Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 715: Bước chân lên núi Lang Gia
Sau khi nghe những lời thăm dò của Tư Không Phú.
Gương mặt Lâm Ẩn không bộc lộ chút cảm xúc gì nhưng lòng anh lại bắt đầu cảnh giác.
Thân phận của Tư Không Phú làm anh phải thận trọng đối đãi với ông ta.
“Ông Tư Không chẳng nhìn ra được manh mối gì từ trận chiến giữa tôi và Lâm Tiếu trong ngày hôm nay sao?”, Lâm Ẩn bình tĩnh hỏi.
Lâm Ẩn biết Tư Không Phú là người trong môn Mưu của Long phủ, môn Mưu hoạt động chủ yếu ở phương diện mưu kế và tình báo, không tinh thông võ công cho lắm.
Tư Không Phú cười cười rồi đáp: “Cậu Ẩn nghĩ tôi là người ba đầu sáu tay à, vừa phải đối phó với hai trưởng lão trong nhà họ Lâm mà còn có thể theo dõi trận chiến của cậu Ẩn nữa?”.
Hôm nay, Lâm Ẩn chỉ sử dụng những chiêu thức bình thường trong trận chiến với Lâm Tiêu, một đòn tất giết chết cuối cùng mới là chiêu Phiên Hải Cầm Long, võ công truyền thống của Hoàng Long Vệ.
Đừng nói là Tư Không Phú đang cản người, cho dù Lâm Ẩn sử dụng chiêu thức một lần nữa cho Tư Không Phú xem thì ông ta cũng không nhận ra được manh mối gì.
Trận chiến nhanh như chớp, mắt thường chỉ có thể nhìn thấy dấu vết còn lại mà thôi.
Huống hồ chi võ công trong Long phủ rất phong phú, năm môn mười hai đường không liên lạc với nhau mà phát triển độc lập, chỉ làm việc cho một mình phủ quân.
Cho dù Tư Không Phú là người bên cạnh ngài Cố, thậm chí từng giao tiếp với Hoàng Long chân nhân, ông ta cũng không nhận ra võ công truyền thống đã thất truyền của Hoàng Long.
Lâm Ẩn nói: “Nếu ông Tư Không hiếu kì thì tôi cho ông biết cũng không sao”.
“Võ công của tôi ấy à, từ nhỏ đã luyện theo vài bộ sách võ công do mẹ tôi truyền lại. Lúc còn ở nhà họ Tề, tôi cũng được một vài thầy giỏi chỉ dạy, học được kha khá chiêu thức võ công phức tạp”, Lâm Ẩn bình tĩnh mà nói.
Tư Không Phú khẽ gật đầu, ông ta cũng không gặng hỏi nữa.
Trong lòng ông ta đang thầm tiêu hóa lời Lâm Ẩn nói, có vài bộ bí kíp của nhà họ Lâm? Thầy giỏi mà nhà họ Tề mời về?
Nghe cũng rất trôi chảy hợp lý, dù gì nhà họ Lâm ở Lang Gia cũng là thánh địa võ học, có rất nhiều loại võ công phong phú, nhà họ Tề có cơ nghiệp lớn trong thế tục, không thiếu tiền và thế lực để bồi dưỡng người luyện võ.
Lâm Ẩn đã rời khỏi nhà từ sớm, phát triển trong địa phương nhỏ, được di truyền thiên phú võ học của nhà họ Lâm, đạt thành tựu như ngày hôm nay cũng không phải là chuyện gì đáng kinh ngạc cho lắm.
Tư Không Phú chẳng mấy nghi ngờ Lâm Ẩn nữa.
Bởi vì Tư Không Phú là một người tự kiêu, ông ta không tin rằng mình ở bên cạnh Lâm Ẩn, nếu như Lâm Ẩn là mục tiêu nghi ngờ thì chắc chắn sẽ không thể nào giấu nổi tầm mắt ông ta.
Hơn nữa, ông ta đã kết thành đồng minh với Lâm Ẩn, đến lúc cần thiết thì sẽ giới thiệu anh với ngài Cố.
Cho dù Tư Không Phú ông ta nhìn nhầm thì chắc ngài Cố sẽ không nhầm đâu nhỉ?
Trong lòng không còn kiêng dè nữa, Tư Không Phú bắt đầu nói năng thoải mái.
“Năng khiếu của cậu Ẩn thật đúng là xuất chúng”, Tư Không Phú nói chậm rãi: “Lúc tôi bằng tuổi cậu, vừa mới lên được đến bảng Nhân thôi là đã mừng rỡ như điên, kiêu ngạo vô cùng luôn rồi”.
