Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 686: Ra oai
Sau khi Lâm Huyền Đồ nói ra câu tràn ngập sát khí này, mọi người đang ngồi trên bàn như đối mặt với kẻ thù, ánh mắt cực kỳ nặng nề.
“Lâm Huyền Đồ, rốt cuộc câu này cũng ông có ý gì?”, Vu Tắc Thành tức giận chất vấn, bàn tay siết chặt đến nổi lên gân xanh.
Lời nói của Lâm Huyền Đồ thật sự quá vênh váo kiêu ngạo.
Thái độ như vậy rõ ràng là xem bọn họ như mấy con kiến.
Điều này khiến trong lòng mấy người Vu Tắc Thành rất tức giận.
“Lâm Huyền Đồ, bây giờ là xã hội pháp chế, ông đừng có động một tí là muốn giết người. Ông cho rằng mình là ông trời, có thể muốn làm gì thì làm sao?”, Ninh Khuyết lạnh lùng hỏi.
“Ha hả”, Lâm Huyền Đồ cười lạnh, tỏ vẻ không hề để tâm.
“Ông nói không sai, tôi chính là ông trời của các người đấy, kẻ yếu như các người chỉ có thể cúi đầu trước kẻ mạnh thôi”, Lâm Huyền Đồ lạnh nhạt nói.
“Các người phải hiểu rõ thân phận của mình, đám các người chỉ là tay sai của Lâm Ẩn thôi. Còn Lâm Ẩn cũng chỉ là con cháu lưu lạc bên ngoài của nhà họ Lâm, bản thân Lâm Ẩn cũng phải nghe theo lệnh của tôi”, Lâm Huyền Đồ kiêu ngạo nói.
Nghe thấy lời nói ngông cuồng của Lâm Huyền Đồ, mấy người Ninh Khuyết đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt ai cũng hơi phức tạp.
Lâm Huyền Đồ đến quá nhanh.
Bọn họ vẫn chưa bàn xong cách đối phó.
Chuyện quá gấp gáp, còn nguy hiểm như thế, chỉ có thể quyết định theo tình hình thôi.
Nếu muốn trở mặt, cũng chỉ có thể đợi Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam ra tay ngăn cản rồi rút lui.
“Lâm Huyền Đồ, ông có kiêu căng quá rồi không? Thật sự cho rằng không ai ngăn ông lại được sao?”, Hoàng Thanh Sam nặng nề nói.
Lâm Huyền Đồ nhìn thoáng qua Hoàng Thanh Sam, cười đáp: “Hoàng Thanh Sam, ông chỉ là bại tướng dưới tay tôi mà thôi. Ông là nhân vật từng đứng trong bảng Địa, có lẽ trong lòng phải hiểu rõ nhà họ Lâm ở Lang Gia là gì chứ”.
“Đừng nói là ông bây giờ như chó nhà có tang ngày ngày hoảng sợ, trốn ở thủ đô mặc người ta sai khiến. Cho dù lúc ông mạnh nhất, có mấy chục đệ tử, có thế lực, tôi cũng không để vào mắt”.
“Ông có gì đấu với tôi? Hay cho rằng dựa vào Lâm Ẩn là có thể chống lại tôi?”.
Lâm Huyền Đồ cười châm chọc lại Hoàng Thanh Sam.
Ông ta đã điều tra rõ ràng bối cảnh lai lịch của mấy người dưới trướng Lâm Ẩn từ lâu rồi.
Hoàng Thanh Sam, mấy năm trước cũng coi như nhân vật nổi tiếng trên bảng Địa, xếp hạng ở giữa.
Võ quán Thiên Cương của Hoàng Thanh Sam lúc trước cũng có chút danh tiếng trong giới lánh đời, có không ít đệ tử bên ngoài, cũng xem như là thế lực số một.
Nhưng chỉ là muối bỏ biển với nhà họ Lâm lớn mạnh mà thôi.
Càng khỏi nói tới Hoàng Thanh Sam bây giờ đã không có thế lực từ lâu, trở thành tay chân số một của Lâm Ẩn, Lâm Huyền Đồ càng không coi ra gì.
