Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 670: Nợ máu
“Tôi đáng chết? Ha ha ha ha ha!”.
Văn Thiên Phượng cười như điên, vẻ mặt bệnh hoạn nhìn chằm chằm Lâm Ẩn.
“Người đáng chết là cậu! Lâm Ẩn!”, Văn Thiên Phượng độc ác nói: “Nếu không có sự xuất hiện của cậu, tôi đã thực hiện xong kế hoạch của mình từ lâu rồi. Nhà họ Văn chúng tôi nhất định sẽ thống trị thủ đô!”.
“Nhưng vì kẻ đáng chết là cậu xuất hiện xáo trộn tất cả kế hoạch của tôi! Tôi có thành quỷ cũng sẽ không tha cho cậu!”.
Văn Thiên Phượng căm thù nói, cực kỳ hận Lâm Ẩn.
Sắc mặt Lâm Ẩn không chút thay đổi nhìn Văn Thiên Phượng đang nổi điên.
Văn Thiên Phượng rơi vào tình cảnh này là bà ta xứng đáng.
Làm người quá tuyệt tình.
“Văn Thiên Phượng, tôi hỏi bà”, Lâm Ẩn chậm rãi nói: “Hắc Long Vương hợp tác với bà từ lúc nào?”.
“Hắc Long Vương để ý đến tôi từ lúc nào?’.
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Ẩn, đầu tiên Văn Thiên Phượng hoảng hốt, sau đó đôi mắt lại sáng lên.
Có thể nhìn thấy ham muốn được sống mãnh liệt trong mắt bà ta.
Đúng vậy, bà ta nhạy cảm phát hiện Lâm Ẩn muốn lấy được tin tức từ mình.
Có lẽ đây có thể là cơ hội được sống của bà ta không chừng?
“Ha hả ha hả…”, Văn Thiên Phượng cười lạnh: “Lâm Ẩn, cậu muốn có được tin tức từ chỗ tôi? Cậu nằm mơ đi!”.
Lâm Ẩn nở nụ cười u ám.
Anh tìm đến hỏi Văn Thiên Phượng là muốn biết Hắc Long Vương phát hiện ra sự tồn tại của mình từ lúc nào.
Trong đó có còn ai biết không.
Để chắc chắn thân phận của mình có bị bại lộ chưa.
Dù sao với tình hình bây giờ, anh không có năng lực trấn áp Long phủ.
“Bây giờ bà có thể từ chối câu hỏi của tôi sao?”, Lâm Ẩn hờ hững nói.
Giọng điệu bình thản của anh mang đến cho người ta một áp lực vô cùng kinh khủng.
Từng câu từng chữ như nặng nghìn cân, đè đến Văn Thiên Phượng không thể thở nổi.
Văn Thiên Phượng đờ đẫn mất một lúc, trong mắt mang theo sợ hãi và kính nể sâu sắc.
Lâm Ẩn không nói nhiều, nhưng ý muốn lại rất rõ ràng.
Bà ta từng chính mắt nhìn thấy sức chiến đấu đáng sợ của Lâm Ẩn, cũng nhìn thấy thủ đoạn tra tấn tàn nhẫn của Hắc Long Vương.
Nếu Lâm Ẩn muốn nghiêm hình bức cung bà ta, bà ta thật sự không dám tưởng tượng rằng nó sẽ kinh khủng đến mức nào.
“Tôi biết rất nhiều chuyện của Hắc Long Vương, cậu sắp xếp một chiếc thuyền đi nước ngoài cho tôi, và cả tiền mặt nữa”, Văn Thiên Phượng bất chấp tất cả nói: “Cậu cho tôi một con đường sống, tôi có thể nói với cậu rất nhiều tin tức quan trọng”.
“Từ nay về sau, ân oán giữa tôi và cậu xoá bỏ, tôi cũng sẽ không gây chuyện với cậu nữa”.
“Ha, suy nghĩ viển vông”.
Lâm Ẩn cười lạnh một tiếng.
“Bà có tư cách bàn điều kiện với tôi sao?”.
“Bà có nói hay không, cũng chỉ có một kết cục là chết thôi mà thôi”.
“Chỉ là có thể chết đàng hoàng một chút”.
Lâm Ẩn lạnh lùng nói, giọng điệu lạnh như băng khiến người ta run rẩy.