“Cậu Ẩn đã có thực lực lên đến đỉnh đầu bảng Địa, trong tương lai có tiềm năng đứng đầu bảng Thiên đấy”.
Lâm Ẩn nói hờ hững: “Ông Tư Không có thể đứng ở vị trí cao trong Long phủ, có thể thấy ông có tài nhưng thành đạt muộn”.
“Ông Tư Không cũng biết một câu nói, ở dưới bảng Thiên thì chỉ là con sâu cái kiến. Nếu người luyện võ không lên được đến bảng Thiên thì cuối cùng vẫn không được người khác xem trọng”.
Tư Không Phú đang thăm dò Lâm Ẩn.
Câu nói này của Lâm Ẩn cũng là để thăm dò ông ta.
Bởi vì bây giờ Lâm Ẩn không nhận ra được thực lực thật sự của Tư Không Phú, ông ta này giấu giếm rất kỹ.
“Ha ha!”, Tư Không Phú phá ra cười giòn giã như thể Lâm Ẩn đã nói trúng chỗ đắc ý của ông ta, gương mặt ông ta trở nên kiêu ngạo: “Đúng thế, trong số những người cùng môn đồng trang lứa ngày ấy, chẳng qua tôi chỉ là hạng bình thường, nhưng cuối cùng tôi lại bộc lộ hết tài năng”.
“Bảng Thiên ấy à, chỉ có thể trông chờ vào cơ duyên, cảnh giới như vậy chỉ có thể gặp chứ không thể cầu”, Tư Không Phú nói chậm rãi: “Nếu như cậu Ẩn may mắn có được bí kíp Lang Gia, có lẽ sẽ hiểu được một vài điều bí ẩn”.
“Thế thì phải hy vọng rằng mọi chuyện sẽ như ý muốn của bản thân rồi”, Lâm Ẩn bật cười, anh nhấp một ngụm trà.
“Với phong thái của cậu Ẩn, sau này ắt sẽ được như ý nguyện mà thôi”, Tư Không Phú cũng mỉm cười rồi nhấp ngụm trà.
Hai người bọn họ nói cười vui vẻ.
Trong lòng Lâm Ẩn chắc chắn rằng Tư Không Phú đã chạm đến được bảng Thiên.
Trước khi bản thân mình khôi phục lại đẳng cấp ấy thì không thể trở mặt với người này được.
Hơn nữa, nếu như có thể sử dụng Tư Không Phú, người này không chỉ là thứ vũ khí sắc bén mà còn có thể thăm dò chuyện của ngài Cố trong Long phủ thông qua ông ta…
Lâm Ẩn ngập ngừng một chút rồi nói một cách đầy ẩn ý: “Tư Không, còn chuyện này nữa, trước lúc chết Lâm Tiếu có gọi thầy của mình là Hoàng Long chân nhân, nói rằng lão ta sẽ thay báo thù hắn ta”.
Nghe anh nói thế, ánh mắt Tư Không Phú toát ra vẻ lạnh lùng, ông ta nói: “Đúng là thế thật, Lâm Tiếu là học trò của Hoàng Long chân nhân”.
“Cậu Ẩn không cần phải lo chuyện này, Hoàng Long chân nhân không dám tùy tiện rời khỏi tỉnh Hoàng Hải đâu, đến kiếm chuyện với cậu chỉ vì tên học trò này. Cho dù lão ta có đến thì cậu Ẩn cứ việc an tâm, có Tư Không Phú tôi ở đây thì không đến phiên lão ta giở thói ngang ngược”, Tư Không Phú lạnh giọng mà nói.
“Ồ?”, Lâm Ẩn bắt đầu cảm thấy có hứng thú, hình như Tư Không Phú có thành kiến với Hoàng Long chân nhân.
Lâm Ẩn biết lai lịch của Hoàng Long chân nhân, nhưng anh chưa từng tiếp xúc với lão ta, càng không biết được tình hình hiện tại của Long phủ như thế nào rồi.
“Theo như những gì tôi biết, Hoàng Long chân nhân có địa vị cao quý trong Long phủ, lão ta là nguyên lão có thâm niên, đức cao vọng trọng. Ông Tư Không có thể khống chế được lão ta không?”, Lâm Ẩn bình tĩnh mà hỏi.
“Ha ha ha”, Tư Không Phú bật cười hai tiếng, chỉ nghĩ rằng Lâm Ẩn làm việc thận trọng: “Cậu Ẩn, người đứng đầu Long phủ là ngài Cố, cho dù Hoàng Long đức cao vọng trọng đến mức nào thì cũng phải cân nhắc thân phận mình. Xét từ góc độ khác, cậu Ẩn liên minh với tôi cũng có nghĩa là hợp tác với ngài Cố, lão ta dám làm hỏng chuyện của ngài Cố sao?”.
