Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 690: Nhiều bên xuất hiện
Tòa nhà Thiên Long, từng người lần lượt đi vào bên trong hội trường lớn, bọn họ bước qua thảm đỏ rồi ngồi vào ghế hội nghị hình tròn.
Lâm Huyền Đồ chắp tay đứng ở khu vực phía trước của tòa nhà quảng trường, ánh mắt ông ta lạnh lùng nhìn những người đi vào.
Cho dù là người của gia tộc nào ở thủ đô, thì sau khi nhìn thấy Lâm Huyền Đồ đều sẽ sợ hãi cúi người chào hỏi, sau đó mới chậm rãi đi vào.
Trước sự kính cung kính của mọi người với mình, Lâm Huyền Đồ chỉ thản nhiên mỉm cười.
Ông ta đang tận hưởng loại cảm giác thoải mái này, cảm giác quyền lực và được mọi người tôn trọng.
Đối mặt với cái đám người thường sở hữu gia tài bạc triệu này, trong lòng Lâm Huyền Đồ tràn đầy cảm giác ưu việt.
Trong mắt ông ta bọn họ chỉ là một bầy kiến nhỏ mà thôi.
Bởi vì ông ta chỉ cần tùy ý sử dụng thủ đoạn thì đã có thể khiến cái đám có tiền có quyền đó phải trải qua cảm giác vô cùng tuyệt vọng.
Cái gọi là người có tiền có quyền cũng chỉ đến mức này thôi.
“Chú bảy, đám thuộc hạ của Lâm Ẩnđã hành động rồi, hình như bọn họ đã liên lạc được với Lâm Ẩn, có cần tra hỏi bọn họ không?”.
Lúc này một thanh niên mặc sườn xám nam đi tới bên cạnh Lâm Huyền Đồ rồi nói nhỏ.
“Bọn họ liên lạc được với Lâm Ẩn rồi?”, Lâm Huyền Đồ kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, đám người Ninh Khuyết đang che giấu âm mưu gì đó, không biết bọn họ định làm gì. Thuộc hạ đã nghe trộm được cuộc nói chuyện của đám người Ninh Khuyết, có vẻ bọn họ đã liên lạc được với Lâm Ẩn. Nghe nói Lâm Âm đang trên đường trở về thủ đô”, thanh niên mặc sườn xám nam nghiêm túc nói.
“Ha ha, thú vị đây”, trong mắt Lâm Huyền Đồ xuất hiện vẻ vui thích: “Lâm Ẩn đã trở lại thủ đô, còn đang trên đường tới…”.
“Tôi còn đang mong Lâm Ẩn sẽ đích thân đến tòa nhà Thiên Long vào ngày trọng đại như hôm nay đấy”.
“Để cho cậu ta xem sân khấu mà tôi chuẩn bị cho cậu ta thế nào…”.
Lâm Huyền Đồ cười chế nhạo.
Tin tức Lâm Ẩn trở về không khiến ông ta dao động chút nào.
Lâm Huyền Đồ rất tự tin, mọi việc ở thủ đô đều đang nằm trong tầm kiểm soát của ông ta.
Lâm Ẩn đã không còn khả năng sử dụng sức mạnh ở thủ đô nữa rồi.
Khi Lâm Ẩn trở về thì cũng chính là lúc ông ta sẽ đạp đổ cậu ta, để cho cả thủ đô này có thể nhìn thấy được sự uy nghiêm của nhà họ Lâm.
Lá cờ mà nhà họ Lâm dựng lên ở thủ đô này sẽ được nhuộm đỏ bằng máu của Lâm Ẩn!
“Chú bảy, Lâm Ẩn dám trở về thủ đô, không chừng cậu ta còn con át chủ bài nào đó. Chúng ta có nên đề phòng một chút không?”, thanh niên mặc sườn xám nam lo lắng nói.
“Đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, tất cả các thủ đoạn đều không có tác dụng”, Lâm Huyền Đồ kiêu ngạo nói: “Lâm Ẩn của bây giờ dùng gì để đấu với chú đây?”.
