Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 673: Các người xông vào thử xem
Lữ Duệ quan sát Trương Kỳ Mạt bằng ánh mắt xấu xa, xuất hiện suy nghĩ bất lương.
Gã cũng là một người ăn chơi đàng điếm, nhưng ở nơi nhỏ bé như huyện Giang Nguyệt thì chưa từng thấy người đẹp có khí chất xuất chúng như vậy bao giờ.
Hơn nữa, người đẹp thế này lại là bạn gái của một tên quê mùa đến từ nơi khác? Còn là một tên vô dụng bị người ta đánh tàn phế?
Đây đúng là đoá hoa lài cắm bãi phân trâu.
“Anh là ai? Đang nói gì đấy? Xin chú ý lời ăn tiếng nói của anh đi”, Trương Kỳ Mạt lạnh lùng nói, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Nhìn từ ánh mắt của tên Lữ Duệ này đã biết là một kẻ háo sắc rồi.
“Quý cô này nói chuyện khách sáo một chút nhé, đứng trước mặt cô là anh Lữ của huyện Giang Nguyệt chúng tôi, sau khi cô biết rõ thân phận của anh Lữ lại nói cũng không muộn đâu”.
Một tên đi theo bên cạnh Lữ Duệ kiêu căng nói.
Lâm Ẩn cười lạnh một tiếng, hờ hững nói: “Hồ Thương Hải, cho bọn họ một bài học đi”.
Nói xong, anh dắt Trương Kỳ Mạt đi về phía phòng bao Tẩm Viên.
“Ai cho bọn mày đi hả? Mẹ nó, anh Lữ tìm các người hỏi chuyện không nghe thấy sao?”.
Một gã tay sai của Lữ Duệ vội vàng xông lên, hùng hổ muốn ra tay với Lâm Ẩn.
Bốp!
Mấy tên cao to này vừa định ra tay với Lâm Ẩn, Hồ Thương Hải đã tiến lên một bước đánh tới hai đấm.
Hai đấm này tạo ra tiếng chấn động trầm đục, hai nên cao to dũng mãnh lập tức xụi lơ dưới đất, xương cốt trên người như bị đánh vỡ, cả người run rẩy, miệng phun máu tươi.
“Cái đồ tàn phế này, ông đây nể mặt mày mà mày còn dám kêu người ra tay hả?”, ánh mắt Lữ Duệ u ám, tức giận nói: “Cả ông già chết tiệt này nữa, thật sự cho rằng có chút võ công thì ông đây không làm gì được ông sao?”.
“Đi, phái người qua đây!”, Lữ Duệ cực kỳ khí thế nói, dặn dò tay sai bên cạnh.
Răng rắc!
Vào lúc Lữ Duệ kêu gào, Hồ Thương Hải cầm một cái ghế đánh mạnh lên đầu gã, khiến gã ngã lăn xuống đất kêu lên thảm thiết.
“A! Ông… Ông còn dám đánh tôi nữa?”.
Lữ Duệ vừa sợ vừa giận trừng Lâm Ẩn và Hồ Thương Hải, duỗi tay lau trán một cái, trên tay dính đầy máu.
Hồ Thương Hải đập ghế xuống khiến Lữ Duệ mặt mũi bầm dập, đầu còn bị vỡ đến mức chảy máu.
“Hôm nay ông đây muốn giết chết ông! Con mẹ nó ông đúng là muốn chết mà!”.
Lữ Duệ hùng hổ đứng phắt dậy, tức giận đến mức run rẩy.
Thật sự là vô cùng nhục nhã, gã có bao giờ bị sỉ nhục như thế ở huyện Giang Nguyệt này chứ, còn bị người ta đánh chảy máu đầu?
Lữ Duệ còn muốn nói gì đó, Hồ Thương Hải đã xông lên vung chân đá ngã lăn trên đất, dáng vẻ thê thảm nhếch nhác.
“Còn nói nhảm nữa tôi giết cậu!”.
Hồ Thương Hải lạnh lùng nói, bộc lộ sát khí khiến người ta sợ hãi.