“Cậu Ẩn giết học trò của Hoàng Long cũng hợp ý tôi lắm! Để tôi nói cho cậu biết một chuyện, người mà tôi dẫn theo đến đây là Thanh Long Vệ, ngài Thanh Long cũng rất quan tâm đến chuyện này, có thể đích thân đến Thương Châu chi viện cho tôi. Chắc chắn cậu Ẩn cũng biết Thanh Long là người như thế nào rồi, cậu và Thanh Long đều sống ở thủ đô, đợi đến khi giải quyết xong chuyện ở Thương Châu thì tôi sẽ giới thiệu cậu với Thanh Long”.
Sau khi nói dứt lời, Tư Không Phú nở nụ cười thoải mái rồi ung dung thưởng thức trà.
Đúng thế, Lâm Ẩn giết Lâm Tiếu khiến cho Tư Không Phú rất vui mừng, trong lòng ông ta hớn hở không thôi.
Ông ta và Hoàng Long chân nhân có mối thù hận sâu đậm, lấy chuyện công báo thù tư cũng là lẽ thường tình.
Lâm Ẩn nói hờ hững: “Thế thì tốt”.
Dường như Tư Không Phú sực nhớ đến điều gì, ông ta nghiêm mặt mà nói: “Ngày mai cậu Ẩn còn phải lên núi Lang Gia nhỉ? Tôi còn chưa tiện theo cậu lên núi, cậu Ẩn phải cẩn thận, tôi sẽ ở thành phố Thương Châu chờ đợi tin tức của cậu”.
“Ừm”, Lâm Ẩn khẽ gật đầu: “Đã trễ rồi, ông Tư Không đợi tin của tôi đi”.
Rồi sau đó bọn họ mỗi người một ngả.
Lâm Ẩn dẫn Trương Kỳ Mạt về khách sạn ngủ.
Sáng ngày hôm sau.
Sau khi Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt tỉnh giấc, bọn họ bèn xuống tầng dưới.
Tần Hằng Nguyệt đã lái xe đến đợi ở dưới tầng để đón Lâm Ẩn và Lâm phu nhân lên núi Lang Gia.
Gương mặt Lâm Ẩn không bộc lộ chút cảm xúc gì nhưng lòng anh lại bắt đầu cảnh giác.
Thân phận của Tư Không Phú làm anh phải thận trọng đối đãi với ông ta.
“Ông Tư Không chẳng nhìn ra được manh mối gì từ trận chiến giữa tôi và Lâm Tiếu trong ngày hôm nay sao?”, Lâm Ẩn bình tĩnh hỏi.
Lâm Ẩn biết Tư Không Phú là người trong môn Mưu của Long phủ, môn Mưu hoạt động chủ yếu ở phương diện mưu kế và tình báo, không tinh thông võ công cho lắm.
Tư Không Phú cười cười rồi đáp: “Cậu Ẩn nghĩ tôi là người ba đầu sáu tay à, vừa phải đối phó với hai trưởng lão trong nhà họ Lâm mà còn có thể theo dõi trận chiến của cậu Ẩn nữa?”.
Hôm nay, Lâm Ẩn chỉ sử dụng những chiêu thức bình thường trong trận chiến với Lâm Tiêu, một đòn tất giết chết cuối cùng mới là chiêu Phiên Hải Cầm Long, võ công truyền thống của Hoàng Long Vệ.
Đừng nói là Tư Không Phú đang cản người, cho dù Lâm Ẩn sử dụng chiêu thức một lần nữa cho Tư Không Phú xem thì ông ta cũng không nhận ra được manh mối gì.
Trận chiến nhanh như chớp, mắt thường chỉ có thể nhìn thấy dấu vết còn lại mà thôi.
Huống hồ chi võ công trong Long phủ rất phong phú, năm môn mười hai đường không liên lạc với nhau mà phát triển độc lập, chỉ làm việc cho một mình phủ quân.
Cho dù Tư Không Phú là người bên cạnh ngài Cố, thậm chí từng giao tiếp với Hoàng Long chân nhân, ông ta cũng không nhận ra võ công truyền thống đã thất truyền của Hoàng Long.
Lâm Ẩn nói: “Nếu ông Tư Không hiếu kì thì tôi cho ông biết cũng không sao”.
