu lại hiện lên bóng người của Lâm Ẩn.
Cô ta nhớ lại câu nói trước khi rời đi của Lâm Ẩn, bảo người phụ trách cấp cao nhất của tập đoàn Lâm thị ở Giang Bắc đến giải thích cho anh…
“Giám đốc Hoàng, cô biết người này sao?”.
Ngay khi Hoàng Lỵ quát lên với Lâm Ẩn, trong công ty có một đám nam nữ mặc đồ vest mang giày da đi đến nịnh nọt, sau đó lại quăng ánh mắt tò mò sang nhìn Lâm Ẩn.
Phải biết rằng Hoàng Lỵ là giám đốc tập đoàn Lâm thị ở Giang Bắc, là cánh tay trái của Lâm Vô Tâm – phó tổng giám đốc của tập đoàn, có địa vị cấp cao trong nội bộ tập đoàn.
Lâm Ẩn không tỏ vẻ gì, hờ hững hỏi: “Tôi tới đây thì có liên quan gì đến cô sao?”.
“Ha ha, sao lại không liên quan đến tôi cho được? Tôi là giám đốc của tập đoàn Lâm thị ở Giang Bắc, người không phận sự như anh đến công ty, tôi bảo anh cút, thì anh phải cút ra ngoài”, Hoàng Lỵ cười khẩy bảo.
Lâm Ẩn chỉ cười không nói, nhìn nữ tiếp tân đang lộ ra vẻ khó xử ở trước mắt, nói: “Bảo người phụ trách cấp cao nhất tập đoàn đến đây gặp tôi”.
“Hả? Người phụ trách cấp cao nhất?”, nữ tiếp tân tỏ ra kinh ngạc, có chút không hiểu Lâm Ẩn nói gì.
“Thưa anh, anh tìm ai? Anh có hẹn trước không?”, nữ tiếp tân nghi ngờ, đánh giá Lâm Ẩn từ đầu đến chân lại một lần, xác định chưa từng thấy người này bao giờ.
“Nói với quản lý tập đoàn hiện tại của các người là Lâm Ẩn đến rồi”.
Lâm Ẩn nói với vẻ bình thản.
“Chuyện này…”, nữ tiếp tân tỏ vẻ lúng túng, cô nhìn về phía Hoàng Lỵ.
“Ha ha”, Hoàng Lỵ cười lạnh, khinh thường nhìn Lâm Ẩn: “Còn tìm người phụ trách cao nhất nữa à? Với cái bộ dạng nghèo kiết xác này của anh á? Anh đến đây tìm cô cả của chúng tôi chứ gì? Hôm nay cô cả nhân tử bố thí cho hai trăm ngàn, nên thấy hời quá? Thấy dễ ăn quá? Còn dám đến công ty tìm cô cả?”.
Trong mắt Hoàng Lỵ, cô ta đã nhìn thấu được mục đích Lâm Ẩn đến tập đoàn Lâm thị ở Giang Bắc để làm gì, hẳn là thấy cô cả dễ lừa quá, giờ muốn đến công ty giở trò cũ để vòi tiền đây mà.
Đúng là điếc không sợ súng.
“Lâm Ẩn ơi là Lâm Ẩn, anh nghĩ mình là cái thá gì chứ? Cô cả Lâm cứ muốn gặp là gặp được sao?”, Hoàng Lỵ châm chọc.
“Tiểu Hồ, cô gọi bảo vệ công ty đến đây. Người này là một đống rác tanh tưởi, thứ vớ va vớ vẩn thôi, đến công ty để quấy rối đấy”, Hoàng Lỵ thờ ơ sai bảo nữ tiếp tân.
“Vâng”, nữ tiếp tân nghe lời, gọi điện thoại ra ngoài.
Lâm Ẩn nhếch miệng thành nụ cười khẩy, cũng chẳng giải thích gì thêm.
Cộc cộc cộc.
Một loạt tiếng bước chân truyền tới.
Từ bên hông cửa đại sảnh, một đám bảo vệ vóc người đô con đang chạy đến.
“Giám đốc Hoàng, nghe nói cô tìm chúng tôi, cô có gì sai bảo?”.
“Có người quấy rối ở công ty ư?”.
Sau khi đội bảo vệ chạy đến đây, lập tức vây quanh Hoàng Lỵ để xin chỉ thị.
Hoàng Lỵ nhìn Lâm Ẩn rồi cười lạnh, hững hờ nói: “Chính là cái thằng rác rưởi kia, dám làm loạn ở công ty, còn rắp tâm muốn quấy rối cô cả Lâm. Các người mau đuổi anh ta ra ngoài đi”.
“Anh Lâm Ẩn, mau cút đi. Đừng để người công ty chúng tôi ra tay, anh sẽ bị đánh tàn phế đấy”.
Trên mặt Lâm Ẩn không hề biến sắc, nói: “Thật không?”.
“Anh muốn thử không? Chắc chưa thăm hỏi thử bên ngoài tập đoàn Lâm thị ở Giang Bắc là sự tồn tại thế nào đâu nhỉ?”.
Lâm Ẩn nói: “Các người nhất định không chịu để cho người phụ trách cấp cao nhất trong tập đoàn đến gặp tôi?”.
“Nhất định thế thì sao? Anh biết người phụ trách cấp cao nhất tập đoàn chúng tôi là ai không? Lại còn đến gây sự nữa? Buổi chiều nếu không phải nể mặt cô cả Lâm, tôi đã đánh anh tàn phế từ lâu rồi”, Hoàng Lỵ tỏ vẻ khinh thường mà nói.
Lúc đang đi trên đường, Hoàng Lỵ cũng vì chuyện tông xe mà bị cô cả Lâm quát cho một trận, trong lòng vô cùng khó chịu, nhịn cả bụng lửa, giờ tất cả đều tính lên đầu Lâm Ẩn hết cả.