Văn Thiên Phượng hoảng hốt, không nhịn được run cầm cập.
Lâm Ẩn nói không sai, bà ta thật sự không có tư cách bàn điều kiện.
“Tôi chỉ cho bà mười giây thôi”, Lâm Ẩn hờ hững nói: “Nói với tôi tất cả mọi chuyện của Hắc Long Vương”.
“Bà chỉ có một cơ hội này thôi đấy”.
Nói xong, Lâm Ẩn từ từ nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Lúc này, sát khí trên người anh khiến Văn Thiên Phượng cảm thấy tuyệt vọng, có cảm giác đau khổ khi đến ngày chết.
Lâm Ẩn không hề cho cơ hội thương lượng.
Văn Thiên Phượng biết, hôm nay mình chết chắc rồi.
“Ha hả ha hả…”, Văn Thiên Phượng phát ra tiếng cười điên cuồng khiến người ta sợ hãi.
“Hắc Long Vương là người tôi tình cờ quen biết mấy năm trước”, Văn Thiên Phượng cúi đầu, ủ rũ nói: “Cũng vì thế lực lớn mạnh của hắn ta làm sinh sôi dã tâm thay thế nhà họ Tề của tôi”.
“Chuyện tiêu diệt nhà họ Tề, tôi chỉ là người thực hiện thôi, Hắc Long Vương là người sai khiến ở phía sau…”.
“Sau khi cậu trở về thủ đô, Hắc Long Vương ra lệnh cho tôi tránh né cậu… Từ lúc đó, hắn ta đã theo dõi cậu rồi”.
Lâm Ẩn chậm rãi mở to mắt nhìn về phía Văn Thiên Phượng.
“Hắc Long Vương có bao nhiêu quân cờ ở bên ngoài?”.
Văn Thiên Phượng nói: “Quý Trọng Sơn ở Cảng Thành, đã bị cậu ép chết rồi”.
Ánh mắt Lâm Ẩn dần trở nên sâu thẳm, anh có thể đoán ra rằng bí mật Văn Thiên Phượng biết không nhiều lắm.
Bí mật quan trọng nhất của Hắc Long Vương, Văn Thiên Phượng hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí còn không biết Hắc Long Vương là một tồn tại cấp bậc gì trong giới lánh đời.
“Lâm Ẩn, cậu có thể cho tôi chết rõ ràng một chút không, cậu, rốt cuộc là ai?”.
Văn Thiên Phượng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, nặng nề hỏi.
Thân phận thật sự của Lâm Ẩn vẫn luôn là nghi vấn trong lòng Văn Thiên Phượng.
Sức chiến đấu và năng lực anh biểu hiện ra ngoài hoàn toàn vượt khỏi phạm vi của người bình thường, cũng không hề giống một người mới hai mươi mấy tuổi.
Hơn nữa trong lòng Văn Thiên Phượng cũng thấy rất lạ, một tồn tại như thần tiên giống Hắc Long Vương vì sao lại kiêng dè Lâm Ẩn đến thế.
Cuối cùng còn bị Lâm Ẩn tự tay giết chết.
Rốt cuộc càng trai trẻ thần bí này có quá khứ thế nào?
Bà ta từng thấy Lâm Ẩn lúc rời khỏi nhà họ Tề, khi đó chỉ là một bé trai mấy tuổi, hoàn toàn không ngờ tương lai trở về lại mạnh mẽ đáng sợ đến thế.
Lâm Ẩn cười lạnh, không trả lời Văn Thiên Phượng.
Anh chậm rãi đứng lên, khoanh tay xoay người ra hiệu cho Hồ Thương Hải.
Hồ Thương Hải gật đầu, ngầm hiểu.
“Bà nên lên đường rồi”.
Hồ Thương Hải đi tới trước mặt Văn Thiên Phượng hờ hững nói, lấy một bình sứ nhỏ từ trong ngực ra.
Đây là một bình rượu độc.
Có thuốc độc trí mạng lưu truyền trăm nghìn năm.
“Tôi… Tôi!”, Văn Thiên Phượng hoảng hốt lo sợ, mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng vào khoảnh khắc thật sự đối mặt với cái chết, bà ta vẫn cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
“Lâm Ẩn, cậu, cậu!”.