Ngoài Hoàng Thanh Sam, Ninh Khuyết, Vu Tắc Thành dưới trướng Lâm Ẩn, Lâm Huyền Đồ cũng rõ như lòng bàn tay.
Người bình thường mà thôi, không đáng nhắc tới.
Còn Long Dương kia, môn chủ của phân đà Dương Môn ở Cảng Thành, cao thủ trên bảng Nhân.
Ngoài Diệp Hắc có thực lực không tệ, bối cảnh thần bí ra.
Những người khác, Lâm Huyền Đồ hoàn toàn không xem trọng.
“Cậu Diệp, ý của cậu thế nào”, Hoàng Thanh Sam nặng nề nói, cũng không có hành động gì vì sự khiêu khích của Lâm Huyền Đồ, mà quay sang hỏi ý Diệp Hắc.
Diệp Hắc im lặng không nói gì, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Huyền Đồ, không hề thả lỏng một chút nào.
Bắt đầu từ lúc Lâm Huyền Đồ bước vào, Diệp Hắc đã nhìn chằm chằm từng hành động của ông ta, giống như một con chim ưng vận sức chờ hành động, có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
“Ha, thú vị đấy”, Lâm Huyền Đồ cũng nhận ra sự cảnh giác của Diệp Hắc, lại như hoàn toàn không nhìn thấy sự căm thù của mọi người, hờ hững nói.
“Các người cứ yên tâm, không cần căng thẳng vậy đâu, tôi nói cho các người thời hạn một ngày thì nhất định sẽ cho các người”.
“Đêm nay, tôi sẽ không ra tay, các người vẫn an toàn”.
“Nhưng nếu đến ngày mai vẫn không giao thành Thiên Long, thì tôi nhất định sẽ khiến các người chết chắc”.
Nói xong, Lâm Huyền Đồ tươi cười nhìn thoáng qua bọn họ.
“Lâm Huyền Đồ, ông không thấy mình quá ngang ngược rồi sao? Nếu ông nói sếp Lâm cũng là người của nhà họ Lâm, vậy sao ông không bàn bạc với sếp Lâm? Lợi dụng lúc sếp Lâm không ở đây mà cướp đi cơ nghiệp của ngài ấy? Còn không biết xấu hổ nói mình là bề trên của sếp Lâm?”, Ninh Khuyết nặng nề nói.
“Hơn nữa dù ông muốn giành lấy thành Thiên Long cũng phải ngồi xuống bàn bạc đàng hoàng với chúng tôi mới đúng, ông muốn một mình độc chiếm thành Thiên Long, ông cũng phải hỏi xem các thế lực giàu có đầu tư cổ phận ở thủ đô có đồng ý không nữa”.
“Việc này không cần các người phải quan tâm”, Lâm Huyền Đồ quyết đoán nói với Ninh Khuyết: “Ninh Khuyết, tôi biết Lâm Ẩn giao tất cả quyền quyết định của thành Thiên Long cho ông, ông chỉ cần chuyển hợp đồng khế ước kinh doanh quan trọng của tập đoàn cho tôi, những thế lực không nghe lời kia, đương nhiên tôi sẽ đi dẹp yên”.
Ninh Khuyết im lặng một lát rồi nói: “Không có cơ hội thương lượng sao? Chuyện quan trọng như vậy, đáng lẽ nên nghiêm túc đàm phán mới đúng”.
“Muốn đàm phán với tôi? Các người chỉ là một đám kiến có thể đạp chết bất cứ lúc nào thôi, còn trông chờ mình có quyền lên tiếng đến mức nào?”.
Lâm Huyền Đồ hơi mất kiên nhẫn nói.
“Đừng có không biết điều, ngoài giao thành Thiên Long ra, các người còn sự lựa chọn nào khác sao”.
Đối mặt với lời chất vấn hùng hổ của Lâm Huyền Đồ, trên trán mấy người đang ngồi đều đổ đầy mồ hôi.