Lữ Duệ run cầm cập, ánh mắt trở nên cực kỳ ác độc, gã lạnh lùng nhìn chằm chằm Hồ Thương Hải, rất không phục, nhưng lại sợ bản lĩnh của ông già này.
Nhìn theo bóng lưng đi vào phòng bao Tẩm Viên của Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt, Lữ Duệ càng nghĩ càng giận, hừ lạnh một tiếng lấy điện thoại ra gọi đi.
“Thật to gan, còn dám ăn cơm ở đây, bọn mày đợi đó cho tao!”, Lữ Duệ hăm doạ một câu, xoay người lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
Hồ Thương Hải vô cùng bình tĩnh, nhìn về phía nữ tiếp tân đang đờ người ra ở một bên, nghiêm mặt nói: “Chuyện phòng bao đã bàn xong rồi, cô lập tức sắp xếp lên món đi, đừng chậm trễ chuyện ăn cơm của sếp Lâm và cô Lâm”.
“Hả?”, nữ tiếp tân giật mình, sửng sốt mất một lúc, sau đó lấy lại tinh thần, sợ hãi nhìn Hồ Thương Hải.
Cô ta vẫn chưa hoàn hồn sau chuyện xảy ra khi nãy, lòng dạ bị vây trong trạng thái cực kỳ khiếp sợ.
Tình hình gì vậy? Đường đường là anh Lữ của huyện Giang Nguyệt lại bị người ta đánh như con chó chết trước mặt đám đông?
Hơn nữa người ra tay còn dám ở lại ăn cơm trong nhà hàng Tân Nguyệt? Đây là tự tin đến mức nào chứ? Không sợ thế lực của anh Lữ ở huyện Giang Nguyệt, không sợ bị trả thù sao?
“Sao thế? Các người mở nhà hàng mà không có đồ ăn à?”, Hồ Thương Hải hừ lạnh nói.
“Ấy! Vâng vâng, ông yên tâm, tôi sẽ lập tức sắp xếp lên món”, nữ tiếp tân tươi cười nói, hoàn toàn thay đổi thái độ.
Đối phương là nhân vật cả anh Lữ cũng nói đánh thì đánh đấy.
Một tiếp tân nho nhỏ như cô ta sao có thể trêu chọc được.
Sau đó, Hồ Thương Hải cung kính canh giữ ngoài của phòng bao, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của đám người anh Lữ.
Chỉ chốc lát, nhân viên phục vụ lục tục lên món, đi vào phòng bao Tẩm Viên.
Trong phòng bao Tẩm Viên, Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt ngồi cùng nhau.
Trên bàn cơm ngọc đã bày mười mấy bát hoa bướm xanh và các món ăn tinh xảo, đủ cả sắc hương vị, quý báu bất phàm.
Từ bàn đồ ăn này hoàn toàn có thể nhìn ra đầu bếp của khách sạn Tân Nguyệt khá giỏi giang, chẳng trách được người ta tôn sùng như thế ở huyện Giang Nguyệt.
Nhưng Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt đã nhìn quen những chuyện này, cũng không ngạc nhiên lắm.
“Anh bệnh nặng mới khỏi, ăn đầu cá cho bổ”, Trương Kỳ Mạt dịu dàng nói, hiếm thấy gắp một cái đầu cá để vào bát Lâm Ẩn, trong mắt đầy nét quan tâm.
Lâm Ẩn cười ăn một miếng, hương vị rất tươi ngon, thịt ở vị trí này cũng mềm mại nhất.
“Lâm Ẩn, mấy người bên ngoài khi nãy sẽ không có chuyện gì chứ, hình như lại khiến anh phiền thêm rồi”, Trương Kỳ Mạt nói, vẻ mặt hơi lo lắng.
“Mấy tên hề nhảy nhót mà thôi, chúng ta ăn cơm đi, không cần quan tâm chuyện nhỏ thế này”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
“Vâng”, Trương Kỳ Mạt ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người cứ thế chậm rãi thưởng thức đồ ăn, tán gẫu một vài chuyện vụn vặt, bầu không khí rất hoà thuận.
Trong sảnh ăn cơm ngoài phòng bao Tẩm Viên.
Lúc này đang cực kỳ ầm ĩ.