“Xét về thân phận, Lâm Ẩn chẳng qua chỉ là đứa con hoang lưu lạc bên ngoài của nhà họ Lâm, chú còn là chú bảy của cậu ta đấy!”.
“Còn nói về quyền lực, Lâm Ẩn cũng chỉ lên mặt được ở cái khu vực nhỏ bé này thôi. Còn chú, chú nắm giữ quyền lực của nhà họ Lâm. Thậm chí còn chiếm được cả cơ nghiệp của Lâm Ẩn ở thủ đô nữa”.
“Còn về võ công, một tên Lâm Ẩn hỉ mũi chưa sạch thì trình độ có thể cao tới mức nào chứ? Sợ rằng cậu ta còn không có tư cách nâng giày cho chú đấy”.
Lâm Huyền Đồ nói một cách tự tin, như thể ông ta đã chắc chắn tuyệt đối sẽ đạp đổ được Lâm Ẩn vậy.
Đúng vậy, Lâm Huyền Đồ nghĩ rằng Lâm Ẩn sẽ không có cách nào phá vỡ được thế trận mà ông ta đã bố trí ở thủ đô.
Lâm Ẩn lựa chọn trở về lúc này chắc chắn sẽ chỉ chuốc nhục vào người mà thôi.
“Lời chú bảy nói hoàn toàn đúng. Nhưng mà Lâm Ẩn đã đánh bại được cả cậu chín ở tỉnh Đông Hải, còn khiến trưởng lão Tần e dè. Sợ rằng cậu ta cũng có chút bản lĩnh thật”,thanh niên mặc sườn xám nam nghiêm mặt nói.
“Có thể biết được võ công của Lâm Ẩn từ thực lực của đám thuộc hạ của cậu ta”, Lâm Huyền Đồ chậm rãi nói: “Cậu ta nói thẳng ra còn chưa đạt tới trình độ giữa của bảng Địa nữa”.
“Cho dù võ công của cậu ta có cao hơn, thì cũng mạnh đến nỗi có thể một mình chống lại nhà họ Lâm được sao?”.
Sau khi nói xong thì Lâm Huyền Đồ ngừng lại, ông ta lạnh lùng nhìn thanh niên mặc sườn xám nam.
“Bây giờ cậu hãy đi chuẩn bị cho cuộc họp, rồi theo dõi đám người Ninh Khuyết, khi tất cả mọi người đã đến đầy đủ, thì hãy dùng đám người đó để giết gà dọa khỉ”, Lâm Huyền Đồ lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng!”, thanh niên mặc sườn xám nam cung kính gật đầu, sau đó thì xoay người đi vào hội trường.
Đám người Ninh Khuyết bị ép phải tham gia cuộc họp lần này.
Kế hoạch của Lâm Huyền Đồ chính là giải quyết đám thuộc hạ của Lâm Ẩn ngay trước mặt đám gia tộc quyền thế ở thủ đô, từ đó tạo dựng uy nghiêm, triệt để xóa bỏ mọi trở ngại ở thủ đô.
Nếu Lâm Ẩn đến thì ông ta sẽ xử lý chung với đám đó luôn, để ông ta quét sạch toàn bộ một cách triệt để, nhổ sạch móng vuốt của Lâm Ẩn rồi đưa về núi Lang Gia.
Lần này Lâm Ẩn chắc chắc sẽ bị đánh bại!
“Ông Lâm, lâu rồi không gặp”.
Đúng lúc này có một giọng nói của anh chàng trẻ tuổi vọng tới.
Một thanh niên mặc áo khoác màu trắng khí thế hiên ngang dẫn theo cả nhà lớn bé đi tới chào hỏi Lâm Huyền Đồ.
“Ồ? Cậu Triệu hả?”, Lâm Huyền Đồ thản nhiên nhìn anh ta, ông ta vô cùng hứng thú nói: “Cậu Triệu hôm nay tới tham gia buổi họp với mục đích gì?”.
