Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 727: Anh đang ra lệnh cho tôi sao?
“Lâm Ẩn, xin chào, anh tên là Lâm Hiên”, Lâm Hiên cười nói trước: “Tính về vai vế thì anh lớn hơn cậu, nhưng tuổi tác giữa hai chúng ta cũng không cách nhau lắm, sau này khi làm việc cứ coi như ngang hàng nhau là được”.
Trong giới lánh đời có luật bất thành văn là vai vế không dựa vào tuổi tác, mà dựa vào võ công.
Có nghĩa là trong giới võ không quan trọng lớn bé, kẻ mạnh là kẻ có vai vế cao hơn.
Lâm Ẩn nói: “Chào anh, Lâm Hiên”.
“Cậu cả ngồi xuống uống một chén trà rồi từ từ nói chuyện”, Lâm Huyền Diệp khách khí nói.
Lâm Hiên cười nói: “Chú mười hai không cần khách khí thế đâu, hôm nay cháu không tới uống trà, cụ bà bảo cháu tới truyền lời cho Lâm Ẩn”.
Hắn ta nói xong thì nhìn về phía Lâm Ẩn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Lâm Ẩn, cụ bà ra lệnh cho cậu trong vòng ba ngày phải tới Ký Châu giải quyết chuyện nhà họ Bùi. Thông tin liên quan thì khi đến tập đoàn nhà họ Lâm ở Ký Châu sẽ có người chuyển cho cậu”.
“Có vẻ cụ bà chưa từng hỏi ý kiến của tôi. Có đến Ký Châu hay không thì phải xem tôi có rảnh hay không”, Lâm Ẩn nhẹ giọng nói: “Khi nào đi thì phải phụ thuộc vào tâm trạng của tôi”.
“Lần này anh cũng đi Ký Châu”.
“Cậu tốt nhất nên hợp tác hành động với anh”.
Giọng điệu Lâm Hiên trở nên rất cứng rắn, hắn ta dùng giọng điệu ra lệnh của cấp trên.
“Anh ra lệnh cho tôi?”, Lâm Ẩn bình tĩnh nói: “Nếu tôi không hợp tác hành động với anh thì sao?”.
“Vậy cậu có thể sẽ chết”, Lâm Hiên lạnh lùng nói.
Lâm ẩn bật cười.
“Cậu nên hiểu rằng một núi không thể có hai hổ. Vì thế tốt hơn cậu nên biết rõ vị trí của bản thân. Nếu không hiểu được thì anh chỉ đành loại bỏ cậu thôi”, Lâm Hiên nói thẳng không chút kiêng kỵ.
Đúng thế, cuộc chiến giành người thừa kế là trận chiến kẻ sống người chết.
Lâm Ẩn và Lâm Hiên, chỉ có một người có thể giành chiến thắng và có được tất cả mọi thứ.
Lâm Hiên nói xong thì nhìn Lâm Huyền Diệp, hắn ta nói: “Chú mười hai, mấy năm nay chú vất vả rồi, cuối cùng cũng có thể trở về nhà họ Lâm. Chú nên quý trọng mấy ngày bình yên của mình”.
“Hãy thuyết phục cháu ngoại chú. Nếu cậu ấy hiểu được vị trí bản thân mình ở đâu thì cháu sẽ để cậu ta sống trong nhà họ Lâm. Còn không thì kết cục cuối cùng của cậu ấy sẽ không tốt hơn Lâm Tiếu đâu”.
“Đừng tưởng rằng giết chết một Lâm Tiếu thì đã nghĩ bản thân ghê ghớm lắm”.
Sau khi Lâm Hiên nói xong thì lạnh lùng xoay người bước ra khỏi sân.
Vẻ mặt Lâm Huyền Diệp trầm xuống, ông ấy nhìn bóng lưng Lâm Diệp, trong lòng đang suy nghĩ gì đó.