Văn Thiên Phượng lớn tiếng gào thét, dường như vẫn không cam lòng muốn nói gì đó, nhưng lại chợt im bặt.
Nét mặt bà tà cứng đờ, đầu nghiêng qua một bên, co quắp ở trên ghế, khoé miệng có máu đen chảy ra.
Hồ Thương Hải đổ rượu độc cho bà ta, thuốc độc lập tức phát tác, chết ngay tại chỗ.
Lâm Ẩn đã rời khỏi biệt thự không quay đầu lại, sắc mặt không chút thay đổi khoanh tay đứng trước cửa.
Đôi mắt anh sâu thẳm mà không lường được.
Văn Thiên Phượng đã chết, cũng coi như giải quyết xong một khúc mắc.
Nợ máu của Tề Hà Đồ và nhà họ Tề, anh đã tự tay đòi lại rồi.
Hắc Long Vương cũng đã bị tiêu diệt.
Chuyện của nhà họ Tề kết thúc tại đây.
Nhưng trong lòng Lâm Ẩn vẫn không hề thấy thả lỏng.
Vì tình hình gặp phải bây giờ còn phức tạp hơn lúc trước, tương lai còn kỳ lạ khó dò hơn.
Nhà họ Lâm ở Lang Gia gây chuyện, thế giới ngầm phương Tây như hổ rình mồi.
Cùng với vấn đề khó khăn là giành lại Long phủ lần nữa.
Những chuyện này đều là thứ Lâm Ẩn sắp phải đối mặt.
“Đại trưởng lão, bà ta đã chết rồi”.
Hồ Thương Hải đi ra, cung kính nói.
Lâm Ẩn gật nhẹ đầu, lạnh nhạt bảo: “Đi lên huyện thôi, tìm một nhà hàng, tôi muốn uống một ly với vợ mình”.
“Vâng!”, Hồ Thương Hải gật đầu.
Chỉ chốc lát, Lâm Ẩn đã ngồi lên xe cùng Hồ Thương Hải.
Những chuyện khác, Lâm Ẩn tạm thời buông xuống.
Tỉnh lại, anh chỉ muốn ở bên Kỳ Mạt nhiều hơn thôi.
Văn Thiên Phượng cười như điên, vẻ mặt bệnh hoạn nhìn chằm chằm Lâm Ẩn.
“Người đáng chết là cậu! Lâm Ẩn!”, Văn Thiên Phượng độc ác nói: “Nếu không có sự xuất hiện của cậu, tôi đã thực hiện xong kế hoạch của mình từ lâu rồi. Nhà họ Văn chúng tôi nhất định sẽ thống trị thủ đô!”.
“Nhưng vì kẻ đáng chết là cậu xuất hiện xáo trộn tất cả kế hoạch của tôi! Tôi có thành quỷ cũng sẽ không tha cho cậu!”.
Văn Thiên Phượng căm thù nói, cực kỳ hận Lâm Ẩn.
Sắc mặt Lâm Ẩn không chút thay đổi nhìn Văn Thiên Phượng đang nổi điên.
Văn Thiên Phượng rơi vào tình cảnh này là bà ta xứng đáng.
Làm người quá tuyệt tình.
“Văn Thiên Phượng, tôi hỏi bà”, Lâm Ẩn chậm rãi nói: “Hắc Long Vương hợp tác với bà từ lúc nào?”.
“Hắc Long Vương để ý đến tôi từ lúc nào?’.
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Ẩn, đầu tiên Văn Thiên Phượng hoảng hốt, sau đó đôi mắt lại sáng lên.
Có thể nhìn thấy ham muốn được sống mãnh liệt trong mắt bà ta.
Đúng vậy, bà ta nhạy cảm phát hiện Lâm Ẩn muốn lấy được tin tức từ mình.
Có lẽ đây có thể là cơ hội được sống của bà ta không chừng?
“Ha hả ha hả…”, Văn Thiên Phượng cười lạnh: “Lâm Ẩn, cậu muốn có được tin tức từ chỗ tôi? Cậu nằm mơ đi!”.
Lâm Ẩn nở nụ cười u ám.
Anh tìm đến hỏi Văn Thiên Phượng là muốn biết Hắc Long Vương phát hiện ra sự tồn tại của mình từ lúc nào.