Lâm Huyền Đồ biết Triệu Thừa Kiền và Lâm Ẩn rất thân thiết, mặc dù trước đó Triệu Thừa Kiền không có hành động gì, nhưng Lâm Huyền Đồ vẫn đề phòng người này.
Dù sao thân phận thiếu chủ Dương Môn của Triệu Thừa Kiền cũng có thể khiến ông ta gặp một số rắc rối.
“Ha ha. Ông Lâm, có người lấy dao đặt lên cổ ông, thì ông nói xem bản thân sẽ làm gì?”, Triệu Thừa Kiền cười rồi hỏi.
Lâm Huyền Đồ nghe thấy vậy thì hơi nheo mắt lại, tròng mắt ông ta lóe lên.
Triệu Thừa Kiền đã bày tỏ thái độ, cũng coi như là đang thị uy, tỏ vẻ anh ta không hài lòng về việc ông ta chiếm đoạt thành Thiên Long.
Lâm Huyền Đồ cũng biết Triệu Thừa Kiền có cổ phần lớn trong dự án thành Thiên Long này.
“Ha ha”, Lâm Huyền Đồ cười lạnh lùng: “Cậu Triệu, trong trường hợp này phải xem dao của đối phương có đủ tàn nhẫn hay không”.
“Nếu đủ tàn nhẫn thì cậu chỉ có thể cúi đầu khuất phục thôi. Nếu không cậu sẽ mất đầu”.
Đối mặt với lời đe dọa của Lâm Huyền Đồ, vẻ mặt Triệu Thừa Kiền hơi tức giận, anh ta trầm giọng nói: “Ông Lâm, kế hoạch của ông sẽ không thành công đâu…”.
Sau khi nói xong thì Triệu Thừa Kiền u ám dẫn mọi người đi vào hội trường.
“Ha ha”, Lâm Huyền Đồ nhìn bóng lưng của Triệu Thừa Kiền rồi cười chế nhạo: “Loại ranh con vắt mũi chưa sạch mà cũng dám đấu với tôi sao?”.
Về thực lực và tầm ảnh hưởng trong giới lánh đời thì Lâm Huyền Đồ thật sự mạnh hơn cái tên thiếu chủ Dương Môn có danh không thực này, còn xét về thực lực cá nhân thì ông ta cũng mạnh hơn rất nhiều.
Điều duy nhất mà Triệu Thừa Kiền có thể so sánh với Lâm Huyền Đồ chính là anh ta còn trẻ, vẫn còn tiềm năng và tương lai phía trước.
“Hả?”.
Lúc này, Lâm Huyền Đồ đột nhiên kinh ngạc kêu lên một tiếng, ông ta ngạc nhiên nhìn về phía vài bóng người xa xa.
Một người người đẹp tóc vàng quyến rũ đi cùng một ông già nước ngoài đội mũ đen chậm rãi bước tới.
Ngoài ra còn có cả một cô nàng xinh đẹp khí chất dẫn theo một người đàn ông trung niên mặc sườn xám trắng cũng chậm rãi đi tới.
Hai nhóm người này là Cromir Anna, lão Ma, Sở Sở và bác cả của cô ấy là Sở Vân Sơn.
Lâm Huyền Đồ nhìn chằm chằm lão Ma và Sở Vân Sơn, trong mắt ông ta xuất hiện vẻ nghiêm trọng hiếm thấy.
Ông ta cũng có quen biết Sở Vân Sơn, Sở Vân Sơn chính là bác cả của nhà họ Sở ở Điền Nam, võ công của ông ta rất cao cường.
Còn ông già nước ngoài bí ẩn kia cũng toát ra khí thế cực kỳ nguy hiểm.
“Anh Huyền Đồ, lâu rồi không gặp”.
Sở Vân Sơn cười rồi nhìn Lâm Huyền Đồ nói.
“Cùng là người nhà họ Lâm, tại sao ông lại dồn ép Lâm Ẩn như vậy?”.