“Lâm Ẩn, sự xuất hiện của cháu đã động vào điều cấm kỵ của cậu cả. Cậu ta đang để mắt tới cháu”, Lâm Huyền Diệp nghiêm mặt nói: “Trước đây Lâm Tiếu không dám ngang nhiên đối đầu với Lâm Hiên, lần này cụ bà lại chỉ đích danh cháu, muốn cháu và Lâm Hiên đến Ký Châu so tài, điều này đã khiến cậu ta tức giận”.
“Không sao cả”, Lâm Ẩn nhẹ giọng nói:“Cháu đến nhà họ Lâm là để lấy lại công bằng cho ông ngoại và mẹ, cho dù là đại trưởng lão hay nhị trưởng lão, bất cứ ai không phục đều phải chết”.
“Cháu có tự tin là tốt”, Lâm Huyền Diệp gật đầu: “Nếu cần thì ông ngoại lúc nào cũng có thể đến Ký Châu giúp cháu một tay”.
“Ông đề nghị cháu nên để Kỳ Mạt ở lại Thương Châu. Nếu đến Ký Châu mà mang theo Kỳ Mạt, ông sợ sẽ có người không đối phó được với cháu thì sẽ quay sang nhắm vào Kỳ Mạt”, Lâm Huyền Diệp nghiêm nghị nói: “Kỳ Mạt ở lại Thương Châu, ông ngoại sẽ chăm sóc con bé”.
Lâm Ẩn suy nghĩ một lát rồi quay sang nhìn Trương Kỳ Mạt, anh hỏi: “Kỳ Mạt, ý em thế nào?”.
Trương Kỳ Mạt do dự một lúc rồi nói: “Anh định đi bao lâu?”.
Lâm Ẩn nói: “Sẽ không lâu đâu, nếu tình huống ở đó ổn thì anh sẽ đón em tới”.
“Vậy cứ nghe theo lời ông ngoại, em ở lại thành phố Thương Châu cũng tốt. Thị trường đá quý ngọc bích ở đây cũng rất thịnh vượng, em nghĩ mình có thể phát triển mảng này”, Trương Kỳ Mạt nói.
Lâm Ẩn gật đầu.
Vấn đề Ký Châu liên quan đến những tranh chấp trong giới lánh đời, đây là một chiến cực kỳ tàn khốc.
Người bình thường bị cuốn vào không cẩn thận có thể mất mạng như chơi.
Anh không an tâm khi đưa Kỳ Mạt đi theo, anh sợ Kỳ Mạt sẽ bị nhắm vào.
…
Núi Lang Gia, ở một căn gác trang nhã.
“Lâm Hiên, con đã gặp Lâm Ẩn chưa?”.
Lâm Huyền Khôn ngồi xuống ghế mở miệng hỏi.
“Con đã gặp cậu ta rồi”.
Lâm Hiên đứng bên đáp.
Lâm Huyền Khôn hỏi: “Con nghĩ thế nào về cậu ta?”.
Lâm Hiên nhẹ giọng nói: “Lâm Ẩn chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi”.
“Lâm Ẩn có thể giết chết Lâm Tiếu đấy”, Lâm Huyền Khôn nghiêm mặt nói.
“Lâm Tiếu chỉ là thằng vô dụng, con chưa bao giờ coi Lâm Tiếu là đối thủ”, Lâm Hiên kiêu ngạo nói.
Hắn ta là người đứng đầu bảng Địa trong giới lánh đời, cũng là cao thủ có thể đạt được tới bảng Thiên trẻ tuổi nhất, hắn ta đương nhiên có niềm kiêu hãnh của riêng mình.
“Cụ bà không biết nghĩ thế nào lại để Lâm Ẩn tới Ký Châu so tài với con? Lâm Ẩn tuổi gì mà so với con chứ? Cậu ta xứng sao?”, Lâm Hiên lạnh lùng nói, trên mặt hắn ta tràn đầy kiêu ngạo.
Lâm Huyền Khôn hỏi: “Lâm Hiên, Tình hình kinh doanh ở Ký Châu của con thế nào? Con định xử lý Lâm Ẩn kiểu gì?”.
“Chuyện ở Ký Châu đã thành công một nửa rồi”, Lâm Hiên thản nhiên nói: “Lâm Ẩn một mình đến Ký Châu chẳng khác gì bước vào hang cọp. Con muốn giết cậu ta thì rất dễ dàng”.