Lữ Duệ gọi điện thoại kêu mấy chục người đến, hùng hổ xông vào nhà hàng.
Còn một mình Hồ Thương Hải chặn bên ngoài phòng bao Tẩm Viên, ném mấy người muốn xông vào gây chuyện ra ngoài hết.
Cũng may hiệu quả cách âm của phòng bao Tẩm Viên khá tốt, tiếng động bên ngoài hoàn toàn không ảnh hưởng đến Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt ăn cơm.
“Con mẹ nó, thật là có bản lĩnh. Kêu một vệ sĩ chặn bên ngoài phòng bao gây ra chuyện lớn như thế mà vẫn dám ngồi bên trong nhàn nhã ăn cơm, đúng là to gan mà!”.
Một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài tương tự Lữ Duệ chống nạnh đứng trong nhà hàng, lạnh lùng nhìn Hồ Thương Hải.
Bên cạnh ông ta còn có mười mấy chàng trai mặc vest hùng hổ hung ác.
“Bác hai, nếu không xử lý chuyện hôm nay, sau này cháu cũng không còn mặt mũi lăn lộn ở huyện Giang Nguyệt nữa”, Lữ Duệ nặng nề nói, tỏ vẻ không phục.
Sắc mặt của bác hai Lữ Duệ cũng rất u ám, cực kỳ tức giận nhìn chằm chằm Hồ Thương Hải.
Cũng không biết là thần thánh phương nào, đả thương cháu trai của mình còn dám nghênh ngang ăn cơm trong nhà hàng Tân Nguyệt, hoàn toàn không sợ hãi chút nào.
“Cầm vũ khí lên, xông vào trong bắt người đang ăn cơm ra đây!”, Lữ Duệ lạnh lùng ra lệnh.
“Đánh đến chết! Tất cả hậu quả do tôi chịu!”.
Sau khi người đàn ông trung niên uy nghiêm này lên tiếng, mấy chàng trai cao to đều cầm gây thép lên bao vây lấy xung quanh, muốn đập phá chỗ này.
“Các người dám xông vào thử xem!”.
Đúng lúc này, ngoài cửa nhà hàng vang lên một giọng nói lạnh như băng.
Gã cũng là một người ăn chơi đàng điếm, nhưng ở nơi nhỏ bé như huyện Giang Nguyệt thì chưa từng thấy người đẹp có khí chất xuất chúng như vậy bao giờ.
Hơn nữa, người đẹp thế này lại là bạn gái của một tên quê mùa đến từ nơi khác? Còn là một tên vô dụng bị người ta đánh tàn phế?
Đây đúng là đoá hoa lài cắm bãi phân trâu.
“Anh là ai? Đang nói gì đấy? Xin chú ý lời ăn tiếng nói của anh đi”, Trương Kỳ Mạt lạnh lùng nói, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Nhìn từ ánh mắt của tên Lữ Duệ này đã biết là một kẻ háo sắc rồi.
“Quý cô này nói chuyện khách sáo một chút nhé, đứng trước mặt cô là anh Lữ của huyện Giang Nguyệt chúng tôi, sau khi cô biết rõ thân phận của anh Lữ lại nói cũng không muộn đâu”.
Một tên đi theo bên cạnh Lữ Duệ kiêu căng nói.
Lâm Ẩn cười lạnh một tiếng, hờ hững nói: “Hồ Thương Hải, cho bọn họ một bài học đi”.
Nói xong, anh dắt Trương Kỳ Mạt đi về phía phòng bao Tẩm Viên.
“Ai cho bọn mày đi hả? Mẹ nó, anh Lữ tìm các người hỏi chuyện không nghe thấy sao?”.
Một gã tay sai của Lữ Duệ vội vàng xông lên, hùng hổ muốn ra tay với Lâm Ẩn.
Bốp!
Mấy tên cao to này vừa định ra tay với Lâm Ẩn, Hồ Thương Hải đã tiến lên một bước đánh tới hai đấm.
Hai đấm này tạo ra tiếng chấn động trầm đục, hai nên cao to dũng mãnh lập tức xụi lơ dưới đất, xương cốt trên người như bị đánh vỡ, cả người run rẩy, miệng phun máu tươi.