Nghe thấy câu hỏi này thì nụ cười trên mặt Lâm Huyền Đồ đột nhiên cứng lại.
Lâm Huyền Đồ chắp tay đứng ở khu vực phía trước của tòa nhà quảng trường, ánh mắt ông ta lạnh lùng nhìn những người đi vào.
Cho dù là người của gia tộc nào ở thủ đô, thì sau khi nhìn thấy Lâm Huyền Đồ đều sẽ sợ hãi cúi người chào hỏi, sau đó mới chậm rãi đi vào.
Trước sự kính cung kính của mọi người với mình, Lâm Huyền Đồ chỉ thản nhiên mỉm cười.
Ông ta đang tận hưởng loại cảm giác thoải mái này, cảm giác quyền lực và được mọi người tôn trọng.
Đối mặt với cái đám người thường sở hữu gia tài bạc triệu này, trong lòng Lâm Huyền Đồ tràn đầy cảm giác ưu việt.
Trong mắt ông ta bọn họ chỉ là một bầy kiến nhỏ mà thôi.
Bởi vì ông ta chỉ cần tùy ý sử dụng thủ đoạn thì đã có thể khiến cái đám có tiền có quyền đó phải trải qua cảm giác vô cùng tuyệt vọng.
Cái gọi là người có tiền có quyền cũng chỉ đến mức này thôi.
“Chú bảy, đám thuộc hạ của Lâm Ẩnđã hành động rồi, hình như bọn họ đã liên lạc được với Lâm Ẩn, có cần tra hỏi bọn họ không?”.
Lúc này một thanh niên mặc sườn xám nam đi tới bên cạnh Lâm Huyền Đồ rồi nói nhỏ.
“Bọn họ liên lạc được với Lâm Ẩn rồi?”, Lâm Huyền Đồ kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, đám người Ninh Khuyết đang che giấu âm mưu gì đó, không biết bọn họ định làm gì. Thuộc hạ đã nghe trộm được cuộc nói chuyện của đám người Ninh Khuyết, có vẻ bọn họ đã liên lạc được với Lâm Ẩn. Nghe nói Lâm Âm đang trên đường trở về thủ đô”, thanh niên mặc sườn xám nam nghiêm túc nói.
“Ha ha, thú vị đây”, trong mắt Lâm Huyền Đồ xuất hiện vẻ vui thích: “Lâm Ẩn đã trở lại thủ đô, còn đang trên đường tới…”.
“Tôi còn đang mong Lâm Ẩn sẽ đích thân đến tòa nhà Thiên Long vào ngày trọng đại như hôm nay đấy”.
“Để cho cậu ta xem sân khấu mà tôi chuẩn bị cho cậu ta thế nào…”.
Lâm Huyền Đồ cười chế nhạo.
Tin tức Lâm Ẩn trở về không khiến ông ta dao động chút nào.
Lâm Huyền Đồ rất tự tin, mọi việc ở thủ đô đều đang nằm trong tầm kiểm soát của ông ta.
Lâm Ẩn đã không còn khả năng sử dụng sức mạnh ở thủ đô nữa rồi.
Khi Lâm Ẩn trở về thì cũng chính là lúc ông ta sẽ đạp đổ cậu ta, để cho cả thủ đô này có thể nhìn thấy được sự uy nghiêm của nhà họ Lâm.
Lá cờ mà nhà họ Lâm dựng lên ở thủ đô này sẽ được nhuộm đỏ bằng máu của Lâm Ẩn!
“Chú bảy, Lâm Ẩn dám trở về thủ đô, không chừng cậu ta còn con át chủ bài nào đó. Chúng ta có nên đề phòng một chút không?”, thanh niên mặc sườn xám nam lo lắng nói.
“Đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, tất cả các thủ đoạn đều không có tác dụng”, Lâm Huyền Đồ kiêu ngạo nói: “Lâm Ẩn của bây giờ dùng gì để đấu với chú đây?”.