“Điều này phải phụ thuộc vào việc Lâm Ẩn có biết được vị trí của mình ở đâu không. Nếu cậu ta bằng lòng làm con chó trung thành cho con, thì con sẽ thưởng cho cậu ta khúc xương. Còn nếu cậu ta nghĩ bản thân giỏi lắm, thì cứ chờ chết đi”, Lâm Hiên nhẹ nhàng nói.
“Ừ”, Lâm Huyền Khôn gật đầu, có vẻ ông ta rất tin tưởng đứa con riêng này.
“Chuyện này con liệu mà làm, chỉ cần đừng chọc tức cụ bà là được. Hơn nữa phía sau Lâm Ẩn còn có cao thủ giúp đỡ, con cẩn thận một chút”.
“Con biết, Thanh Long của thủ đô đúng không”, Lâm Hiên cười thần bí: “Bố à, con đã có biện pháp đối phó với người sau lưng Lâm Ẩn rồi”.
…
Ngày hôm sau.
Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt rời khỏi núi Lang Gia, Lâm Huyền Khôn cũng đi cùng họ.
Ba người đi cùng một chiếc xe, đi đến trung tâm thành phố Thương Châu.
Lâm Huyền Khôn tiếp quản một số sản nghiệp ở thành phố Thương Châu, ông ấy cũng phụ trách một số việc lặt vặt trong thế tục, ông ấy khá nhàn hạ, bản thân vẫn chưa nắm được thế lực cốt lõi của nhà họ Lâm.
Cụ bà cũng tặng cháu dâu ngoại Kỳ Mạt quà gặp mặt.
Đó là một khu căn biệt thự ở trung tâm thành phố Thương Châu, trị giá lên tới hàng tỷ đồng.
Và thêm cả một số tập đoàn đá quý ban đầu vốn thuộc về nhà họ Lâm nữa.
Món quà của cụ bà rất lớn, cũng rất có tâm.
Lâm Ẩn định để Kỳ Mạt ở lại Thương Châu để phát triển, ngoài ra cũng ở bên cạnh chăm sóc ông ngoại nữa.
Cả nhóm trước tiên đi biệt thự ở Lâm Giang, sau khi sắp xếp được chỗ ở thì mới đi tới trung tâm thành phố.
Buổi trưa Hồ Thương Hải lái xe đến một tòa văn phòng ở khu trung tâm sầm uất của thành phố Thương Hải.
Đây là tập đoàn mà cụ bà đã đưa cho Kỳ Mạt, trước đây có tên là tập đoàn đá quý Thanh Hà, tập đoàn này cũng rất nổi tiếng ở thành phố Thương Châu.
Sau khi xuống xe Trương Kỳ Mạt liếc nhìn tòa nhà văn phòng tráng lệ cao ba mươi tầng này, mô hình thiết kế của nó khá đặc biệt, rất dễ nhìn thấy cấu trúc này ở trung tâm thành phố.
“Đây có phải là món quà gặp mặt mà cụ bà đã tặng cho em không? Món qùa này quá quý giá”, Trương Kỳ Mạt xúc động nói.
Dù Trương Kỳ Mạt đã đi khắp thế giới cùng Lâm Ẩn, bản thân ở Đông Hải cũng đã tạo nên cơ nghiệp không nhỏ, nhưng lần này cô cũng phải kinh ngạc trước độ hào phóng của cụ bà.
Cả một khu biệt thự, cộng thêm một tập đoàn lớn như vậy, đây chỉ là món quà gặp mặt nho nhỏ thôi sao?
Nhà mẹ đẻ của Lâm Ẩm thật sự vô cùng hào phóng.
Đặc biệt là sau khi Trương Kỳ Mạt ở lại núi Lang Gia vài ngày, cô nghe được cuộc nói chuyện giữa Lâm Ẩn và ông ngoại Lâm Huyền Diệp, cộng thêm cả những gì cụ bà nói nữa, những điều đó đều khiến cô vô cùng ngơ ngác, cô không hiểu giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cô có thể cảm nhận được nhà họ Lâm thật sự rất giàu có, cái đám triệu phú tỷ phú cũng không thể so sánh được với nhà họ Lâm.