Trên người Lâm Huyền Đồ lộ ra hơi thở cực kỳ nguy hiểm, loại khí thế này đem lại cảm giác có thể ra tay giết chết những người đang ngồi ở đây bất cứ lúc nào.
Loại áp lực vô hình này gần như chèn ép đến người ta không thở nổi.
“Có nghĩa là không thể bàn thêm nữa?”.
Diệp Hắc đột nhiên lạnh lùng nói, đánh vỡ bầu không khí áp lực này.
“Ha”.
Lâm Huyền Đồ cười lạnh một tiếng nhìn sang Diệp Hắc, trong mắt loé lên sát khí.
Vèo!
Đúng vào lúc này, Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam gần như ra tay cùng một lúc, hai người cực kỳ ăn ý xông lên.
Hai người Diệp Hắc tấn công về phía Lâm Huyền Đồ như một trận gió giật sấm rền.
Hành động không hề báo trước này khiến mấy người Ninh Khuyết cũng không kịp phản ứng.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là Lâm Huyền Đồ ra tay còn kịp lúc và sắc bén hơn cả Diệp Hắc.
Bắt đầu từ khoảnh khắc Diệp Hắc di chuyển, Lâm Huyền Đồ cũng đã ra chiêu, đứng dậy giơ hai tay ra, một trái một phải đấu với thế tấn công của hai người Diệp Hắc.
Một âm thanh trầm đục vang lên!
Không khí trong phòng họp chấn động, âm thanh như sấm rền vang lên.
Ba người đứng so chưởng với nhau, Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam cứng đờ tại chỗ, trên trán hai người thấm ướt mồ hôi, tựa như đang chịu đựng áp lực rất lớn vậy.
Còn Lâm Huyền Đồ thì lại cười lạnh, thoải mái tự nhiên chống lại bàn tay của hai người.
Ba người đang so nội công với nhau.
Trong lòng bàn tay của Lâm Huyền Đồ như có một ma lực kỳ diệu hút lấy Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam, khiến gân cốt hai người phát ra tiếng vang răng rắc, vẻ mặt hơi đau đớn.
“Lâm Huyền Đồ, rốt cuộc câu này cũng ông có ý gì?”, Vu Tắc Thành tức giận chất vấn, bàn tay siết chặt đến nổi lên gân xanh.
Lời nói của Lâm Huyền Đồ thật sự quá vênh váo kiêu ngạo.
Thái độ như vậy rõ ràng là xem bọn họ như mấy con kiến.
Điều này khiến trong lòng mấy người Vu Tắc Thành rất tức giận.
“Lâm Huyền Đồ, bây giờ là xã hội pháp chế, ông đừng có động một tí là muốn giết người. Ông cho rằng mình là ông trời, có thể muốn làm gì thì làm sao?”, Ninh Khuyết lạnh lùng hỏi.
“Ha hả”, Lâm Huyền Đồ cười lạnh, tỏ vẻ không hề để tâm.
“Ông nói không sai, tôi chính là ông trời của các người đấy, kẻ yếu như các người chỉ có thể cúi đầu trước kẻ mạnh thôi”, Lâm Huyền Đồ lạnh nhạt nói.
“Các người phải hiểu rõ thân phận của mình, đám các người chỉ là tay sai của Lâm Ẩn thôi. Còn Lâm Ẩn cũng chỉ là con cháu lưu lạc bên ngoài của nhà họ Lâm, bản thân Lâm Ẩn cũng phải nghe theo lệnh của tôi”, Lâm Huyền Đồ kiêu ngạo nói.
Nghe thấy lời nói ngông cuồng của Lâm Huyền Đồ, mấy người Ninh Khuyết đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt ai cũng hơi phức tạp.
Lâm Huyền Đồ đến quá nhanh.
Bọn họ vẫn chưa bàn xong cách đối phó.
Chuyện quá gấp gáp, còn nguy hiểm như thế, chỉ có thể quyết định theo tình hình thôi.