Trong đó có còn ai biết không.
Để chắc chắn thân phận của mình có bị bại lộ chưa.
Dù sao với tình hình bây giờ, anh không có năng lực trấn áp Long phủ.
“Bây giờ bà có thể từ chối câu hỏi của tôi sao?”, Lâm Ẩn hờ hững nói.
Giọng điệu bình thản của anh mang đến cho người ta một áp lực vô cùng kinh khủng.
Từng câu từng chữ như nặng nghìn cân, đè đến Văn Thiên Phượng không thể thở nổi.
Văn Thiên Phượng đờ đẫn mất một lúc, trong mắt mang theo sợ hãi và kính nể sâu sắc.
Lâm Ẩn không nói nhiều, nhưng ý muốn lại rất rõ ràng.
Bà ta từng chính mắt nhìn thấy sức chiến đấu đáng sợ của Lâm Ẩn, cũng nhìn thấy thủ đoạn tra tấn tàn nhẫn của Hắc Long Vương.
Nếu Lâm Ẩn muốn nghiêm hình bức cung bà ta, bà ta thật sự không dám tưởng tượng rằng nó sẽ kinh khủng đến mức nào.
“Tôi biết rất nhiều chuyện của Hắc Long Vương, cậu sắp xếp một chiếc thuyền đi nước ngoài cho tôi, và cả tiền mặt nữa”, Văn Thiên Phượng bất chấp tất cả nói: “Cậu cho tôi một con đường sống, tôi có thể nói với cậu rất nhiều tin tức quan trọng”.
“Từ nay về sau, ân oán giữa tôi và cậu xoá bỏ, tôi cũng sẽ không gây chuyện với cậu nữa”.
“Ha, suy nghĩ viển vông”.
Lâm Ẩn cười lạnh một tiếng.
“Bà có tư cách bàn điều kiện với tôi sao?”.
“Bà có nói hay không, cũng chỉ có một kết cục là chết thôi mà thôi”.
“Chỉ là có thể chết đàng hoàng một chút”.
Lâm Ẩn lạnh lùng nói, giọng điệu lạnh như băng khiến người ta run rẩy.
Văn Thiên Phượng hoảng hốt, không nhịn được run cầm cập.
Lâm Ẩn nói không sai, bà ta thật sự không có tư cách bàn điều kiện.
“Tôi chỉ cho bà mười giây thôi”, Lâm Ẩn hờ hững nói: “Nói với tôi tất cả mọi chuyện của Hắc Long Vương”.
“Bà chỉ có một cơ hội này thôi đấy”.
Nói xong, Lâm Ẩn từ từ nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Lúc này, sát khí trên người anh khiến Văn Thiên Phượng cảm thấy tuyệt vọng, có cảm giác đau khổ khi đến ngày chết.
Lâm Ẩn không hề cho cơ hội thương lượng.
Văn Thiên Phượng biết, hôm nay mình chết chắc rồi.
“Ha hả ha hả…”, Văn Thiên Phượng phát ra tiếng cười điên cuồng khiến người ta sợ hãi.
“Hắc Long Vương là người tôi tình cờ quen biết mấy năm trước”, Văn Thiên Phượng cúi đầu, ủ rũ nói: “Cũng vì thế lực lớn mạnh của hắn ta làm sinh sôi dã tâm thay thế nhà họ Tề của tôi”.
“Chuyện tiêu diệt nhà họ Tề, tôi chỉ là người thực hiện thôi, Hắc Long Vương là người sai khiến ở phía sau…”.
“Sau khi cậu trở về thủ đô, Hắc Long Vương ra lệnh cho tôi tránh né cậu… Từ lúc đó, hắn ta đã theo dõi cậu rồi”.
Lâm Ẩn chậm rãi mở to mắt nhìn về phía Văn Thiên Phượng.
“Hắc Long Vương có bao nhiêu quân cờ ở bên ngoài?”.
Văn Thiên Phượng nói: “Quý Trọng Sơn ở Cảng Thành, đã bị cậu ép chết rồi”.
Ánh mắt Lâm Ẩn dần trở nên sâu thẳm, anh có thể đoán ra rằng bí mật Văn Thiên Phượng biết không nhiều lắm.