“Võ công của tôi ấy à, từ nhỏ đã luyện theo vài bộ sách võ công do mẹ tôi truyền lại. Lúc còn ở nhà họ Tề, tôi cũng được một vài thầy giỏi chỉ dạy, học được kha khá chiêu thức võ công phức tạp”, Lâm Ẩn bình tĩnh mà nói.
Tư Không Phú khẽ gật đầu, ông ta cũng không gặng hỏi nữa.
Trong lòng ông ta đang thầm tiêu hóa lời Lâm Ẩn nói, có vài bộ bí kíp của nhà họ Lâm? Thầy giỏi mà nhà họ Tề mời về?
Nghe cũng rất trôi chảy hợp lý, dù gì nhà họ Lâm ở Lang Gia cũng là thánh địa võ học, có rất nhiều loại võ công phong phú, nhà họ Tề có cơ nghiệp lớn trong thế tục, không thiếu tiền và thế lực để bồi dưỡng người luyện võ.
Lâm Ẩn đã rời khỏi nhà từ sớm, phát triển trong địa phương nhỏ, được di truyền thiên phú võ học của nhà họ Lâm, đạt thành tựu như ngày hôm nay cũng không phải là chuyện gì đáng kinh ngạc cho lắm.
Tư Không Phú chẳng mấy nghi ngờ Lâm Ẩn nữa.
Bởi vì Tư Không Phú là một người tự kiêu, ông ta không tin rằng mình ở bên cạnh Lâm Ẩn, nếu như Lâm Ẩn là mục tiêu nghi ngờ thì chắc chắn sẽ không thể nào giấu nổi tầm mắt ông ta.
Hơn nữa, ông ta đã kết thành đồng minh với Lâm Ẩn, đến lúc cần thiết thì sẽ giới thiệu anh với ngài Cố.
Cho dù Tư Không Phú ông ta nhìn nhầm thì chắc ngài Cố sẽ không nhầm đâu nhỉ?
Trong lòng không còn kiêng dè nữa, Tư Không Phú bắt đầu nói năng thoải mái.
“Năng khiếu của cậu Ẩn thật đúng là xuất chúng”, Tư Không Phú nói chậm rãi: “Lúc tôi bằng tuổi cậu, vừa mới lên được đến bảng Nhân thôi là đã mừng rỡ như điên, kiêu ngạo vô cùng luôn rồi”.
“Cậu Ẩn đã có thực lực lên đến đỉnh đầu bảng Địa, trong tương lai có tiềm năng đứng đầu bảng Thiên đấy”.
Lâm Ẩn nói hờ hững: “Ông Tư Không có thể đứng ở vị trí cao trong Long phủ, có thể thấy ông có tài nhưng thành đạt muộn”.
“Ông Tư Không cũng biết một câu nói, ở dưới bảng Thiên thì chỉ là con sâu cái kiến. Nếu người luyện võ không lên được đến bảng Thiên thì cuối cùng vẫn không được người khác xem trọng”.
Tư Không Phú đang thăm dò Lâm Ẩn.
Câu nói này của Lâm Ẩn cũng là để thăm dò ông ta.
Bởi vì bây giờ Lâm Ẩn không nhận ra được thực lực thật sự của Tư Không Phú, ông ta này giấu giếm rất kỹ.
“Ha ha!”, Tư Không Phú phá ra cười giòn giã như thể Lâm Ẩn đã nói trúng chỗ đắc ý của ông ta, gương mặt ông ta trở nên kiêu ngạo: “Đúng thế, trong số những người cùng môn đồng trang lứa ngày ấy, chẳng qua tôi chỉ là hạng bình thường, nhưng cuối cùng tôi lại bộc lộ hết tài năng”.
“Bảng Thiên ấy à, chỉ có thể trông chờ vào cơ duyên, cảnh giới như vậy chỉ có thể gặp chứ không thể cầu”, Tư Không Phú nói chậm rãi: “Nếu như cậu Ẩn may mắn có được bí kíp Lang Gia, có lẽ sẽ hiểu được một vài điều bí ẩn”.
“Thế thì phải hy vọng rằng mọi chuyện sẽ như ý muốn của bản thân rồi”, Lâm Ẩn bật cười, anh nhấp một ngụm trà.
“Với phong thái của cậu Ẩn, sau này ắt sẽ được như ý nguyện mà thôi”, Tư Không Phú cũng mỉm cười rồi nhấp ngụm trà.
Hai người bọn họ nói cười vui vẻ.
Trong lòng Lâm Ẩn chắc chắn rằng Tư Không Phú đã chạm đến được bảng Thiên.
Trước khi bản thân mình khôi phục lại đẳng cấp ấy thì không thể trở mặt với người này được.