Trong giới lánh đời có luật bất thành văn là vai vế không dựa vào tuổi tác, mà dựa vào võ công.
Có nghĩa là trong giới võ không quan trọng lớn bé, kẻ mạnh là kẻ có vai vế cao hơn.
Lâm Ẩn nói: “Chào anh, Lâm Hiên”.
“Cậu cả ngồi xuống uống một chén trà rồi từ từ nói chuyện”, Lâm Huyền Diệp khách khí nói.
Lâm Hiên cười nói: “Chú mười hai không cần khách khí thế đâu, hôm nay cháu không tới uống trà, cụ bà bảo cháu tới truyền lời cho Lâm Ẩn”.
Hắn ta nói xong thì nhìn về phía Lâm Ẩn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Lâm Ẩn, cụ bà ra lệnh cho cậu trong vòng ba ngày phải tới Ký Châu giải quyết chuyện nhà họ Bùi. Thông tin liên quan thì khi đến tập đoàn nhà họ Lâm ở Ký Châu sẽ có người chuyển cho cậu”.
“Có vẻ cụ bà chưa từng hỏi ý kiến của tôi. Có đến Ký Châu hay không thì phải xem tôi có rảnh hay không”, Lâm Ẩn nhẹ giọng nói: “Khi nào đi thì phải phụ thuộc vào tâm trạng của tôi”.
“Lần này anh cũng đi Ký Châu”.
“Cậu tốt nhất nên hợp tác hành động với anh”.
Giọng điệu Lâm Hiên trở nên rất cứng rắn, hắn ta dùng giọng điệu ra lệnh của cấp trên.
“Anh ra lệnh cho tôi?”, Lâm Ẩn bình tĩnh nói: “Nếu tôi không hợp tác hành động với anh thì sao?”.
“Vậy cậu có thể sẽ chết”, Lâm Hiên lạnh lùng nói.
Lâm ẩn bật cười.
“Cậu nên hiểu rằng một núi không thể có hai hổ. Vì thế tốt hơn cậu nên biết rõ vị trí của bản thân. Nếu không hiểu được thì anh chỉ đành loại bỏ cậu thôi”, Lâm Hiên nói thẳng không chút kiêng kỵ.
Đúng thế, cuộc chiến giành người thừa kế là trận chiến kẻ sống người chết.
Lâm Ẩn và Lâm Hiên, chỉ có một người có thể giành chiến thắng và có được tất cả mọi thứ.
Lâm Hiên nói xong thì nhìn Lâm Huyền Diệp, hắn ta nói: “Chú mười hai, mấy năm nay chú vất vả rồi, cuối cùng cũng có thể trở về nhà họ Lâm. Chú nên quý trọng mấy ngày bình yên của mình”.
“Hãy thuyết phục cháu ngoại chú. Nếu cậu ấy hiểu được vị trí bản thân mình ở đâu thì cháu sẽ để cậu ta sống trong nhà họ Lâm. Còn không thì kết cục cuối cùng của cậu ấy sẽ không tốt hơn Lâm Tiếu đâu”.
“Đừng tưởng rằng giết chết một Lâm Tiếu thì đã nghĩ bản thân ghê ghớm lắm”.
Sau khi Lâm Hiên nói xong thì lạnh lùng xoay người bước ra khỏi sân.
Vẻ mặt Lâm Huyền Diệp trầm xuống, ông ấy nhìn bóng lưng Lâm Diệp, trong lòng đang suy nghĩ gì đó.
“Lâm Ẩn, sự xuất hiện của cháu đã động vào điều cấm kỵ của cậu cả. Cậu ta đang để mắt tới cháu”, Lâm Huyền Diệp nghiêm mặt nói: “Trước đây Lâm Tiếu không dám ngang nhiên đối đầu với Lâm Hiên, lần này cụ bà lại chỉ đích danh cháu, muốn cháu và Lâm Hiên đến Ký Châu so tài, điều này đã khiến cậu ta tức giận”.