“Xét về thân phận, Lâm Ẩn chẳng qua chỉ là đứa con hoang lưu lạc bên ngoài của nhà họ Lâm, chú còn là chú bảy của cậu ta đấy!”.
“Còn nói về quyền lực, Lâm Ẩn cũng chỉ lên mặt được ở cái khu vực nhỏ bé này thôi. Còn chú, chú nắm giữ quyền lực của nhà họ Lâm. Thậm chí còn chiếm được cả cơ nghiệp của Lâm Ẩn ở thủ đô nữa”.
“Còn về võ công, một tên Lâm Ẩn hỉ mũi chưa sạch thì trình độ có thể cao tới mức nào chứ? Sợ rằng cậu ta còn không có tư cách nâng giày cho chú đấy”.
Lâm Huyền Đồ nói một cách tự tin, như thể ông ta đã chắc chắn tuyệt đối sẽ đạp đổ được Lâm Ẩn vậy.
Đúng vậy, Lâm Huyền Đồ nghĩ rằng Lâm Ẩn sẽ không có cách nào phá vỡ được thế trận mà ông ta đã bố trí ở thủ đô.
Lâm Ẩn lựa chọn trở về lúc này chắc chắn sẽ chỉ chuốc nhục vào người mà thôi.
“Lời chú bảy nói hoàn toàn đúng. Nhưng mà Lâm Ẩn đã đánh bại được cả cậu chín ở tỉnh Đông Hải, còn khiến trưởng lão Tần e dè. Sợ rằng cậu ta cũng có chút bản lĩnh thật”,thanh niên mặc sườn xám nam nghiêm mặt nói.
“Có thể biết được võ công của Lâm Ẩn từ thực lực của đám thuộc hạ của cậu ta”, Lâm Huyền Đồ chậm rãi nói: “Cậu ta nói thẳng ra còn chưa đạt tới trình độ giữa của bảng Địa nữa”.
“Cho dù võ công của cậu ta có cao hơn, thì cũng mạnh đến nỗi có thể một mình chống lại nhà họ Lâm được sao?”.
Sau khi nói xong thì Lâm Huyền Đồ ngừng lại, ông ta lạnh lùng nhìn thanh niên mặc sườn xám nam.
“Bây giờ cậu hãy đi chuẩn bị cho cuộc họp, rồi theo dõi đám người Ninh Khuyết, khi tất cả mọi người đã đến đầy đủ, thì hãy dùng đám người đó để giết gà dọa khỉ”, Lâm Huyền Đồ lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng!”, thanh niên mặc sườn xám nam cung kính gật đầu, sau đó thì xoay người đi vào hội trường.
Đám người Ninh Khuyết bị ép phải tham gia cuộc họp lần này.
Kế hoạch của Lâm Huyền Đồ chính là giải quyết đám thuộc hạ của Lâm Ẩn ngay trước mặt đám gia tộc quyền thế ở thủ đô, từ đó tạo dựng uy nghiêm, triệt để xóa bỏ mọi trở ngại ở thủ đô.
Nếu Lâm Ẩn đến thì ông ta sẽ xử lý chung với đám đó luôn, để ông ta quét sạch toàn bộ một cách triệt để, nhổ sạch móng vuốt của Lâm Ẩn rồi đưa về núi Lang Gia.
Lần này Lâm Ẩn chắc chắc sẽ bị đánh bại!
“Ông Lâm, lâu rồi không gặp”.
Đúng lúc này có một giọng nói của anh chàng trẻ tuổi vọng tới.
Một thanh niên mặc áo khoác màu trắng khí thế hiên ngang dẫn theo cả nhà lớn bé đi tới chào hỏi Lâm Huyền Đồ.
“Ồ? Cậu Triệu hả?”, Lâm Huyền Đồ thản nhiên nhìn anh ta, ông ta vô cùng hứng thú nói: “Cậu Triệu hôm nay tới tham gia buổi họp với mục đích gì?”.