Hơn nữa, nếu như có thể sử dụng Tư Không Phú, người này không chỉ là thứ vũ khí sắc bén mà còn có thể thăm dò chuyện của ngài Cố trong Long phủ thông qua ông ta…
Lâm Ẩn ngập ngừng một chút rồi nói một cách đầy ẩn ý: “Tư Không, còn chuyện này nữa, trước lúc chết Lâm Tiếu có gọi thầy của mình là Hoàng Long chân nhân, nói rằng lão ta sẽ thay báo thù hắn ta”.
Nghe anh nói thế, ánh mắt Tư Không Phú toát ra vẻ lạnh lùng, ông ta nói: “Đúng là thế thật, Lâm Tiếu là học trò của Hoàng Long chân nhân”.
“Cậu Ẩn không cần phải lo chuyện này, Hoàng Long chân nhân không dám tùy tiện rời khỏi tỉnh Hoàng Hải đâu, đến kiếm chuyện với cậu chỉ vì tên học trò này. Cho dù lão ta có đến thì cậu Ẩn cứ việc an tâm, có Tư Không Phú tôi ở đây thì không đến phiên lão ta giở thói ngang ngược”, Tư Không Phú lạnh giọng mà nói.
“Ồ?”, Lâm Ẩn bắt đầu cảm thấy có hứng thú, hình như Tư Không Phú có thành kiến với Hoàng Long chân nhân.
Lâm Ẩn biết lai lịch của Hoàng Long chân nhân, nhưng anh chưa từng tiếp xúc với lão ta, càng không biết được tình hình hiện tại của Long phủ như thế nào rồi.
“Theo như những gì tôi biết, Hoàng Long chân nhân có địa vị cao quý trong Long phủ, lão ta là nguyên lão có thâm niên, đức cao vọng trọng. Ông Tư Không có thể khống chế được lão ta không?”, Lâm Ẩn bình tĩnh mà hỏi.
“Ha ha ha”, Tư Không Phú bật cười hai tiếng, chỉ nghĩ rằng Lâm Ẩn làm việc thận trọng: “Cậu Ẩn, người đứng đầu Long phủ là ngài Cố, cho dù Hoàng Long đức cao vọng trọng đến mức nào thì cũng phải cân nhắc thân phận mình. Xét từ góc độ khác, cậu Ẩn liên minh với tôi cũng có nghĩa là hợp tác với ngài Cố, lão ta dám làm hỏng chuyện của ngài Cố sao?”.
“Cậu Ẩn giết học trò của Hoàng Long cũng hợp ý tôi lắm! Để tôi nói cho cậu biết một chuyện, người mà tôi dẫn theo đến đây là Thanh Long Vệ, ngài Thanh Long cũng rất quan tâm đến chuyện này, có thể đích thân đến Thương Châu chi viện cho tôi. Chắc chắn cậu Ẩn cũng biết Thanh Long là người như thế nào rồi, cậu và Thanh Long đều sống ở thủ đô, đợi đến khi giải quyết xong chuyện ở Thương Châu thì tôi sẽ giới thiệu cậu với Thanh Long”.
Sau khi nói dứt lời, Tư Không Phú nở nụ cười thoải mái rồi ung dung thưởng thức trà.
Đúng thế, Lâm Ẩn giết Lâm Tiếu khiến cho Tư Không Phú rất vui mừng, trong lòng ông ta hớn hở không thôi.
Ông ta và Hoàng Long chân nhân có mối thù hận sâu đậm, lấy chuyện công báo thù tư cũng là lẽ thường tình.
Lâm Ẩn nói hờ hững: “Thế thì tốt”.
Dường như Tư Không Phú sực nhớ đến điều gì, ông ta nghiêm mặt mà nói: “Ngày mai cậu Ẩn còn phải lên núi Lang Gia nhỉ? Tôi còn chưa tiện theo cậu lên núi, cậu Ẩn phải cẩn thận, tôi sẽ ở thành phố Thương Châu chờ đợi tin tức của cậu”.
“Ừm”, Lâm Ẩn khẽ gật đầu: “Đã trễ rồi, ông Tư Không đợi tin của tôi đi”.
Rồi sau đó bọn họ mỗi người một ngả.
Lâm Ẩn dẫn Trương Kỳ Mạt về khách sạn ngủ.
Sáng ngày hôm sau.
Sau khi Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt tỉnh giấc, bọn họ bèn xuống tầng dưới.
Tần Hằng Nguyệt đã lái xe đến đợi ở dưới tầng để đón Lâm Ẩn và Lâm phu nhân lên núi Lang Gia.