“Không sao cả”, Lâm Ẩn nhẹ giọng nói:“Cháu đến nhà họ Lâm là để lấy lại công bằng cho ông ngoại và mẹ, cho dù là đại trưởng lão hay nhị trưởng lão, bất cứ ai không phục đều phải chết”.
“Cháu có tự tin là tốt”, Lâm Huyền Diệp gật đầu: “Nếu cần thì ông ngoại lúc nào cũng có thể đến Ký Châu giúp cháu một tay”.
“Ông đề nghị cháu nên để Kỳ Mạt ở lại Thương Châu. Nếu đến Ký Châu mà mang theo Kỳ Mạt, ông sợ sẽ có người không đối phó được với cháu thì sẽ quay sang nhắm vào Kỳ Mạt”, Lâm Huyền Diệp nghiêm nghị nói: “Kỳ Mạt ở lại Thương Châu, ông ngoại sẽ chăm sóc con bé”.
Lâm Ẩn suy nghĩ một lát rồi quay sang nhìn Trương Kỳ Mạt, anh hỏi: “Kỳ Mạt, ý em thế nào?”.
Trương Kỳ Mạt do dự một lúc rồi nói: “Anh định đi bao lâu?”.
Lâm Ẩn nói: “Sẽ không lâu đâu, nếu tình huống ở đó ổn thì anh sẽ đón em tới”.
“Vậy cứ nghe theo lời ông ngoại, em ở lại thành phố Thương Châu cũng tốt. Thị trường đá quý ngọc bích ở đây cũng rất thịnh vượng, em nghĩ mình có thể phát triển mảng này”, Trương Kỳ Mạt nói.
Lâm Ẩn gật đầu.
Vấn đề Ký Châu liên quan đến những tranh chấp trong giới lánh đời, đây là một chiến cực kỳ tàn khốc.
Người bình thường bị cuốn vào không cẩn thận có thể mất mạng như chơi.
Anh không an tâm khi đưa Kỳ Mạt đi theo, anh sợ Kỳ Mạt sẽ bị nhắm vào.
…
Núi Lang Gia, ở một căn gác trang nhã.
“Lâm Hiên, con đã gặp Lâm Ẩn chưa?”.
Lâm Huyền Khôn ngồi xuống ghế mở miệng hỏi.
“Con đã gặp cậu ta rồi”.
Lâm Hiên đứng bên đáp.
Lâm Huyền Khôn hỏi: “Con nghĩ thế nào về cậu ta?”.
Lâm Hiên nhẹ giọng nói: “Lâm Ẩn chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi”.
“Lâm Ẩn có thể giết chết Lâm Tiếu đấy”, Lâm Huyền Khôn nghiêm mặt nói.
“Lâm Tiếu chỉ là thằng vô dụng, con chưa bao giờ coi Lâm Tiếu là đối thủ”, Lâm Hiên kiêu ngạo nói.
Hắn ta là người đứng đầu bảng Địa trong giới lánh đời, cũng là cao thủ có thể đạt được tới bảng Thiên trẻ tuổi nhất, hắn ta đương nhiên có niềm kiêu hãnh của riêng mình.
“Cụ bà không biết nghĩ thế nào lại để Lâm Ẩn tới Ký Châu so tài với con? Lâm Ẩn tuổi gì mà so với con chứ? Cậu ta xứng sao?”, Lâm Hiên lạnh lùng nói, trên mặt hắn ta tràn đầy kiêu ngạo.
Lâm Huyền Khôn hỏi: “Lâm Hiên, Tình hình kinh doanh ở Ký Châu của con thế nào? Con định xử lý Lâm Ẩn kiểu gì?”.
“Chuyện ở Ký Châu đã thành công một nửa rồi”, Lâm Hiên thản nhiên nói: “Lâm Ẩn một mình đến Ký Châu chẳng khác gì bước vào hang cọp. Con muốn giết cậu ta thì rất dễ dàng”.