Lâm Huyền Đồ biết Triệu Thừa Kiền và Lâm Ẩn rất thân thiết, mặc dù trước đó Triệu Thừa Kiền không có hành động gì, nhưng Lâm Huyền Đồ vẫn đề phòng người này.
Dù sao thân phận thiếu chủ Dương Môn của Triệu Thừa Kiền cũng có thể khiến ông ta gặp một số rắc rối.
“Ha ha. Ông Lâm, có người lấy dao đặt lên cổ ông, thì ông nói xem bản thân sẽ làm gì?”, Triệu Thừa Kiền cười rồi hỏi.
Lâm Huyền Đồ nghe thấy vậy thì hơi nheo mắt lại, tròng mắt ông ta lóe lên.
Triệu Thừa Kiền đã bày tỏ thái độ, cũng coi như là đang thị uy, tỏ vẻ anh ta không hài lòng về việc ông ta chiếm đoạt thành Thiên Long.
Lâm Huyền Đồ cũng biết Triệu Thừa Kiền có cổ phần lớn trong dự án thành Thiên Long này.
“Ha ha”, Lâm Huyền Đồ cười lạnh lùng: “Cậu Triệu, trong trường hợp này phải xem dao của đối phương có đủ tàn nhẫn hay không”.
“Nếu đủ tàn nhẫn thì cậu chỉ có thể cúi đầu khuất phục thôi. Nếu không cậu sẽ mất đầu”.
Đối mặt với lời đe dọa của Lâm Huyền Đồ, vẻ mặt Triệu Thừa Kiền hơi tức giận, anh ta trầm giọng nói: “Ông Lâm, kế hoạch của ông sẽ không thành công đâu…”.
Sau khi nói xong thì Triệu Thừa Kiền u ám dẫn mọi người đi vào hội trường.
“Ha ha”, Lâm Huyền Đồ nhìn bóng lưng của Triệu Thừa Kiền rồi cười chế nhạo: “Loại ranh con vắt mũi chưa sạch mà cũng dám đấu với tôi sao?”.
Về thực lực và tầm ảnh hưởng trong giới lánh đời thì Lâm Huyền Đồ thật sự mạnh hơn cái tên thiếu chủ Dương Môn có danh không thực này, còn xét về thực lực cá nhân thì ông ta cũng mạnh hơn rất nhiều.
Điều duy nhất mà Triệu Thừa Kiền có thể so sánh với Lâm Huyền Đồ chính là anh ta còn trẻ, vẫn còn tiềm năng và tương lai phía trước.
“Hả?”.
Lúc này, Lâm Huyền Đồ đột nhiên kinh ngạc kêu lên một tiếng, ông ta ngạc nhiên nhìn về phía vài bóng người xa xa.
Một người người đẹp tóc vàng quyến rũ đi cùng một ông già nước ngoài đội mũ đen chậm rãi bước tới.
Ngoài ra còn có cả một cô nàng xinh đẹp khí chất dẫn theo một người đàn ông trung niên mặc sườn xám trắng cũng chậm rãi đi tới.
Hai nhóm người này là Cromir Anna, lão Ma, Sở Sở và bác cả của cô ấy là Sở Vân Sơn.
Lâm Huyền Đồ nhìn chằm chằm lão Ma và Sở Vân Sơn, trong mắt ông ta xuất hiện vẻ nghiêm trọng hiếm thấy.
Ông ta cũng có quen biết Sở Vân Sơn, Sở Vân Sơn chính là bác cả của nhà họ Sở ở Điền Nam, võ công của ông ta rất cao cường.
Còn ông già nước ngoài bí ẩn kia cũng toát ra khí thế cực kỳ nguy hiểm.
“Anh Huyền Đồ, lâu rồi không gặp”.
Sở Vân Sơn cười rồi nhìn Lâm Huyền Đồ nói.
“Cùng là người nhà họ Lâm, tại sao ông lại dồn ép Lâm Ẩn như vậy?”.
Nghe thấy câu hỏi này thì nụ cười trên mặt Lâm Huyền Đồ đột nhiên cứng lại.