Nếu muốn trở mặt, cũng chỉ có thể đợi Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam ra tay ngăn cản rồi rút lui.
“Lâm Huyền Đồ, ông có kiêu căng quá rồi không? Thật sự cho rằng không ai ngăn ông lại được sao?”, Hoàng Thanh Sam nặng nề nói.
Lâm Huyền Đồ nhìn thoáng qua Hoàng Thanh Sam, cười đáp: “Hoàng Thanh Sam, ông chỉ là bại tướng dưới tay tôi mà thôi. Ông là nhân vật từng đứng trong bảng Địa, có lẽ trong lòng phải hiểu rõ nhà họ Lâm ở Lang Gia là gì chứ”.
“Đừng nói là ông bây giờ như chó nhà có tang ngày ngày hoảng sợ, trốn ở thủ đô mặc người ta sai khiến. Cho dù lúc ông mạnh nhất, có mấy chục đệ tử, có thế lực, tôi cũng không để vào mắt”.
“Ông có gì đấu với tôi? Hay cho rằng dựa vào Lâm Ẩn là có thể chống lại tôi?”.
Lâm Huyền Đồ cười châm chọc lại Hoàng Thanh Sam.
Ông ta đã điều tra rõ ràng bối cảnh lai lịch của mấy người dưới trướng Lâm Ẩn từ lâu rồi.
Hoàng Thanh Sam, mấy năm trước cũng coi như nhân vật nổi tiếng trên bảng Địa, xếp hạng ở giữa.
Võ quán Thiên Cương của Hoàng Thanh Sam lúc trước cũng có chút danh tiếng trong giới lánh đời, có không ít đệ tử bên ngoài, cũng xem như là thế lực số một.
Nhưng chỉ là muối bỏ biển với nhà họ Lâm lớn mạnh mà thôi.
Càng khỏi nói tới Hoàng Thanh Sam bây giờ đã không có thế lực từ lâu, trở thành tay chân số một của Lâm Ẩn, Lâm Huyền Đồ càng không coi ra gì.
Ngoài Hoàng Thanh Sam, Ninh Khuyết, Vu Tắc Thành dưới trướng Lâm Ẩn, Lâm Huyền Đồ cũng rõ như lòng bàn tay.
Người bình thường mà thôi, không đáng nhắc tới.
Còn Long Dương kia, môn chủ của phân đà Dương Môn ở Cảng Thành, cao thủ trên bảng Nhân.
Ngoài Diệp Hắc có thực lực không tệ, bối cảnh thần bí ra.
Những người khác, Lâm Huyền Đồ hoàn toàn không xem trọng.
“Cậu Diệp, ý của cậu thế nào”, Hoàng Thanh Sam nặng nề nói, cũng không có hành động gì vì sự khiêu khích của Lâm Huyền Đồ, mà quay sang hỏi ý Diệp Hắc.
Diệp Hắc im lặng không nói gì, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Huyền Đồ, không hề thả lỏng một chút nào.
Bắt đầu từ lúc Lâm Huyền Đồ bước vào, Diệp Hắc đã nhìn chằm chằm từng hành động của ông ta, giống như một con chim ưng vận sức chờ hành động, có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
“Ha, thú vị đấy”, Lâm Huyền Đồ cũng nhận ra sự cảnh giác của Diệp Hắc, lại như hoàn toàn không nhìn thấy sự căm thù của mọi người, hờ hững nói.
“Các người cứ yên tâm, không cần căng thẳng vậy đâu, tôi nói cho các người thời hạn một ngày thì nhất định sẽ cho các người”.
“Đêm nay, tôi sẽ không ra tay, các người vẫn an toàn”.
“Nhưng nếu đến ngày mai vẫn không giao thành Thiên Long, thì tôi nhất định sẽ khiến các người chết chắc”.
Nói xong, Lâm Huyền Đồ tươi cười nhìn thoáng qua bọn họ.