“Điều này phải phụ thuộc vào việc Lâm Ẩn có biết được vị trí của mình ở đâu không. Nếu cậu ta bằng lòng làm con chó trung thành cho con, thì con sẽ thưởng cho cậu ta khúc xương. Còn nếu cậu ta nghĩ bản thân giỏi lắm, thì cứ chờ chết đi”, Lâm Hiên nhẹ nhàng nói.
“Ừ”, Lâm Huyền Khôn gật đầu, có vẻ ông ta rất tin tưởng đứa con riêng này.
“Chuyện này con liệu mà làm, chỉ cần đừng chọc tức cụ bà là được. Hơn nữa phía sau Lâm Ẩn còn có cao thủ giúp đỡ, con cẩn thận một chút”.
“Con biết, Thanh Long của thủ đô đúng không”, Lâm Hiên cười thần bí: “Bố à, con đã có biện pháp đối phó với người sau lưng Lâm Ẩn rồi”.
…
Ngày hôm sau.
Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt rời khỏi núi Lang Gia, Lâm Huyền Khôn cũng đi cùng họ.
Ba người đi cùng một chiếc xe, đi đến trung tâm thành phố Thương Châu.
Lâm Huyền Khôn tiếp quản một số sản nghiệp ở thành phố Thương Châu, ông ấy cũng phụ trách một số việc lặt vặt trong thế tục, ông ấy khá nhàn hạ, bản thân vẫn chưa nắm được thế lực cốt lõi của nhà họ Lâm.
Cụ bà cũng tặng cháu dâu ngoại Kỳ Mạt quà gặp mặt.
Đó là một khu căn biệt thự ở trung tâm thành phố Thương Châu, trị giá lên tới hàng tỷ đồng.
Và thêm cả một số tập đoàn đá quý ban đầu vốn thuộc về nhà họ Lâm nữa.
Món quà của cụ bà rất lớn, cũng rất có tâm.
Lâm Ẩn định để Kỳ Mạt ở lại Thương Châu để phát triển, ngoài ra cũng ở bên cạnh chăm sóc ông ngoại nữa.
Cả nhóm trước tiên đi biệt thự ở Lâm Giang, sau khi sắp xếp được chỗ ở thì mới đi tới trung tâm thành phố.
Buổi trưa Hồ Thương Hải lái xe đến một tòa văn phòng ở khu trung tâm sầm uất của thành phố Thương Hải.
Đây là tập đoàn mà cụ bà đã đưa cho Kỳ Mạt, trước đây có tên là tập đoàn đá quý Thanh Hà, tập đoàn này cũng rất nổi tiếng ở thành phố Thương Châu.
Sau khi xuống xe Trương Kỳ Mạt liếc nhìn tòa nhà văn phòng tráng lệ cao ba mươi tầng này, mô hình thiết kế của nó khá đặc biệt, rất dễ nhìn thấy cấu trúc này ở trung tâm thành phố.
“Đây có phải là món quà gặp mặt mà cụ bà đã tặng cho em không? Món qùa này quá quý giá”, Trương Kỳ Mạt xúc động nói.
Dù Trương Kỳ Mạt đã đi khắp thế giới cùng Lâm Ẩn, bản thân ở Đông Hải cũng đã tạo nên cơ nghiệp không nhỏ, nhưng lần này cô cũng phải kinh ngạc trước độ hào phóng của cụ bà.
Cả một khu biệt thự, cộng thêm một tập đoàn lớn như vậy, đây chỉ là món quà gặp mặt nho nhỏ thôi sao?
Nhà mẹ đẻ của Lâm Ẩm thật sự vô cùng hào phóng.
Đặc biệt là sau khi Trương Kỳ Mạt ở lại núi Lang Gia vài ngày, cô nghe được cuộc nói chuyện giữa Lâm Ẩn và ông ngoại Lâm Huyền Diệp, cộng thêm cả những gì cụ bà nói nữa, những điều đó đều khiến cô vô cùng ngơ ngác, cô không hiểu giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cô có thể cảm nhận được nhà họ Lâm thật sự rất giàu có, cái đám triệu phú tỷ phú cũng không thể so sánh được với nhà họ Lâm.