“Cái đồ tàn phế này, ông đây nể mặt mày mà mày còn dám kêu người ra tay hả?”, ánh mắt Lữ Duệ u ám, tức giận nói: “Cả ông già chết tiệt này nữa, thật sự cho rằng có chút võ công thì ông đây không làm gì được ông sao?”.
“Đi, phái người qua đây!”, Lữ Duệ cực kỳ khí thế nói, dặn dò tay sai bên cạnh.
Răng rắc!
Vào lúc Lữ Duệ kêu gào, Hồ Thương Hải cầm một cái ghế đánh mạnh lên đầu gã, khiến gã ngã lăn xuống đất kêu lên thảm thiết.
“A! Ông… Ông còn dám đánh tôi nữa?”.
Lữ Duệ vừa sợ vừa giận trừng Lâm Ẩn và Hồ Thương Hải, duỗi tay lau trán một cái, trên tay dính đầy máu.
Hồ Thương Hải đập ghế xuống khiến Lữ Duệ mặt mũi bầm dập, đầu còn bị vỡ đến mức chảy máu.
“Hôm nay ông đây muốn giết chết ông! Con mẹ nó ông đúng là muốn chết mà!”.
Lữ Duệ hùng hổ đứng phắt dậy, tức giận đến mức run rẩy.
Thật sự là vô cùng nhục nhã, gã có bao giờ bị sỉ nhục như thế ở huyện Giang Nguyệt này chứ, còn bị người ta đánh chảy máu đầu?
Lữ Duệ còn muốn nói gì đó, Hồ Thương Hải đã xông lên vung chân đá ngã lăn trên đất, dáng vẻ thê thảm nhếch nhác.
“Còn nói nhảm nữa tôi giết cậu!”.
Hồ Thương Hải lạnh lùng nói, bộc lộ sát khí khiến người ta sợ hãi.
Lữ Duệ run cầm cập, ánh mắt trở nên cực kỳ ác độc, gã lạnh lùng nhìn chằm chằm Hồ Thương Hải, rất không phục, nhưng lại sợ bản lĩnh của ông già này.
Nhìn theo bóng lưng đi vào phòng bao Tẩm Viên của Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt, Lữ Duệ càng nghĩ càng giận, hừ lạnh một tiếng lấy điện thoại ra gọi đi.
“Thật to gan, còn dám ăn cơm ở đây, bọn mày đợi đó cho tao!”, Lữ Duệ hăm doạ một câu, xoay người lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
Hồ Thương Hải vô cùng bình tĩnh, nhìn về phía nữ tiếp tân đang đờ người ra ở một bên, nghiêm mặt nói: “Chuyện phòng bao đã bàn xong rồi, cô lập tức sắp xếp lên món đi, đừng chậm trễ chuyện ăn cơm của sếp Lâm và cô Lâm”.
“Hả?”, nữ tiếp tân giật mình, sửng sốt mất một lúc, sau đó lấy lại tinh thần, sợ hãi nhìn Hồ Thương Hải.
Cô ta vẫn chưa hoàn hồn sau chuyện xảy ra khi nãy, lòng dạ bị vây trong trạng thái cực kỳ khiếp sợ.
Tình hình gì vậy? Đường đường là anh Lữ của huyện Giang Nguyệt lại bị người ta đánh như con chó chết trước mặt đám đông?
Hơn nữa người ra tay còn dám ở lại ăn cơm trong nhà hàng Tân Nguyệt? Đây là tự tin đến mức nào chứ? Không sợ thế lực của anh Lữ ở huyện Giang Nguyệt, không sợ bị trả thù sao?
“Sao thế? Các người mở nhà hàng mà không có đồ ăn à?”, Hồ Thương Hải hừ lạnh nói.
“Ấy! Vâng vâng, ông yên tâm, tôi sẽ lập tức sắp xếp lên món”, nữ tiếp tân tươi cười nói, hoàn toàn thay đổi thái độ.
Đối phương là nhân vật cả anh Lữ cũng nói đánh thì đánh đấy.
Một tiếp tân nho nhỏ như cô ta sao có thể trêu chọc được.