“Lâm Huyền Đồ, ông không thấy mình quá ngang ngược rồi sao? Nếu ông nói sếp Lâm cũng là người của nhà họ Lâm, vậy sao ông không bàn bạc với sếp Lâm? Lợi dụng lúc sếp Lâm không ở đây mà cướp đi cơ nghiệp của ngài ấy? Còn không biết xấu hổ nói mình là bề trên của sếp Lâm?”, Ninh Khuyết nặng nề nói.
“Hơn nữa dù ông muốn giành lấy thành Thiên Long cũng phải ngồi xuống bàn bạc đàng hoàng với chúng tôi mới đúng, ông muốn một mình độc chiếm thành Thiên Long, ông cũng phải hỏi xem các thế lực giàu có đầu tư cổ phận ở thủ đô có đồng ý không nữa”.
“Việc này không cần các người phải quan tâm”, Lâm Huyền Đồ quyết đoán nói với Ninh Khuyết: “Ninh Khuyết, tôi biết Lâm Ẩn giao tất cả quyền quyết định của thành Thiên Long cho ông, ông chỉ cần chuyển hợp đồng khế ước kinh doanh quan trọng của tập đoàn cho tôi, những thế lực không nghe lời kia, đương nhiên tôi sẽ đi dẹp yên”.
Ninh Khuyết im lặng một lát rồi nói: “Không có cơ hội thương lượng sao? Chuyện quan trọng như vậy, đáng lẽ nên nghiêm túc đàm phán mới đúng”.
“Muốn đàm phán với tôi? Các người chỉ là một đám kiến có thể đạp chết bất cứ lúc nào thôi, còn trông chờ mình có quyền lên tiếng đến mức nào?”.
Lâm Huyền Đồ hơi mất kiên nhẫn nói.
“Đừng có không biết điều, ngoài giao thành Thiên Long ra, các người còn sự lựa chọn nào khác sao”.
Đối mặt với lời chất vấn hùng hổ của Lâm Huyền Đồ, trên trán mấy người đang ngồi đều đổ đầy mồ hôi.
Trên người Lâm Huyền Đồ lộ ra hơi thở cực kỳ nguy hiểm, loại khí thế này đem lại cảm giác có thể ra tay giết chết những người đang ngồi ở đây bất cứ lúc nào.
Loại áp lực vô hình này gần như chèn ép đến người ta không thở nổi.
“Có nghĩa là không thể bàn thêm nữa?”.
Diệp Hắc đột nhiên lạnh lùng nói, đánh vỡ bầu không khí áp lực này.
“Ha”.
Lâm Huyền Đồ cười lạnh một tiếng nhìn sang Diệp Hắc, trong mắt loé lên sát khí.
Vèo!
Đúng vào lúc này, Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam gần như ra tay cùng một lúc, hai người cực kỳ ăn ý xông lên.
Hai người Diệp Hắc tấn công về phía Lâm Huyền Đồ như một trận gió giật sấm rền.
Hành động không hề báo trước này khiến mấy người Ninh Khuyết cũng không kịp phản ứng.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là Lâm Huyền Đồ ra tay còn kịp lúc và sắc bén hơn cả Diệp Hắc.
Bắt đầu từ khoảnh khắc Diệp Hắc di chuyển, Lâm Huyền Đồ cũng đã ra chiêu, đứng dậy giơ hai tay ra, một trái một phải đấu với thế tấn công của hai người Diệp Hắc.
Một âm thanh trầm đục vang lên!
Không khí trong phòng họp chấn động, âm thanh như sấm rền vang lên.
Ba người đứng so chưởng với nhau, Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam cứng đờ tại chỗ, trên trán hai người thấm ướt mồ hôi, tựa như đang chịu đựng áp lực rất lớn vậy.
Còn Lâm Huyền Đồ thì lại cười lạnh, thoải mái tự nhiên chống lại bàn tay của hai người.
Ba người đang so nội công với nhau.
Trong lòng bàn tay của Lâm Huyền Đồ như có một ma lực kỳ diệu hút lấy Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam, khiến gân cốt hai người phát ra tiếng vang răng rắc, vẻ mặt hơi đau đớn.