Bí mật quan trọng nhất của Hắc Long Vương, Văn Thiên Phượng hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí còn không biết Hắc Long Vương là một tồn tại cấp bậc gì trong giới lánh đời.
“Lâm Ẩn, cậu có thể cho tôi chết rõ ràng một chút không, cậu, rốt cuộc là ai?”.
Văn Thiên Phượng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, nặng nề hỏi.
Thân phận thật sự của Lâm Ẩn vẫn luôn là nghi vấn trong lòng Văn Thiên Phượng.
Sức chiến đấu và năng lực anh biểu hiện ra ngoài hoàn toàn vượt khỏi phạm vi của người bình thường, cũng không hề giống một người mới hai mươi mấy tuổi.
Hơn nữa trong lòng Văn Thiên Phượng cũng thấy rất lạ, một tồn tại như thần tiên giống Hắc Long Vương vì sao lại kiêng dè Lâm Ẩn đến thế.
Cuối cùng còn bị Lâm Ẩn tự tay giết chết.
Rốt cuộc càng trai trẻ thần bí này có quá khứ thế nào?
Bà ta từng thấy Lâm Ẩn lúc rời khỏi nhà họ Tề, khi đó chỉ là một bé trai mấy tuổi, hoàn toàn không ngờ tương lai trở về lại mạnh mẽ đáng sợ đến thế.
Lâm Ẩn cười lạnh, không trả lời Văn Thiên Phượng.
Anh chậm rãi đứng lên, khoanh tay xoay người ra hiệu cho Hồ Thương Hải.
Hồ Thương Hải gật đầu, ngầm hiểu.
“Bà nên lên đường rồi”.
Hồ Thương Hải đi tới trước mặt Văn Thiên Phượng hờ hững nói, lấy một bình sứ nhỏ từ trong ngực ra.
Đây là một bình rượu độc.
Có thuốc độc trí mạng lưu truyền trăm nghìn năm.
“Tôi… Tôi!”, Văn Thiên Phượng hoảng hốt lo sợ, mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng vào khoảnh khắc thật sự đối mặt với cái chết, bà ta vẫn cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
“Lâm Ẩn, cậu, cậu!”.
Văn Thiên Phượng lớn tiếng gào thét, dường như vẫn không cam lòng muốn nói gì đó, nhưng lại chợt im bặt.
Nét mặt bà tà cứng đờ, đầu nghiêng qua một bên, co quắp ở trên ghế, khoé miệng có máu đen chảy ra.
Hồ Thương Hải đổ rượu độc cho bà ta, thuốc độc lập tức phát tác, chết ngay tại chỗ.
Lâm Ẩn đã rời khỏi biệt thự không quay đầu lại, sắc mặt không chút thay đổi khoanh tay đứng trước cửa.
Đôi mắt anh sâu thẳm mà không lường được.
Văn Thiên Phượng đã chết, cũng coi như giải quyết xong một khúc mắc.
Nợ máu của Tề Hà Đồ và nhà họ Tề, anh đã tự tay đòi lại rồi.
Hắc Long Vương cũng đã bị tiêu diệt.
Chuyện của nhà họ Tề kết thúc tại đây.
Nhưng trong lòng Lâm Ẩn vẫn không hề thấy thả lỏng.
Vì tình hình gặp phải bây giờ còn phức tạp hơn lúc trước, tương lai còn kỳ lạ khó dò hơn.
Nhà họ Lâm ở Lang Gia gây chuyện, thế giới ngầm phương Tây như hổ rình mồi.
Cùng với vấn đề khó khăn là giành lại Long phủ lần nữa.
Những chuyện này đều là thứ Lâm Ẩn sắp phải đối mặt.
“Đại trưởng lão, bà ta đã chết rồi”.
Hồ Thương Hải đi ra, cung kính nói.
Lâm Ẩn gật nhẹ đầu, lạnh nhạt bảo: “Đi lên huyện thôi, tìm một nhà hàng, tôi muốn uống một ly với vợ mình”.
“Vâng!”, Hồ Thương Hải gật đầu.
Chỉ chốc lát, Lâm Ẩn đã ngồi lên xe cùng Hồ Thương Hải.
Những chuyện khác, Lâm Ẩn tạm thời buông xuống.
Tỉnh lại, anh chỉ muốn ở bên Kỳ Mạt nhiều hơn thôi.