Kết quả vừa trở về công ty, tên Lâm Ẩn này còn dám đến đây làm loạn?
Đúng là thứ ngu si tự rước nhục.
Lâm Ẩn vẫn chẳng tỏ vẻ gì, chỉ gật đầu đôi cái.
“Nói với người phụ trách cấp cao nhất tập đoàn các người là Lâm Ẩn đã đến. Ngoài ra, bảo người đó phải cho tôi một lời giải thích nữa”.
Nói xong, Lâm Ẩn chắp tay, xoay người rời đi.
“Cái gì? Bảo người phụ trách cấp cao nhất cho anh một lời giải thích?”, Hoàng Lỵ cười gằn nhìn bóng lưng Lâm Ẩn: “Đúng là hài hước, anh coi mình là ai? Một đống rác rẻ rách mà thôi!”.
Hoàng Lỵ xì một tiếng, đợi khi Lâm Ẩn đi rồi, lại không cam lòng mắng thêm hai câu sau lưng anh.
Tinh tong.
Lúc này, cửa thang máy bỗng nhiên vang lên.
Lâm Vô Tâm mặc một bộ váy dài ôm thân rất có khí chất ung dung cao quý, hai nữ bảo vệ thay nhau bước ra từ sau lưng cô ta.
“Cô cả, cô đến rồi”, Hoàng Lỵ cười nịnh nọt nói: “Cô có biết không, cái tên ngu xuẩn chiều này lại đến công ty chúng ta đó, chắc thấy cô cho hai trăm ngàn là chưa đủ, nên muốn lừa bịp tiếp đấy, đúng là không thể tin nổi”.
“Cô đang nói gì thế? Cái gì buổi chiều?”, Lâm Vô Tâm nghi ngờ hỏi.
“Chính là người trẻ tuổi ngồi taxi chiều nay đấy ạ, hình như tên Lâm Ẩn”, vẻ mặt Hoàng Lỵ rất khinh thường: “Tên Lâm Ẩn còn nói gì mà muốn tìm người phụ trách cấp cao nhất nữa, tôi đuổi cổ anh ta ra ngoài rồi”.
“Hả? Lâm Ẩn?”, sắc mặt Lâm Vô Tâm trở nên khó coi.
“Bây giờ Lâm Ẩn ở đâu rồi?”, Lâm Vô Tâm hỏi với vẻ lo lắng.
“Không biết nữa, vừa nãy tôi nổi đóa mắng anh ta bỏ đi rồi, cô cả, cô tìm anh ta làm gì?”, Hoàng Lỵ nghi ngờ hỏi.
Hít!
Lâm Vô Tâm hít một hơi khí lạnh vào, liếc nhìn Hoàng Lỵ rồi hỏi ngược lại: “Cô có biết Lâm Ẩn là ai không?”.
“Cô cả, cô làm sao thế?”, Hoàng Lỵ nghi ngờ hỏi: “Chẳng phải chỉ là một đống rác rẻ rách thôi ư?”.
Hoàng Lỵ nhìn dáng vẻ bàng hoàng của cô cả cũng thấy lạ, chẳng lẽ tên Lâm Ẩn này có gì đó không đúng nên mới khiến cô cả phải biến sắc?
“Cô! Cô đúng là ngu dốt!”, Lâm Vô Tâm quát Hoàng Lỵ, tức đến mức run người.
“Lâm Ẩn là cậu ba từ Thương Châu đến đây! Hôm nay đến để nhận chức ở tập đoàn!”, Lâm Vô Tâm nói: “Cụ bà đã chuyển ba phần mười số cổ phần của tập đoàn Lâm thị ở Giang Bắc cho anh ấy! Sao cô lại dám đuổi anh ấy đi!”.
“Cái gì? Cậu ba ư?”, sắc mặt Hoàng Lỵ biến xanh rồi lại trắng, cảm thấy không thể tin nổi.
Nhưng khi thấy cô cả thường ngày rất hòa nhã, hôm nay lại hiếm thấy nổi giận đùng đùng như thế, trong lòng cô ta cũng bắt đầu hoảng loạn.
Hoàng Lỵ là người hầu kẻ ở của nhà họ Lâm, biết tình huống nội bộ gia tộc ở Lang Gia, vì thế khi nghe cô cả nói Lâm Ẩn từ Thương Châu đến, cô ta quả thật sợ đến mức muốn ngất xỉu.
“Tôi vừa nhận được thông báo từ Thương Châu, nói là cậu ba sẽ đến nhận chức, còn gửi hình của anh ấy đến…”, Lâm Vô Tâm nói với giọng nghiêm nghị: “Đó là người trẻ tuổi đi taxi mà chiều này chúng ta gặp phải!”.
“Cô! Hoàng Lỵ, hôm nay cô đã làm hỏng chuyện lớn rồi! Anh ấy ra ngoài bao lâu rồi?”, Lâm Vô Tâm lòng như lửa đốt: “Mau lên! Cô đi theo tôi cầu xin cậu ba trở về! Nếu anh ấy mà nổi giận, tôi cũng chẳng bảo vệ nổi cô đâu!”.
Vừa nói, Lâm Vô Tâm vừa chạy vội ra khỏi tòa nhà.
Còn Hoàng Lỵ thì sững cả người ra, sắc mặt lộ ra vẻ sợ hãi tột độ, trong đầu lại hiện lên bóng người của Lâm Ẩn.
Cô ta nhớ lại câu nói trước khi rời đi của Lâm Ẩn, bảo người phụ trách cấp cao nhất của tập đoàn Lâm thị ở Giang Bắc đến giải thích cho anh…