Sau đó, Hồ Thương Hải cung kính canh giữ ngoài của phòng bao, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của đám người anh Lữ.
Chỉ chốc lát, nhân viên phục vụ lục tục lên món, đi vào phòng bao Tẩm Viên.
Trong phòng bao Tẩm Viên, Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt ngồi cùng nhau.
Trên bàn cơm ngọc đã bày mười mấy bát hoa bướm xanh và các món ăn tinh xảo, đủ cả sắc hương vị, quý báu bất phàm.
Từ bàn đồ ăn này hoàn toàn có thể nhìn ra đầu bếp của khách sạn Tân Nguyệt khá giỏi giang, chẳng trách được người ta tôn sùng như thế ở huyện Giang Nguyệt.
Nhưng Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt đã nhìn quen những chuyện này, cũng không ngạc nhiên lắm.
“Anh bệnh nặng mới khỏi, ăn đầu cá cho bổ”, Trương Kỳ Mạt dịu dàng nói, hiếm thấy gắp một cái đầu cá để vào bát Lâm Ẩn, trong mắt đầy nét quan tâm.
Lâm Ẩn cười ăn một miếng, hương vị rất tươi ngon, thịt ở vị trí này cũng mềm mại nhất.
“Lâm Ẩn, mấy người bên ngoài khi nãy sẽ không có chuyện gì chứ, hình như lại khiến anh phiền thêm rồi”, Trương Kỳ Mạt nói, vẻ mặt hơi lo lắng.
“Mấy tên hề nhảy nhót mà thôi, chúng ta ăn cơm đi, không cần quan tâm chuyện nhỏ thế này”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
“Vâng”, Trương Kỳ Mạt ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người cứ thế chậm rãi thưởng thức đồ ăn, tán gẫu một vài chuyện vụn vặt, bầu không khí rất hoà thuận.
Trong sảnh ăn cơm ngoài phòng bao Tẩm Viên.
Lúc này đang cực kỳ ầm ĩ.
Lữ Duệ gọi điện thoại kêu mấy chục người đến, hùng hổ xông vào nhà hàng.
Còn một mình Hồ Thương Hải chặn bên ngoài phòng bao Tẩm Viên, ném mấy người muốn xông vào gây chuyện ra ngoài hết.
Cũng may hiệu quả cách âm của phòng bao Tẩm Viên khá tốt, tiếng động bên ngoài hoàn toàn không ảnh hưởng đến Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt ăn cơm.
“Con mẹ nó, thật là có bản lĩnh. Kêu một vệ sĩ chặn bên ngoài phòng bao gây ra chuyện lớn như thế mà vẫn dám ngồi bên trong nhàn nhã ăn cơm, đúng là to gan mà!”.
Một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài tương tự Lữ Duệ chống nạnh đứng trong nhà hàng, lạnh lùng nhìn Hồ Thương Hải.
Bên cạnh ông ta còn có mười mấy chàng trai mặc vest hùng hổ hung ác.
“Bác hai, nếu không xử lý chuyện hôm nay, sau này cháu cũng không còn mặt mũi lăn lộn ở huyện Giang Nguyệt nữa”, Lữ Duệ nặng nề nói, tỏ vẻ không phục.
Sắc mặt của bác hai Lữ Duệ cũng rất u ám, cực kỳ tức giận nhìn chằm chằm Hồ Thương Hải.
Cũng không biết là thần thánh phương nào, đả thương cháu trai của mình còn dám nghênh ngang ăn cơm trong nhà hàng Tân Nguyệt, hoàn toàn không sợ hãi chút nào.
“Cầm vũ khí lên, xông vào trong bắt người đang ăn cơm ra đây!”, Lữ Duệ lạnh lùng ra lệnh.
“Đánh đến chết! Tất cả hậu quả do tôi chịu!”.
Sau khi người đàn ông trung niên uy nghiêm này lên tiếng, mấy chàng trai cao to đều cầm gây thép lên bao vây lấy xung quanh, muốn đập phá chỗ này.
“Các người dám xông vào thử xem!”.
Đúng lúc này, ngoài cửa nhà hàng vang lên một giọng nói lạnh như băng.